Chương 2: Mỹ nhân mông đẹp bị rình xem khi đang thoa thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2: MỸ NHÂN MÔNG ĐẸP BỊ RÌNH XEM KHI ĐANG THOA THUỐC

Tiêu Dương đi ra cửa chính, hắn thấy đoàn xe đã chờ sẵn, người cưỡi bạch mã đứng đầu đoàn là con út của Kha gia, Kha Song Ảnh. Mối quan hệ của Tiêu gia và Kha gia đã khắng khít nhiều năm, Kha phụ và Tiêu lão gia tử kết giao từ thời niên thiếu nên dù Tiêu lão gia tử đã qua đời thì Kha phụ vẫn chiếu cố Tiêu gia như xưa, thường căn dặn vãn bối giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhớ đến ngày nhỏ Kha Song Ảnh đáng yêu bám lấy mình, lúc nào y cũng gọi Tiêu Dương ca ca, Tiêu ca ca. Kha Song Ảnh lớn lên giống Kha phu nhân, y có đôi mắt phượng đen nhánh, mũi cao, môi trái tim đầy đặn hồng hào. Thoạt nhìn, y có nét nữ tính nhưng khi giương mày thì cả khuôn mặt ánh lên nét tuấn tú.

Không rõ từ khi nào, bắt đầu từ mấy năm trước, Kha Song Ảnh thay tâm đổi tính rồi không tìm Tiêu Dương chơi đùa nữa. Khi Tiêu Dương thành hôn với Ứng Kiều, Kha Song Ảnh cáo bệnh không tham dự. Nếu không phải lần này do Kha lão gia nghiêm khắc bắt y đi cùng Tiêu Dương, ắt hẳn cũng không thấy bóng dáng Kha Song Ảnh đâu.

"Mới sáng sớm mà Tiêu công tử đã đi vào cõi thần tiên, có phải ngươi thương nhớ Tiêu phu nhân không?"

Kha Song Ảnh kéo Tiêu Dương quay về từ hồi ức, hắn hoàn hồn lại. Hắn nhìn Kha Song Ảnh ngồi trên tuấn mã, mặc áo trắng không vương tí bụi trần, đai lưng nạm vàng bao quanh vòng eo mảnh khảnh, tay cầm roi ngựa bằng da, y khẽ nhíu mày, ánh mắt như giận dỗi.

Tiêu Dương giương khóe miệng, nói đùa "Đường xá tịch mịch, ta còn cần Song Ảnh bầu bạn."

"Ngươi..." Kha Song Ảnh bị Tiêu Dương trêu chọc nên giận dỗi, y cầm roi ngựa lên, dứ dứ muốn đánh nhưng sau một hồi lại đánh vào mông ngựa. Tuấn mã hí vang, mái tóc đen của Kha Song Ảnh tung bay, y kẹp chặt bụng ngựa, gió cuốn áo choàng y bay vút đi.

Tiêu Dương khẽ lắc đầu cười, sải bước lên lưng ngựa rồi phóng ngựa đuổi theo thân ảnh trắng như tuyết kia.

Mộ Thành cách Vụ Thành chừng năm ngày đường, việc đi Vụ Thành lần này thật ra cũng không phải là chuyện gấp nên đoàn xe đi thong thả. Bởi vì chuyện sáng nay, Kha Song Ảnh chưa nói câu nào với Tiêu Dương mà chỉ cưỡi ngựa đi phía trước, giữ một khoảng cách nhất định với hắn.

Mặt trời sắp lặn nhưng Kha Song Ảnh vẫn không nói năng gì nên Tiêu Dương tự mình làm chủ, đặt một khách điếm nghỉ chân trong thành.

Kha Song Ảnh vừa xuống ngựa thì ném ngay ào choàng cho người hầu rồi chạy đến sương phòng, không hề quan tâm đến Tiêu Dương.

BẢN EDIT CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG Ở WATTPAD HOUJICHA LATTE. TẤT CẢ CÁC NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP.

Tiêu Dương chỉ huy hạ nhân sắp xếp hành lý, rửa mặt rồi đi thăm Kha Song Ảnh. Phòng của hai người cách nhau khá xa, hắn đi đến trước cửa phòng y, thấy không có người hầu nào ở xung quanh. Tiêu Dương vừa định gõ cửa thì nghe được tiếng xuýt xoa rên rỉ của Kha Song Ảnh trong phòng.

Tiêu Dương dừng tay, qua lớp cửa sổ giấy mỏng của khách điếm, hắn nhìn thấy quang cảnh trong phòng.

Hắn không thấy bóng dáng Kha Song Ảnh đâu, chỉ thấy một cặp mông trắng như tuyết đang chổng lên. Khách điếm này thuộc dạng bình dân, trong phòng không có nhiều đồ vật nên tất cả cảnh đẹp đều bị Tiêu Dương đứng ngoài cửa thấy hết.

Người trên giường nửa quỳ nửa bò, nghiêng người bằng một vai, y cầm khăn ướt lau cái lồn giữa hai chân. Tuy y là nam nhân nhưng ngoại trừ con cặc, lỗ đít, Kha Song Ảnh còn có thêm cái lồn ở giữa. Cái lồn này đầy đặn múp míp, hai môi hồng to tròn dính sát nhau để bao bọc lấy cái lỗ bí mật bên trong, nhìn từ xa như một cái bánh bao bị nứt.

Tiêu Dương nhìn y đến mê mẩn, người này hẳn có cái lồn tuyệt vời nhất. Hóa ra hắn cùng Kha Song Ảnh lớn lên nhưng không hề biết y có báu vật này, nay biết chuyện khiến dưới háng Tiêu Dương sưng to.

Kha Song Ảnh không hề biết phong cảnh đẹp đẽ của bản thân bị người khác nhìn trộm, y vẫn cầm khăn ướt xoa cái lồn nhẹ nhàng. Sau khi xoa xong, y lấy hộp thuốc mỡ từ trong bao quần áo ra, móc thật nhiều thuốc bóng nhẫy bôi lên lồn. Do cái lồn quá mềm mụp nên cả ngày cưỡi ngựa xóc nảy, cọ xát lên yên ngựa khiến nó hơi sưng. Thuốc mỡ mang đến cảm giác kích thích để y phải rên rỉ thống khổ "A..". Y cố kềm nén cảm giác kỳ lạ này mà bôi thuốc vào cái lồn sáng bóng rồi mới đóng hộp thuốc mỡ lại, mặc quần áo vào.

Tiêu Dương ở ngoài cửa thấy cả quá trình bôi thuốc không khác gì thủ dâm này, hắn sửa sang lại vạt áo một cách mất tự nhiên rồi hắng giọng đi về phòng mình.

Phòng của Kha Song Ảnh cách phòng của Tiêu Dương một cái tiểu viện tử, Tiêu Dương thoáng thấy người hầu của Kha Song Ảnh đứng trong sân, khi hắn định rời đi thì nghe bọn họ nói "Rõ ràng là Kha thiếu gia thích Tiêu công tử đến như vậy, sao lại tránh mặt Tiêu công tử chứ"

"Ngươi thì biết cái gì, sau khi Tiêu công tử thành thân, Kha thiếu gia khổ sở lắm."

"Đúng vậy đó, ta thường xuyên thấy thiếu gia nhìn chiếc quạt được Tiêu công tử tặng rất lâu."

"Lúc ta dọn dẹp thư phòng của thiếu gia, ta còn thấy thiếu gia viết tên Tiêu công tử lên giấy."

Một đám người hầu mồm năm miệng mười kể chuyện đau lòng của thiếu gia nhà mình mà không biết nhân vật chính trong câu chuyện đã nghe thấy được.

Tiêu Dương nghe được thì vui vẻ hẳn lên, tự dưng thấy buồn cười, hóa ra không phải Kha Song Ảnh thay tâm đổi tính mà là tránh né hắn để không phải đau lòng. Tất cả nguyên nhân đều từ hắn mà ra, tại sao Kha Song Ảnh lại bướng bỉnh như vậy chứ, thật là đáng yêu. Tiêu Dương nheo mắt lại, dường như hắn nghĩ tới việc gì hay ho rồi phất tay áo đi ra khỏi khách điếm.

Nơi cả đoàn nghỉ chân không phải là chốn phồn hoa nhưng cũng có đủ mọi thứ, Tiêu Dương lượn phố vài vòng thì tìm được thứ mình muốn đem về.

Khi Tiêu Dương trở về thì trời đã tối, khách điếm treo đèn lồng, ánh nến lập lòe khắp nơi. Sau khi dùng xong bữa tối, hắn tản bộ xung quanh hàng lang rồi tự dưng đến phòng Kha Song Ảnh. Cửa lớn được đóng mở vài lần, người hầu đi ra đi vào đem nước ấm, chuẩn bị chậu tắm và lấy quần áo cho y. Tiêu Dương chờ đến khi tất cả các người hầu xong việc rồi mới hắng giọng tiến đến cửa sổ.

Ánh nến trong phòng sáng rực, hắn có thể nhìn bóng Kha Song Ảnh đi lại mờ ảo. Tiêu Dương chọc một lỗ ở cửa sổ giấy, ánh sáng vàng bao trùm lấy y khiến làn da càng bóng loáng trắng nõn.

Kha Song Anh vẫn chưa phát hiện ra có người đang nhìn từng động tác của mình, y bắt đầu thoát y, cởi áo trắng, kéo đai lưng quần. Khi hai vai vừa cử động, quần áo chảy dài từ thân mình trắng trẻo nõn nà xuống đất. Lúc y khom người nhặt quần áo rơi trên mặt đất, cặp mông tròn trịa chổng lên, thịt mông trắng nõn và hai cái lỗ phía dưới đập vào mắt Tiêu Dương. Theo động tác khom lưng, nếp nhăn lỗ đít giãn ra, cái lồn múp míp như bánh bao lộ ra do hai chân khép lại. Cái lỗ dâm đãng bên trong không hề bị lộ ra ngoài, con cặc nhỏ nhắn xinh xẻo rũ ở giữa hai chân.

Kha Song Ảnh không hề biết cảnh sắc trong phòng dâm đãng tới cỡ nào, hai chân thon dài của y sải bước vào chậu tắm.

Tiêu Dương đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa kêu "Song Ảnh."

"Đợi ta một tí." Trong phòng vang lên giọng nói hoảng loạn, tiếng nước bị khuấy động, tiếng bước chân, mặc quần áo...

Tiêu Dương không nói gì mà mạnh bạo đẩy cửa ra.

BẢN EDIT CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG Ở WATTPAD HOUJICHA LATTE. TẤT CẢ CÁC NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro