Chương 479: Bệnh Viện Bị Nguyền Rủa (Hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với khuôn mặt hung dữ và quỷ trảo như móc câu, những con ma phát ra những tiếng rên rỉ kinh hoàng và lần lượt lao về phía Phong Bất Giác.

Ngay cả khi những người trong hành lang này không phải là ma mà là hàng chục cư dân bình thường của Vương quốc Quái Vật, chỉ sợ Phong Bất Giác cũng không chịu được. Huống chi... phía sau hắn có sương mù đen đuổi theo, một khi bị chặn lại, rất nhanh hắn sẽ bị ác linh viện trưởng nuốt chửng.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Giác Ca không khỏi niệm một tiếng hỏng bét trong lòng: "Chậc... Bay màu ở chỗ này ư..." Một giây sau, hắn lại tự huyễn hoặc mà thì thầm, "Chà... Nhất định có cách nào đó... Nếu như ta không đoán sai... Lester thực ra là một cầu thủ chạy bóng bóng bầu dục xuất sắc thời trung học, hắn có thể vượt qua những kẽ hở nhỏ như vậy với tốc độ cao chỉ bằng vài động tác... hơn nữa hắn còn có năng lực sống sót trong tình huống nguy cấp, với tiềm năng mở khóa gen, tình huống như thế này chính là thời điểm thích hợp để nổ seed!"

Trong lúc hắn đang tự sướng thì bầy hồn ma đã gần trong gang tấc...

"Chà..." Giác Ca nuốt khan, "Quả nhiên không có khả năng này!"

Đúng vậy, chờ mong Lester tự mình giải quyết vấn đề là điều vô vọng, nhưng...

"Toàn Phong Thối Goblin!" (Hckt: Cú đá lốc xoáy)

"Dạ Ma Phi Tập!"

Đột nhiên, hai cái bóng kỳ lạ đột nhiên lóe lên từ vách tường. Một người có giọng the thé, người còn lại có giọng trầm. Hai người trong số họ đều sử dụng những chiêu thức quái vật độc đáo của riêng mình, đánh bật những con ma trước mặt Phong Bất Giác xuống đất..

"Chạy đi! Anh bạn." Bá Tước hét lên, "Ở đây có chúng ta!"

"Ta vẫn sẽ kiện ngươi! Đồ độc ác!" Victor hét lớn.

Sự xuất hiện của hai vị khách không mời này ngay lập tức giúp Giác Ca dọn đường.

"Cám ơn!" Khi Phong Bất Giác đáp lại câu nói này, hắn đã đi ngang qua hai người đó.

Sương mù đen theo sau, gầm thét, trong sương mù vang lên thanh âm của viện trưởng: "Đừng cản đường!"

Nhưng... hai bóng người một cao một thấp ở trong hành lang không nhích một bước.

Victor cười lạnh: "Tên quý tộc giả mạo, ngươi chép tên chiêu thức của ngươi ở đâu ra thế?"

Bá Tước cũng cười nói: "Tên gian thương bất lương, cái đó mà ngươi dám gọi là Toàn Phong Thối sao?"

Cho đến thời điểm bị làn sương đen nhấn chìm, họ vẫn đấu võ mồm với nhau và không chịu nhượng bộ...

......

Bên kia, Giác Ca đã thành công vượt qua lối đi một chiều. Hắn lợi dụng sự thay đổi trọng lực và nhảy xuống tầng một.

"Ah!" Vừa vừa rơi xuống đất, hắn hét thảm một tiếng.

Cũng không phải Giác Ca trật chân mà là có thứ gì đó bất ngờ cắn vào mắt cá chân của hắn.

Phong Bất Giác nhìn xuống, chỉ thấy một Quỷ Anh (Hckt: ma em bé) màu xanh lá cây và đầy răng nanh quấn quanh bắp chân của mình.

"Hừ..." Giác Ca thấy thế, thần sắc lạnh lẽo, "Có vẻ như mày không hài lòng với đồ ăn nhỉ!" Hắn không lưu tình chút nào, rút chân đá một cái, trực tiếp đá quái vật bay ra ngoài.

Tuy nhiên, ngay khi loại bỏ được một con, quay người lại liền phát hiện... phía sau mình có cả một hành lang toàn những con quái vật như vậy.

"A a a a..." Hàng chục Quỷ Anh đồng thời phát ra những tiếng gầm chói tai kỳ lạ hướng về phía Phong Bất Giác, vừa khóc vừa gầm, rất đáng sợ.

"Ha ha ha ha... Ngươi không chạy thoát được đâu!" Sương mù đen do viện trưởng biến hóa cũng vào lúc này lại gần, "Ta đã nói rồi... ý thức của ngươi thay đổi, nơi này hết thảy cũng sẽ thay đổi. Trên mảnh đất này có vô số linh hồn bị trói lại với mảnh đất này, bọn họ sẽ không để ngươi trốn thoát về thế giới người sống đâu!" Trước khi nói xong, sương mù đen từ lối đi tràn xuống và đổ lên đầu Phong Bất Giác.

Trong nháy mắt...

Chỉ thấy... một vòng khói trắng nổ tung trong không khí giống như một quả đạn đại bác vật lý, làm tan biến màn sương đen đang rơi xuống.

"Phu -" một tiếng nhả khói thuốc đột nhiên vang lên.

Một đứa bé da đen có sừng trên đầu xuất hiện ở đầu bên kia hành lang. Hắn chửi bới với giọng điệu đặc biệt rất có tiết tấu: "Đ* m* Maddel Fakir (Hckt: để văn minh, tác giả để phiên âm ở đây nhưng ai đọc không hiểu hai chữ sau là mother f*cker)!" Hắn giơ bàn tay phải ngắn ngủi của mình lên và chỉ lên trần nhà, "Làm thịt hắn!"

Theo lệnh của Martin, tất cả Quỷ Anh trong hành lang đều thay đổi mục tiêu, tràn lên như gián vào lối đi phía trên.

Phong Bất Giác nhìn thấy con đường phía trước đã thông thoáng, không kịp nghĩ nhiều, bước chân bỏ chạy.

Mà sương mù đen vừa bị tán đi trong vòng vài giây lại định hình lại, từ phía trên không ngừng tuôn ra: "Lão nát thuốc! Ngươi đây là châu chấu đá xe!"

Martin nghe thấy những lời này, hừ lạnh một tiếng, giống như một bản rap hip hop, dùng tiếng lóng tiếng Anh và những từ tục tĩu thề để chửi viện trưởng với những lời chửi rủa nghe rất khó chịu, ngay cả Giác Ca cũng học được không ít từ mới.

"Anh bạn, cảm ơn vì điếu thuốc." Khi Phong Bất Giác đi ngang qua Martin, người kia nói.

"Không có gì." Phong Bất Giác đáp lại và tiếp tục tiến về phía trước.

Giờ phút này, Giác Ca cuối cùng cũng hiểu ra: nhiệm vụ phụ tuyến trong kịch bản này còn có một ý nghĩa khác... chính là số lượng nhiệm vụ hoàn thành quyết định độ khó của màn chạy trốn cuối cùng. Nếu như hắn lúc trước chỉ hoàn thành hai nhiệm vụ phụ tuyến cơ bản nhất để qua cửa thì chắc chắn sẽ không có nhiều NPC đến giúp đỡ như bây giờ.

"Đã vậy... lão Harper có lẽ cũng sẽ ra ngoài để giúp đỡ..." Phong Bất Giác nghĩ trong đầu khi chạy về phía tiền sảnh "Sự kiện Frank và bé gái đều không tính là nhiệm vụ, cho nên hai vị này chưa chắc sẽ xuất hiện. Và đầu bếp Sói Trắng trong bếp... đã bị làm thịt, ta cũng không có trao đổi gì với hắn. Chà... Như vậy xem ra, nếu không phải vì Oink xâm nhập, có lẽ bây giờ ta đã có thêm người giúp đỡ..."

Lúc này mà hắn vẫn còn có thể suy nghĩ về nhiều tình huống trước đó và phân tích tất cả những khả năng mà hắn đã bỏ qua và lẽ ra sẽ xảy ra... Đây chắc chắn là biểu hiện của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Đương nhiên, cũng có khả năng... hắn chỉ đang ức chế về【 Phiếu ăn 】và【 Kẹo sữa Thỏ Đen nhỏ 】mà hắn vất vả nhận được nhưng không được sử dụng.

"Hi, anh bạn trẻ." Quả nhiên, gần sảnh bệnh viện, bóng dáng ông Harper xuất hiện.

Ông lão mặc áo bệnh viện, đứng giữa hành lang, trên người vẫn đầy những lỗ kim khiến người giật mình, nhưng lúc này lại không có ống truyền dịch được đưa vào.

"Có vẻ như cậu đang gặp rắc rối." Harper hỏi sau khi bắt chuyện với Giác Ca.

Phong Bất Giác nghe vậy, trong lòng chấn động, "Không thể nào? Đuổi tới đằng sau ta nhanh như vậy?" Hắn quay đầu liếc nhìn, quả nhiên, sương đen lại đến...

"Ừ... phiền toái lớn." Giác Ca vừa tăng tốc vừa trả lời.

Đoạn trước, tốc độ chạy của hắn đã chậm lại, thứ nhất là do thể chất chịu không nổi, thứ hai là do vết thương ở mắt cá chân... Vết thương do Quỷ Anh cắn nghiêm trọng hơn hắn tưởng nhiều.

"Đó là viện trưởng..." Đôi mắt bị xuyên của ông Harper nhìn thẳng vào làn sương đen đang ập đến, "Ta hiểu rồi... Chỗ này giao cho ta, chàng trai trẻ."

"Ah... Cám ơn ông." Phong Bất Giác quay lại và trả lời khi chạy ngang qua ông già.

"Harper! Tên già nhà ngươi..." Tiếng gầm của viện trưởng lại vang lên từ màn sương đen, "Mau cút đi!"

Ông Harper há sẽ để ý đến hắn, ông lão đứng vững ở giữa hành lang, dang hai tay ra, "Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi... Tên khốn..." Lúc này, những lỗ kim trên cơ thể hắn bắt đầu chảy ra chất lỏng màu đen, "Ta ghét nhất là Dr. Pepper!"

Bang! Có một tiếng động lớn, như thể một cái lon nước to như thùng nước đã được mở ra sau khi bị lắc. Đã Phong Bất Giác đã bỏ chạy một khoảng xa, nghĩ rằng Harper đã tự phát nổ nên không thể không nhìn lại.

Chỉ thấy...một lượng lớn chất lỏng màu đen phun ra từ các lỗ kim trên cơ thể ông Harper, gặp làn sương đen của viện trưởng.

Trong lúc nhất thời, trong hành lang có hai vật chất màu đen va chạm vào nhau, một như gió chảy mây bay, một như sóng đổ cuồn cuộn... Harper và viện trưởng thực sự đánh nhau không phân biệt được cao thấp.

Mà lúc này, Phong Bất Giác cuối cùng đã đi đến góc cuối cùng trước sảnh.

"Gần... gần tới cực hạn rồi..." Giác Ca trong lòng biết Lester sẽ sớm chính thức tắt thở, bởi vì "tất" trong túi của hắn đã không còn có thể ngăn cản cái lạnh ăn mòn.

Ngoài ra, cơn đau từ vết thương ở bàn chân, sự đau nhức khắp cơ thể sau khi chạy lung tung và áp lực rất lớn lên tim và phổi cũng ám chỉ rằng... tình trạng của "người chơi" cũng đã đến mức dầu hết rồi.

"Haah...haah..." Tốc độ của Giác Ca lúc này gần như là "đi nhanh", hắn bám vào tường và loạng choạng ở góc cua cuối cùng.

Tiền sảnh bệnh viện ở ngay trước mặt, cửa chính chỉ cách hai mươi mét, hắn thậm chí có thể nhìn thấy... một tia nắng yếu ớt xuyên qua cửa.

Tuy nhiên, sảnh bệnh viện rộng hơn hai trăm mét vuông trước mặt... đã tràn ngập hồn ma.

Trong mắt "Lester", họ đã trở thành những thực thể giống như người sống. Nói một cách đơn giản...con đường phía trước là không thể đi qua.

"Haha...hahaha..." Phong Bất Giác thực sự bật cười khi nhìn thấy cảnh này. Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng hướng về phía trước hét lớn: "Mọi người, "Các vị... Có thể mở cho ta một đường sống đi ra không?" Hắn vừa nói vừa tiến về phía trước. Nhưng những bóng ma đó chỉ đứng đó nhìn, không hề có ý định tránh đường.

"Ta cảnh cáo các ngươi..." Giác Ca chết cũng không chịu thua, tuy không còn cách nào khác, nhưng hắn vẫn tự tin nói, "Điểm nộ khí của ta đã đầy từ lâu, đừng ép ta bật nộ để xông ra ngoài." Hắn nói như thật, đáng tiếc... không có tác dụng.

"Tha hắn đi." Đột nhiên, giọng nói của cô bé vang lên từ phía sau Giác Ca.

Phong Bất Giác nghe thấy âm thanh đó giật mình, nhanh chóng quay mặt, sau đó hắn nhìn thấy một con ma màu đỏ tươi.

Người đến, chắc chắn là cô bé ở phòng 125. Lúc này, cô ấy đã thực sự tết cho mình hai lọn tóc bím đuôi ngựa, tám mắt đáng sợ trên khuôn mặt cũng lộ rõ. Tuy nhiên, trong môi trường nơi ma quỷ tụ tập và không ai giống con người thế này, ngoại hình như thế nào được coi là "đáng sợ" thực sự là một câu hỏi...

Cô bé liếc nhìn Phong Bất Giác bằng tám mắt, rồi nói với đám ma, "Hắn... có thể cứu tất cả chúng ta."

Hai câu ngắn gọn này được nói với giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại như có ma lực, thúc đẩy những linh hồn trói buộc đó hành động. Chưa đầy hai giây, lũ ma đã rút lui gọn gàng sang hai bên, để lại một con đường dẫn đến cổng.

"Tại sao cô lại giúp ta?" Phong Bất Giác quay đầu hỏi, "Cô cũng là một linh hồn bị trói buộc ở đây, cho dù không bị bản năng của linh hồn điều khiển, cũng không có lý do gì..."

"Không, không phải." Cô bé cắt ngang lời Giác Ca, "Ta không phải là sinh vật sống, cũng chưa bao giờ tồn tại." Cô tiếp tục, "Đây là nơi 'tụ tập các linh hồn' và ta là linh hồn hộ mệnh ở đây. Cho đến một ngày, một vị thần có địa vị cao hơn ta đã đến đây và để lại lời nguyền độc ác." Cô dừng lại một chút, "Thật ra... không phải vùng đất này bị nguyền rủa, mà là... 'ta' bị mắc kẹt ở đây." Cô giơ tay chỉ về phía cửa, "Đi nhanh đi, du khách từ thế giới khác, hoặc Lester, bất kể ngươi là ai... sự ra đi của ngươi là kết thúc. Sau khi hoàn thành việc cứu rỗi này, ta và tất cả các linh hồn ở đây sẽ được giải thoát."

"Đừng mơ!" Một tiếng rống to, sương mù đen bốc lên, "Ta muốn ngươi phải chôn với ta!"

Phong Bất Giác vừa nhìn thấy dòng nước ngầm đang ập đến thì quay người bỏ chạy.

Hắn khập khiễng và loạng choạng bước về phía cửa. Sương mù đen từ phía sau như một cái bóng đuổi theo hắn, ngay cả cô bé và những bóng ma trong đại sảnh cũng không thể chống cự mà bị nuốt chửng.

"Ngươi không thể chạy trốn! Tất cả sức mạnh ở đây đã bị ta hấp thụ, không ai có thể ngăn cản ta!" Giọng nói của viện trưởng gần như truyền đến tai Phong Bất Giác, "Ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta... Lester, đừng bao giờ mơ về nó!"

Lúc này, toàn bộ bệnh viện từng tấc không gian đều tràn ngập sương mù đen dày đặc do ác linh của viện trưởng biến thành, chỉ có khu vực nhỏ gần cổng là không bị hắn nuốt chửng.

Và lối thoát duy nhất đã gần trong gang tấc!

"Vẫn còn một chút... một chút..." Phong Bất Giác té xuống, bò về phía cửa.

Nhưng... chỉ cách cửa hai mét, cái chân bị thương mà hắn đang kéo đã bị sương mù đen tóm lấy.

"Hahahaha...hahaha..." Viện trưởng cười điên cuồng, từ trong làn sương đen cuồn cuộn dâng trào, một khuôn mặt mập mạp phủ đầy đồng xu và có mùi như đồng hiện ra: "Trò chơi kết thúc..."

Hắn nói không sai, khi hai chân vướng vào làn sương đen, toàn bộ cơ thể của Phong Bất Giác không thể cử động được. Một cảm giác vật lý chưa từng có ập đến... Nếu "chết" là một cảm giác, thì vào lúc này, Phong Bất Giác đang trải qua cái chết.

Thân thể của hắn bị nhuộm trở thành màu xám, toàn thân bao phủ trong tử khí. Ngũ giác của hắn đều còn đó, nhưng lại như có như không.

Đây là cảm giác của một hồn ma... Mọi thứ trong cuộc sống dường như chỉ là ảo giác, nhưng "cái chết" vào lúc này mới là hiện thực.Nếu họ không chấp nhận thực tế này, họ sẽ biến mất. Và vì sợ quên "ảo giác" đó nên họ khao khát nuốt chửng sự sống.

"Ngươi cảm giác được đúng không? Haha... Đây chính là cái chết!" Khuôn mặt viện trưởng càng ngày càng gần, "Đây... là đích đến của ngươi, cũng là đích đến của vạn vật chúng sinh. Nhưng... cho dù ngươi có vào địa ngục, tên cặn bã nhà ngươi cũng sẽ bị giẫm nát dưới chân ta!"

"Cái chết... chỉ là một phần của sự hỗn loạn." Phong Bất Giác yếu ớt tiếp tục, "Mọi thứ bắt đầu từ sự hỗn loạn và trở lại hỗn loạn. Sống là gì và chết là gì... điều đó không quan trọng, biết sinh tử mới có thể thức sinh tử, không biết sẽ trở thành vô sinh vô tử; hiện thực là gì, hư ảo là gì, vô biên vô giới, mọi thứ chỉ là suy nghĩ." Trong miệng hắn thì thào, nhưng cơ thể lại bắt đầu cử động, chậm rãi bò về phía cửa...

"Chuyện gì xảy ra?" Viện trưởng vẻ mặt kinh hãi, "Điều này là không thể!" Hắn điều khiển làn sương đen và tiếp tục lao vào Phong Bất Giác trên mặt đất, nhưng vài tia nắng yếu ớt ở cửa giống như một rào cản không thể phá hủy, chặn nó khỏi "dòng" ánh sáng.

"Ta phải cảm ơn ngươi..." Phong Bất Giác vừa bò vừa nói, "Có một phần kiến ​​thức mà Zero dạy ta... Vốn ta không thể hiểu được. Lúc này, nhờ cảm giác 'cái chết' này, ta dường như đã hiểu ra được một chút."

Vừa nói xong, Giác Ca thuận thế quay người lăn ra khỏi cổng.

"Không!" Một tiếng gầm vang dội từ trong màn sương đen truyền đến, như thể có thể lay chuyển linh hồn của con người.

Nhưng tiếng gầm này nhanh chóng được thay thế bằng một âm thanh khác.

"Ôi, Chúa ơi! Nhìn kìa, đó là quần áo ư?"

"Này! Mau tới đây! Tôi nghĩ chúng ta đã đào được thứ gì đó!"

"Mau kéo cậu ta ra ngoài!"

"Cẩn thận! Anh ấy bị đông cứng rồi, đừng làm gãy chân tay anh ấy."

Một số cuộc trò chuyện truyền đến tai Phong Bất Giác, nhiệt độ cơ thể hắn lập tức giảm xuống điểm đóng băng, ánh sáng rực rỡ đột nhiên lóe lên trước mắt hắn hai lần, khiến hắn nhận ra... rằng mình thật ra đang nhắm mắt. Sau đó, hắn dần dần mất đi ý thức...

......

【 Nhiệm vụ hiện tại hoàn thành, đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ chính tuyến 】


Khi Phong Bất Giác tỉnh lại, bên tai trực tiếp vang lên giọng nói thông báo.


【 Sau khi xem phần kết sẽ tự động truyền tống 】


Lúc này, khả năng kiểm soát cơ thể của hắn cũng biến mất, chuyển sang trạng thái xem CG từ góc nhìn thứ ba.

Trong màn hình, bìa của nhiều tờ báo, tạp chí lần lóe lên...


【 Nhân viên bảo vệ ca đêm sống sót thần kỳ 】【 Thoát khỏi sau khi bị chôn vùi gần ba mươi giờ 】【 Kỳ tích đạt được nhờ sự kiên trì của đội cứu hộ 】


Những tiêu đề tương tự nhấp nháy liên tục, theo sau là một số bản tin TV ngắn , với nhiều quái vật dẫn chương trình khác nhau cầm micro và thông báo trước ống kính:

"Vụ tai nạn tại Bệnh viện Cedar County đã dẫn đến một vụ đại án tham nhũng chấn động, các quan chức địa phương lần lượt bị bắt giữ. Người phát ngôn của Vương quốc tuyên bố rằng họ sẽ điều tra kỹ lưỡng vụ việc và hy vọng các quan chức hiện tại trên cả nước sẽ rút kinh nghiệm."

"Một kế hoạch đặc biệt nhằm xây dựng các tiêu chuẩn thanh tra đối với các tổ chức công đã được đưa ra và dự kiến ​​sẽ được triển khai trong năm nay."

"Lời nguyền đồn thổi là thật hay giả? Là lỗi của viện trưởng bệnh viện? Hay là sơ hở của hệ thống?"

"Hôm nay, người duy nhất sống sót sau vụ tai nạn tại Bệnh viện Công Cedar County đã được xuất viện. Khi nhập viện, anh ta đã từ chối mọi cuộc phỏng vấn với giới truyền thông..."

Sau khi một loạt cảnh màn ảnh đã được biên tập đi qua, khung cảnh trước mặt Phong Bất Giác cuối cùng cũng trở nên tĩnh lặng.

Mùa xuân đang nở rộ và băng tuyết đang tan chảy.

Trên ngọn đồi xanh, một bóng người chậm rãi bước đi.

Đó là Lester, mặc thường phục, đang bước tới một tượng đài bằng đá phía trên ngọn đồi.

Phía trước tượng đài bằng đá có một khối đá hoa cương hình vuông, lồi lõm như bị đúc bằng dao, rìu, dốc hướng ra ngoài và có khắc dòng chữ: Tưởng nhớ 125 người đã thiệt mạng trong vụ tai nạn tại Bệnh viện Công Cedar County.

Lester im lặng đứng trước tượng đài, nhắm mắt lại, dường như đang nhớ lại điều gì đó, nhưng có một số điều hắn không thể nhớ được...

Đứng đó hồi lâu, anh ấy mở mắt, đưa bó hoa trên tay ra.

Cuối cùng, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh thở phào một tiếng, quay người và sải bước rời đi. Ánh mắt anh không còn phù phiếm nữa mà... có thêm một cảm giác biết ơn cuộc sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tdkh