Chap 16: Báo đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là không hề nói như vậy, nhưng lại nói có sợi Nhân Duyên tương liên. Tuy rằng đây là sự thật, nhưng nghe vào tai người khác, ý tứ lại thay đổi hoàn toàn.
Lý Tịnh chẳng buồn nghe, giãy giụa muốn đánh tiếp, hai người kia thấy tình thế không ổn, lòng bàn chân như bôi mỡ, chạy biến.
“Thằng con bất hiếu này, nhanh buông lão tử ra!” Lý Tịnh vung vẩy đôi chân ngắn, bắt đầu đấm đá Na Tra.
“Cha, đừng nghịch, có chuyện lớn rồi.” Na Tra bất đắc dĩ thả phụ thân xuống, nói ra mục đích mình tới đây.
Cực đông có yêu ma quấy phá, đã tạo thành nguy hiểm cho nhân gian. Ngọc Đế yêu cầu Na Tra mang thiên binh đi vây quét lũ yêu ma này, nhưng việc điều quân lại cần được sự đồng ý của Lý Tịnh.
“Vậy con cứ đi đi.” Lý Tịnh chắp tay nhỏ đứng trên mặt đất, cau mày nhìn nhi tử cao lớn hơn mình rất nhiều.
“Người không ra lệnh cho các thiên tướng, con làm sao mà điều binh được?” Na Tra lườm một cái. Thiên binh thiên tướng chỉ nhận lệnh của mình Lý Tịnh, dù cho Na Tra nó có là đại tướng quân, không thấy cha, các vị thiên tướng đừng hòng nghe lời nó.
“Chốn cực đông không phải do Đông Hoa Đế Quân trấn thủ à? Tại sao lại có yêu ma quấy phá?” Bạch Trạch nghe được trọng điểm, Đông Hoa Đế Quân là một trong các đại tiên, pháp lực cao cường, từ khi hắn chuyển tới núi Côn Du ở cực đông, bên kia đã chẳng còn chuyện yêu ma quấy phá nữa.
“Phỏng chừng Đông Hoa Đế Quân cũng…” Na Tra liếc mắt nhìn cha nó trên mặt đất, cùng với Thiên Tôn trong ngực Bạch Trạch. Làm một đại tiên có pháp lực cao cường, Đông Hoa Đế Quân khó thoát khỏi ảnh hưởng của sức mạnh luân hồi, hiện tại chốn cực đông xảy ra chuyện, tất nhiên là vì Đông Hoa Đế Quân đã biến thành đứa bé. Teo nhỏ rồi thì pháp lực giảm sút, uy thế cũng sẽ sụt giảm đi theo, yêu ma cảm nhận được sự suy yếu của hắn, nên mới dám chạy tới ra vẻ ta đây.
“Vậy chúng ta phải nhanh chóng đến đó một chuyến.” Bạch Trạch nói, cúi đầu nhìn Phù Lê trong lòng, Phù Lê đang từ tốn gặm bánh nướng, như một bé thú nhỏ ngoan ngoãn, Bạch Trạch nhìn mà tim muốn tan chảy, nói kiểu gì cũng không nỡ buông người ra.
“Đi tìm Ngọc Đế mà đòi điều lệnh.” Phù Lê nuốt bánh nướng xuống, quay đầu nói với Na Tra, sau đó sai khiến Bạch Trạch: “Chúng ta trở về thôi, thử để Lý Tịnh lớn lên xem sao.”
Hiếm thấy Thiên Tôn nói ra một câu dài như thế, âm thanh du dương mềm mại khiến lòng người ngứa ngáy, Bạch Trạch nhanh chóng gật đầu không ngừng, một tay ôm Phù Lê, một tay ẵm Lý Tịnh, nhảy lên mây rồi bay trở về Ngọc Thanh Cung. Na Tra thì lại tới điện Lăng Tiêu, xem thử Ngọc Đế có biện pháp gì không.
“Trẫm có điều lệnh, nhưng…” Ngọc Đế khổ não vuốt vuốt râu mép. Làm đế vương thiên giới, ngài đương nhiên có thể điều động hết thảy thiên binh thiên tướng, mỗi tội có Nguyên Soái rồi, mà còn cần Ngọc Đế tự mình ra hiệu lệnh, việc này dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là có vấn đề.
Hiện tại bọn họ đang giấu giếm tin tức các đại thần thượng tiên gặp chuyện, giờ này mà Ngọc Đế tự mình đi điều binh, chẳng phải sẽ lộ hết à?
Na Tra gãi gãi đầu: “Vậy thì phải làm thế nào?”
“Sao bảo uống Ngọc Dịch có thể biến về như cũ? Cứ để Lý Tịnh uống nhiều một chút là được.” Ngọc Đế nói vậy đấy.
“Uống nhiều một chút? Không được không được.” Nghe thấy tin tức Na Tra mang về, Bạch Trạch lập tức lắc đầu như trống bỏi. Muốn lập tức biến thành người lớn, Lý Tịnh phải uống đến nửa vò Ngọc Dịch, hiện tại cơ thể nhỏ bé ấy làm sao mà chịu nổi.
“Tửu lượng của phụ thân rất khá, uống hai vò Ngọc Dịch cũng chẳng thành vấn đề.” Na Tra sốt ruột không thôi, yêu ma đang quấy phá ở cực đông, muộn một khắc sẽ có vô số người phàm gặp chuyện xui xẻo, không thể trì hoãn được. Dứt lời, nó đoạt lấy Thiên Quân từ trong tay Bạch Trạch, lôi kéo Lý Tịnh đi uống rượu.
Lý Tịnh nếm thử một ngụm, cảm thấy uống ngon, lập tức ôm lấy Thiên Quân uống ừng ực ừng say sưa.
“Không thể uống nhiều!” Bạch Trạch đúng lúc đoạt lại, nhưng dẫu có vậy, Lý Tịnh cũng đã uống mất hơn nửa vò rồi. Quanh thân hắn bỗng nổi lên ánh sáng rực rỡ, tinh hoa thái dương nồng đậm bành trướng bên trong gân mạch, khiến Lý Tịnh đau đớn kêu gào thành tiếng.
“Phụ thân!” Na Tra sợ hết hồn, vội vàng ôm cha nó lên.
Bạch Trạch thở dài, đi tới đó đặt tay xuống trước ngực Lý Tịnh, giúp hắn khai thông.
Chỉ chốc lát sau, một trận kim quang chợt lóe, Tiểu Tiểu Lý Tịnh bay lên giữa không trung, thân thể trong nháy mắt dài ra, biến thành một người mặc áo giáp, mang dáng dấp thanh niên, tay nâng bảo tháp.
“Phụ thân!” Na Tra mừng rỡ không thôi, rốt cuộc cũng thấy được cha lúc bình thường: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi nhanh lên.”
“Ợ ——” Lý Tịnh há mồm, ợ một cái vang dội.
Na Tra: “…”
Lý Tịnh say thật rồi, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Na Tra chỉ đành nâng người hắn lên, gắng gượng tha tới trước mặt thiên binh thiên tướng, nhéo một cái vào eo cha mình: “Phụ thân, người mau nói ‘Chốn cực đông có yêu ma xuất hiện, nay điều động một vạn binh mã, giao cho Na Tra đi bắt yêu’.”
“Các ngươi, nghe lệnh!” Lý Tịnh lắc lắc đầu, tỉnh táo trong chốc lát.
“Có!” Mười vạn thiên binh cùng đáp lời.
“Ợ… Cực đông có Na Tra xuất hiện, các ngươi nhanh đi lùng bắt…” Chỉ tỉnh táo được một chốc, lưỡi lại bắt đầu líu vào nhau.
“Phì…” Các tướng sĩ phía bên dưới nhịn không được mà cười trộm.
Na Tra cảm thấy mất mặt vô cùng, nhanh chóng đá chân phụ thân một cước: “Yêu ma xuất hiện, yêu ma!”
“À, yêu ma, yêu ma xuất hiện! Điều động một vạn binh mã theo Na Tra đi lùng bắt!” Lý Tịnh khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng xem như nói đúng câu.
“Tuân lệnh!” Na Tra cao giọng đáp lời, lập tức điểm một vạn thiên binh, dẫn người rời đi.
Bạch Trạch thả lại Lý Tịnh teo nhỏ vào trong Ngọc Thanh Cung, rồi mang theo Phù Lê đi tới cực đông. Y muốn đến đấy xem thử, sau đó ôm Đông Hoa Đế Quân có khả năng đã teo nhỏ trở về.
Chờ Bạch Trạch và Phù Lê vừa đi, bọn nhỏ trong Ngọc Thanh Cung liền loạn cào cào.
Lý Tịnh hẵng đang say, nhấc một cái gậy trúc lên bắt đầu luyện túy quyền, đuổi đánh Lão Quân chạy quanh sân.
“Lý Tịnh, có chuyện gì thì từ từ nói!” Lão Quân xách vạt áo nhanh chân chạy, hiện tại pháp lực quá yếu, thể lực cỡ ông đánh không lại Lý Tịnh!
“Oa… không cho các ngươi đánh nhau…” Vương Mẫu bị cảnh này dọa sợ, muốn đi khuyên can, lại bị Lý Tịnh đẩy ngã, bắt đầu há miệng khóc.
Nguyệt Lão đứng ở một bên lo lắng suông, ngay lúc Lý Tịnh chạy tới, đột nhiên gạt chân làm hắn vấp ngã, ném ra một đoạn tơ hồng: “Nhanh, nhanh trói hắn lại.”
Lão Quân nghe được lời này, lập tức nắm một đầu tơ hồng, hợp lực với Nguyệt Lão, đem Lý Tịnh trói thật chặt. Không lâu sau, Tiểu Tiểu Lý Tịnh say khướt đã trở thành một cái bánh chưng màu đỏ, bị ném vào góc tường.
“Khò khò…” Bị trói chẳng nhúc nhích được, Lý Tịnh cũng không ồn ào, cứ thế mà ngủ thiếp đi. Nguyệt Lão với Lão Quân liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
“Hu hu, ta không muốn ở chỗ này, ta muốn về điện Lăng Tiêu!” Mỗi tội Vương Mẫu vẫn chưa chịu nín, không có Bạch Trạch ở đây, nàng liền bắt đầu cáu kỉnh.
“Đừng khóc, một lát nữa Ngọc Đế sẽ đến đón ngươi.” Nguyệt Lão vô lực nói, ông cũng không muốn dỗ Vương Mẫu, khuyên một câu rồi tự mình đi chơi.
“Hì hì, ngươi khóc lên trông xấu thật, chẳng trách Ngọc Đế không cần ngươi mà thích con hồ ly tinh kia.” Lão Quân cười trên sự đau khổ của người khác.
“Oa ——” Vương Mẫu bỗng chốc khóc càng kinh khủng hơn.

Bạch Trạch ôm Phù Lê, một đường cưỡi mây bay về phía cực đông. Bọn họ không đi theo đội ngũ của Na Tra, các thiên binh thiên tướng phải trảm ma trừ yêu, hai người bọn họ thì chỉ đi chiêu sinh cho vườn trẻ.
“Lâu rồi không đến núi Côn Du, không biết quả Phù Tang đã chín chưa nhỉ?” Bạch Trạch ngồi ở trên mây, nhớ đến mùi vị của quả Phù Tang. Cây Phù Tang sinh trưởng trên núi Côn Du, là bảo bối của Đông Hoa Đế Quân, phàm nhân ăn một quả thì trường sinh bất lão, yêu tinh ăn một quả thì thay gân đổi cốt, thần tiên ăn một quả thì… mùi vị rất ngon. Thời điểm hội Bàn Đào, Đông Hoa Đế Quân thường sẽ dâng lên một giỏ, mà thần tiên có quan hệ tốt với hắn, thi thoảng cũng có thể tới nhà xin một quả để ăn.
Bạch Trạch chính là cái kẻ thường thường đi cọ ăn kia. Y ở ngay ven bờ Đông Hải, cách núi Côn Du cũng không quá xa.
Nói là chốn cực đông, kỳ thực cũng chẳng phải tận cuối chân trời, chỉ là tiên đảo nằm ở xa Đông Hải nhất. Lại hướng về phía đông, cũng chính là ranh giới giữa chốn tiên ma, và là nơi mặt trời mọc.
“Ngươi xem, chỗ đó chính là núi Thương Trạch.” Bạch Trạch nhìn thấy đỉnh núi nơi mình ở, lập tức chỉ cho Phù Lê xem.
Phù Lê Thiên Tôn nằm bò trên mây, cẩn thận mà nhìn, mới có thể trông thấy một tảng đá nhô lên trong vùng biển mênh mông. Đây mà là núi ư?
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Thiên Tôn, Bạch Trạch rất là oan ức: “Bãi bể nương dâu xoay chuyển, đỉnh núi của ta bị chìm.”
Thì ra là vậy… Phù Lê duỗi cánh tay ngắn ra, vỗ vỗ vai Bạch Trạch: “Không sao, chờ bản tọa khôi phục pháp lực, sẽ giúp người dọn núi Thương Trạch tới nơi khác.”
“Được đó!” Bạch Trạch bỗng chốc vui vẻ hẳn. Dời non lấp biển chỉ là truyền thuyết, phần lớn thần tiên đều không làm được, chỉ có thể khai triển chút phép thuật, biến thành các hình thái đa dạng, đánh đánh nhau, trừ trừ yêu; nhưng Thiên Tôn đại nhân, thì thật sự có thể dời núi.
Truyền thuyết kể rằng năm đó tiên ma đại chiến, Phù Lê vì trấn áp thượng cổ hung thú, một tay di chuyển toàn bộ Thái Hành Sơn.
“Mấy cái đó đều là Ngọc Đế thổi phồng.” Phù Lê vội ho một tiếng, muốn di chuyển toàn bộ Thái Hành Sơn, phải cỡ như Phục Hi-Nữ Oa mới làm được, hắn chỉ là chặt đứt một đỉnh núi hiểm trở mà thôi.
“Ơ?” Bạch Trạch chớp mắt mấy cái, lúc trước trong trận đại chiến tiên ma y bị thương, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ. Sau khi chiến loạn ngừng lại, thì Ngọc Đế luận công ban thưởng, ngài đã kể lại những việc này, tâng bốc Phù Lê đến tầm có thể thể sánh ngang các đại thần thượng cổ, quần chúng không biết sự thật vẫn cứ tin sái cổ. Cho tới lúc này, y vẫn còn rất sợ Thiên Tôn, cảm thấy ngày nào đó mà hắn không cao hứng, vặn gãy cột chống trời, thiên giới liền khó mà giữ được.
Nghe được mấy lời này của Bạch Trạch, Phù Lê mất một lúc lâu cũng chẳng biết nói gì. Cái tên Ngọc Đế này, rốt cuộc đã đi khoác lác với người ta những gì!
“Đúng rồi, thời điểm tiên ma đại chiến, ngươi có biết ai ở phụ cận Bất Chu Sơn không?” Bạch Trạch bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, mở miệng hỏi.
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Phù Lê hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm.
Lần trước tới Nam Hải tìm kiếm đá Giản Duyên, dùng chiêu ‘thể hồ quán đỉnh’ với Bát Trảo Hỏa Ly, khiến Bạch Trạch tự mình hồi tưởng lại được vài đoạn ký ức. Cái người cứu mình kia là một vị mỹ nhân mặc tiên y thanh sắc, có điều nam hay nữ thì lại nhìn không rõ.
“Tiên nhân trên tiên giới thích mặc thanh y khá nhiều, Bích Tiêu Tiên Tử, Thiên Quyền Tinh Quân, Đông Hải Long Vương, Ngũ Công Chúa…” Bạch Trạch bấm ngón tay tính toán, ngoại trừ Ngũ Công Chúa, các tiên nhân khác đều có mặt trong trận chiến tiên ma, thực sự rất khó đoán.
“Nếu tìm được người kia, ngươi muốn làm cái gì?” Phù Lê liếc y một cái.
“Ơn cứu mạng, đương nhiên là phải báo đáp.” Bạch Trạch nói với vẻ mặt chân thành.
“Có thể cứu ngươi, pháp lực tất nhiên là cao hơn ngươi, ngươi có thể báo đáp những gì?” Phù Lê cúi đầu, vuốt vuốt dải lụa màu xanh bên hông.
Bạch Trạch chớp mắt mấy cái, nhớ tới một câu nói ở chốn nhân gian, không khỏi cười rộ lên: “Không có gì để đền đáp, nguyện lấy thân báo đáp, hì hì…”
Phù Lê cứng đờ người một cái khó nhận ra.
⊗ Mẩu kịch ngắn:
Phù Lê: Được, ta sẽ nhớ kỹ.
Bạch Trạch: Hả?
Phù Lê: Ngươi nói muốn lấy thân báo đáp cho ân nhân cứu mạng.
Bạch Trạch: Sau đó thì sao? Ngươi cởi quần áo làm cái gì?
Phù Lê: Bây giờ tới báo ân đi.
Bạch Trạch: Hở???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy