Chương 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngắn ngủn vài phút, Lâm Tầm nghe thấy một câu vô cùng quen thuộc nãy giờ chính là ‘ cho qua một xíu. ’ cứ việc y ngồi không nhúc nhích một chỗ vẫn chặn đường một số người, thời điểm này mấy cái xó như vậy đều dùng để chất đồ, không bao lâu sau mấy cái thùng cao đến nửa người như xây thành lũy bên cạnh, bên trong để mấy loại bông tua và bóng bay.

Lúc sau, vẫn là Lê Tương Vũ nhìn không được cầm kịch bản đi tới, mày nhăn lại, “Cậu thật sự không có năng khiếu gì?”

Lâm Tầm nghĩ nghĩ: “Nhạc cụ có tính không?”

Lê Tương Vũ gật đầu, “Tất nhiên là được.”

Lâm Tầm im lặng một lúc nói: “Tôi chỉ diễn cho hai loại người xem, khách và học sinh của tôi.”

Lê Tương Vũ không nhịn cười: “Nói bừa gì đó.”

Bộ dạng Lâm Tầm rất chân thành: “Nếu không trả tiền, vì sao phải diễn cho đám người không biết ai là ai xem, cũng không phải diễn chùa.”

“……” Lê Tương Vũ nghẹn lời một chút, cầm kịch bản trên tay, “Tôi chợt nhớ ra còn vài câu thoại chưa thuộc.”

Nói xong, đi đến khu hóa trang vờ như nghiêm túc mà đọc kịch bản, kết thúc cuộc nói chuyện ngắc ngứ này.

Nghe thấy tiếng vù vù, Lê Tương Vũ trộm liếc nhìn Lâm Tầm, thấy y móc di động ra, không bao lâu thì đi ra ngoài, Lê Tương Vũ âm thầm kết luận: Thật sự quá nghèo, cô hiếm khi thấy có ai còn xài di động, cơ bản là mọi người ở khu sáu trở lên đều đã sử dụng máy đưa tin.

Không khí bên ngoài mát hơn rất nhiều, nhưng hoàn toàn khác với âm thanh bên kia điện thoại.

“Như vậy, rốt cuộc cậu muốn biểu đạt điều gì?”

Thịnh Thụy bị y hỏi đến ngẩn ra, cuối cùng nặn một câu hoàn chỉnh: “Tôi có thể đến đó nương nhờ cậu không?”

Lâm Tầm nhướng mày, vậy mà cũng có dê tự chủ động dâng đến cửa.

“Nhà cậu đồng ý không?”

“Mấy ngày trước thư trúng tuyển của quân đội tới, anh tôi đã chắc chắn không muốn đưa tôi đi, ngay cả những người trong nhà khác cũng yêu cầu là tôi nên cách anh ấy xa một chút, không được tạo vết nhơ cho anh ấy.”

Lâm Tầm có chút nghiền ngẫm nói: “Nếu Thịnh Nguyên Bạch thật sự mang cậu rời đi, cậu có thể tới Ngũ môn, còn không có thực lực mạnh mẽ thì ở đâu cũng không tốt bằng ở Sơn Tinh.”

“Tóm lại, tóm lại muốn thử một lần.” Thịnh Thụy ấp a ấp úng nói.

Lâm Tầm cảm thấy Thịnh Thụy rất thú vị, thực lực không có, tâm thái cũng không tốt, nói chuyện còn do dự, nhưng lúc quyết định lại cực kỳ quả cảm, y vốn cũng định tìm thời cơ thích hợp đem Thịnh Thụy đón tới đây, bây giờ đối phương chủ động nhắc tới, y liền thuận nước đẩy thuyền đáp: “Được.”

Nghe được Lâm Tầm trả lời, Thịnh Thụy đầu tiên là vui sướng, cuối cùng lại lo lắng nói: “Bây giờ cậu ở bên đó sống thế nào?”

Lâm Tầm nhìn mọi người đi tới đi lui ở hậu trường, không trả lời câu hỏi này: “Mấy ngày nữa tôi sẽ tìm người đưa cậu qua đây, còn trước đó đừng để lộ điều gì ra.”

Lần này Thịnh Thụy rất nhanh: “Yên tâm, trước giờ miệng tôi luôn rất kín.”

Lâm Tầm lắc lắc đầu, cắt đứt điện thoại.

“Này.”

Còn chưa kịp suy nghĩ đã bị một giọng nói gọi lại, giọng vô cùng lảnh lót, mặc dù cách một khoảng nhưng Lâm Tầm cũng cảm thấy màng nhĩ chịu không nổi, y quay đầu lại, không ngoài dự đoán thấy Hà Phi đang hét về phía mình, “Sắp bắt đầu rồi, vào trong trước đi.”

Lâm Tầm đi qua, Hà Phi đội một mái tóc giả qoăn qoăn, màu sắc quần áo trên người tươi rói, nói với y: “Học sinh nào biểu diễn đều ngồi năm hàng đầu, các tiết mục tương tự thì ngồi cùng nhau, lát nữa cậu ngồi cùng với bọn tôi.”

Lâm Tầm có hy vọng lần nữa: “Có cần ngoại cảnh không?”

Không được đóng tảng đá và cây thì đóng vai cá vàng cũng được.

Hà Phi ngượng ngùng cười một cái: “Ngoại cảnh không thiếu.”

Chỉ là suy xét đến Lâm Tầm ngồi một mình sẽ không thoải mái nên hắn mới có đề nghị này.

MC là một nam một nữ, nam Lâm Tầm không biết, nữ thì cực kỳ quen mắt, đúng là Tinh Duyệt, cô ta mặc một bộ váy lộ vai màu hồng chấm đất, một màn màu hồng này có vẻ rất xuất sắc, lúc cầm lấy mic, mái tóc dài lượn sóng nghiêng sang một bên, ý đồ che đi cánh tay trái.

Thấy thế Lâm Tầm nói: “Cậu thật sự cũng không biết thương hương tiếc ngọc.”

Hà Phi trừng đôi mắt thật lớn: “Tôi suýt chút đã bị cô ta đánh răng môi lẫn lộn, nếu biết thế này đã đánh ả thêm vài cú nữa rồi.”

Thấy biểu tình hối hận không thôi của hắn, Lâm Tầm cũng không nói gì nữa bắt đầu nghe màn mở đầu dài dòng, sau khi Tinh Duyệt nói xong thì đưa mic cho một lão giả, người nọ cất lời, các cuộc nói chuyện dưới sân khấu đều dừng lại, đầu tiên lão giả tổng kết tình huống cuộc thi cuối kỳ, đọc mười cái tên xuất sắc, rồi thêm vài câu khen ngợi khách sáo.

Tiếng vỗ tay vang lên một trận, coi như một học kỳ đã kết thúc.

Tinh Duyệt cầm mic về, biểu tình mang theo chút nghịch ngợm của thiếu nữ: “Tiếp theo, chính là hội văn nghệ mà mọi người đều mong chờ.”

Nghe được câu ‘ mọi người đều mong chờ ’, Lâm Tầm cười lạnh một tiếng, nói với Hà Phi: “Cậu nói đúng.”

Hà Phi không hiểu ra sao.

“Ăn miếng trả miếng, cậu cũng nên đánh rớt một cái răng của cô ta.”

Hà Phi cười lớn đấm một cái lên bả vai Lâm Tầm: “Không phải là cậu lo lắng tiết mục biểu diễn chứ?”

“Không có.” Lâm Tầm lạnh lùng đáp lại, đứng dậy, tựa như không muốn nói chuyện phiếm với Hà Phi nữa.

……

Giờ phút này, Kỷ Phàn đang ngồi ở dưới cười không có ý tốt: “Không biết Công Tích Sa sẽ biểu diễn cái gì.”

Nhìn thế nào cũng không giống một người có năng khiếu biểu diễn.

Quý Tử Trạc: “Thứ em ấy biết rất nhiều.”

Kỷ Phàn kinh ngạc quên cả ngậm miệng: “Đây là đang tính làm gì vậy, chưa từng thấy cậu bảo vệ ai như vậy.”

“Không phải bảo vệ.” Quý Tử Trạc nói: “Là sự thật.”

Ít nhất là múa kiếm thật sự rất đẹp.

Lần sơ ngộ ở Túy Tiên Lâu, kiếm pháp của Lâm Tầm có thể gọi là cử thế vô song.

Cùng lúc, bên kia Kiều Nhất cũng thấp giọng nói: “Thứ tự lên sân khấu của thiếu chủ nhân là vị trí số hai đếm ngược.”

Người đàn ông tóc dài nhìn danh sách, ánh mắt ngừng lại ở một hàng cuối cùng, “Đi tra bối cảnh của cậu ta một chút.”

“Cậu ta?” Kiều Nhất sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ý của hắn, bởi vì thứ tự lên sân khấu của Lâm Tầm và Yến Cảnh Lâm quá sát sao, muốn không chú ý cũng khó, hắn gật đầu nói: “Hiểu rồi.”

Nhớ lại cảnh tượng quyết đấu của hai người ở diễn võ trường, Kiều Nhất nhịn không được thở dài một tiếng, hay thật sự là đối thủ trong đời, ngay cả tiết mục biểu diễn cũng một trước một sau, nhưng rất nhanh hắn đã bỏ ý nghĩa hoang đường này đi, thiên phú của thiếu chủ nhân ở đảo Thương Nhị  đều rõ như ban ngày, hiện tại hai người tuy nhìn như đối thủ ngang hàng nhưng thiếu niên kia rõ ràng không có khả năng so với thiếu chủ nhân, càng về sau chênh lệch giữa bọn họ càng lớn, cuối cùng phát triển khác nhau như trời với đất.

“Còn có,” người đàn ông bỏ tờ giới thiệu tiết mục qua một bên: “Thời điểm điều tra phải cẩn thận chút, đừng để sơ hở điều gì.”

Tuy Kiều Nhất buồn bực vì hắn phân phó, nhưng vẫn như cũ không có chút do dự nào tuân theo.

Kịch nói của lớp A là tiết mục đầu tiên, khi Hà Phi lên sân khấu, Lâm Tầm kéo kéo tay áo của hắn, “Nhiều thêm một tảng đá cũng không ảnh hưởng nội dung kịch bản.”

Loại yếu thế này là cố tình làm ra, nhưng mấu chốt là ánh mắt đối phương quá có lực sát thương, rất giống nếu hắn không đáp ứng liền phạm một cái tội tày trời.

Ngay lúc tâm lý phòng tuyến của Hà Phi sắp bị công phá, một tiếng ho khan đem lý trí hắn kéo về.

Cả người Khang Dập Đinh tản ra hơi thở ôn hòa đi tới: “Những người lấy đại cục làm trọng ngay cả thời khắc mấu chốt cũng nhẫn tâm từ bỏ như bạn Công Tích đây, để cậu ấy đóng vai một tảng đá chẳng phải sẽ bôi nhọ người ta sao?”

Hà Phi cười cười xin lỗi với Lâm Tầm, cùng những bạn học cùng lớp khác lên sân khấu.

Ánh sáng sung quanh đã tắt, chỉ còn ánh đèn sân khấu mờ nhạt, một lúc lại bùng lên cùng nền nhạc, nội dung kịch bản tuy có hơi cũ, nhưng vì dụng tâm làm, nên bất kỳ một cảnh và lời kịch đều được chăm chút, hơn nữa đều là trai xinh gái đẹp, không có chỗ nào có thể chê.

Ngay cả Lâm Tầm cũng không thể không thừa nhận, nếu y thật sự đi đóng tảng đá hay bất cứ thứ gì khác thì thật phá phong cảnh.

Biểu diễn kết thúc, tiếng hoan hô và vỗ tay dưới  sân khấu nhiệt liệt vang lên.

Bởi vì muốn chụp ảnh sau khi biểu diễn xong, họ đi xuống sân khấu mà vẫn chưa thay đồ, Lê Tương Vũ kéo làn váy dày nặng bước xuống, chớp chớp mắt với Lâm Tầm: “Thế nào, bọn tôi biểu diễn rất hay đi?”

Lâm Tầm gật đầu: “Viên đá là tôi thật dư thừa.”

Lê Tương Vũ:……

Lớp đặc biệt ngoài Yến Cảnh Lâm, cũng là diễn kịch, tuy hình thức giống nhau, nhưng chủ đề khác hoàn toàn với lớp A, cái lớp A muốn thể hiện chính là tình yêu ngàn đời bất biến, lớp đặc biệt lại là hài kịch về vương quyền biến động, cảnh tượng vô cùng hùng hồn, hơn nữa trên sân khấu phun khói mờ, các loại băng giả, khiến cho toàn bộ câu chuyện càng thêm rất thật.

Về tình tiết và lời kịch không tinh xảo bằng lớp A, nhưng giống như đang xem điện ảnh, đặc hiệu về tổng thể có thể bù đắp cho nhiều mặt thiếu sót khác.

Lại thêm một lần phun khói, Hà Phi hưng phấn nói với Lâm Tầm: “Thật ra cậu có thể đóng vai tảng đá trong này, nhất định sẽ không ai phát hiện ra.”

Lâm Tầm nhấp nhấp miệng, Tinh Duyệt xuống tay vẫn chưa đủ ác, bởi vì hiện giờ người này vẫn còn sức nói nhảm.

Các màn biểu diễn tiếp theo rất đa dạng, có đọc diễn cảm, múa, có người còn diễn ảo thuật, khi đến lượt Yến Cảnh Lâm, hắn mặc áo vest kiểu chính thống, vải dệt ôm sát dáng người hoàn mỹ, lúc bước lên sân khấu, không ngoài dự đoán nhận được sự chăm chú của tất cả mọi người.

Tuấn mỹ, cao quý, khéo léo, ngay cả trong tiểu thuyết cũng không miêu tả được hết.

Tấm rèm trên sân khấu được kéo ra, giàn giáo từ dưới ngầm dâng lên, một cây dương cầm xuất hiện trước mặt mọi người, Yến Cảnh Lâm ngồi ở trên ghế, trong thời khắc các ngón tay đặt lên phím đàn đen trắng thời gian như cũng phải ngừng lại.

Nốt đầu tiên vang lên, tiếp theo sau là một giai điệu trong trẻo gột rửa tâm hồn, và giọng trầm thấp của hắn ngân lên, những người đang giơ camera dưới sân khấu đều đình chỉ quên cả nhấn nút quay chụp.

Bài hắn thể hiện chính là một tiểu khúc của đảo Thương Nhị, làn điệu hơi thiên về băng lãnh, nhưng cũng có chỗ nhẹ nhàng nhu hòa, đan xen nhau, phảng phất đưa mọi thính giả đang nghe đến một nơi không thể tưởng tượng được.

Thẳng đến sau khi diễn tấu xong vẫn còn có không ít người đắm chìm trong đó.

“Đây là một bài hát cha tôi cực kỳ thích, hôm nay hát cho mọi người thưởng thức.” Yến Cảnh Lâm bỗng nhiên mở miệng: “Khúc này đẹp nhất ở chỗ, làn điệu nghe như lạnh lẽo, nhưng phần điệp khúc lại có thêm phần mềm mại. Tôi tin con người cũng vậy, mỗi đứa trẻ được gia đình quan tâm đều sẽ trở thành người ưu tú.”

Sau một chốc im lặng, tiếng vỗ tay như thủy triều vang lên, mãi cho đến nam MC lên sân khấu đọc tên tiết mục tiếp theo, tiếng vỗ tay vẫn không chấm dứt.

….

“Thằng kia hẳn là đang cố ý.” Hà Phi tập vào thành ghế, vẻ mặt cực kỳ tức giận.

Ngay cả Khang Dập Đinh cũng nhíu nhíu mày, “Đúng là có chút quá mức.”

Sự thật Công Tích Sa là cô nhi ở Đế Ưng gần như không ai không biết, một câu cuối cùng có ý tứ hại người của Yến Cảnh Lâm quả là quá thâm độc.

Thấy Lâm Tầm một người lẻ loi bước lên sân khấu, người dưới sân khấu ngay cả ánh mắt cũng không muốn liếc lên, đa số người đều dõi theo thân ảnh Yến Cảnh Lâm, Khang Dập Đinh có chút hối hận, xác thật mình có chút hành động theo cảm tình, hắn không nghĩ tới sẽ làm cho Lâm Tầm rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy.

Yến Cảnh Lâm đang đi về chỗ ngồi có thể cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác vô cùng không tốt, như là bị rắn độc nhìn trộm đồ ăn, hắn quét một vòng qua đám người, không phát hiện có gì bất thường, nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tầm một mình một người cô độc đứng trên sân khấu, lông mày liền giãn ra.

Một đứa mồ côi bị bỏ ở khu phế thải thôi, vậy mà dám kiêu ngạo không ai so được, thật sự là đáng chết.

Phía sau hắn, Quý Tử Trạc không dấu vết thu hồi tầm mắt, nụ cười trên khóe miệng có chút âm lãnh.

……

Trên sân khấu, nam MC thấy mọi người dưới sân khấu vẫn không an tĩnh lại bèn lên tiếng ổn định, nói với Lâm Tầm: “Có cần nhạc không?”

Lâm Tầm lắc đầu: “Hát chay.”

Cho dù giọng có tốt, nhưng dưới trường hợp này hát chay cũng khó đạt được hiệu quả tốt.

Nam MC thấy không giúp được y cái gì, liền điều chỉnh lại các mạch nốt cao thấp.

[ Hệ thống: 30 tinh tệ, ta có thể cho ký chủ một ca khúc giàu tình cảm hơn lúc nãy. ]

“Không nói tiền cũng đã có cảm tình rồi.”

Trong lòng Lâm Tầm lạnh lùng trả lời một câu, tay trái nắm lấy microphone, “Chia sẻ một bài ca êm tai cho mọi người nghe.”

Sau màn giới thiệu ngắn gọn, y liền nhắm mắt lại hát lên.

Trong truyền thuyết nhân ngư có tiếng ca có thể mê loạn các thủy thủ trên thuyền, vậy mà hiện thực vẫn có thể tồn tại loại giọng hát như vậy.

Hát được một nửa, Lâm Tầm mở to mắt, ánh mắt nhìn về phía khách quý của Tứ đảo ở dưới sân khấu, hơi cao giọng một chút.

Giọng hát như đến từ biển sâu, mỗi âm điệu phát ra từ trong miệng y đều không có gì có thể so sánh được.

Ngoài bản thân bài hát này, còn có nội dung làm người ngạc nhiên.

“Hai mắt hỗn độn, ẩn chứa đợi chờ
Mím chặt khóe miệng, bày tỏ oán hận
Ác phụ vô lương lừa sạch tài sản, nghịch tử vô đức đuổi khỏi cửa nhà……”

Hát xong, y như cố ý mà vô tình nhìn về phía khách quý của Tứ đảo, cúi thấp người, “Bài《 Cha già của tôi 》 hát cho mọi người, hy vọng mọi người thích.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro