chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm và Khôi đưa Quang về nhà trong tình trạng say bất tỉnh, đặt Quang để trên giường Khôi nhìn Lâm hỏi.

- Chuyện mày vu oan cho thằng Hiển nếu thằng Quang biết thì sao đây?

- Thì mày đừng để lộ ra, một thời gian nữa thì nó sẽ quên thằng chó đó thôi.

Lâm trả lời tỉnh bơ.

- Làm vậy có ác quá không Lâm, sao phải vu oan bỏ tù thằng Hiển.

Lâm lườm Khôi một cái làm Khôi "hết hồn" rồi hắn lên giọng.

- Thằng Quang nói tội của thằng chó đó không thể ở tù nhưng đối với tao thì nó phải ở tù, nó cần sám hối lại tội lỗi của nó trong tù. Không ở tù vì tội này thì tội khác có gì khác nhau đâu, mày yên tâm tội ăn trộm có mấy tháng thôi.

- Ừ thôi tối rồi mày về nghỉ đi, để tao ở lại coi chừng thằng Quang, nó đang say vậy tao không dám để nó một mình.

Khôi lên tiếng.

- Ừ tao về trước, mày ở lại có gì alo cho tao.

Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Quang đang nằm say đó và Khôi ngồi kế bên. Khôi nhìn Quang bằng cặp mắt trìu mến, rồi từ từ Khôi đặt môi mình xuống môi của Quang, một nụ hôn trộm đã diễn ra trong chớp nhoáng. Khôi thì thầm một mình như muốn nói cho kẻ đang say nằm đó nghe cũng như để cho mình nghe.

- Quang à, Quang có biết là Khôi yêu Quang từ rất lâu rồi không, vì Quang mà Khôi đã từ bỏ người đó. Khôi không dám nói sợ Quang sẽ kỳ thị xa lánh Khôi nhưng rồi tại sao Quang lại có thể yêu thằng Hiển được vậy. Nếu biết Quang có thể yêu một người đàn ông thì Khôi đã không chấp nhận nhường Quang cho Linh rồi và Quang cũng sẽ không đau khổ như bây giờ. Tình yêu sao mà đầy đọa con người ta quá phải không Quang, Khôi đã từng tổn thương một người và bây giờ chính Quang cũng như vậy. Tội lỗi này bao giờ mới có thể trả được đây.

Nói xong Khôi vuốt tóc Quang và nằm xuống bên cạnh như tìm một chút ấm áp cho lòng mình.

_____***_____

Sáng sớm khi ánh nắng chen qua rèm cửa chiếu vào mặt Quang.

- Bà xã, sáng rồi sao không kêu anh dậy, hôm nay anh phải đến công ty sớm đó.

Nói xong Quang lật sang ôm người bên cạnh. Một cảm giác và mùi hương khác lạ làm Quang mở mắt.

Đẩy Khôi ra, Quang nhíu mày hỏi.

- Sao mày ở đây, Hiển đâu?

Nói đến đây như nhớ đến chuyện hôm qua Quang nhắm mắt lại. Quang nói với Khôi.

- Mày về đi Khôi tao muốn yên tỉnh một mình.

Một mình trong căn phòng trống đầy ấp kỷ niệm Quang chợt nhói lòng, có lẽ hắn đã quen với sự hiện diện của Hiển ở đây. Hắn đứng lên đến vuốt khuôn mặt của Hiển trong tấm ảnh cưới treo trên đầu giường, tim hắn như vỡ tan và hắn khóc. Đã rất lâu rồi kể từ ngày cha mẹ hắn mất hắn đã không khóc kể cả ngày Linh mất, nhưng hôm nay hắn lại khóc, khóc vì điều gì hắn cũng không biết. Nhưng hắn biết một điều là từ đây sẽ mất Hiển mãi mãi, sẽ không có ai gọi hắn dậy vào mỗi sáng, sẽ không bao giờ được ăn những món ăn từ chính tay Hiển làm nữa. Và căn nhà này sẽ lạnh lẽo như địa ngục từ đây.....

_____***_____

Nói về Hiển vì bằng chứng xác thực nên Hiển đã bị kết án 6 tháng tù giam. Ngày tòa tuyên án nó không hề rơi một giọt nước mắt nào, nó chỉ lặng lẽ chấp nhận, nó biết cho dù có kêu oan hay khiếu nại thì cũng bằng thừa vì xã hội này nắm trong tay những kẻ có tiền và quyền lực.

Nổi đau chưa dừng lại ở đó khi Hiển đã bị đuổi học khi chỉ còn chưa đầy 1 tháng nữa nó được xét tốt nghiệp. Nổi đau lớn hơn nữa khi mẹ nó đã tức chết ở dưới quê khi hay tin nó, đứa con trai bà tự hào nhất bị bắt vì tội ăn cắp. Nhục nhã, tức giận đã làm bệnh tim bà tái phát và đã cướp đi sinh mệnh của bà khi Hiển còn ở trong tù không hề hay biết....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro