chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm dài quạnh quẻ trong căn phòng trống, đã lâu lắm rồi Hiển không phải ngủ một mình như vậy, chắc có lẽ Hiển đã quen với cảm giác có người ôm mình trong lòng nên đêm nay Hiển không thể ngủ được.

Đứng một mình nhìn xa xăm ra khu vườn phía dưới kia, Hiển như thấy lại tất cả mọi chuyện. Nổi đau như xé nát tim ngày hôm đó phải nhận, sự ân hận tự trách mình khi biết mẹ đã mất... và cùng với hạnh phúc ngọt ngào mà bao lâu nay người kia đã mang lại cho nó.

Hơn 1 năm trước Hiển đã nhớ lại mọi chuyện nhưng nó không biết mình phải đối mặt như thế nào với tất cả mọi chuyện, vì vậy nó quyết định vẫn giả ngu giả dại. Nó không muốn thấy sự thù hận tiếp diễn giữa mọi người nữa và chỉ có như bây giờ mới có thể ngăn chặn được mối quan hệ bất hòa giữa mọi người.

Việc Lâm, Quang, Khôi đã làm ở quá khứ từ lâu Hiển đã quên không muốn nhắc lại rồi. Trong những năm nay nó đã thấy 3 người đó thật sự ân hận và thay đổi nên trong lòng đã tha thứ cho họ chỉ là không nói ra mà thôi.

Khẽ nhắm mắt lại Hiển bây giờ chỉ còn biết cầu nguyện cho một ngày mai tốt đẹp, an lành và mọi chuyện buồn sẽ được gió cuốn đi mãi mãi...

_____***_____

Suy nghĩ của Hiển là vậy nhưng đối với Nghi lại khác, đúng là thời gian này cô đã thấy được sự thay đổi của những tên xấu xa kia. Nhưng cô vẫn không thể tha thứ toàn bộ cho bọn họ được, với Quang thì cô vẫn giữa một khoảng cách nhất định cho dù cô nhận ra Quang thật lòng yêu và sẽ mang lại hạnh phúc cho anh mình.

Với Khôi và Lâm là hai người mà cô không bao giờ muốn gặp mặt, nhất là Lâm. Rất nhiều lần Lâm đến xin sự tha thứ và mong muốn làm lại từ đầu với Nghi nhưng cô vẫn không đồng ý. Đến nỗi có một hôm Lâm nhậu xỉn đến gào thét trước nhà Nghi, hỏi Nghi:

- Tại sao Nghi có thể tha thứ cho Quang mà không tha thứ cho hắn.

Thì cô chỉ liếc nhìn Lâm và nói.

- Bởi vì bây giờ anh tôi cần anh ta, nhưng tôi không cần anh. Có những thứ có thể che lấp đi nhưng sẽ không bao giờ biến mất.

_____***_____

Cuộc sống bây giờ đối với Duy thật thoải mái, nó đã nhận ra từ lâu là Hiển giả bộ mất trí nhưng nó không nói ra. Nó hiểu suy nghĩ đó của Hiển và chỉ mong Hiển cứ vui vẻ như bây giờ. Riêng nó tuy thật sự đã quên đi hình bóng của Khôi từ lâu nhưng nó vẫn không tin vào tình yêu mặc dù vẫn có nhiều người theo đuổi nó. Cũng có nhiều lần Khôi đến gặp nó nói chuyện muốn "phục hồi" tình cảm "anh em họ" với nó như trước kia, nó cũng nói chuyện với Khôi nhưng chỉ qua loa vì lâu rồi nó đã quá ghê tởm con người của Khôi. Một người đàn ông không có chính kiến, nhu nhược và độc ác là những gì Duy nghĩ đến Khôi, nó thà "ở không" suốt đời cũng không muốn quay lại sống "lén lút" với Khôi như những ngày trước kia.

Hết chính văn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro