Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn trăm thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, y phục thướt tha theo hàng lối thẳng tắp đi vào cửa cung, trong các nàng đều là những nữ hài ở độ tuổi mười lăm mười sáu, đang độ tuổi thanh xuân, hương phấn phiêu tán trong không trung, đã rất lâu trong cung không có một ngày rầm rộ như vậy.

Lâm Tầm ngồi ở một góc khuất, theo lý thuyết ngày tuyển tú y không nên xuất hiện, nhưng sau khi thân phận Nhị hoàng tử bị phế, một số quy củ y cũng không cần phải tuân thủ.

Ba người Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thái hậu ngồi ở giữa, Lâm Tầm đứng vị trí đầu tiên bên trái, thân mình bị Lý công công đứng đằng trước chắn mất phân nửa.

Theo bậc thang cao cao xuống dưới, là những khuôn mặt non nớt.

Lâm Tầm dùng ánh mắt quái dị quét qua Thần Hàn, tuy nói tuyển tú quy định chỉ có thiếu nữ trước mười sáu tuổi mới có thể tham gia, nhưng đến lúc thật sự tận mắt thấy những nữ hài còn nhỏ hơn mình này, Lâm Tầm thật sự không biết nên nói gì.

Người chấn động nhất hẳn là Thần Hàn.

Hắn ngồi ở chỗ cao nhất, phía dưới một mảnh sóng gió mãnh liệt, theo phong trào thân thể đẫy đà, để lộ nửa bộ ngực sữa nghiễm nhiên đã trở thành xu hướng.

Thái hậu đã hơn 50 tuổi, từ khuôn mặt có thể nhận ra mỹ mạo thời tuổi trẻ, ánh mắt của nàng nhu hòa, tựa như một người mẹ hiền nhất trên thế gian, nhưng trong khí chất đoan trang cơ hồ lại mang theo tia sắc bén.

Cả đời Thái hậu có thể nói là truyền kỳ, nàng không có con nối dõi, nuôi nấng một Thái tử hai lần đều suýt nữa bị phế truất, cuối cùng mới có thể ngồi vào vị trí bây giờ.

Lâm Tầm thu hồi tầm mắt, khi Thần Hàn cho người thúc giục cổ trùng trong cơ thể tiên hoàng, phỏng chừng Thái hậu cũng biết, chẳng qua chọn im lặng ngầm đồng ý.

Phu quân và vinh hoa phú quý, nửa đời an ổn, nàng chọn vế sau.

“Ai gia thấy những hài tử này đều rất tốt, dung nhan đẹp đẽ, rất dịu dàng.”

Lý công công đúng lúc nói: “Những người này đa phần là nữ nhi của những quan gia.”

Thái hậu gật gật đầu, hiển nhiên rất là vừa lòng.

Khóe miệng Thần Hàn cứng đờ, may mắn Giang Ngọc không ở chỗ này, nếu không không biết đã cười hắn bao nhiêu lần, những nữ tử dưới bậc thang, liếc mắt nhìn qua mỗi người dường như còn cao lớn hơn hắn hai lần.

Người thoải mái nhất phải nói tới Lâm Tầm, cơ thể y hơi nghiêng về đằng sau, dựa lên ghế, thảnh thơi nhìn dưới đài.

Hơn trăm tú nữ chia làm mười nhóm, một nhóm lên một lượt, nếu Hoàng thượng nhìn trúng ai, Lý công công sẽ khoanh một cái vòng trong màu đỏ trên danh sách.

Trước mắt đã tới nhóm thứ tư, mí mắt Thần Hàn cũng chưa nhảy một cái nào, tựa hồ hoàn toàn không để bụng.

Thấy thế mày đẹp Thái hậu nhăn lại, vừa định nhắc vài câu, liền thấy môi Thần Hàn giật giật: “Người thứ tư bên trái.”

Thái hậu nhìn qua, là một cô nương diện mạo thanh tú mỹ lệ, sắc mặt lại trắng quá mức, nhìn qua thân thể không tốt lắm, đặc biệt là so với các nữ tử còn lại, có vẻ vô cùng yếu đuối.

Tuy nàng không phải thấy rất hợp mắt, nhưng nghĩ đến có lẽ Hoàng thượng thích kiểu yếu đuối nhìn thấy liền thương, nên cũng gật đầu theo.

Hoàng hậu thì lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn không đổi sang thích kiểu béo phì, quả nhiên Hoàng thượng vẫn thích nữ tử gầy nhỏ.

Lâm Tầm cười lên, nghiêng mặt, vừa lúc đối diện với đôi mắt Thần Hàn liếc qua đây, lại ngồi ngay ngắn lại.

Hình như bị phát hiện rồi.

Y trộm làm một động tác nhỏ, Thần Hàn nhìn theo hướng ngón út y chỉ, nhìn thấy một thiếu nữ, đĩnh đạc đàng hoàng, nhu nhược động lòng người, xuất sắc nhất trong đám nữ tử.

Thần Hàn cho ánh mắt: “Kia là ai?”

Lý công công: “Là Địa Châu tiến cử tới,” lão nhìn vào danh sách: “Liễu Yên, mười sáu tuổi, người Kinh Châu.”

Thần Hàn gật đầu, Lý công công liền khoanh vào tên Liễu Yên.

Sau đó lại lục tục ba người, ba người này đều là thiếu nữ châu tròn ngọc sáng.

Đối với kết quả lần tuyển tú này, Thái hậu khá vừa lòng, so với tình huống nàng dự đoán thì tốt hơn rất nhiều, thậm chí nàng đã âm thầm đem vài tú nữ vào cung của mình, chờ một thời gian mới nói.

Màn đêm buông xuống nhưng Thần Hàn cũng không triệu bất kỳ ai đến thị tẩm, nhưng không có ai chậm trễ hầu hạ những tú nữ này, tất cả mọi người đều cho rằng, những người được ở lại sau này ắt sẽ được sủng ái.

Đêm mát mẻ sao trời sáng rọi, các công trình trong cung lúc xây dựng luôn được chú trọng, như Đông Cung tương ứng với sao Tử Vi, tẩm cung hoàng đế theo quy tắc xây ở Liêm Trinh, dưới sao Võ Khúc.

Nhưng chỗ ở của Tô Tần, trên bầu trời chỉ có vài ngôi sao nhỏ đến không thể nhỏ hơn, có khi vừa ngắm được một lát thì lại bị một tầng mây che mất.

Tô Tần một thân bạch y sạch sẽ, ngồi ở trên thềm đá đọc kinh, tóc dài thỉnh thoảng bị gió thổi lên, cả người tràn ngập tiên khí.

Ở một chỗ rất gần hắn, Lâm Tầm cũng ngồi trên thềm đá, gặm dưa hấu, lúc ăn được một nửa, duỗi tay túm túm quần áo Tô Tần: “Nhất định là phụ hoàng đã biết.”

Tô Tần cúi đầu nhìn một dấu tay nước dưa hấu trên tơ lụa màu trắng, cầm sách dịch sang chỗ Lâm Tầm với không tới.

“Ngươi làm quá rõ ràng rồi.” Tô Tần cúi đầu đọc sách, ngữ khí rất tùy ý.

Lâm Tầm: “Cổ trùng thích nhất là máu người, những tiểu cô nương trắng trắng mềm mềm đó không phải là người chúng ta muốn tìm.”
Y bỏ vỏ dưa hấu xuống, nói: “Ngoài ba thiếu nữ hơi béo kia ra, trong hai người còn lại nhất định có người bị trùng sư khống chế.”

“Là cả hai cũng không phải không có khả năng.” Tô Tần ngẩng đầu: “Canh giờ hiện tại, ngươi nên đi ngủ rồi.”

Lâm Tầm đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trận tiếng động nho nhỏ.

Đông, đông, đông.

Y che ngực lại.

[  Hệ thống: Cổ vương của ký chủ háo sắc, lúc ban ngày bị nhan sắc những cô nương đó kích thích, bây giờ đang bước vào kỳ xao động. ]

Lâm Tầm: “Không cần ngươi nói ta cũng biết.”

Y gắt gao đè lại vị trí dưới trái tim, có thể cảm nhận được hộp nhỏ trong ngực đang va chạm mãnh liệt.

Một bàn tay lành lạnh đưa tới, nắm hai má Lâm Tầm, làm y há miệng ra.

Tô Tần nhìn màu sắc mắt và tưa lưỡi: “Không trúng độc.”

Hắn vừa lại gần, rung động trong hộp sắt càng dữ dội.

“Tránh ra.” Lâm Tầm cắn răng.

Tô Tần đứng tại chỗ nhìn y, nhẹ giọng nói: “Có âm thanh.”

Lâm Tầm miễn cưỡng kéo khóe miệng lên: “Đó là tiếng tim đập của ta.”

Đúng là tiếng thình thịch, thình thịch, nhưng không phải tiếng tim đập.

Cánh tay bị hắn cầm lấy, không có ngăn trở, một tàn ảnh màu trắng bay ra, dùng mắt thường thì chỉ thấy một chấm trắng.

Bộp.

Điểm trắng bị hai ngón tay vững vàng kẹp lấy, Tô Tần nhìn sâu trắng qua khe hở của ngón tay, hỏi: “Ngươi nuôi?”

Lâm Tầm giữ nguyên nụ cười.

Sâu mập mạp dù đã bị kẹp lấy, nhưng vẫn không dừng lại, dùng đầu và đuôi cuốn lấy ngón tay Tô Tần, cọ lên rồi cọ xuống, từ trái lại qua phải.

Hiển nhiên Tô Tần chưa gặp qua loại vật kỳ lạ này bao giờ, nhìn kỹ con mới bắt được trước mắt: “Ngược lại quả là có chút thú vị.”

Dường như lúc hắn vừa nói xong, con sâu béo tròn chợt căng thẳng, giây tiếp theo ngón tay Tô Tần liền có một chất lỏng dính nhớp.

Cơ thể hắn trực tiếp hóa đá.

Lâm Tầm: “…… Ngươi nghe ta nói.” Y đứng lên, tay đặt lên mu bàn tay Tô Tần: “Thả lỏng, hít sâu, đừng kích động.”

Ngay lúc cơ bắp Tô Tần thoáng có chút thả lỏng, Lâm Tầm nhanh chóng bắt lấy cổ vương của mình, vọt vào gian phòng ở giữa rồi khóa lại.

Y không hề nghi ngờ gì, nếu chậm chút nữa, con sâu ngốc này hẳn sẽ phải chết giữa đường.

Dù thế nào thì nó cũng do ‘vốn máu’ của mình nuôi thành.

Lâm Tầm nhìn cổ vương mềm thành một cục, thở dài: “Nếu muộn xíu nữa, ngươi ắt hẳn đã bị hắn bấm đứt.”

Ngoài phòng, Tô Tần nghe một câu như vậy, khuôn mặt đen xuống, đi lên bậc.

Cửa tự mở ra, trong ngực bị một cục giấy ném vào, cửa lại bị đóng vào lần nữa.

Mở cục giấy nhăn nhúm ra, giấy trắng mực đen, rõ ràng là giấy nợ trước đó Tô Tần viết cho y.

Trong phòng có giọng nói xấu hổ truyền tới: “Nợ lúc trước, xóa toàn bộ.”

Tô Tần nhìn chằm chằm tờ giấy trong chốc lát, tính tính chút gia sản còn lại, xoay người rời đi.

Bên trong cánh cửa.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, Lâm Tầm nhẹ nhàng thở ra, cất cổ vương vào hộp, hạ quyết tâm, thứ này không thể giữ lại. Thời kỳ ấu trùng đã như vậy, nếu trưởng thành rồi, Lâm Tầm rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp.

……

“Ngươi muốn xuất cung?”

Thần Hàn nghiêm mặt, nhìn Lâm Tầm khó có được lúc nghiêm túc, nhíu mày: “Bên ngoài bây giờ không an toàn.”

“Ta biết.” Từ sau khi quận chúa Xương Nhiên lan truyền tin đứa con trong bụng là của y, sát thủ Liên Quốc phái đến, vẫn luôn giấu ở chỗ tối, tùy thời lấy mạng y.

“Chỉ đi mấy ngày thôi,” Lâm Tầm nói: “Nếu phụ hoàng không yên tâm, có thể phái một người đi theo.”

Thần Hàn vuốt ve ngọc ban chỉ trên tay, nhìn không ra biểu tình gì: “Ngươi muốn nhị ca hộ tống ngươi.”

Lâm Tầm: “Phụ hoàng đương nhiên cũng có thể hỏi ý kiến đương sự một chút.”

Hỏi Giang Ngọc, Giang Ngọc tất nhiên sẽ không từ chối, khó có một lần có thể kéo gần cảm tình với con trai, hắn làm sao sẽ cự tuyệt.

Thần Hàn hơi đau đầu, với tính cách Giang Ngọc còn hay gây chuyện hơn Lâm Tầm như vậy, cho ra ngoài chính là một cái tai họa.

“Không được.” Ngữ khí hắn nghiêm túc.

Lâm Tầm: “Vì sao?”

Thần Hàn: “Trong những tú nữ tuyển lần này, có khả năng có người bị trùng sư điều khiển, trẫm cần người hộ giá.”

Lâm Tầm:……

Giằng co hai ngày, rốt cuộc Lâm Tầm cũng giành được thắng lợi, được phê chuẩn ra khỏi cung bảy ngày.

Cơ bản thì y cũng không làm gì, tuyệt thực còn chưa được hai ngày, Giang Ngọc liền nhận được tin tức, sau khi biết được tiền căn hậu quả, tức giận đến tay cũng run lên, một cơ hội cùng con trai bồi dưỡng tình cảm tốt như vậy, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ.

Lâm Tầm không biết cụ thể đã xảy ra cái gì, nhưng  lúc Thần Hàn cho y đi, đã đưa y rất nhiều ngân lượng, cũng dặn dò y trên đường cẩn thận, đi sớm về sớm.

Thấy sắc mặt Thần Hàn tái nhợt, sợ là lại bị nhiễm phong hàn rồi, Lâm Tầm khó có được lúc sinh ra chút áy náy.

“Ám vệ trong cung có thể vòng một vòng ngoài hoàng thành, ngay cả độc y Tô Diệu Xuân cũng âm thầm quan sát.” Giang Ngọc lạnh lùng vạch trần hắn: “An nguy của hắn ngươi cơ bản không cần phải lo lắng.”

Nháy mắt hai mắt Lâm Tầm hiện lên vẻ ghét bỏ.

Thần Hàn nghiêm mặt nói: “Vì thiên hạ thương sinh, trẫm phải bảo trọng long thể.”

Cùng Giang Ngọc đi, bèn không cần phải đặc biệt cẩn trọng.

“Muốn đi đâu?” Đối với Lâm Tầm, ngữ khí Giang Ngọc không khỏi nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Thưởng thức phong cảnh tái ngoại hay là đến Giang Nam du xuân?”

Lâm Tầm: “Vô Ưu Sơn Trang.”

Hai mắt Giang Ngọc nhíu lại: “Tới đó làm gì?”

Lâm Tầm cười vô cùng ngoan ngoãn: “Bán một vật cho người ta.”

//Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Lâm Tầm: Ở Vô Ưu Sơn Trang, ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải ở trên một mỏm nham thạch trên hồ.

Tà Vương: Hay cho một cái Vô Ưu Sơn Trang, chờ đó, ta đây liền cho ngươi đóng cửa!//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro