[TKNBTATN] : Chương 33 ~ 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Jasmin

Beta: Rue Na

Chương 33: Quán đinh nhập mẫu VS đồn điền chế

"Kỳ thật, tôi nghĩ nên nói với cậu một câu cảm tạ." Kiển Tân kéo ghế dựa ngồi xuống ánh mắt chân thành nhìn Thần Tường. "Thật ra nếu không có cậu, hai đứa con của tôi khả năng giữ không nổi."

"Nhưng tôi hại chết vương hậu của anh." Thần Tường sầu thảm cười "Hiển nhiên, đây là dùng một mạng đổi một mạng."

"Nhưng tôi vẫn cảm kích cậu, thậm chí...... với việc vương hậu chết, trong lòng tôi, lại có vài phần vui mừng." Kiển Tân nhàn nhạt nói suy nghĩ trong lòng, lời nói kinh người.

Thần Tường đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin: "Cô ấy là thê tử của anh! Sao anh có thể nói như vậy?"

"Đúng là tôi cùng cô ấy mười năm vợ chồng, chỉ mới biết được suy nghĩ chân chính trong lòng cô ấy." Kiển Tân hơi ngừng lại, ánh mắt khẽ động, nghĩ số lần hắn cùng Đào Chước Hoa ở chung không nhiều lắm chậm rãi nói. "Lại nói, tôi cùng vương hậu thành hôn lâu như vậy. Hiện tại nghĩ lại hình như chưa bao giờ gọi khuê danh của nàng. Trước khi thành hôn gọi là Đào đại tiểu thư, sau thành hôn là thế tử phi, sau lại là quân hậu, vương hậu."

Hắn chuyển hướng Thần Tường "Nói đạo lý, ngươi nói, làm vợ chồng phân thượng như vậy còn có tư vị gì?"

Thần Tường im lặng, trong lòng nói thầm: Kết hôn mười năm không gọi tên đối phương, xuyên tới hiện đại, một giây ly hôn không nói, chỉ sợ lúc trước căn bản không ở bên nhau.

"Vương hậu vào phủ là thay thế cho muội muội của nàng. Cái này nguyên nhân phức tạp lại quan hệ đến người nhà của nàng, tôi không tiện nhiều lời. Cậu chỉ cần biết vương hậu gả cho ta có lẽ ngay từ đầu là tình nguyện, cuối cùng có lẽ vẫn là tình nguyện. Nhưng trung gian tất có một đoạn thời gian, cô ấy cực không tình nguyện, thậm chí còn hận tôi oán tôi."

"Muội muội cô ấy chết có liên quan đến anh sao?" Thần Tường trầm giọng hỏi.

Kiển Tân cười nhạt một tiếng: "Cái này là ta không giết bá nhân nhưng bá nhân lại vì ta mà chết."

"Vậy sau đó thì sao?"

"Các cậu nói tới tình tình ái ái.Tôi đối với vương hậu căn bản không có chút nào. Tôi có khả năng nhưng cô ấy là vợ cả có tôn trọng cùng tôn nghiêm. Con vợ cả nhất định là trưởng tử. Đây là tôi hứa với cô ấy bất quá có lẽ là tôi phúc mỏng đi. Một tử một nữ đều chết non. Vương hậu...... căn bản cũng bị thương, vẫn luôn triền miên trên giường bệnh."

Thần Tường sửng sốt. Lúc trước Teddy thuật lại việc hai đứa con của Kiển Tân đối với tình trạng thân thể vương hậu chỉ dùng một câu "Mệt thân mình" qua loa cho xong, hiện giờ nghe Kiển Tân nói như vậy...... là trực tiếp không thể sinh?

Thần Tường cứng họng, một người phụ nữ không thể sinh con, ở cổ đại, sẽ có kết cục thế nào?

Kiển Tân nhìn thấu tâm tư của anh, cười nhạt, nói: "Tôi nghiêm lệnh y thừa bắt mạch không được đem việc này truyền ra ngoài. Với vương hậu, tôi trước sau hổ thẹn. Tôi sẽ không vì vậy mà xóa bỏ vị trí vương hậu của cô ấy."

Thần Tường thở dài nhẹ nhõm. Còn tốt còn tốt, vốn dĩ không phải phu thê ân ái.Nếu vì không sinh được con mà ly hôn, anh quả thực không dám tưởng kết cục cuối cùng của Đào vương hậu sẽ như thế nào. Thần Tường lại nghĩ tới lời Teddy về kết cục của Đào vương hậu -- đốt cung điện tự sát mà chết, trong lòng không khỏi cay chát.Cả đời Đào vương hậu đều là bi kịch, cuối cùng tự mình lựa chọn một cách oanh oanh liệt liệt kết thúc sinh mệnh. Đối cô ấy mà nói hẳn là giải thoát.

Nghĩ đến đây, Thần Tường bỗng dưng có chút lĩnh ngộ: "Anh muốn nói với tôi bất luận sớm muộn gì Đào vương hậu chết, đều là giải thoát sao?"

Kiển Tân nhàn nhạt gật đầu: "Phải."

"Nhưng mà đời này không giống, cô ấy có con. Mỗi mẫu thân đều nhớ mong con của mình.Sao anh có thể cho rằng cô ấy để lại hai đứa con gào thét đòi ăn là giải thoát ?" Thần Tường kích động.

"Nhưng cô ấy không chết thì có thể thế nào?" Kiển Tân lạnh giọng hỏi lại. "Cậu mơ thấy như vậy cùng một đời trước của ta thực chất cũng không sai biệt lắm. Nghe cảnh tượng cậu nói có chút...... chi tiết cậu đại để không chú ý. Biện pháp của cậu giúp ích ở chỗ hai đứa con của tôi có vài phần sinh cơ nhưng chỉ có vài phần sinh cơ thì không đủ. Nếu tôi đoán không sai thuốc trợ sản hẳn là vương hậu yêu cầu uống vào, vương hậu lấy mạng mình vì hai hài nhi tranh lại sinh cơ. Vì vậy, cậu hoàn toàn không cần đem cái chết của vương hậu đặt trên đầu mình. Đây là cô ấy chọn."

Kiển Tân thở dài một tiếng: "Tôi cảm kích cô ấy dùng mạng để lại hai đứa con. Tôi cũng biết cô ấy gả cho tôi cũng không sung sướng. Hiện giờ cô ấy có thể đi tìm muội tử. Tôi thấy cô ấy cảm thấy vui mừng. Huống chi Evan là người thế nào? Vương hậu luôn nói anh ta là người tốt. Tôi tin ánh mắt của vương hậu. Hai đứa nhỏ nhất định có thể được chăm sóc tốt. Vương hậu cũng có thể yên tâm. Cho nên tôi nói đời này vương hậu dù mất đi nhiều thứ nhưng lại an tâm mà đi vẫn là giải thoát."

Thần Tường ngơ ngẩn: "Thật sự...... là như vậy sao?"

"Đúng vậy." Kiển Tân nói.

"Như mẫu hậu ta,người tình nguyện để mình chết cũng muốn hài tử sống sót. Đó là tấm lòng từ mẫu"

Thần Tường nhớ tới Đào Chước Hoa trước khi lâm chung gửi gắm Evan,nghĩ đến nàng nói muốn táng bên cạnh muội tử, cuối cùng từng chút từng chút nghĩ thông suốt: "Tôi hiểu ý của anh. Con của nàng có người chiếu cố,cùng anh làm vợ chồng cũng không hạnh phúc. Muội muội thân nhất lại chết có lẽ chết đi với cô ấy mà nói không chỉ có thể cứu con của cô ấy. Còn có thể giải thoát mình là kết cục tốt nhất."

Kiển Tân nhợt nhạt cười: "Cậu vốn không có tội. Cậu có thể nghĩ thông suốt đó là tốt nhất." Hắn đứng lên, "Các thành viên trong nhóm đều rất lo lắng cho cậu."

Thần Tường nghĩ đoạn thời gian qua các huynh đệ vẫn luôn trong tối ngoài sáng quan tâm lo lắng anh trong lòng ấm áp.

Anh ngẩng đầu, nhìn Kiển Tân: "Kiển Tân,cũng cám ơn anh." Rõ ràng anh mới là người khổ sở nhất, lại muốn khuyên tôi, an ủi tôi.

Kiển Tân hơi mỉm cười ly khai.

§

"A Kiển, anh...... ngủ rồi sao?" Lăn lộn cả đêm, mọi người lại về nằm trên giường khi đã gần rạng sáng. Dịch Ân không có nửa điểm buồn ngủ. Trở mình, nhịn không được gọi Kiển Tân.

"Còn chưa. Có việc gì?" Kiển Tân nằm thẳng, nhìn bóng đêm trên trần nhà, thuận miệng trả lời Dịch Ân.

"Em muốn hỏi anh có khỏe không?" Dịch Ân thấp giọng mang một tia khổ sở. Đào vương hậu qua đời, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm. A Kiển...... Hẳn là rất khổ sở.

Kiển Tân vừa nghe liền hiểu ý Dịch Ân. Trong bóng đêm, hắn không miễn cưỡng mình phải cười chỉ bình tĩnh nói "Không có việc gì".

Dịch Ân lo sợ. Lòng muốn an ủi nhưng lại không biết nói từ đâu. Trong lòng cũng không ngọn nguồn nảy lên một cổ ủy khuất: Không thể nói cổ ủy khuất là vì ai. Là vì Đào vương hậu? Hay là Tiểu Tề tướng quân?

Kiển Tân không biết tâm tư Dịch Ân. Ở trong lòng lăn qua lộn lại mà nghĩ đến lời Thần Tường về tình cảnh của vương hậu. Hắn có thể khẳng định vương hậu hắn đã biết thân phận Evan. Nếu không sẽ không nói hai câu "Ngươi là người tốt". Có chút lời hắn không nói với Thần Tường: Nếu hắn thật sự không trở về được. Vương hậu hành động như vậy là vì hài nhi của bọn họ. Evan cầm quyền bình an một đời. Nếu hắn thật sự không trở về được.Lâu dần Evan đối đãi hai đứa trẻ vốn không phải thân sinh của mình thế nào? Đối đãi thế nào khi hắn căn bản không ái mộ vương hậu? Nếu Evan ngày sau tâm duyệt một nữ tử, thậm chí còn có hài tử, tình cảnh vương hậu cùng hai đứa con sẽ xấu hổ thế nào? Nhân tâm dễ biến ai cũng không chắc vị Mã tiên sinh được người tán thưởng có thể một ngày kia vì hài tử cùng nữ nhân của mình xem vương hậu cùng hai hài nhi của hắn không vừa mắt hay không? Về sau sẽ ra sao? Nhưng hôm nay vương hậu lựa chọn chết trong lòng Evan. Lại làm hắn thấy được hai đứa nhỏ gian nan sinh ra như vậy vô luận tương lai thế nào,Evan đối hai đứa nhỏ có thể nghĩ đến có mẫu thân nhu nhược trước khi chết cầu hắn chiếu cố hài tử của nàng. Đến lúc đó, bất luận Evan quyết định đối hai đứa nhỏ xử trí thế nào,bảo trụ một mạng là có thể. Lúc này mới thật là hao tổn tâm cơ.

Trong lòng Kiển Tân hụt hẫng. Vương hậu a vương hậu, ta chung quy vẫn là xin lỗi nàng.

§

Bên này Kiển Tân hụt hẫng trong lòng, bên kia Dịch Ân cũng không chịu nổi.

Diễn phim này, sau khi đọc kịch bản tất cả mọi người đều nhìn ra giữa Kiển Tân và Tề Chi Khản không phải tình yêu không có ai tin. Dịch Ân không biết Tề Chi Khản chân chính như thế nào nhưng khi cậu diễn giống như Đại Phong diễn vai diễn phối hợp Cừu Quang. Đem tình cảm quân thần như tình yêu để diễn. Thông qua bộ phim này, Dịch Ân ngây thơ lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là cả đời chỉ yêu một người. Nhưng xuyên qua, Kiển Tân sống sờ sờ đứng trước mặt cậu. Cậu lại có chút vô thố.

Tề Chi Khản đối Kiển Tân rốt cuộc có phải thích hay không? Nếu đúng vậy mặt Tề Chi Khản ở trước mặt Kiển Tân chẳng phải thực xấu hổ? Dịch Ân nghĩ như vậy. Còn không chờ cậu nghĩ ra nguyên cớ. Một tiếng sét đánh giữa trời quang: Kiển Tân chân chính cư nhiên có lão bà?

Dịch Ân ngốc. Nếu giữa Kiển Tề thật sự có tình cảm vượt quá hảo hữu vậy cục diện tam giác đối ai đều cực không công bằng. Cậu đã hy vọng Kiển Tề thật sự có thể forever nhưng cậu cũng hy vọng Kiển Tân có thể đối với vương hậu thật tốt.

Trằn trọc, cuối cùng Dịch Ân buồn nản mà vò rối bời đầu tóc. Tính, người đều đã chết, cậu nghĩ có ích lợi gì. Lại nói, lại nghĩ thế nào,cậu cũng không phải không giúp được gì. Cậu hiện tại có thể làm là giúp A Kiển luyện tốt hát và nhảy.

Nắm tay! Dịch Ân cọ cọ chăn đi vào giấc ngủ.

§

Thiên Ki vương cung

"Lần này đến Nam Túc, đại để là vậy." Lâm Cảnh Kiết cùng Hứa Đoái Trạch không ở đây, Tề Chi Khản cùng Evan nói chuyện có vẻ tùy ý chút.

Bên cạnh Evan có hai cái nôi, tuy hắn nghiêm túc nghe Tề Chi Khản hồi bẩm nhưng cũng thường thường thoáng phân tâm một chút đong đưa hai cái nôi dẫn đến hai oa oa "Y nha nha" vài tiếng.

"Lăng Quang bên kia không có động tĩnh không quan trọng, dù sao trong lòng y hiểu rõ là được." Evan cân nhắc nói, "Đến Trọng Khôn Nghi dù sao hắn cũng tính kế Thiên Ki chúng ta năm tòa thành trì trước đây còn tương lai lương thực sáu thành.Thù này đã sớm cùng chúng ta kết lớn, chẳng sợ ngươi trực tiếp xé rách mặt cũng không quan hệ, chỉ cần chúng ta hảo hảo an bài. Đừng cho hắn ở thượng vị Thiên Xu, chúng ta cần liên hệ chính là tam đại thế gia, bọn họ so với Trọng Khôn Nghi dễ lừa gạt hơn nhiều. Mà Dục Tịnh vương...... kế tiếp hắn muốn đánh Thiên Tuyền trước. Trận này trong kế của Mộ Dung Ly, chúng ta yên lặng xem biến xem xem Mộ Dung Ly cùng Dục Tịnh chuẩn bị làm gì."

Tề Chi Khản gật đầu tán đồng: "Lấy bất biến ứng vạn biến, được không?"

Evan cười nói: "Cũng không thể cái gì cũng không làm. Đối ngoại chúng ta tạm không làm gì nhưng đối nội vẫn muốn tăng một chút quốc lực. Tiểu Tề, ta định phong ngươi là quân hầu." Phong hào là Lâm Cảnh Kiết định ra lấy nghĩa "Chư quân đứng đầu". Evan từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài không biết trong lịch sử Trung Quốc từng có một chiến thần thiếu niên tiếng tăm lừng lẫy được phong Vô Địch hầu chỉ cảm thấy hai chữ vô địch với các kiểu thi đấu hạng nhất ở hiện đại được xưng trọng cho nên hơi buồn cười. Lại ngẫm dù sao vô địch là đệ nhất. Tiểu Tề đánh giặc xứng danh đệ nhất Thiên Ki liền đồng ý.

Tề Chi Khản kinh hãi: "Ai Văn ý của ngươi là gì? Ta bất quá một kiếm sư từ thị vệ làm được thượng tướng quân đã dẫn tới bất mãn trong triều, hiện tại còn muốn tùy tiện phong hầu?"

Evan vội đem chuyện quán đinh nhập mẫu tinh tế nói.

Tề Chi Khản sau khi nghe xong, áp xuống sợ hãi trong lòng, tinh tế cân nhắc, một lúc lâu mới nói: "Ý của ngươi là lấy tên của ta đi thử phương pháp này?"

Evan gật đầu: "Đúng vậy, nếu muốn phương pháp này thi hành ta nghĩ có vài điểm phi thường trọng yếu : Thứ nhất, cần có độ tập quyền cao, điểm này chúng ta đang làm. Thứ hai, chúng ta cần phải có chính sách cường mà hữu lực có lợi với dân,nếu không muốn mở rộng phạm vi khẳng định không được. Thứ ba, hiện đại tất cả mọi người đều biết thuế pháp, hơn nữa cảm thấy thuế pháp. Ở nơi này, ta trước sau vẫn sợ ra có vấn đề cho nên phạm vi thử nghiệm nhỏ là cần thiết vạn nhất phát hiện không đúng tạo thành tổn thất cũng trong phạm vi khống chế."

Tề Chi Khản trầm mặc một lát, nói: "Ai Văn, ta nói thật với ngươi cách này không thể được."

Evan từng nghĩ tới phản ứng của Tề Chi Khản. Hắn cho rằng Tề Chi Khản sẽ dùng quân công đơn bạc lên chức quá nhanh chờ lý do phản đối lại không nghĩ rằng y trực tiếp đem thuế pháp này cho không. Evan trực quan mở to hai mắt nhìn hiện ra kinh ngạc.

Evan cũng không tức giận, hắn không cho rằng đệ nhất tài tử Thiên Ki Lâm Cảnh Kiết đưa ra nhất định được, cũng không cho rằng quan niệm hiện đại phù hợp, tương phản, hắn thật cao hứng Tề Chi Khản có thể đưa ra ý nghĩ của mình, mà không phải một mặt thuận theo. Mọi người mỗi người phát biểu ý kiến của mình, thảo luận, so với khư khư làm theo ý mình đáng tin hơn nhiều.

"Ngươi nói một chút." Evan cổ vũ mà nhìn Tề Chi Khản.

Tề Chi Khản hít sâu một hơi, đem ý nghĩ của mình nhất nhất thuật lại: "Nếu ta lý giải không sai, quán đinh nhập mẫu này là dự tính ban đầu khiến thuế khoá lao dịch của Thiên Ki ta đạt tới gánh nặng, tài sản bá tính cùng với nộp thuế thành có quan hệ trực tiếp, do đó cam đoan bình thường quốc khố thu nhập từ thuế. Cứ như vậy, có được bộ phận ruộng đất tài phú lớn cùng với tá điền của cường hào phú hộ đứng mũi chịu sào. Cho nên từ lúc bắt đầu, thuế pháp mới này, phú hộ Thiên Ki trên dưới hợp lực chống đối."

Evan cau mày. Điểm này hắn cũng không phải không nghĩ tới, nhưng không có khả năng chỉ vì phản kháng lớn đem chính sách có lợi cho dân đi bỏ.

Tề Chi Khản nói tiếp: "Ngoài ra, trừ bỏ phú hộ chẳng lẽ cách này thật sự có lợi với dân? Đồng ruộng Thiên Ki có quan điền, tư điền, dân điền, thay tên điền từ từ phân, các loại đồng ruộng mỗi mẫu không đợi nạp bạc, so với dân điền quá nặng, lại đều phái thêm đinh, trọng giả càng trọng. Nói ngắn gọn, cách này ban đầu dự định tốt, nhưng nếu thực hiện trong quá trình quán đinh không đều, như vậy không những vô pháp ưu đãi dân, ngược lại sẽ khiến gánh nặng càng trọng. Chẳng lẽ muốn đem một bộ phận gia tăng thuế ruộng nhập đất hoang sao?"

Evan có chút hiểu ý của Tề Chi Khản. Hắn giật mình: "Tiểu Tề ngươi hiểu việc này như vậy? Thật là lợi hại a." Nói việc đồng áng tốt, không tốt a?

Tề Chi Khản rõ ràng nghiêm túc, đột nhiên bị một khen, có chút ngượng ngùng. Y thẹn thùng nói: "Ai Văn ngươi nói Trọng Khôn Nghi tính kế chuyện lương thực Thiên Ki. Ta nghĩ Thiên Ki ta là đại quốc nông cày, việc đồng áng thật sự quá dễ dàng bị hắn tính kế, liền tìm thư tịch về phương diện này xem, thêm ta vốn lớn lên ở dân gian, đối tâm lý bá tánh bình thường, đương nhiên có chút hiểu."

Evan cười cười: "Ngươi cũng quá khiêm tốn, ta cũng không có nghĩ đến vấn đề này còn ngươi nghĩ được." Hắn dừng một chút, "Như vậy đi, ta cho người gọi Lâm Cảnh Kiết tới, các ngươi giáp mặt thảo luận một chút, sau đó nói suy nghĩ của ngươi. Chân lý càng biện càng minh."

Chân lý càng biện càng minh? Lời này có chút ý tứ. Tề Chi Khản cười.

Đợi Lâm Cảnh Kiết tới, hai người đấu võ mồm một hồi. Evan ôm hai đứa nhỏ, rất có hứng thú mà nghe. Đào Tắc tiểu vương tử tựa hồ là ngại hai người quá ồn, miệng bẹp bẹp, làm bộ muốn khóc, Evan nhẹ nhàng vỗ về.Đào Thi tiểu công chúa ngược lại rất có hứng thú, thường thường phát ra một tiếng "Nha", ứng hòa hai người kia.

"Thi biện luận" cuối cùng, Tề Chi Khản đưa ra: Quán đinh nhập mẫu rất tốt, nhưng cần hoàn thiện cũng không ít, cần thời gian, tế thủy trường lưu mà thực thi, nước mới có thể đến thành; hiện nay là thời gian chiến tranh, không có nhiều thời gian như vậy làm kế lâu dài, đã muốn cho dân gia thừa lương lại muốn cho binh mã lương thảo sung túc, tốt như vậy, là thực hành đồn điền chế.

"Cái gọi là đồn điền chế, đó là lấy quân đội trấn thủ đồn điền biên cương. Đầu tiên đem đồng ruộng hoang vu vô chủ thu về nước, chiêu mộ lưu dân đến biên thành, triều đình cung cấp đất đai, hạt giống, trâu cày cùng nông cụ, bọn họ khai khẩn trồng trọt, khi thu hoạch triều đình cùng nông dân đồn điền ấn tỉ lệ chia ra. Đồn điền phân hai loại dân truân và quân truân . Dân truân mỗi năm mươi người làm một truân, truân trí Tư Mã, không lệ quận huyện, thu hoạch chia cùng quốc gia -- sử dụng quan ngưu giả, quan sáu dân bốn; sử dụng tư ngưu giả, quan dân đối phân. Quân truân lấy binh lính đồn điền, sáu mươi người làm một doanh, một bên phòng thủ, một bên đồn điền. Quan trọng nhất: Đồn điền nông dân không được tùy ý rời đi đồn điền." Tề Chi Khản đơn giản mà nói ý tưởng trong đầu.

Lâm Cảnh Kiết sau khi nghe xong, vỗ tay: "Cách này đã giải quyết đường xá xa xôi vận chuyển không tiện tự lực cánh sinh, lại có thể làm cho binh lực thủ phòng không lãng phí nhân lực, thật là một công đôi việc."

Evan nói: "Nhưng còn có một vấn đề, theo ngươi nói nông dân đồn điền không được tùy ý rời khỏi đồn điền, như vậy nông dân đồn điền bị trói buộc ở đất đai, đầu tiên thân phận không tự do. Hơn nữa nếu ngày sau chiến loạn, theo lời ngươi tỉ lệ không ngừng kéo lớn, bóc lột đồn điền ngày càng tăng thêm, rất có thể sẽ khiến cho dân đồn điền đào vong cùng phản kháng. Đồn điền thế này, khả năng chỉ giới hạn tránh từ đất khách đường dài vận chuyển lương thực, giải quyết quân đội biên cảnh phòng giữ, cũng không thể làm...... quốc sách." Evan đem hai cái "chế độ kinh tế cùng chế độ xã hội" nuốt trở vào, thay đổi khiến hai người trước mắt này có thể nghe hiểu.

Tề Chi Khản cười nói: " Nếu thật có thể bình định, vì dân sinh kế, chỉ sợ còn phải làm quán đinh nhập mẫu của Lâm đại nhân."

Evan đem Đào Thi tiểu công chúa đặt vào nôi, để nàng chơi, sau đó ôm Đào Tắc tiểu vương tử vỗ nhẹ, một bên bế một bên nói: "Vậy trước thực hiện đồn điền chế đi muốn đi một bước tới, hiện tại là thời gian chiến tranh, trước lấy biện pháp khẩn cấp này; sau khi Cảnh Kiết trở về có rảnh cũng nghĩ hoàn thiện biện pháp quán đinh nhập mẫu thế nào. Còn có ...... Ách?"

Tề Chi Khản cùng Lâm Cảnh Kiết nghiêm túc nghe lại không ngại Evan đột nhiên ngừng câu chuyện phát ra một tiếng quái thanh.

"Vương thượng?"

Chỉ thấy Evan ôm oa oa trong lòng, dở khóc dở cười mà ngẩng đầu: "Các ngươi ai đi gọi nhũ mẫu lại đây? Đây là lần thứ ba trong tháng này." Naughty boy! Why do you like to pee on me somuch?

Không khí nghiêm túc biện luận lập tức trừ khử vô tung. Đào Tắc tiểu vương tử ngáp một cái, chân có chút lực nhỏ, múa may nắm tay nhỏ, liếc xéo Evan một cái ý tứ: "Mau cho bổn vương tử đổi tã, bổn vương tử muốn đi ngủ!"

Lâm Cảnh Kiết nén cười đi ra ngoài gọi người, con ngươi đen nhánh của Tề Chi Khản cũng tràn đầy ý cười. Evan thấy thế, nửa là bất đắc dĩ nửa là buồn cười mà nhỏ giọng mắng một câu: "Có cái gì buồn cười? Tiểu tử này làm dơ y phục vương thượng của ngươi, ngươi không thay vương thượng của ngươi đau lòng?"

Mặt Tề Chi Khản "đằng" mà đỏ lên. Cái gì vương thượng của y? Vương thượng chuyển thế quả thực không chính hình.
------------

Chương 34: Hòn ngọc quý trên tay, thiên tuế thường thanh

Evan thay một y phục sạch sẽ, lại cùng Tề Chi Khản Lâm Cảnh Kiết thảo luận đồn điền chế cụ thể để thực thi Lâm Cảnh Kiết làm kỹ càng tỉ mỉ. Vừa lúc nhũ mẫu đổi tã cho Đào Tắc ôm đến, Evan bế trong tay của mình dỗ dành bảo nhũ mẫu lui ra. Tề Chi Khản thấy Evan thuần thục nhịn không được hỏi: "Từ hôm đó tới nay Ai Văn vẫn ôm vương tử và công chúa?"

"Đúng vậy, không được sao?" Evan nhẹ nhàng vỗ tiểu Đào Tắc. Tiểu Đào Tắc nắm tay, đặt ở bên đầu, chống lỗ tai. "Tuy ta không trải qua nhưng cũng nghe nói qua cung đấu lung tung rối loạn đem hai đứa nhỏ tới hậu cung ta sợ gặp phải phi tần phát điên nào đó."

Tề Chi Khản hơi gật đầu. Không sai, vương hậu mới chết, hậu cung có một số người tâm tư muốn động. Vương tử cùng công chúa tới hậu cung chỉ sợ là dê vào miệng cọp chi bằng giống như vậy để bên người Ai Văn chăm sóc.

Đào Thi tiểu công chúa trong nôi, cảm thấy không thú vị, thấy không có người tới ôm ấp hôn hít nâng lên cao mà dỗ dành chính mình, môi phấn nộn kéo ra, "Oa" giọng gào khan lên.

Đào Tắc tiểu vương tử đã ngủ đột nhiên bị đánh thức, chân đạp một cái, cũng không cam lòng yếu thế mà khóc lên.

Evan đau đầu. Lại tới nữa lại tới nữa, hai tỷ đệ này, tỷ tỷ hoạt bát hiếu động, mỗi ngày tinh thần đều thật sự tốt; đệ đệ lại vĩnh viễn một bộ dáng chưa tỉnh ngủ. Tỷ đệ nuôi ở một chỗ, nhưng hành động và nghỉ ngơi khác nhau, vì thế thường xuyên, tỷ tỷ phải đem đệ đệ ầm ĩ lên. Em bé không biết nói đạo lý a? Phép tắc chính là: Không hài lòng, khóc! Hơn một tháng này, hắn cũng coi là hiểu tính tình hai tỷ đệ chút, tỷ tỷ là tiểu bá vương, lúc thanh tỉnh tốt nhất lúc nào cũng có người ôm dỗ dành, ngẫu nhiên có thể để nàng tự chơi trong chốc lát, thời gian dài lại không được. Cũng may đệ đệ đại đa số đều ngủ hoặc là tự mình phát ngốc, rất ngoan, bằng không hắn chỉ có một đôi tay, thật đúng là dỗ không được. Bất quá gặp loại "Nhị trọng xướng" này, Evan chỉ có thể tìm người ngoài hỗ trợ, có đôi khi là vừa lúc nghị sự cùng Lâm Cảnh Kiết và Hứa Đoái Trạch, có khi là gọi người đem nhũ mẫu mang lại đây, hiện tại......

"Tiểu Tề ngươi giúp ta ôm Tần Nhi một chút." Evan ý bảo Tề Chi Khản ôm Đào Thi tiểu công chúa.

"...... Ta?" Tề Chi Khản ngẩn người.

"Đúng ngươi giúp ta ôm con bé một chút có người ôm con bé sẽ không khóc." Evan an ủi chấn kinh Đào Tắc.

"......" Tề Chi Khản chân tay có chút luống cuống, cuối cùng Evan thúc giục, cũng lo lắng tiểu Đào Thi gào hỏng giọng nói, "Bang" một tiếng, y ném kiếm, đi đến cạnh nôi, nhớ lúc trước ma ma dạy, thật cẩn thận đem tiểu Đào Thi ôm lên.

Sao mềm như vậy sao mềm như vậy...... Tề Chi Khản vẻ mặt đau khổ nhìn oa oa trong lòng, y quả thực lo lắng nhuyễn giáp trên người mình có phải quá cứng hay không cộm đến đứa nhỏ.

Về sau tiến cung, tuyệt đối mặc thường phục mềm mại ! Tề Chi Khản hạ quyết tâm.

Tiểu Đào Thi trong lòng Tề Chi Khản, phát hiện không phải quen thuộc, tiếp tục gân cổ lên gào khan. Tề Chi Khản đầy mặt khẩn trương, học Evan động động khuỷu tay, lại vụng về nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu Đào Thi. Kỳ tích, âm thanh tiểu Đào Thi gào khan nhẹ xuống.

Ánh mắt Tề Chi Khản sáng lên, phảng phất phát hiện cái gì mới mẻ, tò mò mà tiếp tục vỗ Đào Thi tiểu công chúa.

Vì thế dần dần, âm thanh tiểu Đào Thi gào đã không có, đổi thành trẻ con ê a.

"Ai Văn, nàng không khóc!" Tề Chi Khản đầy mặt vui sướng, lần đầu tiên dỗ dành hài tử, y lại mới lạ lại thỏa mãn.

Đào Tắc tiểu vương tử không có thanh âm ma quái của tỷ tỷ quấn tai, cũng trấn an lại. Evan cười nói: "Hai tỷ đệ dùng chiêu này, như rất thích người khác nhẹ nhàng vỗ lưng, cũng không biết thói quen này giống ai."

Giống vương thượng. Trong lòng Tề Chi Khản lập tức có đáp án. Thời còn bé y cùng Kiển Tân ngủ chung thì phát hiện, lúc Kiển Tân ngủ không an ổn, y chỉ cần nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, hắn có thể rất nhanh an tĩnh lại, sau đó có thể ngủ ngon.

Tề Chi Khản lần đầu tiên được cảm giác rõ ràng như vậy, hai đứa nhỏ này, là cốt nhục của vương thượng, là sinh mệnh. Y cúi đầu nhìn tiểu công chúa, tiểu Đào Thi nắm lấy lọn tóc trước ngực Tề Chi Khản không chịu buông, Tề Chi Khản sợ nàng không biết nặng nhẹ đặt vào trong miệng, vội ngồi xuống đưa tay túm lấy, muốn lấy tóc ra, không dám dùng lực quá lớn, tiểu công chúa cho rằng y cùng nàng chơi, cười khanh khách.

Nụ cười này, không được rồi, Tề Chi Khản cảm thấy tâm mình đều hóa.

Từ khi về nước đến bây giờ, Tề Chi Khản là lần đầu cẩn thận xem xét con của Kiển Tân như vậy. Lúc đầu Evan để y ôm hài tử lòng y tràn đầy khẩn trương, sau lại có một đống quốc sự phiền nhiễu, lúc này Evan để y dỗ dành oa oa, thật ra cho y cơ hội này.

Tiểu hài tử hình dạng như vậy, tròng mắt đen bóng giống hắc diệu thạch, lông mày còn nhạt, lông mi lại tinh mịn, cái mũi nhỏ làm người nhịn không được muốn quét qua, môi phấn nộn, khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận lộ ra khỏe mạnh, bóng loáng tinh tế như trứng gà.

"Công chúa ngày thường thật đẹp." Tề Chi Khản nhịn không được nhẹ giọng tán thưởng.

Đào Tắc tiểu vương tử đã mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, Evan phóng thanh âm nhẹ trả lời y: "Đó là ngươi không phát hiện bộ dáng mới sinh của chúng, làn da vừa hồng vừa nhăn, khóc lên như mèo kêu, rốt cuộc là sinh non, lại là song bào, y thừa nói thai mang không đủ. Ta khi đó thật sợ......" Thanh âm Evan thấp xuống, nhưng lời nói khiến tâm Tề Chi Khản hung hăng mà căng thẳng. Tề Chi Khản lại cúi đầu cười nhìn tiểu Đào Thi, nhưng vô thức nghĩ đến đứa nhỏ dễ thương hoạt bát như vậy, nếu dưỡng không được sẽ như thế nào?

Evan thấy tiểu Đào Tắc đã ngủ, sau đó tiếp tục nói: "Sau chúng sinh ra không đến hai ngày đã phát bệnh vàng da, làn da đều vàng, còn phát bệnh kén ăn, nhiều nhũ mẫu thay phiên tới, sửng sốt là không uống sữa. Đặc biệt là Án Nhi, thật nhiều thứ mới vất vả dỗ ngủ hô hấp lại đột nhiên khó khăn hoặc ngất lịm. Khi đó ta suốt đêm không dám ngủ, bên cạnh hai đứa nhỏ, sợ vạn nhất ta ngủ, nhũ mẫu không để ý, không phát hiện hai đứa nhỏ không thoải mái, đến lúc đó cứu trị không kịp......" Thanh âm Evan có chút nghẹn ngào, thời gian vì hai đứa nhỏ lo lắng hãi hùng, lại là tư vị đời này hắn cũng chưa hưởng qua, đặc biệt sợ hãi giây tiếp theo tử thần sẽ lặng lẽ mang đi, hắn lại cái gì cũng không làm được.

"Hai đứa nhỏ đáng thương, cái gì cũng chưa được ăn, phải uống thuốc trước." Evan tự mình uống qua thuốc đắng, ngẫm lại đau lòng đến không được.

Tề Chi Khản nghi vấn: "Không thể để nhũ mẫu uống thuốc trước lại dùng sữa đút cho vương tử công chúa sao?"

Evan sửng sốt, ngay sau đó cười khổ nói: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Đương nhiên là để nhũ mẫu uống trước, sau đó để thuốc hỗn sữa cho hài tử uống, sao có thể để cho chúng trực tiếp uống thuốc? Nhưng cho dù như vậy, chúng vẫn ăn không được, ăn thì phun ra, phun ra còn phải tiếp tục uy. Nơi này lại không có bình sữa linh tinh, bằng không ta gọi bọn họ cho sữa để ta tự mình uy. Khi đó ta nhìn bọn họ, quả thực quá thống khổ, có đôi khi cũng nhịn không được mà nghĩ,chúng sinh hạ có tội gì đâu. Bất quá có đôi khi ta thật sự quá đau lòng. Chờ một lúc uy được thuốc cùng sữa ta lại nghĩ có thể sống sót là tốt. Chỉ cần chịu đựng qua cửa này, ta nhất định sẽ để chúng về sau khoái hoạt vui sướng mà trưởng thành không bao giờ để chúng chịu khổ."

"Sau lại còn có đại quan: Án Nhi đột nhiên phát sốt không ngừng nôn sữa, rút gân. Vốn dĩ lúc trước y thừa nói hai đứa nhỏ trong cơ thể mẹ dinh dưỡng không đều, thân thể Án Nhi kém hơn tỷ tỷ, ta thiếu chút nữa cho rằng nó thật sự chịu không nổi nữa. Nhũ mẫu y thừa nháo đến người ngã ngựa đổ, ba ngày không ngủ không nghỉ, cuối cùng đem người cứu trở về. Cũng chính là đoạn thời gian kia, đại khái mọi người đều đặt lực chú ý trên người Án Nhi, Tần Nhi lại là nữ hài tử, luôn có những người cảm thấy công chúa không quý giá bằng vương tử ta cũng không chú ý, những cung nhân chiếu cố Tần Nhi cư nhiên lười biếng, còn có nhũ mẫu ngại thuốc đắng, uống một nửa bỏ một nửa, Tần Nhi uống thuốc không đủ, bệnh vàng da không khỏi sau lại phát bệnh mẩn ngứa."

Tề Chi Khản nhìn tiểu Đào Thi cười đến thiên chân vô tà(*) trong lòng, tay lôi tóc cái nắm chặt thành quyền, hạ giọng giọng căm hận nói: "Khó trách ngươi muốn hai đứa nhỏ ở bên cạnh. Những cung nhân nhũ mẫu đâu?"

(*) Thiên chân vô tà: Ngây thơ trong sáng

"Đều xử trí," Thanh âm Evan cũng không có độ ấm gì, "Ngươi yên tâm, liên quan đến hai đứa nhỏ, ta sẽ không mềm lòng. Ta đầu tiên tra xét có người bày mưu đặt kế bọn họ trễ nải công chúa hay không, bất quá không tra ra cái gì -- ta nghĩ cũng là, dựa theo tư duy cổ nhân các ngươi, yếu hại cũng là hại Án Nhi, sẽ không đi động Tần Nhi, bất quá tra một tra sẽ yên tâm-- sau đó ta đem những cung nhân đến lãnh cung nhũ mẫu phạt bạc sau toàn bộ trục xuất vương cung."

Tề Chi Khản không trả lời. Nếu là y, nhóm người đó đừng nghĩ đến sống, công chúa cũng là con của vương thượng không chấp nhận được bọn họ trễ nải chà đạp như vậy!

Tay Tề Chi Khản nắm tóc bất động, Đào Thi tiểu công chúa bất mãn, y một tiếng, dùng chân đá Tề Chi Khản. Tề Chi Khản hoàn hồn, vội thu sát khí, vỗ nhẹ dỗ nàng, lại đem tóc nhét vào móng vuốt của tiểu Đào Thi.

Tiểu Đào Thi lại đối tóc Tề Chi Khản mất đi hứng thú, cầm ngón cái của Tề Chi Khản, cười hì hì không chịu buông tay, đầu lưỡi nhỏ duỗi ra, phun ra không ít nước miếng.

Evan thấy thế, cười nói: "Tiểu công chúa bướng bỉnh! Nó muốn cùng ngươi chơi sát nước miếng. Nàng thích nhất chơi cái này, để cho người khác không thể không lúc nào chú ý nàng, hấp dẫn lực chú ý của người khác, giống tiểu bá vương. Ngươi lấy yếm lau là được."

Tề Chi Khản cầm lấy khăn trước ngực tiểu Đào Thi, mềm nhẹ lau đi nước bọt trên cằm nàng . Mới vừa lau khô, tiểu Đào Thi "Hắc hắc" cười, lại há mồm phun ra một ít, Tề Chi Khản tiếp tục lau cho nàng, không thấy nửa điểm thiếu kiên nhẫn. Tiểu Đào Thi rất đắc ý. Hai người chơi một hồi, không biết mệt.

Evan cười thở dài một hơi: "Cũng may, hết thảy đều qua, hiện tại hai đứa nhỏ càng ngày càng khỏe mạnh. Nhìn ra được, thân thể bọn họ bắt đầu chắc nịch, hành động cũng có lực, có đôi khi ầm ĩ đến sung sướng, ta đều ôm không được chúng."

Tề Chi Khản tiếp tục lau nước miếng cho tiểu công chúa, một bên lau một bên nói: "Ngươi một mảnh phụ tâm đối chúng, chúng tuy nhỏ, tất nhiên có điều cảm ứng, không nỡ cô phụ khổ tâm ngươi. Đúng rồi, công chúa cùng vương tử nhũ danh là ' bình an ' sao?"

"Lấy hài âm ' bình an ' " Evan đem hai cái tên viết xuống cho Tề Chi Khản nhìn, "Tần Nhi là trân châu, Án Nhi là thường thanh."

Tề Chi Khản ôn nhu mà cười: "Một người là hòn ngọc quý trên tay, một người là thiên tuế thường thanh, thật tốt."

Evan nhìn tiểu Đào Tắc ngủ trong lòng, cười nói: "Hòn ngọc quý trên tay cũng được, thiên tuế thường thanh cũng tốt, ta chỉ hy vọng chúng về sau bình bình an an là được. Thế đạo loạn, ta không cầu chúng có hành động lớn gì mọi việc có thể bình an thì tốt."

Tề Chi Khản trong lòng vừa động: "Ai Văn, ngươi chuẩn bị......"

Evan cười cười: "Chúng ngày ngày bên cạnh ta, buổi tối ngủ cùng ta, mỗi lần buổi tối đái dầm cũng đều là ta đổi tã, tay cầm tay nuôi lớn, tuy rằng không phải ta thân sinh, nhưng tình với máu, chúng chính là hài tử của ta. Ta không biết thời gian của ta còn có bao nhiêu, cũng không biết tương lai Kiển Tân sẽ như thế nào, cho nên hiện tại ta có năng lực này, ta muốn giúp chúng trải đường thật tốt-- ngươi yên tâm, ta cũng không muốn làm đại sự gì, có thể bảo hộ chúng bình an là được, đây cũng là ta hứa với Đào Chước Hoa."

Tề Chi Khản cong môi cười: "Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ , ngươi là một phụ thân tốt." Đối hài tử, sẽ may mắn hơn vương thượng.

Chương 35: Yến tiệc oa oa trăm ngày, thích khách tụ lại

Tề Chi Khản trở lại Thiên Ki không đến hai ngày trong triều đường liền nhận được tin: Nam Túc hướng Thiên Tuyền khai chiến.

Trận này, khởi điểm Nam Túc thế như chẻ tre, liên tiếp đoạt được bốn toà thành: Quan Thành , Dương Châu, Doanh Châu, Tế Châu của Thiên Tuyền Đầu tiên Thiên Tuyền phái người nghị hòa, nghị hòa không thành, Ngô lão tướng quân chết. Ngô Chi Viễn tiểu tướng quân mặc giáp ra trận, liên tục phản kích, thu phục đất mất. Đợi đến chiến sự hoàn toàn bình ổn, đã là đầu xuân.

Evan lấy danh nghĩa Kiển Tân, phát quốc thư đến các nước, mời các nước phái sứ thần đến Thiên Ki, cùng ăn mừng Thiên Ki đại vương tử cùng đại công chúa trăm ngày.

Mùa xuân mỗi năm đều là thời gian các nước quan hệ bình thản nhất. Rốt cuộc thời tiết để tu sinh dưỡng tức, không có nước nào muốn vào thời gian tĩnh dưỡng này đi khai chiến bởi vậy đối với thiện ý của Thiên Ki, các nước vui vẻ tiếp nhận. Đương nhiên, ngoại trừ Chấp Minh.

Rốt cuộc trong mấy thiếu niên đế vương, Chấp Minh lớn nhất. Mắt thấy Kiển Tân rốt cuộc có hậu, thậm chí là tiên vương cùng nhóm thần tử đứng ngồi không yên, sôi nổi yêu cầu Chấp Minh lập hậu. Dù không lập hậu có mấy phi cũng có thể. Vì thế Mộ Dung Ly toàn quyền phê tấu chương cũng cảm giác lực bất tòng tâm. Đối mặt trưởng bối thúc giục hôn sự muốn xử lý như thế nào? Tại tuyến chờ, rất cấp bách.

"Người đâu, đi mời vương thượng lại đây."

Mộ Dung Ly cho mời Chấp Minh bỏ diều xuống tung ta tung tăng mà chạy tới, vui sướng gọi "A Ly", thật xa có thể nghe thấy.

Đối Mộ Dung Ly miễn dịch bình tĩnh mà đem tất cả tấu chương hôn sự đặt qua một bên, chờ Chấp Minh đến, để chính hắn xem.

Chấp Minh còn tưởng rằng Mộ Dung Ly gặp việc lớn gì không thể tự mình quyết đoán, cho nên mới kêu mình tới cùng nhau thương lượng. Tuy rằng kết quả thương lượng vẫn như cũ là để Mộ Dung Ly tự mình quyết định. Kết quả không nghĩ tới sẽ là cái này.

"Những lão gia đó là quá nhàn, mỗi năm một lần như vậy, ngoan ngoãn ở nhà với tôn tử không tốt sao, nhọc lòng vì bổn vương làm cái gì? Chẳng lẽ có hài tử, có thể theo chân bọn họ?" Chấp Minh đem tấu chương ném một bên, méo mó mà nghiêng trên ghế. Hắn dùng tay chống đầu, tiếp tục phun tào: "Kiển Tân kia cũng thật là......bản thân có hài tử nên cao hứng còn phải đến trước mặt bổn vương khoe ra. Tin bổn vương không tặng lễ hay không! "

Mộ Dung Ly: "......"

Đối với Chấp Minh, Mộ Dung Ly không ôm hy vọng.

Mộ Dung Ly trực tiếp hỏi: "Vương thượng, việc này ngài nghĩ như thế nào? Thiên Ki vương thượng nhỏ hơn ngài, đã có nhi nữ song toàn. Chẳng lẽ ngài...... thật sự không muốn con nối dõi sao?" Lời nói vừa ra, trong lòng Mộ Dung Ly cũng có chút không thể nói là không dễ chịu.

Chấp Minh liếc mắt : "Ta muốn hài tử? Ta vẫn là hài tử!"

Mộ Dung Ly: "......"

Không dễ chịu gì, hiện tại Mộ Dung Ly chỉ cười lạnh.

Chấp Minh đại khái cũng cảm thấy mình đã ba mươi nói lời này thực sự đuối lý, cợt nhả tiến đến bên cạnh Mộ Dung Ly: "A Ly ~ ngươi biết là ta....ta thật sự không muốn tuyển phi gì cả......"

Khóe miệng Mộ Dung Ly cong lên.

"...... Huống chi sinh kị A Nhàn cũng gần đến rồi, bọn họ đề cập việc lập hậu này. Không sợ A Nhàn dưới chín suối không nhắm mắt sao?" Chấp Minh lật lật đống tấu chương "Hô, cư nhiên còn có tấu chương của thái phó, uổng công A Nhàn là cháu gái của ông ta."

Khóe miệng mỉm cười của Mộ Dung Ly biến mất, lại biến trở về biểu tình lạnh như băng. Y dùng ngữ khí gợn sóng bất kinh hỏi: "Xem ra vương thượng đối vương hậu tình sâu vô cùng? Chi bằng coi đây là cớ. Khước từ việc lập hậu, ngài thấy thế nào?"

"Tình sâu vô cùng? A Ly, ngươi đang cười ta sao?" Chấp Minh lười nhác dựa, suy nghĩ nói "A Nhàn là phụ vương mẫu hậu định thê tử cho ta, thành thân khi ta mới mười bảy, A Nhàn cùng thái phó quả thực là một khuôn mẫu khắc ra, suốt ngày thúc giục ta tiến tới, không cho làm cái này không cho làm cái kia, phàm là hạ nhân dám cùng ta chơi đùa, nàng ta đều phải xử lý nghiêm. Khuôn mặt đó, quả thực có thể hù người chết! Ngươi có thể tưởng tượng một tiểu cô nương mới cập kê, ngôn hành cử chỉ giống thái phó không có sai biệt lắm?"

Mộ Dung Ly tưởng tượng thấy thái phó mặt đầy nếp nhăn uất bình, sau đó nữ hóa...... thiếu chút nữa nhịn không được mà cười.

Chấp Minh tiếp tục nói: "Bất quá năm ấy A Nhàn mười tám tuổi gặp phải bệnh nặng. Tuổi như vậy, cũng đáng tiếc. Tuy bổn vương chán ghét nàng quản ta, nhưng rốt cuộc cũng là phu thê, đứng ở góc độ của nàng , nàng cũng không làm sai cái gì, là bản thân bổn vương không biết cố gắng, không phải phu quân của nàng thôi."

"Cho nên vương thượng đối vương hậu hổ thẹn, mới luôn kéo dài không có lập hậu sao?" Mộ Dung Ly hỏi.

Chấp Minh lắc đầu: "Cũng không được đầy đủ, bổn vương nghĩ tính tình ta đời này cũng không đổi được, hà tất lại cưới một cô nương? Sau khi A Nhàn chết, thê hiếu một năm, ngay sau đó phụ vương ta qua đời, bổn vương đăng cơ, nhưng vẫn giữ đạo hiếu thủ ba năm. Ba năm sau mẫu hậu ta cũng dự tính tuyển những người này cho ta, nhưng người cùng phụ vương ta ân ái cả đời, phụ vương đi rồi thân thể người luôn không tốt, một năm cũng đi, ta lại tiếp tục giữ đạo hiếu ba năm. Ta kết thúc giữ đạo hiếu khi Quân Thiên lịch ba trăm hai mươi bảy năm, khi đó bổn vương đăng cơ sáu năm, tính tình sớm định rồi, các lão thần chỉ lo lắng bổn vương không để ý tới chính sự, ngược lại không thời gian rỗi thúc giục bổn vương lại thành hôn. Hiện tại A Ly, ngươi đã đến rồi, bổn vương ít nhiều cũng xem chút tấu chương, bọn họ muốn thúc giục bổn vương đại hôn. Biến!"

Mộ Dung Ly nhàn nhạt nói: "Vương thượng là đang trách ta?"

Chấp Ninh lập tức từ ghế bắn lên, liên tiếp nói "Không phải a". Hắn sợ Mộ Dung Ly hiểu lầm, vội vàng giải thích: "A Ly có thể tới Thiên Quyền ta, là mấy đời phúc phận của bổn vương! Ngô...... Kiển Tân, đều do hắn, không phải có nhi tử sao, có cái gì khoe! Nếu không phải hắn khoe, đám lão gia hỏa kia cũng chưa chắc nghĩ đến lên chuyện đại hôn của bổn vương!"

Trong lòng Mộ Dung Ly thoải mái, trên mặt lại không hiện ra. Y đem những tấu chương đẩy qua Chấp Minh: "Nếu Vương thượng thật không muốn lấp đầy hậu cung, vẫn là nghĩ ra một cái cớ, đẩy đi."

Chấp Minh biết Mộ Dung Ly bị mình dỗ thuận, hì hì cười: "Vậy bổn vương phê tất cả tấu chương, miễn cho thái phó bọn họ nhìn chữ A Ly không tin, lại tới tìm ngươi gây phiền toái."

§

Tạm thời việc thúc giục Chấp Minh thành hôn không đề cập tới, yến tiệc Đào Thi Đào Tắc trăm ngày, các nước vẫn phái sứ thần mang theo lễ vật đến: Thiên Tuyền quốc làm chủ là Công Tôn Kiềm cùng Anh Lịch hầu ( đại biểu vương thất ), Thiên Quyền chính là Mộ Dung Ly cùng Mạc Lan, Thiên Xu chính là Trọng Khôn Nghi cùng với một người trong tam đại thế gia Tô gia, Tô Tuần. Đây là sau khi Tô Nghiêm chết, Tô Hàn bồi dưỡng một người khác nối nghiệp, mà Nam Túc phi thường có thành ý phái bào đệ Dục Luân của Nam Túc vương Dục Tịnh tới .

Tô Tuần, tên này Evan không có đem hắn cùng tám đại gia Tô Tuân trong Đường Tống liên hệ. Ngược lại nghĩ....tuân.....tốn...không phải là quẻ tốn xuất hiện? Lòng hắn tràn đầy tò mò nhìn vị phó sứ Thiên Xu thiếu chút nữa quỳ xuống gọi một tiếng "Anh cả".

Trưởng nhóm, em vẫn luôn cho rằng anh sẽ ở Nam Túc, không nghĩ rằng ngươi cư nhiên ở Thiên Xu! Evan quả thực phải quỳ bái kịch bản.

Bẻ ngón tay tính toán, tổng cộng tám quẻ, Thiên Tuyền hai người( đã chết một ), Thiên Xu hai người, Thiên Quyền một người, Thiên Ki họ có ba người! Evan vi diệu cười cười, sau đó đau lòng một quẻ là Nam Túc vương.

Bất quá hỗn luôn phải trả lại, đáy lòng Evan đang thực sảng cười nhạo Dục Tịnh vương, một người đi đến trạc tuổi Tề Chi Khản, là bào đệ của Dục Tịnh vương, Dục Luân, sau đó...... Evan liền choáng váng.

Ri, Ri, Ri......Riley?!

Nếu không phải Evan đã dưỡng mọi việc thành thói quen bình tĩnh, hắn nhất định sẽ trực tiếp một miệng phun trà.

Evan từ trong ánh mắt khó hiểu của Tề Chi Khản 45 độ ngẩng đầu nhìn lên không trung: Tập thể mười hai người SpeXial, có thể triệu hoán thần long không? ╮(╯﹏╰)╭

§

Yến tiệc Đào Thi Đào Tắc trăm ngày so với trong tưởng tượng Evan phiền toái rất nhiều, phô trương là đương nhiên không cần đề, mấu chốt là hai đứa nhỏ, lúc ôm ra, ngươi cam đoan chúng không khóc đi? Nếu là khóc lớn náo lên, vậy rất xấu hổ? Cũng cam đoan chúng không tè trong quần đi? Quay đầu lại ôm người rời đi, chẳng phải thất lễ sao? Còn có vạn nhất không thức thời muốn ôm hài tử làm sao bây giờ? Hài tử không muốn để cho người khác ôm làm sao bây giờ?

Đối việc này, Evan kiên quyết cho rằng, hết thảy lấy hài tử là chủ, hài tử không muốn để người khác ôm vậy không ôm, phải dũng cảm!

Tề Chi Khản ôm Đào Thi, phi thường tán đồng gật đầu.

Tóm lại yến tiệc hài tử trăm ngày, trong sứ đoàn các nước cũng phân biệt người ít tuổi -- bằng không đều là tiểu thanh niên, không hiểu kiêng kị làm sao bây giờ? Tỷ như Anh Lịch hầu muốn ôm Đào Tắc tiểu vương tử, đã bị Thiên Tuyền lão thần lặng lẽ ngăn cản.

Bữa tiệc trăm ngày, hai đứa nhỏ được nhũ mẫu ôm, Tiểu Tề tướng quân đã trở thành cuồng ôm oa oa dùng ánh mắt trông mong mà nhìn. Evan đối ánh mắt thử hỏi ý của y làm như không thấy.

Evan os: Nhìn ta làm gì, ta cũng muốn ôm, còn không phải không được ôm.

Hài tử hơn ba tháng, đầu đã có thể theo tiếng vang chuyển động 180 độ. Yến hội có nhiều động tĩnh, tiểu Đào Thi có vẻ phá lệ hưng phấn, vì thế được đến một đống lời khen "Công chúa thật là hoạt bát" "Công chúa linh động"; mà tiểu Đào Tắc thật vất vả tỉnh ngủ còn có chút ngốc, vì thế trong miệng khách khứa liền thành "Thản nhiên", "Thong dong".

Evan nghe những người này khen hai đưa nhỏ, một bên xấu hổ, một bên vui trong lòng.

Đệ đệ Dục Tịnh, Dục Luân rõ ràng là tâm tính hài đồng, đôi mắt tràn đầy để lộ ra ý "Hảo đáng yêu a thật muốn ôm"; Trọng Khôn Nghi vì Mộ Dung Ly ly gián rõ ràng đối Công Tôn Kiềm có khúc mắc, trên yến hội liền không đối diện ánh mắt của Công Tôn Kiềm, chỉ đem ánh mắt mình toàn đặt ở trên người hai đứa nhỏ, trong lòng khoa tay múa chân hai oa oa thật là dễ thương a; Mộ Dung Ly nhất quán lãnh tình; Công Tôn Kiềm trường tụ thiện vũ, một bên khen hài tử, một bên chúc mừng Evan, một bên còn chiếu cố Anh Lịch hầu, một bên cùng Mộ Dung Ly hữu hảo nói chuyện, một bên ứng phó đối một trận chiến giữa Thiên Tuyền và Nam Túc lời nói sắc bén, một bên bám riết không tha đến gần Tề tướng quân, cuối cùng một bên ý đồ cùng Trọng Khôn Nghi đối ánh mắt, một bên cùng Thiên Xu sứ đoàn Tô Tuần nói chuyện.

Lợi hại, tổng liêu đại nhân!

Tề Chi Khản thờ ơ lạnh nhạt:  Công Tôn Kiềm này, ai cũng muốn kết giao. ╭(╯^╰)╮

Evan ngồi trên cao, đem hết thảy thu hết vào đáy mắt, cười: Rốt cuộc mọi người đều tụ tập, đến đây, làm việc đi!

Lịch Quân Thiên:

296: Dục Tịnh sinh ra.

297: Khải Côn sinh ra.

301: Chấp Minh sinh ra.

302: Cừu Chấn sinh ra.

303: Tô Tuần sinh ra; Kiển Tân sinh ra; Ông Nhàn sinh ra.

305: Lâm Cảnh Kiết sinh ra; Công Tôn Kiềm sinh ra; Trọng Khôn Nghi sinh ra.

306: Đào Chước Hoa, Đào Diệp Trăn sinh ra; Lăng Quang sinh ra.

307: Dục Luân sinh ra; Tề Chi Khản sinh ra, Thiên Ki quân hậu Kiển thị chết, Kiển Tân ( 5 tuổi ) bị lập thế tử.

310: Quốc chủ Khải Côn ( 14 tuổi ) đăng vị, Mộ Dung Ly sinh ra.

317: Ông Nhàn ( 15 tuổi ) cập kê; Chấp Minh ( 17 tuổi ) cùng Ông Nhàn đại hôn.

320: Ông Nhàn ( 18 tuổi ) chết bệnh.

321: Thiên Quyền vương qua đời, Chấp Minh ( 21 tuổi ) đăng cơ; Kiển Tân ( 19 tuổi ), Tề Chi Khản ( 15 tuổi ) quen biết; Kiển Tân, Đào Chước Hoa ( 16 tuổi ) đính hôn; Đào Diệp Trăn ( 16 tuổi ) chết.

322: Kiển Tân ( 20 tuổi ), Đào Chước Hoa ( 17 tuổi ) thành hôn.

324: Thiên Quyền vương hậu qua đời.

325: Cận Thuyên băng hà, Kiển Tân ( 23 tuổi ) đăng vị.

327: Chấp Minh ( 27 tuổi ) giữ đạo hiếu kết thúc; Cừu Chấn ( 26 tuổi ) ẩn núp đến bên người Khải Côn ( 31 tuổi ) .

328: Tề Chi Khản ( 22 tuổi ) vào núi đúc kiếm.

329: Thiên Tuyền tấn công Dao Quang, Mộ Dung vương thất vong, Mộ Dung Ly ( 20 tuổi ) báo thù; Khải Côn đế ( 33 tuổi ) bị ám sát chết, Cừu Chấn ( 28 tuổi ) tự sát; Lăng Quang ( 24 tuổi ) suy sụp; Tề Chi Khản ( 23 tuổi ) hồi triều; Thiên Ki lập quốc, Kiển Tân ( 27 tuổi ) xưng vương; thiên hạ loạn cục bắt đầu.

330: Thiên Ki chiếm năm tòa thành trì của Thiên Xu; Công Tôn Kiềm ( 26 tuổi ) nhậm chức phó tướng; Evan xuyên qua trên người Kiển Tân ( 28 tuổi ) ; Trọng Khôn Nghi ( 26 tuổi ) bắt đầu kế sách thương ức nông ; Nam Túc lập quốc, Dục Tịnh ( 35 tuổi ) xưng vương; Đào Thi, Đào Tắc sinh ra, Đào Chước Hoa ( 25 tuổi ) chết.

331: Yến tiệc Đào Tắc Đào Thi trăm ngày, bốn thích khách tụ lại; quẻ tốn Tô Tuần ( 29 tuổi ) xuất hiện, về triều đình Thiên Xu, lấy thân phận phó sứ tiến vào tầm nhìn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro