Chương 503: Đảo Nhai Ma (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đám yêu quái các ngươi! Ác ngôn đối với ta không có tác dụng!" Thiên Mã Hành Không nhìn kỹ vào mặt những cây cổ quái kia, hắn không còn sợ hãi nữa, hét lớn, "Xem chiêu! Thiên Mã Lưu Tinh Quyền!"

Còn chưa nói hết, hàng trăm nắm đấm bạc lao về phía trước như vô số thiên thạch và đập vào rừng cây.

Nhưng... không có tác dụng.

"Hahahaha..." Đám cây nhạo báng bị Lưu Tinh quyền đấm trúng cười lớn, không những không bị thương mà còn cười nhạo đòn tấn công này: "Đấm yếu như sên! Hahaha..."

"Mẹ..." Cơn giận của Tiểu Mã Ca dần dần bùng lên, vung quyền chuẩn bị đánh tiếp.

"Tiết kiệm sức lực." Phong Bất Giác đi tới trước mặt hắn, dùng giọng điệu bình tĩnh khuyên can, đưa tay ấn vào vai hắn, "Bọn chúng căn bản không sợ ngươi tấn công. Mà thực ra, bọn chúng còn đang xúi ngươi tấn công nữa cơ."

"Thế... Mấy cái cây này bị M hả?" Atobe ở một bên nói tiếp.

"Nếu như những lời này của ngươi chỉ là đùa thì thôi." Thiên Nga nói, "Còn nếu là suy luận... thì quá không đáng tin rồi."

Phong Bất Giác nói tiếp: "Rõ ràng, những cái cây này đang trì hoãn hành trình của chúng ta." Hắn liếc nhìn xung quanh, "Bọn chúng không ngừng nói những điều rác rưởi để chọc giận chúng ta, dụ dỗ chúng ta tấn công." Tầm mắt của hắn quay lại Thiên Mã Hành Không, "Và đòn tấn công của ngươi sẽ chỉ lãng phí sức lực và thời gian của chính mình mà không nhận lại được gì cả."

"Ừ..." Tiểu Mã Ca gật đầu, "Có lý." Hắn thu hồi tư thế, "Ta hiểu, cần phải phớt lờ đám yêu quái này, phải bình tĩnh."

"Đúng vậy." Phong Bất Giác quay sang Atobe nói, "Tiếp tục mở đường."

Atobe nghe vậy, liền quay lại và tiến về phía trước.

Trong cuộc trò chuyện giữa những người chơi, tiếng mắng mỏ của cây nhạo báng vẫn không dứt bên tai. Bây giờ năm người một lần nữa bắt đầu hướng về phía trước, những cái cây càng trở nên khiêu khích hơn. Tuy nhiên, mọi người đều quyết định bỏ qua và cố gắng không quan tâm đến nội dung của những lời đó. Bọn họ tăng tốc độ và tiến về phía trước, và chẳng mấy chốc họ đã tiến vào trung tâm khu rừng trào phúng.

Cây cối ở đây càng ngày càng rậm rạp, dây leo quấn vào nhau chặn đường người chơi như những chiếc xúc tu. Tại thời điểm này,【 Dryad nói chuyện rác rưởi phải chết 】trên tay Atobe mới có thể phát huy tác dụng.

"Ah! Ah! Ngươi có biết mình đang làm gì không? Đồ khốn kiếp!" Khi chiếc rìu chặt vào dây leo, những cây kỳ lạ đó không ngừng rên rỉ và kêu la.

"Biết chứ." Atobe tỏ ra không thương xót và thoải mái vung rìu. "Biết nên mới vui thế này đây!" Hắn lộ ra vẻ mặt xứng với một người đến từ trận doanh Chaotic Evil, cười toe toét trong khi chém vào dây leo cản đường.

Lúc này, Phong Bất Giác đang đi sau lưng Atobe như nghĩ tới điều gì, hắn quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, Phế Sài Thúc, có thể cho ta mượn cái bật lửa không?"

Phế Sài Thúc không nói hai lời, thản nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa ném cho Giác Ca.

"Cám ơn." Phong Bất Giác giơ tay bắt lấy bật lửa, nhặt một cành cây nhỏ dưới đất lên, sau đó thử thắp lửa.

"Làm gì đó?" Thiên Mã Hành Không thấy thế liền hỏi.

"Thử nhiên liệu." Phong Bất Giác trả lời.

"Ồ..." Thiên Nga lập tức hiểu ý của câu này, "Ý ​​hay."

"Các ngươi đang nói cái gì đấy?" Thiên Mã Hành Không khó hiểu truy vấn.

"Hắn muốn kiểm tra xem cành cây này có thể cháy trong bao lâu." Thiên Nga giải thích, "Những cây có thể chịu được Thiên Mã Lưu Tinh Quyền, hẳn phải rất phi thường."

"Thì ra là thế..." Phế Sài Thúc nghe xong liền hiểu ra: "Nếu cành của những cây nhạo báng này thực sự dễ cháy và có thể cháy rất lâu thì bây giờ chúng ta có thể thu thập một ít để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp."

"Ừ, đúng vậy." Thiên Nga nói, "Xét theo thiết lập cơ bản của cái kịch bản này, đốt lửa để giữ ấm hoặc hâm nóng thức ăn là những việc sớm hay muộn đều phải làm, cần phải chuẩn bị chu đáo."

Sau khi họ nói vài lời này, chỗ Phong Bất Giác đã có tiến triển, "A ha! Ta biết ngay là có thể đốt mà." Hắn bỏ ra chút thời gian mới khiến cành cây trong tay mình bốc cháy.

Giác Ca thuận thế ném lại chiếc bật lửa cho Phế Sài Thúc, cũng nhanh chóng lấy ra Catapult từ bọc hành lý, thả cành cây đang cháy trước Catapult, "Giờ... xem thử thứ này có thể cháy bao lâu."

"Này! Đồ khốn!" Một gốc cây cây nhạo báng gần đó lớn tiếng ngắt lời. "Ngươi cho rằng làm những cái này có thể thay đổi cái kết phải chết của các ngươi sao? Cái tên tự nghĩ mình thông minh nhưng ngu ngốc nhà ngươi! Đầu óc của ngươi nhỏ như bánh cưới của một con chuột đồng! Ngươi chỉ là một con giòi bò giữa sự ngu ngốc và kiêu ngạo! Những gì ngươi làm không có chút ý nghĩa nào! Cũng vô ích như việc dịch cuốn sách 'Cách học tiếng Đức' sang tiếng Đức mà thôi!"

"Haha..." Phong Bất Giác nhìn cái cây mỉm cười, "Sao vậy? Tại sao phải kích động như vậy? Chẳng lẽ ta vừa đốt chính là【 Bíp --】của ngươi sao?"

"Đồ hèn mọn khốn nạn nhà ngươi, có gan thì tới đây đánh một trận đi!" Cái cây nhạo báng này reo lên.

"Ngu gì tới." Phong Bất Giác đáp lại với một nụ cười cực kỳ hèn, "Có bản lĩnh tới đánh ta đi, baka~"

"Này này... Ngươi khuyên chúng ta lơ mấy cái cây này, nhưng sao bản thân lại đi đấu khẩu với chúng vui thế?" Thiên Nga nói, "Đang tranh thủ áp dụng mấy phát ngôn rác rửi đã sưu tập bây lâu nay hay sao?"

"Đừng nhiều lời... Ishida, sớm muộn gì ngươi cũng chết trước mặt ta, câu cuối cùng của ngươi sẽ là 'Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng'." (Hckt: Đây là câu nói cuối cùng của Chu Du trước khi chết, thể hiện sự ghen tị với Gia Cát Lượng, ám chỉ TN à Chu Du còn PBG là Gia Cát Lượng)

"Đột nhiên lại tấn công ta? Ngươi điên à?"

"Thì do chán quá chứ sao." Phong Bất Giác nhún vai trả lời.

Lại một lát sau, Giác Ca nhìn kỹ hơn vào cành cây đang bốc cháy, "Ừ...quả nhiên, sau khi đốt lâu như vậy, kích thước của cành cây này không hề có dấu hiệu giảm đi, và cũng không có tro rơi xuống." Hắn nói xong, liền buông lỏng nút Catapult, để cho cành cây rơi xuống đất, rồi lại giẫm lên vài lần, "Ừm... Rất tốt, dập tắt dễ hơn nhiều so với đốt cháy."

Hắn cất Catapult, nói tiếp: "Đấy là một loại vật liệu an toàn và chống cháy, rất thú vị. Nếu cô bé bán diêm có một hộp diêm làm bằng loại gỗ này thì câu chuyện này đã không kết thúc trong bi kịch." Trong giây lát, hắn như nghĩ tới điều gì đó, "Ồ, đương nhiên... Nếu cha cô ấy là một kẻ biến thái thì mấy năm sau, câu chuyện này vẫn sẽ như vậy..."

"Này! Ngươi vừa vừa phải phải thôi!" Thiên Nga la hét ngắt lời, "Đang nói chuyện bình thường lại tự bổ sung chủ đề nóng bỏng cho bản thân là sao? Tư duy của cái tên nhà ngươi lúc nào cũng đen tối như vậy sao?"

"Ah... Hoàn toàn không hiểu các ngươi đang nói cái gì." Thiên Mã Hành Không vẻ mặt không hiểu nói tiếp, "Bất quá ta cảm thấy quan hệ hai người các ngươi rất tốt."

"Vớ vẩn!" Thiên Nga trả lời, "Tên này thậm chí còn không nằm trong danh sách bạn bè của ta."

"Này! Mọi người." Đột nhiên, Atobe, người đang chiến đấu qua những bụi gai phía trước, lên tiếng, giờ phút này hắn đã dừng lại và quay lại nháy mắt với đồng đội của mình, "Có vẻ như chúng ta đang gặp rắc rối rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tdkh