Chương 505: Đảo Nhai Ma (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộc —— Cộc—— Cộc ——

Đó là tiếng rìu đập vào cây, tức là tiếng rìu đập vào "cơ thể" của ta.

Hơi chậm một chút, nhưng có tác dụng. Thế... là đủ rồi.

Khi còn là con người, ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng có một ngày mình sẽ muốn chết đến phát điên như thế này.

Nhưng bây giờ, cái chết là điều duy nhất ta có thể nghĩ đến.

Cách đây rất lâu, ta là người vô cùng gắn bó với cuộc sống, bởi ta từng có tất cả.

Gia đình ta rất giàu có và quyền lực. Khi còn rất trẻ, ta hiểu rằng mình không cần phải làm việc, cũng không cần trả tiền, ta muốn gì được nấy.

Ta đã trải qua tuổi thiếu niên ở trường công, ta nghĩ gia đình ta muốn ta trải nghiệm cuộc sống bình dân.

Ta thật may mắn khi có được trải nghiệm này, nó khiến ta học được nhiều điều, thậm chí có thể nói rằng... nó đã thay đổi cuộc đời ta.

Những ngày đó, ta thường nghe cha mẹ của một số bạn cùng lớp nói với con cái họ rằng: "Đừng thua ở vạch xuất phát".

Nhiều năm sau nghĩ lại... đó là một trong những điều đáng buồn nhất ta từng nghe.

Nếu cuộc đời thực sự là một cuộc đua thì người về đích trước sẽ chết nhanh hơn.

Sự thật là không có vạch xuất phát nào cả, bởi vì đời không phải cuộc thi marathon. Bọn họ chạy, nhưng ta sinh ra đã ngồi trên lưng Pegasus... không cần chạy cũng không thể nào có chuyện bị bọn hắn đuổi kịp.

Sau này ta dần hiểu, vạch xuất phát mà người ta nói đến thực ra không liên quan gì đến ta; họ muốn... con họ chạy trước những vận động viên khác.

Nhưng... ta cũng không dám đồng ý với điều này. Bỏ qua xuất thân, "thiên phú" cũng là một thứ không phải muốn có là được. IQ, ngoại hình, tài năng cũng là những thiên phú bẩm sinh mà người tầm thường cả đời không thể có được.

Vốn liếng duy nhất của họ là sự siêng năng. Nhưng họ không nhận ra điều này, họ lãng phí thời gian và sức lực, đắm chìm trong những ảo tưởng tự thỏa mãn và những thú vui rẻ tiền vô nghĩa và lãng phí tuổi trẻ của mình.

Bọn họ khiến người ta đồng cảm, nhưng lại... không đáng để đồng cảm.

Khi còn trẻ, ta đã rời bỏ môi trường này và đến nơi mà một người có địa vị như ta nên đến.

Ta thấy một thế giới khác... một thế giới đạo đức giả, tàn nhẫn và kinh tởm. Những người ở đó có xuất thân giống ta, bọn họ xuất thân từ những gia đình khá giả, tính tình nóng nảy và ích kỷ.

Bọn họ làm ta nhớ trường công, nơi ít nhất ta có thể kết bạn thực sự.

Nhiều năm trôi qua, ta lớn lên trong môi trường tốt nhất mà gia đình ta có thể cung cấp. Ta đang trong trạng thái hoảng loạn, nhưng ta không kiềm được mà nghĩ... cuối cùng ta đã học được điều gì đó. Sau khi dấn thân vào sự nghiệp chính thức, ta dần dần thích nghi với việc đối nhân xử thế với mọi loại người, đồng thời cũng học được cách sử dụng mọi biện pháp cần thiết để trảm thảo trừ căn...

Cuối cùng, ở tuổi 43, ta đã trở thành tể tướng của vương quốc.

Ta là tể tướng trẻ nhất trong lịch sử vương quốc, có toàn bộ quyền lực, vây cánh rộng lớn, phú khả địch quốc, phong lưu phóng khoáng. Đàn ông ai cũng mơ có cuộc đời như ta, phụ nữ mơ ước được bước vào cuộc đời ta.

Ta, đã có tất cả.

Và tất nhiên, điều tiếp theo ta sẽ nghĩ đến là... làm thế nào để giữ tất cả những thứ này càng lâu càng tốt.

Ta bí mật kiểm soát Học viện Khoa học và Học viện Phép thuật của Vương quốc, và ngay cả chỉ huy của Lực lượng Phù thủy Hoàng gia cũng là người bạn tâm giao của ta. Các nguồn tài nguyên của toàn bộ vương quốc đều phục vụ ta, cố gắng tìm ra cách để ta... được sống mãi mãi.

Nhưng... 10 năm sau, suy nghĩ của ta bắt đầu chậm lại và thể lực bắt đầu suy giảm. Mặc dù ta cung phụng cơ thể mình như một ngôi đền nhưng con quỷ lão hóa vẫn đến như đã hẹn trước. Vẫn chưa có tiến bộ đáng kể trong nghiên cứu về sự bất tử.

Ta bắt đầu bí quá hoá liều, bái phỏng hội ma thuật đen, tộc quỷ và thậm chí còn đi đến những vùng đất hoang dã bên ngoài vương quốc để tìm kiếm những thứ ở thế giới khác.

Đây là những điều cấm kỵ tuyệt đối, nhưng ta không quan tâm nhiều đến điều đó nữa, dù sao thì hành động nghiên cứu nghệ thuật trường sinh bất tử cũng bị nghiêm cấm.

Nỗi sợ hãi về tuổi già và cái chết khiến ta được ăn cả ngã về không.

Với tiền đề này, ta đã tìm thấy chúng...

"Anh em Hoang Thí", một bộ đôi đáng sợ chỉ tồn tại trong lời đồn. Nghe nói cả hai người đều là người của là tộc Hình, có người nói trong số họ chỉ có một người là người của tộc Hình... Đương nhiên, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng, họ là những thiên tài giả kim. Ngay cả Thống đốc Lực lượng Phù thủy Hoàng gia cũng nói với ta rằng nếu ai có thể hoàn thành thuật trường sinh bất tử thì chỉ có thể là anh em nhà họ.

Ta vui mừng khôn xiết và hát một bài ca chiến thắng với tia hy vọng trong lòng.

Giờ nhìn lại có vẻ như... đó thật ra là khúc dạo đầu cho sự tuyệt vọng.

Ta đã tìm thấy hai anh em Arthur và Andrew.

Họ đã lấy một số lượng lớn bảo vật quý giá từ kho báu riêng của ta với tư cách thù lao, nhưng ta không thấy tiếc chút nào. Chỉ cần ta có được sự sống vĩnh cửu thì việc tích lũy của cải sẽ dễ dàng.

Vào ngày sinh nhật thứ 54 của ta, ngày mà ta chờ mong đã lâu đã bắt đầu.

Mọi thứ về ngày hôm đó thật mờ nhạt và hỗn loạn. Ta không còn nhớ chi tiết về thời điểm đó nữa mà chỉ nhớ được cảm giác kinh hoàng và đau đớn.

Khi tỉnh lại ta đã tới đây, đảo Nhai Ma.

Đây không phải thế giới của ta, hai tên lừa đảo bẩn thỉu đó đã đưa ta đưa sang thế giới khác, hiến ta cho một Tà Thần.

Hình Sư, vị thần tối cao của tộc Hình.

Ta bị coi như vật hiến tế, được dịch chuyển đến chiều không gian của hắn, quỳ dưới chân hắn...

Sau đó, ta đã biết được một sự thật nực cười, đáng buồn và vô cùng đáng sợ: Hình Sư cũng chỉ là một tù nhân trên đảo Nhai Ma mà thôi.

Tuy vậy, một tên tù nhân như thế này lại có thể dễ dàng khuất phục được một đối thủ như ta.

Phép thuật của ta như trò xiếc trước mắt hắn, trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

Ta bị hắn "khâu" vào một gốc cây nhạo báng cực lớn. Từng mũi, từng mũi... dùng chính gân của ta để khâu.

Hắn đã đặt một lời nguyền lên ta.

Ta... cuối cùng đã có được cuộc sống vĩnh cửu.

Sự bất tử thực sự mà ngay cả việc tự sát cũng không thể kết thúc.

Thời gian trôi qua, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua... ta và đại thụ sau lưng hòa thành một.

Mới đầu, ta thấy những lời nhận xét độc ác của cây nhạo báng này là một hình thức tra tấn. Nhưng sau này... ta đã quen với nó.

Cho đến một ngày, nó chết.

Cây nhạo báng cũng có tuổi thọ và sẽ chết. Khi cái chết đến, nó ngừng nói và biến thành gỗ mục..

Ngày hôm đó, ta đã khóc, nhưng không thể rơi nước mắt.

Kể từ ngày đó, ta chỉ còn lại nỗi cô đơn vô tận. Ngay cả lời nguyền cũng đã trở thành một thứ xa xỉ.

Ta nhớ tới khi còn bé, từng nghe một tên hát rong tồi tàn hát bài hát này trên đường phố: "Tửu sắc tài vận, đều là kính hoa thủy nguyệt. Công danh lợi lộc, thì sẽ thoảng qua như mây khói."

Đời người đã đủ dài. Thứ không bao giờ có thể lấp đầy được chính là khát vọng của con người.

Người ta bỏ qua những gì thực sự quan trọng và đuổi theo những bóng ma đó nên khi chết họ không để lại gì ngoài sự tiếc nuối.

Ta đã phải trả giá cho lòng tham của mình và may mắn thay... mọi chuyện đã kết thúc.

A... sắp gãy rồi, thêm vài phát nữa đi.

Những gì ta nhìn thấy bây giờ, những ký ức rõ ràng này, ào ào đập tới...

Hả? Ngươi có phải là Tử Thần không? Thật tốt quá, ta đã đợi ngươi quá lâu... từ rất lâu rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tdkh