Chương 114- Đêm của các vị thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Lâm Tầm tỉnh lại, ánh sáng nơi chân trời vẫn còn tờ mờ, bốn phía đều là nước, ngực y phập phồng mãnh liệt vài cái, dùng tứ chi gần như tê cứng hết sức bơi vào bờ.

Nửa thân mình đặt lên bờ, mái tóc đen phiêu tán trong hồ nước xanh thăm thẳm.

Lâm Tầm ngửa đầu, hít thở sâu nhiều lần.

Chậm một chút nữa, e là mạng cũng không còn.

Khi lên khỏi hồ, hai bên tay áo đầy nước, nước không ngừng chảy xuống, cộng thêm làn da trắng nhợt, cực kỳ giống yêu quái sống trong hồ lâu năm.

Bốn phía không có người vật gì cả, ngoại trừ rừng cây rậm rạp và tiếng chim kêu, cho biết đây là một mùa rất đẹp.

Đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện bên cạnh hồ có một cái cần câu, hợp kim Titan bị co lại, nó không giúp Lâm Tầm xác định được bây giờ là niên đại nào, nhưng ít ra đây là một xã hội hiện đại hóa.

Vị trí cái hồ này khoảng chừng nằm ở giữa rừng sâu, Lâm Tầm tương tự như đang từ trung tâm xuyên qua cánh rừng đi ra, đợi y hoàn toàn ra khỏi, quần áo ướt đẫm ban đầu đã được ánh nắng hong khô.

“Đây là……”

Các tòa nhà uốn lượn to lớn chọc trời, ô tô không người lái, thần kỳ nhất là những người xung quanh, trong những công nghệ cao cấp như vậy, họ vẫn bận công việc của riêng mình.
Nhưng họ lại không phải tự mình động tay, ví dụ như ông chú ở phía cuối đường bên kia, hắn làm một cái tư thế tay kỳ quái, nhắm mắt lại, gân xanh trên trán nổi lên, đôi tay run rẩy tách ra, bụi đất, mảnh rác ở trên đường liền tự động bay vào thùng rác.

Làm xong hết thảy, hắn hít thở mạnh vài cái.

Loại năng lực không biết tên này làm Lâm Tầm nhớ tới thời điểm còn ở Tu Chân giới, các tu sĩ cường đại có thể đạp gió rẽ sóng, còn có thể trường sinh bất lão.

[ Hệ thống: Hoan nghênh ký chủ đến với Tuyết Viêm tinh. ]

Y ở một bên quan sát, vừa nghe hệ thống giới thiệu tình huống đại khái.

[ Hệ thống: Những người trên tinh cầu này khi sinh ra đã có sẵn thiên phú, có người trời sinh năng lực cường tráng như trâu, có người có thể điều khiển năng lực của tự nhiên, bởi vậy, tính giai cấp ở Tuyết Viêm tinh vô cùng cường hãn. ]

Lâm Tầm nhàn nhạt nói: “Nếu liên kết được các lực lượng, vậy thì chẳng có gì làm lạ.”

[ Hệ thống: Tuyết Viêm tinh chia thành Lục khu, Ngũ môn và Tứ đảo, Lục khu là Sơn Tinh, Quyền Thư, Diệu Hoa, Thạch Song, Hòa Song…]

Lâm Tầm đánh gãy lời nó, “Còn ta tất nhiên sống ở nơi cao nhất, nói tóm gọn lại ta là người có năng lực mạnh nhất là được.”

Có nhiều tên khu như vậy, nghe cho xong thì thật là lãng phí thời gian.

[ Hệ thống: Trước mắt ký chủ đang ở Sơn Tinh, khu vực có cấp thấp nhất. ]

“……” Vậy mà y lại không được tồn tại ở nơi đỉnh cao kia.

[ Hệ thống: Mục tiêu phấn đấu cả đời mọi người là được vào khu vực  Thạch Song cấp bốn trở lên, mà Ngũ môn là nơi trọng địa của quân sự, những quân nhân mạnh nhất đều ở đó, tự tiện xông vào sẽ bị đánh chết trực tiếp, còn Tứ đảo, là nơi cường đại từ xa xưa nhất, bọn họ có được thiên phú thần bí nhất trên Tuyết Viêm tinh này, Tứ đại đảo cực kỳ bài ngoại, trừ khi là người chân chính tuyệt luân tài giỏi, mới có tư cách miễn cưỡng được thu nạp vào phạm vi triệu tập.]

Lâm Tầm, “Thân phận của thân thể này là gì?”

[ Hệ thống: Công Tích Sa, mồ côi. Nhưng thật ra là con của người nắm giữ đảo Thương Nhị, một trong Tứ đảo, mẹ là con gái của đảo chủ tiền nhiệm của đảo Long Diêm, nguyên thân của ký chủ sau khi phán định thiên phú bằng không thì bị vứt bỏ. ]

Lâm Tầm nhếch mép, đây chắc là đạo lý vật cực tất phản.

“Nhiệm vụ của ta là gì?”

[ Hệ thống: Thành lập một nơi có thể sánh cùng tứ đảo. ]

Lâm Tầm:……

[ Hệ thống: Ký chủ đừng nản lòng, cha mẹ của nguyên thân này có năng lực cực kỳ mạnh, ký chủ cũng không phải là không có thiên phú, chỉ là do dụng cụ kiểm tra đo lường không ra. ]

Hai mắt Lâm Tầm lấp lánh: “Năng lực của ta là gì?”

Đến dụng cụ kiểm tra cũng đo không được, chẳng phải là nghịch thiên sao.

[ Hệ thống: Xin ký chủ về trường học trước, vắng mặt ba ngày liên tục sẽ bị đuổi. ]

……

Các công trình cao cấp, diện tích của nó nhìn không thấy cuối, phong cách cổ xưa, còn đồng phục học sinh đang mặc là đồng phục cơ bản của trường học này.

Đặt ở khu vực khác, nơi này không tính là gì, nhưng đối với Sơn Tinh mà nói, đây chính là một thánh địa, muốn vào khu vực cao cấp hơn, vào học viện là cách nhanh nhất.

Ở nơi này, 90% là con cái của những nhà có thế lực Sơn Tinh, nhưng nếu chỉ có quyền thế, rất khó mang đến đảm bảo cao hơn cho bọn họ.

Thành tích là tiêu chuẩn đạt được của mỗi học sinh nơi đây.

Những người giảng dạy trong này đều là những giáo sư thâm niên, ngày xưa những học sinh họ dạy đều có một ít có thể đi vào địa giới cấp bốn trở lên, những người đó cũng rất quan tâm giáo sư cũ của mình, cho nên không có một học sinh nào ngu đến nỗi lấy gia thế của mình đi đắc tội giáo sư dạy học.

Quan hệ con người phức tạp, còn cạnh tranh khốc liệt, rất nhiều học sinh phải vận dụng hết bẩm chất tự nhiên và sự nỗ lực, dần dần mới có thể trở thành người xuất sắc nhất trong trường học.

Nhưng tất cả luôn có đặc thù riêng, nhân vật phong vân thường thường là dựa vào các nhân vật nhỏ phụ trợ mà ra, mà Thịnh Thụy chính là một ‘ nhân vật nhỏ ’ điển hình.

Dáng người khá béo, đôi mắt bé tí, cậu ta là loại người rất dễ bị căng thẳng, khi căng thẳng nói chuyện sẽ bị ngắt quãng, lúc này, trong tay cậu ta đang nắm chặt phiếu điểm, cơ thể hơi béo dựa vào trên bàn, dùng sức dịch về đằng trước, ý đồ che mất con số chói mắt trên đó.

Người ngồi cùng bàn cậu ta cười nhạo một tiếng nho nhỏ, tuy rằng rất nhỏ, nhưng Thịnh Thụy vẫn nghe thấy.

Cậu là đối tượng mà tất cả mọi người trong lớp đều muốn chế nhạo, thật ra người có thành tích kém có cả khối, nhưng Thịnh Thụy xui xẻo lại có một người anh trai khó lường, Thịnh Nguyên Bạch, đây là một thiên tài hiếm có, có thiên phú gây ảo giác, nghe nói đã được quân đội bí mật chiêu mộ.

Thịnh Nguyên Bạch có khả năng sẽ trở thành người đầu tiên của Sơn Tinh bước vào Ngũ môn, một khi Thịnh Nguyên Bạch thuận lợi qua kiểm tra, Thịnh gia sẽ bắt đầu một trang sử mới.

Dưới ánh sáng của Thịnh Nguyên Bạch, tuy Thịnh Thụy không được mọi người thích, ở trong trường cũng không có ai công khai chỉ trích, nhưng mà ngầm khinh thường chế nhạo thì rất nhiều.

Ai cũng biết, người họ thật sự muốn nịnh bợ chính là anh trai Thịnh Nguyên Bạch của Thịnh Thụy, tình cảm giữa hai anh em họ rất nhạt, người không có tiền đồ như Thịnh Thụy, là người bình thường cơ bản không có lòng đi kết giao.

Lâm Tầm đứng ở cửa, thông qua sắc mặt biến đổi của cậu ta, không khó đoán nội tâm phong phú của tên này đang hoạt động.

[ Hệ thống: Họ tên: Thịnh Thụy.

Cấp bậc thiên phú: Tiềm ẩn cấp S.

Năng lực: Thiên phú bị ẩn, một khi bị kích phát, có thể đoán trước cát hung.

Tổng kết: Thời kỳ chim non, dễ bị mắc mưu, ký chủ có thể yên tâm xuống tay. ]

Lâm Tầm không trực tiếp đến gần, mà  quan sát trước.

Tiết tiếp theo là huấn luyện năng lực, Thịnh Thụy chậm chạp không đi khỏi phòng học, cơ thể cậu ta khá béo, muốn chạy cũng phải cố hết sức, sau khi bị mọi người chế nhạo, thầy thể dục mở một mắt nhắm một mắt cho cậu ta học lại tiết sau.

Nghĩ đến bạn cùng bàn lúc nãy khinh thường mình, với việc hắn gặp ai cũng lôi chuyện của mình ra bàn tán cười nhạo, trên mặt Thịnh Thụy âm ngoan, lấy cái lọ giấu trong cặp ra, mở hộp bàn của người bên cạnh.

Trong nháy mắt cậu ta định mở nắp, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ cửa, mang theo ý cười nhè nhẹ, “Bạn học Thịnh, cậu làm vậy là không đúng.”

Bị thanh âm bất thình lình dọa đến, tay Thịnh Thụy run lên, gián bò ra khỏi lọ, chạy xuống ống quần cậu ta, rơi xuống mặt đất biến mất khỏi góc phòng.

Người ở cửa lại gần, làn da y đẹp đến nỗi đám con gái cũng phải ghen tỵ, đứng ở đó như là trung tâm của mọi người.

Thịnh Thụy nhìn cái lọ rỗng tuếch trong tay, nhớ đến bộ dáng co rúm đê tiện của mình bị người khác bắt gặp, tay không khỏi run rẩy một trận.

“Vẻ ngoài cậu cũng không đẹp.” Người đến dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói với cậu, “Không nên làm bộ dạng đáng thương, nếu không sẽ bị phản tác dụng.”

Thịnh Thụy lúc đỏ lúc trắng, muốn phản bác, nhưng cậu rất căng thẳng, bây giờ muốn nói cũng khó mở miệng.

Ngón tay xinh đẹp mở phiếu điểm bị vò ra, vuốt phẳng vết nhăn trên đó.

Thịnh Thụy nghẹn nửa ngày, cuối cùng đứt quãng nói ra một câu, “Cậu, cậu làm sao quay về trường học được?”

Đều vô dụng như nhau, Công Tích Sa lại dựa vào vẻ ngoài yêu nghiệt, khắp nơi lưu tình, làm vô số thiếu nữ điên cuồng, thậm chí nghe nói có một số nam học sinh cũng bị y mê đến thần hồn điên đảo.

Còn nữa, tuy rằng Công Tích Sa không có bất kỳ thiên phú nào, nhưng môn văn hóa lại đứng đầu.

Mồ côi, thế đơn lực mỏng, nhưng đầu óc tốt, giáo sư và bạn học cũng thiên vị y chút ít.

“Muốn tôi giúp cậu không?” Tuy sắc mặt Lâm Tầm vẫn như thường, nhưng Thịnh Thụy lại nghe được sự không kiên nhẫn trong đó.

“Tôi, tôi không cần bổ túc.” Thịnh Thụy nắm chặt tay nói.

Cậu ta vừa dứt lời, liền nghe thấy một trận tiếng cười, Lâm Tầm bật cười: “Ai muốn dạy kèm cho cái người ngu ngốc như cậu, đây không phải tự chuốc khổ cho mình sao?”

Trong lòng Thịnh Thụy dâng lên một cảm giác vô lực, cậu ta cảm thấy Lâm Tầm cố ý tới nhục nhã mình, nhưng cố tình cậu ta không thể làm gì cả.

“Cậu, ngay cả chút thiên phú cậu cũng không có, có tư cách gì cười nhạo tôi?”

Tiếng cười dừng lại, Lâm Tầm bỗng nhiên cúi người dán sát bên tai cậu ta, ánh mắt hơi tối lại, nghiêm mặt nói: “Năng lực của tôi gần như rất cường đại.”

Trong mắt Thịnh Thụy hiện lên trào phúng: “Há? Năng lực gì?”

Lâm Tầm bị cậu ta hỏi, nhớ tới chính sự, liền liên hệ với hệ thống: “Trường học cũng đã về rồi, hiện tại ngươi có thể nói cho ta năng lực mà máy đo lường cũng đo không ra là gì chưa?”

[ Hệ thống: Tứ đại đảo lấy Thương Nhị là mạnh nhất, bọn họ có được thiên phú nghe là rợn người, còn được coi là năng lực gần với thần nhất, trong đó có nhãn thần thuật và thần chú làm người kiêng kị nhất, người đứng đầu Thương Nhị hiện tại, cũng chính là cha ngươi, là người có được cả hai thuật đó. ]

Lâm Tầm: “Còn ta?”

[ Hệ thống: Thật ra nhãn thần thuật và thần chú cũng chỉ công kích trên mặt tinh thần, thần lực của ký chủ mới là lợi hại nhất. ]

Năng lực xa hơn hai cái trên, Lâm Tầm có chút chờ mong: “Là cái gì?”

[ Hệ thống: Thần logic. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro