Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quản gia Vương lẳng lặng đứng, trên mặt không vì nghe con gái bị đuổi việc mà lộ ra một chút tâm tình, chẳng qua là yên lặng tiếp nhận.

" Bác Vương, con hi vọng con sắp xếp như vậy sẽ không khiến cho bác khó xử ". Viên Nhất Kỳ thở dài." Con đây làm vậy cũng là vì tốt cho Châu Châu, bác có thể thông cảm cho con chứ?"

Quản gia Vương ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong tâm lại đang nổi phong ba bão táp.

Ông thế nào cũng không nghĩ ra, đại tiểu thư luôn luôn nể trọng Vương Dịch lại đuổi việc cô, con gái không bao giờ là quản gia của nhà họ Viên nữa rồi, ông không dám nghĩ về sau sẽ biến thành bộ dạng gì.

Từ nhỏ Vương Dịch đã luôn nghe lời đại tiểu thư, khi còn nhỏ vì mục tiêu trở thành trợ thủ đắc lực không thể thiếu của đại tiểu thư, cô dốc sức học tập, thật vất vả mới học vấn thành tài, nhưng vì lưu luyến tình cảm với nhị tiểu thư mà rơi vào số phận bị đuổi việc.

" Tiểu thư đã ra quyết định, không cần thông qua tôi "

" Con đây là tôn trọng người, bác Vương, con vẫn coi người là trưởng bối mà kính trọng ". Cha mẹ cô đã qua đời từ khi cô còn rất nhỏ, từ nhỏ cô sống cùng và lớn lên bên ông và bác Vương.

Ở trong mắt cô, quản gia Vương không chỉ là quản gia mà thôi, sự có mặt của ông giống như người cha vậy.

Đáng tiếc nha! Quản gia Vương vẫn kiên trì trước sau không đổi, mặc cho cô nói toạc miệng cũng vô dụng, hai cha con bọn họ giống nhau, đối với tất cả yêu cầu của cô nói gì nghe nấy, lại cố tình đối với cái thân phận kia cố chấp để ý.

" Đại tiểu thư đây là muốn tôi chết "

" Bác Vương, người vẫn như cũ ". Viên Nhất Kỳ lắc đầu bật cười." Khi Vương Dịch trở về, xin người đừng trách móc cậu ấy nặng nề "

" Vâng ". Quản gia Vương cung kính trả lời.

" Về sau trong nhà còn phải dựa vào người, bác Vương ". Viên Nhất Kỳ hơi áy náy cười.

" Đây là việc tôi phải làm ". Quản gia Vương vẫn trả lời đâu ra đấy.

" À, đúng rồi, bác Vương, thiếu chút nữa con quên nói cho người biết một chuyện ". Viên Nhất Kỳ như nghĩ đến cái gì đột nhiên mở miệng." Con đuổi Vương Dịch khỏi công việc quản gia nhưng sẽ cho cậu ấy một công việc khác "

" Công việc!?". Quản gia Vương kinh ngạc mà trợn to mắt, ông không nghĩ tới đại tiểu thư còn sắp xếp công việc cho Vương Dịch, điều này khiến cho ông bất ngờ.

" Đúng vậy, vị trí mới là...". Viên Nhất Kỳ cong môi cười lần nữa." Trợ lí đặc biệt cho con "

Quản gia Vương nghe vậy sửng sốt.

" Từ hôm nay trở đi, cậu ấy không phải là quản gia nhỏ của nhà họ Viên, cũng không giúp con xử lý công sự lặt vặt nữa, ở công ty cậu ấy sẽ  có một gian phòng làm việc riêng, tất cả quyết sách của cậu ấy cũng do con trực tiếp chịu trách nhiệm, hơn nữa mỗi đơn hàng đàm phán thành công, con cũng cho cậu ấy phần lời là năm phần trăm "

Viên Nhất Kỳ nói xong cao hứng. " Với năng lực của Vương Dịch, con muốn cậu ấy có thể nhanh chóng một mình phụ trách công việc, hơn nữa thu nhập sau này của cậu ấy, muốn để cho Châu Châu trải qua cuộc sống giàu có không phải là việc khó, bác Vương, người có nhận thức được không? Con để cho Vương Dịch vào công ty là vì nghĩ cho tương lai của Châu Châu "

Mới là lạ, thật ra thì cô đã sớm muốn lừa gạt Vương Dịch đến công ty giúp cô, đây chẳng qua là không có cơ hội mà thôi, hơn nữa cô còn lập tức ký hợp đồng với Vương Dịch, để tránh người dượng kia nham hiểm cướp người.

Nhưng mà, coi như bọn họ tới giành, Vương Dịch cũng vẫn là người của cô, ha ha ha!

" Đại tiểu thư, chuyện này...."

Sao ông có cảm giác bị đại tiểu thư lừa gạt nhỉ?

" Cho nên bác Vương, người cũng đừng phản đối bọn họ nữa ". Viên Nhất Kỳ thành khẩn nói: " Dù sao Vương Dịch cũng chịu trách nhiệm với Châu Châu nhà chúng con! Cũng không thể ăn xong rồi liền phủi mông đi, người nói có đúng không?"

" Cái gì!?". Quản gia Vương trợn to mắt." Vương Dịch nó... Nó...". Ông không nghĩ tới con gái ông đã cùng nhị tiểu thư phát triển tới quan hệ thân mật như vậy.

" Bác Vương cũng không muốn cháu của người lưu lạc bên ngoài chứ?". Viên Nhất Kỳ cố ý nhấn mạnh vào nhược điểm dễ thấy nhất ở người già.

" CHÁU!?". Giọng điệu quản gia Vương khàn khàn hét lên, ôi trời! Cháu... Tim ông cũng muốn bay lơ lửng.

" Đúng vậy, là cháu của người ". Viên Nhất Kỳ cười trộm." Con có việc đi trước, bác Vương, chúng ta hôm nào tán gẫu tiếp "

Khi Viên Nhất Kỳ xoay người rời đi tới hành lang thì liền nhìn thấy Vương Dịch lấy ánh mắt "thật phục" nhìn cô.

" Gian thương "

Viên Nhất Kỳ nhướng lông mày." Cho tới bây giờ tớ chưa từng phủ nhận "

Nghe cô ấy trả lời như vậy, Vương Dịch không khỏi bật cười.

" A, cậu cười!". Viên Nhất Kỳ nhìn không chớp mắt, lần đầu cô thấy Vương Dịch cười.

Thật kỳ lạ!

Khi cô cười trên mặt sẽ xuất hiện hai má lúm đồng tiền, lập tức, gương mặt nghiêm túc của cô liền dịu dàng đi, đẹp đến mức khiến cho tâm người ta xúc động.

Viên Nhất Kỳ vô cùng hoài nghi, em họ Châu Thi Vũ của cô chính là bị nụ cười của Vương Dịch hạ gục.

" Đại tiểu thư đúng là người tinh quái ". Vương Dịch lắc đầu bật cười, hành động của đại tiểu thư khiến cho cô nghĩ đến Châu Thi Vũ, tinh ranh như nhau, bọn họ không hổ là chị em họ tình cảm cực tốt.

" Cuộc sống lạc thú, cậu sớm muộn sẽ biết ". Viên Nhất Kỳ vỗ vỗ bờ vai của cô sau đó rời đi.

Vương Dịch hít một hơi thật sâu, mới bước vào trong đại sảnh đối mặt với cha.

...

" Cha ". Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng.

" Con lại đây ". Vẻ mặt quản gia Vương đã không còn nghiêm túc nữa, hai tay ông run rẩy, kín đáo giao phó, " Hãy đối xử tốt với nhị tiểu thư "

Nghe vậy, Vương Dịch không khỏi nhíu mày, không nghĩ tới cha lại dễ mềm lòng như vậy." Con nhất định sẽ làm như vậy "

" Dù sao con cũng phải chịu trách nhiệm với người ta "

" Con hiểu "

Hai cha con rơi vào khoảng im lặng.

Thật lâu, quản gia Vương mới thông cổ họng mở miệng, " Các con định lúc nào kết hôn?"

Quá nhanh mà! Trí Đạc mở to mắt nhìn." Con định đợi Thi Vũ tốt nghiệp sẽ tính tiếp "

" Vậy sao? Có thể kịp hay không...". Quản gia Vương tự mình lẩm bẩm.

" Cái gì không kịp?". Cô không hiểu hỏi.

" Con làm chuyện tốt gì trong lòng mình tự hiểu ". Quản gia Vương tức giận trách cứ.

Vương Dịch nhớ lại vừa rồi đại tiểu thư nói chuyện với cha, không khỏi mắng thầm trong lòng, cái người luôn luôn khôn khéo kia nói dối cha, hơn nữa còn là lời nói dối sứt sẹo như vậy.

Nghĩ cô không biết dùng biện pháp tránh thai sao?

Nhưng mà theo như cái này thì, cha cô cực kì mong muốn được ôm cháu.

" Cha, người suy nghĩ quá nhiều rồi, thời gian ngắn như vậy con nghĩ người chưa thể lên chức ông được đâu ". Lúc này Vương Dịch còn dám đùa giỡn cha nữa.

" Vậy thì tốt ". Vẻ mặt quản gia Vương rất phức tạp, tuy là thở phào nhẹ nhỏm, nhưng lại có chút mất mác.

Vương Dịch khẽ mỉm cười." Nhưng con nghĩ cũng có thể sẽ không quá lâu ". Cô trở về phải hỏi Châu Thi Vũ, định khi nào sẽ để cha cô lên chức ông đây? Dĩ nhiên không phải là hiện tại, cô chỉ hỏi trước cho tương lai thôi.

Vương Dịch sau khi thấy cha nghe cô nói câu nói kia, vẻ mặt mặc dù vẫn nghiêm túc như cũ nhưng mang theo chút mừng rỡ.

" Chuyện của mấy đứa trẻ tuổi các con, các con quyết định, cha không quản ". Quản gia Vương bỏ lại những lời này sau đó xoay người đi, còn lại Vương Dịch đứng ở đại sảnh nhìn bóng lưng ông đi xa.

Cô nhất định là nhìn lầm rồi, tại sao bước chân của cha thoạt nhìn có chút nhẹ nhàng?

A! Có lẽ là nội tâm ông cao hứng, nhưng ông kìm nén đã quen, nhất thời không cách nào đem tâm tình biểu hiện ra.

Trong phút chốc, cô có thể hiểu được tâm trạng của cha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro