Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Tôi thật không hiểu nổi trong đầu cô ấy chứa thứ gì!?". Giọng cô cố giữ vững tỉnh táo nhưng vẫn không khống chế được tâm tình kích động, giọng điệu cố tỏ ra vững vàng nhưng vẫn phát run nói sai nhịp.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trộm ha ha, có thể nghe ra tâm trạng vui vẻ của người ở đầu bên kia điện thoại.

" Vương Dịch, đây là lần đầu tiên tớ nghe thấy cậu dùng giọng điệu này nói chuyện "

Nửa đêm bị điện thoại đánh thức, vẻ mặt Viên Nhất Kỳ lộ ra chút không kiên nhẫn, đang ngủ ngon bị quấy rầy nên tức giận, mà sau khi nghe giọng điệu ai oán của cô thì thấy thật thích thú.

Có tình ý!

Châu Thi Vũ có điểm gì, mà khiến Vương Dịch khô khan cứng nhắc trở thành bộ dạng này? Không hổ là đứa em họ mà Viên Nhất Kỳ cô thương yêu nhất, có triển vọng.

" Có thể thấy được Châu Thi Vũ thật sự khiến cậu giận, phải không?"

"..."

Bên kia không có tiếng đáp trả, Viên Nhất Kỳ biết mình đùa giỡn quá mức, Vương Dịch trước sau không trả lời.

Aizz! Tính cách này của cậu sao có thể chịu đựng được Châu Thi Vũ quỷ quái đây?

Đừng nói là Vương Dịch, có lúc ngay cả chính cô cũng không biết trong đầu Châu Thi Vũ đang suy nghĩ cái gì, luôn luôn sẽ có những phát ngôn khác người, giống như cái kế hoạch tự mình đi Anh du lịch của nàng, hành trình đặc sắc kia khiến cho cả nhà lo lắng ngược xuôi, rối rít ngăn cản một cô gái như nàng mạo hiểm.

Nhưng mà nàng lại vô cùng kiên trì, còn nói cho dù bọn họ không đồng ý nàng cũng sẽ đi, lại thêm Thẩm Mộng Dao xúi giục bên tai cô, cô mới tình nguyện để Vương Dịch đi theo nàng.

Chỉ là không ngờ bọn họ mới đến Anh ba ngày, lại xảy ra nhiều chuyện lý thú như vậy! Không tệ, đúng là Châu Thi Vũ, đáng tiếc thành thật mà nói, cô thật muốn nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Vương Dịch lúc đó.

" Phải, tôi cảm thấy, tiếp tục ở chỗ này không phải là cách hay ". Vương Dịch kiên định nói.

Tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ nổi điên.

Đường đường là một thiên kim đại tiểu thư, lại vì kiếm tiền mà bị người ta sàm sỡ, cứ cho là bị lợi dụng, thế nhưng lấy nước mắt để đối phó cô, vậy mà cô vẫn đành đầu hàng!

Vì nàng mà đánh nhau, cô lấy một địch mười, thành công khiến cho người đàn ông trung niên muốn trả thù cắp đuôi chạy mất, khi cô tức giận bừng bừng đi đến trước mặt nàng - thật ra thì nói tức giận bừng bừng chỉ là tâm trạng của cô, biểu lộ ra bên ngoài vẫn là thái độ nghiêm túc, lạnh lùng kiệm lời.

Cô vừa mở miệng không phải là an ủi nàng, mà là yêu cầu nàng lập tức trở về nhà, không cho phép đi làm nữa.

Sau đó, mắt nàng rưng rưng, nước mắt chảy xuống, khách trong tiệm cà phê vây xem nhìn chằm chằm khiển trách.

Kết quả, cô lại biến thành người xấu!

Cô kiềm chế mà nói cho nàng biết, không cần vì chuyện tiền bạc mà phiền não, những thứ này cô có thể nghĩ cách, nhưng nàng nghe xong lại càng khóc to hơn, còn nói như vậy sẽ mất đi mục đích nàng tới Anh.

Đáng ghét! Cô thật muốn chửi mắng, cô chỉ vì cái lý do thối nát này mà đồng ý với nàng, để cho nàng tiếp tục làm trong tiệm cà phê.

" Cậu muốn sớm kết thúc chuyến hành trình để trở về Thượng Hải?". Viên Nhất Kỳ nhếch lông mày, buồn cười hỏi." Châu Thi Vũ chắc là sẽ không chịu, ở cùng con bé ba ngày, chắc cậu cũng hiểu tính tình em ấy ra sao "

Cô biết, cho nên mới gọi điện thoại cho Viên Nhất Kỳ, lời nói của cô ấy ở nhà họ Viên luôn luôn có trọng lượng, cô tin tưởng chỉ cần cô ấy mở miệng, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời trở về Thượng Hải, không ở Anh làm phiền cô nữa.

" Đó là vì đại tiểu thư không biết hôm nay xảy ra chuyện gì "

" A? Có chuyện gì vui sao? Nói nghe thử coi ". Viên Nhất Kỳ thích thú mà nghe cô kể chuyện.

Vương Dịch đem toàn bộ chuyện xảy ra ở tiệm cà phê nói một lần, bao gồm cả chuyện Châu Thi Vũ bị người kia quấy rầy, cô vì Châu Thi Vũ mà đánh nhau một trận, cô qua loa nói lại những chuyện đã xảy ra.

" Oh, bị người kia cầm tay? Mặt cũng bị sờ soạng?". Viên Nhất Kỳ giọng nói êm ái nhắc lại." Mà cậu vô cùng tức giận?"

" Không sai ". Vương Dịch thành thực trả lời.

" Cậu giáo huấn đối phương?"

" Đúng vậy "

" Cái này rất tốt đó ". Viên Nhất Kỳ khen ngợi, " Tớ tin tưởng cậu sẽ chăm sóc tốt cho Châu Thi Vũ, hai người có thể ở Anh thêm hai tháng nữa "

" Tiểu thư!"

Vương Dịch tức giận kêu." Tiếp tục như vậy, tiểu thư Châu Thi Vũ rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"

" Dĩ nhiên tớ biết là luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng mà đây cũng là nguyên nhân để cậu ở bên cạnh em ấy, không phải sao?"

Viên Nhất Kỳ khẽ cười." Bằng bản lĩnh của cậu, tớ nghĩ giải quyết mấy kẻ cao lớn đó hẳn không phải là vấn đề "

Bản lĩnh của Vương Dịch rất được, Judo, kiếm đạo, đấu vật và Thái Cực quyền, cô đều là cao thủ, dư sức bảo vệ Châu Thi Vũ, Viên Nhất Kỳ thường nói đùa với cô, nói ngày nào đó cô không muốn làm quản gia, có thể suy tính đổi nghề làm vệ sĩ.

" Tiểu thư, không thể nói như vậy, mọi chuyện đều có nếu như "

" Aizz! Vương Dịch, cậu muốn tránh Châu Thi Vũ có thể nói rõ, không cần lòng vòng như vậy ". Viên Nhất Kỳ không nhịn được ngửa mặt lên trời cười lớn.

Rốt cuộc là Châu Thi Vũ dùng cách gì bức Vương Dịch thành bộ dạng này? Thật là quá thần kì!

" Đại tiểu thư...". Vương Dịch nhíu mày, một chút tâm trạng đùa vui cô cũng không có.

" Thế nào? Chuyện Châu Thi Vũ thích cậu khiến cho cậu bị đả kích quá lớn?"

" Tiểu thư, tại sao cô....". Vương Dịch hoài nghi tiểu thư nhà mình có thuật đọc tâm.

" A, hỏi tại sao tớ biết phải không? Cậu sẽ phải đi hỏi Châu Thi Vũ rồi, không nên mỗi khi trở về nhà lại len lén nhìn cậu, còn có, cậu nói cho em ấy biết, con gái phải kín đáo một chút mới đáng yêu ". Viên Nhất Kỳ sau khi nói xong cười thật to, cười chảy cả nước mắt.

" Đại tiểu thư, tôi không muốn tổn thương tiểu thư Châu Thi Vũ, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng "

" Miễn cưỡng!?"

Viên Nhất Kỳ cao giọng. " Vương Dịch, miễn cưỡng hay không, cậu đặt tay lên tim tự hỏi đi "

" Lời này là sao?". Cô không hiểu nhíu mày.

" Hỏi cậu đó, tại sao Châu Thi Vũ bị ức hiếp cậu lại tức giận như vậy? Em ấy là gì đối với cậu?". Viên Nhất Kỳ cố tình hỏi.

" Tôi..."

Vương Dịch bị hỏi dồn dập, cho tới bây giờ cô không muốn nghĩ, tại sao khi cô nhìn thấy cảnh kia lại giận đến mức muốn giết người?

" Còn nữa, nhiệm vụ của cậu chẳng qua là bảo vệ Châu Thi Vũ, chăm sóc Châu Thi Vũ. Về chuyện em ấy muốn đi làm kiếm tiền, cũng không nằm trong phạm vi chức trách của cậu!"

Viên Nhất Kỳ nói trúng tim đen chỉ ra mâu thuẫn của cô. " Chẳng lẽ nói, cậu đau lòng vì Châu Thi Vũ đi làm kiếm tiền? A, cậu đó, phải tự mình cân nhắc cậu miễn cưỡng hay không đi!"

" Đại tiểu thư, chuyện này không ổn ". Coi như tiểu thư quý mến cô nói nhiều như vậy, cô vẫn giữ vững lập trường của mình.

" Được rồi, cậu đã quyết tâm như vậy, tớ cho cậu một tuần, nếu như sau một tuần, cậu vẫn khẳng định cậu với Châu Thi Vũ rất miễn cưỡng, tớ sẽ tự mình đưa con bé trở về "

Viên Nhất Kỳ giả tạo cười nói." Hơn nữa, tớ sẽ không khiến cậu phải khó xử, mang Châu Thi Vũ ra khỏi tầm mắt của cậu "

" Còn muốn thêm một tuần?". Quả nhiên Vương Dịch rất không hài lòng với kết quả này.

" À, tớ biết cậu không muốn chờ đợi, chỉ là cậu cũng nên cho Châu Thi Vũ một cơ hội "

" Tiểu thư, vì suy nghĩ cho sự an toàn của tiểu thư Châu Thi Vũ, mong cô nhanh chóng tới đón cô ấy trở về Thượng Hải đi "

Vương Dịch không dám nghĩ nữa, bây giờ cô chỉ muốn giữ một khoảng cách với nàng, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, khó đảm bảo cô sẽ không nổi điên.

" Một tuần sau hãy nói, tớ muốn ngủ ". Viên Nhất Kỳ không cho cô bất kỳ cơ hội nói chuyện nào nữa, nói xong liền lập tức cúp điện thoại.

Nhìn chằm chằm âm thanh 'tút tút' phát ra, Vương Dịch không thể tin được tiểu thư thế nhưng lại cúp điện thoại của cô.

Thôi đi, aizz - Vương Dịch bỗng thở dài.

Một tuần, cô sẽ chịu đựng một tuần này, sau đó, cô và nàng từ nay cả đời không qua lại với nhau nữa.

Chỉ một tuần thôi mà, nhịn một chút sẽ trôi qua thôi.

______

Kể từ sau ngày tỏ tình, bất ngờ trông thấy nụ cười của cô, Châu Thi Vũ liền bị nụ cười của cô làm cho choáng váng.

Cho nên, cố gắng làm cô cười là mục tiêu kế tiếp của nàng, chẳng qua là hiệu quả không cao, mặc cho nàng sử dụng tất cả vốn liếng, khóe miệng cô chính là không chịu nhấc lên.

Chẳng qua nếu nàng từ bỏ, như vậy nàng cũng không còn là Châu Thi Vũ nữa.

" Em cũng thật keo kiệt!"

Châu Thi Vũ gắt lên." Người ta cố gắng trêu chọc em, em cười một cái cho người ta nhìn thì có sao chứ?"

" Tại sao phải cười?", cô nghiêm túc hỏi.

" Em.... Trời ạ! Chị kể nhiều chuyện lý thú xảy ra ở chỗ làm, em buồn cười một chút cũng không được à?". Châu Thi Vũ thất bại rũ bả vai xuống.

" Tôi không hiểu cái đó có gì buồn cười "

Cô chỉ trả lời qua loa, gương mặt như bị hồ dán đông cứng lại, một chút đường cong mềm mại cũng không có.

Số Châu Thi Vũ rất may mắn, ngay ngày đầu tiên đi làm đã trình diễn một màn đấu võ, ông chủ chẳng những không tức giận, càng không yêu cầu bồi thường, còn để cho nàng tiếp tục đi làm tại tiệm cà phê, nàng cảm động muốn chết, quả nhiên nhân gian khắp nơi có tình, nàng gặp được người tốt.

Nhưng mà ý của ông chủ tiệm cà phê, Vương Dịch không ngốc nghếch mà cho rằng ông chủ là người tốt.

Nếu như cô nhớ không lầm, tiệm cà phê kia kể từ khi Châu Thi Vũ bắt đầu đi làm tới nay, buôn bán càng ngày càng tốt hơn, trước kia trong tiệm rất ít giờ luôn đông khách, hiện tại thỉnh thoảng lại bị một đám đàn ông có dụng ý khác chiếm hết.

Mà chỉ cần Châu Thi Vũ đi tới bên cạnh khách hỏi một câu, " Xin hỏi muốn thêm chén hoặc ăn thêm chút gì nữa không?". Chín mươi chín phần trăm bọn đàn ông sẽ ngoan ngoãn nghe lời chọn món ăn, tình hình như thế ông chủ sao có thể tính toán thiệt hơn với nàng chứ?

Nếu không phải vì màn đánh nhau quá nổi danh vì nàng của cô, thì chỉ e, mỗi ngày nàng không vừa về vừa khóc mới là lạ.

Mỗi nơi đều có sắc lang, không phải là thay đổi quốc gia, bọn sắc lang sỗ sàng sẽ thay đổi dáng vẻ.

" Vậy em cũng không cảm thấy dáng vẻ chị đùa giỡn rất đáng yêu sao?". Châu Thi Vũ phồng má hỏi, bộ dạng nàng tức giận đáng yêu muốn chết, nhưng ở trong mắt Vương Dịch cũng không có một chút gợn sóng.

" Tiểu thư, bữa ăn tối có hợp khẩu vị của cô không? Có cần thay đổi điều gì hay không?". Vương Dịch lảng sang chuyện khác.

Châu Thi Vũ bị lời nói của cô làm cho tức đến run người.

" Đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Thi Vũ, gọi chị là Thi Vũ!". Nàng không thích nghe cô gọi nàng là Châu tiểu thư hay tiểu thư Châu Thi Vũ. Điều đó khiến cho nàng cảm thấy giữa cả hai có một khoảng cách quá lớn, nàng muốn bước vào thế giới của cô, nhưng mà cô vẫn từ chối nàng ngay từ ngoài.

" Lễ nghi là thứ bắt buộc đào tạo đối với một quản gia "

Cô đúng mực trả lời.

" Trong mắt chị em không phải là quản gia! Qua lại với chị không cần thể hiện bộ dạng này, chị không phải là chị Nhất Kỳ! ". Nàng nói thẳng mọi điều, trong giọng nói tràn đầy quan tâm đối với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro