thien de kiem (phan 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LỜI TỰA

Hồng Mông sơ khai - Thiên Địa hỗn độn

Trung hữu cự nhân - Bàn Cổ thị danh

Thần Phủ khanh thương - Phách khai Âm Dương

Trọc giả vi địa - Thanh giả vi thiên

Đó là đoạn mở đầu bài thơ "Vạn Cổ Sáng Thế Ca" kể lại truyền thuyết khai thiên lập địa của Thần Bàn Cổ. Xuất hiện khi trời đất còn hỗn mang, thần vốn vô sinh vô tử, bất diệt bất vong và cô tịch vĩnh hằng…

Sau cùng Thần hoá giải toàn thân, sinh ra nhật nguyệt tinh tú, chư Thần và sinh linh vạn vật... Vật chất trong thế giới do Thần Bàn Cổ tạo ra cấu tạo bởi 5 nguyên tố Thần Công: Kim,Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ, mỗi nguyên tố do một Thần cai quản. Các Thần lại có mối liên hệ đặc biệt với sinh linh duới Hạ giới, có thể truyền năng lượng cho nhau thông qua cái gọi là "Tín Ngưỡng" - nếu mất đi Tín Ngưỡng chư Thần sẽ suy yếu và gặp đại nạn. Vì vậy, 5 vị thần cai quản 5 nguyên tố công khai giao tranh để giành Tín Ngưỡng dưới Hạ giới. Đặc biệt quyết liệt là cuộc chiến giữa Thủy Thần Công Công và Hỏa Thần Chúc Dung - hai thần đánh nhau triền miên khiến sinh linh Hạ giới bao phen lao đao. Qua 9 trận liên tiếp thất bại, Thủy Thần Công Công phẫn nộ dâng Hồng Thủy nhấn chìm cả Hạ giới, sử sách gọi là "Đại nạn Hồng Thuỷ".

Sinh linh Hạ giới đối mặt với hiểm họa diệt vong, chư Thần cũng mất đi Tín Ngưỡng. Để cứu vãn sai lầm, chư Thần tập trung toàn bộ năng lượng còn lại của mình cùng với linh lực của 5 nguyên tố Thần Công tạo ra một thế giới mới ở giữa Hạ giới và Thiên giới gọi là "Thiên Thượng Nhân Gian". Sau đó, vì Nguyên Khí bị tổn thương, chư Thần đồng loạt phải lui về dưỡng sức tại vùng đất Thần Tịch nằm sâu trong vũ trụ. Tương truyền trước đó, mỗi Thần đã lựa chọn ra một sinh linh làm đại diện cho mình để tiếp tục duy trì Tín Ngưỡng, tục gọi là Thần Duệ. Những sinh linh có được linh lực trên thế gian như những người tu hành, yêu quái… đều gia nhập vào thế giới mới và gọi thế giới này là "Thế Giới Hoàn Mỹ", còn những sinh linh không thể gia nhập thế giới này phải gian lao khổ cực mới có thể vượt qua đại nạn. Khả năng ứng biến và sức sinh tồn của con người đã nằm ngoài sự tiên đoán của chư Thần: ở phương Tây con người đã tạo ra một con thuyền lớn để vượt qua đại nạn; ở phương Đông, con người vận dụng thuật đào kênh dẫn nước để tiếp tục sinh tồn…

Khi Thế Giới Hoàn Mỹ không còn sự cai quản của chư Thần, các sinh linh vì những ham muốn cám dỗ đã lao vào cuộc chiến tranh giành lãnh thổ và nguồn Nguyên Thạch có sức mạnh thần diệu. Các phe phái giao tranh liên miên, những nhóm không ngừng mở rộng đã lập nên Bang phái, Quốc gia… Trải qua ngàn vạn cuộc chiến tàn khốc, lục địa Hoàn Mỹ sau đó hình thành lên 5 thành đô lớn phân bố khắp Đông - Tây - Nam - Bắc và thao túng các thành đô nhỏ, tục gọi là "Ngũ Đế Danh Đô": Hoàng Đế, Thanh Đế, Xích Đế, Bạch Đế, Hắc Đế… 

Rồi một đêm vào năm 2905 Hoàn Mỹ đã xảy ra sự kiện lớn: Đại quân thần bí ở lục địa phía Tây phá Huyết Hải quan và vô số quái vật ở lục địa miền Trung tiến vào; đội quân của kinh đô Thanh Đế tiến vào lục địa uy hiếp bờ biển Hoàng Kim, mạch máu kinh tế của kinh đô Hoàng Đế. Cùng lúc đó xuất hiện lời đồn về dòng khí đen hung ác ngàn năm nay chưa từng có đã hồi sinh Thần Thú Chúc Long ở vùng đất ma thú và rồi các loài ma thú, quái vật đột nhiên từ vực sâu bí ẩn tràn lên đánh phá khắp nơi. Nguy hiểm hơn nữa là không biết kẻ nào đã thêu dệt ra câu chuyện ai cũng có cơ hội có được sức mạnh của chư Thần, được 33 tầng trời và 18 tầng địa ngục thuần phục nếu tiêu diệt được các Thần Duệ, cắt đứt mối liên hệ của chư Thần khiến chư Thần mãi mãi ở lại vùng đất Thần Tịch.

Lục địa đại loạn, thành đô Hoàng Đế và đại diện của Vũ tộc đến từ vùng rừng núi phía Tây Nam chính thức kí kết liên minh, tộc Thần Thú trên cao nguyên Tây Bắc cũng bị lôi cuốn vào cuộc chiến… đây là lúc người anh hùng xuất hiện, với bàn tay nắm giữ số mệnh và viết tiếp truyền thuyết anh hùng bất diệt!

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 1 phút và 34 giây ----- 

Phần 1: Cuộc hành trình của những kẻ bị nguyền rủa

Ch­ương 1 

Vào một buổi chiều trên U Minh Cổ Đạo .

Nơi này quanh năm phủ đầy tuyết,lạnh buốt,ít người sinh sống,chỉ có những tay Kiếm Khách làm nhiệm vụ mới hay đi qua đây mà thôi.

Mặt trời lấp ló đằng sau những đám mây dầy và nặng, màu xám xịt.Ánh nắng ít khi nào xuất hiện ở đây. Cây cối ở đây lưa thưa,chúng khát ánh nắng như người ta khát tiền vậy.Thiếu ánh nắng chúng khô quắt lại khiến cảnh vật càng thêm ảm đạm.

Một con Sơn Miêu đang đi tìm cái ăn, nó mò mẫm bới tuyết lên để tìm xem có cài gì đớp được không.Biết đâu gặp may, nó lại tìm được một cái hang thỏ cũng nên.

Bỗng có tiếng động làm con Sơn Miêu ngẩng đầu lên,nó nhìn quanh quất,chả có gì cả.Nhưng mà rõ ràng nó vừa nghe thấy cái gì đó.

Con Sơn Miêu nhìn quanh cẩn thận rồi,lại tiếp tục đào bới.Nó chạm phải 1 cái gì đó,nó liền bới lên nhanh hơn.Tuy nhiên, cái thứ mà nó tìm thấy chẳng bõ công đào từ nãy tới giờ của nó tí nào.1 thanh kiếm,dĩ nhiên là bằng sắt.Giá như cái bụng nó mà tiêu hoá được sắt thì tốt.Nó gạt thanh kiếm ra và lại đào bới tiếp.

Một tiếng ầm vang lên,lần này thì con Sơn Miêu dỏng cái đôi tai dài và chạy thẳng.Đến một cái hốc nhỏ,nó liền nấp vào.Cái giống Sơn Miêu này thực là tinh khôn, nó biết rằng chỉ cần cố gắng đợi 1 lúc nữa sẽ có cái ăn liền, mà thức ăn thì sẽ ê hề ra đó,chả cần phải đào bới làm chi cho mệt.Còn gì thú vị hơn cái chuyện thức ăn tự động nhảy vào mồm và chỉ có việc đớp chớ?

Từ đằng xa,một tên Hổ Nhân đang lặng lẽ quan sát.Người hắn cao lớn,cơ bắp nổi cuồn cuộn như sóng ngoài biển Vọng Hải vậy,những tay Thần Thú đều như vậy cả.Tay hắn cầm 1 cái rìu khá nặng,trên lưỡi rìu có những đường nét hoa văn phát ánh sáng đỏ. Hắn nhìn quanh rồi thò tay vào cái túi hắn đeo bên hông và lấy ra một thứ.

Một cái đầu lâu,đầu người,chứ không phải là đầu của tộc thú.Người tộc thú chết đi sẽ trở về nguyên dạng của loài thú, chứ không mang hình dáng của người.Tên Hổ Nhân cầm cái đầu mà trong lòng hắn thấy thích thú.Cái đầu này là của một tên Kiếm Khách.Kẻ nào bị hắn giết đều bị hắn lấy thủ cấp.Hắn sưu tập là để tính xem số kẻ mà hắn đã giết.Hắn tính lại , có lẽ hắn đã phải sưu tầm được hằng trăm cái đầu lâu rồi.

Nhưng rồi hắn vứt cái đầu lâu đi,cái đầu lăn lộc cộc từ xuống chân đồi.

Tên Hổ Nhân gầm lên 1 tiếng,dãi trong miệng hắn văng tứ tung,rồi hắn lao xuống.

Nhưng không phải là một mình hắn,theo sau tên Hổ Nhân là hàng trăm vạn chiến binh Thần Thú và Tiên Thú.Chốc lát,cả quả đồi rộng lớn đang mang màu trắng xoá bởi tuyết bỗng nhiên bị phủ đen kịt lại bởi bọn chiến binh.

Ở quả đồi bên kia,một tên Kiếm Khách cũng đang chăm chú theo dõi, y đã nhận ra bóng dáng của tên thủ lĩnh bọn thú tộc.Tên Kiếm Khách dự định hôm nay bằng mọi giá,y phải giết chết tên thủ lĩnh đó.Số phận của Kiếm Tiên Thành phụ thuộc vào y,vào trận đánh này.Y là một vị tướng,nên vinh quang sẽ đến với y hoặc là mọi người dân của Kiếm Tiên Thành sẽ coi y như một kẻ tội đồ đời đời kiếp kiếp.”Không-Không thể thua được”-y tự nhắc nhở mình.

Y hít một căng lồng ngực,rồi thở ra.Y rút kiếm,thanh kiếm trắng,thanh kiếm mà y đã phải vất vả lắm mới có được,không phải bằng công sức,mà là thủ đoạn,y mới có được nó.

Y vung thanh kiếm lên,hàng vạn Kiếm Khách và Pháp Sư xông lên,hôm nay là trận đánh cuối cùng,những chiến binh sẽ chiến đấu tới cùng để bảo vệ Kiếm Tiên Thành.

Những tiếng thét rầm trời của cả hai bên Nhân và Thú,và máu bắt đầu chảy.

Đằng xa kia,trên một đỉnh núi,một ông già đang nhìn đăm đăm xuống chiến trường.Ông lắc đầu,rồi chắp tay lại lầm rầm trong miệng:

Xin Thượng Đế hãy cứu rỗi linh hồn chúng con.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 3 phút và 11 giây ----- 

Ch­ương 2

Bác thợ rèn Lữ Hạ Đao tỉnh dậy sớm.Đáng ra bác phải mở cửa hàng,nhưng hôm nay có việc quan trọng.

Bác mở cửa ra,hít thở không khí buổi sáng sớm.Dạo này nhiều việc quá.Trong nhà vẫn còn hàng chục thanh kiếm của mấy tay Kiếm Khách nhờ sửa.”Chắc là tối nay về phải làm rồi”-bác thợ rèn uể oải nghĩ.Nhưng dù sao ở thành Nam Kiếm Tiên Thành này cũng dễ chịu,chứ không như ở thành Bắc,ồn ào lắm.Nơi đó có dinh làm việc của trưởng lão nên hàng trăm tay Kiếm Khách và Pháp Sư ra vào ngày đêm.Ngài thợ rèn cũng đã có tuổi,sắp ngũ tuần tới nơi rồi,trẻ trung gì nữa.Hàng ngày mà phải nghe tiếng bát nháo nhộn nhạo đó sao mà chịu được.Mất ngủ 1 đêm thôi là sáng ra không thể làm việc nổi.

Còn sáng sớm,nhưng cũng đã có người rồi.Lữ Hạ Đao thấy mấy tay Kiếm Khách hối hả đi ra cổng thành.Thỉnh thoảng lại thấy người của tộc Vũ đi qua.”Chà chà”-ngài thợ rèn tặc lưỡi,người ta bảo cấm có sai,có được vợ là con gái tộc Vũ quả là báu vật trên đời.”Đứa nào trông cũng xinh cả”, khổ nỗi con gái tộc Vũ lấy chồng tộc khác không nhiều.Bác thấy mấy thằng Kiếm Khách rủ rỉ tai nhau đang tìm cách nào để cưa cẩm,bác cười thầm,đó cũng là hình ảnh của bác thời trẻ mà.”Nhưng con gái tộc Vũ chảnh lắm mấy chú em ạ!”.

Bỗng nhiên một giọng nói làm bác trở về mặt đất:

-Bác có rèn không?

1 đứa con gái tộc Vũ,xinh như mộng đang hỏi bác.Mái tóc ánh bạc,đôi mắt phượng,đúng kiểu mắt của con gái tộc Vũ.Nhưng dù gì bác thợ rèn cũng đã qua cái tuổi yêu đương rồi, nên bác cũng chỉ cho đó là bình thường thôi.Nhưng điều làm bác ngạc nhiên là đứa con gái đang nheo mắt nhìn một thứ ở dưới chân bác.

Bác ngó sang bên trái và nhìn thấy một đống giẻ rách và rồi chợt hiểu ra bác nói vội :

-À không,hôm nay tôi bận rồi.

Dường như không để ý tới câu nói của bác thợ rèn,đứa con gái hỏi :

-Cái đống gì vậy bác?

-À,đống giẻ tôi định vứt đi nhưng mà ngại quá,để tạm đó đấy mà.

Nhưng đúng là hơi bất thường thật,cái đống giẻ to quá thể.Bác liền nói ngay:

-Vậy cô định rèn hay là sửa đồ?

Rút cục thì đứa con gái đã quay trở lại vấn đề:

-A,cái cung của cháu bị hư nhiều rồi,sáng nay định đem đi sửa sớm,nhưng hàng rèn ở thành Nam cũng nghỉ.Nghe nói là có tiệc ở đâu đó.

-Ừ,hôm nay là tiệc mừng thọ của bang chủ Hàn Thuyên của bang Hàn Thuỷ mà.

-À,ra vậy-Cô gái không lạ gì cái bang Hàn Thuỷ này cả.Đây là bang phái mạnh nhất hiện nay trong Hoàn Mỹ Giới,nổi lên từ sau cuộc Đại Hỗn Loạn 20 năm về trước.Cái bang này tiếng tăm cũng có mà tai tiếng cũng có.Không những là bang mạnh nhất Kiếm Tiên Thành mà còn là mạnh nhất Tổ Long Thành nữa.Tiếng nói của bang này cũng rất có trọng lượng ở các thành khác.

-Vậy-bác thợ rèn lên tiếng-khi nào cô cần lấy?

-Tối mai là cháu phải về Tích Vũ Thành rồi.

-Vậy thì không sao,chiều mai cô có thể đến lấy được.

-Ôi,thế thì may quá! Cháu cảm ơn!

Cô gái đưa cung cho bác thợ rèn.”Đồ khiêu chiến”-bác thợ rèn nhận ra bởi cái ánh sáng xanh nước biển của nó.Đồ khiêu chiến là phần thưởng của các trưởng lão chứng nhận cho các chiến binh đã có thể ra chiến trường.Bác thợ rèn hỏi vui:

-Làm khiêu chiến có mệt không?

-Cũng bình thường thôi bác ạ-cô gái cười.

-Vậy cô tên là gì?

-Cháu tên là Hoa Anh.

Bác thợ rèn ghi vào cuốn sổ “Hoa Anh,tộc Vũ,sửa đồ”.Rồi bác rút 1 cái thẻ đưa cho cô gái:

-Cầm lấy,nhớ giữ cẩn thận.Chỉ là đề phòng những kẻ thích lấy đồ của người khác thôi mà.

-Dạ,thôi cháu đi đây.

“Lễ phép quá!”-Thảo nào người ta mê con gái tộc Vũ,giá như ngày nào bác thợ rèn gặp được những khách hàng như vậy,không như mấy thằng Kiếm Khách,nhờ vả người ta rồi lại còn hoạch hoẹ đủ các kiểu nữa chứ,những lúc đó bác chỉ muốn cho mấy thằng ôn con vài phát vả.

Cô gái niệm chú,đằng sau lưng xuất hiện đôi cánh trắng muốt.Người tộc Vũ có cánh từ lúc mới chào đời,khi lớn lên,để cho tiện họ có thể làm đôi cánh biến mất như khi người ta phong ấn vậy.Cô gái liền vỗ cánh bay đi.

Lúc này bác thợ rèn mới tới cái đống giẻ rách kia và nói:

-Dậy thôi,định nằm tới trưa à!

Cái đống giẻ cựa quậy,rồi một cánh tay nhô ra từ trong đống giẻ khua khua trước mặt bác thợ rèn:

-Cho ngủ thêm tí “nựa” đi!

Bác thợ nhại lại:

-Thôi mày,”ngãy” hôm nay tao “cõn” việc “bẫn”!

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 4 phút và 13 giây ----- 

Cái đống giẻ phát tiếng cười,rồi từ trong đống giẻ chui ra một người.Y mặc một chiếc áo rách,cái quần đã ngả màu,y mang bên mình một thanh kiếm gỉ ngoèn gỉ ngoét,đêm qua trời lạnh quá nên y đã vớ được bất cứ cái gì ở ngoài đường để đắp lên người,trông cái đống giẻ mới bẩn thỉu làm sao.Y cười rồi nói:

-Bác đuổi tôi hả?

-Không đùa đâu,hôm nay có việc bận thật.

Trông vẻ mặt nghiêm trang của bác thợ rèn,tên Kiếm Khách cũng chẳng muốn đùa nữa.Y đứng dậy rồi đi thẳng.

Lúc ngồi,y trông còn đỡ,lúc đứng lên nom mới thảm hại,cái áo khoác ngoài rách như tổ đỉa,cái quần thì rách ngang dọc tung hoành,những miếng rách còn buông thõng tận xuống dưới gót chân.

-Này!-Bác thợ rèn gọi lại.

Tên Kiếm Khách quay lại:

-Sao? 

-Quay lại đây!

Tên Kiếm Khách ngạc nhiên,y có bỏ quên cái gì đâu vì hắn chẳng có gì để mà quên cả.

-Mày đưa thanh kiếm đây!Tao rèn lại cho!

-Ô,hôm nay hay thật!-Y cười ha hả, ngân lượng trong người chẳng có một đồng chứ chưa nói tới Kim Nguyên Bảo.

-Tao không đùa-Đoạn bác giật thanh kiếm trong tay hắn-Là một thằng Kiếm Khách mà lại để kiếm hỏng thế này à? 

-Nói trước là tôi không có tiền đâu!

-Cái kiếm ghẻ của mày tao không thiếu.Trong nhà cả đống,thích thì tao cho mày luôn đấy.Đợi tí,tao rèn xong ngay đây.

Nói rồi bác thợ rèn vào trong nhà.

Vợ bác thợ rèn đứng ở đó,cong môi lên trách chồng:

-Ông thật là vẽ chuyện,sắp tới giờ đi rồi đấy,mà cái thằng đó làm gì có tiền trả,nằm vạ vật ở cổng nhà mình suốt tháng nay rồi.

Bác thợ rèn không trách vợ,đàn bà ai chả thế,so đo tính toán thiệt hơn.Bác chỉ nói:

-Không sao tôi sửa nhanh thôi mà!

-Mà cái thằng đó không hiểu từ đâu ra,sao nó lại nghèo đến mức độ ấy chứ?

-Hình như hắn đến từ Uất Hận Thành.

-Sao?-Bà vợ hơi hoảng hốt-hắn tới từ Uất Hận Thành à? Sao ông biết?

-Nghe mấy tay Kiếm Khách bảo vậy.

-Liệu có sao không?

-Ôi-Bác thợ rèn khoát tay-Tên này hiền khô,thường hay bị chúng nó bắt nạt lắm,có lúc bị vồ còn chẳng nói năng gì cơ mà.Mà Bố Hàn cũng là người đến từ Uất Hận Thành đấy chứ. 

Một lúc sau bác trở ra cửa.Bác trả lại kiếm cho tên Kiếm Khách rồi hỏi:

-Thế ở luôn đây à?

-Tức là sao?

-Không định về Uất Hận Thành sao?

-Sống còn khoẻ thế này thì về Uất Hận Thành làm gì?-Tên Kiếm Khách cười.

-Còn nhớ luật “Tử”chứ?

Bác thợ rèn hỏi như vậy là để xem có đúng là hắn đã từng sống ở Uất Hận Thành không.Nói là “sống” bởi vì chỉ có người trong Uất Hận Thành mới biết được luật ấy.Những kẻ đã đến Uất Hận Thành đều phải bỏ xác tại đó.Chỉ có một số người ngoài biết được luật này,có thể đếm trên đầu ngón tay.Số là bác thợ rèn thường hay được trưởng lão Kiếm Tiên thường mời qua chơi,một hôm uống nhiều,rượu vào lời ra,thế là ngài trưởng lão đã kể cho bác nghe luật “Tử” của Uất Hận Thành.Lắm thằng Kiếm Khách ba hoa bốc phét rằng mình đã từng sống ở Uất Hận Thành,tới lúc hỏi luật “Tử”, mấy cu cậu ấm a ấm ớ:”Làm gì có cái luật đó!”,”Lâu quá nên tôi quên rồi”. 

Tên Kiếm Khách phì cười,y nói:

-Bác biết à?Biết rồi thì nói làm chi cho mệt!

-Tao quên rồi,mày nhắc lại đi.-“Xem ra chú mày cũng như lũ kia mà thôi”.

Tên Kiếm Khách lại cười,cười xong hắn đọc rõ ràng:

-Giết thẳng tay,không mảy may thương xót,yêu bản thân,không yêu ai,không thương ai,giết để tồn tại,người chết là ta còn.Vì rằng chẳng ai đáng tin cả,chỉ có bản thân là đáng tin cậy nhất.Vì vậy phải loại bỏ hết những cái không đáng tin đi,tới lúc chỉ còn lại một màu trắng xoá mà thôi.

“Đúng là hắn đã sống ở Uất Hận Thành thật”.Giờ đây bác thợ rèn đang đánh giá lại cái tên Kiếm Khách ở trước mặt mình.”Rủi nói năng không phải nó cho mình bay thì làm sao?”

Nhưng giọng nói của tên Kiếm Khách đã xua tan mọi ý nghĩ của bác thợ rèn:

-Nè,bác bảo là cho tôi mấy cái kiếm cơ mà.Thế đâu?

Trước mặt bác bây giờ chỉ là một tên Kiếm Khách nghèo nhưng vui tính.”Nói chuyện với mấy cái thằng này đâm lại dễ chịu”,bác thợ rèn mắng té tát:

-Mỡ đấy con ạ,có biến ngay không ông cho vài lát dao bây giờ.

Tên Kiếm Khách cười sằng sặc,y chạy ra xa rồi nói:

-Đấy,bố già có giỏi ra mà chém đi!

Bác thợ rèn chỉ cười:

-Thôi ,biến đi!

-Tối tôi lại ngủ nhờ ngoài cửa nhé!

-Ừ!

Bác thợ rèn nhìn tên Kiếm Khách,cuộc đời đúng là khổ thật,có những kẻ không có cả tiền để ăn nữa,nhất là đối với một thằng Kiếm Khách,để kiếm gỉ nhoét ra thì đúng không có gì đáng khinh bằng.

Y không có tên,nói đúng hơn là bác thợ rèn không biết tên hắn,chỉ thấy bạn hắn gọi hắn là “Xích Vân”.Không tên,không tuổi,chỉ biết rằng là sinh ra ở Uất Hận Thành.Hắn về Kiếm Tiên làm gì chứ?Nghe mấy thằng bạn bảo hắn muốn làm việc ở đây.”À,ra thế,vậy thì có đến thiên thu con ạ!”.Muốn làm việc thì phải vào bang phái,chứ như cái tên Kiếm Khách này,chẳng chịu vào đâu cả,thì làm sao mà làm việc trong dinh của trưởng lão được,thân cô thế cô,sao địch nổi với chúng nó.

-Thử nhờ Bố Hàn vậy.

Xua chuyện đó ra chỗ khác,bác thấy trời nóng quá,tháng 6 rồi còn gì,chắc là nhà bác phải đi nghỉ hè ở Tích Vũ Thành rồi.

*

* *

Tên Kiếm Khách nghèo đi được một quãng,thì đã có tiếng gọi:

-Xích Vân!

Y quay lại,hai thằng bạn chí cốt của y.Một thằng tên là Hoài Tử,còn một thằng là Tôn Dương,cũng đều là những Kiếm Khách và Pháp Sư nghèo cả.

-Tao xin được việc rồi-Thằng Hoài Tử oang oang.

-Vào bang nào?-Xích Vân hỏi

-Hàn Thuỷ.

-Bang Bố Hàn hả?-Tôn Dương hỏi nhưng hắn lộ rõ vẻ khinh bỉ đối với cái bang đó.

-Sao mà phải phì hơi ra thế?

-Ghét thằng Hàn Phi con Bố Hàn bỏ mẹ.Thằng chó đó hay bóc ở chỗ tao lắm.Hôm qua tao vừa có tiền đã bị nó trấn nửa rồi.

-Biết làm sao được-Hoài Tử nói-chỗ đó là “thổ” của bang Hàn Thuỷ mà.

-Biết thế nhưng tức lắm!

-Thôi,nhịn đi.-Xích Vân nói-dây với chúng nó có ngày bị vồ cho,thằng nào mạnh thằng ấy làm bố người ta.

-Vậy ông thế nào đây?-Hoài Tử hỏi Xích Vân-Có vào bang Hàn Thuỷ không?

Xích Vân nghĩ ngợi,thôi cũng được,đành vào thôi,chứ cứ cái tình trạng này có ngày chết đói giữa đường.

-Cũng được-Y uể oải

-Thế còn thằng Dương?

-Hừm…đấy là mày rủ rao đấy,không thì ông mày còn lâu mới vào.

-Rồi,bây giờ tới nhà Bố Hàn đi,lão ấy đang mở tiệc,đến đó làm một tí để có thưởng.Đi thôi.

3 thằng kéo nhau đi.Tỉnh thoảng thằng Tôn Dương lại huých Xích Vân,hắn chỉ một đứa con gái tộc Vũ:

-Này,mày trông bé con Vũ Linh kia thế nào? Ổn đấy chứ?

-Thôi đừng có mơ đi mày,số mày mà lấy được con gái tộc Vũ thì tao đã không phải nghèo thế này rồi.

-Chả đến phần ông đâu ông ạ,bọn con gái tộc Vũ toàn lấy con nhà trâm anh thế kiệt chứ không đợi thằng khố rách áo ôm như ông đâu.-Hoài Tử cười-Mà cái thằng Hàn Phi toàn cặp bồ với mấy đứa con gái tộc Vũ cả,đúng là số nó đào hoa có khác.

-Thằng con vậy,chắc thằng bố cũng chẳng khá hơn-Tôn Dương độc địa.

-Chớ có nói bậy-Hoài Tử phản đối-Mày thì biết gì chớ?Đúng là mấy thằng con bố láo thật,nhưng Bố Hàn đứng đắn lắm,không như lão già Khuất Bá của bang Thái Nhật đâu.

-À-Xích Vân hỏi-Nghe nói lão già Khuất Bá còn “hăng máu” lắm thì phải?

-Ừa,cái thằng già đó vẫn còn hăng lắm,chỉ tổ lão già rồi,không thể trần cả đêm được,nghe nói lão chỉ toàn thích mấy đứa con gái cỡ chanh cốm thôi.

-Đúng là thằng già bỉ ổi.-Xích Vân đồng tình.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 5 phút và 14 giây ----- 

Hôm nay,bác thợ rèn Lữ Hạ Đao cũng như nhiều người khác nhận được thiệp mời tới dự lễ mừng thọ của ngài Hàn Thuyên.Năm nay làm to quá,cả nghìn người tới dự cơ mà.Trước đây,ngài Hàn Thuyên từng sống ở khu phố nghèo trong Kiếm Tiên Thành,nhưng không phải giờ đây khi đã có quyền uy rồi mà ngài quên đi tình xưa nghĩa cũ.Một số người đến phát điên lên khi nhận được thiệp mời dự lễ mừng thọ của ngài Hàn Thuyên,khoe vung chít cầy với hàng xóm.Ngài Hàn ăn ở có tình nghĩa lắm.Trước đây bác thợ rèn Lữ Hạ Đao thường hay rèn đồ và sửa đồ cho ngài ,ngài Hàn cứ bảo:”Ở đây là tốt nhất,tôi chỉ tin tưởng bác thôi,những nơi khác làm ăn vớ vẩn lắm”.

Ngài Hàn có tiếng là người hào hiệp,ai đến xin giúp đỡ cũng được ngài tận tình chỉ bảo.Và chưa ai phải ra về tay không cả.Ngài không bao giờ quanh co thoái thác,trái lại,ngài giúp đến nơi đến chốn.Khối kẻ giờ đây ấm no đề huề là nhờ có ngài.Anh phải coi mình là bạn của ngài,tới lúc đó,dù anh trơ thân kiết xác tới đâu cũng đã có ngài giúp đỡ,ngài lo cho anh như lo cho bản thân mình vậy.Đổi lại là gì chớ,nếu anh là thợ kim hoàn,Ngài Hàn lâu lâu lại tới chỗ anh và nhờ rèn vài cái đồ:”Dạo này tôi hơi thiếu cho mấy thằng em,cậu rèn hộ tôi nhé.”,nếu anh là nhà buôn tiên thạch,Ngài Hàn lại nhờ anh nhập về giúp một số loại nguyên liệu để chế tạo một số thứ mà Ngài cần.Thế thôi,để trả ơn Ngài Hàn anh chỉ cần làm giúp ngài một số việc,toàn là những việc vừa sức với anh.Gì nữa?Được tiếng là gần gũi với Ngài Hàn,thành chỗ thân quen,lâu lâu còn được gọi là Bố Hàn cho thân mật,thỉnh thoảng Lễ Tết,anh biếu Bố Hàn một ít bánh,bánh màn thầu,Bố Hàn thích món này lắm.Người ngoài ai mà dị nghị được,hoàn toàn là biểu hiện sự tôn kính,thằng nào nghĩ là quà cáp hối lộ nào?Chỉ vớ vớ vẩn vẩn.

Ngày mừng thọ là một việc trọng đại,nên đích thân Bố Hàn ra cửa tiếp khách,gặp người nào ngài cũng niềm nở,tay bắt mặt mừng, ôm hôn thắm thiết.Dẫu là bậc phú gia địch quốc hay dân đen con đỏ,ngài đều tươi cười chào hỏi hết.Đó là cái chỗ khác người của Bố Hàn.Ngài coi trọng tình nghĩa lắm.Hôm nay Bố Hàn mặc chiếc áo đỏ,sau lưng thêu hình một con sông,biểu tượng bang Hàn Thuỷ.Người ta khen cái áo Bố Hàn đang mặc cắt khéo quá,nom Bố Hàn như trẻ vài tuổi ấy,còn phong độ lắm,khối em còn mê lắm,khéo chừng còn cưới được con gái tộc Vũ nữa kia!

Bác thợ rèn Lữ Hạ Đao xuống xe ngựa,hôm nay bác mặc một cái áo màu xám,cho nó hợp tuổi,trẻ trung gì nữa mà mặc đồ như bọn thanh niên.Vợ bác cũng mặc một cái áo màu xám cho phù hợp với cái thân hình của bà mà bác thợ rèn hay trêu là dáng của đồ trọng binh.

Thấy bác xuống xe,Bố Hàn liền ra đỡ tay bác:

-Ôi giời ơi,quý hoá quá,quý hoá quá!

Bác thợ rèn liền gỡ tay Bố Hàn ra:

-Ấy ấy,chết thật,bác để tự tôi,bác để tự tôi!

Bố Hàn ôm chầm lấy bác thợ rèn rồi vỗ vai bác:

-Thật quý hoá quá,lâu rồi sao bác không qua chơi,tôi mong bác lắm đấy.Bác còn nhớ nó chứ?

Bố Hàn chỉ vào người đứng cạnh bố,một tên cao lớn,tóc nâu quăn rì,cơ bắp nổi cuồn cuộn,khiến cái áo mà hắn đang mặc chỉ chực rách tung ra.Cái môi hắn cong tớn lộ rõ vẻ đa tình.Hắn gần 25 tuổi rồi,cặp bồ nhăng nhít cả lên,nay con này mai con khác,hắn tên là Hàn Vệ.Tất cả các Kiếm Khách trong Kiếm Tiên Thành phải dè chừng hắn,không phải vì người cha của hắn mà là hắn mạnh kinh người.Là một Kiếm Khách sử dụng trọng binh,cộng thêm sức khoẻ ít người có được nên các bậc cha chú cũng phải nhìn hắn mà dè chừng.Chính tay bác thợ rèn Lữ Hạ Đao đã rèn cho hắn 1 cái rìu khá mạnh.

Tuy nhiên,hôm nay thằng Hàn Vệ lại tỏ ra khá là lễ phép:

-Cháu chào bác,bác vẫn khoẻ chứ ạ?

-Không sao,cậu không cần phải chào hỏi lão già này làm gì!

-Ấy chết-Bố Hàn lên tiếng-Nhà phải có gia giáo chứ,bác đây là bậc tiền bối của nó,nó phải đón tiếp chào hỏi đàng hoàng chứ!

-Không sao,cây rìu tôi rèn cho cậu vẫn còn được việc đấy chứ?

-Bác quả là tay nghề cao,cái rìu rất tốt,ông già cháu bảo cấm có sai,bác đúng là thợ rèn giỏi nhất ở Kiếm Tiên Thành này.

-Cậu quá lời rồi ! Lão già này có tài cán gì đâu!

-Bác khiêm tốn quá-Bố Hàn niềm nở-Thôi,Vệ,mày đưa bác vào trong đi con.Gặp lại bác sau ! Tí nữa bác với tôi là phải chơi một chầu tuý luý đấy.

Hàn Vệ dẫn bác thợ rèn vào trong,nhà của Bố Hàn to quá,chứa được cả ngàn người.Người ta đi lại rộn rịp khắp sân.Hàng trăm bàn tiệc,hàng trăm bức hoành phi câu đối,tất cả mừng Hàn Lão Gia tròn 60 tuổi.

Bỗng nhiên có một tên Kiếm Khách chạy ra rủ rỉ vào tai Hàn Vệ.Hắn nghe xong liền nói với bác thợ rèn:

-Cháu có việc một chút,hai bác thông cảm-Đoạn hắn gọi một người-Mày,lại tao bảo,đưa hai bác đây tới bàn tiệc,khẩn trương lên!Thôi,cháu xin phép đi trước!

Hàn Vệ chạy ra ngoài cửa nhà,hắn thấy hai người vệ binh đang chăm chú nhìn vào bên trong,thỉnh thoảng họ lại ghi chép gì đó vào 1 quyển sổ.

Hàn Vệ quay sang nói với Ngài Hàn:

-Bọn vệ binh,bố ạ,chúng nó đến đây làm gì cơ chứ?

Bố Hàn nhún vai:

-Đây có phải là đất của tao đâu,ai làm gì kệ người ta chứ!

“Bọn khốn,chẳng nể nang người ta gì cả”.Hàn Vệ hùng hổ xông ra quát tháo mấy người vệ binh.Họ điềm nhiên giơ thẻ công vụ ra,thằng Hàn Vệ tức sặc tiết,hắn chửi thề rồi nhổ toẹt xuống chân người vệ binh,quay vào nhà.Hắn chờ hai người vệ binh mà đuổi theo hắn vào nhà là ăn đòn hội chợ liền.Nhưng 2 người vệ binh vẫn như không,họ lại tiếp tục ghi chép.

Hàn Vệ lại quay ra và nói với Bố Hàn:

-Bọn chó đó,chúng nó ghi hết lại tên những người đến dự đấy bố ạ!

Cái đó ngài Hàn biết thừa,đến dự lễ mừng thọ ngài hôm nay còn có những bang chủ của bang phái khác,phần nhiều cũng có đôi chút tai tiếng.Nhưng thế thì làm sao,chả lẽ mời tới dự tiệc cũng là tội lỗi sao?Cái thằng phổi bò Hàn Vệ chỉ tổ hay gây chuyện.Hắn hùng hổ,hăng máu,phần là tuổi trẻ,phần nhiều là tính cách của hắn.Tính hắn thích gây sự,gặp chuyện gì không vừa ý là giải quyết bằng vũ lực ngay,trái hẳn với tính cách điềm đạm,trầm tĩnh của Ngài Hàn.Thằng này khoái kiểu “búa tạ” chứ hắn không thích kiểu “dùi xuyên”.Cứ kiểu này thì làm sao mà ngài giao cho hắn việc nhà sau này được,làm bang chủ suốt ngày mà cứ đánh nhau thì “chúng nó” cho ăn cám sớm.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 7 phút và 3 giây ----- 

Thực ra ngài Hàn cũng hơi bực thật,nhưng đã ra ngoài đời là gặp chuyện ngang tai trái mắt,đâu phải chuyện gì cũng theo ý mình được.Phải biết nhẫn nhịn,một thằng yếu vẫn có thể chiến thắng được một thằng mạnh nếu biết nhẫn nhịn và chờ thời,việc gì phải báo thù ngay,sự trả thù là món càng để nguội ăn càng ngon mà.

Thằng con thứ hai của Ngài Hàn là Hàn Phi.Hắn đang ngồi ở trong để tiếp khách.Hàn Phi không có cái vóc dáng lực lưỡng như anh trai,người hắn nhỏ hơn,thấp hơn Hàn Vệ.Tuy vậy,những nét của hắn thì chẳng khác gì ông anh,cái môi cũng cong lên,tóc dài và xoăn.Hắn là một thằng đa tình hạng nặng,hơn cả Hàn Vệ,ngài Hàn thường hết sức bực mình về những lời bàn tán của thiên hạ về cái tính lăng nhăng trai gái của hắn,nay đã yêu một đứa,ngày mai hắn thấy một con nhỏ trông ngon mắt là bỏ luôn con cũ,theo con mới ngay.Nhưng ngoài chuyện đó thì hắn không có điều gì đáng chê cả.Hắn là một người con có hiếu,còn nhớ trước đây có lần ngài Hàn ốm nặng,hắn chạy bộ từ Tổ Long Thành vào nửa đêm,đi suốt năm hôm liền không nghỉ để về thăm bố.Hắn là Kiếm Khách sử dụng kiếm,thân thủ cực lanh lẹ,không những hắn học Kiếm Pháp Đại Sư,đích thân Bố Hàn còn dạy hắn những tuyệt chiêu mà ông có được từ thời trẻ.Phải nói hắn là một nhân tài hiếm có,phải nỗi mê gái quá,ngài Hàn cũng phân vân,mê gái có ngày hại đến thân.Bản thân Hàn Phi cũng biết điều đó chứ,nhưng biết mà hắn vẫn cứ lao vào.Nên Hàn Phi cũng không phải là một sự lựa chọn tối ưu nhất cho cái chức bang chủ.

Hàn Gia không phải toàn đàn ông.Khách khứa hôm nay đều để ý tới con gái Ngài Hàn.Cô là con thứ tư của Ngài Hàn,tên là Hàn Ngọc,một Pháp Sư,như mẹ cô vậy.”Con bé trông xinh quá”-người ta kháo nhau vậy.Hôm nay trông cô lộng lẫy với bộ váy áo trắng muốt,phù hợp với mái tóc đen óng ả dài tới lưng của cô.Ngoài ra,cô còn rất mực lễ phép,kính trên nhường dưới,chả trách cả trăm thằng theo cô đến mê mẩn.Cô là một hình tượng cho vẻ đẹp của con gái tộc Nhân,là con gái đẹp nhất Kiếm Tiên Thành.Cô được ngài Hàn cưng chiều nhất trong số những người con của ông,nhưng không phải vì thế mà cô ỷ lại.Mới 19 tuổi thôi mà đã được thưởng đồ Quân Hàm bậc Hạ rồi,chuyện này xưa nay hiếm.Cô rất yêu quý những người anh trai của mình,chỉ trừ cái khoản bồ bịch của hai anh trai thôi.Bù lại,Hàn Vệ và Hàn Phi cũng thương yêu cô lắm.Nhưng chuyện sau này Ngài Hàn có truyền lại cho cô cái chức Bang Chủ hay không lại là chuyện khác.”Đàn bà con gái dễ xúc động,nên chuyện dễ hỏng lắm”-Ngài Hàn bảo thế. 

Vậy thằng con thứ ba của Bố Hàn đâu nhỉ,người ta mỏi mắt đi tìm.Ít thấy khi nào Ngài Hàn nhắc về đứa thứ ba của mình.

Ngài Hàn đang niềm nở đón khách,bỗng ngài thấy một người,áo khoác dài che kín người,tay cầm một thanh kích dài đang đứng trước cửa mình.Ngài lấy làm lạ,liền hỏi:

-Xin hỏi ngài là ai ạ?

Người lạ mặt cởi mũ trùm ra,anh ta có một gương mặt đầy đặn,mái tóc dài và thẳng,rẽ lệch sang một bên.Ngài Hàn đã nhận ra đó là ai,ngài vui quá,lòng ngài chộn rộn khó tả.Thằng Hàn Vệ đứng bên cạnh ngài chỉ tủm tỉm cười.

-Xem ra con đến đúng giờ đấy chứ.-Người lạ mặt lên tiếng.

Ngài Hàn vui quá,nhưng không hiểu sao ngài hét lên:

-Thằng bất hiếu,mày vẫn còn vác mặt về đây được à?Cút đi ngay!

Tiếng Ngài Hàn hét to quá,mọi người bên trong ngó cả ra.

-Ô hay,vừa về mà bố đã định đuổi con đi sao?

Nói rồi tay Kiếm Khách đó thả chiếc kích xuống,ôm chầm lấy Bố Hàn.

-Thằng bất hiếu,thằng giời đánh thánh vật! Tao phải đánh tuốt xác mày ra!-Ngài Hàn nói vậy chứ ngài vui lắm,lâu rồi mới được nhìn ngắm thằng “Tiểu Quỷ”-Ngài gọi thằng con thứ ba của mình như vậy.

Hàn Vệ ôm lấy thằng em quý hoá của mình rồi vỗ vai:

-Mày thật là,đi lâu quá đấy,làm tao nhớ quá!

-Rồi!Thằng em này tối nay sẽ uống thâu đêm với đại ca,ổn chứ?

-Thế thì được,hay lắm!-Hàn Vệ cười sằng sặc-Vào đi,bà già mong mày lắm đấy! 

Đứa con thứ ba của Ngài Hàn tên là Hàn Thanh.Anh là người con duy nhất không chịu sự quản chế của ông bố đầy quyền uy.Giờ đây anh đã 22 tuổi,có những đường nét thanh tú khiến ối cô con gái phải phát ghen.Quả thật,Ngài Hàn trước đây đã từng lo thằng con trai út lớn lên có thành một thằng đàn ông đích thực hay không.Anh là người được Ngài Hàn kỳ vọng nhất,bởi anh có tính trầm tĩnh,điềm đạm như của ngài vậy,một tư chất nhất thiết phải có ở một người thủ lĩnh.Nhưng 4 năm trước,anh lại tham gia vào đội chinh phạt của Tổ Long Thành,bất chấp chuyện ông già có đồng ý hay không.Tất nhiên là Ngài Hàn đâu chịu để thằng con chết mất xác trong Anh Hùng Trủng cơ chứ.Nhưng vấn đề là thằng Hàn Thanh nhất quyết đi,thành thử ra ông đã lên tiếng từ mặt nó trong một thời gian dài.

Nhưng rồi sự giận dữ cũng phải quên đi chứ,ai mà giận mãi được,nó đằng nào cũng là con mình,nó đi cũng có cái lý của nó,nó lớn rồi ai mà bắt ép nó được,dù sao tới Anh Hùng Trủng cũng là một dịp tốt để học hỏi thêm kinh nghiệm.Chứ cứ loanh quanh luẩn quẩn ở bên ngoài làm cái gì.Nghĩ mà buồn cười,Ngài Hàn hồi trẻ còn ghê hơn cả mấy ông con của ngài bây giờ nhiều.Vì vậy,hôm nay Hàn Thanh về làm cho Ngài Hàn vui mừng lắm.

Và ông cũng tự hào về những đứa con của mình,và nhất là cái biệt hiệu Tam Khách mà giới giang hồ dành tặng cho 3 thằng con trai ông.

Thấy anh trai mình trở về,Hàn Ngọc chạy lại ôm chầm lấy anh.Cô vui lắm,lâu rồi không được thấy mặt anh trai của mình.Cô hôn lên môi Hàn Thanh rồi vuốt đi vuốt lại khuôn mặt của ông anh mình.Hàn Phi cũng ra hỏi thăm thằng em quỷ sứ-hồi nhỏ Hàn Thanh là đứa quậy nhất nhà,và Hàn Phi là đối tượng mà cậu bé Hàn Thanh hồi đó trêu chọc suốt ngày.

-Mày đi đâu mà mất mặt suốt thế hả?-Hàn Phi hỏi.

-Bận quá,em không thể về nhiều được.

-Mẹ đang mong anh đấy-Hàn Ngọc nói-Cụ ở trong kia kìa.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 8 phút và 5 giây ----- 

Hàn Thanh đi tới cửa phòng mẹ mình,anh thấy một người quen,liền gọi:

-Lã Vân!

Người tên là Lã Vân đã nhận ra Hàn Thanh,y hết sức vui mừng:

-Chà,chà,lâu quá rồi!

-Mày vẫn khoẻ chứ?

-Khoẻ,mày hỏi câu này từ hôm trước rồi còn gì!

Thực ra,cách đây một tuần,Hàn Thanh đã gửi thư riêng về cho Lã Vân để hỏi y về một số chuyện.

Lã Vân người cao dỏng,mảnh khảnh.Y là con nuôi của Ngài Hàn,hồi còn nhỏ từng chơi rất thân thiết với Hàn Thanh.Khi y lên 8 tuổi thì ba mẹ y mất hết cả,thành ra y là một đứa trẻ mồ côi.Hàn Thanh hồi đó đã đưa y về nhà khi y đang trong tình trạng chết lả người vì đói.Ngài Hàn không hỏi han nhiều,ngài nhận luôn Lã Vân làm con nuôi.Y là một Pháp Sư dòng thuần,tức là ba mẹ y và cả tổ tông nhà y đều là Pháp Sư cả.Dòng thuần không nhiều, ở Kiếm Tiên Thành này còn ít lắm. 

Lã Vân đã sống ở đây lâu rồi,và hiện giờ y đang giữ chức quân sư cho Ngài Hàn,một chức vụ mà ở tuổi y người ta cho là còn non quá.Nhưng Ngài Hàn đánh giá cao y,ngài thấy y mang trong đầu một trí tuệ tuyệt vời.Trong chiến đấu không nhất thiết phải sử dụng hoàn toàn sức mạnh,nếu khôn thì chiến thắng mà không cần nhiều công sức.

Thực ra Lã Vân không được giữ chức vụ quân sư,sống ở trong Hàn Gia mười mấy năm và được Ngài Hàn nuôi dạy chưa là cái gì cả.Ngài Hàn sinh ra ở Uất Hận Thành,nên giúp việc ngài phải là một người ở Uất Hận Thành,thấm nhuần luật “Tử” từ lúc còn ẵm ngửa.Vị trí quân sư trước đây là của lão già Tử Khách,nhưng lão đã ốm liệt giường được hơn năm nay rồi,thành ra,Ngài Hàn phải trám Lã Vân vào chức vụ quân sư vậy.

-Này mày nghĩ thế nào?-Hàn Thanh hỏi.

-Nghĩ gì?

-Cái chuyện hôm trước tao viết trong thư ấy.

-Về thằng Lỗ Quân đấy á?

-Ừ!

-Không được-Lã Vân gay gắt-Mày mà đưa một xu nào cho cái thằng chó ấy thì cứ liệu thần hồn với ông già.Mày đừng trách là lúc ấy cụ nổi cơn tam bành vì mày làm mất mặt cụ.

-Nó là “Tay tổ” ở khu chợ thành Tây Tổ Long đấy,thằng này quen biết nhiều lắm,nó quản lý khu chợ đó mà.

-Thế mày sợ nó à?

-Sợ thì không,vấn đề là nó sẽ gây rắc rối cho mình thôi.Nó đòi nộp cho nó 8 Kim Nguyên Bảo,hơi nhiều quá nhưng cứ đút vào mồm nó cho qua chuyện vậy.

-Mày không sợ thì mặc cha nó,nhất quyết không cho thằng bợm ấy xu nào cả,tao sẽ có cách giải quyết.

Số là Hàn Thanh muốn mở một cửa hàng nhỏ ở khu chợ sầm uất nhất Tổ Long Thành,anh kiếm được nhiều nguyên liệu nên muốn bán bớt để kiếm thêm thu nhập.Giấy tờ đăng ký đã được duyệt rồi,anh cũng đã nộp lệ phí,nhưng từ đâu nảy ra thằng Lỗ Quân bắt anh phải nộp lệ phí cho hắn,cái mà hắn gọi là “tiền trà nước”.Thằng Lỗ Quân là người của bang Độc Tâm,một bang khá mạnh ở Tổ Long Thành,nhận thấy khu chợ thành Tây là mỏ vàng chưa được khai phá nên bọn chúng đã nhảy vào.Bất cứ gian hàng nào bán ở thành Tây đều phải nộp ra một phần sáu lợi nhuận cho chúng.Thành Tây là khu vực giao thương lớn,người từ khắp nơi đổ về đều đi qua thành Tây cả.

Bỗng có một tiếng nói làm hai người quay lại:

-Hai anh em bọn bay làm gì cãi nhau ghê thế?

Là Hàn phu nhân,bà đã ngoại ngũ tuần rồi nhưng trông bà vẫn rất lộng lẫy với bộ y phục màu xanh.Mẹ nào con nấy,cô gái Hàn Ngọc xinh như vậy thì chắc chắn Hàn phu nhân phải đẹp rồi.

-Mẹ!-Hàn Thanh cười.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 9 phút và 21 giây ----- 

Ở dưới bếp,hàng trăm người đang qua lại,mùi thức ăn bốc lên thơm nức.

-Chúng mày nhanh tay lên!-Lão già to béo An Dương đang vỗ tay gọi bọn đầu bếp-Khách khứa đông đủ rồi đấy!

-Ông anh từ từ đã!-bọn đầu bếp bực dọc-Nấu ăn chứ có phải đánh nhau đâu!

-Thì lẹ lên!

Lão An Dương đang hết sức bực bội,người khí to béo nên lão thấy ngột ngạt ở chỗ này quá,chỉ có mùi thức ăn là ngon thôi.Lão rút cái khăn lau cái thân hình đồ sộ dầm dề mồ hôi của lão.

-Đại ca!

Lão quay ra,một thằng ôn đang gọi mình,thằng này lạ hoắc không biết ở đâu ra:

-Mày là thằng nào?

-Em là Hoài Tử,người bang mình đây mà!

Bang Hàn Thuỷ cả ngàn người,nhớ sao được thằng nào với thằng nào.Thôi trả lời cho qua chuyện:

-Ừ,có chuyện gì?

-Em có hai thằng bạn muốn vào bang mình đây.Nhưng phải có giấy công nhận của đại ca cơ!

-Nhiễu sự quá,để khi khác-Lão béo cáu điên người-Tao đang bận tùm lum đây, mày không thấy sao?

-Đại ca cứ viết giấy đi,bọn em sẽ làm chân chạy bàn cho!

Đúng là đang thiếu người chạy bàn thật,”Thôi cứ viết cho nó cái giấy cũng được”.Lão rút giấy trong túi ra,rồi tìm cái bút lông.

-Mày tên gì?-Lão Dương chỉ vào một thằng.

-Em là Tôn Dương.

Lão cắm cúi viết rồi hỏi tiếp:

-Còn mày?

-Em là Xích Vân.

“Xích Vân”,tên là lạ.Nhưng thôi đang bận túi bụi đây.

-Cầm lấy giấy này.Rồi nộp cho Phương Thác,mày biết nó rồi chớ?

-Có!-Hoài Tử nhanh nhẩu-Em biết!

-Rồi,giờ thì mặc áo vào ra ngoài kia chạy bàn,khẩn trương lên!

Lão nhìn Xích Vân,”Tởm không chịu được”-Lão nghĩ thầm. 

Ba thằng vội lấy áo đỏ mặc vào rồi chạy ra ngoài sân tiệc.

-Trông tao không khác gì con tôm mày ạ!-Tôn Dương ca cẩm.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 10 phút và 32 giây ----- 

Ngài Hàn đã phát biểu xong,cái bài phát biểu dài lê thê,giờ đây ngài đang cầm ly rượu đi khắp các bàn tiệc.Gặp ai ngài cũng niềm nở lắm,dường như tất cả mọi người ở đây thân thiết với ngài lắm.Theo sau ngài là hai thằng con trai.

-Chúc bang chủ sống lâu trăm tuổi-Trưởng lão Kiếm Tiên Thành chúc.

-Ấy,Trưởng lão nói quá rồi!Sống được tuổi này là phúc lắm rồi,ước gì được trăm tuổi chứ?Nào,mời mọi người cạn chén!

Cả bàn tiệc đứng lên và uống mừng Ngài Hàn.

-Bang chủ nhớ kiếm vợ cho mấy thằng con đi !

-Có,có,bác nào có mối liên hệ ngay với tôi nhá!

Cứ thế tiệc tới tận tối.Ngài Hàn đang ngồi trên một chiếc ghế,để cho bà con vui vẻ tiệc đêm.Ngài gọi Lã Vân:

-Thế nào?

-Dạ,nói chung là khách đi đủ.Duy có lão Khuất Bá là không đi thôi ạ.

-Không sao,tao và lão vẫn kình nhau thường xuyên.Hôm nay lão không đi cũng phải.Chắc thằng cha tức vì mình mời được Hạ Phong tướng quân và Thiên Thành Lão Giả đây,hai người khó mời nhất trong số tất cả những người khó mời,hay đấy,mà ta còn mời được cả quận thủ của Nam Kha Trại đi được cơ mà,xem ra lão Khuất Bá tức như chọc họng rồi. 

-Không Không Đạo Nhân cũng không đi được.Nhưng ông ta có gửi tặng bác một cái bình cổ.Cháu ước chừng cái đó phải đáng giá hơn một trăm Kim Nguyên Bảo,không,có khi hơn.

Không Không Đạo Nhân là một hòn đá tảng,một cái nền để Ngài Hàn củng cố địa vị và quyền lực của mình ở Kiếm Tiên Thành và cả ở Tổ Long nữa.Một nhân vật tầm cỡ như vậy làm thế kể cũng nặng tình.

-Nhưng còn một chuyện không ổn-Lã Vân tiếp tục.

-Sao?

-Không thấy trưởng thôn của Ngư Thôn đâu cả.Mặc dù ông ta đã gửi thư đáp là nhất định sẽ đến.

-Không sao,có thể ông ta bận đột xuất gì đó.Đằng nào tới cuối tuần này ta chẳng gặp ông ta.

-Vậy thì ổn rồi.

-Ngài Hàn-Tiếng của lão béo An Dương-xuống đây nhảy đi.

Ngài Hàn là một người đứng đắn cũ kỹ nên từ chối khéo.Trông cái lão An Dương phục phịch vậy mà nhảy hăng ra phết.Bọn thanh niên đang hò reo hưởng ứng lão,thành ra lão càng nhảy hăng hơn.

-Mày nhìn xem,Vân,lão này còn sung sức nhỉ.-Ngài Hàn cười.

Ngài Hàn nhìn quanh và thấy Hàn Vệ đang ngồi tán phét với một lũ con gái.”Vẫn thế”.

-Hàn Phi đâu?

-Vẫn vậy,lại bắt một con nào đó rồi.

-Hừ,bọn bay sắp phải lấy vợ rồi,tao có một mối đấy,mày có ưng không thì tao dẫn mày đi.

-Thôi,bọn đàn bà nhiễu sự lắm.Cháu chúa ghét chúng nó.

-Mày chán không chịu được.Đằng nào vẫn phải lấy,làm một thằng đàn ông quyền to chức trọng tới đâu mà không có nổi vợ thì vứt, con ạ!

-Rồi,cháu biết rồi.

-Thằng Tiểu Quỷ đang ngồi với mẹ nó à?

-Vâng.

Cô con gái Hàn Ngọc chạy ra ôm cổ Ngài Hàn.Cô con gái rượu này được ông thương yêu nhất nhà,ông luôn nói phải kiếm bằng được một thằng chồng tử tế cho Hàn Ngọc.

-Bố hôm nay có vui không?

Ngài Hàn xoa đầu cô con gái:

-Mày hót vừa chứ,đang khát đây,rót cho tao một cốc rượu đi con.

Uống xong,ông ôm lấy cô con gái,nói nhỏ với cô:

-Hôm nay,mày trông có thằng nào được không con?

-Bố chỉ có đùa.

-Sao lại đùa,này-Ngài Hàn nháy mắt-Tao biết có một thằng khá hợp với mày đấy,để tao chỉ cho.

-Con không thích.

-Sao lại không,này nhé,con gái 19 tuổi đầu rồi,lo kiếm bạn trai đi,bây giờ còn đẹp còn mông má được thì cứ việc,chứ để đến lúc không thể sửa chữa được thì ế sưng ế xỉa con ạ.

-Bố đến hơn 30 tuổi mới lấy mẹ cơ mà,mẹ lúc ấy cũng đã 27.Sao giờ bố lại ép con lấy sớm chứ?

-Dốt lắm con ạ,tao lúc yêu mẹ mày thì còn ở trên chiến trường,đang là thời kỳ Đại Hỗn Loạn,lấy vào răng à?Chứ không là tao cũng phải lấy mẹ mày ngay rồi đấy.Mày trông mấy thằng anh mày kìa,lo mà học tập,là con gái thì có giá chớ!

-Xin bố,con thề là không bao giờ như hai ông anh quý hoá của con đâu.Hai lão ấy tới bây giờ vẫn không xác định được là yêu đứa nào cả.

-Dốt,chúng nó yêu lắm nên mới lựa chọn con nào ổn chứ,nhỡ đâu mà lấy phải đứa thuộc hàng “gỉ” thì làm thế nào?À...hay là…mày có rồi đấy hả con?

-Làm gì có-Hàn Ngọc đỏ bừng mặt lên.

-Ái chà,con bé này ghê thật,có bạn trai rồi mà không nói cho lão già này được một tiếng,dẫn tao đi ngay,xem mặt mũi thằng đó thế nào?

-Bố! 

Ngài Hàn đang hết sức vui vẻ thì một tên gia nhân chạy lại nói nhỏ với ngài:

-Bẩm ngài,có việc quan trọng!

-Chuyện gì?

-Cả Ngư Thôn bị diệt sạch rồi!

-Cái gì?

Ngài Hàn choáng váng,ngài phải dựa tay vào cái ghế.Hàn Ngọc không biết chuyện gì,nhưng qua nét mặt của bố,cô biết rằng có gì rất hệ trọng đã diễn ra.Hàn Ngọc chạy lại đỡ bố:

-Có chuyện gì vậy bố?

-Không…không có gì.

Nhưng rồi Ngài Hàn lại đứng thẳng lên,đĩnh đạc:

-Ai báo tin này?

-Một người còn sống sót trở về,anh ta đang ở nhà sau.

-Dẫn tao đi.Ngọc,ra bảo mấy thằng anh,cả con nữa,xuống ngay căn nhà phía sau,còn Lã Vân nữa,mày theo tao!

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 11 phút và 41 giây ----- 

Ở Ngư Thôn này,tháng nào cũng phải mưa ít nhất là vài trận,còn nhiều là cả tháng.Hôm nay trời mưa rào to quá,suốt từ sáng tới giờ. 

Mùi tanh tưởi của máu bốc lên lẫn với mùi nước mưa.Ruồi nhặng bay tứ tung,những con quạ đang đi ăn,chúng không ngờ là hôm nay lại nhiều thức ăn đến thế.

Xác người chết lăn ra khắp mặt đường Ngư Thôn,máu chảy lênh láng cùng với nước.Cả Ngư Thôn hôm nay bị giết sạch bởi một kẻ lạ mặt.Những cao thủ của Ngư Thôn cũng phải bỏ xác lại.Hắn quá mạnh.

….

Ngư Thôn hôm nay thật là nhộn nhịp,những người đánh bắt cá vừa mới đi biển về.Nhiều cá quá,mọi người đang rộn rịp chở cá đi.Ngài trưởng thôn phải làm việc khẩn trương mới được.Hôm nay là đại lễ mừng thọ của Ngài Hàn.Người dân ở Ngư Thôn đây đều chịu ơn Ngài Hàn cả,họ được ngài đưa về đây để sinh cơ lập nghiệp,cái vùng đất quanh năm chỉ có nước này bỗng chốc trở thành một cảng lớn,sầm uất.Mọi người biết ơn Ngài Hàn lắm nên dặn trưởng thôn nhớ biếu ngài cái gì quý vào.Trưởng thôn đã quyết định tặng Ngài Hàn một thứ,và Ngài Hàn sẽ nhớ đến ông bằng cái món quà này,món quà độc nhất vô nhị.

Bỗng ở cổng thôn xuất hiện một kẻ,mặc áo khoác dài che kín chân,màu đen,hắn đội cái mũ của áo khoác khiến không ai nhìn được mặt hắn cả.

-Anh bạn,có chuyện gì không?-Người vệ binh hỏi.

Kẻ lạ mặt nói:

-Ta muốn một thứ.

-Thứ gì?

-Máu,các người có không?-Tên lạ mặt cười khẩy.

Hai người vệ binh nhìn nhau rồi cầm cây kích lên thủ thế,nhưng vừa ngẩng mặt lên đã không thấy kẻ lạ mặt kia đâu rồi.

-Nhìn gì thế?

Hai người giật mình quay ra đằng sau,hắn ở đó từ bao giờ.

-Chết.-Kẻ lạ mặt cười.

Tức thì một người,thân xác bị xẻ làm đôi.Còn người kia,chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đầu đã lìa khỏi cổ.Máu phun ra như xối.

Những người vệ binh khác trông thấy liền bao vây kẻ lạ mặt.

Ngài trưởng thôn thấy có chuyện liền chạy ra xem:

-Cậu là ai?

Rồi nhìn thấy hai cái xác chết,ông ta lại nói:

-Cậu đã giết người!Đi theo chúng tôi,không thì cậu sẽ phải chịu đau đớn đấy!

Ông trưởng thôn vững dạ vì đã có hàng trăm vệ binh và những tay Kiếm Khách tốt nhất của Ngài Hàn ở đây rồi,lo gì.

Tên lạ mặt cởi mũ ra ,hắn đeo mặt nạ màu trắng,hai tay cầm hai chiếc đoản kiếm.Hắn cười gằn rồi nói:

-Chào mừng đến với địa ngục!

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 12 phút và 41 giây ----- 

Hắn đi lầm lũi trong mưa.Hai thanh đoản kiếm tắm đẫm máu đã được rửa sạch nhờ nước mưa,mặc dù là lưỡi kiếm vẫn còn dính dính màu đỏ.”Hừ,kiếm của thằng Vô Ảnh còn đen cả lại vì máu đã bám quá lâu rồi,mùi nặng không chịu được”. Hắn bước đi,chậm chạp,hôm nay hắn đã giết cả một thôn,”không còn ai sống sót”-hắn cười.

-Có cần mạnh tay quá như vậy không hả,Quỷ Nhân?

Quỷ Nhân quay lại,một tên đang ngồi vắt vẻo trên mái nhà.Tên đó cũng ăn mặc giống như hắn vậy, tuy hắn không đeo mặt nạ như Quỷ Nhân nhưng trời mưa to làm Quỷ Nhân không thể thấy rõ mặt tên kia được.

-Lấy được chưa?-Kẻ lạ mặt hỏi.

-Rồi-Quỷ Nhân ném cái túi cho tên lạ mặt.

Tên lạ mặt bắt lấy cái túi.Hắn giễu cợt:

-Lấy được một thứ như thế này mà ngươi phải thịt cả một thôn sao?

Quỷ Nhân cười:

-Ngươi cùng đội với ta lâu rồi mà không hiểu ta sao?Nếu là ngươi,ngươi cũng làm thế này,thậm chí còn hơn cả ta,đúng không hả Vọng Quái?

Vọng Quái cười sằng sặc,hắn vừa nói vừa cười,hắn cựa mình làm thanh đao to lằng nhằng xích mà hắn đeo sau lưng kêu lách cách:

-Cái khoản đồ sát thì ngươi phải hỏi Vô Ảnh chứ,sao lại hỏi ta?Mà có việc cho ngươi đây.

-Chuyện gì?

-Bọn ta đã nhất trí để ngươi tới Kiếm Tiên Thành.

-Làm gì?

-Tìm hắn.-Vọng Quái nói cụt lủn.

-Sao lại là ta?

-Dù sao người là người thân thiết với hắn nhất.Để ngươi đi là hợp đạo rồi còn gì.

-Xử lý à?

-Không cần,đằng nào thì hắn vẫn phải chết,ngươi chỉ có nhiệm vụ là theo dõi hắn thôi. Bọn tay chân của chúng ta là đã thấy hắn ở đó.Còn…

Thấy Vọng Quái ngập ngừng,Quỷ Nhân phát cáu:

-Sao?

-Giết được thì cứ việc.

Quỷ Nhân quay đi.Vọng Quái lại nói:

-Nếu ngươi có thể.

Quỷ Nhân dừng lại,hắn như nghĩ ngợi điều gì đó rồi lại tiếp tục đi.Vọng Quái nhảy từ trên mái nhà xuống,nói:

-Nếu muốn giết hắn,ta có thể đi cùng ngươi.

-Không,đây chuyện giữa ta và hắn.Ngươi đừng hiểu nhầm,ta luôn coi trọng công việc của tổ chức,nhưng đây là chuyện riêng,đằng nào ta cũng muốn gặp hắn.

-Ngươi muốn giết hắn hả?

-Có lẽ…hoặc là không.

-Ngươi biết là ngươi không thể giết hắn được mà.Nếu một đấu một,hắn mạnh hơn tất cả chúng ta,kể cả là Thiên Ma đi chăng nữa.Nói gì thì nói,hắn đã từng thủ lĩnh của chúng ta.

-Ngươi cũng sợ?-Quỷ Nhân hỏi.

Vọng Quái hít một hơi dài,hắn trở nên nghiêm trang lại,không còn giọng điệu vừa nói vừa cười nữa:

-Phải chấp nhận sự thật là một mình ta không thể tiêu diệt nổi hắn.

-Chân thật đấy,ông bạn!-Quỷ Nhân quay đi.

-Hắn là Tử Thần,là nỗi khiếp sợ.-Vọng Quái ngửa mặt lên trời.

Quỷ Nhân đứng lại,hắn cười,tiếng cười phát ra không tự nhiên đằng sau cái mặt nạ:

-Xem ra ngươi chẳng hiểu gì về hắn cả!Ông bạn của tôi ạ.

-Sao?

-Hắn không phải là Tử Thần gì cả.

-Vậy thì là cái gì?

-Hắn là chúa tể,chúa tể của Địa Ngục.

Vọng Quái cười,”Thằng Quỷ Nhân này nói chẳng sai tí nào”.

-Ngươi-Vọng Quái lấy hơi rồi nói tiếp-còn nhớ hình ảnh đó không?

Tự nhiên Quỷ Nhân thấy khó thở,hắn thấy khó chịu kinh khủng khi nghĩ về nó,hắn quay lại:

-Phải nói thật,ta vẫn còn sợ.

-Cỡ nào?

-Không thể diễn tả bằng lời.

-Ta hiểu.

Nói rồi cả hai quay đi,đường ai nấy đi,chẳng nói với nhau một tiếng nào…

Quỷ Nhân vừa đi,vừa thấy lạnh gáy,hình ảnh đó vẫn ám ảnh hắn suốt cho tới bây giờ…

Một chiến trường,hàng triệu xác chết ngổn ngang,mùi tanh tưởi bốc lên đến phát buồn nôn.

Một kẻ đứng giữa chiến trường,trong tay thanh kiếm đẫm máu,đôi mắt trắng dã như của Thần Chết,hắn cười.Hắn cười vì hắn được giết người,được ngửi mùi máu.Tấm áo giáp trên người hắn tắm đến thấm máu của những kẻ bị hắn giết.

Quỷ Nhân đã bình tĩnh lại,hắn tiếp tục bước đi,chậm chạp…

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 13 phút và 45 giây ----- 

-Rất mừng là mọi người đã có mặt đủ.

-Thế Quỷ Nhân đâu?

-Hắn đi tới Kiếm Tiên rồi.-Vọng Quái uể oải nói.

-Vậy hôm nay,ngươi tập họp chúng ta là có việc gì hả Thiên Ma?

-Ta thông báo với các ngươi là Quỷ Nhân đã lấy được nó.Ta cũng không hiểu tại sao nó lại ở trong tay cái lão trưởng thôn ghẻ đó chớ?

-Cái thứ mấy rồi?

-Cộng thêm với cái mà Vô Ảnh và Huyết Tà tìm được trong Anh Hùng Trủng,chúng ta đã có hai cái.

11 kẻ mặc áo đen đang đứng nói chuyện với nhau trên một ngọn đồi ở Bích Đào Lâm.Đáng ra phải là 12 nhưng thiếu mất Quỷ Nhân.

-Không có Quỷ Nhân ở đây thì “khuyết” đấy.

-Không sao-Thiên Ma nói-Ta sẽ thông báo lại cho hắn sau.

-Vậy kế hoạch tiếp theo là gì đây?-Một tên có vẻ nôn nóng. 

-Đừng sốt ruột vậy chứ,Hắc Băng,ngươi là chúa làm hỏng chuyện.

-Hừ-Tên Hắc Băng có vẻ giận dỗi.

-Bây giờ-Thiên Ma nói tiếp-mục tiêu tiếp theo là Thiên Lệ Chi Thành.Vọng Quái,ngươi đi nhé?

-Được thôi. 

-Nghe nói trên đó có mấy thằng oắt con lăng xăng với đồ Hoàng Kim đấy-Hắc Băng cười.

Tất cả bọn chúng cùng cười như thể đồ Hoàng Kim là một cái gì đó rất nực cười đối với chúng vậy.

-Được rồi,Vọng Quái-Thiên Ma vừa nén cười vừa nói-Cứ việc thịt bọn trên đấy thả phanh nếu người cho là cần thiết.Thế ông nào đi Vạn Kiếp Thành đây,Bạch Nhật và Tuyệt Sát nhé?

-Tuỳ ông anh lựa chọn thôi.

-Thôi,vậy thì chấm dứt ở đây!

-Vậy còn hắn thì sao?-Hắc Băng lên tiếng.

Những tràng cười về đồ Hoàng Kim chưa dứt từ nãy giờ đột nhiên im bặt lại.

-Việc đó để sau-Thiên Ma nói-đằng nào chúng ta cũng sẽ giết hắn,không sớm thì muộn.

-Hắn là kẻ bị nguyền rủa.-Một tên nói.

-Tên Quỷ Nhân đã nói về hắn-Vọng Quái nói-Dường như chúng ta vẫn đánh giá sai về hắn.

-Quỷ Nhân bảo gì?

-Quỷ Nhân bảo hắn còn hơn Tử Thần,hắn là Diêm Vương.

-Hắn nói đúng-Một tên khác nữa nói-Chúng ta vẫn chưa hiểu hết về hắn.

-Vậy điều gì đã làm hắn bỏ đi chứ?-Một kẻ khác hỏi-Ta thực sự không thể hiểu được.Ngươi nghĩ sao Thiên Ma?

-Ta không rõ-Thiên Ma trả lời-Nhưng sau hôm đánh nhau với một kẻ tên là Thanh Long,các ngươi biết đấy,hắn liền bỏ chúng ta đi.

Những tên mặc áo đen không nói với nhau gì cả.

Rồi thấy đã đến lúc nên đi,Thiên Ma nói:

-Thôi,giải tán.Có gì ta sẽ báo lại với các ngươi sau.

Cả bọn kéo nhau xuống.Thiên Ma liền nói nốt cho đồng bọn của mình:

-Các ngươi đừng quên..

Cả bọn quay đầu lại nhìn Thiên Ma.

-Mục đích cuối cùng của chúng ta là Uất Hận Thành,các ngươi hiểu chứ?”Tu Viện Bất Kiếp” của chúng ta có trách nhiệm đó.

-Bọn ta nhớ rồi.-Vọng Quái nói.

Bọn chúng kéo nhau đi,như đạo quân từ địa ngục vậy. 

Thiên Ma ngửa mặt lên trời…

Các bánh xe cổ xưa đã bắt đầu chuyển động.

Mới chỉ bắt đầu thôi.

-Vậy tên đó có đặc điểm gì không?-Ngài Hàn hỏi.

Căn phòng leo lét ánh sáng từ cái ngọn đèn dầu,trong căn phòng chật hẹp.Người sống sót từ Ngư Thôn về đang nằm liệt trên giường,cố gắng trả lời câu hỏi của Ngài Hàn.

-Hắn mặc áo khoác..đen..dài tới chân,mũ trùm đầu,đeo một chiếc mặt nạ…

-Vậy hắn có nói gì không?

-Hắn lấy một vật…từ trưởng thôn chúng tôi..

-Vật gì ?

-Tôi..không biết…hắn nói gì đó đến Bất…Bất..

-Bất gì?

-Tôi không…nhớ nữa…

-Thôi bố ạ-Hàn Ngọc lên tiếng-hãy để cho anh ta nghỉ ngơi,đợi anh ta dưỡng sức rồi hỏi sau cũng được.

-Thôi vậy,Hàn Phi,mày bảo thằng nào đó tới nhà Dược Sư An Thiệu Bình đi,nhớ chăm sóc anh ta cẩn thận.

Cánh cửa phòng mở toang,Lã Vân đứng đó,nói:

-Bác,An Dương và Lăng Khê có tin.

Ngài Hàn quay lại nói với các con:

-Thôi bọn bay ra ngoài tiễn khách hộ tao cái.

Ông vừa ra tới cửa thì Hàn Ngọc nói:

-Bố,nhớ giữ sức khoẻ.

Ngài Hàn vuốt tóc đứa con gái yêu của mình rồi nói:

-Rồi,bố nhớ,thôi,ra giúp mấy thằng anh mày đi con.

Tới phòng làm việc,Bố Hàn thấy lão béo An Dương và lão Lăng Khê đã ngồi đấy.Hai lão già An Dương và Lăng Khê là những chiến binh thân cận với ngài từ thuở còn hàn vi.Hai lão nắm trong tay hàng trăm Kiếm Khách và Pháp Sư sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

-Theo các “chân rết” của tôi-Lăng Khê lên tiếng-Tên đeo mặt nạ hạ sát cả Ngư Thôn hôm nay có cái tên là Quỷ Nhân.Hắn ở trong một tổ chức gọi là “Tu Viện Bất Kiếp” hay nói gọn lại là Bất Kiếp Viện.Người ta từng thấy hắn xuất hiện ở Tổ Long Thành cách đây 2 tháng,từ đó đến nay không ai thấy hắn xuất hiện nữa.

-Sao tôi chưa nghe cái tên này bao giờ?

Lã Vân rót một cốc rượu,Lăng Khê uống cạn để lấy hơi.

-Cho bác in ít thôi con,Vân-Rồi lão tiếp tục nói với Ngài Hàn-Tôi cũng không biết cái tổ chức này.Chưa có việc làm nào gây chấn động cho tới hôm nay.

-Có biết thành viên nào của tổ chức đó không?

-Không-Lần này tới lượt tới lão An Dương-nhưng nghe nói tổ chức này có 12 thành viên và một thủ lĩnh.Nhưng thấy thiên hạ bảo là tay thủ lĩnh đã rời bỏ khỏi tổ chức ấy rồi.

-Nghĩa là chúng rất mạnh-Ngài Hàn nói-Vụ này khó rồi đấy!

Ngài Hàn quay ra gọi Lã Vân:

-Gọi Thiết Thủ và bọn Cửu Diệu về đây!

An Dương hỏi:

-Có nhất thiết phải sử dụng chúng không?-An Dương hỏi.

-Trước mắt-Ngài Hàn trầm ngâm-Theo dõi Bất Kiếp Viện,sau này,bức bách quá mới sử dụng bọn chúng.

-Tôi nghĩ nên điều động cả Hàn Vệ, Hàn Phi và Hàn Thanh ! -Lăng Khê lo lắng.

-Không nhất thiết,đó chỉ là sự lựa chọn cuối cùng

-Tôi cho rằng chuyện này phải sử dụng tới 3 đứa con trai-đội Tam Khách của ngài rồi.Bởi vì bọn Bất Kiếp Viện tới từ một nơi…-Lăng Khê khẳng định.

-Nơi nào?

-Quê cũ của chúng ta,Uất Hận Thành.

-Và ý ông là…

-Chỉ có người của Uất Hận Thành mới chống lại được người của Uất Hận Thành.Và cả chúng ta-những lão già thích an nhàn-sẽ phải lao vào vụ này .

...

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 1 phút và 15 giây ----- 

Ch­ương 3

Trong một đại sảnh ở Uất Hận Thành.

Chính giữa sảnh là một chiếc bàn tròn lớn.Năm người đang ngồi đối diện với nhau.

Trong sảnh có những chậu cây,lá xanh mướt,mùi lá trà bốc lên thơm phức,trái hẳn với ngoài kia,bộ mặt thật của Uất Hận Thành.

-Hôm nay-Một người mặc chiếc áo xanh,tay ông ta mân mê một con dao nhỏ-Chắc các vị cũng đã biết tôi triệu tập các vị tới để làm gì rồi đấy.

-Ngư Thôn hôm nay-Một người khác nói,ông ta nhấp một ngụm trà để nhấp giọng-Đã bị thịt sạch rồi.

-Vâng,đúng là như vậy.Và hung thủ có cái tên là Quỷ Nhân,hắn ở trong một tổ chức là Bất Kiếp Viện.

-Nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới chúng ta-Một người khác hỏi.

-Xem ra,ngài đã để ý tới cái vườn rau của mình quá mức rồi đấy,ngài Hạc Tú của tôi ạ !

Ngài Hạc Tú nhún vai:

-Tôi từ lâu chẳng muốn quan tâm tới chuyện ngoài kia nữa rồi,các ngài nói gì nhanh lên,mấy cái cây của tôi cần được chăm bón.

-Vậy ngài có biết ai là kẻ đứng đầu tổ chức ấy không?

-Ai?

-Thằng đệ tử quý hoá của ngài,Thiên Ma.

Ngài Hạc Tú trầm ngâm một lúc,rồi lại cười:

-Kệ nó,đằng nào nó cũng còn là đệ tử của tôi nữa đâu.

-Vấn đề nếu như thế thì không có gì để nói,cái chính là Ngư Thôn đó đụng chạm tới ông bạn cũ của chúng ta-Hàn Thuyên.

-Lão già Sát Thủ đó hả?

-Và còn nữa,mục đích cuối cùng của Bất Kiếp Viện,theo như tôi biết-Một người khác lên tiếng-Là cái Uất Hận Thành này.

-Chúng muốn gì ở Uất Hận Thành này?

-Cái đó thì chịu,nhưng có vẻ như chúng đang tìm cái gì đó.

-Bọn chúng mạnh cỡ nào?-Ngài Hạc Tú hỏi.

-Chúng đều từ nơi này-Uất Hận Thành.

-Có ai biết bọn chúng không?

Một người đọc lên,như là bài học thuộc lòng vậy:

-Thiên Ma , Huyết Tà , Dạ Nhãn , Vọng Quái , Quỷ Nhân , Bạch Nhật , Tuyệt Sát , Hắc Băng , Vô Ảnh , Hắc Hổ , Bắc Hải , Mộng Dụ và…

-Ai? 

-Con Quỷ của Uất Hận Thành.

-Cả hắn nữa à?

-Nhưng nghe nói hắn rời bỏ Bất Kiếp Viện lâu rồi.-Một người nữa cung cấp thông tin.

-Xem ra tụi này khó nhằn rồi đấy-Hạc Tú trầm ngâm,ông ta lại đưa chén trà lên uống. 

-Bọn này đều sinh ra ở Địa Ngục,nơi còn tăm tối hơn cả Hạ Giới Uất Hận Thành này.

-Vậy chúng ta nên làm gì đây?

-Bất Kiếp Viện mà tấn công vào đây thì tôi e là bọn Thất Đỉnh Ma và cả Ngũ Thánh Điện chúng ta sẽ phải chống đỡ vất vả đấy.

-Ý ngài là?

-Có lẽ phải nhờ tới Hàn Thuyên Sát Thủ thôi.

-Ngài đánh giá cao bọn Bất Kiếp Viện như vậy sao?

-Chỉ có ông ta , con quái vật Thiết Thủ,bọn Cửu Diệu và đặc biệt là Tam Khách mới trị nổi Bất Kiếp Viện.Chỉ có điều…

-Sao?

-Nếu bọn Bất Kiếp Viện lôi kéo được Con Quỷ đó quay trở về với chúng thì hết cách.

-Không,cũng chưa phải là hết cách.Nếu thực sự con quỷ đó về đây thì phải nhờ tới anh ta.

-Ngài định nói…

-Đúng,là anh ta,Thiên Tử của Uất Hận Thành.Người duy nhất tới bây giờ có thể đối đầu được với Con Quỷ đó.

-Chúng ta phải tham dự vào chuyện này thôi.Nếu không, rất có thể một thời kỳ Đại Hỗn Loạn sẽ xảy ra lần nữa.

Một thoáng im lặng trôi qua,rồi một người khác hỏi:

-Ngài Hạc Tú!

-Vâng?-Ngài Hạc Tú nhã nhặn.

-Thiên Ma đã tới đâu rồi?

-Tôi không chắc,nhưng có lẽ…

Ngài Hạc Tú thở dài,4 người còn lại chăm chú theo dõi.

-Có lẽ Thiên Ma đã vượt qua “Cánh Cửa Cấm” rồi,và tôi chắc là hắn đã gần tới được cái ngưỡng của Con Quỷ Uất Hận Thành.

Hạc Tú đứng dậy.Ngài bước ra cửa,trong lòng ngài buồn mênh mang khi nghĩ về thằng đệ tử của mình.

-Ngài biết hắn sẽ vượt qua “Cánh Cửa Cấm” ngay từ ngày đầu nhận hắn rồi phải không?-Một người nói vọng lại.

-Đúng,tôi biết điều đó-Hạc Tú quay lại-Tôi biết hắn sẽ vượt “Cánh Cửa Cấm” , nhưng tôi không bao giờ nghĩ hắn sẽ đi xa như vậy.

-Và vì vậy,ngài đã bỏ hắn đi?

Ngài Hạc Tú không nói thêm câu nào nữa,ngài bước thẳng ra cửa.Cánh cửa đá đóng sầm lại sau lưng ngài.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 2 phút và 21 giây ----- 

Chương 4

Ngài Hàn nằm trên cái ghế bành trong phòng ngủ.Lúc này,Ngài muốn yên tĩnh một mình.

Căn phòng chỉ có duy nhất ánh sáng của cái đèn dầu trên mặt bàn.

Chốc chốc,ông lại đưa cái tẩu hút thuốc lên miệng,rít một hơi dài.Mùi thuốc thật thơm và dễ chịu,dường như cái tẩu thuốc cũng biết nịnh người.

Món thuốc làm từ Phù Linh,một loại thảo dược.Thuốc có mùi thơm nhẹ,chứ không nặng và gắt như Hoàn Hồn Thảo.Ngài Hàn xưa nay chỉ thích món thuốc làm từ Phù Linh,những thứ khác,ngài chỉ hút qua loa gọi là cho biết.

Khói của thuốc Phù Linh lạ lắm,nó không chịu tan vào không khí ngay,nó cử luẩn quẩn trước mặt người hút,đã được một làn hơi trong phổi rồi,lại được ngửi thêm một lần nữa,thật không còn gì thú bằng.

Đám khói đang ở trước mặt Ngài hàn và ông liền đưa tay lên quờ quạng vào đám khói.

Đôi tay ông sang trái rồi sang phải,chốc lại đưa lên rồi lại hạ xuống.Đám khói dần dần có hình thù.

Cuối cùng ông đưa tay lên vuốt vuốt lại phần trên cùng đám khói.

Một hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt ông.

Một toà thành hình tròn,bên trong là những ngôi nhà mọc lên san sát,chúng cao dần,cao dần và cuối cùng ở trung tâm thành là một toà tháp,cao vượt hẳn lên. 

Ngài Hàn nhớ tới nơi đó,nơi ngài đã sinh ra.Ngài nhớ chứ ngài không thương.Nơi đó không phải là chỗ để bày tỏ tình yêu hay bất cứ cái gì liên quan tới tình cảm.

Ngài Hàn nhắm mắt lại,nhớ tới quãng đời thơ ấu của mình.

6 tuổi,bắt đầu được người cha dạy kiếm thuật.8 tuổi,vào cuộc thi “Sinh tử”,cuộc thi mà bất cứ đứa trẻ nào của nơi đó cũng phải tham gia.12 tuổi ,thành viên của đội quân chính quy của Uất Hận Thành.14 tuổi,vào đội “Biệt Sát”.17 tuổi,đội trưởng đội “Biệt Sát”,vừa năm đó thì cha của Ngài Hàn chết trên chiến trường.20 tuổi,được tuyển lựa vào đội bảo vệ Sầu Lệ Điện.25 tuổi,được trở thành bậc Trung,thoát khỏi số phận bậc Hạ mà trước đây ông phải chịu đựng.35 tuổi,trở thành người thân cận của Thiên Tử Uất Hận Thành,đồng thời là người quản lý Ai Oán Đường,trên cả Ngũ Thánh Điện.

Những tưởng Ngài Hàn đã thoả mãn được ước nguyện của mình,ông đã làm được những việc mà người cha trước đây của ông không bao giờ làm được.Nhưng Ngài thấy khó chịu ở đây,ngài không thể sống để chiến đấu cho bản thân được nữa.Ngài phải tìm một cái gì khác.

Và thế là,hơn một năm sau,ngài bỏ đi.Ngài đi tới Kiếm Tiên Thành.Bỏ mặc lại cái chức Đường chủ của Ai Oán Đường.

Ngài Hàn không bao giờ muốn trở lại nơi đấy nữa.

Nhưng rồi số kiếp bắt ngài lại phải dính líu tới nó,dường như ai có liên quan tới Uất Hận Thành muốn rời bỏ nó đều không thể làm được.

Ngài suy nghĩ tới những điều mà mình đã nói với các con vài giờ trước.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 3 phút và 25 giây ----- 

-Vậy là bọn con sẽ phải tham gia vụ này sao?-Hàn Vệ hỏi.

-Đúng,tao không thể lo cho bọn bay được,tiền không thể giải quyết được chuyện này.

Hàn Phi không lo lắng lắm,hắn cũng quen với những chyện thế này rồi.Nhưng hắn vẫn có chút băn khoăn:

-Tức là bất cứ lúc nào cũng có thể bị chết?

-Đúng!

-Không ! Bố !-Hàn Ngọc nói-Chúng ta có thể nhờ Hạ Phong tướng quân hoặc quận thủ Nam Kha Trại,chẳng phải bố quen biết rất nhiều những nhân vật có thế lực và sức mạnh sao?

-Đúng,bố không phủ nhận điều đó.Nhưng con không hiểu,con gái của ta,bọn chúng không phải là người của Hoàn Mỹ Giới,bọn chúng thuộc về một nơi khác.Chẳng ai trong Hoàn Mỹ Giới ngăn cản được chúng ngoài chúng ta.

-Không-Hàn Ngọc bướng bỉnh-Chúng cũng là Kiếm Khách hay là Pháp Sư mà thôi,chẳng lẽ cứ phải chúng ta mới có thể tiêu diệt chúng,bao nhiêu cao thủ ngoài kia đấy như!

Ngài Hàn nhìn 3 thằng con trai,bọn nó lắc đầu.”Hàn Ngọc còn quá nhỏ để hiểu chuyện này”.

-Hàn Ngọc.-Ngài Hàn mệt mỏi.

-Vâng.

-Con có biết tại sao con mới 19 tuổi thôi mà đã được thưởng đồ Quân Hàm bậc Hạ rồi không?

-Đó là vì con chịu khó tập luyện,con luôn luôn chịu khó.Đúng không ạ?

-Một phần,nhưng cái chính là con và các anh con được thừa hưởng dòng máu từ ta-một con người sinh ra và lớn lên ở Uất Hận Thành.Nên nhớ rằng , những chiến binh của Uất Hận Thành là những kẻ có bản năng sinh tồn cao nhất trong thế giới này.Và ở Uất Hận Thành,những kẻ như các anh con, Thiết Thủ , bọn Cửu Diệu , hoặc thậm chí là cả ta và hai ông bạn già của ta không thiếu.

Hàn Ngọc quay ra nhìn các anh , bọn họ đều gật đầu với cô.Cô liền hỏi bố:

-Chẳng phải Tổ Long mới là nơi tập trung nhiều nhất các cao thủ của Đại Lục Hoàn Mỹ sao?

Ngài Hàn cười,cái cười có đôi phần gượng gạo,không giống như ngài mọi ngày chút nào:

-Đúng,nhưng phải nói thật là nếu tập hợp tất cả các cao thủ của Tổ Long lại cũng không thể đấu lại Ngũ Thánh Điện và Thất Đỉnh Ma hợp lại.Đấy là còn chưa nói tới bọn Bất Kiếp Viện.

-Con phải vào vụ này-Hàn Ngọc gắt lên-con không thể để cho lúc nào cái chết cũng luẩn quẩn quanh ngôi nhà này !

-IM ĐI !-Ngài Hàn quát lên-CON THÌ BIẾT GÌ CHỨ ?MỘT ĐỨA OẮT NHƯ CON THÌ LÀM ĐƯỢC GÌ ?

Hàn Vệ,Hàn Thanh và Hàn Phi giật mình.Từ bé tới giờ Hàn Ngọc chưa từng bị Ngài Hàn quát mắng bao giờ.Vậy mà giờ đây trông Ngài Hàn thật khủng khiếp,khuôn mặt ngài tím hẳn lại chứng tỏ ngài đang hết sức giận dữ.Ai chứ Bố Hàn mà cáu lên thì thật không có gì đáng sợ bằng.

Hàn Ngọc rơm rớm nước mắt,Ngài Hàn thấy mình đã lỡ lời liền an ủi con bé:

-Xin lỗi, ta đã không phải.

Ngài Hàn ngồi phịch xuống ghế rồi ngài nói với Hàn Ngọc :

-Ngọc , con phải hiểu rằng ta thương yêu con nhất nhà,hơn bất cứ người nào khác.

Hàn Vệ thấy hơi tự ái.”Nói thế khác nào ông già bảo ghét mình.Thật là…”

-Cho nên-Ngài Hàn tiếp tục-Ta không thể để con dính vào chuyện này được,nó quá nguy hiểm.Phải nói thật rằng ,trình độ của con bây giờ không thể làm gì được dù là gãi ngứa cho chúng cũng chưa xong,chỉ tổ nạp mạng cho chúng thôi.Đến ta cũng còn chưa dám….

Hàn Ngọc đã hiểu,nếu Ngài Hàn mà còn phải nói câu “Chưa dám đối đầu với bọn chúng” thì cô phải hiểu Bất Kiếp Viện mạnh tới mức độ nào.

-Nhưng nếu con muốn chiến đấu thì ta có một điều kiện!

-Là gì ạ?

-Một tháng nữa là sinh nhật mừng con tròn 19 tuổi phải không?

-Dạ vâng.

-Vậy năm sau là con đã 20 rồi.Vì vậy,ta ra điều kiện,nếu như trong khoảng thòi gian từ ngày sinh nhật của con năm nay cho tới ngày sinh nhật năm sau,con phải dành được phần thưởng đồ Quân Hàm bậc Thượng thì lúc đó con mới tạm gọi là có thể tham gia chiến đấu cùng chúng ta.Nếu con không dành được phần thưởng trong thời gian ta đã gia hạn thì con sẽ mãi mãi phải đứng ngoài cuộc,chịu chứ?

-Bố-Hàn Thanh nói-Như vậy thì khác nào chơi khó nó,anh em con lên 23 hoặc 24 mới dành được phần thưởng đó,bây giờ nó vẫn còn non lắm.

-Mày không phải lo,Hàn Ngọc sẽ tự quyết định chuyện của nó.Thế nào ,Ngọc,con đồng ý không?

Hàn Ngọc không chút đắn đo,giơ tay lên thề:

-Con thề!

-Thế thì được-Ngài Hàn cười-Vậy mới đáng mặt con ta!

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 4 phút và 54 giây ----- 

Ngài Hàn cười,Hàn Ngọc là một con bé có chí khí không thua gì thằng con trai cả.

“Sau này , nó sẽ là một nhân tài đấy”

*

* *

-Thằng khốn,sao mày không bảo trước là có cả khoản rửa bát tới khuya chứ?-Tôn Dương gầm gừ với Hoài Tử.

Trước mặt Tôn Dương là cả một chồng bát vĩ đại,hắn rửa từ tối tới giờ vẫn chưa xong.Có những cái hắn chỉ nhúng qua chậu nước một lượt,thế là xong,vậy mà vẫn không ăn thua.Bát nhiều quá thể.

Hoài Tử ngượng ngịu,dù gì thì hắn vẫn không nghĩ là sẽ có chuyện rửa bát tới khuya cả:

-Làm sao mà tao biết được!

-Thôi đi , hai đứa chúng mày , rửa nhanh lên rồi còn về ! Giờ Tý rồi đấy!

Cả bọn lại cặm cụi rửa,chỉ có mỗi 3 thằng ngồi đây rửa bát,không hiểu mấy thằng gia nhân của nhà này làm cái gì chứ?

Cầu được ước thấy,lão béo An Dương bước vào.Lão nhìn quanh rồi hỏi:

-Có mỗi mấy đứa bọn bay rửa thôi à?

-Dạ!

-Thế những thằng khác đâu?

-Bọn họ bảo là có công chuyện nên đùn việc cho bọn em!

-Mấy thằng khốn,thế mà chúng nó dám bảo là rửa xong rồi,đang ngồi đánh bạc ở trên kia.Chúng nó tưởng tao không bao giờ tới chỗ này chắc.Ma cũ bắt nạt ma mới rồi.

Lão béo phẩy tay:

-Thôi bọn bay về đi,giờ Tý rồi.À ,bọn bay chưa có việc gì làm phải không?

-Dạ vâng-Hoài Tử trả lời-Bọn em chưa tìm được việc gì cả!

Lão An Dương ngẫm nghĩ một lúc rồi xoa xoa cái bụng phệ của mình:

-Thôi được,2 ngày nữa chúng mày tới đây để nhận việc,được chứ ?

-Dạ.

-Thôi về đi!

3 thằng vừa bước ra cửa thì lão An Dương gọi lại:

-Khoan, thằng nào ở lại đây tao nhờ một tí thôi!

3 thằng nhìn nhau,thằng Tôn Dương thì đã buồn ngủ díp hết cả mắt lại rồi,thằng Hoài Tử cũng chẳng khá hơn.Thấy vậy,Xích Vân bảo:

-Thôi bọn bay về trước đi ! Tao về sau cũng được!

-Ừ,cám ơn mày,thôi mai gặp lại nhé!-Hoài Tử nói.

-Ừ!

-Thôi,tụi tao về đây !-Tôn Dương ngáp một cái sái quai hàm.

Lão An Dương rót một khay trà nóng nghi ngút khói,vừa rót lão vừa hỏi:

-Mày tên là Xích Vân à?

-Dạ.

-Nãy có mấy thằng bạn ở đây tao không tiện nói.Nói thật mày đừng tự ái , chả lẽ mày không kiếm nổi được bộ quần áo tử tế hơn sao?

Xích Vân cười:

-Em là thằng vạ vật ngoài đường phố, ngân lượng chẳng có lấy một đồng, tiền ăn còn không đủ , lấy đâu ra?

Rót khay trà xong, An Dương tới cái tủ quần áo dành cho gia nhân,trong này vẫn còn lại mấy bộ, lão chọn lấy một bộ rồi đưa cho Xích Vân:

-Đây,cho mày,cái bộ mày đang mặc đáng làm giẻ lau nhà được rồi đấy.Vào trong kia mà thay!

Xích Vân đứng trước cái gương đã cũ và xỉn màu.Y cởi áo ra.

Khắp cả cánh tay và lưng y đều có những hình xăm màu đen,những hoa văn và hoạ tiết hết sức cầu kỳ và bí hiểm,y chỉ nhớ rằng từ lúc y sinh ra đã có hình xăm đó trên người rồi.

Xích Vân đi ra,lúc này trông y đỡ hơn hẳn.Người trông đỡ xo dụi hơn nhiều.

-Đấy-lão An Dương nói-Trông thế này còn đỡ.

Nói đoạn rồi lão đưa khay trà cho Xích Vân:

-Mang khay trà lên cho Hàn phu nhân,mày biết phòng bà ấy không ? Không biết à ? Ra khỏi cửa rồi rẽ phải , đi thẳng tuốt lên , thấy ngôi nhà có cái gậy phép treo ở trước cửa thì đó là phòng của bà ấy ! Rồi , đi đi.

Xích Vân vừa đi được một quãng thì đã nghe thấy tiếng quát của lão An Dương:

-Lũ khốn,dậy,không tao cho ăn đòn cả lũ bây giờ,chưa rửa bát xong mà chúng bay dám kêu là rửa xong rồi để cho mấy thằng lính mới ngồi dưới kia rửa à?

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 5 phút và 56 giây ----- 

Hàn phu nhân ngồi trên chiếc giường con.Trong phòng còn có Hàn Thanh và Hàn Ngọc.

Bà quý Hàn Thanh hơn cả trong ba người con trai.Nói vậy không phải là bà ghét Hàn Phi và Hàn Vệ.Tất cả chúng nó đều là con bà thì làm sao mà bà ghét chúng nó được.Chẳng qua là Hàn Phi và Hàn Vệ khô khan lắm.Không phải chúng nó không yêu mẹ,mà là 2 thằng này không phải là dạng người có thể tâm sự được.Thành ra có mỗi Hàn Ngọc là chia sẻ với bà chuyện vui chuyện buồn mà thôi.Hàn lão gia thì bà không muốn quấy quả,ngài có nhiều việc để lo nghĩ rồi,bà không muốn ngài phải bận tâm vè chuyện của mình.

-Đành vậy thôi-Hàn phu nhân nói-Nếu như không làm thì chúng ta sẽ bị mất vị thế trong võ lâm,người ta sẽ chê là không rửa được hận,làm mất mặt bố mày lắm.

-Nhưng tên sát nhân đó mạnh như vậy cơ mà,sức hắn chọi trăm người , người đời phải hiểu cho chúng ta chứ?

-Vấn đề là-Hàn phu nhân tiếp lời- Chẳng có mấy người hiểu được sức mạnh của Uất Hận Thành cả.

-Sao lại vậy-Hàn Ngọc nói-Uất Hận Thành đã tồn tại hàng nghìn năm rồi, chẳng lẽ không ai biết tới nó ư?

Hàn phu nhân cười:

-Uất Hận Thành không bao giờ giao du với thế giới bên ngoài , chỉ có những người đã từng chiến đấu với Uất Hận Thành mới biết được sức mạnh khủng khiếp của nó thôi,mà phần lớn những người đó đều chết hết cả nên cũng chẳng mấy ai biết được Uất Hận Thành là như thế nào.

-Mẹ đã bao giờ tới Uất Hận Thành chưa?-Hàn Thanh hỏi.

-Chưa, đến bố mày là người đã sống ở nơi đó suốt cả thời trẻ còn không về lần nào kể từ khi ông ấy rời bỏ Uất Hận Thành cơ mà!

-Sao bố lại bỏ đi?-Hàn Thanh thắc mắc-Chẳng phải bố đã từng là đường chủ của Ai Oán Đường,chỉ đứng dưới Thiên Tử của Uất Hận Thành mà.Sao đã vinh quang như vậy rồi,bố còn bỏ về Kiếm Tiên để làm tướng ở đây chứ?

-Ta không biết nhưng trực giác của người phụ nữ cho ta biết.Mặc dù ông ấy chưa bao giờ nói ra nhưng ta hiểu điều đó.

-Là gì ạ?-Hàn Ngọc tò mò.

-Khuya dữ rồi nghen,bọn bay về phòng nghỉ đi !

-Khoan,mẹ hát cho con nghe đi !-Hàn Thanh nói,anh ngả đầu vào lòng Hàn phu nhân-hát ru ấy.

-Khuya rồi ,hát cái gì?

-Đúng đấy , mẹ hát đi !-Hàn Ngọc hưởng ứng.

-Bọn bay to đầu ngần này rồi thì ru cái nỗi gì ?

-Mẹ cứ hát đi!

-Như trẻ con vậy-Hàn phu nhân cười-Hay tao đọc “Vạn cổ sáng thế ca” vậy?

-Không, bài đó nhàm quá rồi.Mẹ hát đi!

Hàn phu nhân chuẩn bị hát thì có tiếng gõ cửa.Bà hỏi:

-Ai vậy?

-Tôi mang trà tới cho lệnh bà.

-Vào đi.

Cửa mở, Xích Vân bước vào,tay bưng khay trà nghi ngút.

-Anh để ở kia,nhờ anh rót luôn hộ tôi.-Hàn Ngọc nói.

-Mẹ hát đi!-Hàn Thanh giục.

Hàn phu nhân cất tiếng hát.Tiếng hát của bà trong và mượt mà .Hàn Thanh và Hàn Ngọc đã nghe nhiều rồi nhưng họ vẫn thấy hay.

Hàn phu nhân đang hát bài “Bóng người Kiếm Khách”,bài hát mà bất cứ đứa trẻ nào ở Kiếm Tiên cũng đã từng nghe.

-Lệnh bà hát hay thật!-Xích Vân cắt ngang. 

Hàn phu nhân ngừng hát.Hàn Ngọc bực mình,tự nhiên cái tên gia nhân này xen vô chuyện của người ta.

Hàn phu nhân cười:

-Cậu cũng thích bài này sao?

-Không , đây là lần đầu tiên tôi nghe!

-Vậy tức là sao?

-Tôi nghe mẹ tôi hát một bài khác cơ !

-Này anh-Hàn Ngọc gắt-Mẹ con tôi đang tâm sự sao anh lại chen vào vậy?

-Hàn Ngọc!-Hàn Thanh nhỏ nhẹ-Cứ để cậu ta nói! Vậy mẹ anh hát bài gì ?

-Tôi không nhớ nữa . Nhưng nó khác với giai điệu mà lệnh bà đang hát.

-Ồ , có nhiều bài ru chứ.Bây giờ anh có thể về bảo mẹ anh hát cho một bài mà !-Hàn phu nhân cười.

-Bà ấy chết từ lâu rồi nên giờ chẳng có ai hát cho tôi cả.

Xích Vân cười.Hàn Thanh và Hàn Ngọc nhìn mẹ.Tên này nói mà chẳng có chút cảm xúc gì cả.Hắn nói mẹ mình chết mà cứ như không vậy.

Hàn phu nhân nhìn vào đôi mắt hắn, ánh mắt lạnh lẽo , cô hồn.Hệt như ánh mắt của Ngài Hàn khi bà gặp ông lần đầu tiên.

-Này cậu-Hàn phu nhân nghiêm nghị-Sao cậu có thể nói về người mẹ đã mất của mình một cách vô cảm vậy ?

-Vô cảm à?-Mặt Xích Vân đờ ra hết như một đứa trẻ đang được người ta dạy những bài học vỡ lòng của cuộc sống-Vô cảm tức là không có cảm xúc phải không?Vậy cảm xúc là như thế nào?

-Này anh !-Hàn Ngọc gắt.

-Nào!-Hàn phu nhân trách con-Vậy cậu không biết cảm xúc là gì sao?

-Tôi thật sự không biết.

-Là cảm xúc của con người như vui, buồn,giận dữ.

-Vậy sao? Tôi có thể có cảm xúc không?

“Điên”-Hàn Ngọc nghĩ bụng.

-Có,đã là con người thì ai cũng có cảm xúc.

-Cám ơn lệnh bà!-Nói rồi Xích Vân bước ra cửa,mặt y rạng rỡ sự vui sướng.

Hàn phu nhân gọi:

-Này cậu!

Xích Vân chạy đi,không nghe thấy Hàn phu nhân gọi

Giờ thì Hàn phu nhân đã hiểu vì sao mà tên này lại hỏi về cảm xúc như một kẻ khùng vậy.

-Đây là tên điên khùng nhất mà con từng gặp !-Hàn Ngọc nói.

-Mày thì hiểu gì?

-Hắn điên mà mẹ-Hàn Ngọc nói-Sao lại có người không biết cảm xúc là gì chứ?

-Có , người của Uất Hận Thành.

-Mẹ nói vậy là có ý gì?-Hàn Thanh hỏi-Mẹ cho rằng tên đó là người của Uất Hận Thành ư?

-Ta không rõ.Nhưng ta có linh cảm như vậy.

-Vậy ngày xưa bố cũng như vậy sao?-Hàn Ngọc hỏi.

Hàn phu nhân nhớ lại:

-Ừ,ngày xưa mẹ gặp ông ấy,ông ấy chỉ có biết tới chém giết, ông ấy không biết tình yêu là như thế nào, thậm chí không biết là mình đang vui hay giận nữa.Ông ấy chỉ có niềm vui duy nhất là đánh nhau ở trên trận địa.Người của Uất Hận Thành chẳng có xúc cảm,họ chỉ tìm thấy được sự bình yên trong tâm hồn khi ở trên chiến trường hoặc khi chết đi mà thôi.

-Chẳng lẽ người của Uất Hận Thành sống với nhau chỉ có chém giết thôi sao?

-Nếu không sao gọi là Uất Hận Thành chứ?

-Tại sao cái tên đó lại vui khi được mẹ giảng giải về cảm xúc như vậy?

-Có vẻ như anh ta đang đi tìm thứ đó.

-Thứ gì?

-Thứ mà những con người người ở Uất Hận Thành không có. 

-Vậy đó có phải là lý do bố rời bỏ Uất Hận Thành không?

-Thôi, muộn lắm rồi đấy-Hàn phu nhân nói.

Hàn Thanh và Hàn Ngọc hiểu là không nên làm phiền mẹ nữa.

-Sao mặt anh đăm chiêu vậy?

-Em hãy để ý tới người gia nhân vừa rồi một chút !

-Sao vậy ?

-Anh có cảm giác là lạ về anh ta.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 6 phút và 58 giây ----- 

Xích Vân đi trên con đường vắng tanh , đã qua giờ Tý nên mọi người đi ngủ cả rồi.Hai bên đường , các cửa sổ đã đóng chặt lại.

Y thấy bài hát mà Hàn phu nhân hát hay quá.

Lúc này y cũng muốn hát , bài hát ru mà người mẹ của y đã từng hát cho y nghe.

Ở Uất Hận Thành, người ta không bao giờ hát ru cho trẻ con lúc còn nhỏ , người ta chỉ hát ru khi đứa trẻ lên 6 , độ tuổi mà bất cứ đứa trẻ nào ở đó cũng đã tập chiến đấu và đã bắt đầu có ý thức.

Y không nhớ khuôn mặt của mẹ mình, y chỉ nhớ tiếng hát của bà, tiếng hát không trầm ấm như Hàn phu nhân mà lạnh ngắt , không chút tình thương.

Y thấy nhớ bài hát đó.

Y ngó quanh , không có ai cả , và y bắt đầu hát , mỗi lúc một to hơn.Người ta mà nghe y hát lúc này thì không hiểu y đang hát hay đang rên rỉ nữa.

Này hỡi người con của Uất Hận Thành

Hãy rời vòng tay mẹ, ra ngoài kia , trong màn đêm giá lạnh

Con đừng bao giờ nghĩ tới những thảm cỏ mướt xanh

Vì ở điều đó ở nơi đây không có

Trên đường đi chỉ có mùi máu tanh

Dòng sông cuồn cuộn cuốn trôi người lữ khách 

Để lại mình ta và Uất Hận Thành.

Con của ta, đừng nghĩ tới người mẹ của con làm chi

Bởi ta cũng chẳng tốt như con nghĩ

Hãy cầm vũ khí, đó mới là mẹ của con

Để ra ngoài kia quyết một trận sống còn.

Khắp nơi đây màu đỏ bởi máu tưới

Lũ chuột háu ăn bò bên dưới 

Bọn quạ quẩn quanh tìm xác người.

Đừng sợ,con của ta, đừng có sợ

Nhìn thấy chúng cứ nhắm mắt làm ngơ.

Muốn ta yêu thương? Con đừng chờ mong

Tình thương yêu làm cho con yếu lòng

Những cảm xúc,trước hiểm nguy chỉ làm con lạnh cóng

Bỡ ngỡ trước cuộc đời trùng điệp như cơn sóng

Hãy vứt hết , bỏ đi những tình cảm trong tâm hồn

Uất Hận Thành sẽ dạy cho con lớn khôn.

Yêu bản thân , chiến đấu vì bản thân

Không nước mắt , không xót thương , chẳng cần lòng từ nhân

Mạng sống của mình, con không thể để mất

Hãy giết tất cả những kẻ muốn giết con

Hãy mạnh tay, không cần phải thương xót

Quy luật ngàn đời vậy:người chết là ta còn.

Ta vuốt mái tóc trên khuôn mặt còn khờ dại

Hát cho con mà lòng ta đau tê tái

Cuộc đời trầm luân như ngoài biển Vọng Hải

Âm thanh vang lên bay xa mãi

Tiếng chuông vang vọng:nguyện hồn ai ?

Xích Vân hát xong , thấy bài hát chẳng hay tí nào cả.Tại sao bài hát này không hay bằng bài hát mà Hàn phu nhân đã hát chứ?

Y mỉm cười , y thấy mình đã đúng khi theo Hoài Tử về đây.

Y thấy Kiếm Tiên Thành đẹp quá, y ngửa mặt lên trời, bầu trời đêm long lanh sao như dát bạc, những ngôi sao băng đang bay thành từng đàn về hướng Bắc, y còn thấy cả một dải sáng mềm mại như một tấm lụa mỏng.Tại sao ở Uất Hận Thành , y không bao giờ thấy những thứ này, bầu trời Uất Hận Thành bao giờ cũng mang màu xám xịt, từng đàn quạ ngày đêm bay xà quần tìm xác chết.

“Nóng quá,phải tắm một cái”.Thời tiết thật thất thường , mới đêm qua còn lạnh vậy mà hôm nay đã ngốt không chịu được.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 8 phút và 1 giây ----- 

Hoa Anh đang nhẩn nha bên bờ Kiếm Tiên Hồ.

Cô đang rất vui vẻ , nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp.Giờ đây cô cảm thấy mình đã có khả năng cưỡi thú rồi.”Nên cưỡi con gì bây giờ nhỉ ? “Phi Tuyệt Báo hay Đạp Tuyết Hùng ?”

Cô ngồi xuống, dựa lưng vào một tảng đá và bỏ tay nải xuống.Cái tay nải rơi phịch xuống và làm rớt ra một thứ.

Hoa Anh nhặt lên , cô nhìn nó và mỉm cười.

Một tấm thẻ mỏng bằng gỗ , trên có ghi những dòng chữ đen:

Tên: Hoa Anh.

Tuổi: 21.

Tộc: Vũ Mang.

Cấp bậc: tổng đội trưởng đội vệ binh Tích Vũ Thành

Hoa Anh còn trẻ nhưng đã là tổng đội trưởng đội vệ binh , một cấp bậc khá cao ở Tích Vũ Thành.Cấp bậc này cho phép Hoa Anh có thể dự vào những cuộc họp cấp cao của nội bộ Tích Vũ Thành, có quyền bỏ phiếu để thông qua những dự luật mới, có quyền phủ quyết những dự luật cho là không phù hợp, đó là thời bình.Còn nếu như là chiến tranh thì chức vị này còn trở nên quan trọng hơn nữa.Nó chỉ đứng sau chức Thống Soái , và tổng đội trưởng đội vệ binh là người có quyết định cuối cùng về việc giữ thành hay bỏ thành , phản công ra bên ngoài hay nằm yên tại chỗ.Một chức vị cao nhưng cũng khá nặng nề , thời bình thì không nói , nếu là thời chiến thì chỉ cần một quyết định sai lầm thôi sẽ dẫn đến sự tiêu vong của thành thậm chí là cả tộc nữa.

Nhưng thôi , không nghĩ tới chuyện ấy nữa.Gió từ ngoài Kiếm Tiên Hồ thổi vào mát rượi.Hoa Anh thấy đê mê, cô thấy bỗng dưng buồn ngủ quá.Rồi Hoa Anh thiếp đi , mái tóc bạc rủ xuống đôi môi óng ánh hồng của cô

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 9 phút và 7 giây ----- 

Xích Vân đi qua cổng thành.Mấy người vệ binh chặn lại hỏi y đi đâu, y bảo muốn ra ngoài dạo mát,họ hỏi cho xem giấy tờ tuỳ thân.Và y rút ra , người vệ binh cho y qua và hỏi “Lại tìm em nào à?”, y cười “Có đấy, đang đi tìm đây !”.Mấy người vệ binh cười với nhau “Thằng này láu gớm, nhớ kiếm em nào xinh vào nhá !”.

Thực ra Xích Vân làm quái có giấy tờ tuỳ thân, lang thang vạ vật từ nơi khác tới đây thì ai người ta làm giấy cho? Y nhớ cái hôm đầu tiên, y , Hoài Tử , Tôn Dương trốn ở dưới gầm xe ngựa để vào Kiếm Tiên.Cái gầm chật chội , thỉnh thoảng lại còn bị rận đốt nữa chớ, ba thằng nằm bên trong ngọ ngoạy liên tục và suýt chút nữa là bị vệ binh phát hiện.

Vào được Kiếm Tiên rồi, khó nữa là phải kiếm được cái giấy tuỳ thân, nhiều lúc có việc cần ra ngoài thành thì chìa cái mặt mo ra à? Không được, và thế là Hoài Tử đã gặp được một thằng thương nhân chợ đen.May phước tổ cho hắn là cái thằng chợ đen ấy cũng tốt, hắn chỉ bán lậu các loại nguyên liệu với giá cao thôi, còn cái chuyện làm giả giấy tuỳ thân thì hắn lấy cũng rẻ,10000 ngân lượng , tên này cũng là người di cư bất hợp pháp mà.Chứ vớ phải thằng khác thì nó chém cắt cổ cho.

Xích Vân vừa đi vừa tung tăng.Y nhớ lại lời Hàn phu nhân: ”Đã là con người thì ai cũng có cảm xúc”.

Y đang đi xuống dốc thì gặp một đôi trai gái.Họ vừa đi vừa cười, hai người như thể dán dính vào nhau. Ánh mắt họ tràn ngập niềm hạnh phúc tưởng như cả thế giới này chỉ còn là của riêng họ vậy.Chốc chốc chàng trai lại hôn lên môi cô gái, anh ta hết vuốt tóc rồi lại sờ lên khuôn mặt cô gái.

“Thế là sao nhỉ ?”.Xích Vân tự hỏi,tại sao hai người con gái và con trai kia lại ôm nhau chứ,tới bây giờ y vẫn không hiểu điều đó.Thường ngày y vẫn thấy chuyện đó, và những lúc như vậy y hỏi Hoài Tử: “Như vậy gọi là gì hả mày?”.Hoài Tử nhìn Xích Vân và hắn giảng giải với một vẻ thông cảm: “Đó là tình yêu”, ”Tao không hiểu” , “Từ từ rồi mày sẽ hiểu, khi nào mày mến một ai đó hoặc được một người khác yêu thương, mày sẽ hiểu tình yêu là như thế nào” , “Thế như tao yêu mày được không ?” , “Thằng điên, ông cho mày nhừ tử bây giờ” , “Á à , đánh bố hả?”.

Xích Vân lại bước đi , y nghe thấy tiếng người con gái cười ngất bởi một câu chuyện vô vị mà người con trai đang kể.”Không lẽ tình yêu lại như vậy sao ?”

Xua tan những ý nghĩ đó ra khỏi đầu,Xích Vân đi nhanh xuống dốc.Cái bể tắm của y là Kiếm Tiên Hồ, y thường hay xuống đó để tắm.Trời lạnh thì chịu, chứ hôm nào nóng là phải tắm ngay.Cũng may là ở Kiếm Tiên không có mùa đông.Thành được che bởi những rặng núi cao nên không bị gió từ Phạt Mộc Lĩnh thổi xuống.Chứ không thì người Xích Vân hôi như cú.

Hồ Kiếm Tiên đây rồi, nóng quá , phải cởi áo ngay. Đang cởi thì y thấy một người.

Một cô gái đang nằm dựa vào một tảng đá , tay ôm một cái túi.”Tộc Vũ” , Xích Vân nhận ra bởi cái vòng nhỏ có cánh ở trên đầu cô gái. 

Xích Vân tiến lại gần.Bầu trời hôm nay sáng quá , y thấy rõ mặt cô gái , khuôn mặt trái xoan được phủ bởi một mái tóc bạc dài tới cằm.Làn da trắng mịn màng sau tấm áo lụa mặc bên trong áo giáp.”Xinh quá” , Xích Vân nghĩ thầm.

Y chợt nhớ tới đôi trai gái vừa nãy, y cũng muốn thử cái cảm giác được ôm một người con gái là như thế nào, “Tại sao chàng trai lại hạnh phúc khi ở bên cô gái nhỉ?”.

Y chợt nhớ tới lời của Hoài Tử: “Khi mày mến một ai đó hoặc được một người khác yêu thương , mày sẽ hiểu tình yêu là như thế nào”.

Xích Vân từ từ đưa tay tới gần mặt cô gái , mồ hôi trên người y vã ra như tắm, sắp chạm được vào khuôn mặt rồi thì những ngón tay của y co lại, “Chết tiệt, sao lại thế này?”

Y lấy hết sức duỗi những ngó tay ra và chạm vào mặt cô gái.

Có cái gì đó chạy qua cánh tay Xích Vân , y rụt ngay đôi tay lại.

Một cảm giác là lạ mà y chưa từng bao giờ biết đến.

Xích Vân lại hít một hơi , y ngồi hẳn xuống , lần này y áp cả bàn tay lên khuôn mặt cô gái.

Mẹ ơi, trời đang nóng mà sao da con bé nó mát rười rượi thế này ? Má nó mềm quá , làn da hồng căng mọng lên.Xích Vân thấy cả cánh tay mình bỗng trở nên mát theo , y không còn thấy nóng nữa. “Trời nóng thế này thì cứ ôm một đứa con gái là không nóng nữa sao ? Thế này thì khỏi phải tắm làm chi ! ”.

Bất chợt cô gái động đậy , Xích Vân giật mình.Y muốn chạy mà đôi chân y không cho y chạy.Mặt Xích Vân như đần ra, mồ hôi trên người y lại túa ra.

Cô gái vẫn đang ngủ , cánh tay của cô đưa lên gãi một bên má.

Và cô gái ngả vào lòng Xích Vân.

Xích Vân không còn thấy mát nữa , lúc này thì y đang nóng rực cả người lên.Y hết há hốc miệng rồi lại ngậm vào.

Rồi Xích Vân lại vòng cánh tay qua ôm lấy bờ vai của cô gái.Y nhìn xuống , gương mặt cô gái đang mỉm cười.Y thấy từ trong sâu thẳm tâm hồn mình có cái gì đó đang đánh thức y.

“Khi mày mến một ai đó hoặc được một người khác yêu thương , mày sẽ hiểu tình yêu là như thế nào.”

Xích Vân cúi mặt xuống , mùi thơm thoang thoảng hương hoa trên mái tóc của người con gái làm y thấy tim mình như đập nhanh hơn mấy lần.

Xích Vân đặt đôi môi của mình lên môi của cô gái.

Giá như y nhìn ra xung quanh lúc này thì y sẽ thấy đẹp lắm , bầu trời lấp lánh hàng vạn ngôi sao băng , mặt nước hồ Kiếm Tiên long lanh ngũ sắc.Những cánh hoa màu hồng nhạt đang rơi lả tả xuống vai y mà y không biết.

Hoa Anh thấy mình đang đi trên một cánh đồng đầy hoa vàng, và thấy một người phía trước đang gọi mình.Một chàng trai thanh tú,mái tóc dài ôm gáy đang vẫy gọi cô.Người mà cô xưa nay ngưỡng mộ.Cô đã yêu người ấy từ lâu rồi nhưng chưa có dịp thổ lộ lòng mình.Hoa Anh chạy lại và ôm người ấy.

Hoa Anh mở choàng mắt , cô thấy một kẻ đang ôm hôn mình và như không nghĩ ngợi gì cô lấy hết sức đấm một cú vào bụng tên khốn đó.

Xích Vân ngã ngửa ra đằng sau, y còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một cú đá vào giữa ngực.Y lại bị văng về đằng sau.

Hoa Anh đứng đó lấy tay chùi lên miệng, cô như ghê tởm trước nụ hôn của tên lạ mặt kia.Cô không lạ gì với những kẻ này cả , “Cũng may là hắn còn chưa làm gì mình.”

-Sao cô lại đánh tôi ?-Xích Vân lồm cồm bò dậy.

-Sao à? Đồ khốn, đồ bỉ ổi , lợi dụng lúc ta đang ngủ sao?-Hoa Anh cáu tiết.

-Tôi có làm gì cô đâu ?

Xích Vân không hiểu cái chuyện ôm một người con gái thì xấu xa ở chỗ nào?

-Ngươi….-Hoa Anh bực mình thật sự, cô lao vào Xích Vân và lấy đầu gối đè lên ngực hắn, đoạn cô rút con dao ở sau dây lưng ra, con dao hộ thân mà cô vẫn mang theo người và định đâm tên vô lại.

Cô chợt dừng lại , mái tóc dài ôm gáy của tên này giống người ấy quá.Nhưng khuôn mặt thì khác hẳn , đôi mắt màu xám lạnh lẽo và u buồn , khác xa với đôi mắt của người ấy.

Cô đã bình tĩnh lại và thả Xích Vân ra.

-Đau quá !-Xích Vân ôm lấy ngực.

-Cút ! Đừng để ta nổi điên lên !- Hoa Anh gầm gừ.

-Nhưng tôi…

-TA BẢO NGƯƠI CÚT CƠ MÀ !!!

Xích Vân thấy cô gái làm dữ quá nên co giò chạy thẳng.

Y chạy đi nhưng y không giận cô gái , y thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.Dường như y đã tìm thấy thứ mà y đã theo đuổi bấy lâu nay.

Hoa Anh vội đứng dậy , chỗ này không an toàn rồi “Cũng may tên vừa rồi chỉ là một tay Kiếm Khách hạng bét nên mình mới đánh hắn được chứ gặp phải tên khác như kiểu mặc đồ Hoàng Kim thì…”.

Hoa Anh đứng dậy, “Về Hiệp Ẩn Thôn ngủ tạm vậy.”

Cô đưa tay lên miệng , sao cô thấy mình lạ quá , nụ hôn của tên vừa rồi sao lại lạ đến thế , sao đôi mắt hắn lại buồn đến thế.Không , không , mình nghĩ vớ vẩn rồi !

Xích Vân đã hiểu vì sao mình lại có cảm giác đó, một cảm giác mà y chưa bao giờ có, mặc dù rằng nó mới láng máng trong y.

Y thấy hôm nay trời đẹp quá.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 10 phút và 10 giây ----- 

Chương 5

Hàn Phi đã tỉnh dậy , không hiểu sao hôm nay hắn lại dậy sớm.

Đêm qua hắn đã không ngủ với bất cứ một đứa con gái nào.Một việc mà mọi đêm hắn vấn thường làm.

Hắn ngáp một cái rõ to , rồi lặng lẽ xuống nhà.

Hắn đi tới một cái bể cá trong vườn nhà mình , hắn ngó xuống bể cá.

Một thằng có mái tóc dài lượn sóng , cái mũi thẳng và cao, đôi mắt màu nâu. Hàn Phi đang nhìn lại cái hình ảnh của mình trong bể cá.

Rồi bất chợt hắn làm cái chuyện mà người ta trông thấy sẽ bảo là điên.Hắn thò tay xuống nước và té lên mặt.

Hàn Phi lên nhà , hắn mở tủ , lấy một bộ quần áo mà hắn đã cất kỹ lưỡng bấy lâu nay.Hắn giở ra và mặc lên người.

Cái áo khoác trắng , dài tới đầu gối, hơi loe ra một chút,có những viền đỏ và đen, cổ đứng và cứng .Hắn cài hết khuy lại , che kín cổ.Cái quần cũng trắng toát,hắn cho ống quần vào trong cái giày cao cổ màu nâu.

Hắn thắt dây lưng cho chắc rồi tới một cái rương ở góc nhà , cái rương dài và hẹp màu nâu xỉn do không được đánh bóng lau chùi thường xuyên.

Hắn lấy một chiếc chìa khoá và mở cái rương.

Bên trong là một bọc vải dài , Hàn Phi gỡ dây buộc hai đầu ra.

Một thanh trường kiếm , một kỷ niệm đáng nhớ đối với Hàn Phi.

-Hàn Phi !-Tiếng Ngài Hàn gọi.

Hàn Phi đang nghịch với thằng em Hàn Thanh ngoài sân.Hàn Thanh lúc đó còn thấp và bé hơn ông anh mình bây giờ nhiều. Hai đứa vật nhau trên bãi cỏ .

-Dạ !

-Vào đây bố bảo!

Hàn Phi quay ra bảo em:

-Đi chỗ khác chơi đi , ra chơi với lão Vệ đi , tao vào đây một lát. 

-Nhớ ra ngay đấy!

-Ừ !

Hàn Phi bước vào nhà .Ngài Hàn đang ngồi trên ghế.

-Ngày kia sinh nhật mày hả ?

Hàn Phi thấy hơi bực, là bố mà không nhớ ngày sinh của con mình:

-Dạ.

-Thế mày muốn bố tặng quà gì ?

Hàn Phi thấy phấn chấn lên một chút.Hắn thích một thanh kiếm, hắn muốn có một thanh kiếm xịn :

-Con muốn một thanh kiếm, giống kiếm Hoàng Kim ấy!

Ngài Hàn cười ngất:

-Cha bố ông, ông còn oắt con thế này, đồ Quân Hàm bậc Hạ còn chưa nhận được thì Hoàng Kim cái nỗi gì?

Hàn Phi hơi ngượng, mà đúng thật , hắn còn là một tay kiếm hạng bét thì cầm thanh kiếm Hoàng Kim sao được.

-Thôi được rồi, tao sẽ tìm cho mày, thôi, ra ngoài đi !

Thấy mình bị đuổi ra hơi đột ngột, Hàn Phi lặng lẽ bước ra ngoài.

Rồi 2 ngày sau cũng tới sinh nhật hắn, khách khứa đến nườm nượp, còn Hàn Phi ngồi lặng lẽ trong phòng.Hắn đang giở những món quà ra , hắn thấy một tấm áo giáp được làm rất cẩn thận,bên ngoài hộp quà có chữ ”Của mẹ”.Hắn lại giở món quà khác , là quà của Hàn Thanh , một cái dây chuyền bằng bạc trắng.Quà của Hàn Ngọc là một cái áo được thêu rất khéo.Quà của ông anh cả Hàn Vệ là một cuốn sách nhỏ và mỏng dính , trên có đề dòng chữ “Cẩm nang tán gái toàn tập-Hàn Vệ , anh mày”.Hàn Phi mỉm cười.Hắn mở các gói quà khác ra , hắn còn nhận cả cái hộp bánh to bự của lão béo An Dương,một chiếc nhẫn của lão còm Lăng Khê.Một quyển sách “Toàn thư Kiếm Khách” của Lã Vân. Và còn nhiều món quà khác nữa.

Nhưng hắn rất thất vọng.

Không thấy quà của Ngài Hàn đâu cả .

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 11 phút và 29 giây ----- 

Hắn ấm ức vô cùng, con bé Hàn Ngọc sinh nhật năm ngoái đã có cả chục món quà do chính tay Ngài Hàn mua.Hắn chẳng được như Hàn Ngọc và Hàn Thanh suốt ngày được Ngài Hàn chiều chuộng , cũng không như Hàn Vệ hay được Ngài Hàn gọi vào để tán dóc.Trong đám con , Ngài Hàn ít nói chuyện với hắn nhất và cũng ít quan tâm tới hắn nhất.

Hắn ngồi thu lu trong góc giường như một con chó bị người ta xua đuổi.Mặc kệ những tiếng gọi của Hàn Ngọc , hắn vẫn ngồi đấy.

Đang chán đời, hắn nghe thấy tiếng lão béo An Dương:

-Hàn Phi , Ngài Hàn muốn gặp cậu!

Hàn Phi uể oải dậy , hắn đi qua sân , mọi người vẫn đang chè chén say sưa , không ai để ý thấy hắn đi qua cả.

Hắn bước vào phòng Ngài Hàn,ngài đang hút thuốc Phù Linh, mùi thuốc thơm phức.

-À ! Phi đấy à ?

Ngài Hàn cười rồi bảo hắn ngồi xuống.

-Sinh nhật vui không ?

“Vui thế chó nào được”-Hàn Phi nghĩ bụng.

-Dạ , vui ạ.

-Không thấy quà của ta nên buồn phải không?

-Dạ…không…

-Đợi ta một lát.

Ngài Hàn tới cái tủ đằng sau và lấy ra một chiếc hộp dài, ngài đặt nó trước mặt Hàn Phi.

-Mở ra đi !

Hàn Phi mở ra , một thanh trường kiếm , lưỡi kiếm dài tới bảy gang , hơn hẳn những thanh kiếm bình thường khác.Kiếm chỉ có cán và lưỡi , không có phần ngăn cách.Trên mặt lưỡi kiếm có chạm chìm hình một bông hoa và những dây leo mềm mại.

-Đây là…

-Một thanh kiếm đặc biệt.Nó không phải là của ta , nó là của người đội trưởng cũ của ta khi còn ở Uất Hận Thành.

-Sao bố lại có nó ?

-Người đội trưởng ấy đã chết lâu rồi , người ấy là người bạn thân thiết của ta , người ấy cũng như người cha thứ hai của ta.

-Bố đã bao giờ dùng nó chưa?

-Duy nhất một lần.

Hàn Phi nâng thanh kiếm lên, hắn lại hỏi:

-Sao bố lại cho con ?

Ngài Hàn ngồi xuống ghế , ngài nói nhỏ, trái hẳn với giọng nói sang sảng thường ngày:

-Thanh kiếm này có ý nghĩa rất lớn đối với ta, vì nó mà ta đã rời bỏ Uất Hận Thành. Vì vậy ta trao cho con tức là ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào con.

Hàn Phi ngạc nhiên, hắn thì được Ngài Hàn kỳ vọng cái gì ?

-Con thì kỳ vọng cái gì ?

Ngài Hàn nói với Hàn Phi một cái giọng thân thương mà hắn chưa từng nghe bao giờ:

-Ta biết con trách ta vì con không được chiều như Hàn Thanh và Hàn Ngọc, hay cũng không được tâm sự với ta như Hàn Vệ.Nhưng vì sao ư ? Hàn Ngọc và Lã Vân đã có tư chất là Pháp Sư thì ta không nói , nhưng Hàn Vệ và Hàn Thanh thì chúng nó không theo nghiệp của ta. Chúng nó cũng không có tư chất để học kiếm, vì vậy chúng nó đã đi theo con đường mà chúng nó đã chọn. Còn con, con là người con duy nhất của ta tiếp tục đi trên con đường của ta, một Kiếm Khách đúng nghĩa của nó.Ta không những muốn con trở thành một Kiếm Khách giỏi, mà ta muốn con là một Kiếm Khách dùng kiếm mạnh nhất Hoàn Mỹ đại lục, thậm chí có thể là cả Uất Hận Thành nếu như con quyết tâm.

Hàn Phi nhìn lại thanh kiếm, nó thực ra cũng chỉ là một thanh trường kiếm bình thường, nó chẳng cả phát sáng lấp lánh như những thanh kiếm khác.

-Nhưng thanh kiếm này…nó không…có gì..

Ngài Hàn hiểu ý Hàn Phi:

-Nó không tầm thường như con tưởng đâu, con nên nhớ rằng con cầm trên tay thanh kiếm của Từ Tuyên, huyền thoại Kiếm Khách của Uất Hận Thành.Ông ấy là người đã cho ta mạng sống, không có ông ấy, ta chẳng còn cơ hội sống tới ngày hôm nay.

-Vậy là vì cứu bố mà ông ấy đã chết?

Ngài Hàn thở dài:

-Đúng.

-Vậy bố có tìm cách cứu ông ấy không ?

-Có.

-Và…

-Đúng ta và đồng đội đã không thể cứu nổi ông ấy.

2 cha con im lặng một lúc.Rồi Ngài Hàn bảo:

-Có muốn thử nó không?

-Dạ có !

-Theo ta ra ngoài sân đi.

Hàn Phi mang theo kiếm.Lòng hắn thấy vui, dù sao thì Ngài Hàn cũng không phải là không yêu hắn, chẳng qua ông bày tỏ tình cảm theo cách của mình mà thôi.

2 bố con đã ra vườn, Ngài Hàn bảo Hàn Phi:

-Cầm kiếm lên đi !

Hàn Phi càm kiếm lên, hắn cầm theo cách của hắn.Hắn không cầm kiếm theo kiểu thông thường, hắn không cầm xuôi mà hắn cầm ngược, tức là cầm giống kiểu dao găm để đâm.

Và Hàn Phi đã thấy có vấn đề.

Cầm theo kiểu của hắn rất khó chém, phải nói thẳng ra là không chém được.Hắn thử đâm, cũng không đâm được, lưỡi kiếm dài quá, lúc chiến đấu thật sẽ không thể đâm chính xác.

-Cầm trường kiếm không thể cầm theo kiểu của con được đâu ! Muốn dùng trường kiếm thì phải cầm theo đúng chính quy, đó là điều cơ bản nhất.

Hàn Phi không muốn cầm theo kiểu chính quy, nói đúng hơn là hắn không thể cầm được.

Hàn Phi cầm xuôi và nâng thanh kiếm lên.

Bàn tay phải của hắn đau nhói, hắn bỏ kiếm xuống và ôm lấy tay.

Ngài hàn chạy lại xem xét tay của hắn:

-Lại thế nữa à?

Ngài Hàn động viên Hàn Phi:

-Phải cố gắng thôi con ạ, nếu không con chẳng bao giờ cầm được thanh kiếm đó đâu, cũng không thể trở thành Kiếm Khách số một được.

Ngài Hàn đứng dậy và đi ra sân trước để tiếp khách. 

Hàn Phi ngồi trơ trọi một mình, hắn nhìn thanh kiếm.

“Ta phải sử dụng được nó.”

Ngài Hàn đã tiếp khách xong, khách khứa cũng đã về hết .

-Anh Phi đâu hả bố?-Tiếng con bé Hàn Ngọc.

-Chắc nó ngủ rồi, thôi con cũng đi ngủ đi. 

-Ứ, con muốn chơi với anh Phi cơ.

Ngài Hàn thấy bắt đầu có những hạt mưa rơi xuống.

-Thôi , vào nhà đi , mai chơi với anh sau.

Con bé Ngọc phụng phịu, Ngài Hàn dỗ:

-Rồi, cứ về phòng ngủ đi.Mai chơi với anh ấy cũng được mà.

-Thôi vậy, chúc bố ngủ ngon!

-Ừ.

Ngài Hàn thơm lên má con bé rồi quay về phòng mình.

-Phi nó đâu ông ? Sinh nhật nó mà chẳng thấy nó đâu cả.-Hàn phu nhân hỏi chồng.

-Chắc đi ngủ rồi.

Trời mưa nặng hạt hơn.Ngài Hàn về phòng của mình, Hàn phu nhân thì ngủ với Hàn Ngọc.

Ông ngả người lên chiếc ghế bành và bắt đầu thiu thiu ngủ.

Nhưng có tiếng kiếm chém làm ông tỉnh giấc.

“Không thể thế được”.

Ngài Hàn bật dậy, cầm cái ô chạy ra ngoài sân.

Hàn Phi đang cầm kiếm đứng trong mưa, hắn vẫn cầm theo cách của hắn, và có vẻ như hắn đang cố tập chém vào thân cây.

Hàn Phi định giơ kiếm lên chém tiếp thì Ngài Hàn quát:

-Ta đã nới với con thế nào rồi ? Dùng trường kiếm không thể cầm kiểu đó, ra ngoài chiến trường không tiêu diệt được đứa nào thì đã bị chúng nó thịt mất rồi !

-Không-Hàn Phi cãi- Con không thể cầm kiểu chính quy, trừ phi bố thay cái tay khác cho con !

-Thằng đàn bà ! -Ngài Hàn bực mình-Có những người bị mù mà vẫn trở thành Kiếm Khách tài năng, còn con chỉ có một cái tật nhỏ đó mà không cố gắng được sao ? Thật uổng công ta đã kỳ vọng vào con !

-Không , bố không hiểu !

Ngài Hàn quát to, trong mưa có thể nghe rõ từng lời:

-CHÍNH CON MỚI LÀ KẺ KHÔNG HIỂU, CHẲNG AI CẦM TRƯỜNG KIẾM NHƯ CON CẢ !!! HÃY TRẢ LẠI TA THANH KIẾM ĐÓ, CON KHÔNG ĐỦ TƯ CHẤT ĐỂ DÙNG NÓ !!!

Hàn Phi gầm lên:

-ĐÂY LÀ QUÀ SINH NHẬT CỦA CON, KHÔNG AI ĐƯỢC LẤY NÓ ĐI !!! CON SẼ CHỨNG MINH CHO BỐ THẤY CON SẼ TRỞ THÀNH KIẾM KHÁCH MẠNH NHẤT ĐẠI LỤC NÀY VÀ CẢ UẤT HẬN THÀNH NỮA .CON SẼ CHO BỐ THẤY , CON SẼ SỬ DỤNG THANH TRƯỜNG KIẾM NÀY MÀ KHÔNG CẦM THEO KIỂU CHÍNH QUY, CON MUỐN ĐI THEO CON ĐƯỜNG MÀ CON ĐÃ LỰA CHỌN !!!

Ngài Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

“Ánh mắt rất kiên định”.

Ngài Hàn nói :

-Hãy đi theo con đường mà con muốn đi.

Ngài Hàn bước vào nhà, ngài để mặc lại Hàn Phi ở đó.

“Con trai ta , hãy đi theo con đường mà con muốn đi.”

Một Kiếm Khách lạ đấy, cầm kiếm ngược.

Chưa ai cầm trường kiếm ngược bao giờ cả.

“Không , ta tin nó, nó sẽ trở thành niềm tự hào của ta.”

Một Kiếm Khách không tuân thủ quy tắc.

Bất Luật Kiếm Khách à ?

Ngài Hàn cười.

Hàn Phi ngắm thanh kiếm , không còn là Hàn Phi 15 tuổi thuở nào nữa.

Hắn đã đi theo con đường mà hắn đã lựa chọn.Và hắn tin là hắn đã đúng.

Bất Luật Kiếm Khách.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 12 phút và 36 giây ----- 

Thiên Lệ Chi Thành là một thành đặc biệt, nó lơ lửng giữa bầu trời. Được xây dựng gần 2 vạn năm trước để loài người tránh khỏi tuyệt diệt cho nạn Đại Hồng Thuỷ gây ra.Nếu bay lên đây thì ít nhất là phải mất nửa canh giờ.

Thành có một sân hình tròn rất lớn ở giữa, ba góc là ba toà tháp cực lớn, có thể chứa hàng vạn người ,nối với sân bằng những dây xích khổng lồ.

Không khí trên này hơi loãng nên nếu chiến đấu ở đây thì thể lực sẽ bị giảm sút rất nhanh.Nếu cố gắng quá mức có thể chết.

Vọng Quái nhảy phịch xuống, hắn lấy cái kiếm đeo trở lại lên người ,những dây xích chạm vào lưỡi kiếm kêu lách cách.Kiếm của hắn vừa chiến đấu được, vừa bay được.

Hắn bỏ mũ trùm đầu ra.Khuôn mặt vuông, cái cằm chẻ và khoẻ, tóc vàng, dài xoã vai.Mắt lúc nào cũng có vẻ ngốn ngấu chực ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

“Nó đang ở đây.Điện thờ Hoả Thần Chúc Dung.”

Kể ra phải phá huỷ cái thành này thì hắn cũng hơi tiếc, đang đẹp thế này mà…

Hắn cười rồi bước đi. 

-Ngươi có chắc là Vọng Quái sẽ lấy được nó không Thiên Ma?

-Đừng sốt ruột, Hắc Băng, ngươi sao mà nóng vội thế?

-Nếu bọn chúng sử dụng vũ khí cuối cùng thì ta e là hắn bị thịt mất, đáng ra nên cử thêm một người nữa đi.

-Hê, Hắc Băng ngang ngạnh mọi ngày đâu rồi, ngươi phải hiểu là ta đã tính kỹ rồi chứ !

-Ngươi tính cả chuyện bọn Thiên Lệ Chi Thành dùng cái đó rồi à ?

-Đúng.

-Ngươi chắc là Vọng Quái ổn chứ?

-Ừ !

-Chẳng lẽ cả cái đó cũng không làm gì được Vọng Quái sao?

-Nếu không sao gọi hắn là Vọng Quái chứ ?-Thiên Ma cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro