chương 57 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57

Hoàng cung Klappa đắm chìm trong màn đêm, in bóng trên nền trời rộng lớn, dưới ánh sáng rực rỡ chói lòa, trăm năm tang thương thay đổi, trăm năm cùng mưa cùng gió.

Ngoài cửa sổ, biển sao mênh mông huyền ảo, thắp sáng màn đêm vô tận, trong tẩm cung lạnh băng tăm tối, hoàng tử omega nhắm nghiền hai mắt ngồi trong xe lăn, ánh sáng bàn bạc từ những ngôi sao trời xuyên qua cửa sổ, khiến cho gương mặt an tĩnh trắng nõn ánh lên một lớp nhàn nhạt nhu hòa, ngay cả bồn hoa trắng hồng dưới chân cửa sổ, cũng đắm chìm trong không gian thanh lãnh, có nét huyền ảo không thuộc về nhân gian khói lửa.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Ssard mở mắt, không cần quay đầu cũng biết được là ai.

"Ca. Vì sao không mở đèn?" Lezar đến bên xe lăn, quỳ một gối xuống trước mặt Ssard, "Ngươi vẫn giận ta sao?"

Ssard cúi đầu nhìn Lezar, nhìn đệ đệ ruột của mình, giống như khi còn bé, vuốt đôi chân khuyết tật của hắn, đặt tay lên đầu gối hắn, giúp hắn chỉnh sửa mền đắp trên chân, vẫn như cũ, cẩn thận săn sóc.

"Ca, đừng giận ta nữa được không? Ta nhận thấy, tướng quân Joseph có tình cảm đặc biệt với ngươi, hắn sẽ đối với ngươi rất tốt, ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Không bàn với ngươi trước, là lỗi của ta, nhưng ta tuyệt đối không hại ngươi, ca, tha thứ cho ta, được không?"

Lezar nhẹ giọng dỗ Ssard, trong giọng nói còn mang theo một tia làm nũng của ấu đệ đối với huynh trưởng, y biết Ssard mềm lòng, từ nhỏ đến lớn cho dù có làm chuyện gì khiến hắn tức giận, chỉ cần mềm mỏng như vậy, Ssard đều sẽ dễ dàng tha thứ.

Sau một lúc lâu, bàn tay mềm mại cuối cùng cũng nâng lên, nhẹ nhàng dừng trên đầu Lezar.

Ở chỗ Ssard điện hạ không nhìn tới, thất hoàng tử nhẹ câu lên khóe môi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

"Lezar."

Nhưng, thanh âm Ssard lại không dung túng như trong dự đoán, ngược lại còn mang một loại cảm xúc mà thất hoàng tử không đoán ra, y ngẩng đầu, nhìn gương mặt ôn hòa của nam nhân, cặp mắt kia lãnh đạm, giờ phút này có chút bi thương mà nhìn y.

"Ngươi để ta kết hợp cùng vị tướng quân này, là muốn lung lạc hắn sao? Có phải đối với ngươi hắn rất trọng yếu không?" Ssard nhẹ giọng hỏi.

Thần sắc Lezar đông cứng, nét cười cương lại trên khóe môi.

Ssard thở dài, xoa đầu Lezar như khi còn bé, "Hôm nay ngươi tuyên bố từ nhậm chức vụ ở binh đoàn Vinh Quang, nhưng không thực sự muốn rút khỏi quân đội, ngươi cũng không muốn buông tay, đúng không? Người ngươi an bài trong quân đội chính là vị tướng quân Joseph này, đương nhiệm phân đội trưởng quân đoàn 19 thuộc binh đoàn Vinh Quang, bằng hữu của ngươi ở học viện quân sự, đúng không?"

Liên tục hỏi, từng câu từng câu như giáng xuống đòn nghiêm trọng, đánh thẳng vào lòng Lezar, thất hoàng tử hơi nhăn mày, ảo não quẫn bách.

"Ca, cho dù thế nào, ngươi chỉ cần biết rằng, ta là muốn tốt cho ngươi. Nếu không phải hiểu rõ thái độ làm người của Joseph, cho dù thế nào ta cũng sẽ không ra quyết định ngày hôm nay. Không có sự đồng ý của ngươi, đó là lỗi của ta, mà nếu ta tìm tới ngươi để thương lượng, ngươi khẳng định sẽ không đồng ý. Ngươi muốn ta phải làm như thế nào, chẳng lẽ mở to mắt nhìn một mình ngươi cô đơn lặng lẽ chết ở cái nơi quái quỷ này sao?!"

Lezar thật sự lo lắng cho Ssard, trong lòng y, Ssard chính là thân nhân duy nhất trên đời này của y. Đời trước mẫu phi chỉ có một mình y là nhi tử, mẫu phi lại mất sớm, bên cạnh y không có một người có thể tin. Những huynh đệ tỷ muội khác mẹ bên cạnh, đều hận không thể để y chết không chỗ chôn. Y đánh bước nào, củng cố bước ấy, nơi nơi suy tính, cuối cùng mở một đường máu, mới bước được lên hoàng tọa, rốt cuộc có thể thở một hơi. Tình thân thủ túc thiếu hụt trong đời trước, đời này y tìm được trên người Ssard, cho nên y không chịu được ca ca ruột sẽ có ý nghĩ không tốt về y, cũng không nhìn được vẻ mặt thất vọng bi ai của Ssard.

"Nói vậy, ngươi quả nhiên là nghĩ như thế ?" Ssard rũ mắt, tuy rằng ôn nhu, nhưng ánh mắt vĩnh viễn thanh minh, trong mắt người nam nhân này luôn lắng đọng trí tuệ thong dong, "Chẳng lẽ ngươi không tín nhiệm tướng quân Joseph?"

"Không, ta tin tưởng hắn, hắn là bằng hữu của ta. Nhưng, ta muốn đảm bảo hắn tuyệt đối trung thành với ta." Lezar thẳng thắn.

"Lezar..." Ngón tay Ssard giật giật, muốn nói, nhưng đôi tay tái nhợt lạnh băng lại bị Lezar siết chặt.

"Ca, ngươi là người thân nhất của ta, Joseph là bằng hữu của ta, hai người các ngươi ở cùng nhau, có gì không tốt? Vừa có thể tìm một người ổn thỏa chiếu cố ngươi, cũng có thể làm ta bớt lo lắng, yên tâm giao binh đoàn Vinh Quang cho Joseph. Đây là một chuyện tốt cả đôi đường, nhất tiễn song điêu, có gì không đúng?" Thất hoàng tử ngưng mắt nhìn ca ca của mình, vẻ tự tin trong tình huống bắt buộc tràn ngập trên nét mặt. "Ca, ngươi phải tin tưởng ta, chuyện ta an bài, đều đã tính toán kỹ. Ngươi chỉ cần tin tưởng ta."

Thật lâu sau, Ssard cũng không nói gì, thậm chí Lezar đã cho rằng hắn bị mình thuyết phục, lúc này, lại nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng.

"Lezar, ngươi luôn nói rằng, là vì tốt cho người khác, do đó dễ dàng thao túng vận mệnh của người khác trong tay mình, 'người khác' trong miệng ngươi, đối với ngươi mà nói, rốt cuộc được xem là cái gì?"

Lezar biến sắc.

Ssard tiếp tục nói: "Ngươi có biết không, làm như vậy, kỳ thật rất tổn thương người khác. Vị tướng quân Joseph kia là bằng hữu của ngươi, thử nghĩ nếu hắn biết ngươi suy nghĩ như vậy, biết ngươi có chỗ hoài nghi hắn, hắn sẽ cảm thấy thế nào?"

"Ở vào vị thế này, có rất nhiều việc đều đành phải vậy. Ta có thể làm, chính là giảm rủi ro đến thấp nhất, bảo toàn ngươi, cũng bảo toàn bản thân." Lezar nói xong, đứng lên, thân ảnh đổ bóng xuống nền nhà, dưới ánh sáng thanh lãnh có vẻ cô độc lẻ loi, "Chỉ cần có kết quả tốt, cuối cùng những người từng bị ta tổn thương đó, cũng sẽ cảm kích ta. Mà trong quá trình này, nếu những người đó không biết quý trọng mà phản bội ta, ta sẽ làm cho bọn họ trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, phải hối hận với quyết định của mình."

Ssard nhìn ánh mắt thâm sâu của đệ đệ, tựa như nhìn thấy dã tâm bành trướng của y, hắn vẫn luôn biết Lezar khát cầu ngôi vị hoàng đế, cũng vẫn luôn vì mục tiêu này mà cẩn thận thăm dò, nhưng chưa từng nhìn thấy biểu tình tự tin đến vậy ở y. Không cho phép làm trái, nói một không hai. Y không còn giống một vị hoàng tử cẩn thận chặt chẽ, ngược lại càng giống như quân vương tự phụ, cuồng vọng, nắm quyền sanh sát trong tay.

"Ca, ta chỉ là muốn bảo vệ người ta cần bảo vệ." Lezar chậm rãi dời bước, đi đến phía sau Ssard, phủ thêm áo khoác cho hắn, ngăn cản gió lạnh ban đêm xâm nhập, sau đó nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau, "Ngươi sẽ giúp ta sao?"

"Lezar, ta là ca ca của ngươi, cho dù ngươi làm như thế nào, ta đều sẽ thuận theo ngươi, cho dù ngươi sai lầm, thậm chí ngày nào đó ngươi muốn giết ta, ta cũng sẽ không trách ngươi. Nhưng, không phải ai cũng sẽ giống như ta vậy." Ssard nhắm mắt lại, vỗ nhẹ lên bàn tay Lezar đang đặt ở đầu vai hắn, "Ngươi cứ như vậy, một ngày nào đó sẽ hối hận, ngươi sẽ mất đi rất nhiều thứ."

"Chuyện chân chính làm cho ta hối hận, chỉ có một."

Ngân hà ngoài cửa sổ xán lạn, một ngôi sao băng xẹt qua đúng vào lúc này , ánh mắt Lezar đuổi theo tia sáng, tinh quang chiếu rọi vào đôi ngươi thâm thúy.

Y nói với Ssard: "Nhưng ta đang nghĩ cách bù đắp lại. Hơn nữa, ta tin tưởng, nhất định có thể cứu vãn. Những thứ ta đã từng mất đi, chỉ cần ta muốn, nhất định có thể tìm về lại."

Một ngôi sao băng phá không rồi biến mất, xẹt qua một tia sáng dài trong đêm tịch mịch, sau đó, rất nhiều sao sa hợp thành mưa sao, bay nhanh qua màn trời, phá vỡ tầng mây, cùng lúc này, Thẩm Tu Vân nghiêng đầu nhìn mưa sao ngoài cửa sổ phi thuyền, trên trái đất nhìn như một cơn mưa áng sáng xinh đẹp, nhưng giữa vũ trụ mờ mịt, lại chẳng qua chỉ là một đám đá lồi lõm xấu xí.

TV trên phi thuyền vẫn còn đang đưa tin điều tra vụ việc tại quân y viện, cuộc đời của Figg dần dần được đưa ra ánh sáng, hắn là giáo sư viện khoa học, mấy thiên luận văn liên quan đến huyết học từng oanh động trong giới, vì phá được rất nhiều bệnh về máu, cống hiến to lớn, hơn nữa hắn còn là một hiệu trưởng danh dự của một nhà trẻ từ thiện, cũng từng quyên góp rất nhiều cho quỹ nhi đồng. Vì tỏ lòng tôn kính với vị học giả đức cao vọng trọng này, hội nghị đã đề xuất truy phong danh hiệu liệt sĩ, cũng trao tặng quân hàm đại tá. Lúc này phóng viên đang phỏng vấn một cô bé, là cháu gái giáo sư Figg, nghe nói từng chạm mặt hung thủ tại ngay hiện trường vụ án. Nước mắt trẻ con chung quy vẫn là thứ tốt nhất để kích thích sự đồng tình và phẫn uất của công chúng, ngay lúc bản tin được công chiếu, hành khách trên phi thuyền đều vô cùng công kích tên thích khách omega này.

"Mặc kệ hắn có lý do gì, cũng không thể thương tổn tánh mạng người vô tội! Người như hắn không thể tha thứ! Tội đáng chết vạn lần!"

"Không sai! Đáng tử hình! Thực tiếc, hiện tại thủ đô không có án tử hình..."

Thẩm Tu Vân và Baccho đang lợi dụng thân phận Tu Tư, ngồi trong khoang hạng nhất, xuống trạm không gian ở hành tinh gần Lama nhất, đây là một cảng mậu dịch tự do nổi tiếng, phi thuyền xuất nhập cảng không gian nhiều không kể xiết, bay về mỗi một ngóc ngách trong khắp đế quốc, bọn họ thay ra ngụy trang ở đây, lấy căn cước giả ra, lên một phi thuyền khác bay đến tinh cầu Solomon. Cứ như vậy, sau khi sự tình bại lộ, nếu muốn truy ra hành tung của bọn họ, tất nhiên sẽ không dễ dàng.

Hiện giờ bọn họ đang ngồi trên khoang phổ thông, ở giữa rất nhiều dân thường, đại đa số mọi người đều thiện lương, sẽ không đồng tình với việc họ cho là tội ác hay bất công. Baccho và Thẩm Tu Vân ngồi giữa những người này, im lặng nghe bọn họ nghị luận, rốt cuộc, Baccho nhịn không được, lạnh mặt nói với Thẩm Tu Vân: "Những người này chuyện gì cũng không biết, chỉ biết nói bậy!"

Thẩm Tu Vân nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Kỳ thật bọn họ nói không sai, ta đúng là đã giết người không nên giết."

"Hừ, trong mắt ta, alpha nào cũng đáng chết hết!" Baccho cười lạnh, Thẩm Tu Vân không lên tiếng, hắn tiếp tục lầu bầu, đôi mắt xinh đẹp nheo lại một cách nguy hiểm, tối tăm mang theo tà khí.

"Ngươi có biết không, kỳ thật trong cơ thể mỗi người đều có hai loại tiết tố alpha và omega, loại nào chiếm tỉ lệ cao, sẽ quyết định giới tính. Nếu hai loại cân bằng, đó là beta. Nguyên lý rất đơn giản, nhưng tỉ lệ nội tiết tố là bẩm sinh, về sau không thể thay đổi. Ta vẫn luôn luôn nghĩ, nếu có thể tìm ra loại thuốc có thể thay đổi tỉ lệ nội tiết tố, có phải sẽ có thể biến omega thành alpha, khiến cho alpha cũng có thể sinh hài tử như omega... Không sai, đối với những alpha tự cao tự đại không coi ai ra gì đó, kỳ thật, chết dễ dàng như vậy xem như là may mắn lắm rồi! Hẳn là nên để cho bọn họ sống, bị xem là công cụ tiết dục, làm cho bọn họ trải qua một cuộc sống mà không có tư cách làm gì khác ngoài nỗi khổ không ngừng mang thai sinh con!"

"Hay là cũng không nên phiền phức như vậy, trực tiếp nghiên cứu ra một loại bệnh, tiêm vào trong cơ thể alpha, giới hạn truyền nhiễm giữa alpha với alpha, chậm rãi, từng chút, mọi alpha đều sẽ chết..."

Baccho càng nói càng thái quá, trong đầu xoay chuyển đủ loại suy nghĩ nguy hiểm cực độ.

Thẩm Tu Vân không biết chuyện gì đã xảy ra với người này, làm cho hắn oán hận alpha đến như vậy, đương nhiên, Thẩm Tu Vân cũng chán ghét bất mãn với thế đạo hiện tại, nhưng trong trực giác, hắn cảm thấy mấy phương pháp này của Baccho quả là bất chính, muốn thay đổi, nhưng đấu tranh đến cùng chỉ có thể rơi vào kết cục cá chết lưới rách đồng quy vu tận... Đây không phải là điều hắn muốn.

Như vậy, biện pháp chính xác là gì? Cuối cùng hắn nên làm sao đây?

Thẩm Tu Vân lần đầu nghiêm túc tự hỏi loại vấn đề này, hơn nữa, còn theo bản năng mà nghĩ, nếu như là vị thất hoàng tử đầy bụng ý xấu kia, sẽ làm thế nào...?

Tin tức công khai lên án Thẩm Tu Vân trên TV đã chấm dứt, thế nhưng lại bùng nổ một loạt tin tức mới. Kinh thiên động địa!

Hung thủ ám sát giáo sư Figg thế nhưng lại trà trộn vào hoàng cung! Dưới thế bị bao vây chặt chẽ, lại lần nữa trốn thoát! Theo suy đoán, người này giả trang thành quý tộc, tiếp xúc với rất nhiều danh nhân trong giới chính trị, thậm chí từng nói chuyện giao lưu với hoàng đế Kelmis và vài vị hoàng tử! Hung thủ này đến tột cùng là có mưu đồ gì? Mục tiêu kế tiếp của hắn sẽ là ai đây?

Nữ phóng viên trên ti vi hưng phấn mãnh liệt mà đưa tin, sau lưng nàng là quân y viện đế quốc, xe cứu thương đang nâng xuống một alpha sắc mặt tái nhợt, hộ binh ngăn cản đám phóng viên đang ùa tới, mà đài truyền hình đang phát trực tiếp tại hiện trường này không biết làm cách nào có mấy tấm ảnh chụp, lần lượt chiếu lên màn hình.

Mấy tấm ảnh này đều là ảnh chụp lén, chụp vị quý tộc nằm trên cáng cứu thương, được người trong hoàng cung Klappa tha ra khỏi bụi cây. Lúc hắn được mang ra, toàn thân thế nhưng chỉ mặc độc một cái quần lót! Bên cạnh hắn, còn một omega cũng hôn mê bất tỉnh, nhưng quần áo trên người đều đầy đủ, thậm chí còn được đắp thêm một chiếc áo khoác.

"Khiến cho người khác không hiểu nổi chính là, trên thân thể vị quý tộc alpha này thế nhưng lại không có bất kỳ tin tức tố nào, phóng viên hiện trường của chúng ta đã hỏi ý kiến của một vị bác sĩ ẩn danh, có thể có tình huống tin tức tố biến mất hay không, bác sĩ cho biết hắn đã nghiên cứu nhiều năm nhưng cũng chưa từng nghe qua tình huống như vậy. Tin tức tố là đặc điểm cơ bản của một chủng quần, có tính chất không thể thay đổi cũng không thể nghịch. Nếu có thể che dấu, thì chiến tranh 200 năm trước cũng sẽ không khốc liệt như vậy, chuyện này đến tột cùng là một trường hợp đột biến trong y học hay là ánh bình minh của kỹ thuật mới, còn đợi chúng ta nghiên cứu thêm. Shara Theoden từ đài Thiên Tinh, đưa tin đến các bạn."

Hành khách trong khoang thuyền lại nổ tung lần nữa.

Vậy mà lại để cho omega này chạy thoát! Hoàng tử Carsen thật có thể cạp đất được rồi! Người trong binh đoàn Sứ Mệnh đều là thùng cơm sao!

Nhưng, dư chấn của quả bom này còn chưa tan, trên màn hình lại tiếp tục đưa đến tin tức khác.

Một giọng nói quen thuộc vang ra, Thẩm Tu Vân nghe tiếng ngẩng đầu, quả nhiên, thấy mặt người kia.

Lúc này, trên màn ảnh đúng là hình ảnh thất hoàng tử tuyên bố từ nhậm quân chức giữa yến thọ hoàng đế, mà còn ngang nhiên công khai nói muốn đến Solomon làm đấu sĩ.

Xung quanh đồng thời vang lên tiếng cảm thán sợ hãi, trong quần chúng, danh dự của thất hoàng tử rất cao, ngoài ngoại hình anh tuấn, thân thế đáng thương, còn có thành tích xuất sắc tại học viện quân sự đế quốc, chiếm được rất nhiều sự ủng hộ của dân chúng, nhất là một ít thanh niên nam nữ, cơ hồ đều là fan của vị hoàng tử này.

Đương nhiên, trong vô số fan này không bao gồm Baccho. Alpha đối với hắn đều không có gì khác nhau cả, vô cùng đáng chán ghét, vị này, trong lòng hắn vốn đã không coi vào đâu, thất hoàng tử chó má lại xuất hiện, càng làm cho hắn không vừa mắt, thậm chí hiếm hoi làm cho hắn dừng cái suy nghĩ sinh hóa khủng bố kia, bớt chút thời giờ châm biếm: "Sao tên này lại xuất hiện nữa rồi, vừa thấy là đã biết không tốt đẹp gì cả, vừa dối trá vừa âm hiểm."

Thẩm Tu Vân hơi cong môi, nghiêng đầu liếc nhìn Baccho, khen: "Ngươi rất có mắt."

Hai tin giựt gân liên tiếp, cung cấp không ít đề tài cho khách du hành nhàn rỗi trên phi thuyền bàn tán. Nhìn những tin tức hình ảnh đó, Thẩm Tu Vân và Baccho cũng không khỏi nhớ lại một đoạn đường gian khổ.

Baccho bỗng nhiên hỏi: "Nhiệm vụ lần này có nhiều vấn đề như vậy, ngươi có biết khách hàng là ai không?"

Thẩm Tu Vân nhìn nam nhân trên màn hình không dời mắt, chỉ vài câu nói ngắn gọn trên yến hội, nhưng không biết bị chiếu lại bao nhiêu lần.

Im lặng một lát, Thẩm Tu Vân mới nói: "Không biết, theo luật, thân phận khách hàng đều được giữ bí mật."

Baccho gật đầu nói: "Cũng tốt, lần này xem như một trận thành danh, không chừng càng về sau làm ăn càng tốt, hẳn là có thể kiếm được rất nhiều tiền. Giúp ta mua một ít thiết bị thí nghiệm đi."

Kì thật câu cuối cùng này mới là trọng tâm.

Thẩm Tu Vân nhướng nhướng mày: "Không phải ngươi còn thiếu tiền ta sao?"

Thần sắc Baccho không đổi: "Chính là tại như vậy đó, ta mới muốn kiếm tiền trả cho ngươi, công cụ kiếm tiền ta mượn ngươi trước, cam đoan lợi nhuận sau này đều đưa cho ngươi."

Thẩm Tu Vân còn chưa trả lời, bỗng nhiên nghe bên cạnh có giọng trẻ con kêu: "Ca ca", hắn và Baccho đồng thời quay đầu lại, thấy giữa lối đi nhỏ, một nhóc con đang đứng, một đôi mắt bồ đào to tròn vừa nghiêm túc vừa mắc cỡ nhìn bọn họ.

"Ca ca" nhóc con lại gọi.

Baccho trừng lớn mắt, vốn luôn thong dong lãnh tĩnh hiện giờ giống như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ, "Đây, đây là trẻ con ở đâu ra?"

Chỗ ngồi Thẩm Tu Vân gần cửa sổ, Baccho ngồi ngoài, bởi vậy nếu muốn nhìn thấy nhóc con, chỉ có thể hơi nghiêng người, nhìn qua Baccho.

Đứa nhóc nhìn quen quen, nhưng không nhớ ra là đã từng gặp mặt ở đâu.

"Chuyện gì?" Thẩm Tu Vân hỏi, đồng thời liếc nhìn xung quanh, xem có người nào khả nghi hay không, tay nắm chặt chuôi kiếm laser, chuẩn bị sẵn nếu như phát sinh tình huống bất ngờ.

Nhóc con đưa cho Thẩm Tu Vân một phong thư, nói rõ ràng: "Đây là ca của ta đưa cho ngài." Nói xong, liền nhanh như chớp co cặp chân tròn ngắn bỏ chạy.

Thẩm Tu Vân nhận thư, nắn nắn, đồ vật bên trong thật cứng, to khoảng một bàn tay.

"Cái gì vậy?" Baccho hỏi.

Thẩm Tu Vân lắc đầu.

Baccho nhắc nhở "Cẩn thận."

Thẩm Tu Vân cẩn thận mở phong thư, xác nhận không có điểm khả nghi, mới lấy đồ vật bên trong ra, bỗng ngây ngẩn cả người.

Đó là một mảnh vỏ cây thô ráp, nhìn như bị người trực tiếp tước xuống từ thân cây, trên mộc bài, có khắc một chữ, Vân.

Trong đầu Thẩm Tu Vân thoáng hiện ra gương mặt một người trẻ tuổi nhã nhặn, hắn nhìn lại vào phong thư, bên trong còn có một tờ giấy, viết: phòng vệ sinh, khoang 45.

Suy nghĩ một khắc, Thẩm Tu Vân đứng dậy, Baccho hoài nghi nhìn hắn, Thẩm Tu Vân chỉ nói: "Ra ngoài một chút, sẽ nhanh trở về."

Dựa theo chỉ dẫn trên giấy, Thẩm Tu Vân tìm được phòng vệ sinh khoang thuyền số 45, đẩy cửa, bên bồn rửa mặt đã đứng sẵn một người, nhàn nhã dựa tường, bộ dáng nhã nhặn thanh tú, đôi mắt hẹp dài có vẻ khôn khéo, hiếm có chính là, vẻ khôn khéo này lại không làm cho hắn có vẻ tục tằng con buôn.

Người trẻ tuổi thấy Thẩm Tu Vân, mỉm cười, đứng thằng dậy, mở vòi nước bắt đầu chậm rãi rửa tay, cũng không nhìn Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân cũng đi tới, đứng ở bồn rửa tay bên cạnh, để dòng nước từng chút chảy qua đầu ngón tay mình.

"Chúng ta lại gặp mặt." Người trẻ tuổi nói.

"Joshua." Thẩm Tu Vân chậm rãi phun ra một cái tên.

Người trẻ tuổi cười đến càng thêm vui vẻ, "Thật không ngờ ngài còn nhớ rõ tên của ta."

"Ngươi cầm mộc bài tới tìm ta?" Thẩm Tu Vân thản nhiên hỏi, mộc bài này là lần trước đưa cho Joshua thay lời cảm ơn, khi đó hắn đã nói, sau này nếu có việc cần giúp đỡ, thì cầm tấm mộc bài này đến tìm hắn.

Khi nói chuyện cả hai đều không nhìn đối phương, chỉ cúi đầu chuyên chú rửa tay.

"Lúc trước ngài nói, sau này nếu có chuyện gì, có thể cầm cái này đến tìm ngài. Không biết có tính không?"

"A? Ngươi hiện tại cũng biết ta làm chuyện gì?"

"Đại danh của ngài hiện nay khắp đế quốc không ai là không biết."

"Vậy ngươi tìm ta, là muốn giết người nào?"

"Không." Joshua trả lời rất rõ ràng, "Ta đến tìm ngài, chỉ là muốn ngài cho ta một công việc."

"Như là?" Thẩm Tu Vân hơi nhướn mày.

"Như là... quản lý tài chính cho ngài."

"Ngươi dựa vào đâu để thấy rằng ta cần ngươi?" Thẩm Tu Vân chậm rãi nheo mắt, hỏi lại.

"Dựa vào lần trước sau khi chia tay ta không bán đứng ngài, dựa vào ta tìm được ngài trước một bước so với đế quốc quân." Joshua cười nói, đôi mắt hẹp dài cong cong, hệt như một con hồ ly tao nhã.

Chương 58

Thẩm Tu Vân hỏi Joshua: "Ngươi có thể làm gì cho ta?"

Joshua nói: "Cho ta một khoản tiền, sau ba tháng, ta giúp ngươi kiếm gấp 5."

Thẩm Tu Vân nói: "Nếu như ngươi làm không được?"

Joshua nói: "Vậy xem như tặng ta số tiền đó đi."

Thẩm Tu Vân hơi nhướng mày.

Joshua cười, "Lúc đó ngươi đưa ta tấm mộc bài kia, xem như là thù lao ta giúp ngươi. Như vậy ngươi cho rằng tấm mộc bài này đáng giá bao nhiêu, liền cho ta bấy nhiêu."

Cuối cùng Joshua không đi tinh cầu Solomon cùng Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân lấy số tiền được trả cho vụ ám sát giáo sư Figg, đưa cho Joshua một phần ba, hai người ước định, ba tháng sau gặp lại, đến lúc đó Thẩm Tu Vân sẽ quyết định có muốn cho Joshua một công việc hay không.

Thẩm Tu Vân không nói nơi mình dừng chân là tinh cầu Solomon cho Joshua biết, Joshua đương nhiên cũng hiểu chuyện này, hắn hiểu được, người này cũng không tín nhiệm mình. Nhưng hắn chỉ cười cười không nói, khi phi thuyền ngừng lại một trạm không gian, rất hiểu chuyện mà dẫn đệ đệ mình đi.

Sờ sờ chi phiếu trong túi áo, Joshua biết, trong tài khoản này có số tiền mà mình xài cả đời cũng không hết, hơn nữa hắn có thể khẳng định, nếu mình lấy số tiền này làm của riêng, ngươi kia cũng sẽ không làm gì hắn. Nhưng, hắn sẽ làm như vậy sao?

Thanh niên beta trẻ tuổi, ôm trong ngực đệ đệ omega tròn tròn mềm mềm, đứng ở trong một trạm không gian, ánh mắt hẹp dài nhìn một tinh cầu trên bản đồ đế quốc, sâu xa vô hạn.

Không, ánh mắt của hắn đương nhiên sẽ không hẹp hòi như vậy, dựa vào trực giác sắc bén của mình, hắn cảm thấy sự xuất hiện của omega này, nhất định không phải là ngẫu nhiên, hắn có một loại trực giác, có chuyện sắp thay đổi, đế quốc từ xưa đến nay, bố cục xã hội abo như tháp, vào thời khắc tất cả đều bất ổn này, hắn nguyện ý cược cả đời mình, đi theo bước chân người kia, hoặc là đến đỉnh cao cực hạn, hoặc là xuống tận cùng hủy diệt.

"Athill" Joshua cưng chiều nựng nựng gương mặt trong ngực.

"Dạ!" Gương mặt tròn nhỏ bị ca ca nhéo đến biến hình.

"Ngươi nói với ca ca, về sau muốn làm cái gì?"

Athill nghĩ nghĩ: "Ta muốn trở nên lợi hại như ca ca! Ta muốn đến trường, muốn học được nhiều thứ hữu ích! Muốn kiếm tiền! Muốn bảo vệ các tỷ tỷ và mụ mụ!"

Joshua mỉm cười, nhẹ nhàng hôn Athill, trách yêu: "Lại là một tên nhóc con tham tiền."

"Nhưng mà, ca ca, không phải omega không được đến trường sao? Không phải đến mười lăm tuổi là phải vào căn cứ sao?" đôi mắt to long lanh của Athill nhìn chằm chằm ca ca, tựa hồ bức thiết đối với đáp án kia.

"Hả? Ai nói?"

"Các bạn học của ta đều nói như vậy."

Joshua nháy mắt: "Athill của chúng ta sẽ không phải như vậy."

Đặt Athill xuống, Joshua nắm bàn tay tròn nhỏ của nhóc, dắt nhóc rời khỏi trạm không gian, bước đến tinh cầu được gọi là tinh cầu mậu dịch.

Athill, ca ca sẽ cho ngươi cuộc sống mà ngươi muốn, cho dù ngươi sinh ra là omega, ca ca cũng muốn ngươi được như trẻ con beta và alpha như vậy, được tự do đi khắp mỗi một tấc đất trên đế quốc, đi hưởng thụ những năm tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời này.

Ôm lòng tin như vậy, ánh mắt Joshua càng thêm kiên định, bàn tay to nắm bàn tay tròn nhỏ của đệ đệ, đi lẫn vào đám người, bắt đầu chuẩn bị cho thử thách ba tháng sau.

Sau khi đến tinh cầu Solomon, việc đầu tiên Thẩm Tu Vân làm là kiếm cho Baccho một chỗ ở, một sảnh hai phòng, rất thoải mái. Nhưng Baccho nhìn chỗ này lại lắc đầu, tự mình lên mạng tìm một hầm ngầm diện tích thật lớn, bên trong không vật dụng, không internet, không ánh sáng, ngay cả vách ngăn chia phòng cũng không có, vài cây cột bê tông cũ nát chống đỡ cả không gian rộng lớn, ho một hơi cũng thành tiếng vang, hoàn toàn không giống chỗ cho người ở, âm trầm đáng sợ như hiện trường án mạng. Nhưng Baccho xem một vòng lại khen tốt, liền quyết định, chọn nơi này, không đi đâu nữa.

"Ta không tiện đi ra ngoài, mấy thứ này có thể nghĩ cách đưa tới cho ta không? Có mấy món đại khái là hàng cấm, nhưng cũng may nơi này là tinh cầu solomon, việc buôn lậu phát đạt, muốn lấy tới tay cũng không phải là không có khả năng."

Baccho chọn xong phòng ở, liền không chút khách khí ném cho Thẩm Tu Vân một list mua sắm thật dài, Thẩm Tu Vân nhìn thoáng qua, chỉ thấy toàn các thiết bị và tài liệu cho phòng thí nghiệm, có dụng cụ công nghệ cao, giá cả cực kỳ đắt, tính ra, nếu mua hết mấy thứ này cho Baccho, tiền công hắn ám sát giáo sư Figg cũng không còn lại chút nào.

"Yên tâm, sau này nhất định trả lại cho ngươi gấp bội. Mấy thứ này chính là đầu tư ban đầu cho phòng thí nghiệm, cho dù là phục vụ nghiên cứu sau này của ta, ta cũng sẽ làm ra mấy món kiếm được tiền trước." Baccho nói nghe thật nhẹ nhàng, giống như tiền là thứ rải đầy ngoài đường, chỉ chờ hắn đồng ý hạ mình cúi xuống nhặt.

Tạm thời Thẩm Tu Vân không tính rời khỏi đấu trường Solomon, cho nên cũng không thực để ý đến tiền, hơn nữa hắn hiểu biết năng lực của Baccho, tuyệt đối không phải là lời nói tùy tiện ngoài mặt, nhớ lúc trước tại căn cứ Mai Tả, hắn dùng đạn tín hiệu lưu lại phong thư trong đêm, nghe nói sau đó người phụ trách đặc biệt mời chuyên gia nghiên cứu khoa học trong binh đoàn 25 đến, còn dùng suốt cả một buổi tối, mới xóa sạch hết những dấu vết đó.

Yên lặng cất danh sách shopping vào trong ngực, Thẩm Tu Vân không hỏi thêm gì, trực tiếp đồng ý với Baccho, trong vòng mười ngày sẽ chuẩn bị đầy đủ đem về cho hắn.

"Mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này đi, nhớ rõ đừng cởi cách ly trang."

Baccho vốn dĩ còn đang tìm một đống lớn lời lẽ, thuyết phục Thẩm Tu Vân cung cấp khoản tiền thực nghiệm này cho hắn, lại không ngờ rằng Thẩm Tu Vân cứ như vậy mà đồng ý, trong nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

"A, vậy... ngươi cũng cẩn thận một chút. Hiện giờ ngươi rất hot nha."

Thẩm Tu Vân cũng không nói với Baccho thân phận Dã Quỷ của hắn trong đấu trường, nhưng Baccho có thể mơ hồ đoán được, Thẩm Tu Vân nhắt định là làm đấu sĩ, có điều hắn cũng hiểu chuyện mà không hỏi nhiều, dù sao thì bọn họ cũng chỉ mới quen biết vài ngày, chưa thể tin tưởng lẫn nhau, chỉ nhiều lắm là người hợp tác, hay là người cùng thuyền mà thôi, cũng cần tôn trọng riêng tư của nhau.

Lại trở về Solomon, Thẩm Tu Vân cảm thấy giống như mình đã rời đi thật lâu, đứng trước tòa nhà cao 160 tầng, Thẩm Tu Vân ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh nhọn của đấu trường khuất giữa mây mù, nhìn không tới được. Vị trí hiện nay của hắn là tầng 101, nếu xác định sẽ ở lại đây, hắn còn phải đi một con đường dài.

Lại lần nữa ngụy trang thành đấu sĩ Dã Quỷ, xuất trình thẻ thân phận, Thẩm Tu Vân mang theo một thân túc sát, tại hành tinh quanh năm băng tuyết lạnh lẽo này, một lần nữa bước vào nơi tràn ngập máu me và bạo lực. Chém giết, chiến đấu, vì tiền, vì danh, hoặc là vì sinh tồn, hết thảy đều dựa vào vũ lực nói chuyện, đơn giản đến tàn khốc, có lẽ, nơi này mới là chỗ thích hợp nhất với hắn.

Đi vào thang máy, thẳng đến tầng 101, giữa đường lại gặp Thổ Lang và Kiệt Duy.

"Ê, Dã Quỷ, nhiều ngày rồi không gặp, ngươi đi đâu vậy?" Thổ Lang vừa thấy Thẩm Tu Vân, kề vai sát cánh nói: "Nếu không phải trong phòng ngươi vẫn luôn cất giấu một tiểu mỹ nhân, ta cũng sẽ nghĩ là ngươi từ bỏ huynh đệ, một mình ra ngoài tiêu dao. Nói thật đi, có phải mấy hôm nay vẫn luôn trong phòng lêu lổng với tiểu mỹ nhân kia không?"

Trước khi Thẩm Tu Vân đi từng nhờ Brandy giúp hắn vờ như chưa bao giờ rời khỏi Solomon, xem ra Brandy đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Kiệt Duy có vẻ như vừa xuống khỏi lôi đài, cả người mồ hôi, khóe miệng còn trầy xước, vũ khí đặc trưng của hắn là dây xích vẫn còn khoát trên vai, có chút mệt mỏi, hình như là đụng phải đối thủ khó chơi. Nhưng Kiệt Duy vừa thấy Thẩm Tu Vân, ánh mắt lại sáng ngời, vội vàng lấy bản điện tử trong túi ra, đặt vào tay Thẩm Tu Vân.

"Cuối cùng cũng chờ được ngươi! Mau mau ký tên cho ta!"

Thổ Lang dùng ánh mắt nhìn não tàn mà nhìn Kiệt Duy.

Vẻ mặt Kiệt Duy đau khổ, nói với Thẩm Tu Vân: "Ngươi đừng nói nữa, từ lần trước ngươi cùng tên L kia... Không phải, là hoàng tử điện hạ đấu một trận, muội muội kia của ta liền trở thành fan của ngươi, cả ngày quấn lấy ta bắt phải tìm được chữ ký, ta tìm ngươi mấy hôm nay rồi, nhưng ta không có quyền tiến vào dãy phòng khu đấu sĩ cấp cao, nên vẫn không có cơ hội nói với ngươi."

Ngày đó, Thẩm Tu Vân và Lezar trong trận thăng cấp lên tầng 100, Lezar vì bị thương, khó có thể tham gia trận đấu, đấu trường gấp vé trận đấu lại, do đó, muội muội Kiệt Duy mới có thể mua được vé vào xem, lại không nghĩ rằng chó ngáp phải ruồi xem được trận xuất sắc nhất trong vòng mười năm nay của khu trung cấp, lúc đó Thẩm Tu Vân sử bộ Lưu vân kiếm pháp không biết mê hoặc bao nhiêu người.

Muội muội của Kiệt Duy tuy là fan cuồng của L, nhưng lại giữa trận này phản chiến, quay ngược qua ủng hộ Thẩm Tu Vân.

"Ngươi đang nói Kiệt Sa?" Thổ Lang trợn mắt, "Chẳng lẽ Kiệt Sa không biết L là thất hoàng tử hả?"

"Đương nhiên biết, nhưng nàng vẫn thích ngươi ah, Dã Quỷ." Kiệt Duy nói xong, lại đẩy tới bản điện tử, "ngươi liền ký tên cho nàng đi, nếu không ta sẽ bị nàng phiền chết."

Đời trước Thẩm Tu Vân ác danh lan xa khắp giang hồ, nhưng cũng không thiếu người hâm mộ, hồng nhan tri kỷ trong thanh lâu tửu quán cũng không ít, đối với mấy chuyện này cũng không lạ. Cầm lấy bản điện tử, ký tên Dã Quỷ, chỉ nghe Thổ Lang nói: "Đúng rồi, Dã Quỷ, mấy ngày hôm trước có người của Tinh Mộng Điện đến, hình như là tìm vị tiểu mỹ nhân kia của ngươi, không phải ngươi trả thiếu tiền người ta chứ?"

"Bọn họ mang người đi?" tay cầm bản điện tử của Thẩm Tu Vân hơi khựng lại.

"Không, Phạm Tư Đức tự ra mặt, ai còn dám động người của ngươi, có điều, ngươi khất nợ phong nguyệt phá hư thanh danh, đã nổi khắp đấu trường." Thổ Lang tủm tỉm trêu ghẹo.

Thẩm Tu Vân không trì hoãn thêm, quay về phòng mình, sau khi mở cửa, thấy Brandy.

"Ngươi về rồi?" Brandy thấy người quen vào cửa, có chút kích động, thiếu chút đã chạy đến ôm, trái tim bị treo lơ lửng hơn nửa tháng cuối cùng đã có thể buông xuống.

"Ừ, không có chuyện gì chứ?" Thẩm Tu Vân đóng cửa, giương mắt đánh giá Brandy một phen.

"Không có việc gì, vốn dĩ cũng ít có người đến quấy rầy dãy phòng khu đấu sĩ cao cấp mà." Brandy nói, trong mắt nhìn Thẩm Tu Vân càng thêm tràn ngập sùng bái, "Ta xem tin tức, thấy ngươi trốn ra khỏi quân y viện đế quốc, thật sự là rất soái."

Brandy nhẹ giọng cảm thán, Thẩm Tu Vân lại nói: "Mấy ngày nay, ngươi có dùng thuốc không?"

"Vẫn luôn dùng." Brandy thu liễm thần sắc, "Hiện giờ đã có thể hơi thích ứng, kỳ thật nghĩ lại, chẳng qua cũng chỉ là động dục mà thôi, cũng không quá khó khăn, không nhất định cần phải có người tới giải quyết."

Ánh mắt Thẩm Tu Vân quét đến kệ binh khí nơi góc tường, "Ngươi vẫn luôn luyện kiếm?"

Brandy nói: "Không phải ngươi nói luyện kiếm không thể hoang phế một ngày?"

Trong mắt Thẩm Tu Vân rốt cuộc hiện lên vài phần vừa lòng, cởi binh khí bên hông xuống, chuẩn bị đi tắm rửa, nói với Brandy: "Ngày mai ta sẽ đến Tinh Mộng Điện nộp thêm tiền một tháng."

Tiền này, đương nhiên là tiền bao dưỡng Brandy.

"Không cần."

Nhưng, Brandy lại trả lời như vậy.

Thẩm Tu Vân hơi sửng sốt, quay đầu lại.

Brandy cười cười, đôi mắt xám nhạt vô cùng nghiêm túc nhìn Thẩm Tu Vân: "Ta đã suy nghĩ cẩn thận, cho dù ta huấn luyện như thế nào, cũng không thể mạnh được như ngươi, lợi kiếm trong tay ngươi là vũ khí giết người, nhưng trong tay ta, chỉ có thể là vật trang sức để khoa chân múa tay. Ta muốn ngươi dạy ta kiếm thuật, cũng không thể lợi dụng cơ hội làm chuyện xấu, để ngươi phải nuôi ta." Nói tới đây, Brandy hít một hơi sâu, tựa hồ lấy dũng khí, "Cho nên, để ta trở lại chỗ cũ đi, phát huy tác dụng của ta. Lúc trước ta cũng đã nói như vậy, ta sẽ ở Tinh Mộng Điện thu thập tin tình báo cho ngươi. Tuy rằng không biết tột cùng có thể giúp ngươi được bao nhiêu, nhưng ít ra, lần hành động kế tiếp của ngươi, phía sau sẽ có người giúp đỡ."

Thẩm Tu Vân nhìn nam nhân omega trước mặt, bộ dáng không tinh anh như Baccho, không xinh đẹp quyến rũ như Shia, nhưng có một loại khí chất đặc thù. Quật cường tận xương, bất khuất, lại sau khi gặp phải thảm cảnh, bị giáo huấn thỏa hiệp, đem căn cốt áp chế, trở nên nhu thuận khiêm tốn. Hắn xuất thân bình dân, điều này làm cho tư tưởng của hắn tiếp cận với dân chúng, nhưng lại từng sinh hoạt trong cung đình, khiến cho hắn không giống với những omega khác trong chốn phong nguyệt, cực đủ tu dưỡng và phẩm vị, trong lơ đãng toát ra một tia quý khí. Một người tràn ngập khí vị mâu thuẫn như vậy, chung quy sẽ có thể dễ dàng thu hút người khác.

Lần đầu nhìn thấy hắn trong quán bar, từng thấy bộ dạng liều chết đấu tranh của hắn, từng thấy phần thông minh của hắn, từng thấy hắn quỳ trên mặt đất cầu mình dạy kiếm thuật, từng thấy hắn bị dược vật hành hạ đến khó nhịn, cũng từng thấy hắn, nắm chặt lợi kiếm trong tay gian nan đứng lên... nhưng cho dù là lúc nào, đều không làm Thẩm Tu Vân cảm thấy như bây giờ, người này đã chân chính đứng dậy.

"Ngươi đã thật sự nghĩ xong?" Thẩm Tu Vân trầm ngâm thật lâu, hỏi.

"Phải, đã nghĩ kỹ." Brandy trả lời.

"Được, ngày mai ta sẽ đưa ngươi về Tinh Mộng Điện, sau này, tự giải quyết cho tốt."

Không có níu giữ hoặc lo lắng, thậm chí sáu câu vọng cổ cũng không ca, Thẩm Tu Vân chỉ đơn giản gật đầu.

Một người nam nhân nên giống như bây giờ, biết mình nên làm cái gì, muốn cái gì, mà không phải khóc sướt mướt, hoặc là điên điên khùng khùng. Những thống khổ vô nghĩa, nên dứt điểm ở nơi người khác nhìn không thấy, mà thống khổ có thể làm cho mình trở nên mạnh mẽ, mới có tư cách giữ trong lòng, giống như nằm gai nếm mật, chịu nhục, cuối cùng mới có thể phát ra một kích trí mạng, báo thù rửa hận.

Ngày hôm sau Brandy trở về Tinh Mộng Điện.

"Giám đốc, ta đã về."

Giám đốc quản lý người mới của Tinh Mộng Điện nghe được một thanh âm xa lạ, nâng mắt, nhìn omega tuấn mỹ trước mặt, hơi hơi ngẩn ra. Mới không gặp chừng hai tháng mà thôi, nhưng sao lại cảm thấy Brandy này... dường như hoàn toàn thay đổi?

Brandy cúi đầu, có vẻ nhu thuận, lại không thấp hèn, đôi mắt xám không chút lẩn tránh mà nhìn thẳng vào giám đốc, thân thể cao ngất tinh xảo được bao bọc bởi một bộ đồ xám bạc, đôi môi thản nhiên mỉm cười.

"A, a, Brandy à..." Giám đốc nuốt nước miếng, nhìn đến cơ hồ choáng váng.

"Mới ra khỏi Solomon, ta muốn nghỉ ngơi một ngày, bắt đầu tiếp khách từ ngày mai, có được không?" Brandy hỏi.

"À được chứ, không thành vấn đề! Nên như thế mà!"

"Vâng, đa tạ giám đốc chiếu cố."

Sau khi Brandy rời khỏi, giám đốc Alpha từng duyệt qua vô số người này phải mất nửa ngày mới lấy lại tinh thần, chuyện đầu tiên là gọi người đăng ký thông tin.

"Omega tên Brandy kia, chính là người hay bỏ trốn lúc trước đó... cho hắn lên bậc VIP, bồi dưỡng cho tốt, về sau chỉ phục vụ khách quý."

Kế tiếp, chỉ trong một năm ngắn ngủi, Brandy nhanh chóng trở thành hồng bài của Tinh Mộng Điện. Có điều, sỡ dĩ hắn có thể trổ hết tài năng ở chốn phong nguyệt đệ nhất đế quốc mỹ nhân như mây này cũng là bởi vì hắn có điểm đặc sắc: rất mạnh. Mạnh này không phải chỉ về công phu trên giường, mà là hắn nắm trong tay vài phần bản lĩnh cận chiến quyết liệt, cho dù vào lúc động dục, cũng có thể đem alpha đang hô mưa gọi gió trên người đè ngược xuống đất, hung bạo cưỡi ở trên người đối phương. Tình thú Sm như vậy thực sự thỏa mãn khẩu vị của một đám người, làm cho rất nhiều alpha quý tộc đã chơi chán omega mềm như nước chạy theo như vịt, đều muốn la liếm lên cái khối xương nghe đồn rất khó gặm này, hơn nữa ăn được một lần, liền luyến tiếc buông tay.

Có lẽ khách nhân ban đầu mộ danh mà đến cũng chỉ là nhất thời tìm chút mới lạ, nhưng sau khi tiếp xúc, dần dần bị phong cách khác biệt và khí chất quý tộc của omega này hấp dẫn, hơn nữa nghe nói sau lưng omega này còn có thế lực to lớn chống đỡ, trong một vài trường hợp xã giao còn tiêu tiền như nước, hơn cả kim chủ bọn họ nữa. Cứ như vậy, thanh danh của Brandy trong chốn phong nguyệt càng ngày càng vang, khách nhân địa vị càng ngày càng cao, cũng từ từ có đường dây của chính mình, từ lợi dụng đến khống chế. Đương nhiên cũng có người cảm giác được sự việc, bắt đầu điều tra lai lịch của omega này, khi đó, cũng đã muộn rồi.

Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.

Lại nói đến Thẩm Tu Vân, sau khi Brandy đi, cũng không có thời gian nhàn hạ, mỗi ngày đều có rất nhiều việc để làm cùng với rất nhiều việc muốn làm. Lúc trước bị thất hoàng tử phân tán sự chú ý cho nên hắn vẫn luôn xem nhẹ một việc quan trọng.

Trong lúc ở hoàng cung ngụy trang thành vị quý tộc Tu Tư kia, cho dù Thẩm Tu Vân không thấy gì khác lạ, nhưng Shia và Baccho đều nói bọn họ không cảm nhận được tin tức tố của người kia, hơn nữa sau đó tin tức tivi cũng nói như vậy. Chuyện này là sao? Chẳng lẽ chỉ có một mình hắn đặc biệt sao?

Theo như lời nữ phóng viên trên bản tin kia, tin tức tố là đặc thù cơ bản nhất của một chủng quần, không thể thay đổi cũng không thể nghịch. Nghĩ đến đây, Thẩm Tu Vân lại nhớ tới phòng thí nghiệm bí mật trong đấu trường, Phạm Tư Đức từng cho hắn gặp vị trợ lý omega kia.

Lúc đó Thẩm Tu Vân vừa đánh xong trận thăng cấp với Lezar, Phạm Tư Đức đưa ra lời mời hợp tác, đưa hắn tới phòng thí nghiệm bí mật, gặp người kia, trên người hắn cũng không có hương vị tin tức tố. Nhưng lúc đó Thẩm Tu Vân hoàn toàn không cảm giác được tin tức tố. Như vậy, trợ thủ omega tên Vệ kia, cùng với vị quý tộc alpha này, có giống nhau không?

Trong đấu trường Solomon này, cất dấu rất nhiều bí mật, hơn nữa không hiểu vì sao, người vốn không để ý chuyện bên lề như Thẩm Tu Vân lại rất quan tâm tới điều này, thân là thích khách có trực giác cực kỳ sắc bén, làm hắn cảm giác một loại khí tức nguy hiểm đang lan tràn đến xung quanh mình.

Một tuần sau khi về lại đấu trường Solomon, Thẩm Tu Vân gặp Phạm Tư Đức.

"Hành vi của ngài làm ta khâm phục." lúc Phạm Tư Đức tìm được Thẩm Tu Vân, hắn đang huấn luyện thể năng trong phòng huấn luyện.

Đãi ngộ của khu đấu sĩ đẳng cấp cao vô cùng tốt, phòng huấn luyện thể năng đều được chia thành phòng cá nhân, nơi này chỉ có Thẩm Tu Vân, cho nên Phạm Tư Đức có thể không cần kiêng kị lời nói.

"Nói thật, với việc ngài quay về, ta cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn." Phạm Tư Đức dùng con ngươi xám trắng nhìn Thẩm Tu Vân, bên miệng mang theo ý cười không rõ cảm xúc.

Thẩm Tu Vân bước xuống khỏi máy huấn luyện, dùng khăn mặt lau mồ hôi, hỏi lại: "Thế nào, muốn tố giác ta sao?"

"Sao có thể chứ! Ta đã nói với ngài, ta ngưỡng mộ mỗi một người có gan đấu với alpha quyền quý" Phạm Tư Đức giang tay, "Bất cứ lúc nào, đấu trường Solomon cũng mở rộng cửa với ngài."

"Thất hoàng tử đã công khai muốn làm đấu sĩ ở đây, ngươi tính thế nào? Ta đã nói rồi, y biết thân phận của ta."

"À... chuyện này...." Phạm Tư Đức nheo mắt, có chút bất đắc dĩ, "Ngài cũng biết, y là hoàng tử, lại trước mặt công chúng tuyên bố muốn đến đây làm đấu sĩ. Có một số việc mặc dù là Solomon cũng không biết phải làm thế nào. Bọn ta không thể không cúi đầu trước hoàng quyền. Nhưng xin ngài yên tâm, ta thề trên lòng quyết tâm đảo điên hoàng tộc Zethanon, nhất định có cách khiến thất điện hạ giữ bí mật."

Thẩm Tu Vân liếc nhìn Phạm Tư Đức, không nói thêm.

Phạm Tư Đức còn nói: "Như vậy, tiếp theo ta có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết ngài có thể giúp ta hay không?"

Sau đó, cửa phòng huấn luyện được đẩy ra, hai nhân viên chăm sóc chữa bệnh của đấu trường mặc áo blu trắng đi tới, trong tay cầm theo kim tiêm.

Thẩm Tu Vân nhướng mày.

Phạm Tư Đức cười nói, "Chúng ta có một thí nghiệm, muốn trích một ít máu của ngài để nghiên cứu, không biết... ngài có cho phép hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro