Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay đầu lại, Lâm Tầm giả bộ đánh giá hắn một phen, sâu sắc gật gật đầu, “Rắn chắc không ít, cả người cũng có tinh thần hơn.”

Vào đó một chuyến thật sự có tác dụng thay hình đổi dạng.

Lan Thần không so đo chuyện này với Lâm Tầm, suy cho cùng thời điểm hắn mời luật sư, người sau không còn gây phiền phức nữa.

Lương tri Lâm Tầm thức tỉnh đôi chút, hơi trầm ngâm, nói: “Có cần tôi giúp gì không?”

Lan Thần, “Chuyện tiền phí tố tụng……”

Không ngoài dự kiến, Lâm Tầm cười sởi lởi một trận, giả vờ nhìn đám mây trên trời, tự động ngăn chặn hắn phát ngôn.

“Chuyện phí tố tụng không cần phiền phức như vậy.”

Lâm Tầm không nhìn trời nữa, nhận mệnh thở dài: “Xem ra việc chính mà anh đến tìm tôi còn phiền toái hơn tiền nong.”

Lan Thần nhìn Tô Nhĩ Mạn, vô cớ cho người ta một loại cảm giác áp bách, Tô Nhĩ Mạn đã nói xong lời muốn nói, cảm thấy mình đứng đây có hơi kỳ quái, phất tay với Lâm Tầm lái xe đi.

“Bây giờ có thể nói được chưa?” Lâm Tầm cúi đầu, như đang rất hứng thú với đám kiến dưới rễ cây, mắt nhìn chằm chằm không chớp.

Lan Thần nói, “Tin tức của Tô Nhĩ Mạn rất linh hoạt.”

Khóe miệng Lâm Tầm cong một cái, “Xem ra chuyện hai người nói đều là một.”

Vẻ mặt của y vẫn nhẹ tựa gió thoảng mây bay, trong nháy mắt Lan Thần còn nghĩ rằng chuyện mình nói chỉ là râu ria, không quan trọng.

Hắn không nói gì, cho đến Lâm Tầm ngẩng đầu lên hai bên mặt đối mặt.

“Cậu không thể tự giác ngộ an toàn của bản thân chút sao?”

Lâm Tầm há miệng thở dài, Lan Thần cảm thấy y có rất nhiều chuyện muốn nói với mình, khoảnh khắc này, lại thấy Lâm Tầm giơ bàn tay làm một tư thế kỳ quái với đám kiến dưới đất, trở lại vai người lắng nghe.

“Sao lại im lặng?”

Lâm Tầm cười nói: “Không tốt lắm, để anh nói nhiều chút.”

Lan Thần ngơ ngẩn.

Nếu không phải Lâm Tầm nhắc nhở, hắn không nghĩ tới lúc hai người ở cạnh nhau, tựa như hắn luôn là người nói nhiều. Ngoài những lúc nói chuyện bình thường hoặc không bình thường với nhau ra, đa số đều là hắn nói còn Lâm Tầm chỉ cười không đáp.

Lâm Tầm đưa tay vỗ vai hắn, “Đời người rất ngắn, đừng áp lực quá, tôi không chê anh lảm nhảm.”

“……”

Trên đường trở về, luôn cảm thấy như đã quên điều gì, Lan Thần chạy được nửa đường, đột nhiên hung hăng dừng xe lại, bị Tạ Thiên Thanh làm hỗn loạn một hồi, thế mà lại quên chính sự, sau đó thay đổi tay lái chạy ngược trở về.

Mưa mùa thu lúc tạnh lúc rơi, thời tiết vốn còn rất tốt, nhưng bỗng có vài hạt mưa nhỏ, sau đó đã trở nên tầm tã.

Đạo diễn mắng thời tiết báo không chính xác, để mọi người kết thúc công việc sớm.

Thật ra không cần ông nói, trong cơn mưa thay đổi thất thường này, mọi người cũng biết ôm trang phục và đạo cụ chạy vào nhà, người chạy tới chạy lui, có mấy lần Lâm Tầm xém nữa đã bị xô ngã, nên im lặng bước ra bên ngoài.

Một thân ảnh xinh đẹp lanh lợi mặc cái áo mưa màu đỏ không vừa người  đang đứng cách đám người nhìn y, hiện trường rất hỗn loạn, không một ai chú ý đến sự tồn tại của cô gái này.

Lâm Tầm bước vào trong mưa, cách hai ba mét thì dừng lại, cười như không cười: “Hôm nay là ngày bao nhiêu mà khách quý một người lại một người đến đây vậy?”

“Xem ra trước tôi, không chỉ có một người đến tìm anh.” Tống Đại Đào liếm liếm môi, “Sao không lại gần chút nữa?”

Lâm Tầm: “Tôi đến cạnh cô phải đi qua một cái sân khấu, không nhất thiết phải vậy.”

Tống Đại Đào tốt tính nói: “Muốn bao nhiêu tiền?”

Lâm Tầm nhanh chóng đọc số tài khoản, “Ba mươi triệu.”

Ngón tay thon dài quá mức hoàn toàn bất đồng với chủ nhân của nó, Tống Đại Đào nhớ lại dãy số lúc nãy, nhanh chóng nhấn vài cái trên màn hình, chưa đến một phút, Lâm Tầm nhận được tin nhắn trong tài khoản thêm hơn ba mươi triệu.

“Số còn lại có lẽ sẽ chậm một chút.”

Lâm Tầm lần đầu tiên biết được thời gian của mình có thể có giá như vậy.

Lấy tiền của người, nên có lòng tốt nhắc nhở một câu, “Khi trời mưa không nên tựa vào cây.”

Tống Đại Đào trực tiếp cười to, “Trong các nguyên nhân chết do sét đánh của loài người chiếm rất ít, cho nên có thể xem nhẹ đi.”

Lâm Tầm nghĩ đến điều gì, trong mắt ái ngại , “Tôi mất mặt thay mặt cho nhân loại chúng tôi.”

Thật là ngại, vừa không cẩn thận đã tính toán vượt quá tiêu chuẩn rồi.

Cho rằng y đang đùa giỡn, Tống Đại Đào không để ở trong lòng, quét mắt nhìn Lâm Tầm vài lượt, mới chậm rãi nói: “Tôi tới, một là muốn biết anh còn sống không, thứ hai cảm thấy anh là đương sự nên được biết chuyện liên quan đến mình.”

Nước mưa nhỏ giọt xuống theo từng sợi tóc, Lâm Tầm, “Tôi không có thói quen nói chuyện với người khác dưới mưa.”

“Nếu như tôi thêm giá thì sao?”

Lâm Tầm, “Cởi áo mưa trên người cho tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Tống Đại Đào lắc lắc ngón tay, như đang trách y không biết thương hoa tiếc ngọc.

“Khó trách Lan Hân cái người thích giữ bộ dáng tiểu thư quý tộc khi nhìn thấy anh cũng phải phá hủy hình tượng của mình.” Tống Đại Đào nghiêm túc nói: “Phụ nữ, đừng nên đắc tội vẫn tốt hơn.”

Nói xong cặp mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Lâm Tầm, “Có lẽ không lâu nữa, anh sẽ được tự mình trải nghiệm đạo lý này.”

Lâm Tầm, “Không biết cô Tống đây đảm nhận nhân vật gì trong đạo lý đó?”

“Tôi đã xóa sạch mọi lối đi của Lan Hân, đương nhiên cô ta sẽ tìm đến gây phiền phức cho anh…… Tuy rằng tôi khá là ghét anh họ kia của tôi, nhưng suy cho cùng vẫn có cùng huyết thống, giúp hắn trả món nợ này cũng không quá.”

Mưa rơi trên người cô, tung tóe thành những bông hoa nước, cùng với áo mưa màu đỏ, làm cho người ta cảm thấy đó là những vết máu dữ tợn.

Ánh mắt Tống Đại Đào lướt qua Lâm Tầm, chăm chú nhìn người đang bung dù đến.

“Nghe danh đã lâu.” Hiển nhiên những lời này không phải là nói với Lâm Tầm.

Lan Thần đứng lại, nhìn cô gái mới cao đến bả vai của mình này.

“Tôi họ Tống,” Tống Đại Đào chủ động giới thiệu bản thân, “Lan tiên sinh hẳn là không biết tôi, tôi là em gái của Phương Mặc.”

“Tống tiểu thư thật có nhã hứng, trời mưa to như vậy vẫn cố gắng đến đoàn phim tham ban.”

“Bình thường thôi.” Tống Đại Đào lấy một tấm danh thiếp tinh xảo từ trong bóp tiền ra, tiến lên một bước, đi đến gần hắn, cơ thể cô nghiêng về trước như là nhào vào trong ngực hắn, hai ngón tay kẹp thẻ nhét vào túi quần Lan Thần, “Nếu Lan tiên sinh có tính toán liên hôn, cũng tùy thời hoan nghênh.”

Lâm Tầm ở một bên thấy toàn bộ quá trình, không cảm thấy có gì mới mẻ, ngoài cụm từ cô gái kỳ lạ thì y không còn từ ngữ nào để hình dung nữa.

Như một con Hoa Hồ Điệp quyến rũ, thời điểm tán tỉnh, cằm cô tựa vào trên vai Lan Thần sau đó lại nhìn sang y tươi cười..

Sau khi cô rời đi, Lâm Tầm quay lại nhìn Lan Thần, “Đừng nói là anh lạc đường nha.”

“Về Tạ gia.”

Trước đó Tô Nhĩ Mạn cũng có nói như vậy, nhưng đó chỉ là kiến nghị của cô, còn Lan Thần là bắt buộc.

“Không phải anh cũng cho rằng tôi đang ở trong bụi gai, đằng trước có không biết bao nhiêu nguy hiểm chứ.”
Lâm Tầm bật cười: “Đây là cách mở bài cho những truyện tiểu thuyết cũ kia.”

Lan Thần không có nửa phần vui đùa: “Lúc mười hai tuổi Lan Hân đã biết đến thủ đoạn tự mình hại mình để có thứ mình muốn, huống chi hiện giờ cô ta còn nghiện ma túy.”

“Cô ta là em gái anh.”

Lan Thần không phủ nhận.

Lâm Tầm nói: “Trong máu cô ta hẳn là vẫn còn sót lại tia lý trí của người Lan gia.”

“Cô ta không có quan hệ gì với Lan gia.” Lan Thần lạnh lùng nói, “Ngày xưa mẹ cô ta bỏ thuốc lên giường với ba tôi, cũng là những thủ đoạn này sử dùng nhiều lần không biết mệt.”

“Lan Thần,” Lâm Tầm đánh gãy lời hắn, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Cho dù anh tin hay không, trong tất cả những chuyện tôi từng gặp phải, không nói tới uy hiếp, việc Lan Hân muốn gây phiền toái vẫn chưa đủ trình độ.”

Trong tiếng mưa hỗn loạn, hai người rơi vào giằng co.

“Tùy cậu.”

Không biết qua bao lâu, sau khi bỏ lại hai chữ này, Lan Thần bèn xoay người rời đi.

……

Tiến độ quay《 dụ thực 》có hơi chậm, về mặt ý nghĩa, đoàn phim không nói rõ, nhưng vị trí của Lâm Tầm ở trong đoàn phim như một biên kịch trong tối, rất có tiếng nói trong đoàn.

Fan truyện thấy vậy thì rất vui, so với cuốn tiểu thuyết bị cải biên quá đà, tác giả tự mình ra trận sẽ làm người ta yên tâm không ít.

Trên thực tế, Lâm Tầm cố ý buông lỏng, y sẽ không 24 giờ đều ở đoàn phim, sau một khoảng thời gian quay, khoảng cách đến hồi kết của《 dụ thực 》 chỉ còn mấy chương, trên tay y nắm giữ bản thảo vài chục ngàn chữ, nhưng không có ý định lấy ra thêm động lực tuyên truyền.

Ngoại trừ vẫn còn màn bất ngờ cuối cùng, Lâm Tầm vẫn tính toán một hồi, 《 dụ thực 》 cũng có thể không bạo như dự tính, dù là y hay đạo diễn, đều ăn ý quay thành hai bộ.

Đối với đạo diễn, phải coi trọng phòng vé của bộ thứ nhất, theo giá mà bán.
Mục đích của Lâm Tầm thì đơn giản hơn rất nhiều, phòng vé của một bộ không đủ, vậy thì tích lũy từ cả hai bộ.

Ngày tuyết rơi đầu tiên, bộ phim đã hoàn thành một nửa, khi xuân đến hoa nở, chính thức tuyên bố hoàn thành.

Trong hơn nửa năm nay, Lâm Tầm không vắng họp một ngày, Tác Thanh thỉnh thoảng sẽ đàm luận cốt truyện với y, sau đó mắt thấy Lâm Tầm ngày  càng trở nên im lặng.

Trước khi thông báo ra truyền thông, đạo diễn đã đặt một cái bánh kem bốn tầng, Lâm Tầm và Tác Thanh cùng nhau chắp tay cắt bánh.

Đoạn thời gian tiếp theo, Tác Thanh và cả vài diễn viên trong phim cũng đi khắp các nơi tuyên truyền, sau khi chạy qua chạy lại hơn hai mươi thành phố, không nghỉ ngơi phút nào lại bay ra nước ngoài.

Phóng mắt ra tới thế giới, có thể thấy đạo diễn rất tin tưởng vào bộ phim này.

Ngoài vài lần Lâm Tầm cũng đi lại tuyên truyền trong nước, thời gian còn lại y không tham gia, cuộc sống trở về bình đạm như lúc đầu, nửa năm nay Lan Hân không đến tìm y gây phiền phức, ngay cả người cũng như đã biến mất tăm, nhưng trong khoảng thời gian này Tống Đại Đào có tới tìm y vài lần, hai lần cuối vẻ mặt cô nghiêm túc hơn rất nhiều, hiển nhiên Lan Hân cũng không hóa điên như cô nói, mà biến thành bao thuốc nổ không biến chôn nơi nào chờ bùng phát.

Ngày đầu chiếu《 dụ thực 》, Lan Thần gửi một tấm vé đến, hỏi Lâm Tầm có hứng thú đi xem không, Lâm Tầm không suy xét, liền lựa chọn đồng ý. Buổi tối y mặc quần áo giản dị tối màu, mang mũ lưỡi trai, cùng Lan Thần đi rạp chiếu phim.

Người đông hơn ngoài dự đoán, gần như không còn chừa chỗ nào.

Ban ngày đã chiếu hai lượt, sự nhiệt tình của khán giả không những không giảm bớt, mà còn xem lần hai lần ba.

Chỗ ngồi mà Lan Thần mua hàng trên sau cùng, vốn có thể mua vị trí tốt hơn, nhưng vì cố kỵ đến Lâm Tầm hiện tại cũng là một minh tinh nhỏ, nếu người khác thấy được không chừng sẽ gây hỗn loạn.

Không có tiếng ăn uống, toàn hội trường đều rất im lặng.

Đoạn nhạc vào《 dụ thực 》 vốn có hơi hắc ám, ngoài tiếng nắm tay ngẫu nhiên do khẩn trương ra, không có ai mở miệng nói chuyện.

[ Khi tôi còn chưa bị lừa bán, trong nhà luôn là người nhận hết tất cả yêu thương. ]

Đoạn kết phim, nhân vật chính nói những lời này với bóng người đang đi đến từ chỗ tối, phim đột nhiên im bặt.

Thời điểm hung thủ sắp lộ diện, bộ phim đột nhiên hết.

Lâm Tầm vốn còn muốn xem hậu trường nữa, nhưng khi ánh đèn lại được bật lên lần nữa, thấy rõ hoàn toàn vẻ mặt của người xung quanh, y không chút do dự bỏ ý tưởng hoang đường này.

“Cúi đầu.” Lan Thần thấp giọng nói.

“Tôi biết.” Lâm Tầm tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, lúc này mà bị phát hiện nhất định sẽ bị người phun nước miếng đến chết.

Trịnh Quốc không hổ là đạo diễn giỏi, tất cả những mối nối, mỗi một chi tiết đều là để trải thảm cho những cảnh cuối cùng, ngay cả một cái bình hoa cũng phải chú ý tới. Có thể nói, dù đã xem ba lần nhưng mọi người vẫn có cảm giác khẩn trương.

Nhưng cho dù có xem một trăm lần, cũng không thay đổi được lòng muốn đánh chết đạo diễn và nhà biên kịch của khán giả.

Phim kết thúc khi hung thủ thật sự sắp được tiết lộ, cái này đáng bị nhân đạo hủy diệt.

Lâm Tầm giả vờ cúi đầu cột dây giày, y và Lan Thần là hai người cuối cùng đi ra, sau khi ra đến đường hít thở sâu một hơi gió đêm, mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Lan Thần còn có thể nghe được vài người đã đi xa nhưng vẫn còn thảo luận cốt truyện, hắn không khỏi đứng lại nhìn poster ngoài rạp, chậm rãi nói: “Cậu sẽ tạo ra một phòng bán vé huyền thoại thật sự.”

Hồi lâu không thấy Lâm Tầm đáp lời, hắn quay đầu nhìn, thấy Lâm Tầm đứng bên cạnh mình, hai tay bỏ trong túi áo, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tấm poster quảng cáo phim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro