Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh hoàng hôn trầm trầm, Chu Lạc Dương dẫn theo hai người men theo con đường nhỏ rẽ ra Tịnh Từ Tự, trung niên nhân bắt đầu gọi điện thoại, tỏ ý bảo hai người chờ chút, liền nói cái địa phương. Chu Lạc Dương tìm tới một cửa hàng nhỏ, dùng tiếng Hàng Châu để hỏi đường, trung niên nhân nghe đến tiếng bản địa, liền hướng hắn quăng tới một cái liếc mắt, rõ ràng đã tin tưởng cái lí do thoái thác lâm thời này rồi.

Trung niên nhân cuối cùng tìm đến nơi rồi, bên đường yên tĩnh đang dừng một chiếc xe Buick SUV bảy chỗ.

" Đi lên !" Trung niên nhân nói.

Chu Lạc Dương đi ra mấy bước, chính đang muốn cùng bọn họ nói lời từ biệt, bên mình nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện hai tên nam tử, huấn luyện có tố, che lại đường đi của Chu Lạc Dương.

" Để anh họ của tôi rời đi !" Giả Ngô Hưng Bình lập tức nói.

Chu Lạc Dương vừa vặn tỏ ra mê mang hỏi : " Hưng Bình, các cậu đến cùng là đang làm gì vậy ?"

Kia trung niên nhân nhưng lại không cấp Chu Lạc Dương cơ hội rời khỏi, giả vờ thân thiết nói : " Cảnh sát đã nhìn thấy cậu rồi, không đi lỡ như bị đuổi đến, còn bị trảo lấy phiền phức, cùng chúng tôi đi, thuận tiện đưa cậu về nhà."

Chu Lạc Dương trầm mặc giây lát, giả Ngô Hưng Bình đã bị áp lên xe, thế này hắn đã chạy không thoát, hai tên đả thủ sau lưng làm cái động tác " thỉnh", ám thị rất rõ ràng : Không cần bức chúng tôi dùng sức mạnh.

Chỗ dừng xe lựa chọn rất xảo diệu, người đi đường gần nhất chí ít cũng ngoài 30m, nào sợ quay lưng mà chạy thì nhất định cũng sẽ bị bắt trở lại, kêu cứu càng là tự phí công phu.

Tên đả thủ lại đẩy Chu Lạc Dương một chút, Chu Lạc Dương đành phải tuỳ ý bọn họ đem bản thân áp đến trên xe.

Hai tên đả thủ nhưng không lên xe, đứng tại chỗ kéo cửa xe, trong xe một mảnh hắc ám, SUV rời khỏi lề đường, chạy đi rồi.

Chu Lạc Dương cùng với giả Ngô Hưng Bình đồng thời trầm mặc không nói, kia trung niên nhân càng là khuôn mặt âm trầm, không có mở lời, lấy ra điện thoại, hướng cấp trên hồi báo tin tức.

" Cậu tên gì ?" Trung niên nhân hỏi Chu Lạc Dương.

" Anh em cô bác của tôi." Giả Ngô Hưng Bình thay hắn trả lời, " Lần này tới đây tôi ở nhà của anh ấy."

Chu Lạc Dương nói : " Tôi là người Huy Châu."

Hắn không giấu diếm trung niên nhân, lỡ như đợi chốc lát nữa bị soát người, tìm ra đến chứng minh thư thì cũng sẽ không giấu được.

Quả nhiên trung niên nhân gửi xong tin nhắn, trước tiên là động thủ lục soát trên thân của Ngô Hưng Bình giả, " Ngô Hưng Bình" nói :
" Ông làm gì vậy ?"

" Thật ngại," trung niên nhân nói, " kiểm tra cho rõ ràng, miễn phải có việc."

Cửa sổ xe không thấu quang, Chu Lạc Dương nhìn vào chỗ buồng lái phương hướng, nói :
" Đây không phải là đang đưa tôi về nha, các người muốn đưa tôi đi đâu ?"

Trung niên nhân lườm Chu Lạc Dương, ánh mắt mang theo nguy hiểm, Chu Lạc Dương liền không nói nữa.

Giả Ngô Hưng Bình cũng không dám lên tiếng.

Không lâu sau, trung niên nhân liền thu đi điện thoại của hai người, nói : " Thật ngại, tiếp theo đến chính là muốn đưa hai người đi tìm lão bản của tôi nói chuyện."

" Có liên quan gì đến anh ấy chứ !" Giả Ngô Hưng Bình kháng nghị nói.

" Không sao đâu." Chu Lạc Dương ngược lại khuyên nhủ nói.

Trung niên nhân đem điện thoại của hai người đều tắt đi, lại triệt để soát một lần nữa, tài xé đưa đến gậy kiểm tra bảo mật mà các sân bay, trạm tàu hoả hay dùng, trung niên nhân dùng cây gậy dán lên thân thể hai người, lại cẩn thận quét qua một lần.

Tim Chu Lạc Dương đập thình thịch, không biết thiết bị định vị của thế thân cùng với thiết bị nghe lén có bị quét ra tới hay không, nhưng thật may mắn, bọn họ cái gì cũng không phát hiện.

" Lão bản của các người ở đâu ?" Chu Lạc Dương cố ý luôn luôn hỏi những vấn đề ngu ngốc.

" Sự tình sau khi xong xuôi, đảm bảo sẽ đưa các ngươi trở về," trung niên nhân trầm giọng nói, " Đều bị cảnh sát nhìn thấy rồi, ca ca cũng không dám động đến các ngươi, yên tâm đi."

Giả Ngô Hưng Bình hướng Chu Lạc Dương gật đầu, tỏ ý bảo hắn an tâm.

Chu Lạc Dương vẫn muốn nhìn ra bên ngoài, trung niên nhân nhưng lại đã kéo lên một đường ngăn chăn bên trong xe cùng với chỗ buồng lái, như vậy vừa đến, bọn họ cái gì cũng đều nhìn không thấy.

" Đợi chút nữa tôi đi gặp," giả Ngô Hưng Bình nói, " Anh ấy cái gì cũng đều không biết, để anh ấy đi làm gì ?"

Trung niên nhân qua loa nói : " Được, lão bản chỉ muốn gặp bản thân cậu."

Chu Lạc Dương cho rằng cứ điểm của bọn chúng sẽ ở tại ngoại thành Hàng Châu, nhưng xem dáng vẻ chiếc xe này hình như căn bản không có ý tứ dừng lại ở Hàng Châu, này thì phiền phức rồi, hi vọng Đỗ Cảnh có thể đuổi kịp tới.

Nửa tiếng trước :

Đỗ Cảnh chạy ra khỏi Lôi Phong Đài, đuổi theo sau lưng cảnh sát, thẳng đến ngoài cửa Tịnh Từ Tự, sau khi do dự giây lát liền lách qua cửa trước, liền chạy về hướng cửa bên của Tịnh Từ Tự liên thông với con đường nhỏ, đột nhiên dừng lại, thấy hai tên tay sai đang vội vàng li khai.

" Người đâu ?" Đỗ Cảnh gọi điện thoại, ngữ khí đã là khống chế không được nóng nảy.

" Lập tức đến ngay !" Trong điện thoại nói, " trên đường có chút kẹt xe....đường Bắc Sơn quá đông người."

Đỗ Cảnh đè nén phẫn nộ, thấp giọng gầm lên :
" Lại không đến liền cút !"

" Đến rồi !" Một chiếc SUV khác dừng ở trên đường trước người Đỗ Cảnh, Trang Lực bấm xuống chỗ khoá cửa xe, Đỗ Cảnh lập tức kéo cửa xe, ngồi vào trong.

Trang Lực nói : " Cái kia....Cảnh ca, bạn của anh đâu ? Thế thân đâu ?"

" Lái xe !" Đỗ Cảnh rống lên.

Trang Lực run lẩy bẩy, nhanh chóng lái vòng xoay lại, hỏi : " Chạy hướng nào ạ ?"

Đỗ Cảnh : "........"

Trang Lực vội nói : " Rời.....rời khỏi đoạn đường này, đúng không ? Được, vậy liền chạy ! Cảnh ca, anh thử chút thiết bị của chiếc xe này, nghe nói là kỹ thuật của nước ngoài đưa vào, lão bản chi nhánh Hàng Châu nghe nói anh đến, đều điều cấp cho anh dùng làm chi viện, trước tiên nhấn một chút lên xuống, sau đó dùng hệ thống của bọn họ, hệ thống này có chút phức tạp, toàn là tiếng anh...."

Đỗ Cảnh nhìn cũng không nhìn, ngón tay ấn xuống vài chốt bên cạnh tay vịn, dựa nghiêng vào, phía trước chầm chầm rơi xuống vốn nên là màn hình cỡ vừa của hệ thống tiêu khiển xa xỉ.

Đỗ Cảnh điểm chọn hệ thống, bắt đầu lần theo dấu vết vị trí máy định vị mà thế thân mang theo, máy định vị là một cái điểm sáng, điểm sáng đang rời khỏi Hàng Châu, dọc theo cao tốc đi về hướng Tây Bắc.

" Ơ...Anh biết à !" Trang Lực nói, " Thật giỏi !"

Đỗ Cảnh hít sâu, kiềm nén lại ý nghĩ muốn đánh cho Trang Lực một trận, lại nhấn mấy cái ấn chốt, cùng Trang Lực chung một chỗ.

" Đuổi theo bọn họ đúng không ?" Trang Lực hỏi.

Trong giọng nói của Đỗ Cảnh mang theo ý vị chính muốn đập vỡ tung cái đầu của Trang Lực : " Không phải, chạy xe vào bên trong Tây Hồ đi."

Trang Lực hồi thần, liền cười hoà mấy cái.

Đỗ Cảnh gọi điện thoại, bên kia vẫn là giọng nữ nhân viên trực điện thoại quen thuộc.
" Xin chào, số 199 đây ạ. Ngài cần giúp gì ạ ?"

" Tăng viện, hãy thông tri nội thị Nam Kinh làm chuẩn bị." Đỗ Cảnh trầm giọng nói, " Cấp A, ngoài thế thân ra còn có người bình dân, ưu tiên bảo đảm nhân thân an toàn."

" Đây là vì ngài sắp xếp." Tiếp tuyến viên nói.

Đỗ Cảnh : " Lại giúp tôi nối máy với tổng bộ ở Uyển Thành."

Đầu dây bên kia rất nhanh vang lên giọng của Lý Lương Ý, lãnh đạo trực tiếp của Đỗ Cảnh : " Tình huống thế nào ? Cậu như vậy tự do phát huy, cũng quá không ấn theo lẽ thường xuất bài rồi."

Đỗ Cảnh lạnh lùng nói : " Mục tiêu đi về hướng Nam Kinh rồi."

Lý Lương Ý : " Nam Kinh là một địa điểm bị hoài nghi trong đó, công ty ở Nam Kinh không có chi nhánh, trước mắt chỉ có thể phái nhân thủ từ Thượng Hải qua."

Đỗ Cảnh buồn bực không yên, niết hạ mi tâm, nói : " Có thể cho tôi bao nhiêu nhân thủ ?"

Lý Lương Ý trả lời : " Tôi sẽ nỗ lực hết sức, vụ án này vô cùng quan trọng. Không nghĩ đến bây giờ cậu đã tiến hành đến bước này, Hàng Châu bên kia cũng chưa chuẩn bị gì cả..."

" Thế thân có bối cảnh như thế nào ?" Đỗ Cảnh lại hỏi.

Lý Lương Ý : " Sinh viên tốt nghiệp loại ưu của học viện cảnh sát Chiết Giang, thân thủ có thể, không cần lo lắng."

" Trang Lực, cậu đang làm gì vậy !" Đỗ Cảnh bỗng nhiên gầm lên, " Lái xe !"

Trang Lực bị doạ nhảy lên, xe đã nửa ngày không dịch chuyển vị trí, từ lúc rời khỏi xung quanh Tây Hồ liền kẹt xe đến mức giống như chim rùa bò, nói : " Em....em cũng hết cách, Cảnh ca ! Quá đông rồi !"

Trong xe, Lý Lương Ý cùng Đỗ Cảnh đều không nói chuyện, trầm mặc rất lâu sau, Lý Lương Ý nói : " Các cậu chú ý tình huống trên đường, đem định vị của mục tiêu kết nối với hai phân bộ ở Hàng Châu cùng Thượng Hải."

Đỗ Cảnh không thể nhịn được, một quyền đấm vào trên tay vịn, ngắt cuộc gọi, lại mở ra kênh nghe lén, bắt đầu phát lại đoạn ghi âm.

Nghe đến đoạn đối thoại nửa tiếng trước của Chu Lạc Dương cùng thế thân với trung niên nhân.

Trang Lực nói : " Cảnh, Cảnh, Cảnh...Cảnh ca, bạn của anh ở trên xe sao ? Cùng thế thân cùng nhau bị bắt đi ?"

Đỗ Cảnh không có trả lời, chỉ âm trầm mặt, một lát sau liền mệt mỏi mà dùng tay che mặt cúi xuống, ấn xuống thanh âm tần, kéo xuống nút tua nhanh.

Trong kênh nghe lén lập tức truyền đến cuộc đối thoại của Chu Lạc Dương cùng giả Ngô Hưng Bình, Đỗ Cảnh rõ ràng đã buông lỏng khẩu khí.

" Trước khi xuất môn, chó của anh vẫn chưa được cho ăn." Chu Lạc Dương nói.

Giả Ngô Hưng Bình nói : " Thiếu ăn một hồi cũng không chết đâu, anh trước tiên ngủ một lát đi, xong việc em sẽ gọi anh."

Điện thoại của Chu Lạc Dương đã bị tịch thu, cũng không dám hướng cái kia trung gian nhân nói loạn xạ lời nói khách sáo, dù sao hắn cũng không phải đặc công, không có thụ qua tương quan huấn luyện, Đỗ Cảnh sắp xếp như vậy cũng xem như có ý nghĩa là các hệ liệt tiếp theo đều nằm trong sự tính toán của cậu ấy, việc cần làm nhất bây giờ chính là không cấp cho bọn họ thêm loạn.

Thế thân đảo là rất đạm định, toàn bộ hành trình đều không nói một câu, nhưng mà Chu Lạc Dương trước khi ở chỗ này, hoàn toàn đều không có cùng gắn nói qua khẩu cung. Sai lầm này chỗ phiền phức nhất là xuất hiện ở việc hắn không phải là trợ lí của Đỗ Cảnh, vạn nhất đối phương cho rằng hắn cũng là đặc công, lúc mấu chốt hẳn có thể sẽ tạo thành sai lầm trí mạng.

Bảo hắn ngủ cái này câu nói, Chu Lạc Dương là nghe hiểu được, ý tứ là thật sự bảo hắn đi ngủ, đừng nói chuyện cũng đừng loạn động.

Thế là hắn liền cởi ra áo khoát, đến ngồi phía sau, trung niên nhân đang gửi tin nhắn, giương mắt liếc hắn, cùng hắn đổi vị trí. Chu Lạc Dương phủ lên áo khoát, cuộn tròn lại ở trên ghế sau ngủ đi, lo lắng cũng không có tác dụng, chi bằng trước tiên ngủ một chút.

Trải qua rất lâu, rất lâu, xe dừng lại, Chu Lạc Dương căn bản không hề ngủ, liền hỏi : " Đến đâu rồi ?"

Trong xe không có người trả lời, trung niên nhân nói : " Chờ ở đây." Nói xong liền xuống xe đi.

Lại qua phiến khắc, trung niên nhân kéo mở cửa xe, nói : " Ngô Hưng Bình theo tôi đi, còn cậu ở lại trên xe chờ."

Giả Ngô Hưng Bình bị đưa xuống xe, nói : " Không sao, em rất nhanh sẽ quay lại."

Lúc Chu Lạc Dương nghe đến lời này, đột nhiên có loại cảm giác, thế thân hẳn là đã nhìn ra thân phận của hắn không phải là đặc công rồi, bảo hắn không cần sợ hãi.

" Được." Chu Lạc Dương nói, " Chú ý an toàn."

Tài xế xuống xe hút thuốt, Chu Lạc Dương ngẩng đầu nhìn trước mặt giả Ngô Hưng Bình, ánh mắt đối phương ý tứ bảo hắn tiếp tục ngủ.

11 giờ, giả Ngô Hưng Bình bị đưa lên thang máy, thông hướng lầu 17, được đưa vào một cái phòng làm việc chỉnh trang, xa hoa.

Xe của Đỗ Cảnh vẫn còn ở trên đường cao tốc, lúc này hắn dị thường bận rộn, ánh mắt chớp cũng không chớp luôn đính trên màn hình, Thượng Hải, Hàng Châu hai chỗ 20 cái điểm sáng đại biểu xe cộ đang trên cao tốc, hướng về phía Nam Kinh chạy đến.

" Còn bao lâu nữa ?" Đỗ Cảnh hỏi.

" Trên bảng dẫn đường còn có 1 giờ 25 phút nữa ạ." Trang Lực cũng vô cùng khẩn trương.

Trong kênh thông tấn truyền đến giọng nói của nam nhân : " Chờ cậu đã rất lâu rồi, sao lại trốn ra vậy ? Cần phải một năm một mười nói rõ ràng, tiền ở chỗ này, đều là tiền mặt, đợi lát nữa cho người bồi cậu đi, cậu xách không nổi. Này bút tiền không quản thế nào, cũng đều sẽ đưa cho cậu. Hợp tác lâu như vậy rồi, cũng coi như là một chút tâm ý."

Âm thanh của thế thân cũng đã trải qua nguỵ trang, mang theo một ít âm mũi, miễn cưỡng có thể khiến người ta cảm giác đến giống như thanh âm của người bị cảm mạo.

Đỗ Cảnh mở ra share kênh thông tấn.

Bên trong phân bộ ở hai nơi Uyển Thị và Hàng Châu, đã tụ tập tất cả các chuyên gia kỹ thuật phạm tội của công ty Xương Ý, tăng thêm người phụ trách nồng cốt, đang nghe Đỗ Cảnh truyền đến tin tức.

Giả Ngô Hưng Bình tận lực liếc nhìn đống tiền ở trên bàn mấy cái, cả đoạn đường đi trung niên nhân không có kích thích hắn, nam nhân trước mặt cũng rất nho nhã ôn hoà, tựu giống như lão bản của một công ty tư nhân bình thường vùng Thượng Hải, Chiết Giang.

" Vốn dĩ lão đại ấn theo sự phân phó của ngài, muốn đem Dư Kiện Cường đẩy xuống. Kết quả.....kết quả......." giả Ngô Hưng Bình nói,
" Ngài rốt cuộc vì sao muốn anh ấy đi giết người ?"

" Kết quả bị giết ngược lại ?" Người phụ trách của UT đứng dậy, đến quầy rượu phía trước đổ ra một ly rượu, giả Ngô Hưng Bình thời khắc chú ý động tác của hắn, người phụ trách đổ ra hai ly rượu Whisky, đưa cho hắn một ly, tự mình trước tiên uống một ngụm, lại cùng hắn nhè nhẹ đụng ly.

Giả Ngô Hưng Bình gật gật đầu, sợ hãi nói :
" Đầu đều nổ tung rồi."

" Dư Kiện Cường đẩy hắn xuống sao ?" Người phụ trách lại hỏi, " Này cũng quá là......bỏ đi. Làm sao sẽ té ngã ở loại việc nhỏ này chứ ?"

Giả Ngô Hưng Bình nói : " Quá tối, nửa đêm canh ba, tôi nhìn không rõ ràng."

Người phụ trách hoài nghi nhìn giả Ngô Hưng Bình, giả Ngô Hưng Bình lập tức tránh khỏi ánh mắt của hắn.

" Cậu xác định, hiện trường lúc đó không có người thứ tư ?" Người phụ trách lại ba lần xác nhận nói.

" Không có." Giả Ngô Hưng Bình nói, " dân công gần đó thì tôi không biết, còn ở trên sân thượng chỉ có chúng tôi."

Người phụ trách nói : " Thuận tiện diễn lại cho tôi xem tình huống lúc đó đi ?"

Tất cả mọi người nín thở lắng nghe song phương một hỏi một đáp.

" Đừng !" Giả Ngô Hưng Bình nhất thời giống như bị điện giật đáp lại, hắn cự tuyệt trả lời, hiển nhiên đối với cái kia ban đêm, trong lòng vẫn còn sợ hãi, không muốn nghĩ đến sự tình đã trôi qua, chuyển mắt nhìn một bó bó tiền ở trên bàn, vô pháp chuyển khai tầm mắt.

Người phụ trách nghĩ ngợi, nói : " Chúng tôi có một cơ quan ở Việt Nam, hiện đang tuyển người, cậu muốn đi hay không ? Thuận tiện cũng tạm thời tránh đầu ngọn gió, chờ việc ở đây qua đi, cậu muốn trở về cũng tuỳ ý cậu."

Giả Ngô Hưng Bình biểu hiện ra vô cùng bất ngờ : " Là sòng bạc sao ? Tôi có thể giúp đỡ trông coi cái sòng."

Người phụ trách không có hồi đáp, nói : " Bên kia căn bản là dùng tiếng Trung Quốc, giao lưu sẽ không có chướng ngại."

" Đi bao lâu ?" Giả Ngô Hưng Bình lại hỏi.

Người phụ trách nói : " 2,3 năm, chờ việc bên này giải quyết xong."

" Được, Được !" Giả Ngô Hưng Bình nói, " Nhưng tôi chưa từng ra nước ngoài, tôi không có hộ chiếu....."

" Ngoài ra tìm cho cậu một cái thân phận." Người phụ trách đáp đạo, tiếp tục ấn xuống nhấn phím trên bàn làm việc, liền lại có nam nhân đẩy cửa tiến vào, cầm lấy một cái túi du lịch ném cho giả Ngô Hưng Bình.

Giả Ngô Hưng Bình lập tức bắt đầu tham lam nhét tiền vào, người phụ trách lại đưa cho hắn một cái điện thoại, nói : " Gọi cho số trong danh sách liên lạc, thông tri cho người thân của cậu, chúng tôi sẽ phái người đưa cậu ta trở về."

" Anh ấy cũng đi sao ?" Giả Ngô Hưng Bình ngớ ra.

" Cậu ta không đi." Người phụ trách nhẫn nại nói, " Cảnh sát ở Hàng Châu đã ghim cậu rồi, tôi đã phái người đưa cậu ấy trở về, tối nay có thể về tới, sau khi về tới nhà, tôi sẽ để cậu ta gửi tin nhắn cho cậu. Chờ cậu đến Thành phố Hồ Chí Minh, sẽ đem điện thoại cũ của cậu trả lại cho cậu.  Có điều, cậu tốt nhất là đừng cùng người trong nước liên kết, để tránh khỏi liên luỵ đến bọn họ."

Gần đến 12 giờ:
Tổng bộ ở Uyển Thị, lúc nghe đến lời này, Lý Lương Ý thở ra khẩu khí, lắc lắc đầu.

Lúc Đỗ Cảnh nghe đến câu này, liền biến đổi sắc mặt.

" Còn bao lâu nữa sẽ đến nơi ?" Đỗ Cảnh trầm giọng hỏi.

Trang Lực nói : " Bây giờ không kẹt xe nữa rồi, ấn theo con đường trên bảng chỉ dẫn, còn có nửa tiếng nữa...."

" Vượt đèn đỏ ! Đi đường tắt !" Đỗ Cảnh nói ,
" Lập tức ! Có thể nhanh hơn, nhanh hơn !"

Trang Lực cũng đi theo khẩn trương, trả lời :
" Được ! Được "

Đỗ Cảnh khó tin nói : " Sao lại không kéo dài thêm chút thời gian ?"

Âm thanh của Lý Lương Ý truyền đến, nói :
" Người mới khó tránh uỷ thác lớn, quá tự tin rồi, các cậu cần phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới."

Trang Lực mê man hỏi : " Sao cơ ?"

" Thế thân sắp bị diệt khẩu rồi, nhanh !" Đỗ Cảnh hít sâu một ngụm khí, lông mày khoá chặt, không ngừng xem đồng hồ.

Trong toà nhà văn phòng :

Người phụ trách tới một cái phòng khác, trung niên nhân đang hút thuốc đánh bài liền lập tức đứng dậy.

Người phụ trách cầm lấy điếu thuốc, trung niên nhân đi qua mồi lửa cho hắn, hỏi : " Còn lại tên gia hoả kia phải làm thế nào ? Cùng nhau xử lí ?"

Người phụ trách nhíu mi, hỏi : " Lúc các ngươi rời khỏi Hàng Châu, cảnh sát có nhìn thấy cậu ta hay không ? Có biết cậu ta là ai không ?"

Trung niên nhân lắc đầu : " Hẳn là không có, tôi chỉ sợ có người tra đến quan hệ thân thích của hai người bọn họ."

" Cậu ta làm nghề gì ?" Người phụ trách hỏi.

Trung niên nhân trả lời : " Không phải cảnh sát, là người bình thường, có thể xác nhận. Ngô Hưng Bình có nói hay không, hắn biết được bao nhiêu, tôi cũng không rõ ràng."

Sự tồn tại của Chu Lạc Dương thật sự khiến người ta có chút khó làm, giết đi thì không tất yếu, lại thêm một vụ án mạng, vạn nhất có manh mối nào đó bị tra đến, không khác gì lại lộ ra thêm sơ hở.

Nếu không giết, lỡ như Chu Lạc Dương bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn.......tìm cái số mới, ở cảnh ngoại giả mạo Ngô Hưng Bình, bất cứ lúc nào cùng hắn liên lạc, xác nhận người vẫn còn sống, trấn định lòng hắn có lẽ cũng là một phương pháp tốt.

Trong phòng làm việc :

Giả Ngô Hưng Bình có chút do dự, người phụ trách nhưng đã đẩy cửa ra ngoài tìm người, lúc gần đi, hướng về phía hộ vệ ở trong phòng làm việc nói : " Hiện tại đưa hắn đi, chú ý động hướng trên đường."

Giả Ngô Hưng Bình dọn dẹp tiền, lại đến lúc ngẩng đầu đã tìm không thấy người phụ trách. Hộ vệ đơn độc không nói chuyện, nhìn chằm chằm hắn dọn dẹp, hắn bắt đầu cảm giác đến sự nguy hiểm.

" Tôi muốn gặp anh họ của tôi một lát." Giả Ngô Hưng Bình hướng hộ vệ nói.

Hộ vệ thuỷ chung không nói chuyện, giả Ngô Hưng Bình chỉ đành buông bỏ, cầm lên điện thoại, bắt đầu gọi điện.

" Đi lên xe gọi." Hộ vệ lạnh lùng nói.

Giả Ngô Hưng Bình nhưng đã bấm số gọi rồi.

Trên xe, Chu Lạc Dương quả thật ngủ không được, dị thường lo lắng. Mãi đến trung niên nhân lúc trước lại lên xe đưa cho hắn một cái điện thoại.

Chu Lạc Dương hoài nghi liếc nhìn hắn một cái, trung niên nhân ngồi lên đến, đóng lại cửa xe, hướng tài xế nói : " Đi !"

" Đi chỗ nào ?" Chu Lạc Dương nói, " Biểu đệ của tôi đâu ?"

Trung niên nhân ra hiệu cho hắn tự mình cùng với " Ngô Hưng Bình" nói chuyện, Chu Lạc Dương nghe đến bên kia truyền đến tin tức.

" Bọn họ muốn đưa em đến Việt Nam." Đối phương khẩn trương, cấp bách nói, " Em...nợ tiền của anh, trở về sẽ trả sau."

Chu Lạc Dương nói : " Cậu đang ở đâu ? Không được ! Tôi phải đi xuống tìm cậu !"

Giả Ngô Hưng Bình vốn nghĩ muốn ở trong phòng làm việc kéo dài thêm chút thời gian, hộ vệ nhưng đã động thủ giúp hắn nhét tiền, giả Ngô Hưng Bình lớn tiếng nói : " Nói với lão bản của ngươi, cho chúng tôi gặp nhau !"

Hộ vệ một tay vác cái bao, một tay đẩy hắn.

" Bên trong thang máy không có tín hiệu !" Giả Ngô Hưng Bình bắt đầu giãy giụa, hộ vệ lại không thể không nói, một tay giam giữ chống trụ cánh tay của hắn.

Giả Ngô Hưng Bình vốn dĩ có thể dùng kỹ năng chiến đấu, đương trường giãy thoát đào tẩu, nhưng như vậy vừa đến, thế tất sẽ khiến cho Chu Lạc Dương vẫn còn trong tay bọn họ, trực thân vô cùng nguy hiểm.

Ngắn ngủi do dự sau, hắn phẫn nộ giãy giụa, bị đẩy tiến vào trong thang máy, tín hiệu đứt đoạn.

Chu Lạc Dương nhìn cái kia trung niên nhân, trung niên nhân nói : " Tối nay sẽ đưa cậu trở về, đừng lại đùa cái gì hoa dạng. Sau khi bố trí hắn ổn thoả, hắn sẽ gọi điện thoại cho cậu."

" Không được !" Chu Lạc Dương phẫn nộ nói, " Để tôi xuống xe !"

" Chờ chờ !" Trung niên nhân nói, " Đừng động thủ , tôi gọi điện thoại xin chỉ thị một lát."

Chu Lạc Dương không nghĩ tới như vậy vừa náo ngược lại hữu dụng. Tài xế dừng xe, trung niên nhân nhanh chóng gửi đi mấy tin nhắn. Bên kia cơ hồ trả lời hắn sau vài giây, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Trung niên nhân ra hiệu cho tài xế lái trở lại, dừng xe, hộ vệ mang theo " Ngô Hưng Bình" từ cửa thang máy đi ra. Trung niên nhân lên xe trước, để cho hộ vệ nhìn xem điện thoại, hộ vệ liền gật đầu.

Chu Lạc Dương nhìn thấy hắn rồi, giả Ngô Hưng Bình rõ ràng đang nổ lực khiến bản thân trấn định, trong thanh âm nhưng vẫn như cũ không dễ nhận ra hoang mang.

" Bọn họ muốn đưa anh trở về hả biểu ca ?" Giả Ngô Hưng Bình nói.

Hắn vẫn còn đang quan sát tình huống xung quanh, đột nhiên phát hiện, một bên khác của ga-ra xuất hiện thêm 3 tên hộ vệ, tất cả đều là cường tráng đại hán, hắn cuối cùng ý thức đến, bản thân cho dù ở trên lầu tránh thoát, hôm nay cũng tuyệt đối chạy không thoát.

" Đừng đi cùng bọn họ !" Chu Lạc Dương nói ,
" Chúng ta trở về đi !"

" Chờ chút !" Giả Ngô Hưng Bình đứng ở ngoài xe, nói : " Nghe em nói, biểu ca, em phải mấy năm không trở về được....."

Hộ vệ nhấn đầu của hắn, muốn để hắn lên xe, giả Ngô Hưng Bình phẫn nộ tránh khai, nói :
" Để tôi nói xong ! Tôi sẽ cùng các người đi !"

" Trở về thay em chăm sóc thật tốt bố mẹ của em," giả Ngô Hưng Bình đứng bên cạnh một chiếc xe khác, hướng Chu Lạc Dương nói ,
" Em....um, chỉ là vài lời này thôi, cám ơn, cùng anh cảm tình không sâu, nhưng cũng coi như là một đoạn duyên phận."

Chu Lạc Dương : "............."

Bốn tên hộ vệ bao vây lên, lúc này vẫn không quên đem cái túi chứa đầy tiền nặng trịch đưa cho hắn, tỏ ý bảo hắn nhanh chóng lên xe, đừng lại kéo dài thời gian. Chu Lạc Dương lòng nghĩ chết tiệt, cự li này căn bản chạy không thoát.

Giả Ngô Hưng Bình trước khi lên xe, cuối cùng vô ý thức hướng xung quanh ga-ra liếc nhìn.

Một khắc sau đó, bên trong ga-ra truyền đến một tiếng bị khống " Hưu" cực kỳ nhỏ bé, một tên hộ vệ lập tức che trụ cái cổ liền ngã xuống.

Một khắc đó, trung niên nhân lập tức phản ứng tới : " Bị theo dõi rồi ! Các ngươi đi trước ! Tôi đến giải quyết !"

Đỗ Cảnh ngồi bên trong xe, nghe đến bên trong kênh thông tấn truyền đến đoạn đối thoại, tất cả mọi người giờ này khắc này đều vì bọn họ mà niết đổ mồ hôi.

Trang Lực nói : " Chúng ta sắp tới rồi ! Còn 10 phút nữa !"

Đỗ Cảnh rơi vào trầm mặc tĩnh mịch.

11 giờ 55 phút :

Hộ vệ ngã xuống một tên, 3 tên còn lại lập tức vươn tay giữ trụ giả Ngô Hưng Bình trốn đến phía sau xe, ngay sau đó lại có người từ một bên khác xuất hiện, súng ống nhè nhẹ vang lên, nhưng không có tiếng bắn súng, chỉ nghe đến lại là trong hắc ám bị khống thanh.

Chu Lạc Dương nhìn thấy một tên nam nhân mặc vest giữ lấy súng, lách mình trở về đến cây cột trụ ở phía sau ga-ra.

Trung niên nhân đem hắn ấn đến một bên, nói : " Là người phương nào ?"

Chu Lạc Dương lo lắng nhìn xem, quay đầu triều hướng trung niên nhân, làm ra hình dạng như muốn nói, trung niên nhân vừa mới đem tai nghe tấu qua gần một chút, Chu Lạc Dương liền một chiêu đá chân xinh đẹp, đá trúng huyệt thái dương của hắn.

Trung niên nhân nhất thời hô đau một tiếng, ngã xuống trên đất, Chu Lạc Dương liền sải bước xông ra ngoài.

" Biểu ca ! Chạy nhanh !"

Giả Ngô Hưng Bình biết được đây là cơ hội cầu sinh cuối cùng của hắn, thừa dịp đám hộ vệ bị tiếng kêu đau kia của trung niên nhân hấp dẫn đi lực chú ý, sử dụng toàn lực tránh khỏi giam cầm, hướng Chu Lạc Dương xông tới.

Chu Lạc Dương giẫm lên cái mui xe phía trước của một chiếc xe con, lại chạy lên đỉnh xe, hai người thành công hội họp, nhưng mà ở khoảnh khắc đó hắn nhìn thấy hộ vệ từ trong áo vest móc ra một khẩu súng lục giảm thanh hướng về phía hai người bọn họ.

Chu Lạc Dương ngoảnh lại, không tiếp tục nhìn, mượn xung lực, đáp lên bả vai của thiếu niên thế thân kia, hai người cùng nhau từ trên xe trượt xuống dưới.

Bên tai truyền đến một tiếng vang " Phịch."

Một tiếng đó từ trong máy nghe trộm truyền đến, ngay sau đó là trầm mặc tĩnh mịch, kèm theo là Đỗ Cảnh không quản tất cả mà la to tuyệt vọng.

" Lạc Dương....Chạy nhanh..!"

Chu Lạc Dương cảm nhận đến huyết dịch bắn toé khắp toàn thân mình, thế thân không có nói chuyện, đè ở trên lưng hắn. Chỉ nhìn thấy hộ vệ từ trong xe hiện thân, hướng hắn nâng lên súng.

Lại một cái chớp mắt, hộ vệ ở trước mất biến mất, Chu Lạc Dương chỉ cảm thấy hoa mắt, ánh sáng bắt đầu lưu động, hắn giống như từ trong một thế giới bổ nhào vào một thế giới khác, tứ phía nhất thời sáng lên.

Hắn từ trước mui xe nhảy vọt lên, bay nhào, chuyển mắt liền bổ nhào đến trên giường lớn của nhà hàng Tân Tân.

Chu Lạc Dương : "............"

Hắn ngẩng đầu lên, nghênh tiếp hắn chính là ánh mắt mê mang của Đỗ Cảnh.

Trong chớp mắt, hai người đồng thời xuyên qua thời không.

Chu Lạc Dương lẩm bẩm nói : " Lại nữa rồi."

Đỗ Cảnh lập tức chuyển thân, liếc nhìn đồng hồ, bọn họ lại lần nữa trở về 24 giờ trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro