Chương 223: Gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 223: Gia đình
Trần Đại Kế từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên cậu được người khác khích lệ như thế, trong lòng có chút xấu hổ.
Cậu gãi đầu cười.
"Bà, lão đại, thật ra thì cháu cũng không có tốt như mọi người nói."
" Theo cháu nghĩ cưỡi Thường Bát Gia đi hẳn là sẽ không sao, ngài ấy chạy rất nhanh."
Thường Bát gia đang hút mì nghe vậy thì cả kinh.
Hắn rất muốn chửi cho Trần Đại Kế một trận nhưng trong lòng lại lo lắng nếu lâm trận bỏ chạy sẽ để lại ấn tượng xấu với Hoa Cửu Nan.
Cho nên do dự không nói, vô cùng khó chịu.
Chỉ có thể âm thầm cân nhắc:
Ngày mốt đưa thằng oát con kia về trường, ông đây phải lấy hết sức lực từ khi bú sữa mẹ đến nay mà chạy. Cho dù có mệt mà ngã xuống cũng phải chết cóng cái mầm tai hoạ này
Cứ theo tình hình này nếu như tên tiểu oắt con kia sống thêm vài năm, đến chính mình sớm muộn gì cũng bị gài bẫy...
Trần Đại Kế không chút nào phát giác mình bị Thường Bát Gia ghi hận.
Vẫn lảm nhảm một mình.
"Bà à, bà không biết, Bát gia chạy gió thổi như gào thét a."
"Lập tức có thể thổi bay cả đũng quần..."
Không đợi Trần Đại Kế nói xong, cậu liền cảm nhận được sau gáy đau nhói.
Bởi vì có Đạo Gia bí thuật " Cửu ưu cương" hộ thân, bây giờ năng lực kháng đòn của Trần Đại Kế khá là kinh người.
Cậu chống lại cơn chóng mặt, khó khăn quay đầu lại kinh ngạc nhìn Hoa Cửu Nan
"Lão đại, sao lại độ nhiên đánh cổ máng ta một cái...?"
(Bên cạnh gáy)
(Người Đông Bắc có câu nói: "Đánh người không đánh mặt" nếu ngươi đánh vào mặt ta sẽ liều mạng với ngươi)
(Cho nên, dù là trưởng bối đánh vãn bối cũng không đánh mặt, như vậy có ý vũ nhục người khác)
(Nếu như muốn giáo huấn, liền đánh vào cổ máng dù có để lại dấu vết cũng có thể kéo cổ áo lên che giấu)
Mắt thấy Trần Đại Kế cũng không có hôn mê, Hoa Cửu Nan cũng rất kinh ngạc.
Cậu chỉ có thể đánh vào gáy Trần Đại Kế một cái nữa.
Trần Đại Kế lúc này mới "quật cường" ngất xĩu ở trên giường.
Hoa Cửu Nan làm như vậy, Lung bà bà cũng không có nửa điểm bất ngờ.
Ngược lại cười ha hả nói:
"Cửu, cháu là không muốn cho Trần Đại Kế đi theo mạo hiểm sao?"
Hoa Cửu Nan khẽ gật đầu, giúp Trần Đại Kế đắp chăn.
"Bà nội, đây là chuyện của cháu, cháu không muôn liên luỵ huynh đệ."
"Đại Kế chỉ là một người bình thường, cậu ấy nên có một cuộc sống tốt."
Nói đến đây, Hoa Cửu Nan đứng dậy, nhẹ nhàng ôm Lung bà bà một cái.
"Bà, bây giờ bà giúp cháu xuống âm phủ nha"
"Nếu...Nếu cháu thật sự không về được thì người không nên khổ sở, nhất định phải giữ gìn thân thể."
Lung bà bà hai mắt rưng rưng nhìn Hoa Cửu Nan đầy vẻ không nỡ.
"Cháu ngoan, cháu ngoan."
"Lão Lý ở dưới suối vàng biết cháu làm như thế này, sẽ rất vui mừng."
"Nếu cháu đã kiên trì, bà thành toàn cho cháu!"
Lão nhân gia nói xong, liền đi vào tủ chén lấy ra một cái bình sứ đưa cho Hoa Cửu Nan.
"Bên trong là Dẫn Hồn Hương, chỉ cần ngủi một cái liền có thể hồn lìa khỏi xác."
Hoa Cửu Nan gật đầu, không chút do dự hít một hơi thật sâu.
Cơn chóng mặt ập đến, cậu cũng giống như Trần Đại Kế ngã vào chiếc giường bên cạnh.
Nhưng hồn phách không có lìa khỏi xác.
Lung bà bà nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hoa Cửu Nan, hơi rung động nói:
"Cháu ngoan, làm bà có thể cam lòng cho cháu đi liều mạng chứ."
"Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lão già ta không chịu nổi."
"Cháu cùng Trần Đại Kế nghỉ ngơi cho tốt, bà già ta dù cho hồn phi phách tán cũng nhất định đem mẹ cháu trở về."
Lung bà bà vừa dứt lời liền thấy một chiếc quỷ kiệu trống rỗng xuất hiện trong phòng.
Ma y mụ mụ miệng ngậm tẩu thuốc chậm rãi đi ra.
Gõ nhẹ lên đầu Hoa Cửu Nan và Trần Đại Kế, sau đó vui cười hớn hở nói:
"Lão muội tử, ta cùng ngươi đi âm ti."
Lung bà bà như muốn nói gì đó lại bị Ma y mụ mụ ngăn cản.
"Đại muội tử, ngươi muốn nói cái gì ta có thể đoán được."
Hôm nay ở đây ta nói một câu: "ngươi là bà nội của bọn nhỏ, ta là bà ngoại của chúng, đều giống nhau."
"Ngươi có thể vì tiểu Cửu dốc sức liều mạng, lão bà tử ta cũng không thể ngồi không được."
Ma y mụ mụ nói xong bình tĩnh nhìn Lung bà bà.
Hai người lập tức đã hiểu rõ quyết tâm của nhau, đồng thời lộ ra nụ cười.
"Ta đã chuẩn bị đầy đủ, chẳng lẽ không đủ để bồi thường hai cái mạng già."
"Cho dù là một mạng đổi một mạng cũng phải đem mẹ của tiểu Cửu và vũ dũng đại tướng quân trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro