Phần Đặc Biệt I - Chương 20: Lời Khai Của Jack (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Động cơ ư... Hừ..." Phong Bất Giác bắt đầu nói nhảm, "Có thể thấy... tình cảm giữa hai anh em các ngươi không ra gì, gọi là 'mờ nhạt' cũng không nói quá a?" Hắn nhún vai, "Tính cách của anh trai thì ổn trọng, có sự nghiệp, còn ngươi đã hơn ba mươi tuổi, trên cơ bản vẫn chưa làm nên trò trống gì, lại không có nguồn kinh tế ổn định."

Khả năng chém gió của Giác ca phải nói là đỉnh cao, hắn nói tiếp: "Tính cách quyết định vận mệnh, Jack. Loại người trẻ tuổi như ngươi ta đã thấy nhiều rồi, tuy ngoài miệng nói 'theo đuổi giấc mơ', nhưng trên thực tế chỉ dùng 'giấc mơ' để lấy cớ, để lừa mình dối người." Hắn giơ tay lật quyển sổ mà thì thầm, "Lúc 19 tuổi, ngươi không màng lời phản đối của người nhà, nghỉ học đại học, trở thành ca sĩ chính của một nhóm nhạc rock tam lưu... Thật xin lỗi... là bất nhập lưu. Trong vòng 5-6 năm sau đó, ngươi đi lưu diễn với bang nhạc của ngươi, trong phần lớn thời gian, các ngươi không kiếm được bất kì lợi nhuận nào, tiếng tăm biểu diễn cũng khen chê lẫn lộn, cho nên về cơ bản mà nói... Loại người như ngươi vẫn đang dùng tiền của gia đình để trả cho 'giấc mơ' của mình."

"Hừ... Ngươi biết cái gì? Loại người như ngươi làm sao có thể giải thích suy nghĩ của những người yêu âm nhạc chúng ta, ngươi cũng chỉ là một con dân bị tẩy não bởi những con buôn chiến tranh, người theo chủ nghĩa tư bản và bọn quan lại thôi." Jack khinh thường nói, "Chưa kể ngươi rõ ràng còn trẻ hơn ta! Sao ngươi lại dám dùng cái giọng bề trên đó..."

"Ngươi chỉ như một con gián." Phong Bất Giác cắt đứt lời đối phương, dùng ngữ khí lạnh lùng thì thầm, "Một tên hippie nửa mùa, kẻ tiên phong cho một nền văn hóa phi chính thống. Ta biết rất rõ những người như ngươi... Vị kỷ, ích kỷ, muốn hưởng thụ, hết ăn lại nằm. Các ngươi chống đối những giá trị được người đời trước truyền lại, nhưng lại không có quan điểm của bản thân mình; Các ngươi căm hận những kẻ tư bản tham lam, than thở về sự hạn hẹp của đạo đức truyền thống, phản đối chiến tranh vô nhân đạo. Thế là các ngươi liền dùng nhạc rock để thể hiện sự bất mãn của mình mà bày ra sự hận đời. Các ngươi hô to 'yêu hòa bình', tự cho mình là 'Thuần khiết, nhiệt huyết, và vĩ đại', nhưng thế giới này không thể thay đổi bởi những điều này.

Cuối cùng, khi tất cả những điều này trở thành quá khứ, rồi cũng tới một ngày cha mẹ ngươi già đi. Bởi vì các ngươi dùng đủ mọi lý do cao siêu để trốn tránh trách nhiệm xã hội khi trưởng thành, tuổi trẻ của ngươi cuối cùng cũng bị lãng phí trong một cuộc trốn chạy vô nghĩa. Khi ngươi nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên ngu ngốc đang đứng phía sau ngươi với một kiểu tóc đáng xấu hổ, hút cần sa và hét lên những khẩu hiệu trống rỗng.

Những điều lý tưởng của các ngươi nghe thì thấy rất hay, nhưng các ngươi cũng không có khả năng biến nó thành hiện thực. Lý tưởng chỉ là lý tưởng, lý tưởng không sai, cũng như chủ nghĩa Mác, ngươi không thể nói nó là một điều sai lầm, nhưng một đám người vì muốn thoát khỏi hiện thực mà giơ cao cái lý tưởng cao thượng kia nhưng thực ra đang sống như ký sinh trùng sẽ chỉ khiến cho người khác chán ghét."

Jack nghe đến choáng váng. Không chỉ Jack mà ngay cả Schofield cũng chóng mặt, hai người hoàn toàn không biết nói tiếp như thế nào.

"Ta cũng đã từng là một tên hận đời như ngươi, Jack." Phong Bất Giác tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu thảnh thơi nói, "Nếu một kẻ viết nhạc rác, hút cần, đi gái, du lịch tự túc năm phương bốn bể như ngươi cũng có thể thay đổi thế giới, thì ta và Martin Luther King đã có thể lập một nhóm nhạc rap và viết thành album rồi." Hắn đặt tay lên đầu, "Ngươi nghĩ chỉ cần nói đại vài câu từ phê phán xã hội và chống chính phủ trong tác phẩm là có thể thay đổi thế giới ư? Ta đã thử cách này từ lâu rồi, nhưng cũng không thành công."

"A..." Jack đã hoàn toàn bị trấn trụ, không người nhà hay người bạn nào của hắn giải thích những quan điểm này với hắn, dù có nói thì cũng không thể nào nói sắc bén như vậy.

"Hãy quay lại chủ đề vừa rồi..." Phong Bất Giác lại lật một trang sổ, tiếp tục nói, "Sau 5-6 năm, bang nhạc của ngươi đã ký hợp đồng với một công ty giải trí bất nhập lưu không kém và phát hành một album, nhưng không được tiêu thụ tốt lắm, bởi vì công ty kia nhanh chóng đóng cửa." Hắn dừng một chút, "Sau đó không lâu, bang nhạc của ngươi liền tuyên bố giải tán. Sau đó ngươi tới Bắc Mĩ, nhận viết nhạc quảng cáo cho TV để kiếm tiền sống. Ha ha..." Ý châm biếm của hắn lộ rõ trên mặt, "Làm công cho những tên tư bản đầu trọc bụng phệ có cảm giác thế nào?"

Jack không thể nào phản bác nữa, cho nên hắn chỉ có thể đổi chủ đề: "Chuyện này có liên quan gì tới cái chết của anh ta?"

"Đừng có gấp, sẽ tới ngay thôi." Phong Bất Giác cười nói, "Lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng muốn có lý tưởng, thì phải nhận một gõ của 'đời' đã." Hắn mở tay ra, "Ngươi rất may mắn, Jack, bởi vì ngươi sinh ra ở một gia đình giàu có. Đối với ngươi, một cuộc sống thượng lưu, quyền lợi được giáo dục, nguồn kinh tế sau khi nghỉ học... đều là những thứ đưa tay đã tới." Hắn dừng một chút, "Mà ngươi cũng bất hạnh, cũng vì ngươi sinh ở gia đình giàu có này, lúc cái tát của 'đời' chạm vào mặt ngươi có hơi muộn...

Cuộc sống cha ngươi cho ngươi là thứ rất nhiều người muốn cũng không có được, nhưng ngươi lại lãng phí nó.

Mấy năm trước, khi cha ngươi cuối cùng không thể chịu nổi nữa, chặn toàn bộ sự giúp đỡ kinh tế với ngươi. Ở độ tuổi gần 30, đó là lần đầu tiên từ lúc chào đời ngươi lẻ loi một mình, phải đối đầu trực diện với con quái vật 'đời' này. Ngươi mới phát hiện, ra là việc 'còn sống' không phải là một chuyện đơn giản.

Trong thế giới của người trưởng thành, không có gì là đơn giản, chứ đừng nói tới chuyện hiển nhiên. Muốn có ăn, ngươi phải đi làm; Muốn có một cuộc sống thượng lưu, ngươi phải cố gắng nhiều hơn; Còn muốn trở thành kẻ hơn người, ngươi phải có chỗ hơn người.

Còn muốn thay đổi thế giới... Hừ... Đây không phải là chuyện ngươi cần quan tâm."

Phong Bất Giác đứng lên từ trên ghế, chậm rãi bước đến, "Lúc này chắc ngươi rõ hơn ai hết, cảm giác không có tiền là như thế nào. Ở trong một căn nhà trọ giá rẻ, cả nước nóng cũng không có, ngủ trên một chiếc giường bẩn, một ngày chỉ ăn hai bữa, mỗi bữa chỉ có bánh mì và nước máy, nhạc viết xong sau khi nộp liền nơm nớp lo sợ, sợ bị lùi bản thảo đồng nghĩa với việc phải nhịn đói... Hắn đi tới trước mặt Jack, dùng ánh mắt như có thể nhìn xuyên mọi thứ mà nhìn xuống đối phương, "Loại công tử bột thích hát như ngươi, trải qua khoảng thời gian thăng trầm này chắc hẳn cũng đã cứng cáp hơn rất nhiều. Mà sự sợ hãi nghèo khó của ngươi sẽ lớn hơn nhiều so với người chưa từng biết giàu là gì."

Giác ca cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Mấy năm gần đây cơ thể của cha ngươi ngày càng kém đi, đây không thể nghi ngờ là một điềm báo không tốt... Nhỡ đâu hắn chết, liệu có để lại cho đứa con ngỗ nghịch như ngươi một chút nào? Trong suy nghĩ của những người trong nhà này, ngươi khác gì một tên công tử vô trách nhiệm, chỉ biết lừa gạt và vòi tiền không? Để cho ngươi bao nhiêu tài sản, cũng sợ sẽ đi hết a..."

Ánh mắt của Jack nói rõ hắn muốn thanh minh cho bản thân vài câu, nhưng Phong Bất Giác lập tức nhấn mạnh và tăng tốc độ nói khiến cho hắn không thể chen vào, "Còn chưa tính đến việc người mẹ kế và cô em gái vào nhà tầm bảy năm trước kia có thể được chia bao nhiêu... Nếu như dựa theo thứ tự kế thừa, không thể nghi ngờ Dennis là chướng ngại lớn nhất với lượng di sản ngươi được nhận." Cho dù là vu oan nhưng những điều hắn lời vẫn hợp tình hợp lý, "Quan hệ giữa anh em các ngươi vốn cũng không tốt, vì chuyện này có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai của ngươi... Ngươi liền nổi sát tâm, không phải mọi chuyện cứ thế thuận lý thành chương sao..."

Schofield ở bên nói tiếp, "Ừm... Có lý. Cái lỡ lời hôm nay trở thành một ngòi nổ, khi ngươi đứng trong hành lang đã hạ quyết tâm, sau khi về phòng liền lên kế hoạch, rồi liền thi hành." Ngài thanh tra về cơ bản đã hiểu quy trình ba xạo của Giác ca nên phối hợp hát đệm vào hai câu vô nghĩa.

"Ngươi..." Jack thật không ngờ, chỉ từ thông tin lấy được do hắn và những người trong nhà cung cấp cho cảnh sát Mark, tên thám tử này đã có thể miêu tả sống động như thật nửa cuộc đời trước của mình...

Kỳ thật bản thân Phong Bất Giác cũng không ngờ... Hắn chỉ kết hợp miêu tả của những người khác nhau về Jack, và sắp xếp lại sơ sơ những trải nghiệm của vị nhị thiếu gia này trong những năm qua, sau đó bổ não và đoán những thay đổi về lối nghĩ của người kia trong các giai đoạn khác nhau của cuộc đời, rồi sử dụng kinh nghiệm tiểu thuyết gia của mình để liên kết nó một cách vô trách nhiệm. Không ngờ, toàn bộ đều trúng... kể cả việc Jack muốn giết Dennis quả nhiên cũng là thật.

Jack nghiến răng nghiến lợi, giận quá hóa cười mà nói, "Được rồi, hai người các ngươi đã nói đến vậy..." Hắn đứng lên, giang rộng hai tay, "Vậy ta cũng sẽ nói..." Hắn cười lạnh, "Dù gì thì ta cũng không có giết người, có hay không có động cơ cũng vậy... Trước khi Carol phát hiện ra thi thể, ta vẫn luôn ngồi trong phòng mình sắp xếp hành lý, căn bản chưa hề bước qua cửa nửa bước. Không giết là không giết, ta sẽ không nhận tội. Khi nào có chứng cớ rồi hãy tới mà bắt ta." Hắn nói, bày ra bộ dáng vô lại, quay về hướng Schofield.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro