Thích cậu một chút thôi 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

suy nghĩ bồng bột của con bé khiến Việt thấy nhói lòng. Tuổi của Liên, Nhi hay Nam là lứa tuổi mộng mơ đẹp nhất trong cuộc đời, là tuổi của màu áo trắng hồn nhiên và ngây thơ. Có thể sẽ có những tình cảm mới chớm, nhưng trong sáng và đáng trân trọng hơn nhiều so với việc phải cố sức tranh chấp giành giật.

Việt đã giải thích cho Liên hiểu, rằng tình cảm không phải là thứ có thể dùng cách này hay cách khác để đoạt lấy được từ tay một người. Tình cảm là những cảm xúc xuất phát từ trái tim và mong được nhận lại từ trái tim. Cô em gái nhỏ nước mắt ngắn dài ngước mắt lên nhìn Việt, Việt áp tay lên má Liên, lau đi những giọt nước còn vụng về thút thít.

- Nhóc của anh ngốc quá rồi. Bây giờ là thời điểm quan trọng cho việc học, chuyện tình cảm cứ để tự nhiên thôi em. 

- Nhưng em của anh vẫn học tốt đó thôi. Huống hồ… em lại sắp phải xa Nam rồi… ý em là… khi bọn em thi… 

- Anh hiểu. Nên em muốn Nam đón nhận tình cảm của mình đúng không? Em sợ phải hối tiếc đúng không?

Liên gật khẽ, bên phía khuất sau tấm kính trong đã vắng bóng hai người bạn cùng lớp. Dường như họ đã cùng nhau đi về một lúc khá lâu mà Liên không để ý. Trong khi đó, anh trai vẫn ân cần ngồi đối diện.

- Nếu có duyên, ắt sẽ còn gặp nhau sau này nữa. Cũng có thể đến lúc ấy, khi gặp Nam, em chỉ còn thấy một thời mình tương tư ngốc nghếch thôi. Em gái ạ, hạnh phúc sẽ đến nếu em trao đi yêu thương đúng cách, đúng lúc và dành cho đúng người. Anh không hy vọng em của anh khờ dại đuổi theo một cái đích biết trước không thuộc về mình. 

Cô bé không nói không rằng, kéo tay mình ra khỏi bàn tay đang giữ của Việt, đứng dậy ra về. Việt chạy theo để đưa em gái về thì cái bóng nhỏ đã mất hút sau con hẻm. Việt thở dài, lắc đầu. Hóa ra, vẫn là một thời yêu đương bồng bột, dẫu biết trước kết quả sẽ chịu thương tổn nhưng nhất quyết làm theo ý mình. Em gái của Việt đang đi những bước đi giống hệt anh ngày trước, ngày anh thích một cô bạn và càng ngày càng khiến cô ấy rời xa mình. Sẽ có lúc, Liên ngừng lại và nói “giá như chưa từng…”

3. Khi cùng Nhi đi về trước cổng, Nam ngập ngừng:

- Cậu… ngủ ngon nhé!

Nhi mỉm cười, nhìn rõ nét bối rối trong khuôn mặt Nam. Bình thường cậu ấy lạnh lùng bao nhiêu, khi gần Nhi lại trở nên ấm áp bấy nhiêu. Đã có lúc Nhi nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể tự nhiên như trước đây khi đứng trước cậu ấy. Vậy mà bây giờ, thậm chí còn có thể kể cho cậu ấy nghe rất nhiều chuyện. Nhất là… chuyện của bố. Việc đó giúp Nhi nhẹ lòng hơn rất nhiều…

- À, Nhi này, chúng mình cùng cố gắng nhé. Tớ không muốn cậu buồn nhiều mà bỏ lỡ mất cơ hội. 

- Ừ. Cậu về đi kẻo muộn. Ngủ ngon nhé!

Dáng cao lênh khênh khuất sau ngọn đèn vàng, Nhi lững thững bước vào nhà. Thật ra, bất cứ một cô cậu bé nào khi đứng trước ngưỡng cửa chọn lựa, một bước ngoặt lớn của cuộc đời như lứa tuổi của Nam và Nhi cũng đều ấp ủ những ước mơ và khát khao được chinh phục. Nhi không phải là ngoại lệ. Nhưng đó là trước khi phát hiện ra tập thư của bố, trước khi có tin tức của bố. Rồi Nhi sẽ tìm một cơ hội để đi gặp ông sau rất nhiều ngày không có tin tức. Nhi nghĩ, lúc bấy giờ, sự lựa chọn một cuộc sống bình yên đã không còn bình yên như trước. Có thể mẹ và Nam sẽ buồn vì quyết định của Nhi, nhưng trên hết, Nhi muốn có một mái ấm gia đình đúng nghĩa, hai đứa em Nhi cũng khao khát một sự chở che trọn vẹn…

Nhi về nhà, bật đèn lên học bài, mẹ từ bên ngoài đi vào lúc nào không rõ, khi đến gần bên, mẹ hỏi nhỏ.

- Có chuyện gì thế con?

- …

- Có vẻ như con đang lo nghĩ gì đấy. Nói mẹ nghe xem nào.

Dường như mẹ đọc được tất cả tâm sự thu trong đáy mắt Nhi. Nhưng cô bé vẫn còn chưa muốn mở lời. Làm sao có thể nói rằng Nhi sẽ không thi đại học? Làm sao có thể nói với mẹ chuyện Nhi quyết tâm đi tìm bố? Rồi mẹ sẽ sụp đổ mất thôi…

Đêm trắng và những suy nghĩ chông chênh, Nhi giục mẹ đi ngủ sớm, nói qua loa về mấy chuyện bài vở trên lớp. Sau khi mẹ đi ngủ, Nhi cũng trượt dài trong những đắn đo. Có phải, cuộc sống là lựa chọn?

4. Gần cuối năm, sát ngày thi tốt nghiệp, cả lớp chuyền nhau sổ lưu bút. Ai nấy cũng háo hức. Vừa mệt vì phải căng thẳng chạy đề, ôn luyện, lại vui vì cuối ngày về chuyền tay nhau quyển sổ bé thấp thoáng chữ của mấy đứa bạn bàn trên bàn dưới. Nhi cũng có một quyển sổ nhỏ, một quyển sổ khiêm nhường hơn nhiều lần so với những quyển khác. Hôm nay hình như Nam giữ sổ, Nhi gặp Nam vào giờ ra chơi giữa buổi.

- Viết lưu bút cho tớ chưa?

- Tớ chưa. Mà cậu định thi trường nào nhỉ?

Nhi lặng thinh, nhìn ra tán phượng vĩ rợp sân trường.

- Tớ không thi đại học, Nam à.

- Sao cậu lại không thi đại học?

Nam bất ngờ trước câu trả lời của Nhi. Trong suy nghĩ của Nam, sau khi tốt nghiệp, kể cả khi hai đứa ở hai môi trường khác và cách xa nhau nhưng Nam vẫn đủ tin tưởng để tiến đến. Quyết định không thi của Nhi hy vọng trong Nam mong manh dần.

- Tớ tưởng quan hệ của bọn mình bình thường trở lại rồi. Cậu không cần phải tránh tớ đâu. Thật đấy! Với cả thi đại học, tớ với cậu cũng chưa chắc cùng trường mà, đúng không? Sao phải tránh tớ?

Trong khi Nam còn chưa hết ngỡ ngàng với quyết định của mình thì Nhi quay đi mất. Trước khi đi Nhi chỉ nhìn Nam mỉm cười và buông một câu nói nhẹ.

- Cuối buổi học ngày mai cậu sẽ đưa lại lưu bút cho tớ nhé! Còn sổ của cậu, tớ cũng về viết rồi mai đưa luôn.

Nam hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Khi hôm qua đã có thể ngồi lại gần bên Nhi và trò chuyện cùng cô bé, hai người đã cùng chia sẻ rất nhiều chuyện. Nhi không nói rõ tên trường mà cô bé định thi nhưng cũng vẽ nên ước mơ cùng với Nam, hòa cùng niềm vui và sự hứng khởi của cậu, hai người đã hứa hẹn về một cánh cổng đại học không quá xa xôi. Nam đã tin là thế, đã luôn hy vọng là thế. Và với Nam, việc đồng hành bên cạnh Nhi như một điều hiển nhiên rồi, thành một thói quen khó có thể từ bỏ. Đột ngột, những gì Nhi nói hôm nay khiến Nam thấy… nhói.

5. Tìm đến nhà trong một khoảng thời gian ngắn và thưa chuyện với mẹ Nhi là một việc hết sức khó khăn. Nếu như Nhi biết chuyện, nhất định sẽ giận Nam vì tự ý xen vào quyết định riêng của cô bé. Nhưng Nam không thể để Nhi mất đi một tương lai tốt khi mà suy nghĩ lúc này bị chi phối quá nhiều bởi chuyện gia đình. Và muốn vậy, chỉ có thể đến gặp mẹ Nhi để nói cho mẹ Nhi biết.

Bác gái là một người từng trải, nét khắc khổ trên khuôn mặt cộng thêm vẻ xanh xao do vừa ốm dậy khiến người đối diện có cảm giác bác ấy có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Xong trên môi bác gái luôn nở một nụ cười hiền, nụ cười mà Nam nghĩ có lẽ Nhi đã thừa hưởng trọn vẹn từ người mẹ của mình.

Sau khi nghe Nam kể lại, mẹ Nhi cười buồn, nụ cười và ánh mắt ánh lên vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Một lúc sau, mẹ Nhi tiễn Nam về. Nam không rõ người mẹ ấy định hình gì trong suy nghĩ, nhưng trước lúc Nam khuất sau cánh cửa, bác ấy có gọi Nam lại và nói.

- Nam này, cảm ơn cháu vì đã quý Nhi nhé. Bác sẽ không để con bé đi sai đường đâu.

Dẫu vậy, nhờ có câu nói của mẹ Nhi mà Nam thấy yên tâm hơn. Thật ra Nhi không cần phải gánh hết tất cả trách nhiệm lên mình như thế. Nếu có thể, Nam cũng sẽ giúp cô bạn chia sẻ được nhiều mà. Chỉ có điều, lòng tự trong của Nhi quá lớn…

Lúc Nam đi ra khỏi cổng, bắt gặp ánh nhìn của Liên. Bất ngờ, Liên chạy đến kéo tay Nam đi một đoạn. 

- Cậu ra đây với tớ! Có cái này cho cậu xem!

Liên kéo Nam đi một mạch đến tận quán trà sữa mà Nhi làm thêm ở đó. Trong khi Nam còn chưa hiểu cô bạn siêu rắc rối định làm gì thì nhìn theo tay chỉ của Liên bên trong quán. Nhi đang ở đó, nằm trên ghế sofa và anh chủ quán đang ngồi ngay bên cạnh. 

- Cậu đã thấy sai lầm chưa?

Sai lầm? Tin tưởng và yêu thương Nhi là sai lầm? Tai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro