Chương 1: Ủa? Tui xuyên rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trên đường khói bụi mờ mịt, từng tiếng bíp bíp của từng chiếc xe đang tăng tốc vượt cố vượt đèn vàng trước khi chuyển đỏ.

Chúc An đứng dưới cầu vượt bên cạnh cái đèn thông giao thông đã tróc hết sơn, trên tay cầm cây kem gặm rộp rộp để giảm bớt cái nóng trong cái nắng 40 độ như làm tan đi lớp mỡ bụng của cậu.

Chúc An đang đợi Grap đón mình ra sân bay, hôm nay xe máy của cậu lủng lốp rồi nên đành phải đi Grap tạm.

Bỗng một tiếng kípp vang lên, một chiếc xe bán tải muốn vượt đèn vàng nhưng đèn lại chuyển đỏ, không kịp phanh mà mất lái, tông vào cây đèn giao thông bên cạnh cậu. Cây đèn giao thông ngay lập tức ngã đập về phía Chúc An.

Cậu không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn đèn giao thông đổ ập xuống.

Tầm nhìn của Chúc An như cúp điện, tối đen như một tích tắc rồi lại sáng lên, phong cảnh trước mắt cậu thấy đổi, không còn là dòng xe ồ ạt, những toà nhà cao tầng hiện hiện đại mà đổi thành dòng người người mặc đồ cổ trang đi lướt qua, từng căn nhà ngói gạch vữa treo bảng hiệu ghi ngôn ngữ nào đó mà cậu không hiểu.

Chúc An đứng đơ ra hơn vài phút, cây kem trong tay cũng tan hết thành một cái que, cho đến khi một số người đi đường dừng lại ánh mắt nhìn tóc và trang phục của cậu như kẻ quái dị, nói chuyện xì xào.

Chúc An mới hoàn hồn, né tránh mà chạy thẳng vào một ngõ nhỏ.

Tránh đi những ánh mắt, trong đầu hiện tại Chúc An xoay quanh suy nghĩ.

Why? Tại sao? Tui xuyên không?

Chúc An chưa tin tưởng lắm mà vội lấy điện thoại trong ba lô ra kiểm tra, màn hình hiện ra ứng dụng đặt xe thông báo đã mất kết nối, cậu chuyển sang phần cài đặt kiểm tra 4G, Wifi, tín hiệu điện thoại thoại đều không có.

Chúc An thẩn thờ nhìn điện thoại 3 giây rồi cất nó vào túi. Cậu muốn chắc chắn rằng mình đã xuyên không mà không phải ảo giác hoặc có khi cái đèn giao thông kia đã đập cậu một phát chết tươi và đây là địa ngục cũng nên.

Chúc An quay lại con đường lúc nãy, không mục đích mà xuôi theo dòng người, tuy có vài người né tránh cậu nhưng cậu không để tâm cho lắm. Trong tầm mắt cậu, lướt qua những căn nhà vết mốc, vết ố, cũ kĩ của năm tháng lên đó, nhìn từng biểu cảm đầu sống động vui vẻ có khi lại khắc khổ buồn rầu của mỗi người trên đường, mùi thơm của lò hấp bánh của bà lão ở góc đường, mùi tanh của cá và thịt heo, mùi cay nồng của nồi súp, hàng chục mùi khác của người đi đường hòa vào nhau khích thích khức giác cực mạnh, âm thanh nô đùa của hai đứa trẻ, tiếng rao vặt của kẻ bán kẹo, tiếng nói chuyện nhẹ uyển chuyển của hai cô nương,... Mọi thứ nhấn mạnh với cậu rằng mọi là chân thật, cũng chẳn phải địa ngục đáng sợ vì chết rồi thì cần gì ăn uống buôn bán .

Bước chân Chúc An vô thức dừng lại, cậu thực sự không hiểu tại sao chuyện xuyên không lại rơi xuống đầu cậu, thật sự không muốn xuyên không đâu, đặt biệt là xuyên không cổ đại như thế này, không internet, không chơi game, máy điều hòa, nhà vệ sinh,.... đúng là ác mộng nhân sinh.

Thà xuyên vô tương lai còn đỡ hơn không.

Hu Hu.

Bầu trời vốn bị mây đen bao phủ nổ ra từng tia chớp, từng giọt mưa rơi xuống mặt Chúc An, một số người lấy ô sẵn ra che mưa ra một số chạy khác chạy tìm chỗ trú mưa, Chúc An Chậm chân hơn một chút nên một số căn nhà có mái hiên đã chen chút người nên chạy thêm một đoạn đến một căn nhà 3 lầu ở ngã ba khá ít người trú mưa nên chạy qua đó.

Chúc An vừa đứng ở trong mái hiên phủi nhẹ đi lớp nước dính trên tóc, mưa bên ngoài dần trở nên nặng hạt, sấm chớp nổ ầm cắt ngang bầu trời.

Chưởng quầy ở trong đang mãi tính tiền, nghe tiếng sấm mà vội nhìn ra trước cửa có vài người đang đứng trú mưa, hắn cau nhẹ mày, vẫy tay gọi một tiểu nhị tới chỉ ra cửa.

"Tiêu tiểu nhị, ngươi theo lệ cũ mà giải quyết"

Tiêu tiểu nhị gật đầu đã hiểu, nhanh chân ra ngoài, hắn chấp tay chào mọi người.

"Khách quan nơi này chúng tôi làm ăn, không tiện để trú mưa, nếu khách quan muốn vào trong thì chúng tôi xin tiếp đãi, còn không thì xin mọi người hãy sang chỗ khác, mong mọi người lượng thứ cho"

Chúc An nhận ra nơi mình trú là tửu lầu khá là xa hoa, không muốn tìm lấy phiền phức, Chúc An đội mưa chạy sang một mái hiên ở phía đối diện khá là nhỏ chỉ đủ 1 người đứng, nhưng Chúc An nhớ lại lời nói của tiểu nhị thì cảm thấy gì đó kì lạ.

Còn những người khác thì một số ít có tiền thì vào trong được tiểu nhị tiếp đón nồng nhiệt, một số thì giống cậu tìm nơi khác trú mưa, phần còn lại thì cố chấp không di chuyển.

Tiểu nhị khuyên họ thêm vài lời mà vẫn không xi nhê thì thay đổi sắc mặt gọi bảo tiêu ra, tống khứ họ ra ngoài.

Mấy người kia bị đuổi ra xám xịn rời đi, tiểu nhị thấy không còn người đứng chắn cửa thì vào trong tiếp tục công việc.

Chúc An trong cơn mưa gió lạnh giá rét, ánh mắt đạm nhạt nhìn vào trong tửu quán đầy náo nhiệt, người ăn kẻ uống no say nói chuyện với nhau làm cậu thật sự muốn về nhà đắp chăn uống một ly sữa nóng xem phim.

Chúc An thở dài một tiếng, suy nghĩ một chút tồi lấy từ ba lô lấy ra mấy tinh bảng, đeo tai nghe lên bật bài nhạc "Trú mưa", cầm bút điện tử lên bắt đầu vẽ lên khung cảnh trước mắt.

Từng nét vẽ mềm mại nhanh chóng xuất hiện trên màn hình, cảnh tửu lầu nhộn nhịp sinh động dần hình thành.

Không biết qua bao lâu khi, sắp hoàn thành bức vẽ thì tiếng động đổ vỡ cực lớn áp luôn tiếng nhạc trên tai nghe.

Chúc An dừng bút, tháo tai nghe ra, vội vàng cất máy tính bảng đi, xem xét trong tửu quán.

Bên trong tửu quán, một thiếu nữ y phục trắng hoa văn thêu đàn bươm buớm đỏ đeo khăn che mặt được bảo vệ sau lưng bởi hai thanh niên y phục xanh sẫm. Đối diện là một nhóm 5 người, làm chủ là thiếu nữ mặc áo màu xanh lam y trưởng thành hơn mỗi bên đứng hai người thủ hộ.

Không khí giữ hai người cực kỳ căng thẳng, mọi người trong tửu lầu bất giác tránh xa hai người thanh một khoảng trống riêng biệt.

Chưởng quầy thấy tình cảnh như thế, cùng tiểu nhị liếc nhìn nhau, chưởng  quầy xui tay với tiểu nhị, tiểu nhị liền cầm ô chạy ra ngoài.

Cuộc đối thoại giữa hai thiếu nữ kia vẫn diễn ra không tranh cãi to tiếng chỉ nhẹ nhẹ nhàng nhàng điềm đạm nhưng ngày càng căng thẳng vì không khí xung quanh bị đông cứng lại.

Không khí thực sự bị đông cứng á.

Trên người thiếu nữ áo lam kia liên lục tỏa ra từng đợt sương băng lạnh lẽo làm đông cứng từng giọt mưa đang rơi xuống cũng bị đóng băng nốt.

Sau đó, thiếu nữ áo trắng kia đưa cho thiếu nữ áo xanh kia một cái hộp, thiếu nữ áo xanh dùng ánh mắt ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào nó, mọi thứ lắng đọng lại, từng đợt sương trắng thu liễm trở lại cơ thể  thiếu nữ áo làm, nàng vuốt ve cái hộp kia, rồi gật đầu với thiếu nữ áo trắng như đồng ý một điều gì đó.

Chương quầy lau nhẹ mồ hôi trên, thầm nghĩ may mắn là không có chuyện tranh đấu xảy ra, tửu lầu tháng trước vừa mới sửa lại cũng vì có hai nhóm tu sĩ tranh giành một bảo vật mà đánh sập một nửa tửu lầu, nhớ lại khoảng tiền khổng lồ phải xây lại một nửa tửu lầu kia đến bây giờ hắn tức tới đau gan.

Nghĩ mọi chuyện đã êm xuôi thì từ trong những người hóng chuyện vụt qua 3 cái bóng xông vô hòng cướp lấy cái hộp.Thiếu nữ áo lam nhanh chóng thu hộp gỗ vào túi trữ vật, rút ra một thiết phiến quạt tấn công lại 3 người kia.

Người đứng gần vị trí tấn công của thiết phiến quạt nhất, cánh tay lập tức xoay chuyển thay đổi thủ thế gống sức ấn chưởng về phía thiếu nữ áo lam, nàng ta nhanh tay giơ thiết phiến quạt chặn lại đòn tấp công.

Nguồn lực cực lớn đẩy nàng lùi về sau cả một đoạn, sàn nhà bị kéo lê vỡ nát ra, những thứ xung quanh cững bị hất văng.

Nàng khụ ra một chút máu ở khóe miệng, khinh sợ nói.

"Luyện Khí Kỳ mãn cấp"

Mọi thứ diễn ra chỉ bằng một cái chớp mắt, mọi người xung quanh mới hồi thần, lại nghe nàng nói thế liền bỏ chạy tứ tán ra ngoài mặc kệ trời đổ mưa to, mấy trận chiến của mấy tu sĩ đối với người bình thường như bọn họ không khan nỗi.

Chúc An trải qua nền văn minh khoa học đang sốc nặng trước quá trình đánh nhau giống y như phim tiên hiệp, đừng nói cậu xuyên vô tu tiên giới gì đó nhé, cậu thực ớn kiểu thế giới chết vạ lây cực cao vì tranh đấu như thế này lắm.

Nhưng mà....

Nhìn đoàn người cao lớn đứng trước cậu, Chúc An thầm rên trong lòng, mọi người đừng chen hết được không, tui muốn xem đánh nhau bắn chưởng.

Chúc An tuy sợ vạ lây nhưng hóng chuyện ăn dưa của con người là bản tính khó thể thay đổi. Thế là Chúc An quyết định chen lên trên để xem.

Trong tửu lầu chỉ còn nhóm người của thiếu nữ áo xanh và thiếu nữ áo trắng đối diện với ba người trông ăn mặc bình thường kia.

Không một dấu hiệu, hai bên liền xông lên tấn công, hộ vệ của hai nhóm mỗi bên ba đấu một đối với hai tên.

Thiếu nữ áo xanh đối đầu với tên luyện Khí Kỳ mãn cấp được cho là cầm đầu. Còn thiếu nữ áo trắng chỉ là người thường chỉ có thể ẩn núp phía sau.

Hai bên tung chiêu liên tục, từng đạo âm hưởng vang tỏa dữ dội, làm rung động từng đạo hơi nước, cơn mưa rơi thêm càng dữ dội, tiếng sấm vang lên liên tục như tăng hiệu ứng.

Bỗng một đạo ánh sáng cực lớn cắt ngang qua vùng trời, lao thẳng xuống vị trí thiếu nữ áo trắng, nàng ta không phòng bị mà bị sét đánh bất tỉnh.

Chuyện xảy ra đột ngột không ai ngờ trước, hộ vệ của thiếu nữ áo trắng vội vàng kiểm tra nàng.

Đồng thời, tiểu nhị cùng với đội vệ binh từ phía phía xa chạy đến nơi này. Ba người kia thấy vệ binh lập tức dứt ra, tung khói mù, biến mất trong màn mưa.

Đội vệ binh tới nơi, đội trưởng vệ binh thấy mặt của thiếu nữ áo lam thì vô vàn quỳ xuống.

" Tham kiến Tam công chúa"

Tam công chúa giơ tay miễn lễ.

"Đội trưởng trị an, mau điều binh điều tra xung quanh cho ta, đặt biệt kiểm tra những kẻ khả nghi"

"Tuân lệnh"

Đội trưởng trị an lập tức phái binh ra bao vây khu vực xung quanh, từng binh lính rà sát từng người, kẻ nào có vũ khí hoặc biểu hiện lạ liền bị mang đi.

Đội trưởng trị an đi ngang qua Chúc An, bước chân dừng lại, ánh mắt rơi thẳm xuống người cậu.

Đừng bảo là....

"Ăn mặc kì lạ, bắt lại"

Thế là Chúc An bị hai người vệ binh kéo đi.

Sao lại bắt tui, tui chỉ hóng hớt thôi mà. Q-Q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro