Phiên ngoại 01: Khốn thú kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sức mạnh luân hồi tiêu tan, trật tự thiên giới được khôi phục.
Bãi bể nương dâu hóa luân hồi, đối với thiên giới mà nói là một sự kiện trọng đại, mọi người bức thiết muốn biết nguyên nhân của chuyện này và ảnh hưởng của nó đối với đạo pháp. Mà vấn đề đáp án, hiển nhiên chỉ có Thiên Tôn mới biết được. Sau khi Thiên Cẩu ăn trăng, Ngọc Thanh Cung đóng cửa từ chối tiếp khách mấy ngày, chờ mãi, đến tận lúc cổ của các tiên nhân sắp đứt tới nơi, cửa lớn rốt cuộc đã chịu mở ra lần nữa.
Thiên Tôn giảng đạo, thường ngày cũng chẳng có mấy người tới nghe, bởi vì hắn luôn giảng giải một cách rất cao thâm, chỉ có những tiên nhân đã đạt tới một đẳng cấp nhất định mới có thể nghe hiểu. Hơn nữa Thiên Tôn quá mức uy nghiêm, các tiên nhân ngồi trong Ngọc Thanh Cung căn bản không dám lộn xộn, thực sự thấy rất bức bối. Nhưng lần này, số lượng tiên nhân tới nghe Thiên Tôn giảng giải về sức mạnh luân hồi, cơ hồ đông đến mức chật kín cả Ngọc Thanh Cung.
“Sao lần này nhiều nữ tiên đến thế nhỉ?” Ngọc Hành Tinh Quân tò mò nhìn chung quanh, thấy được Bách Hoa Tiên Tử, lập tức vẫy tay với nàng: “Chỗ này này!”
Bách Hoa Tiên Tử dẫn theo Mẫu Đơn Tiên Tử và Thược Dược Tiên Tử đến cùng, trước đấy có nhờ Ngọc Hành Tinh Quân đến sớm chiếm hộ chỗ ngồi.
Ba vị tiên tử cùng Thất Tinh Bắc Đẩu hành lễ với nhau, sau đó an vị trên đệm hương bồ mà Ngọc Hành Tinh Quân đã xí được.
“Ta bảo này, trước giờ đâu thấy các ngươi đến nghe giảng đạo, bữa nay mọi người sao thế?” Ngọc Hành Tinh Quân hất hất cằm, chỉ sang các tiên nữ ở đằng xa.
“Ngươi chẳng hiểu gì cả! Hiện tại Thiên Tôn nguyện ý dùng khuôn mặt thật để gặp người, các nàng há lại không đến nhìn thêm vài bận?” Bách Hoa Tiên Tử bĩu môi, người khác đều tới để nhìn Thiên Tôn, nàng không phải nha, nàng tới để ngắm Bạch Trạch.
Đài ngọc trong Ngọc Thanh Cung, bây giờ đang bị che khuất bởi một tấm bình phong do kết giới Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên tạo thành, cho dù là tiên nhân có pháp lực cao cường cũng không thể nào phá hủy. Bên trong kết giới, cục lông bự Bạch Trạch đang co bốn móng, ngủ say vù vù.
Phù Lê ngồi ở bên cạnh y, giơ tay nhẹ nhàng giựt mao mao ở tai: “Còn ngủ à?”
Sau khi từ Đông Hải trở về, Bạch Trạch liền nói muốn ngủ một giấc. Phù Lê thấy y thật sự đang mệt mỏi, ngay lập tức đóng cửa Ngọc Thanh Cung, cùng y ngủ tới bảy ngày bảy đêm, tới bây giờ Bạch Trạch vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Vậy ngươi cứ ngủ tiếp đi, ta phải mở bình phong ra đây.” Phù Lê hơi cong môi, giơ tay vung mở kết giới.
Ánh sáng xanh mờ ảo lóe lên, Thiên Tôn xuất hiện trên đài, áo xanh mũ ngọc, tuấn mỹ phi phàm. Người có pháp lực càng cao, thì sẽ trở nên càng đẹp hơn, mà pháp lực của Thiên Tôn… cửu thiên thập địa đố ai sánh bằng.
“A…” Mẫu Đơn Tiên Tử nhanh chóng che miệng lại, tránh cho bản thân kinh hô thành tiếng.
“Ôi chao, kia không phải là Bạch Trạch à?” Thược Dược Tiên Tử nhỏ giọng nói.
Đằng sau Thiên Tôn có một tấm dựa lưng bự chảng trắng truyết, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đấy không phải đệm lót, mà là một con Bạch Trạch mềm mụp lông xù! Hơn nữa trên eo Thiên Tôn, tựa hồ còn đang đắp một cái móng đầy mao mao!
Kết giới tan biến, khí tức của những người khác ngay lập tức chui vào khoang mũi, Bạch Trạch nhúc nhích cái mũi, chậm rãi mở mắt ra… khắp nơi đều là tiên nhân!
“Ế?” Bạch Trạch thốt lên một tiếng kinh ngạc, cứng đờ không dám cử động.
“Ngươi có thể chọn cách giả bộ ngủ tiếp, hoặc là thu nhỏ lại.” Phù Lê ngồi thẳng người, ánh mắt rất sâu xa, lặng lẽ truyền âm cho Bạch Trạch.
Cái lúc quyết định đến ở tại Ngọc Thanh Cung, Bạch Trạch cũng có hơi ngại, lấy cớ mệt mỏi rồi lăn luôn ra ngủ, tự lừa mình dối người mà nghĩ, làm như vậy người khác sẽ không biết chuyện mình và Thiên Tôn sống cùng nhau. Ai mà ngờ vừa mở mắt, tất cả mọi người đều biết mình đang ở đây, càng chết người hơn chính là… một cái móng vuốt của y còn quấn quanh eo Phù Lê.
Bạch Trạch nhanh chóng nhắm mắt lại, cố gắng tự hỏi, cứ giữ nguyên hiện trạng cho người ta vây xem thì tốt hơn, hay biến nhỏ rồi tìm một chỗ nào đó để chui vào thì tốt hơn? Hiển nhiên, tìm một chỗ để chui vào vẫn tốt nhất.
Nghĩ như thế, Bạch Trạch liền biến thành một cục lông nhỏ, nhanh chân chạy biến.
Phù Lê chẳng cần quay đầu đã vươn tay ra, chộp lấy cục lông nhỏ rồi kéo trở lại, cảm giác sờ sờ đám lông tơ siêu thích, mặt không cảm xúc nhét luôn vào trong lồng ngực.
Chúng tiên: “…”
“Thủa ban sơ có thương hải, không có tang điền, bởi vì…” Tiếng nói du dương như âm thanh từ ngàn xưa, truyền khắp toàn trường, mang theo sự uy nghiêm độc nhất của Thiên Tôn, khiến người ta không tự chủ được mà nín thở ngưng thần, chăm chú lắng nghe.
Chỉ có Bách Hoa Tiên Tử là hết sức bất mãn, cứ nhìn chằm chằm vào ngực Thiên Tôn, nàng cũng muốn ôm cục lông mà! Hức hức hức!
Bạch Trạch trốn trong áo Phù Lê, cảm giác mao mao toàn thân đều đỏ bừng. Chỉ cách một tầng áo lót mỏng manh, nên y có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Thiên Tôn, không ấm áp giống như phàm nhân, mà là tựa một chiếc ấm ngọc, mới chạm thì man mát, dựa vào một lúc lại thấy dần dấn ấm lên.
Hiện tại trốn cũng không ổn, mà đi ra cũng không ổn, thực sự quá mức lúng túng. Thu lại cặp sừng trên đầu, Bạch Trạch chui một vòng trong áo Phù Lê, cuối cùng đành phải cam chịu nằm vật xuống, nhắm mắt, ngủ.
Kết thúc việc giảng đạo, Thiên Tôn đứng dậy, đoạn nhẹ phất ống tay áo, biến mất ngay tại chỗ. Các tiên nhân hành lễ với cái bàn trống không, rời khỏi Ngọc Thanh Cung một cách rất trật tự. Khi ra đến ngoài cửa lớn của cung, đột nhiên sôi sục hẳn.
“Sao Bạch Trạch vẫn còn ở Ngọc Thanh Cung thế?”
“Nghe bảo núi Thương Trạch bị ngập, bây giờ y lại có quan hệ tốt với Thiên Tôn, nên đến ở nhờ đó.”
“Ta cảm thấy sự tình không chỉ đơn giản như vậy.” Bách Hoa Tiên Tử nói chắc nịch.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía nàng, muốn biết nàng có cao kiến gì.
“Nhất định là do Thiên Tôn không nỡ xa bộ lông kia, cố ý giữ Bạch Trạch ở lại Ngọc Thanh Cung.”
“Xì…” Chúng tiên bĩu môi, Thiên Tôn còn lâu mới nông cạn như vậy.
Phù Lê trở lại trong cung thất, thò bàn tay vào trong áo, mò mẫm rồi móc ra một cục lông nhỏ đang bụm mặt: “Sao thế?”
Bạch Trạch thả hai móng ‘măng cụt’ xuống, ngó nghiêng xung quanh một chút, phát hiện không có ai, lập tức vặn vẹo cơ thể nho nhỏ nhảy xuống đất, biến thành hình người, phồng má hỏi: “Ngươi phải giảng đạo, vì sao không gọi ta thức dậy?”
“Có gọi.” Phù Lê hơi mỉm cười, ngữ khí rất là thẳng thắn hùng hồn: “Nhưng không thức.”
“…” Bạch Trạch nghẹn họng một lúc: “Cho dù thế cũng không được nhét ta vào trong áo ở ngay trước mặt mọi người!” Nhớ đến cái cảnh mất mặt ban nãy, y lại muốn đào một cái hố đem mình chôn luôn.
Lúc này nếu như đang ở nguyên hình, phỏng chừng mao mao toàn thân Bạch Trạch đều xù hết lên. Lần này coi như xong, tất cả mọi người đều nhìn thấy y biến thành cục lông nhỏ, thấy cả dáng vẻ ngu xuẩn lúc bị nhét vào trong áo, không còn tẹo uy nghiêm nào nữa.
Phù Lê nhìn y một lát, rất là nghiêm túc nói: “Không giấu ngươi đi, bọn họ sẽ nhìn.”
Bạch Trạch bỗng chẳng nói nên lời, cảm thấy Phù Lê nói vừa có đạo lý, vừa không có đạo lý. Gãi gãi đầu, lúc này mới nắm được trọng điểm: “Đã biến nhỏ như vậy, còn bị ngươi nhét vào ngực ở trước mặt bao nhiêu người, sau này bọn họ sẽ cười nhạo ta mất thôi.”
“Đều là hình thú, lớn hay nhỏ nào có gì khác biệt.” Phù Lê chẳng hề bận tâm mà đáp, kéo tay Bạch Trạch qua, thả hai cái kết giới Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên to cỡ hột đào vào trong lòng bàn tay y.
“Đây là cái gì?” Bạch Trạch ngay lập tức bị quả cầu nhỏ kia hấp dẫn.
Quả cầu tròn vo, phát ra ánh sáng màu xanh mờ ảo, bởi vì người thi triển phép thuật bây giờ pháp lực ổn định, quả cầu hiện tại cũng ổn định vô cùng, bất kể lay động điên cuồng thế nào cũng không bị thay đổi hình dạng.
“Ầm!” Một quả cầu nhỏ đột nhiên biến thành màu vàng, cố sức va vào một quả cầu khác. Quả cầu kia bỗng chốc biến thành màu đỏ thắm, không chút sợ hãi kiêng nể gì nghênh chiến lại.
Bạch Trạch càng lúc càng hiếu kỳ, nhón quả cầu nhỏ kia về phía có ánh sáng mà nhìn kỹ, vừa thấy rõ thì lập tức kinh hô thành tiếng: “Cửu Anh!”
Bên trong kết giới Tiểu Tiểu Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên, vây nhốt một con hung thú chín đầu to cỡ hạt hạnh đào, con hung thú kia đang dùng đầu va đập vào kết giới, mỗi một cái đầu đều dữ tợn cực kỳ, lộ ra răng nanh màu đỏ thẫm, cách lồng kết giới cố sức mà cắn xé ngón tay Bạch Trạch.
Bên trong quả cầu nhỏ màu vàng, là một con Xích Viêm Kim Nghê Thú đầu tròn vo.
“Ngươi đem hai đứa nó biến nhỏ như vậy để làm gì?” Bạch Trạch nhìn Xích Viêm Kim Nghê Thú đang nỗ lực phun lửa về phía mình, còn liên tục vung móng nhỏ lên cào cào, không nhịn được có chút buồn cười.
“Cho ngươi chơi.” Phù Lê không dấu vết ôm Bạch Trạch đi vào trong phòng, để y ngồi xuống, còn mình thì lại ngồi phía đằng sau, một tay vòng qua cơ thể Bạch Trạch, nhẹ nhàng gảy quả bóng Xích Viêm Kim Nghê Thú trong tay y.
Bởi vì đã nghiên cứu sức mạnh luân hồi, nên Phù Lê ngộ ra được mấy chiêu. Đầu tiên là biến thượng cổ hung thú không thể giết chết thành một nắm nhỏ, rồi nhốt lại bên trong kết giới Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên, teo đi thì lực sát thương cũng theo đó mà giảm xuống.
“Đây đúng là một biện pháp hay!” Bạch Trạch quay đầu lại cười, nhận ra mình bất trí bất giác đã dựa vào lồng ngực Phù Lê, còn bị hắn dùng cánh tay giam lại!
“Cái này cũng không phải là kết giới Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên, nó gọi là Lưỡng Nghi Khốn Thú.” Phù Lê búng tay, bắn bay hai quả cầu trong tay Bạch Trạch đi, khốn thú kết nho nhỏ quay cuồng trên không một vòng, rơi xuống đất rồi lại nảy lên, chầm chậm trôi nổi giữa không trung: “Ta mới ngộ ra được.”
“Ồ…” Bạch Trạch mất tự nhiên rụt cổ lại một cái, lúc Phù Lê nói chuyện, tiên khí nhàn nhạt vừa vặn phả vào lỗ tai của y, có chút ngứa.
“Ngươi muốn học không?” Phù Lê gọi hai quả cầu kia quay lại, nắm trong tay.
“Ta có thể học chứ?” Bạch Trạch rất là hiếu kỳ. Mặc dù đã có thể thông hiểu vạn vật, nhưng lòng hiếu kỳ của y dẫu trải qua trăm nghìn năm vẫn không thay đổi.
Phù Lê quăng hai quả cầu đi, để Bạch Trạch ngồi thẳng người, đối diện với mình. Hắn vẽ một hình thái cực trên không trung, ánh sáng xanh chợt lóe, sau đó hướng bàn tay lên trời, hai tay chậm rãi dang ngang.
Bạch Trạch làm theo, từ từ dang rộng hai cánh tay, học theo dáng vẻ của Phù Lê, chậm rãi khép thành vòng tròn, sau đó… hai người cứ thế mà ôm nhau.
Ánh sáng xanh biến mất, chỉ còn dư lại căn phòng yên tĩnh.
“… Khốn thú kết đâu?” Bạch Trạch chớp mắt mấy cái.
Phù Lê chậm rãi siết chặt cánh tay: “Kết thành.”
“Ế?”
⊗ Mẩu kịch ngắn: Dạy ngươi cách bắt được một con Bạch Trạch
Phù Lê: Đầu tiên, ngươi phải tìm được một con Bạch Trạch.
Bạch Trạch: Ngao ô ô.
Phù Lê: Dang rộng hai cánh tay.
Bạch Trạch: *nhào vào*
Phù Lê: Tiếp đó, ngươi có được một con Bạch Trạch.
Bạch Trạch: ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy