i

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trăng lên, tròn vành vạnh. ảnh trăng sáng lấp lánh trên bầu trời đen kịt dưới góc nhìn từ kí túc xá. tia sáng mờ mờ trải xuống sân kí túc, mơn man trên làn da hai cậu trai, làm rõ một nửa khuôn mặt mệt mỏi vừa thiếp đi của minh hạo và vẻ mặt đang lo lắng không thôi của minh khôi. hạo dễ bị bệnh vặt, nhưng lại để mặc cho sức khỏe bản thân muốn bị gì thì bị. khuê hay ví hạo như bọt biển, chắc có lẽ vì cậu đẹp thật lặng lẽ, lại mau tan. hạo đẹp lắm, đẹp thật vô thực, đẹp chẳng nói thành lời, cái đẹp khiến cho đại não khôi đình trệ. khôi si mê hạo nhiều hơn chính bản thân khôi nghĩ và có lẽ cái vẻ đẹp của hạo như treo trên ánh mắt của khôi, lấp lánh, mị hoặc.

minh bảo khôi chăm sóc hạo như người thân trong nhà. nhưng minh cũng từng thì thầm với hạo về việc khôi đối xử với hạo như một đấng cứu thế, một tín ngưỡng đặc biệt. giả như bây giờ đây, hạo chẳng khác nào công chúa ngủ trong rừng được đặt vào chiếc giường đơn sơ đẹp đẽ, tận hưởng giấc ngủ yên bình để vơi đi phần nào sự mỏi mệt hành hạ hạo suốt mấy tháng trời vừa qua. còn khôi ngồi im, im phăng phắc, như kẻ gác cổng bất chấp mọi điều chỉ để bảo toàn yên bình cho hạo.

"hiếm lắm tớ mới thấy hạo ngủ."

minh đã nói lúc sáng khi mà khôi vội vã chạy sang phòng hai cậu bạn lúc nghe tin hạo sốt cao. hạo bị ốm ngoan lắm, hai khoé mắt chỉ hơi sưng lên, gò má ửng đỏ đến là thương. khôi ngồi từ sáng đến tận nửa đêm chỉ để ngắm nhìn, và chăm sóc, đương nhiên rồi. khôi biết rằng ranh giới sống và chết của bạn thân mình mong manh khốn cùng, nên nó chẳng thể làm gì khác ngoài cố hết sức chăm sóc hạo để giữ cậu được ngày nào hay ngày ấy.

"a.."

tiếng động khe khẽ của hạo đưa khôi về thực tại. hạo tỉnh rồi. đôi mắt trong veo của hạo chậm rãi mở ra rồi chớp chớp. hình như minh khôi vừa thấy cả ánh sao trong mắt cậu ấy thì phải.

"hạo ơi?"

minh hạo không trả lời, chỉ chớp mắt liên tục mà ngơ ngác nhìn sang khôi. hạo thấy đôi mắt khôi sâu thẳm, như cuốn nửa phần hồn cậu vào. khôi hơi dè chừng sợ làm bạn mình bị thương, rón rén mà đặt tay lên trán hạo kiểm tra. hạo vẫn lừ đừ chưa tỉnh hẳn, như lại chẳng muốn tỉnh, cứ lơ ngơ mơ nàng mãi.

"khôi.."

"ơi, khôi đây."

"khôi đẹp trai lắm í."

vẻ mặt nghiêm trọng của hạo làm khôi lo lắng, nhưng rồi lại hơi ngại ngùng bật cười.

"tớ đẹp trai đến thế hả?"

minh hạo nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt trắng mềm của hạo hút ánh nhìn khôi vô cùng, hồn khôi đần đi mấy phần. khôi như bị ma xui quỷ khiến mà ôm lấy mặt hạo, nhẹ nhàng hôn lên trán bạn mình. mà hạo thì vừa mới tỉnh, ngượng ngùng quay đi chỗ khác. khôi cũng ngại, nhìn hai tai đỏ ửng của hạo lại càng ngại hơn. hai đứa cứ thế chẳng nói gì, gió cứ thổi, tán cây cứ lung lay. tiếng loạt xoạt của gió tạt vào cành cây làm hai trái tim bồi hồi. khôi ngồi xuống cạnh hạo, lặng im.

"hạo này."

hạo khe khẽ đánh mắt sang nhìn khôi đúng lúc khôi trầm giọng gọi tên mình. hạo giật thót, cuống quýt quay đầu đi.

"..ừ, ừ?"

"hạo này, tớ thích hạo."

ma xui quỷ khiến gì làm cho minh khôi nói ra câu ấy. nó nghe bản thân nói còn tự hốt hoảng, chỉ biết cúi mặt cười khổ. tự dưng, trái tim minh hạo nhẹ bẫng. hạo từ tốn quay sang nhìn khôi, nhìn thật chăm chú. minh khôi nửa muốn đặt cược vào cuộc tình có thể chớm này, nửa muốn tiếp tục đứng bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn người thương. nhưng khôi vẫn nói, để thoả lòng mình.

"ừ, tớ biết."

rồi hai đứa lại im lìm, hạo thấy mình cần phải nói gì đó làm rõ hai tấm lòng. hạo không nỡ để khôi đau buồn vì khi ấy trái tim hạo còn xót xa hơn, còn vụn vỡ hơn cả ngàn lần. nhưng sự im ắng này sao mà gạt bỏ đi được khi mà một khôi một hạo vẫn chìm vào suy nghĩ của nhau. trái tim minh khôi bỗng loạn nhịp.

"khôi ơi, tớ biết mà. tớ thực ra cũng thích khôi lắm."

khôi tưởng mình nghe lầm. hai đứa lại nhìn nhau, rồi bật cười.

"chúng mình thích nhau, nhỉ?"

"ừ."

đêm nay trăng tròn đầy, sáng cả một vùng trời tăm tối. hạo ôm lấy khuôn mặt khôi đầy dịu dàng. khôi thích cảm giác nóng ấm của bàn tay hạo, cái cảm giác xác thịt kề xác thịt mơn mởn làm minh khôi muốn nhiều hơn nữa, muốn được ôm hạo, siết chặt cậu vào lòng. đêm nay, hai cậu trai trẻ tự thắp một đốm lửa hồng rực rỡ vào trái tim non nớt của nhau.

[...]

đêm dài lắm mộng.

khôi choàng tỉnh dậy trước. ngoài còn tối đen như mực.

ánh mắt khôi không rời khỏi người trong tay được. nó thích hạo quá đỗi. nhưng trong thâm tâm, khôi biết khôi không thể trông mong vào một mối quan hệ yêu đương, và không được phép nghĩ đến. khôi biết hạo cũng thế. khi mà hai đứa lại có tình cảm vào cái thời điểm xã hội chẳng ổn định, và hơn cả là khi mà ai nấy đều hy vọng chúng nó phát triển để trở nên xuất chúng, ai cũng mong chúng nó thành tài thế này thì thật khó khăn làm sao để chấp nhận được việc hai thằng con trai trở nên khác lạ.

khôi thoát khỏi những suy nghĩ vu vơ. thay vào đó là cảm xúc mãnh liệt muốn được hôn hạo, nhưng nó chỉ dám đặt lên trán hạo một nụ hôn phớt như gió xuân, rồi hy vọng rằng trong tiềm thức hạo có thể nhận được tình cảm nồng nàn ấy.

"tớ thích cậu. tớ thích cậu. tớ thích cậu."

hạo cũng tỉnh. chưa tỉnh hẳn nhưng đã tỉnh. cậu cũng mỉm cười đáp lại lời khôi dù ngơ ngớ chưa hiểu gì.

"ừ."

ba giờ lẻ sáu phút, hai cậu trai cùng tỉnh. minh hạo gối đầu lên tay minh khôi. giữa hai đứa luôn có cảm xúc gì đó mãnh liệt mà thô sơ, nóng bỏng cuốn hút lẫn nhau. hạo thơm. khôi thấy thế. hạo có mùi hoa dại thoang thoảng đầu ngõ, ngửi lâu lại thành mùi sữa non tươi. mơn mởn như nụ tầm xuân mới nở, hút hồn khôi muốn điên dại.

"hạo."

"ơi?"

"tớ hôn cậu được không?"

khôi đánh bạo hỏi trong lo lắng. và có lẽ việc lo lắng chẳng đáng gì khi cái nó chẳng ngờ đến là hạo gật đầu thật. khôi mừng điên, cúi xuống sát mặt hạo.

"khôi lại đây đi."

hạo dang rộng tay, mím môi mỉm cười. khôi chui vào vòng tay bé nhỏ của "bạn" mình, cọ cọ khắp người hạo. khôi tự thấy nó thích hạo lắm, không sao tả được cho hạo hiểu. nhưng khôi cũng chẳng quan tâm, mình khôi biết nó thích hạo biết nhường nào là đủ rồi.

khôi đặt một nụ hôn xuống cằm hạo, bất ngờ. rồi lại tiến dần lên má, lên mũi, lên mắt, lên trán. nhưng khôi không dám chạm vào môi. khôi chống hai tay lên, ngắm nhìn hạo. minh hạo không hài lòng. cậu nhăn nhó giận dỗi. và chỉ một khắc sau đó, cậu kéo khuôn mặt khôi sát lại gần mình. và rồi, hai cậu trai hôn nhau, nhẹ nhàng mà tha thiết.

"hm.."

hạo thoát khỏi nụ hôn vừa nuốt sạch tiếng rên rỉ của mình trong cổ họng, vươn tay vò đầu cậu cún bự.

"ngủ tiếp, nhé?"

khôi ngoan ngoãn gật đầu, nằm phịch xuống giường, rồi cẩn trọng ôm lấy hạo khi em cũng nằm xuống cạnh mình.

ấm cúng.

thân thuộc.

thương yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro