Chapter 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Nhung lại đến nhà Lan Ngọc, Dung cũng đi theo, cô ấy biết Lan Ngọc đã đến nhà Thùy Trang nên nhắn cho Thùy Trang. Lan Ngọc đang đưa Thùy Trang đi ăn ở một quán ăn Nhật Bản, khi Lan Ngọc đồng ý, ba người đi xem phim chung với nhau.

Xem phim xong thì ba người ngồi uống trà sữa tại cửa hàng của một hãng trà sữa Đài Loan nổi tiếng.

"Thùy Trang sẽ học ngành gì ở đại học vậy ?"

Dung mỉm cười hỏi Thùy Trang.

"Mình sẽ học ngành ngôn ngữ"

"Ừ, cậu học giỏi mấy môn này thật, mà hai cậu sẽ vào trường Tôn Đức Thắng hả ?"

Thùy Trang quay sang nhìn Lan Ngọc, cô gật đầu, Thùy Trang mỉm cười quay lại nhìn Dung, nói:

"Đúng vậy !"

"Tôn Đức Thắng là trường top của thành phố, thật sự rất tốt đó", Dung gật đầu cảm thán.

"Còn cậu thì sao ?", Thùy Trang thắc mắc về quyết định chọn trường của cô bạn cùng lớp.

"Mình định sẽ đi du học"

"Du học ? Cậu định đi nước nào ?", Thùy Trang ngạc nhiên hỏi.

"Mình sẽ đi nước Anh, mình có người thân làm việc tại đó nên ba mẹ mình rất yên tâm"

Thùy Trang gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Lan Ngọc ở bên cạnh cả buổi không nói một câu nào nhưng nội tâm bên trong cô đang rất vui, Thùy Trang cũng chọn Tôn Đức Thắng, hai người lại có thể ở cạnh nhau. Lan Ngọc trước đây có thể dễ dàng nói nàng hãy cùng cô học chung một trường, nhưng lần này chọn vào đại học, Lan Ngọc không dám nói muốn học cùng nàng, đại học rất quan trọng, sẽ là đam mê, là ngành nghề mà cả hai mang theo cả đời, nên cô không thể tùy tiện như trước.

Lúc ra về, cô Nhung từ nhà Lan Ngọc đến đón con gái, ba người tạm biệt nhau, Lan Ngọc chờ Thùy Trang về nhà. Đến nhà, Lan Ngọc dẫn xe vào sân nhưng Thùy Trang vẫn đứng bên ngoài, cô lấy làm lạ, quay lại hỏi nàng:

"Cậu làm sao vậy ?"

"Mình đi dạo một chút đi, bụng mình hơi khó chịu"

Thùy Trang chỉ về phía công viên ở đằng xa, Lan Ngọc gật đầu đồng ý cùng nàng đi dạo.

Bốn giờ chiều, không khí thật mát mẻ, một vài tia nắng ấm áp cuối ngày nhưng không hề gay gắt. Lan Ngọc chậm rãi đi bên cạnh Thùy Trang, thỉnh thoảng nghiêng đầu sang quan sát gương mặt của nàng. Công viên không quá lớn, hai nàng đi một chút liền đến hàng cây cổ thụ của công viên. Có mất đứa trẻ dắt theo thú cưng chạy nhảy khắp nói. Vài cụ già cùng nhau tập dưỡng sinh. Một khung cảnh bình dị và êm đềm.

Thùy Trang chọn một cái ghế trống ngồi vào, Lan Ngọc cũng ngồi xuống bên cạnh nàng. Mấy cây hoa sữa đang ra những bông hoa trắng muốt, những cây hoa cảnh trồng ở bồn hoa được gió mang hương thơm nhè nhẹ tản ra trong công viên. Thùy Trang ngẩng cao đầu nhìn bầu trời trong xanh rồi hít lấy một chút không khí mùa xuân. Nàng mấp máy môi hỏi Lan Ngọc đang ngồi bên cạnh:

"Câu không định đi du học sao ?"

Thùy Trang biết họ hàng Lan Ngọc có người định cư ở nước ngoài. Hơn nữa, với gia cảnh và kinh tế của Lan Ngọc, muốn đi du học cũng không phải là chuyện gì khó, dù Lan Ngọc muốn hay không muốn nhưng mẹ Lan Ngọc hẳn phải có ý định cho Lan Ngọc đi du học. Mặc dù chất lượng giáo dục trong nước rất tốt nhưng những gia đình có kinh tế vẫn muốn con mình sang nước ngoài học.

"Không, chẳng phải trong nước vẫn còn nhiều trường tốt sao ?"

Lan Ngọc lắc đầu, Thùy Trang nghiêng đầu nhìn cô. Với tính cách của Lan Ngọc dù mẹ có muốn cô sang nước ngoài du học nhưng Lan Ngọc là dạng người không phải cứ ép buộc là được.

Thùy Trang nhẹ nhàng mỉm cười, hỏi tiếp:

"Vậy sau đại học thì sao ? Cậu sẽ sang nước ngoài học thạc sĩ hoặc tiến sĩ chứ ?"

"Trông mình có giống mọt sách không ?", Lan Ngọc nhếch miệng cười nhẹ.

Ý định của cô chính là mau chóng học xong để có thể đi làm kiếm tiền. Cô chưa từng muốn học lên thạc sĩ hay tiến sĩ gì cả. Dù có là gì đi nữa, Lan Ngọc cũng sẽ không lựa chọn đi du học, lý do chính là vì nàng. Nhưng chuyện quan trọng trước mắt vẫn là sau tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định, thu nhập tốt một chút. Bởi vì yêu đương cần phải có tiền, đặc biệt khi người cô yêu là một cô gái. Lan Ngọc không dám chắc sau này nếu hai nàng ở cùng một chỗ, cô sẽ cho nàng một cuộc sống khiến người khác ngưỡng mộ. Nhưng cô chắc chắn sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc, vô âu vô lo.

........

Buổi tối, Thùy Trang nấu món mì đơn giản, hai nàng cùng ăn rồi xem TV.

Gần mười giờ tối thì đánh răng, thay đồ và lên giường ngủ. Chiếc đèn ngủ nhỏ nơi tủ đầu giường được bật sáng, Thùy Trang nhìn Lan Ngọc, cô nói:

"Không sao, dạo gần đây mình cũng đã bật đèn khi ngủ nên quen rồi !"

Nghe vậy Thùy Trang mới cảm thấy yên tâm. Vì nàng sợ bóng tối nên Lan Ngọc đã tập ngủ với đèn, cô đã tập làm quen từ năm trước nhưng lúc đó nàng đã về quê. Lần du lịch lúc trước, Lan Ngọc cũng bật đèn ngủ nhưng Thùy Trang dường như không nhận ra, đến lúc này nàng mới chợt nhớ ra Lan Ngọc không dùng đèn khi ngủ. Thùy Trang nằm ngửa, nhắm mắt lại, Lan Ngọc nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn vào nàng, hỏi:

"Mình nghe nói trong lớp có người theo đuổi cậu ?"

Thùy Trang mở mắt nghiêng đầu nhìn Lan Ngọc, nàng nhẹ gật đầu. Lan Ngọc thoáng ghen tuông trong người.

"Cậu có muốn hẹn hò không ?"

"Không muốn", Thùy Trang cau mày.

"Tại sao", gương mặt Lan Ngọc giãn ra.

"Mình không có thích cậu ấy", Thùy Trang nhìn chằm chằm vào Lan Ngọc nói.

Lan Ngọc cười cười rồi quay lưng về phía nàng.

"Hiện tại cậu không thích cậu nam kia, nhưng sau này sẽ thích nam sinh khác sao ?"

Thùy Trang nhìn thấy Lan Ngọc thở đều, nàng cũng nhắm mắt đi ngủ. Một lúc lâu sau, Lan Ngọc trở mình quay người lại nhìn Thùy Trang, Gương mặt nàng quả thật rất hợp với sự bình yên. Lan Ngọc đưa tay muốn chạm vào má nàng nhưng nhanh chóng nhịn xuống mà rút tay lại.

"Thùy Trang, mình yêu cậu, thật sự rất yêu cậu, liệu cậu sẽ cho mình cơ hội chứ ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro