[Ly Lăng] Quốc phá. 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Lăng Quang đến trễ nhất trong ba nước, hôm sau y xuống giường, đại điển Thiên Ki lập quốc đúng hạn cử hành. Lăng Quang nhìn quốc sư trên tế đàn dâng hương là diêu linh, chung quanh rất nhiều người mang theo mặt nạ vây quanh hắn nhảy na vũ, âm thầm cảm thấy buồn cười.

Nhớ không lầm kiếp trước Công Tôn Kiềm nói qua với y, người này mọi cách hãm hại Tề Chi Khản, hại Thiên Ki quốc. Vì sao bá tánh Thiên Ki quốc, lại tin tưởng một kẻ lừa đảo cố lộng huyền hư như vậy?

Lần này y sai người âm thầm tìm hiểu xem, người này mặt ngoài hành ý trời cao thâm khó đoán, trên thực tế nội tâm tham lam háo sắc. Có lẽ có thể lợi dụng một phen.

Rồi sau đó Kiển Tân trang trọng đoan nghiêm bước lên tế đàn, tuyên đọc ngự chiếu lập quốc, bộ dáng uy nghi nghiêm nghị không dung xâm phạm, lại cũng khiến người thập phần bội phục. Lăng Quang nhớ rõ năm mình đăng cơ mới vừa thành niên, trong lòng khẩn trương không được, lúc lên tế đàn thiếu chút nữa dẫm phải lễ phục hoa lệ của mình. Cừu Chấn còn nói giỡn, lúc ấy hắn thấy thân hình Lăng Quang lảo đảo một chút, hắn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, suýt nữa vọt lên trên đài đỡ y.

Nghĩ đến Cừu Chấn, nghĩ đến trước khi Cừu gia xảy ra chuyện giữa hai người họ chẳng phân biệt ngươi ta như hình với bóng, tâm tình lại có chút ảm đạm.

Lập quốc đại điển xong, toàn bộ vương thành Thiên Ki đều luân phiên chúc mừng ba ngày ba đêm, mà đêm đó trong cung cũng mở tiệc rượu lớn, mời chư vị sứ thần cùng văn võ bá quan cùng vui.

Lăng Quang là khách nhân tôn quý nhất trong các vị sứ thần, được ngồi ở thượng vị. Y đối diện hai vị sứ thần Thiên Xu quốc. Lăng Quang cẩn thận quan sát hai người kia, trong đó một người một thân kiêu căng, hơn phân nửa chính là người gọi là con cháu thế gia Tô Nghiêm. Mà một người khác, phong thần tuấn tú, khí chất nội liễm, thần thái mang theo một phần thuần nhiên, ước chừng chính là Trọng Khôn Nghi.

Kiếp trước Trọng Khôn Nghi từng tương trợ với Thiên Tuyền, dù chưa tự mình gặp qua, đều qua thư bày mưu lập kế, khí phách chỉ điểm giang sơn , thực sự cùng người trước mặt mang vài phần ngây ngô của người trẻ tuổi.

Đại khái cảm giác được Lăng Quang vương nhìn mình vài lần, mặt Trọng Khôn Nghi hơi đỏ hướng y gật đầu cười.

Lăng Quang dời tầm mắt, lại nhìn nhìn sứ thần Thiên Quyền Mạc Lan. Người này tuy mĩ mạo , nhưng thần thái có chút quá mức tuỳ tiện, hẳn là không phải người cần chú ý gì. Bất quá nếu có thể cùng Thiên Quyền có chút giao tình cũng tốt, chỉ là không thể để Kiển Tân nhận thấy được.

"Thiên Tuyền vương lần này đường xa mà đến, thật sự là vinh hạnh của Thiên Ki ta."

Lăng Quang hoàn hồn, phát hiện quốc sư tự mình hướng y kính rượu. Nhược Mộc Hoa trên mặt tươi cười, tư thái khiêm tốn, cũng không biết vì sao Lăng Quang cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình thực hèn mọn, thực khiến người chán ghét. Nhưng đối phương dù sao cũng là trọng thần Thiên Ki, vì thế cũng giơ chén rượu lên uống.

Quốc sư kia lại tán dương, "Đã sớm nghe nói Thiên Tuyền vương dáng vẻ bất phàm, là tướng Chu Tước Thần Quân giáng thế. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là dục tú tiên tư, thiên nhân chi tướng."

Tuy rằng quốc sư từ tướng mạo người khác bình phán vận mệnh cũng coi như bình thường, nhưng Lăng Quang là quân vương, bị một kẻ bình phẩm nhìn từ đầu đến chân mà khen ngợi, cảm thấy đã chịu vũ nhục. Y lập tức liền có chút không vui, mặt trầm xuống.

Kiển Tân vừa thấy, cũng nhăn mày kiếm lại, ngắt lời nói, "Quốc sư không thắng tửu lực, thỉnh Thiên Tuyền vương xin đừng trách."

Quốc sư tựa hồ cũng đã nhận ra lời nói của mình không ổn, tranh thủ mượn sườn núi hạ lừa, nói lời của mình xác thật đường đột. Lăng Quang cũng không phát tác, chỉ là nói câu "Không sao". Rồi sau đó, y giống như vô tâm đối Kiển Tân nói, "Lần này ta trên đường đến Thiên Ki, nghe một ít chuyện mới mẻ."

"Nga?" Kiển Tân buông chén rượu, "Chuyện mới mẻ gì?"

"Các ngươi có nghe nói qua Nam Túc quốc chưa?"

Lăng Quang vừa nói ra, bọn quan viên chung quanh đều nghị luận sôi nổi. Trọng Khôn Nghi nói, "Ta trên đường đến đây cũng nghe ít bá tánh nói đến, nói là ở phía nam núi Việt Chi có một nước?"

"Phía nam núi Việt Chi hàng năm tuyết đọng, bất quá hoang tàn vắng vẻ đất cằn sỏi đá thôi, nào có quốc gia gì. Ta thấy, chẳng qua là tiểu dân phố phường nói hoang đường." Tô Nghiêm cười nói.

"Vậy cũng chưa chắc." Lăng Quang thưởng thức chén rượu trong tay , "Đã là tuyết lớn ngập núi, rất ít người đi qua. Ai biết bên kia núi có gì đâu? Hơn nữa, ta nghe nói bọn họ đang hướng Trung Viên làm đường. Nếu bọn chúng tính toán tiến vào Trung Viên, chỉ sợ cũng là hàng xóm của Thiên Tuyền cùng Thiên Ki chúng ta."

Kiển Tân tựa hồ lâm vào trầm tư, vị Tề tướng quân kia cũng biểu tình ngưng trọng. Xem ra bọn họ đã nghe nói qua lời đồn đãi về Nam Túc.

Lăng Quang bỗng nhiên lại chuyển chuyệ , "Được, cô vương bất quá coi như kỳ văn nói mọi người cùng nghe, hôm nay là lễ lớn của Thiên Ki, không nên nói mấy chuyện đó."

Đại điển chấm dứt, Lăng Quang cùng Kiển Tân gặp qua vài lần, hai người đều cố ý phái một con cháu hoàng thất đến nước đối phương học tập văn hóa lễ nghi, nói cách khác, chính là trao đổi. Nếu việc này đã xác định, như vậy Thiên Tuyền và Thiên Ki cũng xem như chính thức kết thành đồng minh.

Ngoài ra, Lăng Quang còn phái thuộc hạ lặng lẽ đi bái phỏng Trọng Khôn Nghi. Kiếp trước Trọng Khôn Nghi đưa ra khai thông đường Ngọc Hoành xưa, cùng Thiên Tuyền thông thương. Nếu không phải không cùng Thiên Ki thương lượng, làm cho Kiển Tân tức giận, Tề Chi Khản một ngày đánh hạ năm tòa thành trì của Thiên Xu, đây vốn là một kế sách thần kỳ có thể xúc tiến tam quốc giao lưu. Hiện giờ nếu Thiên Tuyền cùng Thiên Ki quan hệ đã chặt chẽ như thế, như vậy tam quốc chung nhận thức cũng không phải là việc không có khả năng.

Cũng coi như kiếp trước Công Tôn Kiềm chưa hoàn thành nguyện vọng. Lăng Quang muốn đem việc này thúc đẩy.

Đến nỗi Thiên Ki quốc sư, tuy rằng Lăng Quang chán ghét hắn đến cực điểm, vẫn phái người tặng không ít kỳ trân dị bảo qua mượn sức.

Hết thảy việc đều xong xuôi, Lăng Quang cũng khởi hành về nước. Nhưng mà lúc sắp rời Thiên Ki, biến cố đột nhiên phát sinh.

Lúc ấy Lăng Quang đang ngồi trong xe, bỗng nhiên nghe được có người hô to, "Có thích khách!"

Ngay sau đó, mũi tên đầy trời bay tới. Lăng Quang cả kinh, vội vàng cúi người né tránh. Trăm hắc y nhân từ rừng cây phi thân xuống,mỗi người thân thủ bất phàm, còn mang theo loại khí thế không muốn sống.

Hộ vệ Lăng Quang thế công mãnh liệt nhưng bị tách ra, quan viên đi theo cũng tứ tán đào mệnh. Mưa tên lại lần nữa bay xuống, vài hộ vệ chung quanh vì chắn mũi tên cho y mà chết, cuối cùng thống lĩnh cấm quân một tay đem y kéo lên ngựa, dẫn y lao ra trùng vây mà chạy.

Nhưng mà một mũi tên lặng yên không một tiếng động mà đuổi theo bọn họ, Lăng Quang cảm thấy vai trái đau xót, toàn bộ thân thể đều ghé trên lưng thống lĩnh cấm quân.

Trước lúc ngất xỉu y vẫn có thời gian cười khổ một tiếng, xem ra mạng là bị mũi tên bắn trúng, cũng theo y cùng nhau trọng sinh...

Trên mũi tên có độc, thống lĩnh cấm quân kia mang theo y liên tiếp hỏi thăm tìm kiếm y quán trong vài toà thành trì , thế nhưng không ai có thể giải. Cuối cùng thống lĩnh vô pháp, đành phải mang theo Lăng Quang một đường chạy như bay trở lại vương thành.

Thừa tướng triệu tập tất cả y thừa, cũng không gặp qua loại độc nàym, tuy rằng mạn tính, lại căn bản vô pháp tiêu mất, chỉ có thể trơ mắt nhìn người từng ngày chết đi. Trong lúc hôn mê Lăng Quang trên người lúc nóng lúc lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơn nữa ác mộng liên tục, trong miệng thường thường nỉ non nghe không rõ, tựa hồ là gọi tên người .

Nửa đêm, Lăng Quang nửa mộng nửa tỉnh, nhìn thấy một người áo đỏ mỹ lệ ngồi ở mép giường y, lẳng lặng ngóng nhìn y.

"Là ngươi......" Lăng Quang chỉ cảm thấy mình trong nghiệp hỏa luyện ngục(*), hô hấp khó khăn mà nỉ non nói, "Sao ngươi lại tới đây......"

(*) nghiệp hỏa luyện ngục: đó chính là lò lửa tù ngục, là nơi mà hầu như tất cả các linh hồn bị đẩy vào sau khi họ chết đi và cũng từ chính nơi đó, họ phải gánh chịu những nổi đớn đau dữ dội nhất

Người áo đỏ kia vươn tay, mềm nhẹ vuốt ve gương mặt y, trong ánh mắt đựng đầy, nhàn nhạt thương tiếc.

"Đừng sợ, ta sẽ cứu người." Mộ Dung Lê quay đầu nhìn về phía Thừa tướng, "Độc này, ta biết cách giải."

Thừa tướng hoài nghi gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Lúc trước Mộ Dung Lê muốn xông vào tẩm cung, nói là có cách cứu mạng. Nếu Thừa tướng không phải cùng đường, quả quyết không có khả năng để hắn vào.

"Độc này tên là tuyết dung, trên thực tế là lấy hài âm -- huyết dung, tâm huyết huyết, hòa tan dung, một khi gặp máu sẽ lan tràn toàn thân, một chút tiêu tan tất cả máu, kéo dài đến một tháng. Cuối cùng lúc người đó chết, chảy ra máu không còn là màu đỏ, mà là màu hồng nhạt."

Thừa tướng lạnh giọng hỏi, "Ngươi làm sao biết được này độc?"

Mộ Dung Lê do dự một chút, mới nói, "Bởi vì, đây là một loại thảo dược kịch độc chỉ Dao Quang mới có -- tiên độc hoa chế thành."

Mọi người nghị luận sôi nổi, Thừa tướng cả giận nói, "Quả nhiên là ngươi!"

"Nếu là ta, ta còn ở chỗ này cứu vương thượng sao?" Mộ Dung Lê không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói, "Hiện tại quan trọng nhất, là khiến vương thượng tỉnh lại. Chờ y tỉnh, xử phạt ta không muộn."

Thừa tướng biết hắn nói có lý, tuy rằng trong lòng hoài nghi, nhưng mà hiện giờ cũng không có biện pháp khác.

"Độc này chỉ có một cách giải, đó là thay máu. Chỉ cần đổi đủ máu, nhất định có cơ hội dùng máu mới áp chế dược tính. Chỉ là, thay máu người kia cũng sẽ trúng độc. Hơn nữa, nếu máu không tương dung, như vậy hai người đều sẽ chết."

Thừa tướng nghe xong, lập tức hạ lệnh, "Chiêu cáo thiên hạ, tìm kiếm người nguyện ý vì vương thượng thay máu . Nếu thử máu thích hợp, triều đình tất nhiên có thưởng lớn, bảo đảm con cháu phú quý!"

Lệnh thư vừa hạ, lập tức có không ít người hầu cùng y thừa nguyện ý thử máu. Xem ra không phải vì phong thưởng gì, mà là xuất phát từ trung thành.

Mà Mộ Dung Lê ở một bên nhàn nhạt nói, "Thừa tướng, kỳ thật máu người có thể có đại đa người cùng huyết tương dung, mà Mộ Dung thị ta là như vậy, hơn nữa ta từ nhỏ ăn trăm loại dược kháng độc lớn lên, không bằng, để ta thử một lần."

....................................

Kết quả thử máu ngoài dự đoán mọi người, máu Mộ Dung Lê quả thật là có thể dùng.

Lăng Quang trong địa ngục lạnh cùng nóng trằn trọc mấy phen, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. Một ngày nào đó, cái cảm giác chợt lạnh chợt nóng lại tựa hồ giảm bớt không ít.

Y dùng hết toàn lực mở to mắt, nhìn thấy vẫn cặp mắt đen quan tâm của Mộ Dung Lê kia. Lăng Quang mở môi khô cạn, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Ngươi sao còn ở đây......"

"Thế nào, vương thượng không muốn gặp ta sao?" Mộ Dung Lê nói, lau mồ hôi trên trán y.

"Cô vương làm sao vậy?" Lăng Quang dùng thanh âm nhỏ bé yếu ớt hỏi, "Những người khác đâu?"

"Vương thượng, trên đường người hồi cung bị ám sát, trúng độc. Đã hôn mê hơn mười này."

Lăng Quang bỗng nhiên cảm giác được trên cổ tay tựa hồ cột lấy một vật gì đó. Y có chút cố sức mà ngẩng đầu lên, lại bị Mộ Dung Lê đè lại.

"Vương thượng, hiện tại lúc thay máu mấu chốt, đừng cử động. Lập tức liền phải tốt."

"Thay máu?" Lăng Quang vừa rồi tựa hồ xác thật thấy được trên tay mình cột lấy một vật gì đó, mà hiện tại y phát hiện, trên cổ tay Mộ Dung Lê cũng cột một dây như vậy.

Lăng Quang nhíu mày, "Ngươi đang làm gì?"

"Thay máu." Mộ Dung Lê ôn nhu mà nói, "Vương thượng, loại độc này, chỉ có cách này để giải."

Lăng Quang lúc này mới chú ý, sắc mặt Mộ Dung Lê có chút tái nhợt, môi cũng mất đi huyết sắc hồng nhuận .

"Đổi chính là máu của ngươi? Vậy...... Vậy ngươi chẳng phải là......"

"Thần không sao." Mộ Dung Lê nói, cong khóe miệng.

Lăng Quang giãy giụa, y không có sức lực gì, trong mắt doanh doanh, lắc đầu nói, "Dừng lại, cô vương không cần ngươi như vậy......"

Mộ Dung Lê hiện tại mất máu, thân thể hư nhược rất nhiều, Lăng Quang giãy giụa tuy rằng không có lực sát thương gì, trong lúc nhất thời cũng áp chế không được. Hắn bỗng nhiên cúi thân xuống , dùng thân thể của mình đè trên người Lăng Quang, mà môi hắn, dừng trên môi Lăng Quang .

Lăng Quang lập tức ngây dại.

Y chưa bao giờ bị người khác hôn, cũng không có hôn người khác.

Thời gian yên lặng một lát, Mộ Dung Lê mới chậm rãi buông môi y. Cánh môi vốn không chút huyết sắc, cũng qua cọ xát nhiễm vài phần sắc. Tóc Mộ Dung Lê như thác nước dài rơi rụng bên mặt Lăng Quang, mỹ lệ khuôn mặt kia chiếm cứ nhìn y.

Y ngược lại cái gì cũng không nói ra được.

"Vương thượng, ta vốn hận người. Nhưng từ lúc đầu gặp được người, ta liền biết ta không hận nổi." Mộ Dung Lê nghiêm túc, ôn nhu, "Kỳ thật, khi còn nhỏ ta đã gặp người, đáng tiếc người đã không nhớ."

Lăng Quang ngơ ngác mà nhìn hắn.

"Khi còn nhỏ, phụ vương từng đưa ta tới Thiên Tuyền một lần, hướng phụ vương người hiến cung. Khi đó ta ở trong hoa viên gặp người, nho nhỏ, giống một búp bê sứ, bởi vì món đồ chơi rớt dưới hồ mà khóc không ngừng. Đứa bé bên cạnh ngươi thế nào cũng không khuyên được người. Vì thế ta hái vài thảo diệp, cho người một con châu chấu nhảy lên thảo diệp, người lập tức liền cười." Thanh âm Mộ Dung Lê thực nhẹ, nhẹ như một làn mây khói, từ từ lan tràn vào trong tai Lăng Quang. Mà hai mắt lan tràn mị sắc kia, cũng đưa Lăng Quang tiến vào một mộng cảnh.

Hắn kể ra, Lăng Quang dần dần có chút ấn tượng.

Y xác thật nhớ rõ châu chấu nhảy lên thảo diệp kia...

Ngày đó y làm rơi trúc chuồn chuồn mình thích nhất, khóc đến thương tâm, ngay cả Cừu Chấn cũng không có biện pháp. Nhưng có một người xa lạ, nam hài mặc một thân bạch y xinh đẹp, cho y một con châu chấu sinh động như thật, còn sủng nịch mà sờ sờ đầu của y.

Y thực thích cái nam hài kia, chỉ là sau này không gặp lại.

Quên đi một phần ký ức, lại không nghĩ rằng vào lúc này. Y không đoán được, chính mình có một ngày sẽ bức tử một nhà nam hài bạch y?

Mắt Lăng Quang dần dần tràn ngập một tầng sương mù, nước mắt tràn đầy. Mộ Dung Lê ôn nhu mà lau nước mắt y, thanh âm bình đạm ôn hòa nhẹ nhàng an ủi y, "Người xem, người đã quên ta, ta lại nhớ rõ người."

"Người...... Người vì cái gì không nói......"

"Có cái gì để nói đâu?" Trong mắt Mộ Dung Lê quấn lên một tia sầu bi, "Nếu có thể trở lại lúc còn nhỏ, thật tốt a."

Nói xong câu này, Mộ Dung Lê lập tức ngã trên người y, mất đi ý thức.

Tim Lăng Quang trong nháy mắt như ngừng đập.

Chương 8

Lăng Quang thật vất vả ngưng tụ vài phần sức lực, ngồi dậy rút ngân châm ở cổ tay, đem Mộ Dung Lê đã ngất ôm vào trong ngực, dùng hết sức lực lớn tiếng gọi, "Người đâu! Người đâu!"

Cung hầu cùng y thừa đồng thời tiến vào, thấy trên mặt Lăng Quang đã có một chút huyết sắc, liền biết thay máu đã thành công. Nhưng mặt Lăng Quang đầy nước mắt, lớn tiếng lệnh bọn họ mau đi cứu Mộ Dung Lê, bộ dáng kinh hoảng thất thố, lại có chút như tình hình nửa năm trước Cừu tướng quân tự sát.

Mộ Dung Lê cùng Lăng Quang đổi máu ước chừng rất nhiều , cả người hôn mê bất tỉnh. Y thừa cũng vô pháp khả thi, chỉ có thể xem máu trong thân thể hắn đem độc tiêu tán sạch hay không.

Thân thể Lăng Quang dần dần bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, qua ba ngày có thể xuống giường. Chuyện thứ nhất y làm là đi đến Ngọc Hòa điện.

Mộ Dung Lê nằm trong chăn, sắc mặt tái nhợt, không chút sinh khí.

Lăng quang ngồi ở mép giường hắn, duỗi tay cầm bàn tay có chút lạnh kia. Bờ môi của y có chút run rẩy, cũng không quay đầu hỏi, "Vì sao hắn còn bất tỉnh?"

"Hồi vương thượng, Mộ Dung vương tử giờ phút này đang cùng máu độc trong thân thể đấu tranh, có thể tỉnh lại hay không ...... Còn phải xem ý trời......"

"Hỗn trướng!" Lăng Quang bỗng nhiên đứng lên, đầu lại choáng một chút, suýt nữa té ngã. Y thừa sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, "Vương thượng bớt giận! Thánh thể quan trọng!"

"Các ngươi...... Các ngươi nhất định phải đem hắn chữa khỏi cho cô vương !" Lăng Quang ổn định hô hấp, quay đầu nhìn người trên giường .

Trong nháy mắt, y bỗng nhiên nhớ tới, mình vốn là muốn người này chết.

Nam nhân nguy hiểm này, đủ để thiên hạ họa loạn......

Hiện tại, không phải kết quả y muốn sao? Nhưng vì sao trong lòng đau như vậy, sợ hãi như vậy?

Liên tiếp mấy ngày, Lăng Quang ngày ngày đến Ngọc Hòa điện, thường thường ngồi xuống mép giường của Mộ Dung Lê hai canh giờ. Y nhìn Mộ Dung Lê giãy giụa trong băng cùng hỏa luyện ngục, nhìn hắn khi thì run bần bật như vào động băng, khi thì toàn thân mồ hôi sũng nước. Mày gắt gao nhíu lại, môi khô khốc ngẫu nhiên phát ra một hai tiếng nói mớ.

Nếu trong vòng mười lăm ngày hắn không tỉnh lại, đến thần tiên cũng không cứu được.

Một ngày, Lăng Quang đang muốn đi Ngọc Jòa điện, Thừa tướng lại bỗng nhiên cầu kiến. Lão thần quỳ xuống trước Lăng Quang, vô cùng đau đớn, lớn tiếng nói, "Vương thượng! Ngài đã quên lúc đầu ngài cùng lão thần nói gì sao? Mộ Dung Lê kia là tai họa, ngàn vạn không được giữ lại a!"

Lăng Quang trong lòng biết Thừa tướng nói không sai, nhưng y không cách nào hạ lệnh......

"Vương thượng bị ám sát trúng độc dược chỉ Dao Quang mới có, hiển nhiên là mưu kế của yêu nhân này, vương thượng ngàn vạn không thể bị hắn khổ nhục kế che dấu!" Thừa tướng khấp huyết gián ngôn, lại khiến Lăng Quang trong lòng càng thêm thống khổ bực bội.

Lăng Quang đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Thừa tướng, "Khổ nhục kế? Cho dù là khổ nhục kế, cũng cần có ý nghĩa để sống? Thừa tướng đến Ngọc Hòa điện nhìn xem, xem hắn đã biến thành bộ dáng gì?! Hắn vẫn luôn bị ta cầm tù trong thâm cung, lại không biết ta đi, làm sao triệu tập tử sĩ ẩn nấp khắp nơi? Thiên hạ này người muốn cho cô vương chết còn thiếu sao? Hiện tại người ra ngoài tra xét còn chưa trở về, ngươi lại thế nào biết nhất định là hắn!"

"Vương thượng, ngài xem lại lời nói của mình! Đây chẳng phải là ngài lo lắng sao?! Yêu nhân kia, đã mê hoặc tâm vương thượng ngài a!"

Lăng Quang trong lòng tích tụ phẫn nộ, bỗng nhiên vung tay áo, "Cô vương đương nhiên nhớ rõ tính toán của mình. Nhưng mà...... nhưng mà hắn đã muốn chết! Vì cứu cô vương mà chết! Ngươi còn muốn cho cô vương làm sao bây giờ?! Hiện tại chém hắn sao?!" Câu cuối cùng, thanh âm đã ẩn có run rẩy.

Vì cái gì y cả đời vĩnh viễn cô phụ người khác?

Thừa tướng thấy Lăng Quang khổ sở, trong lòng cũng không chịu nổi. Vương thượng quá mức mẫn cảm đa tình, quá dễ dàng bị cảm động. Người như vậy, không thích hợp tại triều đình tàn khốc máu lạnh này.

Lại đến bao nhiêu lần, y đa tình tùy hứng, lại vĩnh viễn không đổi được.

Thừa tướng thở dài một tiếng, biết mình nhiều lời vô ích. Nếu Cừu tướng quân tướng quân ở đây nói, thì tốt rồi.

Nếu Cừu tướng quân còn ở đây, nói không chừng này Mộ Dung Lê sẽ không dễ dàng khiến cho vương thượng cảm thấy tội lỗi như vậy.

Lại qua mấy ngày, mật thám phái đi điều tra việc ám sát đã trở lại, đem kết quả điều tra báo cho Lăng Quang.

Ngoài dự đoán là, những người đó đều không phải cựu thần Dao Quang, mà là đến từ dị tộc Nam Túc. Nghĩ đến đại khái là biết Lăng Quang bày ra đại quân ở phía bắc Việt Chi, đối Nam Túc đã có phòng bị, ngại y vướng bận.

Sau lưng những người này có cựu thần Dao Quang đào vong ủng hộ hay không, cũng khó nói. Loại tiên độc hoa này tuy rằng chỉ có thể trong cảnh nội Dao Quang tìm được, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách thông qua con đường khác. Có thể là Nam Túc muốn diệt trừ y hay không , lại không muốn khiến cho nước khác cảnh giác, vì thế giả danh Dao Quang?

Cùng lúc đó, Thiên Ki bên kia cũng phái sứ thần thăm bệnh tình Lăng Quang. Dù sao cũng là ở quốc nội Thiên Ki bị ám sát, Kiển Tân lấy lòng nhanh như vậy, hiển nhiên cũng là lo lắng hắn sẽ mượn cớ đối Thiên Ki xuất binh. Thiên Ki hiện tại vừa mới lập quốc, cũng không phải thời cơ khai chiến.

Lăng Quang lập tức triệu Thừa tướng cùng vài vị trọng thần tới, thương thảo một đêm. Bình minh, vài quốc thư ra vương cung.

Nguyên lai Lăng Quang đem việc Nam Túc ám sát y chiêu cáo chư quốc, công bố Nam Túc quốc lòng muông dạ thú xâm phạm Trung Viên, kêu gọi tứ quốc liên thủ chống đỡ ngoại địch. Mà Thiên Ki vì đền bù bảo hộ Lăng Quang không chu toàn, đồng ý để Tề Chi Khản lĩnh quân, cùng Thiên Tuyền, đem Nam Túc quốc kia đang dựng đường liên thông Trung Viên phá hủy.

Cứ như vậy, nguyên bản Nam Túc đã ngo ngoe rục rịch bị phong ở núi Việt Chi, ra không được.

Lăng Quang lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà một hơi chỉ giảm một nửa, tâm lại hướng người đang hôn mê bất tỉnh kia.

Đã hơn mười ngày, Mộ Dung Lê, xem ra cuối cùng không thể xông qua cánh cửa này.

Lăng Quang trong lòng chua xót, nói không rõ là tư vị gì. Y đã từng đối Mộ Dung Lê hận thấu xương, thậm chí sau trọng sinh chuyện thứ nhất làm là giết hắn.

Nhưng mà hiện tại, trải qua khoảng thời gian này, hết thảy đều không giống. Rõ ràng đã theo ý y, vì sao y lại đau lòng như vậy?

Mặt trăng lại lên cao, Lăng Quang khó có thể đi vào giấc ngủ, cầm theo một bầu rượu, nhìn ánh trăng, tiến vào trong ngọc hòa điện yên lặng cô độc. Trong điện không đốt nến, thanh ảnh sâu kín đong đưa trên khuôn mặt Mộ Dung Lê.

Lăng Quang ngồi xuống bậc thang trước giường, dựa vào giường, một bên đầu có thể nhìn dung nhan Mộ Dung Lê. Y có chút cô đơn mà mở nắp bầu rượu, ngửa đầu đổ vào miệng.

"Trước kia cô vương muốn giết ngươi, cảm thấy ngươi là họa thủy. Nhưng mà hiện tại cô vương không muốn ngươi chết...... Ngươi lại thật sự muốn chết. Ngươi nói, vì sao người sống trên đời, vĩnh viễn không thể vừa lòng đẹp ý?"

Đương nhiên không có người sẽ trả lời y.

Bỗng nhiên, y nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Ta giống như luôn làm việc mình hối hận......"

......

"A Lê, nếu lần này ngươi sống lại, cô vương sẽ không cả ngày cân nhắc giết ngươi thế nào. Cô vương sẽ hảo hảo đối đãi ngươi, ngươi có chịu không?" Mang theo vài phần mùi rượu mà nói mớ, Lăng Quang dần dần có chút mê man, dựa vào mép giường, ngủ.

Trời sắp sáng, Lăng Quang cảm thấy có chút lạnh, run bần bật rồi lại lười nhúc nhích. Nhưng vào lúc này, một thứ mềm mại đặt trên người y. Lăng Quang lẩm bẩm một tiếng, giật khóe miệng.

Một bàn tay vô thanh vô tức đưa ra, dường như mang theo chút thương tiếc , nhẹ nhàng vuốt ve gò má nở nang của Lăng Quang. Lăng mQuang ngủ bị quấy, có chút bất mãn nhíu mày, chậm rãi mở đôi mắt mê mang buồn ngủ.

Sáng sớm như nước thanh lam trong ánh sáng, Mộ Dung Lê dựa vào đầu giường, dùng đôi mắt đen sâu không thấy đáy lẳng lặng nhìn y.

Lăng Quang chậm rãi chớp mắt, mới phản ứng lại.

"Mộ Dung Lê! Ngươi tỉnh rồi!!!"

Sắc mặt Mộ Dung Lê vẫn tái nhợt, tựa hồ còn mang theo chút mỏi mệt, hỏi câu, "Đồ ngốc, sao người lại ngủ ở nơi này?"

Vừa hỏi, Lăng Quang rốt cuộc xác định, Mộ Dung Lê thật sự tỉnh.

Kế tiếp đó là một trận gà bay chó sủa, Lăng Quang sai người đem tất cả y thừa từ trong ổ chăn túm ra, hết thảy tống cổ đến Ngọc Hòa điện xem bệnh cho Mộ Dung Lê. Y sợ Mộ Dung Lê tỉnh bất quá là hồi quang phản chiếu, liền đem y thừa lăn lộn lưu đủ, để bọn họ ngàn vạn xác định, Mộ Dung Lê có phải thật sự bình phục hay không.

Y thừa đều nói Mộ Dung Lê cửu tử nhất sinh, đi dạo quỷ môn quan một vòng, lại sống lại. Nhưng Lăng Quang trước sau thực không dám tin, kỳ tích thật sự xuất hiện.

Thẳng đến hai ngày sau, thân thể Mộ Dung Lê từ từ chuyển biến tốt đẹp, Lăng Quang mới yên lòng.

Khi Mộ Dung Lê hôn mê, Lăng Quang ngày ngày đến thăm, nhưng Mộ Dung Lê hết bệnh rồi, y lại không dám đến.

Y bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn kia, sống chết trước mắt như quyết biệt. Mỗi lần nghĩ đến, liền cảm thấy tim đập tựa hồ không thuộc về mình, trong đầu suy nghĩ phân loạn, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.

Mối tình đầu của Lăng Quang có thể xem như Cừu Chấn, nhưng Lăng Quang thậm chí còn không rõ thiệt tình, vốn phạm phải làm hỏng chiến cơ, làm hại Cừu Thiên Hào thay y gánh tội.

Hiện giờ Cừu Chấn đã đi, mà y cũng muốn Cừu Chấn tự do. Bên người lại xuất hiện Mộ Dung Lê.

Đúng là nghiệt duyên, tình thù lưỡng nan. Lăng Quang muốn chạy trốn.

Nhưng Mộ Dung Lê lại tựa hồ không cho y cơ hội trốn .

Lăng Quang trốn Mộ Dung Lê ngày thứ năm, vốn đang nằm trên giường tẩm điện đọc sách, bỗng nhiên nghe tiếng gió ào ào, thiếu chút nữa tưởng thích khách, y cả kinh lập tức ngồi dậy. Nhưng không kịp đứng lên, chỉ thấy một mảnh đỏ rực từ trên trời giáng xuống, lập tức đem y bổ nhào.

Lăng Quang vừa muốn kêu, người tới lại lập tức bưng kín miệng y . Một đôi mắt đen lan tràn mị sắc mang theo vài phần ý cười như ẩn như hiện nhìn y.

"Ô ô ô!" Vương thượng lại một lần bị bàn tay Mộ Dung Lê vây khốn không thể nói. Trên thực tế, y nói ba chữ "Mộ Dung Lê".

"Xuỵt --" Mộ Dung Lê vươn một ngón tay đặt bên miệng chính mình , "Hạ thần lén vào đây."

Lăng Quang không thể hiểu được mà trừng mắt, duỗi tay tháo tay Mộ Dung Lê trên miệng y, "Hồ nháo! Đây là tẩm cung cô vương, ngươi sao có thể......"

"Nếu hạ thần không hồ nháo, chỉ sợ vương thượng muốn quên mất ta." Mộ Dung Lê thở dài, khuôn mặt xinh đẹp cúi xuống, có vẻ có chút nhàn nhạt u oán. Chẳng qua...... Lăng Quang cảm giác bị hắn đè nặng như vậy, rõ ràng là y càng nên bày ra vẻ mặt này mới đúng......

"!" Lăng Quang dùng lực đẩy hắn. Mộ Dung Lê cũng không làm khó y, tiêu sái mà đứng dậy, đem tóc dài có chút hỗn độn ném về phía sau.

Lăng Quang vẫn luôn cảm thấy tư thế này của hắn luôn cực mỹ.

"Vương thượng, trên mặt hạ thần có gì sao?"

Lăng Quang bỗng nhiên hoàn hồn, không được tự nhiên rời tầm mắt, sửa y phục của mình, nghiêm mặt nói, "Ngươi...... Ngươi tìm cô vương có việc sao?"

"Có." Mộ Dung Lê khiêm tốn nói.

"Chuyện gì?"

"Thần hạ muốn hỏi vương thượng." Mộ Dung Lê nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt diễm diễm nhìn Lăng Quang, "Còn muốn trốn tránh hạ thần bao lâu?"

------------------
Chương 9

"Hạ thần muốn hỏi vương thượng, còn muốn trốn hạ thần bao lâu?"

Lăng Quang mạnh miệng, "Cô vương không có trốn ngươi, chẳng qua quốc sự bận rộn, không rảnh phân thân thôi."

"Nếu không có trốn, hôm nay ở trong hoa viên xa xa thấy hạ thần, vì sao cố ý vòng xa tránh đi?"

Lăng Quang không nghĩ bị hắn thấy được, nhưng lại không muốn thừa nhận, "Đó là cô vương quên lấy đồ, cho nên trở về một chuyến."

Mộ Dung Lê sâu kín mà nhìn y, sau một lúc lâu, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng. Trong ánh mắt mang theo vài phần buồn bã, "Thôi, nếu vương thượng phiền ta không muốn gặp ta, ta không dây dưa." Nói xong, hắn liền mang một thân cô đơn, xoay người đi.

Lăng Quang cuống quít lên, lập tức kéo tay áo Mộ Dung Lê, cũng đã quên lễ nghĩa quân vương , "Mộ Dung Lê, ta không phiền ngươi."

Bước chân Mộ Dung Lê hơi dừng, đưa lưng về phía y, lẳng lặng nói, "Ta thích nghe người gọi ta là A Lê."

Lăng Quang sửng sốt, đỏ mặt lên, "Ngươi...... khi đó ngươi rõ ràng còn hôn mê?"

Mộ Dung Lê êm tai kể, "Sáng sớm ngày đó ta tỉnh lại, nhìn thấy vương thượng ngủ ở mép giường của ta, trong lòng ôm bầu rượu, vành mắt hồng hồng, trong miệng nhẹ giọng nói: A Lê, đừng chết. Ta nghĩ, ta đại khái là nghe vương thượng nói nhiều quá, vì thế bất tri bất giác sống lại."

Lăng Quang không nghĩ tới bộ dáng đó bị Mộ Dung Lê nhìn thấy, không chỗ dung thân. Y mang theo chút giận tái đi trừng mắt Mộ Dung Lê, "Ngươi dám cười nhạo cô vương!"

"Đều không phải là cười nhạo." Mộ Dung Lê cúi đầu, bỗng nhiên trở tay cầm tay Lăng Quang, "Lòng ta, thật sự vui."

Lăng Quang cũng ngây ngẩn cả người. Ánh mắt Mộ Dung Lê nhìn y chuyên chú như vậy, thản nhiên như vậy, liền phảng phất có thể nhập vào linh hồn. Lăng Quang nhất thời nhìn đến ngây ngốc, lẩm bẩm mà nói, "Cô vương không rõ, vì cái gì ngươi muốn cứu cô vương. Cũng chỉ là bởi vì, ngươi và ta khi còn nhỏ có gặp mặt một lần sao?"

"Tuy rằng chỉ có một lần, với ta cũng đủ. Ta nghe chuyện về người rất nhiều, cũng nhìn thấy bức họa sứ thần Thiên Tuyền mang về." Mộ Dung Lê bất tri bất giác, dựa đến gần chút, "Ta vẫn luôn muốn gặp ngươi, xen xem búp bê sứ thích khóc kia biến thành dạng gì, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội."

"Nhưng cô vương......và ngươi có huyết hải thâm thù, ngươi...... Thật sự không hận ta?" Lăng Quang không thể hiểu, y mày nhăn, vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng Mộ Dung Lê.

Mộ Dung Lê nhìn y một lát, buồn bã nói, "Người quả nhiên vẫn không tin ta."

"Ta......"

"Nếu như vậy, ta cần gì phải phải sống lại. Hiện giờ thân nhân của ta tất cả đều đã chết, nước mất nhà tan, lại không có cách báo thù cho bọn họ, đã sớm nên theo bọn họ cùng đi. Nhưng ta lại tham luyến tâm nguyện gặp người một lần, tham sống sợ chết đến tận đây. Cho dù chết, chỉ sợ cũng không mặt mũi nào đối mặt phụ vương." Mộ Dung Lê nói, bỗng nhiên cười. Cười đến tuyệt mỹ, lại cũng ngưng kết dày đặc hóa đau thương. Hắn nhìn về phía Lăng Quang, giơ trúc tiêu trong tay lên, " Vương thượng, ta biết người từ trước vẫn luôn muốn giết ta. Hiện giờ ta tự mình động thủ, nhưng đừng có cứu ta."

Hắn nói xong, bỗng nhiên từ trong trúc tiêu rút ra một thanh đoản kiếm, hướng lên cổ mình. Động tác sạch sẽ lưu loát, không hề chần chờ.

"Không cần!!!" Lăng Quang nhào tới, một phen giữ chặt cổ tay hắn. Thanh kiếm đã lưu lại trên cổ như ngọc của hắn vết máu thật sâu, máu chảy xuống tới, đem hồng y nhiễm máu càng thêm thâm trầm. Hiển nhiên, nếu Lăng mQuang chần chờ một lát, Mộ Dung Lê lập tức sẽ chết!

Nếu trong tiêu luôn cất giấu binh khí, Mộ Dung Lê có quá nhiều cơ hội giết y.

Nhưng hắn chẳng những chưa từng hại y, thậm chí còn liều mình cứu y.

Tâm Lăng Quang bang bang nhảy lên, nghĩ mà sợ làm toàn thân y run rẩy. Lăng Quang gắt gao trừng mắt hắn, quát lớn, "Cô vương không để ngươi chết!"

Thanh âm của y kinh động thị vệ bên ngoài, bọn họ nhảy vào điện, lại thấy trong tay Mộ Dung Lê có kiếm, mà tay Lăng Quang bắt lấy cổ tay cầm kiếm kia, sôi nổi thay đổi sắc mặt. Đang muốn hô lớn có thích khách, đem Mộ Dung Lê bắt giữ, nhưng Lăng Quang lại phẫn nộ mà nhìn bọn họ, quát, "Đều ra ngoài cho cô vương!"

Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, lại thấy một tay Lăng Quang đoạt kiếm trong tay Mộ Dung Lê, trừng mắt bọn họ, "Còn không đi ra ! Muốn cô vương tiễn các ngươi?!"

Bọn thị vệ thấy vương thượng không sao, hơn nữa thái độ kiên quyết, cũng chỉ do dự mà lui ra ngoài.

Lăng Quang thở dài nhẹ nhõm, đem trường kiếm kia ném ra xa. Mộ Dung Lê vẫn cứ lẳng lặng mà đứng, trong mắt lỗ trống mờ mịt, một thân tuyệt vọng thê diễm.

Thanh âm Lăng Quang ôn nhu, thật cẩn thận nói, "Cô vương tin ngươi là được, ngươi cần gì phải quyết tuyệt như vậy......"

Mộ Dung Lê quay đầu nhìn y, trong mắt thâm tình, Lăng Quang khó có thể chống đỡ. Lăng Quang chú ý tới vết máu trên cổ hắn, đau lòng không thôi, vì thế giữ chặt cánh tay Mộ Dung Lê, để hắn ngồi trên giường, sau đó xé vạt áo của mình , thật cẩn thận lau vết máu trên cổ hắn.

"Cô vương gọi y thừa tới." Lăng Quang nỉ non.

Nhưng mà tay y lại bị Mộ Dung Lê nắm chặt. Lúc hai người gần như vậy, là lúc Mộ Dung Lê thay máu cho y .

Lăng Quang cơ hồ có thể nghe thấy tim mình gầm lên, âm thầm nuốt nước bọt.

Mộ Dung Lê vươn tay nhiễm máu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nở nang trắng nõn như ánh trăng của y, tầm mắt hai người giằng co một chỗ. Sau một lúc lâu, Mộ Dung Lê bỗng nhiên đưa người về phía trước .

Lăng Quang cơ hồ theo phản xạ nhắm mắt lại.

Uyển chuyển nhẹ nhàng mà thuần khiết, dừng trên khóe môi y, vuốt ve một lát, dần dần gia tăng. Môi Lăng Quang run rẩy, không biết nên đáp lại thế nào.

Nhưng mà, y rốt cuộc không có đẩy ra.

.....................................

Một năm sau, Lăng Quang như qua một giấc mộng.

Y cùng Mộ Dung Lê cùng nhau làm rất nhiều việc, ngày mùa hè đi thuyền trên hồ nghe tiêu, ngày mùa thu dưới ánh trăng thưởng cúc đạm cua, vào đông vây quanh lò lửa nghe tiếng gió lạnh run ngoài cửa sổ, ngày xuân nắm tay đi xem trăm hoa đua nở. Hai người tuy có không ít đề tài, nhưng đều không phải người thích nói chuyện, ở bên nhau thường xuyên, thường là Lăng Quang lẳng lặng phê duyệt tấu chương, Mộ Dung Lê ở một bên lẳng lặng mà đọc sách hoặc nghiên tập kì phổ, hoặc là tấu tiêu một khúc cho y. Ngẩng đầu lên tầm mắt gặp nhau, nhoẻn miệng cười, như vậy an bình ở chung hài hòa đạm nhiên, lại có cảm giác bên nhau nhiều năm tâm hữu linh tê .

Thừa tướng vài lần đề ra việc diệt trừ Mộ Dung Lê, triều đình đủ loại quan cũng đi theo gián ngôn. Nhưng Lăng Quang lại tìm đủ loại lý do thoái thác.

Sâu trong đáy lòng, y biết mình chơi với lửa, mặc dù y đã tin Mộ Dung Lê, vẫn không chịu để hắn rời vương cung nửa bước, cũng chưa từng thả lỏng trông coi đối với hắn. Nhưng là Lăng Quang đối Mộ Dung Lê thượng nghiện, người nọ cho y ôn nhu quá mức mê người, y đã chủ động từ bỏ Cừu Chấn, xa cách Công Tôn Kiềm, hiện tại chỉ có người này, còn có thể cho y một tia ấm áp.

Y giống như là phi nga, biết rõ Mộ Dung Lê là lửa, vẫn quên mình mà đi tới.

Y đại khái có chút lý giải Thiên Quyền vương cùng Nam Túc vương vì sao sẽ vì hắn mà hướng Thiên Tuyền tuyên chiến.

Trong một năm, giữa tứ quốc cũng tương đối ổn định bình tĩnh. Kế Thiên Tuyền cùng Thiên Ki liên thủ tiêu diệt âm mưu của Nam Túc, Thiên Tuyền, Thiên Ki cùng Thiên Xu cũng ký kết hiệp nghị, khai thông đường Ngọc Hoành xưa. Trước mắt nhìn qua, đại thế tạm thời ổn định.

Mà năm nay chuẩn bị tiến cử võ tướng mới, Lăng Quang khâm điểm một người người trẻ tuổi. Người này là một võ tướng thế gia xuống dốc, thục đọc binh thư, võ nghệ siêu quần, tên Đặng Hạp. Lăng Quang thấy hắn trầm ổn, khí thế như hồng, rất có phong phạm của Cừu Chấn, vì thế cố ý đề bạt hắn. Chỉ là Ngô tiểu tướng quân trong lòng bất mãn, trong lén lút có câu oán hận. Ở trên triều đường, cũng năm lần bảy lượt theo triều thần cùng Đặng mHạp đối chọi gay gắt, Lăng Quang tức giận phất tay áo bỏ đi.

Mộ Dung mLê thấy y hai ngày này cau mày, hình như có việc phiền lòng, cứ theo lẽ thường đem đôi mắt chăm chú đặt trên sách, giống như vô tâm mà than câu, "Lại nhăn mày, sợ là muốn có nếp nhăn dài."

Lăng Quang nghe hắn nói, nhịn không được cười, "Thế nào? Nếp nhăn dài ngươi liền ghét bỏ?"

Mộ Dung Lê buông quyển sách, tỉ mỉ mà nhìn khuôn mặt Lăng Quang, giống thật sự bình luận có thể ghét bỏ y hay không . Lăng Quang đem tấu chương trong tay ném qua, A Lê lại cười né tránh.

Cung hầu hầu hạ hai người nhìn bọn họ chơi đùa, trong lòng thầm than: Thật sự là một đôi mỹ nhân làm say lòng người.

A Lê nhặt tấu chương lên đi đến bên cạnh Lăng Quang ngồi xuống, đem tấu chương đặt trên án kỉ, thong thả ung dung hỏi, "Là ai lại chọc khóc bao của chúng ta sinh khí?"

"Ai là khóc bao? Ngươi lại làm càn!"

" Thích khóc như vậy, trừ bỏ vị vương thượng tùy hứng  còn có ai?"

"Ngươi......".

Lăng Quang đã bị hắn cười rất nhiều về việc thích khóc, nhưng đây là tật xấu từ nhỏ đã có, muốn sửa quá khó. Thương tâm muốn khóc, vui vẻ cũng muốn khóc, chỉ có tức giận lúc có khí thế quân vương nhất, còn có thể trấn được người.

"Được, không nói cười. Lăng Quang, gặp chuyện gì khó xử?"

"Bất quá là những kẻ không màng lợi ích quốc gia, ánh mắt thiển cận tự tranh chấp đấu khiến tâm phiền thôi." Lăng Quang buông tiếng thở dài, đem tấu chương ném sang một bên, "Không đề cập tới, A Lê, không bằng thổi một khúc cho ta giải buồn đi."

"Tiếng tiêu củ hạ thần vương thượng nghe đã đủ nhiều, trong vườn mẫu đơn vừa nở, không bằng bữa tối hôm nay chúng ta dùng ở đình mẫu đơn, có thể một bên phẩm rượu, một bên ngắm hoa. Thượng tị tiết đến rồi, nên đi ra ngoài đạp thanh, nhưng chúng ta trong cung, chắc không thể."

Lăng Quang khẽ nhíu mày, "Ngươi muốn đi ra ngoài?"

Tuy nói đã tin Mộ Dung Lê, nhưng nếu muốn xuất cung, không khỏi quá mạo hiểm......

Mộ Dung Lê nhìn biểu tình của y, đạm đạm cười, "Xuất cung không khỏi quá phiền toái. Chúng ta ở trong cung cũng có thể chúc mừng."

Lăng Quang biết trong lòng mình đối hắn vẫn cứ còn có một tia đề phòng, mà thông tuệ như Mộ Dung Lê, tất nhiên cũng cảm giác được. Y trong lòng áy náy, vì vậy nói, "Xuất cung...... Cũng chưa chắc không phải một đề nghị tốt. Chỉ là cô vương xuất cung động tĩnh đương  nhiên rất lớn, chỉ sợ sẽ nhiễu tâm tình các bá tánh ăn tết."

"Vương thượng nói đúng."

"Hoặc là......" Lăng Quang nghĩ lại, có chủ ý.

.....................................

Thượng tị tiết là ngày xuân số ngày hội không nhiều lắm. Ngày đó quan lại nghỉ ngơi tắm gội, mọi người sôi nổi thay xuân y đi vùng ngoại ô đạp thanh, tảo mộ thân nhân . Trong thành ngựa xe sôi nổi, hai bên đường cũng là chen vai thích cánh, rộn ràng nhốn nháo.

Lăng Quang cùng Mộ Dung Lê mặc thường phục sánh vai mà đi, nói giỡn không ngừng. Một người ung dung hoa mỹ, một người lãnh diễm phiêu nhiên, ở trên phố hấp dẫn không ít ánh mắt, thống lĩnh cấm quân đi bên cạnh họ. Lần này vương thượng chỉ dẫn theo một thị vệ, còn đe dọa hắn không nói cho người khác,  nam nhi đáng thương sợ tới mức kia  ra một thân mồ hôi lạnh.

Việc này nếu là bị Thừa tướng biết, chỉ sợ hắn muốn ăn không hết gói đem đi......

Đôi mắt Lăng Quang cong cong, lượng lượng, nhìn quanh khó có thể che dấu hưng phấn. Bọn họ không dắt ngựa, mà là để thống lĩnh cấm quân đáng thương kia cầm, liền tản bộ mà đi, nhìn đông nhìn tây, dần dần ra khỏi thành hướng Tam Tân Khâu mà đi. Nơi đó hoa xuân nở rực rỡ, hoa lê đầy trời như tuyết phiến bay lả tả sái lạc, trên mặt đất phô thành một tầng thảm hoa thật dày.

Mọi người tốp năm tốp ba, ngắm hoa du ngoạn, thậm chí có người mở bàn tiệc trên đất, mang lên các món ăn trong tửu lâu hòa rượu ngon. Lăng Quang sợ bị triều thần trong triều nhận ra, liền cùng Mộ Dung Lê đến chỗ yên lặng ít người. Bọn họ bước lên gò đất, thình lình phát hiện một đình hóng gió còn chưa bị ai chiếm lĩnh .

Lúc này mắt trời đã ngả về tây, mọi người du ngoạn cũng bắt đầu tốp năm tốp ba trở về. Thống lĩnh cấm quân mang lên rượu và thức ăn từ trong thành cho họ, đốt lửa than, bọn họ cứ như vậy quan vọng mạn sơn như tuyết hoa lê, thưởng một vòng minh nguyệt giữa không trung. Mang theo vị ngọt hoa lê trong gió đêm , có cảm giác hơi say, ánh mắt hai người nhìn nhau cũng từ từ mê ly.

Lăng Quang đã lệnh thống lĩnh thị vệ kia ở chân núi chờ bọn họ, không được truyền triệu không được đi lên, kể từ đó, hoa tiền nguyệt hạ, cũng chỉ còn lại hai người..

Lăng Quang dựa vào thành, có chút ngốc nghếch nhìn về phía bụi sao, nghiêng tai nghe tiếng tiêu của Mộ Dung Lê. Ánh trăng thanh lãnh phác hoạ nửa khuôn mặt y, một thân áo tím lụa sam cũng tựa hồ tiên vân lượn lờ. Mộ Dung Lê nhìn y, nhất thời có chút mê say, buông trúc tiêu, nhẹ nhàng đi đến bên người y, cúi người xuống, hôn lấy bờ môi của y.

Lăng Quang đáp lại nụ hôn, môi lưỡi giao triền, khó hoà giải. Mộ Dung Lê vòng tay đến bên hông Lăng Quang, vuốt ve lưng y, bất tri bất giác tham nhập, chạm vào làn da tinh tế. Lăng Quang kinh hô một tiếng, tay Mộ Dung Lê thực lạnh, làm y rùng mình một cái.

Họ tuy rằng làm bạn từ lâu, nhưng trừ bỏ hôn môi, chưa bao giờ từng có hành vi du củ.

Lăng Quang không phải không nghĩ tới. Y thân là quân vương, bên cạnh tất nhiên là không thiếu mỹ nhân. Nhưng dĩ vãng y một lòng đều đặt trên người Cừu Chấn, sau dù buông tay cũng không có động tâm tư. Đối phương diện này hiểu biết đến ít đến thương cảm.Vài lần muốn lưu Mộ Dung Lê ở tẩm điện y qua đêm, cuối cùng đều vì khiếp đảm mà từ bỏ.

Cảm giác được y run rẩy, Mộ Dung Lê lập tức ngừng lại, thoáng kéo ra một ít khoảng cách, ôn nhu mà nhìn Lăng Quang, "Không thể sao?"

Trên mặt Lăng Quang nóng đến lợi hại, hô hấp có chút không xong. Môi y ướt át kiều diễm, thoáng cắn, tựa hồ do dự, nhìn ánh mắt Mộ Dung Lê càng thêm thâm trầm. Rốt cuộc, Lăng Quang hơi gật đầu một cái.

Mộ Dung Lê lập tức hung hăng hôn lên đôi môi mê người kia.

"A Lê ngươi...... Có thể chậm một chút hay không...... Cô vương trước kia không có...... Hiểu biết việc này......" Mộ Dung Lê rốt cuộc buông môi y ra, Lăng Quang mới có chút ngượng ngùng nói.

Thấy y như thế, Mộ Dung Lê trong lòng thêm thương tiếc. Ôn nhu mà vuốt ve gương mặt y, bên tai y dụ hoặc mà nói, "Cho ta đi."

Kế tiếp phát sinh hết thảy, cuồng loạn lại mê người. Lăng Quang không biết việc tình sẽ đau như thế, nhưng cũng khoái hoạt như vậy. Y khóc rất nhiều, cũng không biết là bởi vì khó chịu hay vui thích, Mộ Dung Lê thương tiếc ôn nhu mà hôn nước mắt y, đem y gắt gao ôm vào trong ngực.

Xong việc, Lăng Quang mệt nên ngủ. Cũng không biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại, chân trời đã hơi hiện lên nắng sớm, trong đình chỉ có y, trên người khoác y phục đỏ của Mộ Dung Lê, cũng không cảm thấy rét lạnh.

Chỉ là y nhìn chung quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Mộ Dung Lê .
"A Lê?"

Y kêu vài tiếng, một tiếng so một tiếng cao hơn, lại không người đáp lại. Chỉ có hoa lê trong gió không tiếng động lay động.

Hoang vắng yên lặng, làm y mang theo dấu vết vui thích thân thể run bần bật. Một loại dự cảm không tốt che trời lấp đất mà đến, máu toàn thân y như đông lại.

Lúc này, thống lĩnh thị vệ kia còn không đi lên tìm y...... Chẳng lẽ là...... Đã bị chế phục?

Trong nháy mắt, tâm y trầm xuống, một loại đau đớn dày đặc, dưới đáy lòng lan tràn mở ra.

Hắn quả nhiên vẫn là......

Lăng Quang dùng lực nhắm mắt lại, không cho mình khóc ra.

Tuy rằng...... Y đều không phải là không hề chuẩn bị...... Chỉ là kể từ đó, một năm rưỡi, lại xem như cái gì? Quả nhiên đều là bẫy rập?

Trong miệng chua xót càng ngày càng dày đặc, Lăng Quang thầm mắng mình ngu xuẩn. Nước mắt đảo quanh hốc mắt , lại cố chấp không chịu rơi xuống.

"Lăng Quang, người tỉnh rồi?" Thanh âm phiêu nhiên tới mát lạnh, khác Lăng Quang thể xác và tinh thần đều run rẩy.

Mộ Dung Lê phiêu nhiên tới, trên người dính sương sớm, mà trong tay lại cầm một túi nhỏ. Hắn đi lên trước, thấy Lăng Quang trước mắt rưng rưng, lập tức ngây ngẩn cả người.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Lăng Quang ngơ ngác mà nhìn hắn, nỉ non nói, "Ngươi không có đi?"

Mộ Dung Lê bất đắc dĩ nói," Người muốn thần đi đâu? Không phải sợ người tối hôm qua quá vất vả, buổi sáng đói bụng, cho nên đi mua chút bánh bao cùng cháo nóng, thuận tiện thỉnh Trần đại nhân canh giữ dưới chân núi lấy một chiếc xe tới, đợi chút tiếp người và ta trở về."

Hắn nói, đem hộp đồ ăn mở ra. Bên trong quả nhiên đều là bánh bao, cháo cá lát nóng hổi.

Lăng Quang bỗng nhiên vươn tay về phía trước, lập tức ôm lấy Mộ Dung Lê. Mộ Dung Lê cả kinh, cũng không giãy giụa, mặc y ôm, tay nhẹ nhàng mà vuốt mái tóc rối tung của Lăng Quang

"Ta còn tưởng rằng ngươi đi rồi." Yhanh âm Lăng Quang có chút buồn, nghe giống hài tử ủy khuất.

Mộ Dung Lê ngồi xuống, nhìn thẳng đôi mắt y, tay lại giữ chặt tay y, kéo gắt gao.

"Không phải đã sớm đáp ứng người, sẽ không đi sao. Đồ ngốc." Mộ Dung Lê nhợt nhạt mỉm cười, đẹp như thiên tiên.

....................................

Từ nay đến nửa năm sau, Lăng Quang tự nhiên cũng không hề đề phòng Mộ Dung Lê, đối hắn trông coi từ từ lơi lỏng. Rốt cuộc đã cho đối phương nhiều cơ hội chạy trốn như vậy, hắn đều ở bên cạnh mình, rốt cuộc Lăng Quang hoàn toàn buông tâm phòng. Hai người tình ý thâm trầm, như hình với bóng, Thừa tướng cũng chỉ có thể vô pháp thở dài. Nhưng thời gian lâu, thấy Mộ Dung Lê kia thật sự thập phần thành thật, cũng không khẩn trảm.

Sau đó, vào sáng sớm một ngày mùa thu, không thấy Mộ Dung Lê .

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro