Phần Đặc Biệt I - Chương 32: Chân Tướng (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta nhớ lúc trước ngươi đã nói với ta một câu như thế này..." Phong Bất Giác nhìn Patton trích lại lời hắn, "Ngươi đã nói 'Lúc còn trẻ, tôi đã từng có một tương lai tương sáng'. Nhưng mà... Ngươi không nói một chữ chi tiết nào về cái 'tương lai' kia. Trái lại, ngươi còn miêu tả trải nghiệm trong tù của mình một cách sinh động như thật." Hắn xoay người, tiếp tục dạo bước, "Lúc ấy ta liền hơi khó hiểu... Theo lý thuyết, con người luôn muốn nhắc lại những lúc tốt đẹp và ký ức vui vẻ, nhưng ngươi... vừa nói tới đề tài này liền né qua."

Giác ca lắc tờ giấy fax trên tay, nói tiếp: "Phải đến khi cầm thứ này, ta mới hiểu. Ngươi không phải là không muốn nói, mà là không thể nói." Hắn dừng một chút, "Tương lai tươi sáng ngươi có khi còn trẻ đi liền với cuộc sống của cha ngươi."

Phong Bất Giác quay về phía đám người, vừa đi vừa nói: "Khi Mr. Patton được bảy tuổi, mẹ hắn bởi vì bệnh trầm cảm mà tự sát. Ta nghĩ... Nếu người phụ nữ kia có thể cố gắng nhịn thêm mấy năm, không chừng sẽ trở thành phu nhân đời hai của căn nhà này, mà John cũng có thể danh chính ngôn thuận theo họ của cha.

Đáng tiếc, trên thế giới này không có nếu.

Chúng ta có thể thử tưởng tượng hoàn cảnh của mẹ Patton năm đó... Nàng từ năm này qua năm khác chờ đợi người đàn ông nàng yêu cho nàng một cái danh phận, nhưng người kia lại không hề có ý muốn ly hôn, mà còn có đứa con thứ hai với chính thê. Khi nàng đăng ký cho con đi học, khi con nàng hỏi 'vì sao những bạn học khác đều có ba mẹ đi cùng', nàng không thể nào trả lời. Nàng thậm chí không thể giải thích cho con lý do phải theo họ mình.

Nhưng nàng lại không có khả năng tồn tại nếu rời khỏi người đàn ông kia, nàng chỉ là một con tiểu tam, điều duy nhất nàng có thể làm chỉ là chờ đợi trong đau khổ, khóc thầm, và biểu tình một cách im lặng từ sâu trong nội tâm.

Bởi vậy, một mùa đông nọ, nàng quyết định kết thúc cuộc đời mình, dùng cách này để được giải thoát và chiếm một vị trí trong trái tim người đàn ông kia mãi mãi."

Colston đang ngồi trên ghế đưa hai tay che kín mặt, vùi sâu khuôn mặt vốn cao ngạo của ông.

"Sau đó, người cha lòng mang áy náy đã đưa đứa con riêng qua một trường nội trú ở nước ngoài." Phong Bất Giác nói tiếp, "Để đứa trẻ này rời xa mình ra, đồng thời cũng thay mẹ hắn chu cấp nuôi dưỡng hắn.

Đứa trẻ này lớn lên từng ngày, đã biết tự lập từ rất sớm, về mọi mặt cũng rất tốt, có tính cách trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi, nhưng ... lúc nào cũng vậy, trong lòng anh căm hận.

Hắn không biết ơn tất cả những gì mà cha đã cho, theo hắn, đó là những điều hắn xứng đáng nhận được với cái giá là mạng sống của mẹ mình. Đến cuối, cha hắn chỉ muốn dùng tiền để chuộc tội, chứ không phải vì bù đắp tình cảm của mình..

Thế là, đến một năm nọ, thanh niên Patton cuối cùng cũng đã đến tuổi nổi loạn. Một người thanh niên dưới một nền giáo dục tốt, vẻ ngoài xuất chúng, tương lai tươi sáng, trở thành một tên trộm."

Phong Bất Giác đưa bàn tay lên, chỉ vào Patton, "Mọi người, xin hãy chú ý đến từ trộm tôi mới nói." Hắn nhếch miệng, "Mặc dù chính bản thân Mr. Patton đã nói với ta rằng hắn chỉ là một tên 'trộm cạy khóa', 'khi ở tuổi 30 đã phải ngồi tù hai năm ở Pendonville'... Nhưng dựa vào hồ sơ ở trên tay ta, hắn không đơn giản chỉ là tên trộm hạng hai hạng ba gì đó, mà kiểu có thể được liệt vào dạng cao thủ bậc nhất của "Mười Một Tên Cướp Thế Kỷ" (Một bộ phim do Lewis Milestone sản xuất năm 1960, được Steven Soderbergh làm lại năm 2001).

"Cảm ơn vì lời khen." Patton đáp lại một cách lạnh lùng.

"Không có gì đâu." Phong Bất Giác nhìn về phía Patton, trả lời một cách tự nhiên, cũng tiếp tục nói, "Còn về khoản thời gian ngươi ở trong tù... cũng không phải là hai năm, mà là 10 năm, 10 năm ròng." Hắn thở dài một hơi, "Ngươi ở tuổi 20 đã vào tù, thẳng đến tám năm trước mới mãn hạn, ngươi không có việc làm, không có bạn bè, ba ngươi cũng biết rõ điều này. Là người thân duy nhất của ngươi trên đời này, ông ta chứa chấp ngươi. Nhưng những đứa con hợp pháp của ông đều đã trưởng thành, ông ta không thể nào mang một tên không rõ lai lịch về nhà và thản nhiên nói 'Này! Mau tới làm quen với người anh cùng cha khác mẹ của mấy con vừa mới ra tù' a.

Cho nên... Thân phận của ngươi, liền trở thành người làm vườn của nơi này."

Khi Phong Bất Giác nói đến đây đã tới bên cửa sổ, hắn dừng chân lại, thoáng trầm mặc một lúc, tựa như để thời gian cho đám người ở phía sau suy nghĩ.

"Trăng đêm nay thật sự rất đẹp." Không bao lâu, Phong Bất Giác lại lên tiếng, nhìn qua bầu trời đêm ngoài cửa sổ cảm thán một câu.

Những người khác trong phòng ăn đều không có tâm trạng ngắm trăng, trong lòng bọn họ tràn ngập hương vị hỗn tạp, cũng không biết nên đối mặt với những biến cố đột ngột này như thế nào.

"Vậy... Hãy nói về tờ di chúc này đi." Phong Bất Giác xoay người lại, "Như lời ta đã nói, ta đã xem, cũng chính bởi vì đã xem, nên ta mới chắc rằng... Dennis không phải con của Colston."

"Tên Dennis không có trong bản di chúc kia ư?" Schofield theo sát mạch suy nghĩ của Giác ca mà hỏi.

"Điều đó là đương nhiên." Phong Bất Giác chỉ Colston cạnh tường, "Mr. Lovecraft luôn rất tốt với những người thân của ông ấy. Ví dụ như thiếu gia Jack và tiểu thư Nancy, cho dù bọn họ chọn sống một cuộc sống như thế nào, lão gia Colston cũng đều cố gắng hết mức để ủng hộ bọn họ, chưa từng keo kiệt tiền tài hay kiên nhẫn." Hắn quay đầu, "Nếu Jack là con ta, khả năng cao là hắn đã chết đói trong năm đầu tiên trên hành trình 'theo đuổi giấc mơ'."

"Hừ!" Jack bất mãn lên tiếng.

"Ha ha..." Phong Bất Giác cười, "Nhưng mà... Vị lão gia này đối xử với những người khác như thế nào?" Hắn lại quay sang Henderson, "Người đàn ông ngoại tình với vợ anh ta tuổi đã lớn nhưng vẫn chỉ là người hầu, thậm chí còn phải lao động chân tay nặng nhọc, điều này có phải chỉ là trùng hợp? Tên của Dennis không có trong di chúc, chẳng lẽ ông ta quên viết vào?"

"Ba... Ba đã biết..." Nancy vừa nghe liền hiểu, lập tức kinh ngạc nhìn về phía cha.

"Đúng vậy, ta vẫn luôn biết." Colston dùng giọng khàn khàn trả lời, "Sau khi Dennis được không lâu ta đã biết, nhưng ta chưa từng nói toạc ra với mẹ hắn hay Henderson..."

"Henderson, người vô cùng tự trách bản thân, đã dùng phần đời còn lại của mình để chuộc lỗi. Dù cơ thể ông không còn đủ khả năng cho công việc quản gia, ông ấy vẫn không muốn nghỉ hưu. Anh ấy chỉ muốn được ở trong biệt thự này... nơi mà vị phu nhân và con trai ông ta đã sống, làm việc cho đến ngày cuối đời mình." Phong Bất Giác nói tiếp, "Lòng tự trọng của Colston đã bị chà đạp, ông ta không thể nào bỏ qua chuyện này, bởi vậy, ông cũng không có ý ngăn cản Henderson."

"Haiz..." Giác ca thở dài một hơi, "Sau khi xem hết di chúc, ta mới hiểu vì sao Henderson lại té xỉu khi nhìn thấy thi thể, bởi vì... người chết, chính là con hắn."

"Ta rất xin lỗi, Henderson." Patton lúc này quay đầu về phía Henderson, "Ta không oán không cừu với ngươi, nhưng ta không thể không làm vậy."

Henderson không trả lời, chỉ im lặng ngồi cạnh bàn, sắc mặt vẫn nhợt nhạt như tờ giấy.

"Đúng vậy, ngươi không thể không làm vậy." Phong Bất Giác tiếp lời, "Bởi vì xế chiều hôm nay, ngươi đã nghe đối thoại giữa Colston và Dennis ở tầng hai." Hắn lại quay về bên bàn, bỏ hết mọi thứ trên tay vào túi giấy, "Ngươi đương nhiên sẽ không đứng trong hành lang, áp tai vào cửa nghe lén, làm vậy quá dễ bị phát hiện. Cho nên, ngươi đến phòng kho lấy kìm và thang rồi đi ra ngoài nhà, leo lên một cây đại thụ cách căn phòng kia gần nhất để nghe lén. Khi đó, dù cho bị người khác thấy, ngươi cũng có thể lập tức giả bộ đang làm việc tu sửa."

Giác ca lại đổ chút rượu vang đỏ cuối cùng trên bàn hết vào cốc, "Tuy nhiên, độ cao mà cái thang có thể với đến, hay có thể nói là, độ cao mà người bình thường có thể leo lên vẫn còn cách cửa sổ tầng hai một đoạn khá xa. Nói cách khác... Người bình thường không thể nghe thấy cuộc trò chuyện trong căn phòng đó ngay cả khi họ trèo lên cây. Trừ khi..."

"Trừ khi người đó có kỹ năng đặc biệt." Schofield ở bên cạnh nói tiếp một câu, hắn cũng đã nhìn sơ qua hồ sơ của Patton, biết một chút về kỹ năng của hắn.

"Ngươi leo lên một cành cao mà chỉ có mèo mới có thể làm được, dùng thính giác hơn người của ngươi, thành công nghe trộm được nội dung của cuộc nói chuyện trong phòng." Phong Bất Giác nói, "Hiển nhiên, lý do mà Dennis cãi lộn với lão gia Colston, cũng không phải là vì muốn Colston xóa tên bà Odetta ra khỏi di chúc của mình..." Hắn cầm chén rượu lên uống nhấp một ngụm, "mà là để Colston xóa hết tất cả tên mọi người trong di chúc, sau đó thêm vào duy nhất một cái tên...'Dennis Lovecraft' ."

Ba người thừa kế trực tiếp là Jack, Nancy và Odetta nghe vậy đều đột ngột thay đổi sắc mặt.

"Ta nghĩ, Dennis nhất định phải thông qua một cách nào đó... chẳng hạn như mua chuộc được luật sư của Colston... mà biết được nội dung di chúc." Phong Bất Giác nói tiếp,"Sau đó, hắn chỉ cần dùng tiền mời thêm vài tên thám tử tư là có thể dễ dàng điều tra ra thân phận thật sự của Patton." Hắn uống một hơi sạch số rượu còn lại trong ly, "Người tình tự sát, đứa con hoang đã từng đi tù, phú ông đã qua nhiều đời hôn nhân... Đưa cố sự này cho mấy nhà báo lá cải, đăng trường kỳ trong nửa năm cũng dư sức. Không thể nghi ngờ gì nữa, Dennis dùng chính việc này để đe dọa lão gia Colston, bắt ông ta phải làm theo lời hắn."

"Không! Ngươi nói bậy! Dennis của tôi sẽ không làm thế! Tại sao anh ấy có thể muốn ép cha hắn đến mức đấy? Di sản đã là gì? Anh ấy đã cưới tôi, nhà tôi..." Carol kích động nói.

Phong Bất Giác lại cắt lời nàng, "Cô thực sự rất đáng thương."

Carol mở to hai mắt, đôi mắt đẫm lệ, tựa như cô đã nhận ra được điều gì, chỉ là vẫn không thể nào chấp nhận chuyện đó.

"Dennis hẳn sớm đã biết mình không phải con ruột của Mr. Lovecraft." Phong Bất Giác trả lời, "Chuyện này chắc hẳn là do mẹ hắn nói cho hắn biết trước khi qua đời trước, nói cách khác... Từ lúc còn nhỏ, hắn đã biết chuyện đó. Hắn nhất định đã rất hận cha ruột của mình, hận xuất thân của mình, cho nên hắn cực kỳ lạnh lùng với Henderson, cũng không quan tâm đến hai người em của hắn.

Hắn cưới một người vợ có xuất thân cao quý hơn nhà Lovecraft là để để lại cho bản thân một đường lui. Hắn đi điều tra di chúc của Colston, một là bởi vì hắn đã biết thân phận của mình, hai là bởi vì hắn hiểu rõ con người của lão già này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro