chương 67 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67

Omega bị tra tấn đến mình đầy thương tích này không phải là ai khác, chính là Evan. Bởi vì hắn đắc tội Fernan, mấy tháng trước vào thời điểm phân phối bị người động tay động chân, cố ý sắp xếp hắn cho Sheron.

Thẩm Tu Vân đặt ngón tay lên môi, ý bảo Evan đừng lên tiếng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, là thị vệ tùy thân của Sheron.

"Đại nhân Sheron, ngài có khỏe không? Sheron đại nhân? Ta vừa mới nghe tiếng động, xin hỏi ngài có muốn ta đi vào không?"

Vừa rồi lúc Sheron bị đâm một dao phát ra tiếng kêu thảm thiết, chắc là bị đám thị vệ này nghe thấy. Evan vẫn còn đang sợ hãi, nhìn bàn tay đầy máu của mình, luống cuống thần trí, nhất thời không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, Thẩm Tu Vân đẩy Evan xuống giường, còn làm cho giường phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, ghé vào tai hắn thì thầm, "Rên lên đi, lớn tiếng một chút."

Evan lập tức hiểu được dụng ý của Thẩm Tu Vân, tuy vẻ mặt có chút xấu hổ, vẫn hết sức phối hợp theo mà rên lên vài tiếng quyến rũ mê hoặc.

Thị vệ ngoài cửa đại khái cũng nghe ra trong phòng đang làm đến khí thế ngất trời, cũng không dám quấy rầy hưng trí của chủ nhân nữa, lặng lẽ lui xuống, Thẩm Tu Vân nghiêng đầu lắng nghe, xác định thị vệ đã đi khỏi, mới ngưng lại, đứng lên.

Sắc mặt Evan ửng đỏ, yên lặng sửa sang quần áo, bước xuống giường, lại nhìn về phía Sheron, trong mắt tràn ngập chán ghét oán hận, muốn cầm dao đâm thêm mấy nhát, lại nghe Thẩm Tu Vân nói: "Chuyện vô nghĩa, không cần làm."

Tay cầm dao dừng lại một chút, cuối cùng cũng buông xuống, Evan nhìn Thẩm Tu Vân, từ lúc còn ở căn cứ Mai Tả hắn đã sùng bái Thẩm Tu Vân, giờ phút này người đứng trước mặt, khoảng cách giữa bọn họ đã từng gần như vậy, nhưng hiện tại đã càng ngày càng xa. Evan nghĩ đến bản thân hiện giờ, không khỏi có chút nhục chí.

"Tu Vân, ngươi, ngươi còn nhớ ta sao?" Evan dè dặt hỏi.

Thẩm Tu Vân nhìn nhìn Evan, ánh mắt lướt qua khuôn mặt bị đánh sưng húp cùng khóe môi rỉ máu, gật đầu nói: "Chuyện ở quân y viện còn chưa có cơ hội cảm tạ, Evan. Vừa rồi lại không ngăn cản kịp thời, xin lỗi."

Evan vội lắc đầu, nói: "Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngươi chắc là có tính toán của ngươi, ta biết, ngươi có thể cứu ta một mạng, ta đã rất cảm ơn rồi."

Nghe Evan nói như vậy, Thẩm Tu Vân cũng không nói thêm gì nữa, đời trước hắn tính tình lạnh lùng, lòng đồng tình thương hại đã sớm bị chó gặm, những chuyện như hành hiệp trượng nghĩa càng không làm. Nhưng, đời này trải qua đủ chuyện, còn có những người từng quen biết, lại bất tri bất giác khiến cho hắn có chút thay đổi, trong đầu cũng mơ hồ có chút khái niệm về chính nghĩa. Vừa rồi nhìn thấy hành động không bằng cầm thú kia của Sheron, Thẩm Tu Vân cũng rất muốn giết y, nhưng thời cơ còn chưa đến, nếu không phải vì Evan sắp chịu không nổi nữa, hắn hẳn là sẽ ra tay càng trễ càng tốt, như vậy mới không nhiễu loạn kế hoạch thoát thân. Cho nên, kỳ thật, hẵn cũng vẫn là một tên côn đồ máu lạnh vô tình mà thôi.

"Vậy, chúng ta bây giờ tính thế nào?" ánh mắt Evan sáng rỡ nhìn Thẩm Tu Vân hỏi, hắn vẫn luôn chú ý tới những tin tức về Thẩm Tu Vân, biết Thẩm Tu Vân mỗi một lần đều sẽ thành nên truyền kỳ, cho nên hắn vô cùng tin tưởng.

"Chờ. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ thủ vệ bên ngoài thay ca."

Thẩm Tu Vân nói xong xem đồng hồ, camera bên ngoài và thời gian thay ca của thủ vệ Thẩm Tu Vân đều đã tính toán rõ ràng. Sau nửa tiếng nữa, từ căn phòng này cho đến cổng phủ, có khoảng năm phút đồng hồ thuận lợi cả đường đều là góc chết. Lúc đến tinh cầu Moshu, hắn không muốn ồn ào huyên náo như lần đột nhập quân y viện. Bởi vì tinh cầu Moshu là địa điểm quân sự, cư dân rất thưa thớt, diện tích nhỏ, địa hình bằng phẳng không thích hợp để che dấu, nguyên cả một quân đoàn đóng quân ở đây, hắn còn đến gây án, đúng thật là lấy trứng chọi đá.

Evan rũ mắt cắn môi, trong lòng tựa như vô cùng rối rắm, cuối cùng cũng quyết định xong, nhìn Thẩm Tu Vân nói: "Vậy, vậy ngươi có thể mang ta đi với ngươi không? Để cho ta đi với ngươi đi, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm! Thật! Xin, xin mang ta đi đi!"

Nhìn omega ánh mắt sáng ngời mong chờ nhìn mình, Thẩm Tu Vân cảm thấy nét mặt như vậy giống như đã từng gặp, trong ánh mắt không phải là một loại cảm giác vui mừng như thú cưng thấy chủ, mà là bất kham với vận mệnh, kiên định và quyết tuyệt, hắn không khỏi nhớ tới Brandy trước kia.

"Được, ta mang ngươi đi."

Evan không ngờ Thẩm Tu Vân lại nhận lời nhanh chóng rõ ràng như vậy, kích động đến nỗi không dám tin...

Thẩm Tu Vân nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng, sau này có thể đi được đến đâu, đều dựa vào ngươi."

Lúc này Evan vẫn chưa hiểu ý Thẩm Tu Vân, hắn chỉ biết, hắn muốn theo người này rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống mới! Hắn sẽ cùng Thẩm Tu Vân đi giết sạch những tên alpha đáng ghét đó, để cho omega không còn phải hoảng loạn vì tương lai của chính mình nữa! Từ giờ phút này, hắn muốn nắm giữ vận mệnh trong tay mình, tuyệt đối không cho phép kẻ khác dẫm đạp dưới chân nữa! Tuyệt đối không!

Trong vòng nửa giờ kế tiếp, mỗi một phút bọn họ đều có nguy cơ bị bại lộ. Thật vất vả đợi qua nửa tiếng này, Thẩm Tu Vân mở cửa sổ, căn phòng này nằm cách mặt đất chừng 40 thước, đêm tối bao phủ, nhìn xuống không thấy đáy.

"Chúng ta phải nhảy xuống sao?" Evan trợn mắt hỏi

"Sợ?"

"Không!"

"Tốt lắm, bám chặt ta, còn nữa, không được la."

"Ừ...a....!"

Thẩm Tu Vân lấy điện thoại mở đồng hồ đếm giây, sau đó ném phi trảo bám vào ống dẫn trên tường, không chờ Evan phản ứng, trực tiếp ôm hắn nhảy xuống qua cửa sổ. Evan sợ tới mức thiếu chút nữa đã la lên, bị Thẩm Tu Vân ôm chặt, dúi đầu hắn vào ngực, thanh âm la lên mới được một nữa đã lập tức bị che lại.

Hai người nhảy xuống từ trên tầng mười, nhờ dây thừng giảm xóc mà tiếp đất bình yên, Thẩm Tu Vân thu hồi phi trảo, mắt nhìn đồng hồ, sau đó mang theo Evan chạy men theo bên phải tòa nhà, đến một chỗ quẹo, vừa vặn kịp lúc camera quay sang bên kia, bọn họ có chưa đến năm giây để rời khỏi chỗ này, phía trước có tia cảm ứng quét qua, Thẩm Tu Vân dừng lại một chút, lính gác trong tòa nhà giám thị cách đó không xa đang thay ca, khi tốp binh sĩ đi xuống đài, xoay người hành lễ với tốp binh sĩ đến thay ca, chùm tia cảm ứng lại quét qua, Thẩm Tu Vân mang theo Evan lẩn vào bóng tối mà chùm tia sáng chiếu không tới đi qua tiền sảnh rộng lớn, hướng tới cổng chính. Bảo vệ cửa đang đến thời gian ăn khuya, 9h55 tối, kênh yêu thích của hắn trên internet trực tiếp một tiết mục, bởi vậy lúc này hắn đang ngồi trong phòng bảo vệ, vừa ăn vừa xem. Thẩm Tu Vân phá hủy nguồn điện chính, năng lượng phòng hộ cổng chính và điện trong phòng trực bảo vệ đồng thời bị mất, bảo vệ vội vàng đứng dậy xem xét, Thẩm Tu Vân và Evan lợi dụng lúc này, lách qua cánh cổng, chạy thoát khỏi phủ đệ của Sheron.

"An toàn!" Evan một đường run sợ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, rốt cuộc cũng trốn thoát, quay đầu lại, nhìn cánh cổng chạm trỗ hoa văn tỉ mỉ, giống như nhìn một cơn ác mộng vừa qua.

"Vẫn chưa." Thẩm Tu Vân hoàn toàn không buông lỏng cảnh giác, dẫn Evan đi vào con đường bên ngoài một bãi đỗ phi hành khí, tìm thấy phi hành khí đã chuẩn bị từ trước, liền chạy thằng đến một kho hàng bỏ hoang gần trạm không gian.

"Đây là... chỗ nào?" Evan nhìn kho hàng phủ kín bụi, mạng nhện giăng đầy tường, bên trên có một kí hiệu rất quen.

"Chắc là kho dự trữ vật tư quân dụng."

"Vật tư quân dụng? Là vũ khí sao?"

"Không, chỉ là nhu yếu phẩm quân dụng thông thường thôi, vũ khí quân dụng sẽ không để tại nơi này."

"Nhưng mà, không đúng, trước kia ta trộm xem nhật ký của Sheron, ta từng thấy hắn đánh dấu kí hiệu này tại một vài nơi có kí hiệu kho vũ khí." Nói xong, Evan chỉ chỉ vào một ấn kí hình tròn mờ mờ trên tường, giống như vẽ bằng một loại sơn đặc biệt.

Thẩm Tu Vân nhìn thoáng qua, trước khi hành động hắn đều đã nghiên cứu địa hình, chỉ chú ý nơi này là một kho hàng không có người quản lý, thùng hàng chất đống bên trong, thoạt nhìn cũng thật lâu không ai đụng đến, nghe Evan nói như vậy, không khỏi liếc mắt nghi ngờ nhìn từng dãy thùng hàng dài không thấy cuối.

Vũ khí?

Là thế mạnh trọng yếu nhất trong quân đội, súng ống đạn dược các loại vũ khí đều phải được coi trọng vô cùng, làm sao có thể quăng ở chỗ này? Sẽ không bị mất cắp? Cho dù không có ai trộm, không được quản lý nghiêm ngặt và bảo quản tốt, cũng sẽ từ từ mục nát hư hỏng đi?

Nghi vấn trong lòng Thẩm Tu Vân càng lúc càng nhiều, chậm rãi đi vào lối đi giữa hai dãy thùng hàng, những thùng hàng này đều vô cùng lớn, dài rộng cao đều hơn mười thước, hắn chọn ngẫu nhiên một thùng, lấy ra chủy thủ nạy dọc theo khe hở, thế nhưng dễ dàng cạy mở, có thể thấy được, trước kia thùng hàng là có được phủ lớp năng lượng bảo hộ, nhưng đã qua nhiều năm, năng lượng phòng hộ này đã dần dần mất tác dụng

Thẩm Tu Vân mở đèn pin, chiếu vào bên trong thùng hàng, ánh sáng soi rọi, không khỏi chấn động.

Bên trong thùng hàng là một bộ cơ giáp.

Xét theo bề ngoài, cơ giáp này cấp bậc vào khoảng cấp ba, xem như là một loại có công năng tiên tiến, một bộ ít nhất cũng bốn năm trăm ngàn đế quốc tệ. Nếu là ở trên chiến trường, có thể hình dung được nó có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, phong thái kinh người. Nhưng mà giờ phút này, nằm đây, bị lãng quên trong thùng hàng cũ kĩ, mất đi sự chăm sóc thích đáng, lớp hợp kim vốn nên sáng bóng đã trở thành loang lỗ, nhiều chỗ thậm chí đã mục nát đến độ để lộ dây điện và điện tâm ở bên trong, xác cơ giáp điêu tàn, giống như vết sẹo còn đổ máu, vết thương thiết cốt đồng cơ trước mắt, như lời kể lể khóc lóc trong im lặng, cô đơn ở một nơi không ai có thể nghe thấy được, thuật lại nỗi bi ai của chiến sĩ.

Thẩm Tu Vân lại cạy mở thêm vài thùng hàng, bên trong đều là cơ giáp đã hư hỏng như thế này, nhìn xem ngày sản xuất trên thùng, là vào khoảng ba năm trước, rất ngắn so với thời gian sử dụng trung bình của một cơ giáp là vào khoảng mười năm, cho thấy những cơ giáp này là còn mới, không ngờ lại rơi vào vận mệnh như vậy.

Tình cảnh này, ngay cả đến Thẩm Tu Vân nhìn thấy còn không khỏi đau lòng. Một cơ giáp cần biết bao nhân lực tài lực và thời gian để tạo thành? Mà đế quốc mua vào những cơ giáp này để dự trữ, cũng là vì để có thể ứng phó với tình huống nguy hiểm.Chính phủ tiêu phí tiền mồ hôi xương máu của nhân dân nhiều như vậy, mua những vũ khí này, không ngờ cuối cùng lại để lại đây, yên lặng hư hao không tiếng động.

Kỳ thật, những cơ giáp này vì sao lại hư hỏng như vậy? Còn không phải do căn nguyên chống đỡ phía sau đã yếu ớt bại hoại chẳng thể chịu nổi một đòn, đám quý tộc alpha tham lam ngạo mạn kia? Xưa kia hào hùng Vinh Quang, Quang Minh, Sứ Mệnh đã sớm mục nát sụy đổ theo thời gian, chỉ còn lại cái xác không hồn. Nếu dân chúng đế quốc biết quân đội mà mọi người đều tin tưởng dựa dẫm, sau lưng lại là trang bị như vậy, tâm tính như vậy, sẽ thế nào đây? Làm sao đây? Nếu mọi người biết tiền thuế mình cực cực khổ khổ nộp lên, chính là để nuôi dưỡng một đám sâu mọt vô tích sự, phải nghĩ như thế nào đây? Phải làm sao đây?

Lúc này Evan cũng từ sau bước tới, nhìn cảnh trước mặt, trầm mặc một lúc lâu, mới lẩm bẩm: "Đây là... tự hủy phòng tuyến sao? Chỗ này chính là tinh cầu Moshu đó..."

Không sai, tinh cầu Moshu, là phòng tuyến trọng yếu nhất phía tây, hai trăm năm trước trùng tộc chính là xâm lấn từ nơi này, nếu phòng tuyến tan tác, như đê vỡ ngàn dặm, tường thành tẫn hủy, huyết tẩy ngân hà.

"Ngươi còn nhớ chỗ mấy kho hàng khác cũng được Sheron đánh dấu như vậy không?" Thẩm Tu Vân hỏi.

"Nhớ." Evan lập tức trả lời.

Thẩm Tu Vân bỗng nhiên có chút ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Evan, hỏi :"Vì sao nhớ rõ như vậy?"

Ánh mắt Evan trầm xuống, cười lạnh nói: "Tên Sheron kia vốn là một tham quan, bình thường đã ăn chặn không biết bao nhiêu tài sản quân dụng, còn lén lút thiết lập danh mục ở tinh cầu đóng quân của binh đoàn Quang Minh. Làm nhái vật phẩm quân nhu theo thứ tự, súng ống, đạn dược, thậm chí những thứ quan trọng như phi hành khí, phi thuyền cũng dám dùng những loại cũ nát, vì chuyện này mà phát sinh bao nhiêu sự cố, ảnh hưởng đến bao nhiêu mạng người, rất nhiều thân nhân của các binh sĩ chỉ cần nghe đến tinh cầu Moshu đều sẽ khóc lóc kể lể, nhưng tất cả đều không có kết quả gì, hơn nữa việc này bị che dấu nghiêm ngặt, căn bản không lên nổi mặt báo. Lúc đó ta xem trộm bản nhật ký của hắn, trong đó có nhắc tới vài tài khoản đen cùng với một vài thông tin và danh tính mà ta không hiểu. Ta nhớ rõ tất cả, chờ đến một ngày con lợn hút máu người kia hết thời, sẽ công bố toàn bộ chứng cứ phạm tội của hắn."

Thấy Thẩm Tu Vân nhìn mình chằm chằm, nụ cười của Evan có chút thê lương, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, như có một ngọn lửa thiêu đốt bên trong, "Tu Vân, ngươi nghĩ, vì sao ta bị tra tấn thành như vậy, chẳng lẽ chưa từng muốn tự sát sao? Nhưng mà, ta còn muốn sống để nhìn Sheron rớt đài, ta muốn thấy ngày hắn gặp báo ứng! Vì ngày đó, cho dù có chịu đựng nhiều hơn cũng không sao cả." Nói tới đây, ánh mắt Evan có chút ướt át, giọng nói cũng trở nên run rẩy, "Ta sẽ không giống như tỷ tỷ của ta, chết hèn mọn như vậy, thê thảm như vậy. Nếu có một ngày ta phải chết, ta nhất định phải chết oanh liệt! Ta sẽ không tự sát, ta muốn chết trong chiến đấu, chết vì bảo vệ thứ trong tay mình, như vậy mới không uổng phí cuộc đời này! Cho dù ta chỉ là một omega, ta cũng sẽ không cho phép người khác khinh thường ta! Tuyệt không thỏa hiệp! Tuyệt không lùi bước!"

Trong kho quân dụng bị vứt bỏ trống trãi yên tĩnh, omega trẻ tuổi tức giận cao giọng nói ra ước vọng trong lòng mình, chứng kiến khoảnh khắc này của hắn, chỉ có một thích khách im tiếng không nói một lời, cùng với sự tĩnh lặng của ngàn vạn cơ giáp phía sau.

"Thật tốt, ngươi chọn tiếp tục sống." Một lúc lâu sau, nhìn thấy Evan có vẻ thương tâm nghẹn ngào, Thẩm Tu Vân rốt cuộc cũng mở miệng, nhè nhẹ vỗ về bờ vai gầy yếu của đối phương, "Sự thật chứng minh sự lựa chọn của ngươi là sáng suốt."

Evan quay lại, thấy Thẩm Tu Vân thản nhiên mỉm cười, đôi mắt đen đạm mặc nhìn thằng mình, bản thân cảm thấy như được tăng thêm sức mạnh.

Hôm sau, Thẩm Tu Vân và Evan thuận lợi trở về tinh cầu Solomon.

Xế chiều hôm đó, tinh tức sĩ quan quân nhu quân đoàn Quang Minh, Sheron bị ám sát lan truyền khắp đế quốc. Lần này không ai chứng kiến thích khách là ai, nhưng do mấy vụ vang dội lần trước của Thẩm Tu Vân, mọi người đều không mảy may nghi ngờ mà đem vụ án này đặt trên đầu hắn. Hơn nữa còn có một omega mất tích tại hiện trường, nghe nói lúc đó omega này đang được vị tướng quân kia 'sủng hạnh', liên tưởng đến vụ việc lần trước tại quân y viện, Thẩm Tu Vân cũng đã mang theo một omega lúc đó đang bị ép trừu huyết, tin tức vừa ra, chưa kịp điều tra rõ ràng, dư luận đã hướng về phía Thẩm Tu Vân.

Cái gì? Omega kia lại giết người? Vậy chắc chắn là tên kia đáng chết!

Sau đó, đúng như mong chờ của quần chúng, đến đêm liền có phóng viên tờ báo nhỏ cho ra bản tin, hành động ngược đãi omega của sĩ quan quân nhu Sheron được phơi bày ra ánh sáng. Bản tin này vừa phát hành, đề tài về nhân quyền omega lần nữa trở thành điểm nóng dư luận, tất cả omega đều mừng thầm trong lòng, mà những quý tộc alpha từng ngược đãi omega cũng bắt đầu cảm thấy bất an, bản thân cảm thấy chỉ cần nghe tới chút gợi ý về omega đều sẽ không cương nổi, đồng loạt trở về o bế omega nhà mình, e sợ một ngày nào đó chẳng may bị tên omega điên kia nhìn không vừa mắt, nhận lấy họa sát thân.

Tâm điểm trong vụ án Sheron vẫn còn dừng tại vấn đề ngược đãi omega, manh mối mới còn chưa bại lộ, đã xuất hiện một tin tức khác như bom nổ giữa không gian, không liên quan đến Sheron, nhưng triệt để tiễn hoàng tử Carsen lên tuyệt lộ.

Lúc trước bởi vì vụ án giáo sư Figg bị ám sát, dẫn tới đại án mất tích và mua bán omega, tiện đà nhổ lên cây củ cải đấu trường Solomon, làm cho chủ nhân giấu mặt của đấu trường, đại hoàng tử Carsen từ đó về sau danh dự sa sút, không những bị bãi bỏ quân quyền tại binh đoàn Sứ Mệnh, mà còn không dám xuất hiện trước mặt công chúng. Sau đó chính phủ và quân đội liên hợp niêm phong đấu trường Solomon, cuối cùng thế nhưng không có chứng cứ xác thật, không giải quyết được gì. Kéo dài hơn nửa năm, công chúng cũng sắp quên mất chuyện này, lại đột nhiên xuất hiện đột biến, quân đoàn Sứ Mệnh dưới sự sai xử của Lezar, rốt cuộc cũng tìm được những omega bị mất tích!

Mà làm cho người người đều khiếp sợ chính là, những omega này thế nhưng đều bị biến thành vật thí nghiệm sống! Tuy rằng tất cả bọn họ đều còn sống, nhưng não đã chết, trở thành người thực vật cung cấp máu làm thí nghiệm! Quá mức tàn nhẫn! Quá mức mất nhân tính! Lúc này toàn bộ dân chúng đã triệt để tức giận rồi, mất tích với biết rõ kết quả chính xác là hai thái cực khác nhau! Tận mắt thấy từng bức hình và video, những omega vô tội mất tri giác được khiêng ra từ phòng thí nghiệm, không còn có khả năng thức tỉnh, bạn bè người thân của bọn họ nghĩ đến cảnh thân nhân của mình phải chịu ngược đãi như thế, không biết sẽ có cảm giác gì?

Tại Tinh Tế đế quốc, Thất hoàng tử quản hạt mười chín tinh cầu khác nhau, từng chút từng chút tìm ra những omega này, trong quá trình cũng gặp không ít lực cản, nhưng y vẫn là quật lên ba thước đất tìm cho bằng được, để cho bọn họ được trở về bên người nhà, tuy rằng không có khả năng hồi tỉnh, nhưng lại tránh cho bọn họ phải chết yên lặng cô đơn trong quá trình thí nghiệm tàn ngược vô nhân đạo, cũng coi như là công lý cho bọn họ .

"Ta, Lezar, tuyên thệ, nhất định phải tìm ra hung thủ của tấn bi kịch này, cấp cho con dân một lời giải thích. Cho dù có băm thây vạn đoạn, cũng không hối tiếc." Lezar trịnh trọng tuyên thệ với toàn dân trong buổi họp báo trước mặt các phóng viên.

Sau đó, cơ hồi mọi chứng cứ đều cho thấy Carsen có liên quan đến sự việc lần này, dưới sự kêu gọi của dân chúng và áp lực từ phía Lezar, tòa án đế quốc cuối cùng tuyên bố thừa nhận hành vi phạm tội của đại hoàng tử, cũng phán xử tù chung thân.

Cùng ngày xét xử, vài vị thành viên hoàng thất và quý tộc cũng tham dự phiên xử, khi kết quả được công bố, Đại hoàng tử Carsen cơ hồ nổi điên, màu sắc đồng tử có vẻ nhạt đi nhiều so với ngày thường. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lezar lúc này đang dự thính cũng lạnh lùng mà nhìn hắn, cười to nói: "Ha ha, lão Thất, rốt cuộc ngươi cũng giết được ta như mong muốn, sao hả, cho là đã thắng ta sao? Chê cười! Ngươi chờ đấy! Một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá lớn!" Sau đó hắn lại nhìn về phía Lemain bên kia, nét cười trên mặt trở nên âm trầm quỷ dị, "Lão Ngũ, ngươi đoán người tiếp theo bị lật đổ là ai? Thứ chó hoang do tiện nữ kia sinh muốn mơ tưởng ngôi vị hoàng đế của dòng họ Zethanon ta, ai cản đường y, đều không được chết tử tế ha ha ha ha..."

Ngũ hoàng tử Lemain chưởng quản binh đoàn Quang Minh nhiều năm, giàu có sung túc, cuộc sống an nhàn, đã trở thành một kẻ tham lam, ham mê hư vinh, lại cố tình còn là một kẻ có dã tâm bất tử, cũng ít nhiều mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế. Lúc này, hắn bị Carsen nổi điên vừa cười vừa nói đến sắc mặt trắng xám, hơn nữa gần đây còn phát sinh chuyện của Sheron, nghĩ đến lý do vì sao mà Carsen rơi đài, gương mặt hằng ngày cứng nhắc của Lemain cũng không khỏi xuất hiện cảm xúc vặn vẹo. Hắn bỗng nhìn về phía đại công chúa Hasusan ngồi bên phải, trong mắt hiện ra một tia cầu cứu, thấp giọng nói: "Đại tỷ, ta..."

Hasusan theo lệnh hoàng đế Kelmis đảm đương chức vụ Tổng đốc tam quân, từ đó tới nay, vẫn không có gì nổi bật, cũng rất ít khi đến quân bộ, việc chính mỗi ngày vẫn là ở tại hoàng cung tẫn hiếu với lão hoàng đế, cho nên mọi người vẫn có thói quen xem nhẹ vị công chúa này.

Hasusan từ lúc bước vào phòng xử án dự thính vẫn luôn an ổn bất động, hai chân bắt chéo, giày quân đội màu đen sáng loáng, hai tay vòng trước ngực, mặc chế phục tỉ mỉ, biểu tình bình tĩnh, ánh mắt sắc bén, mái tóc ngắn năng động đơn giản, mang đến một cảm giác sát phạt lạnh băng, ngay cả chiếc khuyên tai nhỏ trên vành tai cũng nhuốm lên một vẻ lạnh lẽo.

Nghe thấy tiếng thì thầm của Lemain, Hasusan hơi nghiêng đầu, quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt không rõ hàm xúc, nhưng lại làm cho Lemain có chút sáng tỏ.

"Nếu biết có hôm nay, lúc trước sao lại làm vậy!" Hasusan mặt không đổi sắc nói một câu như thế, rồi đứng lên, không hề quay đầu lại, rời đi.

Lúc đi ngang qua Lezar, Hasusan khẽ thấp giọng nói: "Lát nữa đến chỗ ta, ta có lời muốn nói với ngươi."

Chương 68

Phủ công chúa, hoàng cung Klappa, Hasusan điện hạ khoanh hai tay đứng trước cửa sổ không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cho đến khi được thông báo, Thất hoàng tử cầu kiến, mới chậm rãi xoay người, nhìn đệ đệ nhỏ nhất đi đến.

Nếu như nói trong vài vị con gái của hoàng đế có ai Lezar nhìn không thấu, chính là vị đại công chúa điện hạ Hasusan này. Nàng là con đầu của hoàng đế, là trưởng tỷ của tất cả công chúa và hoàng tử, từ lúc ra đời, nàng vẫn luôn mang vẻ nghiêm túc lạnh như băng làm người xa cách ngàn dặm như vậy, rất ít khi để lộ cảm xúc. Nàng không quan tâm đến địa vị quyền lực, hoàng đế Kelmis cho thứ gì nàng nhận thứ đó, không cho - nàng cũng chưa bao giờ tranh giành, giống như hoàn toàn không có thất tình lục dục, không khát vọng dã tâm.

Nàng rất mạnh, sức chiến đấu cá nhân không thua kém Lezar, chỉ trung thành với hoàng đế bệ hạ. Đối với bọn đệ đệ muội muội, nàng cũng không quá mức thân cận, nhưng hiểu rõ sở thích và thói quen của mỗi người. Lúc trước Kelmis bệ hạ phái nàng đi tôi luyện trong quân doanh, mỗi khi đến một nơi mới, nàng đều sẽ mua một ít đặc sản làm quà cho các đệ đệ muội muội. Carsen thích bảo vật, Manuss thích tinh thạch, Ssard thích sưu tập tiêu bản sinh vật, Lezar thích đao, hai vị muội muội thích hoa tai... Trong trí nhớ của Lezar, vị công chúa không hay cười nói này tựa như chiếc cân công bằng, không quan tâm bối cảnh xuất thân, đều đối xử bình đẳng với tất cả bọn họ, làm tấm gương tốt, thưởng phạt chừng mực, đúng thật là hoàn thành tốt cương vị trưởng tỷ của nàng. Nhất là đối với Lezar và Ssard, suốt tuổi ấu thơ cô độc đơn chiếc bị mọi người xa lánh, cũng chỉ nhờ nàng, mới cảm nhận được một chút thân tình hiếm hoi nhưng lại không quá thân cận.

"Đại tỷ, người tìm ta?" Lezar đi đến trước mặt Hasusan, hiện giờ y đã cao hơn Hasusan một cái đầu, nhưng khí thế uy nghiêm kia của đại công chúa điện hạ, dù là trước mặt Lezar, cũng không một chút yếu thế.

"Lezar." Hasusan nhìn thất điện hạ một khắc, mới thản nhiên nói , "Ngươi muốn ngôi vị hoàng đế?"

Lezar hơi nhướng mày, thần sắc không đổi, cười hỏi: "Sao đột nhiên hôm nay lại hỏi chuyện này?"

Nhưng trong mắt Hasusan lại hoàn toàn không có ý cười, giọng nói ngầm mang theo cảnh cáo: "Ngươi đã triệt để hủy Carsen, không cần lại hủy Lemain."

Nét cười bên môi Lezar đông cứng một chút, nói : "Đại tỷ, sao ta không hiểu tỷ đang nói gì?"

"Hoàng vị trong hoàng cung Klappa, được tồn tại là dựa vào sự thống trị của gia tộc Zethanon chúng ta, dựa trên sự thống trị của quý tộc alpha. Nếu danh dự của hoàng tộc bị tổn hại, ngôi vị hoàng đế mà ngươi muốn, cũng sẽ không còn vững chắc. Hiểu không?"

"Cho nên, ý của đại tỷ là thế nào?" Nếu Hasusan đã nói tới nước này, Lezar cũng không cần thiết phải che dấu, khóe miệng cười lạnh, chậm rãi đến gần Hasusan, đế giày quân đội tạo thành tiếng vang trên mặt đất, quanh quẩn trong đại điện trống trãi, "Là muốn nói, vì giữ gìn thể diện của alpha quý tộc, nên mặc kệ sống chết của những omega đó? Hay là nói, phải giả vờ làm ngơ không thấy đối với bọn hủ bại tham ô trong quân đoàn Quang Minh, mặc kệ sống chết của chiến sĩ?"

"Cho dù thế nào, không thể hạ nhục vinh quang của quý tộc alpha, để cho chân tướng vĩnh viễn im lặng, cũng tốt hơn phơi bày khắp bàn dân thiên hạ."

"Tội ác được tô son trét phấn chẳng lẽ nào không phải là tội ác? Hơn nữa, tội ác trên đầu dân chúng, một ngày nào đó cũng sẽ lên men, thối rữa, cuối cùng không thể cứu vãn."

"Hành động hiện tại của ngươi, là tự hủy căn cơ."

"Căn cơ? Ha ha, gốc rễ đã hư tổn, còn phải làm sao? Chi bằng sớm một chút, nhổ tận gốc?"

Hasusan rùng mình, lạnh lùng nói: "Lezar, ngươi có biết ngươi hiện đang nói cái gì?"

Lezar cười, chắp tay ra sau, hơi ngẩng đầu, không chút e dè mà nhìn Hasusan điện hạ: "Ta đã nói hết, ta muốn nói gì, muốn làm gì, không phải ngài đã sớm hiểu rồi sao?"

Nhất thời, hai người rơi vào im lặng, Hasusan nhìn đệ đệ đã đủ lông đủ cánh này thật lâu, từ trong đôi mắt u tối của y, nàng nhìn thấy không phải là thù hận phẫn nộ và dục vọng báo thù lúc y còn nhỏ, thay vào đó, là một loại tình cảm thâm trầm khiến người khác không có cách nào đoán được, nhìn như sống chết mặc bây, kì thực lại là ánh mắt bình thản bày mưu nghĩ kế, đã sớm thoát ra khỏi tâm tình mà y hẳn nên có vào tuổi này, ý cười tràn đầy, kiêu ngạo tự tin, tựa như khắp cả thế gian này cũng không có thứ gì có thể làm loạn kế hoạch của y.

"Cho nên, ngươi vẫn không buông tha Lemain?" rốt cuộc Hasusan mở miệng nói.

"Buông tha? Ta vừa không vu oan giá họa, cũng không đổi trắng thay đen, sao lại buông tha? Kết cục của hắn không phải đã sớm dựa vào mọi việc làm của hắn quyết định? Liên quan gì đến ta?"

"Cho dù ta dùng thân phận Tổng đốc ba quân lệnh cho ngươi, không được tiết lộ tài liệu trong tay ra ngoài, cũng không được?"

Lezar cười cười, không trả lời.

"Được." Hasusan gật đầu, nhấc lên ánh mắt lợi hại, thẳng tắp nhìn Lezar, "Lezar, nhớ kỹ, ngày mà ngươi kéo Lemain xuống đài, chính là ngày ta mang quân bao vây đấu trường Solomon."

Nghe Hasusan đột nhiên nhắc tới đấu trường Solomon, thần sắc Lezar khẽ động.

Hasusan liếc nhìn y một cái, tiếp tục: "Ta nghe nói, cách đây không lâu, ngươi vì một đấu sĩ khác mà thụ thương. Hắn chính là omega kia đi? Là omega mà Carsen vẫn luôn truy bắt."

Lần này sắc mặt Lezar đã triệt để thay đổi, "Ngươi có ý gì? Muốn làm gì?"

"Đối với ngươi hắn rất quan trọng?"

Lezar nheo mắt, ánh mắt nhìn Hasusan đã nổi lên hàn ý.

"Ta đã nói rồi, không được động vào quyền uy của quý tộc alpha, không được tổn hại uy nghiêm hoàng gia. Nếu ngươi cố ý từng bước từng bước hủy diệt từng vị huynh đệ của ngươi, muốn triệt để giày xéo danh dự gia tộc Zethanon dưới chân, ta cũng chỉ có thể lật đổ hình tượng anh hùng của omega kia, thực hiện cân bằng dư luận." Ánh mắt lạnh băng vô tình của Hasusan lẳng lặng nhìn thất hoàng tử, "Nên biết, nếu là ta ra tay, rất có thể sẽ không cố kỵ xem có phải vu oan giá họa hay không."

"Vu oan giá họa?" Lezar cười lạnh, "Sao ta lại không biết, một người công bình như đại tỷ, cũng sẽ làm ra chuyện hèn hạ như vậy?"

"Vì bảo vệ vinh quang của hoàng gia, ta sẽ trả bất cứ cái giá nào. Hơn nữa, một người đã chết, cho dù có vu oan giá họa thì có làm sao?"

Hasusan đứng ở chỗ tối trong đại điện, sau lưng nàng là cột trụ bạch ngọc xa hoa cổ xưa, cho dù điểm trang bằng tinh thạch hoàng kim hoa mỹ, nhưng vẫn không cách nào che dấu được những vết rạn nứt mà năm tháng lưu lại. Thân hình nghiêm chỉnh của nàng đứng trước cột đá, trang nghiêm túc mục, tựa như võ thần cổ đại, bảo vệ cây cột chống trời cuối cùng trong thần điện.

Lezar nhíu mày thật chặt, y biết, Hasusan luôn là một người nói là làm, nếu nàng đã nói như vậy, khẳng định sẽ làm như vậy. Hơn nữa với năng lực của nàng, Carsen hay Lemain là không thể so sánh.

Sau khi rời khỏi phủ đại công chúa, Lezar không thể không thay đổi lại kế hoạch, tạm thời hoãn lại bước tiếp theo nhắm vào Lemain.

Vụ việc của Sheron còn chưa giảm nhiệt, đây vốn chính là thời cơ tốt nhất để lôi Lemain cùng xuống đài, nhưng hiện giờ, suy nghĩ đến sách lược ứng đối, Lezar cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đúng vậy, y không dám, y không muốn chuyện gì xảy ra với người kia, cho dù có phá vỡ kế hoạch, y cũng không muốn giống như đời trước, làm ra một lựa chọn khiến mình hối hận một đời. Trời cao có mắt, cho y thêm một cơ hội, cả đời này, y muốn quyền thế, cũng muốn giữ được người yêu, y không tin y không thể nghĩ ra kế sách lưỡng toàn.

Nhưng, khiến Lezar không ngờ chính là, cho dù y không làm gì, tin tức liên quan đến việc tham ô của Sheron, vẫn bị phơi ra ánh sáng.

Vốn là, sau khi Thẩm Tu Vân mang theo Evan trở lại tinh cầu Solomon, trước tiên đem hắn đến tầng hầm của Baccho, để cho Evan viết ra nội dung trong quyển nhật ký của Sheron, đặc biệt là vị trí những kho vũ khí có đánh dấu. Thẩm Tu Vân chỉnh lý thông tin, sau đó đưa cho Joshua, Joshua trả lời Thẩm Tu Vân bằng một bản mặt cười toét hết cỡ, ngày hôm sau, tin tức sĩ quan quân nhu quân đoàn Quang Minh, Sheron tham ô đã nằm chễnh chệ trên trang bìa.

"Hàng năm, quốc dân đều phải nộp một khoản thuế lớn, chuyên dùng để cung cấp nuôi dưỡng một lượng đế quốc quân khổng lồ. Hàng năm, thanh niên khắp đế quốc đều sẽ mang theo lòng tự hào để nhập ngũ, muốn dâng tặng nhiệt huyết cho tổ quốc kính yêu. Nhưng, mọi người đều không ngờ tới, mồ hôi và máu dưới sưu cao thuế nặng, đổi lại chính là súng ống phế phẩm và cơ giáp rỉ sét của binh đoàn Quang Minh. Mọi người càng không thể tượng tượng được, những thanh niên có chí hướng cống hiến cho tổ quốc này, lại chết vì phi hành khí hay phi thuyền mà đế quốc quân được bọn họ tin tưởng cung cấp gặp trục trặc..."

"Cơ giáp cấp ba trị giá hơn một ngàn triệu đế quốc tệ, vì sao hiện giờ lại bị vứt bỏ trong kho hàng, không ai quản lý? Một thương nhân dấu tên cho biết, hàng năm tinh cầu Moshu đều sẽ có một lượng lớn súng ống đạn dược vũ khí bị vứt bỏ sẽ được lén lút mua bán trao tay, người mua đều là một số tổ chức hắc bang, cùng với những binh đoàn buôn lậu ngày càng phát triển. Những cơ giáp chất lượng tốt vốn dĩ có thể sử dụng tới mười năm, lại bị hư hỏng gần như toàn bộ chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi, mà những thiệt hại này, là do chính quan quân nhu tự mình phê chuẩn cũng như báo cáo với hội nghị và phê duyệt tài chính. Phương diện này, đến tột cùng sẽ có bao nhiêu tiền chảy vào tay tư nhân, chúng ta không thể nắm rõ. Vào lúc chúng ta tìm được những manh mối ẩn tàng về các kho hàng chứa những súng ống đạn dược này, phát hiện đồ vật bên trong đã được dọn sạch, mà nhân viên liên quan cho biết bọn họ không hay biết gì đối với những chuyện này. Như vậy, hơn một ngàn triệu đế quốc tệ đã biến mất, rốt cuộc ai sẽ chịu trách nhiệm? Hòa bình đàm phán của chính phủ rốt cuộc che dấu bao nhiêu bí mật mà chúng ta không biết? Xin mời theo dõi phần tiếp theo ở kỳ sau... Sarah Theoden đưa tin."

Bản tin này ngày từ đầu đã không được thuận lợi, căn bản không có tòa báo hay đài truyền hình nào dám nhận, duy chỉ có mình nữ phóng viên Sharah Theoden này to gan lớn mật, lúc trước từng bị quân đội bắt giữ một lần, lại vẫn tìm chết, thế nhưng trong một lần phát sóng trực tiếp, thay đổi bản tin cũ, công bố bản tin kinh thiên này."

Lúc này đã không chỉ liên quan đến nhân quyền omega, mà beta và ngay cả những alpha ở tầng lớp thấp cũng cực kỳ bất mãn. Một số tiền thu thuế lớn chảy vào túi tư nhân, vô số binh lính xuất thân thấp cũng vì những quân dụng tàn thứ phẩm đó mà vô duyên vô cớ trả giá bằng cả tính mạng, ngọn nguồn của sự kiện lần này, Sheron, mặc dù đã chết, nhưng mọi người cũng vẫn nhịn không được mà nảy sinh xúc động muốn tiên thi. (tiên thi: lấy roi quất xác)

Nhất thời, trong vòng các đại tinh cầu khắp đế quốc đều xuất hiện biểu tình, nghi ngờ chính phủ, nghi ngờ hội nghị, nghi ngờ quân đội bảo hộ đế quốc, tiếng kêu gọi yêu cầu Lemain của binh đoàn Quang Minh phải xuống đài càng ngày càng lớn, tiếng hô yêu cầu Lezar tiếp quản binh đoàn Quang Minh trọng chấn đế quốc quân cũng càng ngày càng vang dội.

Lezar quan sát tình thế dần chuyển hướng phát triển theo xu hướng không thể khống chế, lần đầu tiên không vui sướng vì hạ được đối thủ giành thắng lợi, sắc mặt càng lúc càng không dễ nhìn, phản ứng đầu tiên là phái binh đến Solomon, tìm Thẩm Tu Vân đã mất liên lạc nhiều ngày.

Vào lúc Thẩm Tu Vân đọc bản tin này, cũng không ngoài ý muốn, nữ nhân tên Sarah Theoden kia, là hắn và Joshua bảo lãnh ra khỏi trại tạm giam, mà còn cung cấp hết toàn bộ chứng cứ và tài chính cho bản tin của nàng. Hắn chán ghét mọi chuyện đều bị vị thất hoàng tử kia khống chế, cho nên lúc này, hắn ra tay trước.

Nhưng, ngoại trừ những kho hàng súng ống kia, trong nhật ký của Sheron còn có một thứ thu hút sự chú ý của hắn.

Đó là một bản danh sách thật dài, khoảng ba mươi cái tên, Thẩm Tu Vân điều tra tất cả, phát hiện rất nhiều người trong bọn họ đều là quan lớn trong giới tài chính của đế quốc, nhưng chức vị lại không có liên quan. Nếu như nói nhất định phải tìm được một điểm chung giữa những người này, đó là bọn họ đều thường xuyên tới đấu trường Solomon.

Thẩm Tu Vân đang đau đầu vì mối liên hệ khó hiểu giữa những người này thì, một vài ngày sau, khắp đế quốc lại xảy ra sự kiện quan lớn tự sát hàng loạt, chấn động toàn quốc. Làm cho Thẩm Tu Vân ngạc nhiên chính là, những quan lớn tự sát kia, tất cả đều có tên trong bản danh sách.

Chuyện này đến tột cùng là sao?

Vì sao những người này lại tự sát?

Tuy rằng theo báo chí công bố, những người này đều là tự sát, nhưng công chúng đều nghi ngờ, tuyệt đại đa số đều cho rằng kỳ thật bọn họ chính là bị omega kia ám sát. Có điều, đã có chuyện lần trước làm ví dụ, phản ứng đầu tiên của mọi người, thế nhưng không phải là "omega lại giết người" mà là "những người này đã làm chuyện gì thương thiên hại lý nên mới bị ám sát." Đến lúc này, ngay trong vô thức của mọi người, Thẩm Tu Vân đã sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với bọn họ, hình tượng omega anh hùng đã bắt đầu xâm nhập dân tâm.

Bời vì sự việc omega bị bắt cóc làm vật thí nghiệm được phơi bày ra ánh sáng, rất nhiều người trở nên nghi vấn hiếu kỳ đối với tinh cầu Solomon, người từ khắp nơi đổ về nơi này ngày càng nhiều, không khí cả hành tinh đều rất khẩn trương, tựa như sôi nổi hoạt bát hơn.

Thẩm Tu Vân vô cùng nhạy cảm mà nhận ra thay đổi nhỏ bé của quân đội trú đóng ở đây, hơn nữa hắn phát giác sẽ thường xuyên có người khả nghi lướt qua bên cạnh mình.

Hai đối thủ có thực lực nhất cùng cạnh tranh ngôi vị hoàng đế với Lezar, một là Đại hoàng tử Carsen, một là Ngũ hoàng tử Lemain, cả hai đều có quân quyền, hiện giờ một vị đã rơi đài, đang chuẩn bị vào tù, không có khả năng xoay người, một kẻ khác cũng sắp bị quy kết tội cắn nuốt quân tư, ảnh hưởng đến tính mạng quân sĩ, sắp bước lên con đường diệt vong. Hai ngọn núi lớn bị lật đổ, con đường đi đến đế vị của Thất hoàng tử đã gần như được quét dọn sạch sẽ, như vậy, kế tiếp, món vũ khí được y dùng để dẹp đường này, có phải hay không cũng đã nên đến lúc 'vứt bỏ không cần'?

Thẩm Tu Vân không khỏi cười lạnh, đáy mắt một mảnh u ám.

Đều nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù là trọng sinh một lần thì sao? Còn không phải như lúc trước từng bước tính kế, đem tính mạng người khác đùa giỡn xoay quanh trong bàn tay? Nhưng mà, đời này, Thất hoàng tử không khỏi có chút nóng vội, mới còn sớm như vậy mà đã để lộ đuôi, có phái người đến bên cạnh hắn, cũng vô dụng mà thôi.

Kế hoạch của Thẩm Tu Vân đã từng bước hoàn thành, sẽ nhanh chóng đến lúc thu lưới, hắn đi vào tầng hầm của Baccho, muốn để Baccho và Evan rời khỏi tinh cầu Solomon trước, sẽ đưa bọn họ đến một nơi an toàn.

Baccho suy nghĩ rồi hỏi: "Ngươi cũng đi với bọn ta sao?"

Thẩm Tu Vân trả lời: "Không, ta tạm thời còn phải ở lại đây, còn một số việc ta phải làm cho rõ ràng."

Ánh mắt Baccho chuyển động, gợi lên khóe môi: "A, vậy ta cũng không đi, ta còn phải chờ ngươi lấy máu những người đã uống thuốc kia làm mẫu thử."

Thẩm Tu Vân còn đang muốn nói, Evan đã trưng ra một biểu tình nghiêm túc, "Tu Vân, có đôi khi, có những chuyện một người không thể hoàn thành được, tin tưởng bọn ta, nói không chừng bọn ta ở lại đây, sẽ có thể giúp đỡ ngươi vào lúc mấu chốt, chờ tới khi ngươi giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta cùng rời khỏi nơi này."

Thấy hai người cực kì kiên trì, Thẩm Tu Vân cũng không nói gì thêm.

Quay về lại đấu trường, đón tiếp Thẩm Tu Vân chính là một màn khói lửa ngập trời.

"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Tu Vân kéo áo một người qua đường đang đứng xem náo nhiệt, hỏi.

"Không thấy sao? Đấu trường cháy, xảy ra vào sáng nay cho tới giờ, nhìn như vầy chắc là cứu không được rồi, chà, thực đáng tiếc quá." Người đi đường hất cằm nói, liếc mắt nhìn qua, bỗng nhiên trợn to mắt nói: "Gì? Sao chứ, xảy ra chuyện gì? Sao có nhiều binh lính như vậy?"

Tòa cao ốc 160 tầng bốc cháy, giống như hỏa thần tới mặt đất, thắp sáng toàn bộ đêm tối. Ánh lửa hừng hực mang theo sóng nhiệt, khiến cho một nơi khí hậu lạnh lẽo như tinh cầu Solomon cũng có thể cảm nhận được hừng hực nóng bức. Toàn bộ khu thương mại xung quanh đều là vì đấu trường mà thành lập, nơi này là trung tâm tinh cầu, bởi vậy nhân khẩu dày đặc, chung quanh đang tranh cãi ầm ĩ. Tiếng còi xe cứu thương vang vọng cuối chân trời, một số người đang đứng xem, bởi vì người thân còn trong đấu trường mà kêu khóc thảm thiết tuyệt vọng.

Dưới ánh lửa và biển người, nếu không phải đặc biệt chú ý, sẽ không thể phát hiện ra đế quốc binh đang đến, Thẩm Tu Vân giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một bầu trời nhiễm đỏ ồn ào náo động, trên áo choàng của nhóm binh sĩ đang chạy đến, hùng sư của binh đoàn Sứ Mệnh dữ tợn sinh động.

Quả nhiên, đây là đang bắt đầu hành động rồi sao...

Đáy lòng Thẩm Tu Vân bỗng nhiên có chút thoải mái.

Mọi chuyện đều giống hệt như kiếp trước, khác biệt chính là, đời này, hắn đã chuẩn bị kỹ càng.

Thẩm Tu Vân yên lặng rời khỏi đám đông, đi xa khỏi đấu trường đang bốc cháy, rút bội kiếm bên hông ra, lui vào bóng đêm lạnh lẽo tối tăm.

Vòng vây càng lúc càng thu nhỏ lại, mơ hồ có thể nghe thấy những tiếng bước chân đang từ từ tới gần.

Thẩm Tu Vân đi đến một quảng trường trống trãi, dừng bước, lấy trường kiếm hộ trước người, lưng dựa vào một pho tượng đá, đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm binh lính đang chậm rãi đi về phía mình. Rốt cuộc, khi binh sĩ tạo thành trận hình, hắn thấy một người từ sau đi đến, đúng là người nên xuất hiện vào giờ khắc này.

"Tu Vân, mau đi với ta."

Thẩm Tu Vân nghe thấy người kia nói như vậy.

"Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Tu Vân nghe thấy chính mình nói như vậy.

"Sự tình có biến, trước hãy theo ta rời khỏi chỗ này, lát nữa ta giải thích với ngươi."

Tay bị kéo, người kia cứ như vậy lôi hắn đi, đến nơi mà y nói là an toàn. Hai người tách khỏi đám binh sĩ, những binh sĩ quân đoàn Sứ Mệnh đó không đuổi theo, cũng không biết bị sắp xếp thế nào.

Dần dần, bọn họ càng đi càng xa, người kia đi trước dẫn đường, để Thẩm Tu Vân đi sau y.

"Ngươi đi trước đi, ta cản phía sau."

Lúc đi qua một lối rẽ, Thẩm Tu Vân nghe ngươi kia lại nói như vậy.

Giờ khắc này, Thẩm Tu Vân bỗng có một chút hoảng hốt, giống như trở về kiếp trước, về đêm hôm hắn chết.

Lúc đó người kia cũng nói hệt như vậy, "Ngươi đi trước đi, ta cản phía sau."

Sau đó Thẩm Tu Vân bước lên phía trước, giao sau lưng cho người kia.

"Tu Vân?"

Người kia thấy Thẩm Tu Vân bất động, xem tình huống lúc này, vừa muốn xoay người, không ngờ, bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau từ trên lưng truyền đến, âm thanh da thịt và xương cốt bị cắt vỡ rõ ràng, cùng với máu đang chảy, vào lúc này, tạo thành toàn bộ âm thanh còn lại trong thế giới của y.

Lezar kinh ngạc quay lại, nhìn Thẩm Tu Vân, trường kiếm kia đã đâm xuyên qua tim y, máu đỏ tươi chảy xuống dọc theo mũi kiếm, nhiễm đỏ bàn tay đang cầm kiếm

"Tu... Tu Vân?" Lezar mang theo vẻ mặt không thể tin, nhìn nam nhân trước mặt tay vẫn nắm trường kiếm đã đâm vào tim y, há há miệng, lại chỉ có thể phát ra hai âm tiết đơn giản, "Tu...Tu Vân..."

Thẩm Tu Vân nhìn Lezar, ánh mắt sáng đến dọa người, nhưng thân là thích khách, tay cầm kiếm của hắn nên là ổn trọng lúc này đây lại run rẩy nhè nhẹ, "Thất hoàng tử, ngươi còn nhớ không, đời trước là ngươi tặng ta một đao?"

Biểu tình của Lezar vẫn sững sờ, gắt gao nhìn Thẩm Tu Vân.

"Thất hoàng tử, ngươi còn nhớ, đời trước ta chết trong tay ngươi như thế nào không?"

Đồng tử Lezar có chút tan rã, rốt cuộc y tựa như hiểu được chuyện gì, ấm ách nói: "Ngươi... nếu ngươi đã biết... vì sao... vì..."

" 'Cho dù chọn nghiệp ám sát, cũng nên biết có những người có thể giết, có những người không thể giết, có vài người giết có thể để người khác biết, mà có vài người, lại không thể!' Thất điện hạ, ngươi đã muốn tỏ ra không quen biết, quên sạch chuyện cũ kiếp trước, nếu vậy, vì sao lại nói ra những lời này trước mặt ta? Là cảm thấy kiếp trước nói quá ít, Thẩm mỗ không thụ giáo, cho nên mới rơi vào kết cục như vậy sao?"

Thẩm Tu Vân không khỏi cười lạnh, đang muốn thu kiếm, không ngờ lại bị nắm chặt tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro