Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếm khách tuy khiêm nhường, nhưng cũng chỉ có kiếm khách mới xứng với hai chữ tuyệt thế, xuất kiếm, chính là đứng đầu một thế.

Không để ý tới sự khiếp sợ ở xung quanh, Lâm Tầm thu hồi kiếm đi đến trước mặt Đinh Thánh, nhàn nhạt nói: “Trận đầu tiên, ngươi thua.”
“Kiếm giả, thà gãy nhưng không thể bị uốn cong, ngươi thuần túy không giống một kiếm khách.”

Đinh Thánh đứng lên, “Độc của ta, ngay cả Bán thần hơi một chút sơ ý đều có thể xảy ra sai lầm, theo ta biết, hiện tại đại lục có sáu Bán thần, trong đó không có ngươi.”
“Bây giờ, trận thứ hai.” Ngữ khí Lâm Tầm lãnh đạm, giống như đang nói một chuyện râu ria.

Đinh Thánh, “Không cần thử, không có ý nghĩa.”

Nếu đối phương có át chủ bài mà mình không thể nhìn thấu, cái gọi là còn hai lần cơ hội bất quá chỉ lãng phí thời gian.

Đối thoại của hai người làm mọi người trong sảnh nghe được nhưng không thể hiểu được.
Ngay cả Tô Hưng Bang, mới vừa rồi bị bộ kiếm pháp kia thuyết phục, hiện tại hai mắt gắt gao nhìn Lâm Tầm, giống như nhìn một vật mới lạ trong bảo tàng.
Lâm Tầm đi về phía Tô Hưng Bang, đi ngang qua bên người Đinh Thánh, bước chân không dừng lại, nhưng lưu lại một đạo thanh âm nhẹ nhàng bay bổng.

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, hy vọng Đinh lâu chủ là người giữ chữ tín.”

Đinh Thánh nhìn bóng dáng y, ánh mắt quỷ quyệt.

“Đi thôi.” Lâm Tầm đứng trước mặt Tô Hưng Bang, cúi đầu nhìn hắn nói.

Tô Hưng Bang vội vàng đứng dậy, bởi vì một bộ kiếm pháp vừa rồi, hiện tại vị trí Lâm Tầm trong mắt hắn đã một đường thẳng tắp bay lên.

Không để ý tầm mắt những người trong lâu chăm chăm nhìn trên người hoặc nghi ngờ, hoặc cảm thán, hoặc ghen ghét. Lâm Tầm xoay người, mang theo Tô Hưng Bang lập tức đi ra khỏi tửu lâu.

“Sư phụ.” Tô Hưng Bang do dự một chút nói: “Người sẽ không thật sự muốn thu lâu chủ Túy Tiên lâu làm đồ đệ chứ?”

Lâm Tầm, “Hắn so với những người ngươi tìm cho ta khá hơn nhiều.”

Khóe miệng Tô Hưng Bang co rút, có thể dùng trình độ ra so sánh hay sao?

Hắn sắp xếp từ ngữ một chút, “Năng lực của bọn họ có lẽ thấp, nhưng thích hợp xét một chút trình độ nguy hiểm là nên làm.”

“Đinh Thánh là dạng người như thế nào?”

Tô Hưng Bang không một chút hầm hồ nói: “ Giết người như ma, độc ác tàn nhẫn.”

“Ngươi đây là nguyên nhân ngươi khuyên can ta?”

Tô Hưng Bang gật đầu.

“Đây không phải là lý do.” Lâm Tầm khẽ cười một tiếng, “Bởi vì ngươi không biết ta là dạng người gì.”

.......

Lâm Tầm không ở Hoàng Đô lâu, mà là nghiêm túc tìm kiếm tuyển chọn, y cho Tô Hưng Bang bảy ngày đi xử lý việc vặt ‘trong nhà’. Mặc dù Tô Hưng Bang nói không cần, nhưng hắn thân là hoàng tử, có một số việc yêu cầu có sự linh hoạt.

Lúc Tô Hưng Bang gần đi để lại cho y một đạo phù đưa tin, là loại phù đưa tin mà hoàng thất chuyên dùng. Chẳng những có thể thông tin, mà chỉ cần Lâm Tầm sử dụng lá phù, Tô Hưng Bang có thể lập tức biết được vị trí của y.

Một đường đi nồng đậm sương mù không thích hợp với mùa đông, cây cối trong rừng xanh mướt, không có tuyết đọng trắng.

“Đi tiếp về phía trước chính là học viện Thiên Thánh.” Lâm Tầm ngừng chân ngẩng đầu nhìn một trời sương mênh mông. “Học viện Thiên Thánh rất có tiếng, vị trí xây dựng cũng phải trải qua chọn lựa nghiêm túc, nếu ta đem tông phái xây dựng ở chỗ này, cách học viện không xa hẳn là lựa chọn không tồi.”

Lâm Tầm nghĩ không sai, linh khí nơi đây nồng đậm, sương mù quanh năm, có thể ẩn giấu thích hợp cho việc tu luyện.

“Nếu muốn ta kiến tông lập phái, vậy phải tạo ra được một tông phái có thực lực.”

Nơi này không có một bóng người, hắn như quỷ mỵ, lầm bầm lầu bầu.

[Hệ thống: Một tòa kiến trúc quy mô nhỏ cần mười lăm vạn linh thạch, một tòa to lớn hơn cần năm trăm vạn linh thạch.]

“Loại nhỏ.” Thắng được số tiền từ Đinh Thánh, cùng với đổi minh châu, Lâm Tầm miễn cưỡng có được mười bốn vạn chín ngàn, mới trả hết hai vạn lại phải thiếu linh thạch.

“Không cần quá lớn.” Giữa mày Lâm Tầm mang theo vài phần cân nhắc, “Cứ như vậy đi…”

Ngày thứ ba, trước khi ánh mặt trời chiếu lọt tầng sương mù, nơi này nghêng đón một vị khách không mời mà đến.

Một chiếc xe ngựa cùng tám con tuấn mã cao lớn đỏ thẫm, trên trán tuấn mã có chiếc sừng, nhìn qua so với Bạch Vĩ Câu của Tô Hưng Bang còn khí phách hơn.

Lâm Tầm đứng dưới một cái cây cổ thụ, nhìn xe ngựa chạy như bay đến cũng không tránh không né. Tuấn mã kia bốn vó dừng lại, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hí vang. Y đi tới chính giữa bình tĩnh mà nhìn vào trong xe ngựa, không hỏi hắn làm thế nào mà tìm được đến nơi này , mở miệng nói: “Lâu lắm không gặp, Đinh lâu chủ.”

Một bạch y nam tử từ trên xe ngựa bước xuống, hắn đạp tuyết mà đến, phảng phất cùng trời đất này là một, hợp thành một mảnh tuyết trắng.

Đinh Thánh không phải một mình tới đây, theo sau hắn là một lão giả bước đi tập tễnh, nhìn qua gần đất xa trời, chỉ có đôi mắt còn chút tinh quang.

“Chúng ta không nên đi vào trong cùng mà ước chừng mấy dặm nữa phải trở ra.” Lão giả thay đổi giọng nói, truyền vào tai Đinh Thánh, “Tình hình cụ thể bên trong còn chưa biết được.”

Hai ngày trước sương mù nồng đậm vô cùng, cho đến hôm nay mới tiêu tán một chút.

Lâm Tầm dẫn đường ở phía trước, vượt qua tầng tầng sương mù bố trí phòng thủ. Mơ hồ có thể nhìn thấy phía trước có một ‘sinh vật’ kỳ lạ, thân thể vặn vẹo, lại không nhúc nhích.

Đinh Thánh bước đi thong dong, bên trong tay áo có chút bột phấn rơi xuống, sương mù dày dặc vừa mới chạm một chút, liền giống như nước cọ rửa đầu nhọn bút lông, từng tầng từng tầng nhạt dần, khuếch tán ra ngoài. Trong chốc lát, ánh mặt trời ấm áp chỉ còn không khí lưu lại một mùi hương kỳ dị nhàn nhạt.

Sương mù dày đặc rút đi, nhìn rõ được tất thảy, ‘sinh vật’ dữ tợn này lại là một kiến trúc hình bông hoa mẫu đơn, màu trắng pha chút hồng sắc, cánh hoa nở vô cùng phức tạp quanh co, dưới ánh mặt trời, đẹp đến không gì sánh được.
Mẫu đơn trước nay luôn là hoa trong các loài hoa, ung dung hoa quý, sang hèn cùng hưởng.

“Khi ta lần đầu nhìn thấy Đinh lâu chủ, liền cảm thấy ngươi hẳn là nên ở một nơi như vậy mới đúng.”

Lâm Tầm nhìn tòa kiến trúc hình mẫu đơn trước mắt, ngâm nga nói: “Chỉ có mẫu đơn mới thật quốc sắc, mùa hoa nở động kinh thành.”

Nghe được câu thơ như vậy, trong mắt hắn chợt trào ra sát ý, ánh mắt như đao sắc bén hỏi thăm về hướng Lâm Trầm.

Nhưng y từ đầu đến cuối chỉ chắp tay đứng đó, gió thổi mái tóc y phấp phới, ánh mắt tinh tế lại thuần túy, không lẫn nửa phần giả dối.

Bỗng nhiên, Lâm Tầm hơi nghiêng mặt, “Muốn vào xem....một chút không?”

Đinh Thánh không trả lời, cũng không cự tuyệt.

Dọc theo đường đi, chỉ nghe một mình Lâm Tầm nói chuyện, “Đinh lâu chủ hẳn còn nhớ rõ lúc chúng ta tỷ thí, ngươi thua phải bái ta làm thầy.”

Lòng hiếu kỳ nhạt nhẽo của Đinh Thánh lúc này liền có chút hứng khởi, kiếm khách giống Lâm Tầm này chỉ cần thoáng xua tay một cái, liền có hàng loạt thiên tài chen chúc mà đến, vì sao phải chấp nhất với hắn như vậy? Mà kiếm khách thường thích độc lai độc vãng, cách thu đồ đệ như vậy xưa nay chắc cũng là người đầu tiên.

“Tay.” Bước chân Lâm Tầm đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với hắn.

Đinh Thánh thật cũng muốn nhìn một chút y còn có thể làm ra trò xiếc gì, phối hợp đưa tay ra.

Lấy tay làm kiếm, trong hư không vẽ ra một đường, lòng bàn tay như ngọc bị kiếm khí vẽ ra một vệt máu, ngón tay Lâm Tầm dính một chút máu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái tuệ kiếm, phết lên mặt ngoài ngọc hoàn.

Khi y dùng tay dính máu kia trong nháy mắt, chẳng những là lão giả mà Đinh Thánh sắc mặt cũng biến đổi. Nhìn biểu bình Lâm Tầm dường như không thể tin được.

Trong nháy mắt vết máu dính trên ngọc hoàn,tuệ kiếm ẩn ẩn phát ra một trận lam quang từ trong tay y bay ra, bay đến lòng bàn tay Đinh Thánh.

Lâm Tầm quan sát, cảm thán lấy máu nhận chủ thật thần kỳ.

“Lễ bái sư.”

Lâm Tầm mặt vô biểu tình nói, vì cúi đầu, y không nhìn thấy biểu tình của hắn trong nháy mắt biến hóa.

Đinh Thánh nhìn tuệ kiếm trong tay, trên ngọc hoàn thế nhưng cũng khắc hình mẫu đơn, xinh xắn tinh xảo, sinh động như thật.

“Nó rất xứng với ngươi.” Lâm Tầm chậm rãi nói: “Nói đến cũng thật kỳ quái, cho dù là tòa kiến trúc, đến tuệ kiếm này cho ta cảm giác, đều có chút giống cảm nhận lần đầu tiên thấy ngươi.”

[Hệ thống: Sử dụng kiếm khí một trăm linh thạch, chế tạo tuệ kiếm một ngàn linh thạch, xin ký chủ phải trong thời gian quy định trả lại.]

“Ngươi có thể đi dạo mọi nơi, ta chốc lát còn có chút việc.” Nói xong câu đó, Lâm Tầm như là cái gì cũng chưa phát sinh, một người yên lặng đi xa, không lại đi chú ý Đinh Thánh phía sau. Y đi tới một góc hẻo lánh không người, dùng phù đưa vị trí cho Tô Hưng Bang, cũng dặn hắn khi đến nhớ mang chút linh thạch.

Y đi tiêu sái, để lại Đinh Thánh một người im lặng đứng thật lâu. Không biết thời gian qua bao lâu, khóe miệng hắn có một tia trào phúng, “Thế mà lại lấy mẫu đơn ra so sánh ta.”

Bạch phát lão giả phía sau nghe vậy trong mắt mang theo kính sợ cùng thương hại.

“Càng buồn cười chính là người này không sợ máu độc của ta.”

Lòng bàn tay hắn hạ xuống, một giọt máu nhỏ xuống trong tuyết giống một ngọn lửa mãnh liệt nổi lên, tuyết bị đốt thủng, đất ở phía dưới lớp tuyết nháy mắt biến thành màu tím đen, không có một chút sức sống, chỗ đất bị máu nhuộm này, sau này sợ là một ngọn cỏ cũng khó mọc.

“Sáng như lửa sao…?” Hắn nhìn tuệ kiếm trên tay, mẫu đơn phía trên vẫn tốt đẹp, “Hay là thiết cốt băng tâm?”

…...

Lâm Tầm không biết mình nhấc lên sóng gió như thế nào ở trong lòng Đinh Thánh. Giải quyết xong vụ linh thạch, tùy ý tìm chỗ chợp mắt.

[Hệ thống: Máu hắn có kịch độc, nếu không phải ngươi có kiếm cương hộ thể, đã sớm hóa thành một vũng máu loãng.]

Lâm Tầm nghiêng nghiêng đầu, điều chỉnh một góc độ thoải mái, “Ít nhất kiếm cương này là miễn phí, hiệu quả cũng không tồi.”

Hệ thống không phủ nhận, thật lâu sau: [Ngươi làm sao biết bản thân không sợ độc?]

Lâm Tầm, “Ở Túy Tiên lâu ta khiêu khích Đinh Thánh như vậy, hắn không có khả năng buông tha ta dễ dàng, ước định dùng độc trong tỷ thí chỉ có thể phong ấn linh lực, không chứng minh sau khi kết thúc tỷ thí hắn không thể dùng độc muốn mạng ta. Nhưng mà ngươi cũng không đưa bất luận cảnh cáo nào, ta từ trong lâu bình yên vô sự đi ra.”

[Hệ thống: Hắn muốn mạng ngươi, ngươi lại tặng cho hắn mẫu đơn, ám chỉ hắn sáng chói như hỏa, thiết cốt băng tâm.]

Lâm Tầm mở mắt ra, nhíu mày: “Ngươi lý giải như thế này?”

[Hệ thống: Vậy có thể giải thích như thế nào?]

“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

Đây mới là cách lý giải chính xác?

Vưu vật nhân gian, sang hèn cùng hưởng, chí hướng nguyện vọng nhân sinh cao cỡ nào!

[Hệ thống:…..]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro