chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang lấy xe ra về nhưng hắn không chạy về nhà, hắn muốn bình tĩnh lại sau khi nghe Hiển nói như vậy. Hắn biết con người cần phải có sự khoan dung, tha thứ nhưng cái chết của cha mẹ là cú shock tinh thần quá lớn đối với hắn. Tuy kẻ trực tiếp gây tai nạn đã trả giá nhưng hắn vẫn hận sự vô tâm của những kẻ bàng quan thấy chết không cứu kia.

Một lần nữa Quang tự hỏi có nên tha thứ cho Hiển không, Hiển cũng vô tâm như vậy nên Linh mới chết. Nếu Linh còn sống thì bây giờ chắc có lẽ hắn đã được hạnh phúc bên Linh mà không phải đau khổ như bây giờ. Hắn cũng hận chính mình đã có tình cảm với Hiển mà quên đi lời hứa đối với Linh và Lâm. Bây giờ tâm trí hắn thật sự rối bời không biết làm sao cho đúng, chắc có lẽ hắn nên rời xa Hiển một thời gian để suy nghĩ lại những việc làm của mình.

_____***_____

Đã một tuần rồi Quang không liên lạc với Hiển kể từ ngày đó. Nó tự hỏi mình đã làm sai những gì, nhưng nó thật sự không biết. Nó khuyên anh tha thứ cho những kẽ đó là sai sao? Không nó vẫn cho rằng điều đó là đúng, con người không ai mà không mắc sai phạm nhưng nếu cứ sống trong hận thù thì chỉ làm cuộc sống thêm đau khổ mà thôi.
_______________

- Ê Duy, sao dạo này mày hay đi nhậu quá vậy, sức khỏe nào chịu nổi.

Đang suy nghĩ vu vơ chợt thằng Duy lê lếch cái thân say mèm của nó về.

- Dạo này tao buồn, uống rượu cho quên mẹ nó đi.

Duy vừa lảo đảo bước vô phòng, vừa trả lời.

- Ủa sao mấy bữa nay tao không thấy thằng bồ mày, yêu cho lắm tắm của ở chuồng, haha...

Thằng Duy nói tiếp.

- Thôi mày say quá rồi, đi ngủ đi có gì mai nói.

Thật sự Hiển rất chán ghét mấy người say xỉn, tâm lý này đã có từ nhỏ khi thấy mấy ông gần nhà nhậu xỉn vô rồi đánh đập vợ con.

- Tao chưa buồn ngủ mà ngủ gì mạy, tao chỉ muốn nói chuyện thôi.

Thằng Duy cứ nói bằng cái giọng xỉn ấy làm Hiển thấy ghét vô cùng.

- Rồi có gì nói đi rồi đi ngủ, riết rồi tao thấy mày không được rồi đó.

- Uhm..... nói xong ngủ... haha.... hôm nay tao đã làm một chuyện mà từ trước đến nay tao chưa bao giờ dám nghĩ tới. Mày biết chuyện gì hông.

Hiển chưa kịp trả lời là thằng Duy nhảy vô họng nói tiếp.

- Tao đã tán thẳng vô mặt nó, mày biết tao vui lắm không, cuối cùng tao đã vứt được nó ra khỏi cuộc đời tao.... haha..... mày biết không tao vui thiệt đó, hic hic....

Miệng nói vui nhưng thằng Duy lại khóc.

- Uhm vui lắm, đang vui sao mày lại khóc, nín đi đang vui mà, tao cũng vui theo mày nè.

Hiển vỗ vỗ lên tay Duy.

- Thằng khốn nạn đó cuối cùng tao đã bỏ được nó, tao vui lắm.

Duy cứ lãi nhãi mấy câu đại loại như thế cho đến khi ngủ gục.

Hiển ngồi đó nhìn Duy, một nổi chua xót trào lên tim nó. Nhìn Duy đau khổ vì tình như vậy nó cũng thấy đau. "Nếu một ngày anh Quang cũng bỏ nó như vậy thì nó phải làm gì đây" - Hiển tự hỏi lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro