Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chỗ Tô Hinh Nhi ngồi, chỉ thấy bóng lưng Tô Nhược Vân, trong đầu cô ta đang nghĩ, không biết người phụ nữ này hình dáng thế nào? Xem vóc dáng cũng không tệ lắm.

Giữa lúc Nghiêm Dĩ Bạch và Tô Nhược Vân ăn cơm, điện thoại di động của Nghiêm Dĩ Bạch, là người trong công ty gọi đến.

Sau khi nghe điện thoại, chân mày Nghiêm Dĩ Bạch lập tức nhíu lại.

"Không phải sáng nay tôi đã sắp xếp ổn thoả rồi sao? Có chuyện gì xảy ra? Chút chuyện này cũng không xử lí tốt?"

Thấy sắc mặt Nghiêm Dĩ Bạch ngày càng nghiêm trọng, Tô Nhược Vân biết trong nhất định là công ty xảy ra chuyện.

"Không thì anh về công ty một chuyến đi. "

Sau khi Nghiêm Dĩ Bạch cúp điện thoại, Tô Nhược Vân chủ động nói.

Nghiêm Dĩ Bạch có chút khó xử, nhưng dường như chuyện trong công ty nhất định phải chờ hắn về xử lý.

"Em có thể ở đây chờ anh một lúc không? Anh sẽ về nhanh thôi, chuyến đi buổi chiều không thay đổi, chỉ là muộn một chút."

Nghiêm Dĩ Bạch mang theo giọng áy náy.

Tô Nhược Vân mỉm cười nói:  "Tôi không sao, anh cứ xử lí chuyện của anh đi. "

Nghiêm Dĩ Bạch gật đầu, tranh thủ thời gian, hắn cầm áo khoác lên vội vàng rời đi.

Đến khi sau khi hắn rời đi, Tô Hinh Nhi ngồi cách đó không xa hơi híp mắt lại, cơ hội đã đến.

Xác định Nghiêm Dĩ Bạch sẽ không quay lại, lúc này Tô Hinh Nhi mới thẳng người, từ chỗ ngồi đứng dậy, đi tới đối diện Tô Nhược Vân, đặt mông ngồi xuống.

Tô Nhược Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ ngồi đối diện còn đang kinh ngạc, thấy biểu cảm của người phụ nữ kia biểu tình từ phẫn nộ biến thành hoảng sợ.

"Cô... Cô là ai?"

Tô Nhược Vân chớp mắt, "Hả? Cô muốn tìm ai sao?"

"Tô Nhược Vân? "

Tô Nhược Vân sửng sốt một chút, sau đó cười nói,  " Có thể là cô nhận lầm người rồi, tôi không phải tên Tô Nhược Vân, tôi tên Tô Nhược."

Một khắc kia, đầu óc Tô Hinh Nhi trống rỗng, người trước mắt này quả thật giống Tô Nhược Vân như đúc.

Nhưng sau khi nghe cô nói cô tên Tô Nhược, Tô Hinh Nhi nở nụ cười lạnh, "Chị thật sự thật lợi hại nha, chơi được một trò chơi hay, năm năm trước giả chết, năm năm sau trở về, lại bên cạnh Nghiêm Dĩ Bạch."

Nghe câu nói ác ý, con mắt Tô Nhược Vân trầm xuống.

"Xin lỗi, tôi không biết cô, đây là bàn của tôi, cô có đứng lên không?"

"Đừng có mà giả vờ. Chị là ai tôi
liếc mắt là có thể nhận ra được, ở trước mặt tôi giả bộ đáng thương. Giả vờ mất trí nhớ ha?"

Tô Nhược Vân cau mày, cảm thấy người phụ nữ trước mắt có chút nực cười.

"Tôi thực sự không biết cô là ai, làm phiền cô rời khỏi đây. "

Tô Hinh Nhi đập bàn đứng dậy, cầm ly nước bên cạnh bàn, trực tiếp hắt lên mặt Tô Nhược Vân.

Tô Nhược Vân hít một hơi khí lạnh, thật không ngờ, cô ta lại đột nhiên có hành động như vậy.

"Tô Nhược Vân đừng ở trước mặt tôi giả bộ đáng thương, tôi thừa biết chị là ai, năm năm trước chị đã rời đi vì sao năm năm sau lại trở về? Chị buông tha Nghiêm Dĩ Bạch không được sao? Bây giờ hối hận rồi cho nên quay lại để bị coi thường?"

Lời còn chưa dứt, một chén nước hắt lên mặt Tô Hinh Nhi, "Không biết lí lẽ!"
(YV: Wa, chị cũng đã cường lên rồi nè)

Nói xong, Tô Nhược Vân cầm lấy túi của mình rời khỏi nhà hàng.

Tô Hinh Nhi đứng ngơ ngác tại chỗ, Tô Nhược Vân năm đó chưa từng làm như vậy với cô.

Đợi đến khi Tô Hinh Nhi đuổi theo, tìm Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân đã đi xa.

Cô ta không cam lòng, sau đó tìm người bắt đầu điều tra Tô Nhược Vân, xem cô cuối cùng trở về với mục đích gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro