Chapter 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng một, Quỳnh Nga mời Thùy Trang và Lan Ngọc đến dự bữa tiệc sinh nhật nhỏ của cô trước khi hai người quay trở về nhà nghỉ Tết Âm Lịch. Lần trước sinh nhật của Diệp Anh, cô ấy đã tặng cho Diệp Anh một con gấu bông tự tay mình may, Quỳnh Nga rất khéo tay giống Thùy Trang, nàng ấy có thể nấu ăn, cũng có thể may vá.

Sinh nhật của Quỳnh Nga, Diệp Anh tặng lại cho nàng một bức tranh mà cô ấy tự vẽ. Mặc dù trông rất xấu, ngoài miệng Quỳnh Nga luôn biểu môi chê bai nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy là niềm vui không diễn tả được.

Thùy Trang nhìn sang Lan Ngọc, tình yêu của cô dành cho nàng cũng giống như Quỳnh Nga vậy, tuy lặng lẽ nhưng rất sâu đậm. Nàng từng nghĩ những món quà tự tay nàng làm để tặng cho cô có thể sẽ không phù hợp với Lan Ngọc, cũng không đẹp như khi mua ở ngoài nhưng nhìn vào mắt Quỳnh Nga, nàng có thể tưởng tượng ra Lan Ngọc đã vui đến như thế nào. khi nhận được quà của nàng. Thứ mà cô cần là sự quan tâm và đặc biệt trong lòng nàng, chứ không phải là giá trị hay vẻ ngoài của món quà.

Thùy Trang cảm thấy mình thật may mắn khi sớm nhận ra tình cảm của Lan Ngọc, nàng mong rằng Diệp Anh cũng sẽ may mắn giống như nàng, không bỏ lỡ một người yêu cô ấy hơn tất cả.

..............................

Mùng ba Tết, Lan Ngọc đón Thùy Trang đến nhà mình ở vài ngày cho đến khi mẹ nàng quay lại thành phố. Buổi tối, sau khi ăn cơm, hai người trở về phòng, Thùy Trang ôm laptop để viết tiểu thuyết, Lan Ngọc sau khi xem lại các thư điện tử rồi đi đến bên giường đóng laptop của Thùy Trang lại. Cô nhích lại gần nàng, đưa tay luồn vào váy ngủ của nàng, Thùy Trang bắt lấy bàn tay hư hỏng của Lan Ngọc.

"Đang ở nhà của cậu, không được lộn xộn"

Nàng nhíu mày cảnh cáo Lan Ngọc.

"Chúng ta đừng tạo ra tiếng động là được, với lại mẹ mình cũng biết rồi"

Lan Ngọc vẫn cứ vuốt ve đùi nàng.

"Không được, còn em cậu nữa, con bé vẫn còn nhỏ"

Thùy Trang đẩy tay Lan Ngọc ra.

"Mình khóa cửa trong rồi"

Lan Ngọc không bỏ cuộc, cô tiến đến gần Thùy Trang hôn lên bên má nàng.

"Ngọc !"

Thùy Trang né tránh.

"Yên lặng nào, cậu mà ồn sẽ bị phát hiện đó !"

Lan Ngọc dồn Thùy Trang vào mép giường khiến nàng không tránh né được nữa, bàn tay càng lúc càng hư hỏng đi vào trong váy ngủ của nàng.

Thùy Trang mím môi, cắn răng không phát ra tiếng, hai tay nàng bấu chặt vào ga giường. Đột nhiên, nàng nhớ ra một chuyện liền đưa tay đẩy Lan Ngọc ra.

"Không được, sáng mai phải giặt ga giường, mẹ và em cậu sẽ nghi ngờ"

Lan Ngọc bị Thùy Trang làm cho mất hứng liền rất khó chịu. Cô giận dỗi nằm xuống giường đắp chăn không thèm nói chuyện, Lan Ngọc cố gắng phớt lờ nàng để dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong mình. Thùy Trang lại tường Lan Ngọc đang giận dỗi nàng, suy nghĩ một lúc, Thùy Trang nằm xuống bên cạnh Lan Ngọc, nhỏ nhẹ nói:

"Ở đây không tiện, mai đến nhà mình"

Thùy Trang cũng không biết mình nói gì nữa, nàng chỉ muốn dỗ dành Lan Ngọc, lúc này hai má nàng liền đỏ ửng lên.

Lan Ngọc cong môi lên cười, cô quay qua hôn lên trán Thùy Trang rồi ngoan ngoãn ôm nàng đi ngủ.

Sáng hôm sau, Lan Ngọc ở nhà mình mới được nửa ngày đã bịa một lý do để kéo Thùy Trang quay về nhà của nàng. Vừa vào nhà một lúc, Lan Ngọc lại dụ dỗ nàng lên phòng, cô vòng tay kéo Thùy Trang đến gần mình, cúi đầu hôn vào má rồi ngậm lấy vành tai của nàng.

"Ngọc, bây giờ mới ba giờ chiều"

Thùy Trang đỏ ửng mặt, cố né mấy cái hôn của Lan Ngọc.

"Thì sao ? Dù gì ở nhà cậu cũng đâu có ai ngoài chúng ta"

Lan Ngọc thì thầm vào tai nàng.

Thùy Trang còn chưa kịp phản ứng đã bị Lan Ngọc kéo đến bên giường, chiếc giường của nàng rất nhỏ, không thoải mái để lăn qua lăn lại nhưng nó không làm khó được Lan Ngọc. Hơn nữa, ở nhà cũng không có ai, Lan Ngọc không bị thứ gì cản trở liền rất hăng hái mà hành động.

Lan Ngọc tựa nửa người vào đầu giường, vì chiếc giường nhỏ nên Thùy Trang ngồi trong lòng cô, Lan Ngọc kéo chăn che thân thể không mảnh vải của hai nàng lại.

"Ngọc ?"

Thùy Trang đột nhiên nói.

"Sao vậy ?"

"Mình muốn nói cho mẹ biết về quan hệ giữa chúng ta"

Thùy Trang ngẩng mặt lên nhìn cô, Lan Ngọc nghe thấy mà trong lòng vui mừng.

"Không cần phải gấp như vậy"

Cô trấn an nàng.

"Không gấp, mình nghĩ nên nói rõ với mẹ mình", Thùy Trang lắc đầu.

"Mẹ cậu sẽ chấp nhận không ?"

Lan Ngọc có hơi lo lắng.

"Không chấp nhận mình cũng không quan tâm, mình chỉ cảm thấy không có gì phải lén lút giấu giếm, chúng ta cũng không làm gì sai"

Thùy Trang đối với mẹ nàng mà nói, mối quan hệ giữa hai mẹ con mới chỉ hòa hoãn được một chút, nàng cũng không có ý định hỏi ý kiến bà ấy, chỉ là nàng không muốn Lan Ngọc phải thiệt thòi.

Lan Ngọc hiểu ý nàng, cô hôn lên môi Thùy Trang rồi cười nói với nàng.

"Tùy cậu quyết định, nếu có vấn đề phải nói với mình, biết chưa ?"

Lan Ngọc biết nàng sẽ dùng thái độ như thế nào để nói với mẹ nàng, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của nàng. Thùy Trang từng nói, không cần người khác chúc phúc nhưng Lan Ngọc lại muốn, Thùy Trang đã chịu quá nhiều thiệt thòi mất mát, cô muốn cho nàng hết thảy tất cả những điều tốt đẹp nhất của thế gian này.

Ánh sáng của chạng vạng tối chiếu qua khung cửa sổ, Lan Ngọc ôm chặt nàng ở trong lòng, bây giờ nàng đã có cô, Lan Ngọc sẽ không để cho nàng phải chịu đựng thêm bất cứ ủy khuất nào.

Ngày mùng sáu, mẹ nàng quay trở về nhà, còn mang theo rất nhiều quà quê.

Sáng hôm sau, chị họ và em gái nàng đi ra ngoài chơi, ở nhà chỉ còn nàng và mẹ. Thùy Trang đi xuống bếp rót nước rồi ngồi ở bàn ăn, mẹ nàng đang đứng rửa rau, Thùy Trang suy nghĩ rồi nói:

"Mẹ, con có chuyện muốn nói"

Mẹ nàng nghe thấy liền quay lại nhìn nàng, bà ấy thấy Thùy Trang đang rất nghiêm túc nhìn mình liền lau tay, đi đến ngồi đối diện với nàng.

"Có chuyện gì quan trọng sao con ?"

Mẹ nàng lo lắng hỏi.

"Cũng không quan trọng, con chỉ muốn nói, hiện tại con đang hẹn hò"

Thùy Trang nói thẳng, sắc mắt không chút lo sợ.

"Vậy sao ? Người đó là ai ? Sống ở đâu ?"

Mẹ nàng hơi ngạc nhiên khi mà nàng lại chủ động nói với bà ấy chuyện này.

"Là người mẹ đã gặp nhiều lần"

"Mẹ gặp rồi sao ?"

Bà nhíu mày, cố gắng nhớ lại những người bà đã biết trong số bạn bè của Thùy Trang.

"Là Lan Ngọc"

Thùy Trang trực tiếp nói thẳng.

Mẹ nàng nghe xong có chút hoảng hốt, bà ấy mím môi cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi"

"Hai đứa...bắt đầu từ khi nào ?"

"Chỉ mới năm ngoài", Thùy Trang thành thật trả lời.

"Vậy sao !"

Mẹ nàng hơi bối rối, bà ấy thật sự không biết phản ứng hay đối diện ra sao ? Nếu là người khác hẳn là sẽ phản đối kịch liệt và không chấp nhận nhưng bà ấy còn không cho nàng được tình yêu của một người mẹ, bà chẳng có tư cách gì để phản đối nàng tìm đến hạnh phúc.

Thùy Trang biết bà ấy đang khó xử, nàng nhìn thẳng vào mắt bà ấy.

"Bọn con rất nghiêm túc, mẹ của Ngọc cũng biết chuyện này rồi !"

Bà bị Thùy Trang đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, ngay cả mẹ của Lan Ngọc cũng chấp nhận, bà ấy không có cái quyền cấm cản hai nàng.

"Ừm, vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi. Hai đứa đều đã trưởng thành, chuyện của bọn con mẹ không can thiệp"

Nghe được những lời này của mẹ, trong lòng Thùy Trang thật sự rất vui vẻ.

"Ngày mai con gọi con bé đến ăn cơm, dù sao bên nhà họ cũng biết, mẹ lại không nói gì sẽ khiến họ hiểu lầm"

Lan Ngọc nghe Thùy Trang báo tin mà vui mừng đến không nhịn được cười thành tiếng. Sáng ngày hôm sau, cô vội vàng đến nhà Thùy Trang như đã hẹn, mẹ nàng nhìn thấy Lan Ngọc liền nhiệt tình chào đón, bà ấy nấu rất nhiều món hai nàng rất thích.

Ở trên bàn ăn, ba người nói chuyện rôm rả, đây là lần đầu tiên Thùy Trang nói chuyện với bà ấy tự nhiên và nhiều đến vậy. Trong lòng bà dâng trào một cảm xúc khó để diễn tả. Bà nhìn thấy Lan Ngọc quan tâm, chăm sóc Thùy Trang như thế càng yên tâm về mối quan hệ của hai nàng. Bà không thể cho nàng tình yêu thì ít nhất bà ấy cũng sẽ không cản trở người khác cho nàng thứ tình cảm ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro