Chương 1: Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thanh Hoan, muội mau chạy đi! Mặc kệ ta!

- Tỉ tỉ, tỉ thì sao? Ta không thể bỏ tỉ được!

- Không cần lo cho ta! Ta sẽ cản hắn, muội nhanh chạy đii!

Nhưng không kịp nữa rồi hắn đã đến! Một đám mây đen bay đến, đáp xuống mặt đất là một nam nhân. Một thân y phục đen tuyền, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc sảo xoáy sâu vào hai người. Thanh Tuyết vội kéo Thanh Hoan ra đường sau, dang tay che chắn, anh mắt phản khảng. Hắn nhíu mày, đầy phẫn nộ gầm lên:

- Thanh Tuyết, mau giao muội muội ngươi cho ta!

- Không đời nào! Ta còn sống, dù chỉ một khắc cũng không giao muội ấy vào tay tên ác nhân như ngươi!

Hắn tức giận rút kiếm, Thanh Tuyết cũng nhanh chóng rút gươm giao chiến với hắn. Nhưng thể lực nàng đã sớm bị bào mòn, võ nghệ cũng không bằng một nửa hắn cho nên sớm nhận một đao vào bụng. Mau từ miệng phun ra, Thanh Tuyết đâm thanh kiếm xuống đất cố đứng vững, không để bản thân ngã quỵ. Dùng chút tàn lực, nàng lôi từ ngực áo ra một miếng ngọc bội đưa cho Thanh Hoan:

- Thanh Hoan... muội... mau cầm miếng ngọc bội này...chạy đi...

Thanh Hoan giữ chắc tay Thanh Tuyết, khóc, lắc đầu:

- Ta...ta sẽ không bỏ rơi tỉ đâu!

- Không được...muội mau chạy...muội nhất định phải sống...phải trả thù cho ta...cha mẹ...tộc nhân của chúng ta...

- Ta...

- Ngoan...nghe lời ta...chạy đi...

Thanh Hoan gật đầu, cầm miếng ngọc bội, gượng dậy quay người bỏ chạy. Nàng cứ hướng về phía trước, chạy mãi chãy mãi, lại không nhận ra bản thân đã tiến gần tới vực sâu vạn trượng. Dừng chân trước mép vực, nàng quay lại, Dạ Mặc cũng đã đuổi tới. Hắn từ từ tiến lại gần, vươn tay ra trước, ôn nhu

- Thanh Hoan, lại đây với ta, phía trước là vự sâu, nàng không thể bước tiếp được đâu!

- Chàng đừng lại đây! Nêu chàng bước tiếp, ta...ta sẽ nhảy! – Nàng lắc đầu, chân hơi lùi về sau

- Nàng đừng nhảy-Hắn hốt hoảng dừng lại-Là ta, ta có lỗi với nàng, ta xin lỗi!

- Chàng giết hại thân sinh phụ mẫu ta, hủy hoại tộc của ta, chàng cho rằng một câu xin lỗi là đủ?

- Ta...

Thanh Hoan lắc đầu, tiếp tục lùi:

- Ta thật hối hận vì bản thân năm đó đã yêu chàng!

- Nàng đừng nhảy, đừng nhảy! Nàng hận ta cũng được nhưng còn con của chúng ta? Nó không nên là người gánh chịu hận thù của ta và nàng!

Thanh Hoan bất giác dừng lại, đặt tay lên bụng mình, ngẩn ngơ. Phải rồi, con của nàng, nó không thể chết chỉ vì oán hận giữa nàng và hắn. Phải sinh nó ra, hận thù đời này mới có thể trả!

- Đúng, con của ta, nó không thể chết!

- Phải rồi! Giờ thì lại đây với ta!

Hắn đưa tay ra trước, từ từ tiến lại gần nàng. Nàng cầm lấy tay hắn, trở về Sở quốc, nước mắt lăn dài :" Thanh Tuyết, xin lỗi! Ta chưa thể trả thù cho tỉ rồi!"

~1 năm sau~

" Oe, oe, oe" tiếng khóc của trẻ em vang lên nơi chính điện. Thanh Hoa mệt mỏi nhìn hai đứa trẻ nằm bên mình, mỉm cười yếu ớt. Là long phụng thai! Hai đứa trẻ non nớt, chu môi nhỏ, oa oa khóc. Nàng đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh của bé trai, mỉm cười tim bất chợt nhói lên một chút. Đứa trẻ đã ra đời, nơi này vốn chẳng còn gì đáng để nàng lưu luyến, đến lúc phải đi rồi, mối hận năm đó cũng đã đến lúc phải trả!

Một nha hoàn bê chậu nước ấm vào, đặt dưới chân nàng. Thanh Hoan ngồi dậy, khẽ cười:

-Nha Nha, cảm ơn em!

-Đây là trách nhiệm của nô tỳ!- Nha Nha khính cẩn nhún người- Ấy, vương phi, người đi đâu vậy? Người vừa mới sinh xong phải nghỉ ngơi chứ ạ?

Nha Nha vội chạy lại ngăn cản khi thay nàng xuống giường. Thanh Hoan khoát tay, lắc đầu ý bảo không cần. Nàng khoác vội chiếc áo, gấp gáp hỏi:

-Vương gia đâu?

-Dạ? Vương gia đang ở thác Côn Luân!

Nàng gật đầu, bước nhanh ra ngoài, hướng đến nơi đó.

Dạ Mặc đang đứng trên đỉnh thác, tay chắp sau lưng, hàng lông mày rậm khẽ nhíu, khuôn mặt đầy vẻ muộn phiền. Thấy chàng trái tim Thanh Hoan nhói lên một chút, nàng rút kiếm tiến lại gần, khe khẽ gọi:

-Dạ Mặc!

Hắn quay người, nhìn thấy nàng đôi lông mày liền dãn ra, ánh mắt trở nên ôn nhu.

-Hoan Hoan, nàng làm gì ở đây?

-Ta...ta đến đây để trả lại những gì năm đó chàng nợ ta!

Dứt lời nàng lao về phía hắn. Dạ Mặc không phản ứng liền bị một nhát kiếm vào bụng. Nàng buông tay, thanh kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng chói tai. Thanh Hoan lùi về sau, từng giọt nước mắt rơi xuống long lanh như thủy tinh. Nàng nghẹn ngào:

-Nợ nần ta đã trả, lương duyên chúng ta chấm dứt từ đây! Đứa trẻ đó...hay thay ta chăm sóc chúng!

Rồi nàng buông mình, lao xuống thác nước. Hắn ôm một bụng đầy máu, vội vàng chạy lại nhưng đã trễ. Bóng nàng mất hút dưới dòng nước trắng xóa. Hắn hét lên đầy đau đớn:

-Thanh Hoan! Thanh Hoan...

Nhưng vọng lại chỉ là tiếng ầm ầm nước đổ, nàng đã biến mất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro