Hồi sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          "Cô nương đó  tỉnh rồi sao?"

          " Bẩm  đô úy, chưa."

          Khanh Khanh vừa mới  tỉnh liền mơ mơ màng màng mà nghe thấy được một đoạn đối thoại  một nam một nữ 

         Thanh âm kia? Như thế nào lại giống như......

         Đầu  của nàng  vốn còn cảm giác choáng váng , lúc này nàng chỉ cảm thấy càng muốn hôn mê, nghe được âm thanh  nữ tử cáo lui, rồi  nghe  nam nhân kia nâng bước đến trước bàn rót nước . Khanh Khanh từ từ mở to mắt , nhìn về phía người kia , người nọ đứng quay lưng về phía nàng , một thân áo giáp, dáng người đĩnh bạt, lớn lên rất là cường tráng, là, là Thường Tư Sâm!

         Trong đầu Khanh Khanh lập tức "Ong"một tiếng, theo bản năng , bàn tay hung hăng  nắm chặt ,  lúc này càng kinh ngạc!

         Nàng, nàng thế nhưng có tay, thế nhưng  biến thành người!

         Xảy ra chuyện gì ......

        Việc này, đây là sao ......?

        Thường Tư Sâm nghe được động tĩnh, ngoái đầu quay lại nhìn ,  thấy tiểu cô nương trên giường đã tỉnh lại, nụ cười lập tức lộ ra tươi cười, đi về phía Khanh Khanh .

         "Cô nương đã  tỉnh."

        Khanh Khanh tức thì ngồi dậy, lui về phía góc tường , đôi mắt hiện lên ba phần kinh sợ , bảy phần mâu thuẫn.

       Thường Tư Sâm ngẩn ra, nhưng ngay sau đó bật cười thành tiếng .

       "Cô nương chớ sợ hãi , ngươi ở bờ sông té xỉu, là ta đã  cứu ngươi."

         Khanh Khanh trong đầu lại  "Ong" một tiếng, lúc này nàng lập tức minh bạch .  Thân thể nàng ở bên trong căn lều lớn , đồ vật được bày biện bên trong ,  Thường Tư Thâm  một thân trang phục, theo lời hắn vừa rồi  nói , hết thảy so với  kiếp trước  giống nhau như đúc, chẳng lẽ là nàng đã trở  lại lúc trước? 

       "Năm nay  năm nào?"

          Đôi mắt nam nhân nhìn nàng chằm chằm , ngàn vạn  lần không nghĩ rằng, câu đầu tiêng đối phương mở miệng lại là hỏi một câu ngốc nghếch như vậy.

           Thường Tư Sâm cười cười, ôn nhu đáp: "Đúng là Huệ Khâm  năm thứ mười tám,  cô nương hôn mê nhất thời , như thế nào điều này cũng không nhớ rõ?"

        Khanh Khanh lấy lại bình tĩnh, nàng hoàn toàn rõ ràng,  không thể tưởng tượng , thế nhưng lại là sống lại lần nữa , trước không nói nữa , người trước mặt này   đã là bằng chứng chứng minh . Kí ức cuối cùng của nàng ở kiếp trước, nàng rõ ràng là  con thỏ của  đại công tử Yến Vương Sở gia.

       Nhớ năm đó, nàng bị bứt đến đường cùng ,  phải chọn cách nhảy sông tự sát,  không nghĩ đến khi có ý thức,  thế nhưng lại bị biến thành một con thỏ trắng;  sống quãng đời còn lại chết đi. Lần thứ hai nàng  tỉnh lại, thế nhưng lại biến trở về chính mình, về kiếp trước  trước!

Này......

       Khanh Khanh á khẩu không trả lời được,  muốn thời gian chậm lại một chút.

     "Cô nương?"

       Nam nhân đối diện  cất tiếng gọi, đem nàng lại  trở lại hiện thực. Lúc này, nàng mới  đem  toàn lực chú ý chuyển dời đến người hắn . Mặc dù nhàn nhã làm một con thỏ nhỏ 6 năm,  nhưng kiếp trước trải qua như thế nào  vẫn hiện rõ trước mắt nàng. 

       Nam nhân trước mắt này không phải người nào khác , nam nhân kiếp trước của nàng ,  là đứa con vợ lẽ, nhị thiếu gia Hầu Phủ. 

      Hắn cứu nàng?

      Khanh Khanh nhớ tới những lời hắn vừa nói , không  khỏi cười lạnh, hắn rõ ràng là đoạt nàng từ  ca ca nàng.

      Khanh Khanh từ nhỏ lớn lên  ở nông thôn, cùng mẫu thân  và ca ca ngốc lớn hơn nàng ba tuổi nương tựa lẫn nhau. Năm nàng tám tuổi, mẫu tử ba người  lâm vào cảnh khốn cùng, khổ đến cực điểm , phải chạy  đến nhờ cậy người bà con,  làm di nương ở  U Châu Tiết gia. 

     Mẫu thân   thiêu thùa khéo léo , có chút tay nghề, liền bị an bài ở tú phòng làm công kiếm sống.

      Cứ như thế trải qua bảy năm. Mẫu tử ba người tuy an an phận phận , nhưng  hậu viện  đại trạch thị phi nhiều, cũng khó tránh khỏi bị cuốn vào trong đó, bị nhằm vào, bị khi dễ cũng là chuyện thường tình. 

       Lúc này, hồi tưởng  về kiếp trước, còn không phải là khi  đi ra ngoài du ngoạn , Tiết gia tứ tiểu thư  kia chà đạp nàng, vu oan cho nàng ,đẩy nàng xuống thuyền, chẳng phải là  muốn nhìn nàng rơi xuống nước chật vật ra sao hay sao!

        Không nghĩ đến hậu quả , đám người bọn họ cho rằng nàng đã chết đuối, liền bỏ đi.  Chỉ có ca ca nhảy vào giữa sông, liều mạng mà cứu nàng, đem nàng kéo lên bờ. Nàng kiệt sức ngất  đi, tỉnh lại đã là lúc này. 

      Nghĩ đến đây , nàng ngước mắt nhìn Thường Tư Sâm  một cái, hết thảy  cùng kiếp trước giống nhau như đúc.

       Nàng rơi vào tay hắn, đêm nay liền sẽ bị hắn cưỡng bách, rồi sau đó hắn sẽ dụ dỗ  nàng, trấn an nàng, lấy danh nghĩa   trấn định nàng, mang nàng trở về U Châu, đem nàng  nuôi  dưỡng ở bên ngoài.

        Khanh Khanh tuy thân phận không cao, nhưng sau này dì cũng sẽ tìm được cho nàng một mối hôn sự . Làm thê cùng làm thiếp như thế nào có thể giống nhau, huống chi là loại không nhìn thấy ánh mặt trời , đến ngoại thất cũng không bằng. 

         Khanh Khanh đương nhiên không muốn, nhưng Thường Tư Sâm lặp lại dụ dỗ, hứa hẹn, nói sau này sẽ cưới nàng, cho nàng  một danh phận.

         Năm ấy, Khanh Khanh liền chỉ mới có mười lăm tuổi, tuổi còn nhỏ,  đối với tình yêu ngây thơ mờ mịt, hơn nữa cũng đã  thất thân với hắn, liền ngây ngốc mà tin hắn.

        Hai năm sau đó ( Sau khi về U Châu) , Thường Tư Sâm đối  đãi nàng cũng coi như là không tồi, ngoại trừ việc  nàng  không được ra  bên ngoài, hắn sẽ  nàng cùng mẫu thân của nàng, cùng nàng ca ca gặp mặt nhau .  Yêu cầu  của nàng đưa ra,  phần lớn  hắn  cũng đều sẽ thỏa mãn  nàng. Khanh Khanh cũng coi như là trải qua một khoảng thời gian vô âu vô ưu.  

     Đến hắn đem nàng đưa cho nam nhân khác.

     Nam nhân kia họ Cố, khoảng ba mươi mấy tuổi, cũng có thể hơn bốn mươi tuổi, Khanh Khanh thật sự nhìn không ra tuổi hắn, nỗi  sợ hãi từ đầu đến chân ,bỗng chốc lan tràn  trong đầu, trong lòng ,   mỗi một tấc da thịt nàng . Nàng không ngừng run rẩy, không ngừng sợ hãi .  Đến kia nam nhân mang đến một cái khăn.  Họ Cố  không chạm vào nàng, thậm chí không tới gần nàng, chỉ là cùng nàng ngồi, sau đó nhìn nàng rất lâu. 

     Thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, hắn liền phái người đem nàng tặng trở về.

     Lúc sau gặp lại , Thường Tư Sâm đem nàng ôm vào trong ngực , khóc lóc hướng phía  nàng kể ra rất rất nhiều nỗi khổ cùng bất đắc dĩ, hứa hẹn sẽ không để ý  việc tối hôm qua , ngày sau sẽ  bồi thường  gấp bội cho  nàng.  Mặc kệ  Khanh Khanh liên tục lặp lại lời nói với  hắn, tối hôm qua  không có  chuyện gì xảy ra , nhưng hắn cũng chỉ là cười cười mà thôi.

    Khanh Khanh biết hắn  không tin tưởng nàng 

   Ngày đó, nàng một đêm không ngủ, vì hắn mà khóc cả một đêm . Nhưng nàng tuyệt nhiên  không nghĩ tới, Thường Tư Sâm đối với nàng,  lại làm việc này lần thứ hai!

      Khanh Khanh vĩnh viễn cũng không quên được  ngày đó, nàng mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, liền đã ở trong phòng của nam tử xa lại. Nam tử này  tuổi không lớn, vào rừng làm cướp,  đôi mắt đầy vẻ phong lưu. Thấy Khanh Khanh sợ hãi cũng nhẫn nhịn , hắn nhẫn nhại dỗ nàng hai ngày. Đến ngày thứ ba, Khanh Khanh biết chính mình như thế nào cũng không thể thoát , thể nhưng   hắn .....đã chết. Sau này Khanh Khanh mới biết được, Thường Tư Sâm bị  tên  giặc cỏ kia bắt thóp , nắm điểm yếu  trong tay, hiến thiếp là kế sách tạm thời, ổn định tên kia , ổn định miệng hắn , tên kia chết, hắn vĩnh viễn diệt trừ được đại nạn.

       Cứ như vậy, nàng lần thứ hai rơi vào tay Thường Tư Sâm .Nhưng lần này Khanh Khanh hoàn toàn lạnh tâm . Nàng không giải thích, bởi vì đã hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của  Thường Tư Sâm. Khanh Khanh tuy rằng không phải người  cương liệt gì, nhưng nàng  cũng có  điểm mấu chốt, càng biết chính mình tuyệt sẽ không còn lần thứ ba  may mắn như vậy. Chỉ cần đạt được mục đích, Thường Tư Sâm liền sẽ có  lần thứ tư ,lần thứ năm ,thậm chí càng nhiều lần mà đối xử với nàng như thế.Cho nên, nàng muốn rời đi. Thường Tư Sâm cực kỳ lạnh nhạt, không muốn lưu nàng , chỉ trên cao nhìn xuống mà nói cho nàng, rời khỏi hắn , nàng một ngày cũng sống không được!

        Sống không được liền sống không được, Khanh Khanh tâm ý  đã quyết, chỉ mang  đi  bên người một nha hoàn.Nhưng nàng trăm triệu lần  không nghĩ tới, nàng đi rồi ngày hôm sau, Thường Tư Sâm liền đem nàng trở về.Hai người gặp lại  nhau, Thường Tư Sâm đau khổ cầu xin, lại đủ loại hứa hẹn, trấn an nàng, khiến  nàng trở lại bên người hắn.Khanh Khanh đương nhiên cự tuyệt!! .Nhưng chính là một lần đó ,  không biết làm sao, hai người bị  tân hôn thê tử Thường Tư Sâm tân cùng mấy cái danh môn quý nữ đụng phải Khanh Khanh trăm ngàn lần  không nghĩ tới,tên Thường Tư Sâm kia  mới vừa rồi  còn ở  đây cầu xin  nàng, đảo mắt liền lạnh nhạt mà chửi bới nàng, nói nàng hạ tiện, nói nàng câu dẫn hắn, nói hắn hảo tâm cứu nàng, lúc trước là xem nàng đáng thương, cho nàng một ít tiền giúp nàng, không nghĩ tới nàng bám lấy hắn, không ngừng vòi vỉnh đòi tiền hắn,  còn có  ý đồ bò  lên giường hắn , vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ!

        Khanh Khanh liền  khóc lớn, sau đó mới biết được  đó là  Sở Hoài Ngọc, vị tân hôn thê tử của Thường Tư Sâm. Sở Hoài Ngọc giận dữ,  vũ nhục đánh  chửi Khanh Khanh ,  Thường Tư Sâm lại chỉ là lạnh nhạt nhìn, một câu cũng chưa nói. Khanh Khanh ngày hôm sau liền nổi tiếng  , lúc trước Thường Tư Sâm giấu nàng, mẫu thân vì giữ gìn thanh danh cho  nàng , đối  với người Tiết phủ  điều giấu giếm, cũng nghĩ một ngày nào đó  Thường Tư Sâm có thể thực hiện lời hứa, cho nữ nhi  bà một cái danh phận, hôm nay lại thành trò cười cho cả thiên hạ. 

       Khanh Khanh không biết chuyện của nàng ở U Châu phố lớn ngõ nhỏ, mười dặm tám phố truyền đi bao lâu, bao nhiêu người ở sau lưng cười nhạo nàng, chửi rủa nàng, chỉ biết sự tình sẽ không cứ kết thúc như vậy. Quả nhiên, ba tháng sau, nàng liền bị Sở Hoài Ngọc phái tới  ba nam nhân chà đạp nàng ,  bức tới  bờ sông,đến đường cùng, nàng  nhảy  vào giữa sông, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của nàng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro