Chap 20: Dao trì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng treo giữa trời, Bạch Trạch biến về nguyên hình nằm bò trong sân, ngửa đầu lên nhìn minh nguyệt, đứng ở thiên đình ngắm nhìn, ánh trăng vĩnh viễn tròn như vậy.
Phù Lê thì khoanh cánh tay, giám sát những bạn nhỏ khác uống rượu. Thái Dương Tinh Thạch ngâm rượu, để bọn nhỏ mỗi ngày trước khi đi ngủ uống một chén, sẽ không trì hoãn công việc ban ngày phải làm, còn khiến cho mấy nhóc con ồn ào này đi ngủ sớm một chút.
Lý Tịnh ban ngày đã uống nên giờ không thể uống tiếp, cởi áo giáp nhỏ của mình rồi bò lên lưng Bạch Trạch, ngả đầu liền ngủ. Lão Quân ừng ực ừng ực uống rượu xong, tóm lấy mao mao trèo lên, gối đầu trên bụng Lý Tịnh, đánh cái ngáp thật dài.
Đông Hoa thì bưng chén ngọc cụng ly với Nguyệt Lão: “Minh nguyệt dạ, nâng chén cùng Nguyệt Hạ Lão Nhân, vi diệu.”
Nguyệt Lão chớp mắt mấy cái: “Ngươi muốn uống rượu giao bôi à?” Nguyệt Lão chưởng quản nhân duyên, mỗi ngày thấy nhiều nhất chính là các loại rượu giao bôi khắp thiên thượng nhân gian.
“Hả?” Đông Hoa Đế Quân có chút sửng sốt, không hiểu sao lại nhắc tới rượu giao bôi, nhưng ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy chơi rất vui: “Uống thế nào?”
Nguyệt Lão cũng chưa từng uống rượu giao bôi với ai khác, tràn đầy hưng phấn giải thích cho Đông Hoa: “Có ba cách uống, giao bôi nhi ẩm, giao tí nhi ẩm, giao cảnh nhi ẩm.”
Trong mắt Đông Hoa tỏa ra ánh sáng hiếu kỳ, rồi lại giả vờ rụt rè mà rằng: “Vậy chúng ta… mỗi kiểu đều thử một lần đi.”
Bạch Trạch liếc hai bé trai đang chơi trò ‘uống rượu giao bôi’ một cái, cảm thấy hơi ê răng. Vấn đề giáo dục của vườn trẻ có phải sai ở đâu rồi không?
Phù Lê lại chẳng buồn quản hai cái đứa ngu si kia, bưng một chén rượu đi tới trước mặt Bạch Trạch, hỏi: “Uống không?”
Bạch Trạch lắc lắc đầu, lần trước uống nhiều quá, sau khi tỉnh lại đã biến thành cục lông nhỏ ngủ trong ngực Phù Lê, quả thực mất mặt quá xá, sau này vẫn nên ít uống rượu thì tốt hơn.
Phù Lê ngồi cạnh chân trước của Bạch Trạch, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu: “Mỗi lần tới hội Bàn Đào đều sẽ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bản tọa cần rất nhiều pháp lực, vì thế ngươi cũng nên tích lũy một chút.”
Bạch Trạch gác cằm lên chân trước: “Vậy đơn giản, ta ôm một vò rượu đến, lúc pháp lực của ngươi không đủ dùng, ta liền ực một hơi.”
Lời này nghe có chút ngốc, đôi môi mỏng hơi mím của Phù Lê không nhịn được nhếch nhếch lên trên.
Đông Hoa Đế Quân tửu lượng chả ra làm sao, uống có một chén đã bắt đầu ngã trái ngã phải. Nguyệt Lão trước tiên bò đến trên lưng Bạch Trạch, sau đó lại dùng dây tơ hồng kéo Đông Hoa lên.
“Lông?” Đông Hoa cọ mặt vào mao mao, thoải mái nheo mắt lại, đoạn tháo dải lụa cửu sắc bên hông xuống, hóa nó thành một tấm chăn mỏng chín màu, đắp lên người rồi say sưa ngủ. Nguyệt Lão cũng muốn đắp chăn, thế là chui đến bên người Đông Hoa đắp chung cùng hắn, rất nhanh cũng ngủ mất.
Trong sân yên tĩnh lại, phảng phất như có thể nghe được tiếng ánh trăng rơi xuống. Phù Lê tựa vào móng Bạch Trạch mà ngồi đả tọa, ánh trăng sáng thông qua sợi Nhân Duyên cuồn cuộn không ngừng chảy vào gân mạch hắn. Chậm rãi uống cạn rượu trong chén, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, đôi tay nhỏ của Phù Lê dần dần to ra, sau đó kéo dài tới cánh tay, thân thể… không lâu sau, một Thiên Tôn tuấn mỹ liền xuất hiện.
Gương mặt của Phù Lê xinh đẹp tới mức gieo tai họa, đã vậy còn có một khí thế cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn, khiến người ta muốn nhìn mà chẳng dám nhìn. Cũng may Bạch Trạch mỗi ngày đều ôm Tiểu Tiểu Thiên Tôn đi tới đi lui, đã sớm không còn sợ hắn nữa, còn dám chẳng kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm.
(cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn — vietsub: cùng trời cuối đất anh đây là nhất =)))
Bạch Trạch nhìn không chớp mắt lấy một cái, có chút chẳng rời đi nổi, không nhịn được mà lè lưỡi liếm liếm miệng.
Phù Lê mặt không cảm xúc quay đầu nhìn y: “Mọi việc phức tạp, cơ thể trẻ con chưa nói chắc được điều gì, có chuyện này cần nói cho ngươi nghe.” Thanh âm trầm bổng du dương, êm tai tựa như dư âm của thượng cổ tiên cầm.
Đây là lần đầu tiên Bạch Trạch nghe thấy giọng nói của Phù Lê trẻ tuổi, y sững sờ gật gật đầu: “Ngươi nói đi.”
Liên quan tới việc chuẩn bị cho hội Bàn Đào, Bạch Trạch đã cố hết để hoàn thành mọi việc một cách tốt nhất, nếu đổi lại thành người khác trông nom đám bé con này, cũng chưa chắc có thể làm xuất sắc hơn y. Chỉ là việc một thần thú phụ trợ có thể làm được, chung quy cũng có giới hạn. Phù Lê đem mấy việc Bạch Trạch không biết nói cho y nghe, dặn y lưu ý.
“Đến lúc đó, người ngồi cùng một chỗ với ta, đừng cách quá ba bước.” Phù Lê trầm giọng nói, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Thiên Cung xa xa, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Trạch nghe lời gật gật đầu, thầm nghĩ Thiên Tôn đây là phòng ngừa có việc bất ngờ phát sinh, để mình bất cứ lúc nào cũng có thể cung cấp tinh hoa nhật nguyệt.
Phù Lê hơi mím đôi môi mỏng lại, liếc mắt nhìn Bạch Trạch lông xù một cái, chậm rãi thở dài.
“Có phải mệt rồi không? Qua đây dựa vào ta ngủ một lát đi.” Bạch Trạch vô cùng hào phóng duỗi móng vuốt ra, kéo Thiên Tôn đang ngồi ngay ngắn vào trong lồng ngực mình.
Phù Lê bị y kéo lệch cả người, mất thăng bằng ngã vào đám lông xù trên ngực Bạch Trạch. Con thần thú không biết nặng nhẹ nào đó còn đắc ý cuốn Phù Lê đến giữa hai chân, đan chặt móng lại, dùng cằm cọ cọ: “Sau này ngươi khôi phục lại pháp lực, cũng đừng biến thành ông lão nữa.”
“Vì sao?” Phù Lê tùy ý cục lông bự làm loạn ở cổ mình.
“Như thế này rất dễ nhìn mà.” Bạch Trạch lè lưỡi muốn liếm liếm.
Phù Lê quay đầu nhìn y, vừa vặn nhìn thấy một nửa cái đầu lưỡi bự đang duỗi ra kia. Bạch Trạch ngay tức khắc cứng đờ người, đầu lưỡi muốn lè mà không lè được, nhìn trông rất ngu.
“Ta không biến thành ông lão, ngươi sẽ đến nghe ta giảng đạo à?” Phù Lê nhíu mày, đưa tay kéo kéo cái lưỡi bự của Bạch Trạch.
“A… sẽ đến…” Đầu lưỡi của Bạch Trạch không rút về được, hàm hàm hồ hồ đáp.
Phù Lê buông tay ra, không bắt nạt y nữa, thả lỏng thân thể tựa vào trước ngực Bạch Trạch, nhìn trăng treo giữa trời, ánh trăng nhỏ vụn như rơi vào trong đáy mắt, làm cho con ngươi đẹp đẽ kia nhiễm chút ý cười: “Được.”
Cứ gập ghềnh trắc trở như thế mà chuẩn bị, nháy mắt đã lại tới ngày mở hội Bàn Đào.
Thần phật trên chín tầng trời, tán tiên khắp bốn biển, hết thảy đều tụ hội ở Dao Trì. Bàn Đào khắp nơi, tiên nhạc du dương, Thường Nga khởi vũ, đẹp không sao tả xiết.
Mấy bạn nhỏ trong vườn trẻ kiên trì uống rượu Thiên Quân lâu như vậy, cuối cùng cũng miễn cưỡng xem như khôi phục được dáng vẻ trước kia.
Đông Hoa Đế Quân vừa mới sáng sớm đã biến thành một mỹ nam tử trẻ tuổi anh tuấn, nhìn vào gương chải đầu vuốt tóc nửa ngày trời. Trước đây đôi lúc Đông Hoa Đế Quân cũng thích biến thành ông lão, một ông lão mặc tiên y cửu sắc quả thực quá lòe loẹt, không ít lần bị Bạch Trạch cười nhạo. Nhưng một khi hắn biến thành dáng dấp trẻ tuổi, tiên y mây tía trông chẳng còn kỳ dị chút nào.
Hắn vốn là thần Thái Dương chốn cực đông, có một gương mặt tuấn tú giống như mặt trời nắng chói, phối hợp với vẻ mặt kiêu căng trí nhã, thực sự khiến người ta không sao rời mắt nổi. Cõi đời này, chẳng người nào có thể hợp với tiên y Cửu Sắc Vân Hà hơn được Đông Hoa Đế Quân.
Tán tiên khắp bốn biển trước hết phải tới Đông Hải tiếp kiến Đông Hoa Đế Quân, sau đó theo gót Đế Quân lên thiên đình.
Thượng tiên trên chín tầng trời có thể trực tiếp tới Dao Trì, việc đầu tiên là phải chào hỏi Thiên Tôn, vì thế Phù Lê phải đi từ rất sớm, trấn thủ trong Dao Trì.
Lão Quân mang theo một bao tiên đan gần đây mới luyện xong, trở lại Đâu Suất Cung, sai tiên đồng đem tiên đan trang hoàng lộng lẫy vào trong mâm ngọc đĩa vàng, đến lúc đó sẽ dâng lên mời Ngọc Đế và Vương Mẫu hưởng dụng.
Nguyệt Lão thì thừa dịp lớn lên vội vội vàng vàng chạy về Nguyệt Hạ Tiên Cung se dây tơ hồng, mãi đến tận khi Dao Trì mở yến hội cũng không thấy trở lại.
Vương Mẫu biến trở về dáng dấp khoan thai hoa quý, ngồi cạnh bên người Ngọc Đế, mỉm cười cùng mọi người hàn huyên.
Tất cả dường như đều rất thuận lợi, Bạch Trạch ngồi bên cạnh Phù Lê, vô cùng buồn chán gặm Bàn Đào.
Điềm lành rực rỡ quanh người Thiên Tôn, hòa làm một thể với ánh sáng may mắn quanh thân Bạch Trạch, hài hòa đến bất ngờ. Làm tường thụy thượng cổ thần thú, địa vị của Bạch Trạch ở tiên giới rất cao, ngồi bên cạnh Thiên Tôn cũng không có gì đáng trách, sẽ chẳng ai nói gì, chỉ là luôn có mấy kẻ lành sẹo quên đau chạy đến tìm ngược.
“Chao ôi chao ôi, Bạch Trạch Thần Quân, chúc mừng chúc mừng ha.” Thiên Lý Nhãn cười hì hì sán lại đấy, mời Bạch Trạch uống rượu.
“Chúc mừng cái gì?” Bạch Trạch tức giận hỏi.
“Chúc mừng ngươi với Thiên Tôn đại nhân hỉ kết liên lý chứ sao.” Thiên Lý Nhãn tiến đến bên tai Bạch Trạch, nhỏ giọng nói. (liên lý = cây liền cành, ý chỉ tình cảm phu thê ân ái)
Tuy rằng Thiên Lý Nhãn nói nhỏ, nhưng ở đây toàn là thượng tiên có pháp lực cao cường, hiển nhiên đều nghe thấy rõ rành rành, cả Dao Trì bỗng chốc im lặng trong nháy mắt, mọi người dồn dập quay đầu nhìn sang.
Bạch Trạch lúc này mới nhớ ra, trên tay y còn có sợi tơ hồng tương liên với Phù Lê, bây giờ thần tiên trong hội Bàn Đào chỉ cần tụ tiên lực vào hai mắt, là đều có thể nhìn thấy được. Gương mặt tuấn tú trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng, Bạch Trạch giấu cổ tay buộc tơ hồng vào trong ống áo: “Chớ… chớ nói nhảm…”
“Ồ ——” Chúng tiên đồng thời phát ra tiếng kinh hô trầm thấp, không phải vì nhìn thấy dây tơ hồng, mà là vì nhìn thấy Thiên Tôn tuấn mỹ phi phàm ngồi bên cạnh Bạch Trạch đó!
“Thiên Tôn đại nhân vậy mà có dáng dấp này sao?” Mấy vị thiên nữ kinh ngạc thốt lên.
“Thiên Tôn không phải là một ông cụ râu tóc bạc trắng à? Sao giờ còn tuấn mỹ hơn cả Đông Hoa Đế Quân nữa?”
“Ai bảo thế, Đế Quân vẫn chói mắt hơn chút đỉnh.”
Phù Lê giương mắt, nhàn nhạt quét qua mọi người một vòng, các vị thần tiên đang hưng phấn thái quá kia nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn nữa. Nhìn thẳng vào Thiên Tôn, đó chính là một hành vi vô cùng thất lễ.
Dao Trì một lần nữa khôi phục vẻ náo nhiệt, Phù Lê liếc mắt nhìn Thiên Lý Nhãn hẵng còn đang lôi kéo Bạch Trạch uống rượu. Thiên Lý Nhãn cảm thấy sau gáy lành lạnh, vừa quay đầu liền chạm phải ánh mắt của Thiên Tôn, chợt cảm thấy nặng tựa ngàn cân, cười gượng hai tiếng rồi ỉu xìu chạy mất.
“Ta ngồi ở bên cạnh ngươi, còn bị buộc dây trói lại, nhìn kiểu gì cũng giống một con thú cưỡi.” Bạch Trạch hơi nhích về phía Phù Lê, đem tơ hồng của hai người giấu sau cái bàn.
Phù Lê nhìn y, chậm rãi nắm chặt lấy cổ tay buộc tơ hồng kia, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve một hồi: “Ngươi nếu như biến thành thú nhỏ to cỡ nắm tay, vậy sẽ càng giống hơn.”
Lòng bàn tay ấm áp lướt qua da thịt non mềm nơi cổ tay, mang đến một trận tê dại khó diễn tả thành lời, toàn thân thú của Bạch Trạch đều cứng đờ: “Phù… Phù Lê… ngươi…”
Không đợi Bạch Trạch hồi phục lại tinh thần, bàn tay lớn khớp xương rõ ràng kia đã rời đi. Phù Lê tự rót cho mình một chén Quỳnh Tương, bưng lên uống chậm rãi, phảng phất như sự thân mật hời hợt tựa chuồn chuồn lướt nước kia chưa từng xảy ra.
Bạch Trạch lắc lắc đầu, ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại, cũng cầm chén rót một ly Quỳnh Tương. Ở hội Bàn Đào, mọi người đều uống Ngọc Dịch, chỉ riêng chỗ Thiên Tôn là sẽ có rượu Quỳnh Tương.
Cụng chén cạn ly, yến hội chính thức bắt đầu.
Tiên đồng trình lên tiên đan của Lão Quân, hiến dâng Ngọc Đế, Ngọc Đế cười phân cho các vị tiên nhân. Trước mặt ngài bày một cái khay, thượng tiên mỗi người đều sẽ được phát một viên.
Cũng chỉ có thời điểm thịnh hội Dao Trì, các tiên nhân mới dễ dàng nhận được tiên đan để ăn. Mọi người đều rất quý trọng, cầm được trên tay là bỏ ngay vào miệng.
“Mùi vị của tiên đan năm nay có chút là lạ.” Cự Linh Thần nhỏ giọng nói với Thiên Lý Nhãn.
Thiên Lý Nhãn chẳng ừ hử gì, nhét tiên đan vào trong tay áo chứ không ăn. Đây là tiên đan do Lão Quân teo nhỏ luyện thành, ai mà biết ăn vào có nguy hiểm gì không.
Ngọc Đế vê tròn một viên tiên đan, bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa, thế nhưng linh khí lại nhỏ bé không đáng kể. Khóe miệng giấu sau bộ râu mép không nhịn được giật giật, ngài hít một hơi thật sâu, nheo mắt lại, nhẹ vuốt chòm râu: “Đan dược của Lão Quân lại tinh tiến, vi diệu, vi diệu.” Dáng vẻ nhìn rất chi là hưởng thụ.
⊗ Mẩu kịch ngắn: Đại hội Olympic Bàn Đào – tâm tình của nhóm em gái mê trai ngươi không hiểu được đâu
Bạch Trạch: Người vào sân chính là Đông Hoa Đế Quân.
Thiên nữ giáp: Ôi —— chồng yêu, nhìn ta này.
Thiên nữ ất: Đây là chồng yêu ta theo đuổi đã ba ngàn năm nha a a a a!
Thiên nữ bính: Chồng yêu, ta muốn sinh hầu tử cho chàng!
Bạch Trạch: Người vào sân chính là Thiên Tôn Phù Lê.
Thiên nữ giáp: Một ông cụ thì có cái gì… Á a a a a, đẹp trai quá mlem mlem!
Thiên nữ ất: Đây là chồng yêu ta chiêm ngưỡng đã ba vạn năm nha a a a a~
Thiên nữ bính: Chồng yêu, ta muốn nghe người giảng thiên đạo!
Bạch Trạch: … Hình như đây là lần đầu tiên các ngươi nhìn thấy mặt hắn mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy