[Ly Lăng] Quốc phá. 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả mới ra 2 chương thôi à-_-! . Các nàng đọc truyện vui vẻ

Chương 13

Tam quốc hội minh đã một năm, triều dã trong ngoài đều bình tĩnh.

Chỉ là bình tĩnh ở mặt ngoài.

Ngô tiểu tướng quân cùng Đặng tướng quân ngăn cách càng ngày càng sâu, bởi vì Lăng Quang đối Đặng Hạp trọng dụng, trong lòng Ngô tiểu tướng quân có câu oán hận. Trừ việc đó ra, vì Lăng Quang với quốc sự từ từ nể trọng Công Tôn Kiềm, Uông Quýnh Khanh và vài vị lão thần trong lòng cũng thập phần khó chịu, cho rằng không biết tiểu tử đến từ nơi nào, hiện tại dám cưỡi trên đầu bọn họ.

Công Tôn Kiềm thấy trong triều đình có phe phái chia lìa, trong lòng thập phần lo âu. Cơ hội cùng Lăng Quang đánh cờ âm thầm gián ngôn, không thể quá mức sủng tín hắn. Có một số việc, nên chèn ép hắn, nếu không nhân tâm trong triều sẽ không xong.

Lăng Quang nghe vậy lại cười, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, “Đây là lần đầu tiên nghe nói có thần tử chủ động yêu cầu quân vương chèn ép hắn.”

Công Tôn Kiềm buông quân cờ trong tay , gật đầu nói, “Vương thượng, ngài đã có thể vứt bỏ khai cương thác thổ mà cùng Thiên Ki Thiên Xu kết minh, tất là biết chế hành chi thuật.  Chiến lực Thiên Ki tuy mạnh, có Thiên Tuyền ta và Thiên Xu kiềm chế; quốc lực Thiên Tuyền ta tuy mạnh, cũng có Thiên Ki Thiên Xu cản tay; không một nước dám độc đại, cũng không một nước mệt mỏi, như thế mới có thể yên ổn thiên hạ, nghỉ ngơi lấy lại sức. Mà chế hành chi thuật nếu dùng trong triều đình một nước, cũng là đạo lý. Thần đã nguyện trung thành với vương thượng, đương nhiên muốn quốc gia an bình, triều đình an ổn làm trọng, ngàn vạn không dám cậy sủng mà kiêu, khiến quốc thể không ổn.”

Lăng Quang nghe vậy, thoáng suy nghĩ, than một tiếng, “Cô vương, không nghĩ ủy khuất của ngươi.”

Lăng Quang nói một câu ngắn ngủn, trong ngực Công Tôn Kiềm lại tràn ngập một mảnh vui vẻ ấm áp. Nhưng hắn nỗ lực khống chế cảm tình chân thật của mình, đứng lên rồi quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, “Vương thượng đối thần ái hộ, thần khắc sâu trong lòng. Chỉ là sự tình liên quan đến quốc thể Thiên Tuyền, thỉnh vương thượng suy xét.”

Lăng Quang cũng đứng dậy, tự mình đỡ Công Tôn Kiềm lên, cười nói, “Được, đừng hơi tí là quỳ xuống, giống như cô vương khi dễ ngươi.”

“Vương thượng……”

“Việc này ngươi không cần lo lắng.” Vì vóc dáng Công Tôn Kiềm tương đối cao, Lăng Quang hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn, “Cô vương không đến mức cả ái khanh cũng không bảo vệ được. Uông Quýnh Khanh cùng Ngô tiểu tướng quân kia, cô vương sẽ xét trấn an.”

Tuy nghe Lăng Quang nói như vậy, nhưng Công Tôn Kiềm biết y vẫn chưa thật sự nghe. Nhưng thấy Lăng Quang đã ngồi trước ván cờ, một bộ không muốn tiếp tục đề tài này, biết hôm nay cũng chỉ có thể nói tới đây.

Lăng Quang là người rất cố chấp, nếu y không nghĩ muốn chế hành bình quyền trên triều đình, xem như Công Tôn Kiềm nói toạc ra cũng sẽ không chèn ép Công Tôn cùng Thừa tướng.

Có đôi khi Công Tôn Kiềm nghĩ, Lăng Quang tùy hứng như vậy, bất luận thế nào có những thần tử cho rằng…… Sợ là sợ, thói quen không hề trung tâm này của Lăng Quang , có một ngày nếu bất mãn tụ tập đến trình độ nhất định, không hề trung tâm , chỉ sợ sẽ khiến y trở tay không kịp.

Công Tôn Kiềm nghĩ, mặc dù Lăng Quang không suy xét cũng không quan hệ, hắn đương nhiên sẽ giúp Lăng Quang suy xét. Chỉ là hắn không nghĩ tới, rất nhiều việc, không phải nghĩ liền có thể làm.

Một năm rưỡi sau, an tĩnh bị phad vỡ.

Nguyên nhân gây ra sự tình là Thiên Quyền âm thầm phái người tặng lễ hối lộ quan viên tam đại thị tộc của Thiên Xu,  bị mật thám Thiên Ki dò xét được. Kiển Tân hoài nghi Mạnh Chương muốn âm thầm cùng Thiên Quyền liên thủ, vì thế khiển sứ cảnh cáo, kết quả đặc sứ kia nửa đường bị sơn tặc giết chết. Bởi vậy Thiên Ki cùng Thiên Xu sinh ra hiềm khích. Vì việc này, triều đình Thiên Xu một mảnh hỗn loạn, Mạnh Chương tức giận, muốn trừng trị những quan viên tự tiện thu lễ, bất đắc dĩ những người đó rất nhiều đều là chúng thần thị tộc, một chốc cũng lay động không được.

Lăng Quang vừa nghe nói liền biết trong đó có quỷ. Thiên Quyền Chấp Minh vương luôn không thích quan hệ ngoại giao, ngay cả tam quốc hội minh hắn cũng không có động tĩnh gì, sao đột nhiên tặng lễ cho Thiên Xu?

Chẳng lẽ……là người kia?

Lăng Quang biết đến bây giờ không có tìm được Mộ Dung Lê, chỉ sợ hắn đã sớm chạy. Càng nghĩ càng nóng lòng, lập tức xuống tay an bài người đi tìm hiểu Thiên Quyền, xem xem bên người Chấp Minh có phải xuất hiện người mới hay không?

Một khi Thiên Ki cùng Thiên Xu sinh ra hiềm khích, như vậy lập trường của Thiên Tuyền liền trở nên vi diệu. Trước mắt Thiên Tuyền cùng Thiên Ki đã trao đổi, mà trọng thần Thiên Tuyền Công Tôn Kiềm lại cùng Trọng Khôn Nghi của Thiên Xu là giao hảo, thiên hướng bất luận bên nào, đều có khả năng khiến một bên sinh nghi. Đặc biệt là Kiển Tân bên kia, vốn dĩ muốn mở rộng lãnh thổ, lúc trước bị Công Tôn Kiềm khuyên bảo gia nhập hội minh tam quốc, bất quá là muốn mượn cơ hội này nghỉ ngơi lấy lại sức thôi. Hiện giờ Thiên Ki mấy năm liên tục thu hoạch, binh hùng tướng mạnh, sớm đã ngo ngoe rục rịch.

Y cùng Công Tôn kiềm và Thừa tướng thương nghị, viết quốc thư truyền đến Kiển Tân cùng Mạnh Chương, cố ý điều đình mâu thuẫn giữa Thiên Xu và Thiên Ki. Nhưng Kiển tân bên kia rõ ràng muốn nương việc này làm khó dễ Thiên Xu, rốt cuộc quốc lực Thiên Xu không bằng Thiên Ki, Thiên Ki lại có đại tướng Tề Chi Khản dẫn binh, nếu thật sự đánh, chỉ sợ Thiên Xu không phải đối thủ.

Trong lòng Lăng Quang biết Kiển Tân mượn việc này nói chuyện, như vậy hội minh tam quốc tất muốn phá. Nếu Thiên Xu cùng Thiên Ki đánh, vậy Nam Túc cùng Thiên Quyền nhất định sẽ có hành động. Vì không cho loại tình huống này phát sinh, y quyết định mời Kiển Tân cùng Mạnh Chương đến Ngọc Hoành hội minh, đem hiểu lầm giải thích rõ ràng. Vì biểu đạt thành tâm, y thậm chí hứa không mang theo quân đội binh mã, chỉ mang ba trăm hộ vệ đi trước.

Quốc thư vừa ra, triều dã trên dưới đều khuyên can. Công Tôn Kiềm cũng nói việc này hắn đến là đủ rồi, quốc quân Thiên Ki cùng Thiên Xu không nhất định tự mình trình diện, Lăng Quang không cần thiết đặt mình vào nguy hiểm.

Nhưng mà Lăng Quang khăng khăng muốn đi. Vì chỉ có y tự mình đi, Kiển Tân mới không thể không tiếp thu hoà đàm.

“Một khi đã như vậy, thần nguyện cùng vương thượng đồng hành!” Công Tôn Kiềm thấy khuyên không được, phải lui mà cầu việc khác, cùng quân vương vào nguy hiểm.

Lúc đầu Lăng quang không đồng ý, nhưng ngay cả Thừa tướng cũng muốn cầu y ít nhất mang theo Công Tôn Kiềm, lại thấy vẻ mặt Công Tôn Kiềm “Người không mang ta theo chính người cũng đừng đi nữa” đầy kiên quyết, liền đồng ý.

Đặng Hạp tướng quân dẫn hơn trăm quân sĩ tự mình hộ tống Lăng Quang và Công Tôn Kiềm rời vương thành. Bọn họ giục ngựa chạy gấp một đường, ngày đêm kiêm trình. Trên đường ngẫu nhiên gặp mưa to, đành phải túc trong một thôn hoang vắng. Thôn này vài lần trải qua chiến loạn, thập thất cửu không (*) , cảnh hoang tàn, Lăng Quang đau xót trong lòng .

(*) Thập thất cửa không: Chữ thất  ở đây không có nghĩa là “bảy” mà có nghĩa là “nhà”. Thí dụ: gia thất, tịnh thất, nội thất, v.v… Vậy thập thất cửu không có nghĩa là mười nhà thì hết chín nhà trống rỗng (vì bị vơ vét). Câu thành ngữ này dùng để chỉ tình trạng của một địa phương sau một cuộc tàn phá, một cuộc tấn công, v.v., của kẻ địch hoặc kẻ cướp.

Mấy năm nay thiên hạ đại loạn, trong đó có bao nhiêu lang bạt kỳ hồ(*)?

(*) lang bạt kỳ hồ: Đa phần được hiểu là tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.

Y đứng dưới mái hiên cỏ tranh, nhìn giọt nước mưa nhỏ xuất thần. Đây là ngôi nhà tốt nhất, vẫn bị dột. Cũng không biết mấy năm nay dân chúng sống thế nào.

Công Tôn Kiềm yên lặng đi đến phía sau y, đem áo ngoài của mình khoác trên vai y, nhẹ giọng nói, “Xuân hàn se lạnh, vương thượng cẩn thận không bị cảm lạnh.”

Hai người quen biết đã lâu, ăn ý cũng nhiều. Nhìn trong mắt Lăng Quang một sợi u buồn, Công Tôn Kiềm có thể mơ hồ đoán được y suy nghĩ gì.

”Vương thượng, thiên hạ hai năm gần đâu thái bình, bá tánh cuối cùng có cơ hội. Thôn hoang vắng như vậy phục hưng một chút, người lưu lạc bên ngoài cũng sôi nổi trở về nhà. Tin rằng không bao lâu, có thể phồn hoa như trước đây.”

Lăng Quang thở dài, “Chỉ là không biết cục diện này còn có thể duy trì bao lâu.”

Vào lúc này, Công Tôn Kiềm mơ hồ nghe trong đêm tịch mịch truyền đến một tia nhiễu loạn không rõ. Sắc mặt hắn phi biến, bỗng nhiên hô to một câu “Vương thượng cẩn thận!” Liền phi thân đến Lăng Quang. Cơ hồ, một tia gió lạnh mang theo sát ý xẹt qua tai Lăng Quang, mũi tên cách y vài bước, tiễn vũ kia còn lay động không thôi.

“Có thích khách!!! Hộ giá!!!” Tất cả thị vệ hô to rút binh khí, bảo vệ Lăng Quang và Công Tôn Kiềm bên trong. Vô số hắc ảnh lặng yên không một tiếng động xuyên qua màn mưa, như ám dạ hóa thành mị ảnh, xuất quỷ nhập thần.

Tất cả ánh nến đều bị mũi tên bắn dập tắt, tiễn pháp tinh chuẩn, hiển nhiên không phải thích khách bình thường. Trong bóng đêm truyền đến tiếng kêu thảm thiết không ngừng, những thị vệ thậm chí thấy không rõ phương hướng thích khách tiếp cận, cũng không biết đối phương có mấy người, liền bị cắt cổ.

Đặng Hạp giết chết hai gã thích khách sau cũng phát giác, địch trong tối ta ngoài sáng, thật sự khó có thể chu toàn. Hắn quay đầu lớn tiếng đối Công Tôn Kiềm nói, “Mang vương thượng đi trước!”

Công Tôn Kiềm gật đầu, một phen giữ chặt cánh tay Lăng Quang, kéo y ra bằng cửa sau. Thị vệ liều chết che phía sau bọn họ, để Lăng Quang cùng Công Tôn Kiềm có đủ thời gian lên ngựa.

Lăng Quang lên ngựa trước, Công Tôn Kiềm nghiêng người ngồi phía sau y. Giờ này khắc này cũng không rảnh lo lễ quân thần, ôm eo Lăng Quang, hai người chạy trong mưa bụi.

Những hắc ảnh đó vẫn cứ như bóng với hình, thân pháp quỷ dị này, quả thực không giống người Trung Nguyên. Lăng Quang giục ngựa chạy thật nhanh, lại thoát không nổi chúng. Bọn họ vào trong rưngc, hoảng loạn chọn đường, cũng khó phân biệt đồ vật. Nhưng trong rừng cây này đối với những hắc y nhân đó như giẫm trên đất bằng, không giảm tốc độ. Hơn nữa trong rừng này tựa hồ cũng có mai phục, rất nhiều lần Lăng Quang suýt nữa bị hắc ảnh đột nhiên lao tới đâm ngã xuống ngựa, hơn nữa trong rừng nơi nơi đều là nhánh cây bụi gai, y phục hai người đều bị quát phá, toàn thân ướt đẫm, chật vật bất kham.

Công Tôn Kiềm biết tiếp tục như vậy sẽ bị bắt, hắn nhìn thấy sườn dốc thấp thoáng, ôm chặt Lăng Quang, nhảy xuống ngựa. Lăng Quang kinh hô bị tiếng mưa rơi bao phủ, hai người ôm nhau lăn xuống sườn dốc, cuối cùng ngừng lại trong một thủy mương. Lăng Quang kêu đau bị Công Tôn Kiềm gắt gao che lại, không phát ra thanh âm.

Công Tôn Kiềm khẩn trương mà nghe động tĩnh trong đêm đen. Không thể nghe thấy tiếng bước chân từ đỉnh đầu lướt qua, trong màn mưa một ít màu đen xuyên qua, thế nhưng so với trong tưởng tượng của hắn còn nhiều hơn.

Vì sao thị vệ không ngăn cản những người này? Đặng Hạp tướng quân đang làm gì? Vì sao không đuổi theo tìm kiếm bọn họ?

Chẳng lẽ tất cả thị vệ đều bị giết chết sao?

Có khả năng sao?

Chờ mọi nơi rốt cuộc quay về yên tĩnh, Lăng Quang bị hắn gắt gao ấn bên người phát ra một tiếng nức nở. Lúc này Công Tôn Kiềm mới ý thức được, giờ phút này hắn đang áp Lăng Quang dưới thân, hai người quần áo bất chỉnh, toàn thân ướt đẫm, tay còn gắt gao che miệng Lăng Quang. Trong mưa bụi đầu tóc ướt sũng dính trên mặt lăng quang, đôi mắt có chút mê mang mà nhìn hắn, nước mưa từ khóe mắt trượt xuống, thế nhưng rất có vài phần điềm đạm đáng yêu.

Công Tôn Kiềm vội vàng buông y ra, tim đập như cổ, hạ giọng nói, “Thần đi quá giới hạn, thỉnh vương thượng thứ tội.”

Lăng Quang lắc đầu, “Không sao.” Trong đôi mắt lại bắn ra một tia lưu quang phẫn nộ , “Những người này……thân pháp cổ quái như thế, tất nhiên là Nam Túc quốc phá rối!”

“Chỉ là, Nam Túc đã bị nước ta cùng Thiên Ki liên thủ chắn bên kia núi Việt Chi, chúng làm sao biết được chúng ta đến Ngọc Hoành?” Công Tôn Kiềm nhíu mày, “Đường đi này, ngay cả trọng thần trong triều cũng không biết.”

Hai người nhìn nhau, đều biết đối phương suy nghĩ gì.

Trong triều, thậm chí cận thần Lăng Quang tín nhiệm nhất, sợ là có mật thám.

Lăng Quang vừa định đứng dậy, rồi lại bị Công Tôn Kiềm kéo lại, “Vương thượng, những người có lẽ sẽ quay lại tìm, chúng ta tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

Lăng Quang gật đầu, dựa vào sườn dốc lầy lội. Một lần y chật vật như vậy, là kiếp trước cùng Cừu Chấn bị vây khốn ở trong rừng cây.

Mỗi lần tự mình xuất cung, đều không có kết quả tốt…… Y nghĩ như vậy, cười khổ lên, “Ngươi nói…… Đây có phải là hắn làm không?”

Công Tôn Kiềm lập tức không phản ứng lại, “Hắn?”

“Mộ Dung Lê.”

Nghe Lăng Quang nhắc đến tên này, trong lòng Công Tôn Kiềm chát chát.

Có thể được vương nhớ nhung, dù phản bội vẫn coi trọng như vậy, mỗi lần nhắc tới sẽ lộ ra đau lòng. Mộ Dung Lê kia, là người thế nào?

Công Tôn Kiềm nhìn Lăng Quang mặt mày  vài phần buồn bã, bỗng nhiên lấy hết can đảm. Lần đầu tiên hắn quên thân phận mình, chủ động cầm tay Lăng Quang.

Lăng Quang ngây ngẩn cả người.

“Vương thượng đừng sợ, ta……chắc chắn che chở người.”

Trong mưa bụi, ánh mắt thâm tình của Công Tôn Kiềm khiến Lăng Quang chấn động trong lòng.

Thời gian một năm rưỡi, y thập phần ỷ lại Công Tôn Kiềm, mà người này trung thành với y cũng khiến y hết sức cảm động, ngẫu nhiên, cũng mơ hồ cảm giác được Công Tôn Kiềm khắc chế ánh mắt kéo dài một tia thâm tình.

Nhưng y vẫn luôn cho rằng bất quá là Công Tôn Kiềm muốn vì Thiên Tuyền tận trung mà thôi. Nếu Thiên Tuyền vương không phải y, mà là một người khác , Công Tôn Kiềm hẳn là cũng trung thành với hắn như vậy.

Giống như Cừu Chấn……

Nhưng mà hiện tại, bị loại ánh mắt này nhìn, Lăng Quang cảm giác được một loại ấm áp, lan tràn trong ngực.

“Công Tôn……”

Lại vào lúc này, vẻ mặt Công Tôn nghiêm lại, bỗng nhiên kéo Lăng Quang. Kiếm quang xé rách hắc ám, hướng đến Lăng Quang.

Công Tôn Kiềm không màng một thân chật vật, rút trường kiếm ra, bảo vệ trước người Lăng Quang. Hắc y nhân kia thế công hung mãnh, kiếm pháp mơ hồ, thân thủ hiển nhiên hơn Công Tôn. Lăng Quang thấy thế kinh hãi, nhưng trên người lại không có binh khí, vô pháp hỗ trợ. Tâm y hết sức hoảng loạn, không có cảm giác được sát ý không tiếng động tiếp cận phía sau y.

“Vương thượng! Cẩn thận!!!” Chỉ nghe Công Tôn Kiềm thét dài một tiếng, chợt xoay người, một tay ôm lấy Lăng Quang.

Kiếm đâm vào người, thân thể Công Tôn Kiềm kịch liệt run rẩy trong chớp mắt.

Mà một chớp mắt kia, hai mắt Lăng Quang chợt trợn to. Y phảng phất nghe được, thanh âm sinh mệnh trong thân thể Công Tôn Kiềm vỡ vụn .

“Không……” trong lòng Lăng Quang hét lên, nhưng thanh âm ra khỏi miệng, lại vô cùng nhỏ. Y muốn ôm lấy thân thể Công Tôn Kiềm, không muốn sinh mạng hắn mất đi. Y ngồi quỳ trên mặt đất, cũng quên mất sát thủ muốn đẩy y vào chỗ chết đang ở chung quanh. Y chỉ gắt gao mà ôm lấy Công Tôn Kiềm, tay muốn lấp kín miệng vết thương không ngừng đổ máu kia.

“Không được…… Không được……” Y nỉ non, hoang mang lo sợ, nước mắt như hạt châu thành chuỗi chảy xuống. Công Tôn sụp mi thuận mắt, Công Tôn ôn nhuận như ngọc, Công Tôn khi chơi cờ nghiêm túc suy tư, Công Tôn trên triều đình khẩu chiến,  Công Tôn ở dưới pháo hoa mỉm cười, Công Tôn kéo tay y nói y không phải sợ, Công Tôn……

Không phải muốn một đời bảo vệ y sao…… Vì sao vẫn như vậy…… Vì cái gì cuối cùng vẫn biến thành như vậy?!

“Không được chết…… Cô vương không cho ngươi chết!!!” Lăng Quang phí công mà lau máu tràn ra khóe miệng của Công Tôn, nước mắt cùng giọt mưa quấy với nhau.

Y không chú ý tới, những hắc y nhân kia cũng ngừng công kích, lạnh nhạt mà nhìn hết thảy phát sinh trước mặt.

“Vương thượng……” Công Tôn si ngốc mà nhìn y, chậm rãi nâng tay nhiễm máu, mang theo vô hạn quyến luyến cùng không buông bỏ, chạm vào gương mặt y.

Lăng Quang…… Vì hắn mà khóc……

“Mau…… Đi……”

Đây là câu cuối cùng của hắn. Lúc sau, tay kia mất đi chống đỡ, chợt rơi xuống xuống.

Lăng Quang một khắc quên mất hô hấp, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn người trong lòng nhắm lại cặp mắt thần thái sáng láng, thân thể đĩnh bạt như tùng cũng suy sụp xuống.

Vì cái gì……bên cạnh y, luôn không có kết quả tốt?

Vì cái gì bất luận y làm gì, kết quả luôn giống nhau?

Y giật mình ngẩng đầu, nhìn những hắc y nhân đó đứng ở bốn phía. Hai tròng mắt y thiêu đốt cừu hận thấu xương, đối những sát thủ đó hận, với trời xanh hận, đối chính mình hận. Y khàn cả giọng mà hét lớn, “Động thủ đi! Các ngươi không phải muốn giết ta sao!!! Động thủ đi!!!”

Trong đó, một hắc y nhân lạnh giọng nói, “Chủ nhân lệnh ta mang một câu cho ngươi: Thống khổ mất đi bạn thân, hiện tại ngươi cũng nếm đi.”

Nói xong câu đó, những hắc y nhân đó xoay người, một lần biến mất ở trong đêm tối.

Chương 14

Mưa ngừng, chân trời có ánh rạng đông dần dần lên. Tước điểu trong cây rừng nhẹ kêu, phảng phất cũng không biết ban đêm thổi qua tinh phong huyết vũ.

Lăng Quang vẫn ôm thi thể Công Tôn Kiềm ngồi yên tại chỗ. Sương sớm lạnh lẽo, khiến thân thể y run bần bật. Y nâng đôi mắt có chút mờ mịt lên, nhìn ánh sáng mặt trời chiếu trên ngọn cây.

Y động đậy chết lặng thân thể, muốn bế Công Tôn Kiềm lên. Ngưng y không có sức lực, vô luận như thế nào cũng ôm không được, thử vài lần rồi lại té ngã trên mặt đất. Y nhìn bốn phía xung quanh, cũng không biết mình đang ở chỗ nào, khắp nơi mênh mang , trừ bỏ tước điểu trên cây, cũng không có bất luận kẻ nào có thể giúp y.

Không thể để Công Tôn cứ như vậy ở chỗ này. Hắn sẽ lạnh.

Ôm ý niệm như vậy, Lăng Quang rốt cuộc nâng Công Tôn Kiềm lên, hai chân run rẩy, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước. Y phân không rõ phương hướng, cũng không biết mình ở đi đâu. Như thế được nửa ngày, tốc độ đi lại không nhanh.

Y vừa lãnh vừa mệt, tâm lực lao lực quá độ, trước mắt từng đợt biến thành màu đen. Rốt cuộc y không nhấc nổi chân, mất trọng tâm, cùng Công Tôn Kiềm té ngã trên mặt đất. Y muốn đứng lên, rồi lại cảm thấy một chút sức lực cũng không có, chỉ nghĩ cứ như vậy nhắm mắt ngủ, không bao giờ muốn tỉnh.

Về sau, mảnh hắc ám trên mí mắt càng ngày càng dày đặc, rốt cuộc thật sự ngất đi.

Cảnh trong mơ của y thập phần hỗn loạn. Chung quanh đều là thanh âm thét chói tai cùng chém giết, nơi nơi đều là máu. Y nơi nơi đào vong, những bóng dáng yêu ma đó vẫn đuổi theo y. Bỗng nhiên hắn quay người lại thấy Công Tôn Kiềm, đó là một mạt trầm tĩnh thâm lam huyết sắc duy nhất trong địa ngục . Hắn nhìn mình, cười đến ôn nhu thâm tình như vậy.

“Vương thượng, con đường phía trước từ từ. Đừng sợ.”

Thanh âm của Công Tôn Kiềm vẫn trong sáng như vậy, thanh phong thổi qua như tùng,  tuyết tuyền chảy quá thạch thượng. Y duỗi tay muốn giữ lấy Công Tôn Kiềm, người nọ lại xoay người, bước kiên quyết bước chân, càng đi càng xa.

“Công Tôn Kiềm!!! Đừng đi!!!”

Lăng Quang mở choàng mắt, nhìn một mảnh cảnh tượng xa lạ.

Gỗ trên xà nhà đã cũ, gia cụ chung quanh cũng cũ nát tới. Nhưng giường cùng mặt bàn đều thập phần sạch sẽ, một ít chén ăn cũng bày biện trên bàn, xem ra là có người ở.

Lăng Quang ngồi dậy. Y phục dơ bẩn trên người mình đã được thay, hiện tại mặc một kiện vải bố màu trắng bình thường , so với thân hình rộng một chút.

Có người cứu y?

Vậy…… Công Tôn Kiềm đâu?

Y xốc chăn lên xuống giường, đột nhiên đứng dậy, máu theo không kịp, đầu hung hăng choáng váng một chút. Đang muốn ngã về giường, một cánh tay ấm áp mà kiên cố đỡ sau lưng y, chống đỡ ở thân thể y.

Hắc ám trước mắt Lăng Quang dần dần tiêu tán, hắn mới ý thức được, trong phòng này nhiều hơn một người.

Người trước mặt thân cao xấp xỉ y, bả vai rộng lớn, đĩnh bạt mà cao dài. Trên người mặc áo dài màu đỏ tía, chỉ là trên mặt che một tầng hắc sa, nhìn không rõ tướng mạo.

Lăng Quang nhìn hắn, “Ngươi là ai?”

Người nọ lại không nói lời nào.

“Là ngươi cứu cô…… cứu ta?” Lăng Quang trở tay bắt lấy cánh tay người nọ, “Vậy…… người ở bên cạnh ta đâu?”

Người nọ tựa hồ nhìn y một lát, chậm rãi lắc đầu.

Thấy Lăng Quang không hiểu ý của hắn, người nọ liền dẫn Lăng Quang đến bên bàn, đổ một chén nước, dùng ngón trỏ chấm nước, viết trên bàn: 'Ta chỉ tìm được ngươi, còn có một thanh kiếm'. Hắn viết xong, liền xoay người, từ trên giường Lăng Quang vừa nằm lấy ra một thanh trường kiếm tao nhã, hai tay giao cho Lăng Quang.

Lăng Quang ngơ ngác mà tiếp nhận thanh kiếm của Công Tôn Kiềm, nước mắt tràn đầy hốc mắt. Y lắc đầu, “Không…… Không có khả năng…… Hắn vừa rồi còn bên cạnh ta? Hắn đã chết, là ai…… Là ai mang thi thể hắn đi? Ta muốn đi tìm hắn……” Y nói xong, cũng quên mất mình chỉ mặc một cái áo ngủ, giày cũng không có, ôm kiếm muốn đi ra ngoài tìm người.

Người xa lạ kia một phen kéo y lại, rõ ràng là người tập võ, khiến y vô pháp tránh thoát. Lăng Quang không ngừng nói: Ta muốn đi tìm hắn, không thể lại để người khác hủy hoại thi thể hắn…… Là ta có lỗi với hắn……

Y không ngừng giãy giụa, tuy rằng sức lực cách xa, nhưng cũng có chút kéo không được y. Người che mặt vô pháp, đành phải một chưởng đánh y bất tỉnh, ôm lấy Lăng Quang thân thể ngã xuống.

Y dùng sức lực nhẹ nhất đặt Lăng Quang trên giường, thật cẩn thận đắp chăn. Sau đó, hắn vươn bàn tay vì nhiều năm cầm kiếm mà có chút thô ráp, mang theo một tia run rẩy, thật cẩn thận mà lau đi nước mắt trong khóe mắt Lăng Quang .

Lúc này đây, nếu không phải hắn đúng lúc tìm được Lăng Quang, chỉ sợ……

Chung quy là…… Không bỏ xuống được……

Hắn than một tiếng, đôi mắt trầm tĩnh sau hắc sa mang tang thương, cũng mang vài phần phiền muộn.

………………………….

Trong Thiên Quyền quốc, phủ Lan Đài Lệnh hoa mỹ lâu tạ, tiếng tiêu phiêu đãng sâu kín, như khóc như tố, bất tuyệt như lũ.

Một người mặc áo giáp xuất hiện phía sau người áo đỏ. Tiếng tiêu dừng lại.

“Như thế nào?” Người áo đỏ hỏi.

“Hết thảy dựa theo dự đoán chủ nhân tiến hành. Theo chủ nhân phân phó, truyền lời cho y.”

Trầm mặc thật lâu, người áo đỏ hơi nghiêng đầu, ánh mặt trời phác hoạ ra bóng dáng tú mĩ của hắn , “Y phản ứng thế nào ?”

“Y nghe xong câu nói kia, hình như có tuyệt vọng.”

“Tuyệt vọng?” Người áo đỏ tựa hồ cười khẽ một tiếng, chỉ là nụ cười quá mức lãnh đạm, khiến lòng người phát lạnh, “Y còn xa xa không biết cái gì gọi là tuyệt vọng.”

…………………………

Lăng Quang lại lần nữa tỉnh lại, bình tĩnh hơn nhiều.

Người che mặt vẫn trầm mặc, nghĩ là sẽ không nói. Hắn bưng chén thuốc tới cho Lăng Quang, Lăng Quang cũng nghe lời mà uống, thấp giọng nói cảm tạ, trong ánh mắt lại có chút lỗ trống, như là mất hồn phách.

Thấy y uống thuốc, người che mặt đứng dậy rời khỏi, lại bỗng nhiên bị Lăng Quang kéo tay lại.

“Cám ơn ngươi đã cứu ta.” Lăng Quang nâng hai mắt lên, một tia quang sắc bén tựa hồ có thể xuyên thấu mặt nạ kia, “Chỉ là, ta không biết tên của ngươi.”

Người che mặt do dự một lát, rốt cuộc ngồi xuống, duỗi tay viết ba chữ trong lòng bàn tay của Lăng Quang.

Cố Thập An.

Nguyên bản Lăng Quang tuyệt không nghe qua tên này.

Người che mặt cũng không nghĩ tới, người trước mặt trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt. Đôi mắt Lăng Quang mở to, chợt duỗi tay muốn lấy mặt nạ xuống, nhưng tốc độ của y làm sao so được với đối phương, tay lấp tức bị giữ lại.

Lăng Quang bướng bỉnh mà nhìn chằm chằm hắn, mày hơi nhíu lại, không tính nhượng bộ. Đôi mắt kia hàm chứa thủy sắc, khiến người vô pháp cự tuyệt.

Người che mặt do dự một lát, rốt cuộc nhượng bộ, buông lỏng tay ra. Mất khỏi giam giữ, Lăng Quang lại có chút e sợ, bàn tay run rẩy, rốt cuộc hạ quyết tâm, tháo mặt nạ xuống.

Mày kiếm tà phi nhập tấn, đôi mắt thâm thúy trầm ổn. Tuy rằng ngũ quan hoàn toàn khác, nhưng thần thái khí chất kia, đều hoàn toàn không thay đổi. Lăng Quang thậm chí không rõ, sao kiếp trước đến cuối cùng mới nhận ra hắn.

Lăng Quang ngơ ngẩn mà nhìn hắn, trong đôi mắt hình như có thiên ngôn vạn ngữ, không biết là tình hay là oán. Nguyên bản đã buông tay, cho rằng cả đời này cũng sẽ không gặp hắn, cũng không hy vọng đem hắn kéo vào nơi chốn nhân sinh gian nguy. Nhưng mà hiện tại…… Hắn cũng như Công Tôn Kiềm, xuất hiện ở trước mặt mình .

Nhưng mà, hắn cũng giống kiếp trước, không nghĩ bị mình nhận ra. Thậm chí nói cũng không chịu nói với mình một câu.

Đầu ngón tay của Lăng Quang khẽ run chạm đến đuôi lông mày người nọ, đối phương lại như bị bỏng lùi về phía sau tránh đi. Tay Lăng Quang cứng tại chỗ, đau lòng lại tăng mấy phần.

Cố Thập An có chút kinh hoảng, vì sao người trước mặt lộ ra biểu tình như vậy?

Y…… Rõ ràng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng mới của hắn……

Lăng Quang mấp máy môi, rốt cuộc dùng thanh âm có chút bất ổn nói, “Cừu Chấn……”

Tâm Cố Thập An cả kinh, lại vẫn áp xuống tình cảm đang trào ra kia, rũ đôi mắt xuống , lắc đầu.

“Ngươi không muốn thừa nhận sao……” Lăng Quang bỗng nhiên cười, nụ cười này, nước mắt cũng lần nữa dính ướt gò má, “Ngươi ngay cả nói cũng không muốn nói với cô vương?”

Những lời này, Cố Thập An chấn động.

Sao có thể…… Lăng Quang làm sao biết……

Là thử sao? Nhưng vì sao y nhìn qua đã khẳng định như vậy ?

Lăng Quang lại nở nụ cười, tiếng cười lại vỡ cùng điên cuồng. Y ngẩng đầu lên, nhìn trong hư không một chút, “Ông trời a, vòng đi vòng lại một vòng, chẳng lẽ đây đều là mệnh đã định sao?”

Mệnh đã định khiến y mất tâm với Mộ Dung Lê, mất đi Công Tôn Kiềm, hiện tại lại muốn y mất đi Cừu Chấn phải không ?

Mộ Dung Lê…… đây chẳng lẽ cũng là ngươi an bài sao?

Cố Thập An thấy Lăng Quang tuyệt vọng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trong lòng sầu lo càng sâu. Càng khiến tâm chấn kinh chính là, Lăng Quang bỗng nhiên cúi đầu, nôn ra một búng máu.

“Vương thượng!” Hắn rốt cuộc vô pháp duy trì trầm mặc, muốn đỡ lấy thân thể Lăng Quang lung lay sắp đổ. Nhưng Lăng Quang bỗng nhiên đẩy hắn ra, mang theo nước mắt đầy khuôn mặt, chậm rãi dùng ống tay áo lau đi vết máu bên môi .

“Nếu ngươi đi rồi, vì sao phải trở về?” Ánh mắt y thê lương bi ai, Cố Thập An không chỗ để trốn, “Ta…… Rõ ràng muốn buông ngươi ra…… Ngươi tội gì lại trở về?!”

“…… Ngài nhận sai người. Ta không phải là Cừu Chấn.” Cố Thập An hoảng loạn dưới, cắn chặt răng cự không mở miệng, “Lần này là nhìn thấy người té xỉu trong rừng, mới cứu người.”

Rõ ràng vừa rồi cũng đã gọi vương thượng, giờ phút này vẫn không muốn nhận. Lăng Quang kia đã nhận quá nhiều cảm tình đánh sâu vào tâm, giờ phút này không phân biệt tư vị gì, chỉ là biết tư vị kia thật sự quá thống khổ. Y cười khổ, sâu kín nhìn người trước mặt, “Ngươi không thừa nhận…… Cũng tốt…… Thừa dịp ngươi còn không có bị cô vương hại chết, đi nhanh đi…… Đi được càng xa càng tốt……”

Cố Thập An kinh ngạc, thấy Lăng Quang lúc này gầy yếu mà bi thương, lòng hắn như bị đao cắt.

Lúc trước lựa chọn dịch dung, lưu lại một mình Lăng Quang……chung quy là sai rồi sao?

Thấy Cố Thập An vẫn cứ bất động, Lăng Quang rốt cuộc không chịu nổi ngàn loại cảm xúc đánh sâu, hét lớn, “Ngươi đi đi! Đi!!!” Y cầm hết thảy đồ vật bên người có thể cầm lên, mặc kệ là đệm chăn hay là gối, hết thảy đều ném. Cố Thập An không tránh, tùy ý đồ vật ném trên người hắn. Nhưng hắn thấy Lăng Quang kích động, sợ y lại nôn ra máu, bất đắc dĩ, đành phải lui ra ngoài phòng.

Vừa mới đóng cửa lại, hắn giống như thoát lực, trượt theo cánh cửa ngồi xuống. Trong bất tri bất giác, đôi mắt hắn đỏ lên.

Nếu biết Lăng Quang hắn dùng sinh mệnh bảo hộ sẽ biến thành như vậy, lúc trước vô luận thế nào cũng không rời đi.

————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro