Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì hắn trả lời mà ánh mắt Lâm Tầm nhu hòa đi một chút.

“Tu luyện linh đạo này tuy hà khắc một chút, nhưng nếu tu thành, đương nhiên cũng có nhiều chỗ tốt.”

Đâu chỉ là hà khắc, nội tâm người bên dưới bất bình, rõ ràng là muốn đem người dồn ép tới chết.

“Linh đạo tổng cộng chia thành mười cấp bậc, nếu có thể đạt tới trên cấp năm, khi độ kiếp nếu có thất bại thì cũng có thể bảo vệ thần hồn bất diệt.”

Thần hồn bất diệt!

Ngay lập tức từng đôi mắt sáng lên, vậy chẳng phải là tương đương với việc có nhiều thêm cái mạng sao?

Đầu tiên đánh một gậy, lại cho ăn một miếng đường, Tô Hưng Bang càng cảm thấy Lâm Tầm trời sinh chính là chính trị gia, âm mưu gia. Nếu y đem chỗ tốt nói hết trước, sau đó lại nói khả năng có hậu quả xấu của việc tu luyện linh đạo, mọi người đều sẽ cân nhắc một phen, không tu luyện cái này. Bởi vì chỗ tốt tuy lớn, nhưng mạng càng quan trọng hơn.

Nhưng đầu tiên nhắc tới hậu quả xấu thì lại không giống, chung quy cái nào ít có hại hơn thì chọn cái đó.

Về bí tịch tu luyện linh đạo tổng cộng có vài cuốn, Lâm Tầm đầu tiên đem bản ấn phân phát xuống, “Trước hết các ngươi tự mình xem, có chỗ nào không hiểu có thể gọi ta.”

Sau khi Lâm Tầm rời đi, người đầu tiên mở ra xem chính là một tiểu cô nương, nàng là người nhỏ tuổi nhất, về mặt này lại không giấu được tâm tư, “Tâm tư người này thật kỳ quái, bắt chúng ta, không, là đoạt linh thạch của chúng ta cũng không giết, ngược lại đấu giá cho một đống thứ tốt, hiện tại còn đưa cái này, ngươi nói nơi này của y là có vấn đề phải không?”

Tiểu cô nương chỉ chỉ đầu mình, đụng đụng vào một nữ tử hắc y bên cạnh, nàng kia chỉ nhàn nhạt nhìn một cái sau đó cúi đầu nghiên cứu.

“Đại đạo năm mươi, thiên diện bốn mươi chín, nhân độn kỳ nhất, linh giả, đoạt thiên địa tạo hóa, chẳng trách thiên đạo không dung…”

Nhẹ lướt qua một đám văn tự nhỏ hẹp chật trội, hàng lông mày đẹp khẽ nhếch, “ Giành lại tạo hóa của trời đất, khó trách linh đạo giả không được sống tốt hoặc chết không được chết tử tế.”

Nàng khép lại sách, lại không hạ quyết tâm lập tức tu luyện.

Người ở đây phần lớn lựa chọn giống như nàng, linh đạo này quá hung hiểm, chỉ hơi sơ ý, thì trả giá chính là mạng.

Đồng tử thanh lãnh quỷ quyệt đem thần sắc mọi người thu vào mắt, Đinh Thánh mang một tia châm chọc, “ Ngu ngốc.”

Phàm là người có thành tựu ở linh đạo, tương lai thấp nhất cũng đạt được Nguyên anh. Linh giả tuy hung hiểm, nhưng thiên đạo cũng có chỗ hổng, người có đủ tâm trí, nghị lực, ngộ tính ba điều chưa chắc không thể gặp dữ hóa lành.

Tô Hưng Bang một lòng chuyên tâm vào kiếm đạo, cũng chưa tu linh đạo.

Ánh mắt Đinh Thánh bỗng nhiên liếc đến một người, lẩm bẩm: “ Ngược lại cũng không ngốc.”

Trong những người ở đây, chỉ có một người nãy giờ vẫn luôn lật xem, thần sắc nghiêm túc, thu hồi vẻ bất cần đời chuyên chú xem.
Người này chính là người trước đó ham sống sợ chết, sợ đầu sợ đuôi, Hầu phủ tiểu vương gia.

Khi tu luyện thời gian luôn phá lệ qua mau, đảo mắt đã là đêm về gió thổi nhè nhẹ, những bông tuyết trên trời phiêu tán trắng tinh, từng mảng đọng lại mái hiên, vô cùng đẹp mắt.

Lâm Tầm một mình tùy ý đi dạo, đi ngang qua phòng nhỏ phía nam thấy còn ánh sáng đèn dầu, trong lòng kinh ngạc đẩy cửa đi vào, thấy được một người đang tập trung tinh thần đọc sách.

“Hóa ra là Tam Nhi nhà ta.” Lâm Tầm gật đầu, “Ta vô cùng yên lòng.”

Nghe được chữ ‘Tam’ này, huyệt thái dương ẩn ẩn đau, hắn cầm bản ấn đến trước mặt Lâm Tầm, “Linh mạch, ngịch linh mạch là gì? Linh khí đi ngược chiều thân thể chẳng phải sẽ bị bạo?”

[Hệ thống: Cần giải đáp từ hệ thống, một trăm linh thạch.]

Lâm Tầm tựa như không nghe âm thanh của hệ thống, đem sách trả lại cho hắn, “ Xem lại trăm lần chữ trong này tự thấy, ngươi đọc hơn vài lần tự khắc sẽ hiểu.”

Tiểu vương gia, “Ta đã đọc một ngày, vẫn không hiểu được ý của nó.”

Lâm Tầm nhặt bút trên bàn đưa cho hắn.

Tiểu vương gia, “Làm gì?”

“Chép sách.” Lâm Tầm, “Chép lại một ngàn lần, sẽ ngầm hiểu được.”

Tiểu vương gia lui về phía sau một bước, “Ngươi, ngươi thật biết nói đùa.”

“Ta không nói giỡn.” Rút kiếm, kiếm khí lạnh băng kề sát vào nơi yếu ớt nhất trên cần cổ hắn, “Chép đi.”

Hai đầu ngón tay của tiểu vương gia kẹp lấy bút lông, khóc không ra nước mắt.

Suốt một đêm, lúc hắn có động tác hơi lười biếng, mũi kiếm kia sẽ càng sát vào da thịt một chút, “Nếu lại không cẩn thận, ta đảm bảo lần tiếp theo kiếm sẽ sâu thêm một tấc.”

Từng nét bút, chữ chữ đều là huyết lệ a!

Đến lúc trời đã có điểm mờ mờ sáng, tiểu vương gia đã chép được mười lần, nói cũng thật kỳ quái, cùng với tính cách hắn phong tao khác nhau, vị tiểu vương gia Hầu phủ này chữ viết lại rất đẹp, tốc độ thả bút rất nhanh, giống như trước kia thường xuyên làm việc này.

Lúc chân trời đã có chút ánh sáng, bút lông trong tay tiểu vương gia ‘bang’ một tiếng gãy thành hai đoạn.

“Nghịch linh mạch, nghịch linh mạch.” Hắn đột nhiên nhanh trí, trong mắt đều là huyết sắc lại không che giấu được vui mừng, “Thế nhân đều hâm mộ Vô lậu chi thể, lúc người có loại thể hấp thu linh khí này, chính là có thể hấp thu trăm phần trăm, tốc độ tu luyện so với thường nhân gấp trăm ngàn lần, mà nghịch linh mạch này có hiệu quả lại cùng Vô lậu chi thể như nhau, nó có thể mở rộng kinh mạch, linh khí song hành.”

Hiểu được mấu chốt trong đó, tiểu vương gia ngẩng đầu kích động nhìn Lâm Tầm, “Ngươi nói đúng không?”

Lâm Tầm:…. Dù sao cái gì y cũng không hiểu, cái gì cũng nghe không hiểu, ngươi thấy tốt thì chính là tốt.

Ngày qua ngày, không khí lúc Lâm Tầm giảng bài tốt hơn nhiều, tuy mười tám người bị y bắt lên núi không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có vài phần chịu phục, có đôi khi họ gặp vấn đề không hiểu, Lâm Tầm thường thường dăm ba câu liền giải đáp. Từ khi họ tiến vào môn phái kỳ lạ này, tu vi tăng lên rất nhanh.

Lâm Tầm cuối cùng vẫn là không tiết kiệm tiền giải đáp vấn đề, có hệ thống cung cấp đáp án tham khảo so với bản thân bịa chuyện đáng tin cậy hơn nhiều.

Ngày này, Lâm Tầm như bình thường giảng bài, trong lúc y đọc được một nửa cuốn sách trong tay, một âm thanh va chạm đầy trời vang lên. Hơn mười tám đạo, Lâm Tầm nhìn về phía ngoài cửa sổ, phạm vi trăm dặm, mây khói tụ lại, phương xa truyền đến tiếng phượng minh, thanh âm động lòng người, tường hòa mà lại trang nghiêm.

Những người vốn đang nghe giảng sắc mặt đại biến, buột miệng thốt ra: “Khảo nghiệm của học viện Thiên Thánh sắp bắt đầu rồi!”

Có người theo bản năng mà nhìn Lâm Tầm.

Áo choàng màu đen như cũ, chiếc mũ hạ xuống mặt y tạo một màu hắc ám rất khó thấy vẻ mặt của y, y buông sách, ánh mắt nhìn thần sắc khác nhau của mọi người, “Muốn đi xem?”

Chuyện y hỏi không có bất luận châm chọc cái gì, giống như tùy tiện hỏi.

“Muốn.” Trong một mảnh trầm mặc, một âm thanh mềm nhẹ vang lên, học viện Thiên Thánh là thánh địa tu luyện trong lòng vô số thiếu nam thiếu nữ, cho tới nay, bọn họ lấy học viện Thiên Thánh làm mục tiêu, nỗ lực tu hành, vì tại đây chính là muốn từ trong cuộc thi đạt được
danh vọng.

Học viện Thiên Thánh khảo nghiệm chiêu sinh, chẳng những thủ lĩnh các thế lực lớn, mà thậm chí Hoàng Đô cũng sẽ phái người ra mặt, thiên tài khắp nơi hội tụ, gió nổi mây phun, chính là việc trọng đại nhất.

Mặc dù trước mắt bọn họ bởi vì một số lý do nào đó không thể không cự tuyệt, phỏng chừng là cùng học viện Thiên Thánh vô duyên, nhưng đi xem một cái, cũng đã là rất tốt.

Lâm Tầm dường như không có việc gì nói: “Lại qua ba tháng nữa, sẽ là tân sinh đại bỉ.”
Thông thường cùng với năm học viện chiêu sinh, sẽ cử hành hai việc trọng đại, một là bí cảnh thí luyện, chỉ nhằm vào học sinh của học viện, hai là vì tân sinh đại bỉ, các tông môn, còn có đệ tử các học viện khác, tinh anh hội tụ, xem ai có thể là người trẻ tuổi nhất nhận được quý quan.“Ta cũng sẽ cho bản phái đến đó, là ngư hay long, đến lúc đó đều có lời giải.”

Người mới vừa nói ‘ muốn ’ quang mang trong mắt tăng lên, vỗ tay nói: “Đến lúc đó, ta nhất định phải một kiếm chống tam tông, một môn phái nhỏ mới lập lại có thể có một con phượng hoàng như vậy, nhất định làm đám lão gia hỏa kia sợ ngây người!”

Mọi người:…..

Thiếu nữ càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, “Học viện Thiên Thánh mỗi năm tuyển nhiều nhân tài như vậy, ta đi rồi nói không chừng cũng sẽ bị chôn vùi, nhưng nếu đến lúc đó ta đem đám đệ tử thiên tài đều hung hăng đạp dưới chân, chẳng phải là chứng minh ta mới là chân chính thiên chi kiêu tử!”

Lâm Tầm, “…… Cách nghĩ của ngươi rất mới mẻ.”

Những người còn lại trên mặt không để bụng, nhưng trong lòng lén lút đem lời nói của thiếu nữ kia cân nhắc một phen, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy mạc danh kỳ diệu.Loại quỷ dị hưng phấn này là như thế nào?

Một kiếm đấu lại tam tông?

Tô Hưng Bang nghe được cũng là ý động.

Người trẻ tuổi đều có nhiều tâm huyết cùng tình cảm mãnh liệt, nhưng là ngẫm lại cảnh một kiếm phá vạn pháp, đều sẽ khiến lòng người sôi sục.

Lâm Tầm, “Tông môn hiện giờ đã có hai mươi người, ngày ấy ta đã sắp xếp xong một lượt số thứ tự, nhưng số lượng này cũng không cố định, mỗi người đều có thể khiêu chiến với người mang số cao hơn mình, cướp lấy số của hắn, cách mỗi bảy ngày ta sẽ thống kê một lần, trước số mười đều có khen thưởng,  sau mười……”Khóe miệng y nổi lên mỉm cười quỷ dị, “Mấy ngày nay ta chuẩn bị xây một cái linh tuyền ở hậu viện, trời đông giá rét có thể ngâm trong đó như vậy cũng là không tồi.

Không ít người âm thầm run lập cập.

Loát loát loát!

Hai mươi cái ngọc bội màu đỏ xuất hiện trước mặt mọi người.

“Hình dạng là hoa mẫu đơn,” thiếu nữ cầm lấy đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi, “Thật thần kỳ, mặt trên còn có mùi thơm lạ.”

Đinh Thánh nhìn cái ngọc bội này, không biết tại sao liền nghĩ đến Lâm Tầm bộ dáng ngâm thơ ngày đó, “Chỉ có mẫu đơn mới thật là quốc sắc.”Xem ra y thật sự thực thích loại hoa này.

“Nha, mặt trên còn có con số.”

Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, những người còn lại nhìn ngọc bội trên tay, quả nhiên đều có chứa chữ số.

“Yêu cầu các ngươi làm chính là đem ngọc bội người khác đoạt lấy, thành công, số thứ tự của các ngươi sẽ thay đổi.” Trên tay Lâm Tầm cầm đan dược kim quang lấp lánh, “Bảy ngày sau, trừ trước số mười, tiến vào hạng ba người, sẽ được thưởng một viên linh đan.”

Đan dược kia xuất hiện vài giây, mùi thơm liền tràn ngập toàn bộ căn phòng.

“Ít nhất cũng là bảo đan tứ phẩm trở lên!”

“Không sai, đan dược kia chung quanh rõ ràng có sương mù vây quanh, thật đúng là lục phẩm.”

Sau việc thưởng phạt, mọi người cuống quít cất kỹ ngọc bội của mình, cảnh giác với ánh sáng trong ánh mắt người xung quanh, có mấy người nhìn dáng vẻ đã có mục tiêu của mình.

…..

Từ Lâm Tầm sau khi đặt ra chế độ mới, đã sáu ngày trôi qua, buổi tối hôm nay, nơi y ở lần đầu tiên có người chủ động tới cửa thăm, Lâm Tầm vốn có chút buồn ngủ, bị ép buộc tỉnh táo, y mở cửa, vừa mới chuẩn bị cho dù người đến là ai, đều sẽ nhấc chân đá một đá, bỗng nhiên động tác cứng lại, như là đã chịu kinh hách, “Ngươi là ai?”

Tiểu vương gia che lại phần mặt đã bị sưng, “Hầu phủ vô tư tiểu gia ta đây!”

“Một trăm linh thạch.” Lâm Tầm duỗi tay.

Tiểu vương gia tuy rằng không biết hắn muốn làm gì, vẫn là ngoan ngoãn đưa ra hầu bao.Lâm Tầm mua từ hệ thống một lọ thánh dược chữa thương, đưa cho hắn.

“Tê, lạnh quá!” Tiểu vương gia kinh ngạc mà che lại mặt, “Ta có thể nói chuyện bình thường!”

Lâm Tầm nhíu mày, “Làm sao lại bị đánh thành như vậy?”

Tiểu vương gia vươn ngón tay run rẩy mà chỉ vào y, “Còn không phải cái quy định mới kia làm ra.”

Đứng hàng thứ ba về trước đều có tụ linh đan, Đinh Thánh thì không ai có chủ ý dám đánh, Tô Hưng Bang cũng không có ai dám khiêu chiến, so sánh, hắn vừa vặn đánh số ba vì  là người không học vấn không nghề nghiệp, quả thực là một khối thịt mỡ ai thấy đều cũng sẽ đỏ mắt!

Khi hắn đang lên án, Tô Hưng Bang xa xa đang đi tới bên này, nhìn thấy tiểu vương gia có chút kinh ngạc, bất quá khi nhìn đến trên mặt hắn bị thương, liền hiểu được.

Tiểu vương gia khinh thường mà nhìn hắn một cái, nhìn cái gì mà nhìn, tiểu gia nếu bị hủy dung, khí chất vẫn là đoan trang!

Tô Hưng Bang không có đem khiêu khích của hắn để ở trong lòng, do dự một chút, nói: “Ta thu được tin tức, Hạ Hầu Trần trong khi khảo nghiệm ở học viện Thiên Thánh là một thiên tài tỏa sáng rực rỡ,  được Lục Thiên Hàn thu làm môn sinh, Lục Thiên Hàn môn hạ đã mười năm chưa thu người, phụ thân ngươi rất là cao hứng.”

Tiểu vương gia xả ra một cái tươi cười khó coi, xứng với vết thương trên mặt hắn, có chút kỳ quái xấu xí, hắn làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, móc ra thật nhiều linh thạch đưa cho Lâm Tầm, “Ngươi nói về thắng thua, lại không nói thủ đoạn gì, ta đây cũng có thể bỏ tiền mướn ngươi giúp ta đem ngọc bội Đinh Thánh ngọc bội trộm về.”

Đại trí giả ngu, không thể nghĩ được tiểu vương gia này ngược lại là một người tinh vi.Lâm Tầm ước lượng số linh thạch, “Đơn này, ta nhận.”

Tiểu vương gia gật gật đầu, cái gì cũng chưa nói xoay người rời đi.
Lâm Tầm đem linh thạch ném vào nhẫn không gian, ngón tay cọ xát nhẫn mặt ngoài bóng loáng, “Lục Thiên Hàn?”

Y đối với cái tên này như từng  nghe qua, lúc trước khi y bị mang về Lâm gia, từng nghe Mạc lão nhắc qua người này, thiếu niên thành danh, mười sáu tuổi đi khắp đại lục, hai mươi tuổi trở lại Già Lam quốc, 23 tuổi đạt Kim Đan, 30 tuổi bước vào Nguyên Anh kỳ, thiên tài vô số, mà Lục Thiên Hàn không thể nghi ngờ là dạng thiên tài lông phượng sừng lân, vô cùng ít người sánh được.

“Đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử,  lão Vương Hầu phủ có hai nhi tử, đại nhi tử Hạ Hầu Trần thiên tư thông minh, là một mầm tu luyện hiếm có, tiểu nhi tử Hạ Dạ Bạch tuy rằng căn cơ không kém, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là không kém mà thôi.”

Cố tình khi còn nhỏ Hạ Dạ Bạch lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thiên Hàn, bị phong tư thiên nhân của đối phương mê hoặc, hứa hẹn chính mình, ngày sau nhất định phải làm đệ tử của người nọ, bên ngoài thường lấy xưng đệ tử Lục Thiên Hàn, lâu lâu lẫn vào học viện Thiên Thánh, ỷ vào thân phận tiểu vương gia Hầu phủ ăn vạ trước cửa Lục Thiên Hàn không đi.

“Lần này Thiên Thánh khảo nghiệm, Lục Thiên Hàn đích thân chọn Hạ Hầu Trần thu vào, như vậy trong lòng hắn sẽ không dễ chịu.” Tô Hưng Bang lắc đầu, ngược lại nói với Lâm Tầm: “Gần đây đệ tử ẩn ẩn có cảm giác đột phá, nhưng vô luận cố gắng như thế nào, vẫn cảm giác còn kém một bước.”

Lâm Tầm tốn một trăm linh thạch cho hệ thống.

[Hệ thống: Dục tốc bất đạt, kiếm khí tổn thương kinh mạch, cần bình tâm tĩnh khí, tìm hiểu sâu về kiếm quyết, thời gian vừa đến, sẽ tự nước chảy thành sông. ]

Lâm Tầm đem lời hệ thống nguyên vẹn nói cho Tô Hưng Bang, ngộ tính đối phương rất cao, rất nhanh liền có vài phần hiểu ra.Giải quyết xong thắc mắc, Tô Hưng Bang thoáng nhìn nhẫn không gian củaLâm Tầm, trong mắt có chút không tán đồng, “Ngài không nên đáp ứng Hạ Dạ Bạch, đi trộm thẻ bài Đinh Thánh, quá mức nguy hiểm.”

Lâm Tầm, “Cho nên thời cơ xuống tay rất quan trọng.”

Tô Hưng Bang nhíu mày, “Ví dụ như?”

Lâm Tầm, “Ví dụ như khi hắn tắm gội, nếu nhận thấy được sự tồn tại của ta, cũng không thể quang lỏa thân mình ra để đánh ta.”

Tô Hưng Bang:……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro