Chương 75 -76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 75 

Trong lúc vô tình chuyện của Nhị hoàng tử đã dẫn đầu trào lưu, giờ đang ở Mộng Viên làm khách, bồ công anh của Tô Tần mọc những ngọn mầm xanh nho nhỏ, sống sót lớn lên.

Thời tiết rất tốt, Lâm Tầm cười vô cùng vui vẻ, nghĩ không biết đến khi nào thì bồ công anh này mới lớn hoàn toàn, sau đó có thể pha chút trà uống, đang suy nghĩ xa xăm, sắc mặt Tô Tần đen như bầu trời trước bão.

"Ngươi biết ngươi đang làm gì không?" Tuy là Tô Tần, cũng không khỏi đau đầu, chuyện này cũng có phần ra sức giúp đỡ, nói là đồng lõa cũng chẳng sai.

Lâm Tầm không cho là đúng nói: "Chỉ là đang cảnh cáo Thái tử điện hạ của chúng ta an phận chút thôi mà."

Hai chữ ' chúng ta ' cảm thấy rất thân cận, nhưng lại có chút xa cách.

"Ta cho rằng ngươi là một người thông minh," Giọng Tô Tần lạnh lẽo: "Hủy hoại thanh danh bản thân để tạm thời áp Thái tử xuống một bậc, ngày nào đó đối với ngươi sẽ là trăm hại mà không một lợi."

"Là không có lợi đối với người ngồi trên cái ghế kia," Lâm Tầm tiếp lời hắn, cuối cùng, ngữ khí chậm lại: "Ta cảm thấy cần phải sửa lại điểm này một chút."

Ánh mắt Tô Tần nhìn chằm chằm y: "Một khi Thái tử kế vị, ngươi muốn bảo toàn bản thân bằng cách nào?"

Nghe vậy Lâm Tầm im lặng chốc lát, đi đến trước mặt hắn, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai hắn, "Hao tổn tâm tư nhiều quá cũng ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần, ngươi giữ gìn thân thể, sống lâu trăm tuổi thì tốt rồi."

Cho dù Tô Tần và Đinh Thánh đến tột cùng có phải là một người hay không, nhưng trải qua thế giới trước đó, mạng người này tốt hơn y nhiều, vóc người cũng cao hơn y, nhìn dáng vẻ bên ngoài, sống cũng dai hơn y.

Buổi tối y không về cung, mà là ở lại Mộng Viên, Lâm Tầm ngủ rất sớm, trong mơ, y ở một chỗ rất xa hoa, dù là vô số cung điện cổ xưa, so về trang trọng, cũng giống như con kiến dưới chân. Y đứng ở trung tâm, dưới chân tối đen, vô số đôi mắt từ trên nhìn xuống y.

' Kẽo kẹt. '

Gió thổi bật cánh cửa sổ đã đóng kín ra, âm thanh làm Lâm Tầm đột nhiên mở to mắt, giật mình tỉnh dậy, toàn thân đã đầy mồ hôi lạnh ướt sũng.

Ngón tay thon dài che lại hai mắt, không hé ra chút nào, không biết qua bao lâu, y đứng dậy qua ngồi sát cửa sổ, đôi tay chống mép giường, hô hấp dồn dập.

Cho đến khi hết sợ hãi, y bình tĩnh lại, hỏi: "Ta còn bao nhiêu thế giới phải xuyên qua nữa?"

Trong căn phòng tối đen, giống như một mình y lẩm bẩm.

Ở nơi mắt thường không thấy, hệ thống đang nhắc nhở y.

[ Ký chủ hẳn là nên chuyên tâm nhiệm vụ trước mắt. ]

Nó như cái máy, trả lời một cách tiêu chuẩn, không cho người khác chút an ủi nào.

Lâm Tầm đi giày xong, đi đến góc phòng, tựa lưng vào góc, ánh mắt nhìn khắp căn phòng, trong lòng an tâm chút ít. Tấn công Tri Lâm có khó, nhưng cuối cùng Thái tử nhất định sẽ chiến thắng trở về, Liên hoàng khai chiến với ngoại vực, lại vơ vét sức lực tiền tài của nhân dân, Liên Quốc hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà.

"Quyền lực đã định." Y lẩm bẩm.

Yêu cầu duy nhất chính là, ngoài nhiệm vụ làm cho Thần Hàn thống nhất thiên hạ, còn phải để hắn ngồi lên vị trí cao nhất —— Thái Thượng Hoàng. Tính cách Thái tử không giống Thần Hàn, ngược lại vô cùng giống tiên hoàng, hỉ nộ vô thường, tính cách ương ngạnh, để hắn thừa kế một nước lớn sau này, sớm muộn Thần Quốc cũng sẽ trở thành Đông Đài thứ hai.

Nếu bây giờ dâng sớ yêu cầu Thần Hàn nỗ lực làm ra một Tam hoàng tử......

Lâm Tầm chủ động bóp nát ý nghĩ này, tuy ngày thường y làm việc không theo lẽ thường chút, nhưng cách con đường chủ động tìm chết còn rất xa.

Nếu có một ngày, cho đến khi y hoàn thành xong tất cả nhiệm vụ của các thế giới...... ánh mắt Lâm Tầm âm trầm, y nhất định phải tự mình đi vào nơi như vực sâu thường xuất hiện trong mơ kia, lạnh lẽo cổ kính, triệt để đánh vỡ im lặng trước đó.

Hôm sau, bởi vì tối qua ngủ không ngon, Lâm Tầm tự bắt buộc mình ngủ đến trưa.

Thấy mặt trời lên đúng lúc, y ở trong ổ chăn bấm tay tính toán, canh ba giữa trưa, mức độ tàn nhẫn lúc rời giường vẫn như vậy, mới rửa mặt thay đồ trong sự thống khổ gấp đôi.

Trên bàn bày cháo trắng rau xào, cùng với ánh mặt trời có vẻ rất yên vui, đây đều là thức ăn Tô Tần chuẩn bị, hắn ngồi ở một bên, nói với Lâm Tầm đang đi về hướng này: "Trước ăn một ít."

Nói xong, đưa tay ném một miếng thịt vào miệng con rắn độc màu sắc sặc sỡ.

Nhìn một bàn rau xanh bày trước mặt, lại quét mắt qua con rắn độc đang đắc ý phơi phới bên cạnh Tô Tần, Lâm Tầm giật mình, chỉ vào rắn độc nói: "Nó vậy mà lại ăn thịt."

Tô Tần không nâng mắt: "Ngươi cảm thấy rắn biết ăn chay sao?"

Lâm Tầm điều chỉnh nhịp thở lại, "Vậy sao của ta lại chỉ có vài miếng rau xanh?"

"Chiến trận ngày càng dữ dội, dân dưới hoàng thành ngày càng sợ hãi, người giàu thì đào hầm chứa của, chuẩn bị lánh nạn, giá bên ngoài tăng cao......"

Hắn nói chuyện khá là lòng vòng, lại không ngừng nói một tràng dài.

Lâm Tầm cắt ngang lời hắn, "Cho nên ngươi muốn nói gì thế?"

"Thịt rất quý."

Lâm Tầm:......

Qua thật lâu sau, cũng không thấy Lâm Tầm nói chuyện, sau khi nuôi xong Tô Tần đụng một cái vào đầu rắn, con rắn kia liền trườn đi, lúc đến chỗ rậm rạp, lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi, "Im lặng như vậy, không giống ngươi."

Lâm Tầm dùng tay nhúng vào nước trà, vẽ một ngọn núi trên bàn, sau đó yên lặng cúi đầu ăn cơm của mình.

Tô Tần: "Ý gì?"

Lâm Tầm húp một ngụm cháo, nuốt xuống nói: "Ta từng nghe người ta nói một câu như vậy, tương khán lưỡng bất yếm, chỉ hữu Kính Đình Sơn*, hiện giờ giữa ngươi và ta cách cả một ngọn núi."

(*Thơ Lý Bạch – Một mình trên núi Kính Đình:

Chúng điểu cao phi tận
Cô vân độc khứ nhàn
Tương khán lưỡng bất yếm
Chỉ hữu Kính Đình sơn
.

Dịch thơ:

Cao cao chim bay hết
Thơ thẩn chòm mây trôi
Nhìn nhau hoài chẳng chán
Còn núi Kính Đình thôi.
)

Cho dù là thế nào, cũng nhìn không thuận mắt.

Tô Tần gật gật đầu, lại hỏi y: "Là bởi vì một miếng thịt?"

"Đây là vấn đề về thịt sao?" Lâm Tầm chợt ngẩng đầu, cảm thấy mình quá nóng nảy, lại cúi đầu gắp đồ ăn.

Tô Tần mơ hồ nghe được trong miệng y lẩm bẩm câu ' rõ ràng không chỉ là một miếng thịt, ' cảm thấy buồn cười, nói: "Ngươi định ở chỗ này ở bao lâu?"

Lâm Tầm không chút nghĩ ngợi đáp: "Chết già."

Sau đó cả đời không qua lại với ngươi.

Lúc này hắn mới thật sự cảm nhận được oán niệm của người tham ăn, Tô Tần có chút kỳ quái nhìn chằm chằm Lâm Tầm, không hiểu một hoàng tử từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, sao lại có chấp niệm với thịt như vậy.

Thật ra lúc trước Lâm Tầm không chú ý đến cái ăn như vậy, nhưng qua Tu chân giới, con người không có việc gì bèn lôi đan dược ra ăn, ăn thiên tài địa bảo, mới làm y nhiệt tình với mỹ vị nhân gian như vậy.

"Một đêm ngươi không về cung, hiện tại quay về Liên hoàng nhất định sẽ nghi ngờ."

Lâm Tầm đặt đũa xuống, dùng khăn trên bàn lau lau miệng, động tác rất ưu nhã: "Lão không rảnh lo việc của ta, Liên hoàng ngu ngốc, cũng không thể cho rằng mấy thằng con gã cũng như vậy, bọn họ nhất định sẽ đoàn kết lại với nhau, tùy thời mà hành động."

Đứng dậy, Lâm Tầm ăn đã xong, y nhàn nhạt nói: "Một bên vừa muốn trường sinh, một bên phải đối phó với đám con của mình, làm sao còn chú ý tới ' công công ' nhất thời hứng khởi mà cất nhắc này."

Tô Tần thấy dường như y đã có chủ ý, liền không nói thêm gì nữa.

Buổi chiều, Tô Tần đi hái thuốc, Lâm Tầm đi theo sau hắn, lưng đeo cái sọt tay cầm cái cuốc nhỏ, dọc đường, không bỏ xót ngóc ngách nào dưới mí mắt, thấy rau dại liền đào bỏ trong sọt.

Sau khi về đến, Tô Tần nghiền một vài cánh hoa độc thành bột phấn, lại thêm một vài vị thuốc, Lâm Tầm kéo ghế qua, cạnh chân đặt cái chậu sắt, sắn ống quần ngồi cạnh hắn nhặt rau.

Dư quang Tô Tần thoáng nhìn qua y, tay đang phối thuốc run lên: "...... Thời gian thừa thãi như vậy, ngươi có thể đọc sách nhiều chút."

Lâm Tầm móc một quyển hướng dẫn nấu ăn từ trong ngực ra, lật ra đặt trên chậu, "Ta đang đọc."

Đáng được ăn mừng chính là, hồ nháo một ngày, cuối cùng Lâm Tầm vẫn phải về cung trước giờ cấm đi lại, vừa vào cung, đã thấy vài cung nữ bưng nước nóng bận rộn chạy qua chạy lại, y giữ một người quen trong đó, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Cung nữ bị giữ chặt hoảng sợ, thấy là Lâm Tầm, tay đặt trước ngực ấn một cái, "An công công, ngươi hù chết nô tỳ rồi."

Lâm Tầm: "Các ngươi vội vàng như vậy là muốn đi đâu?"

"Di Quý Phi đang sinh." Cung nữ nói.

Lâm Tầm nhíu mày: "Không phải là còn có một tháng à?"

"Từ lúc Hoàng Thượng phái binh đánh ngoại vực, nương nương đã bị động thai nhiều lần, thái y kê vài phương thuốc mới miễn cưỡng giữ lại được."

Lâm Tầm mím môi, Liên hoàng đánh đến chỗ nào của ngoại vực, chính là xoá sạch lòng mưu toan xưng vương xưng bá của quận chúa Xương Nhiên từng ấy, nàng nhận thấy, chiến dịch này kết thúc, vận số Liên Quốc cũng coi như đi đến điểm kết, mất đi nơi chống đỡ này, nàng muốn làm gì thì cũng như lấy trứng chọi đá.

Y bỏ cung nữ kia ra, đi về hướng đan phòng, Tế Sơ vẫn luyện đan như cũ, hắn hẳn là người bình tĩnh nhất trong cung này.

"Lúc trước ta từng xem mạch qua, là con trai." Nghe được tiếng bước chân đằng sau, Tế Sơ lên tiếng.

Lâm Tầm, "Đứa nhỏ này có thể giữ lại hay không còn khó nói."

"Đừng xem thường ý thức của con người, nó mạnh đến nỗi khó mà tưởng tượng" Tế Sơ nhàn nhạt nói: "Lúc trước ta ở trong đám cháy, cũng cho rằng bản thân không sống nổi, nhưng dục vọng báo thù lại để cho ta tìm được đường sống trong chỗ chết."

Lâm Tầm, "Ngươi cho rằng cả mẫu tử đều bình an?"

Tế Sơ gật đầu, "Sức khỏe Di Quý Phi vốn rất tốt."

Hai mắt hắn đã mù, lại quay lưng về phía Lâm Tầm, không có cách nào nhìn vẻ mặt đối phương, nhưng hắn có thể nghe thấy Lâm Tầm dùng một loại ngữ điệu kỳ quái nói: "Cha của quận chúa Xương Nhiên là An Bình Vương, nếu đứa nhỏ này có thể bình an ra đời, trên người nó cũng chảy dòng máu hoàng thất Thần Quốc."

Theo sau đó, một tiếng cười trầm thấp làm người ta lạnh gáy: "Tuy rằng Di Quý Phi nhiều lần muốn cho ta vào chỗ chết, ngược lại ta muốn đứa nhỏ này được thuận lợi sinh ra."

Lần đầu tiên thấy Lâm Tầm có một mặt như vậy, Tế Sơ cảm thấy có gì đó kỳ lạ nói không ra, cau mày lại, "Vì sao?"

"Chỉ là đột nhiên có ý tưởng như vậy thôi," người sau cười cười: "Có lẽ trong tương lai đứa nhỏ này sẽ chí cao vô thượng."

Mày Tế Sơ nhíu càng chặt, Lâm Tầm nở nụ cười hài hước, "Chỉ đùa một chút thôi."

Y đưa một chút rau dại ngon mà buổi chiều đã lặt sạch cho Tế Sơ, xoay người trở về phòng của mình, Tế Sơ nghe tiếng bước chân y càng ngày càng xa, dưới đáy lòng bỗng sinh ra một phỏng đoán đáng sợ.

Chí cao vô thượng, có thể cao đến nơi nào, không phải là ngôi cửu ngũ chí tôn sao?

Thật lâu sau, hắn lắc lắc đầu, cho rằng cái ý niệm chợt có này cũng chỉ là suy nghĩ, khó có thể thành hiện thực.

__________________________________________________________

Chương 76

Thần Quốc

"Hoàng Thượng." Lý công công ở ngoài điện cúi đầu khom người nói.

"Chuyện gì?" Tiếng Thần Hàn truyền đến từ trong điện.

"Quốc chủ ngoại vực phái sứ giả đến yết kiến."

Trong điện, Thần Hàn dừng phê duyệt tấu chương, Giang Ngọc ở bên cạnh ngồi trên mặt đất, không kiêng nể gì cầm bầu rượu ngửa đầu uống cho đã.

"Ngoại vực và Liên Quốc đang trong thời điểm mấu chốt, quốc chủ ngoại vực còn không quên phái người tới lôi kéo quan hệ," Thần Hàn long nhan phấn khởi, "Lòng trẫm rất vui."

Giang Ngọc ngước mắt khinh thường liếc hắn, "Trong điện này không có người thứ ba."

Loại đã hiểu còn giả hồ đồ này là diễn cho ai xem đây.

Thần Hàn lấy khăn ra ho khan vài tiếng, "Nhị ca hiểu lầm như vậy, trẫm thật sự không biết nên nói cái gì cho phải."

Hắn cau mày đứng dậy, bộ dáng như không biết cái gì, đi ra cửa điện, vẻ mặt khôi phục lại thành một đế vương trầm ổn lão luyện, "Sứ giả xa xôi vạn dặm tới Thần Quốc làm khách, trẫm sao có thể nhẫn tâm để người chờ lâu."

Lý công công hiểu ý, dẫn đường.

Nói là không muốn chậm trễ sứ giả, dọc theo đường đi Thần Hàn nào là ngắm hoa thưởng mộc, bước chân chậm rãi, đến lúc thấy sứ giả chính là nửa canh giờ sau rồi. (1h)

Người mặc phục sức đặc trưng của ngoại vực, trên mặt không lộ ra chút bất mãn nào, hành lễ một cái theo kiểu của ngoại vực: "Phụng mệnh quân chủ, tiểu nhân Mạnh Đạt, tới bái kiến Thần hoàng."

Thần Hàn đưa tay miễn lễ, "Mau mau đứng lên." Ngữ khí lại phiền muộn nói: "Lần Bái Quân Yến trước đó kết thúc bất ngờ, trẫm còn chưa giao lưu với quốc chủ một phen, thật là tiếc."

Cơ thể sứ giả run lên, cẩn thận nhìn nhìn Thần Hàn, lại cúi đầu, suy đoán có phải hắn đã biết cung nữ tham gia tuyển tú lần trước đã bị trùng sư khống chế hay không.

......

Liên Quốc

 Di Quý Phi bình an sinh hạ một vị hoàng tử, Liên hoàng cũng không vui quá mức, nhưng phong thưởng không ngừng, lúc Tế Sơ hiến đan, Lâm Tầm cũng đi theo vài lần, trạng thái Liên hoàng nhìn qua rất tốt. Trước đó không lâu, Liên Quốc và quốc chủ ngoại vực vốn muốn thắng lợi thì chấm dứt, ai ngờ quốc chủ ngoại vực phái sứ giả đến giao dịch với Thần Hàn, chỉ cần Thần Quốc đồng ý xuất binh, sẽ cúi đầu xưng thần, ngoại vực quy về dưới bảo hộ của Thần Quốc.

Liên Quốc vốn đã hao tổn nhiều ở các trận trước đó, dưới quân đội cường duệ của Thần Quốc và quân dân ngoại vực đang phẫn nộ, liên tục bại lui, ngay cả vài thành trì của nước mình cũng không giữ nổi.

Chiến bại không ngừng, nhưng Liên hoàng trước mắt sắp phải đối mặt với mất nước lại có thái độ thong dong khác thường, trong cung ca vũ thanh bình, ngoài cung khởi nghĩa nhiều lần bùng phát.

Những ngày còn lại, Tế Sơ không tốn thời gian ở đan phòng nữa, đan dược của hắn vốn có độc, hằng năm ở nơi luyện đan, nhiệt khí bốc hơi lên, có một phần khí độc xâm nhập vào cơ thể, làm cơ thể này ngày càng sa sút.

Cũng may hắn tinh thông y lý, có thể tự điều dưỡng bản thân, Lâm Tầm nhìn hắn nuốt vật đen sì xuống bụng mà không có biểu tình gì, không khỏi nói: "Bên trong cái này gồm cái gì vậy?"

Tế Sơ: "Gan cóc, mắt rắn, rết......"

Lâm Tầm đúng lúc nói: "Chúng ta vẫn nên nói chuyện khác đi."

Tế Sơ đặt chén xuống: "Hoàng tử Di Quý Phi mới sinh đặt tên là Mộ Yến."

Lâm Tầm hơi giật mình, "Mộ trong sáng nhớ chiều mong?"

Tế Sơ: "Mộ trong sáng ba chiều bốn."

Nơi xa có tiếng đàn vọng lại, Lâm Tầm đi ra cửa, hai mắt nghiêm túc: "Có chút khác thường ở đây, sắp thành một vua mất nước, vậy mà Liên hoàng vẫn có thể thờ ơ."

Tế Sơ: "Nếu lão thật sự muốn làm gì thì cũng vô dụng, chi bằng hưởng thụ một chút những ngày vui sướng còn lại."

Lâm Tầm lắc đầu: "Tốt xấu gì thì lúc còn trẻ Liên hoàng cũng là một người thông minh, người thông minh sẽ biết giành cho mình một đường lui tốt."

Nghi hoặc này vẫn luôn quẩn quanh trong lòng y, thẳng đến lúc về phòng, cũng không ngủ, một mình cân nhắc. Trừ phi có năng lực thông thiên, còn không Liên hoàng muốn vãn hồi kết cục này là không thể, nhưng làm một vương giả, tuy đã không còn khôn khéo lúc trước, nhưng cũng không phải là kẻ ngu dốt.

Lâm Tầm đi qua đi lại ở trong phòng, lát sau mở của sổ ra, ngồi xuống nhìn những ngôi sao vô tận, y thử nhắm mắt, rất nhanh đã bừng tỉnh, đây là nguyên nhân y không thích hoàng cung Liên Quốc, Lâm Tầm rất ít khi trộn lẫn tình cảm cá nhân với chuyện chính sự, nhưng mỗi khi đi lại ở hoàng cung Liên Quốc, y luôn có một loại cảm giác khó mà giải thích.

Nếu nói theo cách thông thường, chính là thiếu cảm giác an toàn.

Tựa như y sợ đi đường thủy, đặc biệt là biển, nơi này mang cho y cảm giác vô cùng không thoải mái.

Bỗng nhiên, đồng tử Lâm Tầm co lại, trong đầu như nắm bắt được dấu vết gì, y ngồi xổm trên mặt đất, gập ngón tay gõ gõ lên mặt đất, cẩn thận vểnh tai lên nghe, cảm thấy có chút không đúng.

"Có biện pháp nào để đo độ dày dưới đất không?"

[ Hệ thống: Không cần thăm dò nữa, bên dưới đã bị đào thông. ]

Lâm Tầm giật mình, lúc sau thấp giọng mắng một câu ' lão điên này', rồi ra khỏi phòng đi qua bên kia, "Tế Sơ, mở cửa."

Tế Sơ ban ngày uống thuốc, tinh thần bây giờ không tốt lắm, trong nháy mắt hắn mở cửa, Lâm Tầm cảm thấy toàn thân hắn đều tỏa ra khí đen.

Nguyên lai cái người nhìn như không ăn khói lửa này, sau khi rời giường cũng khó tránh khỏi tính nết không tốt.

"Ta tưởng ngươi nên biết không nên quấy rầy giấc ngủ của người khác, đây là một loại lễ tiết."

Lâm Tầm kéo hắn liền ra ngoài, "Thứ cho mắt ta vụng về, không nhìn ra ngươi còn bộ dạng muốn ngủ."

Tế Sơ: "...... Đó là bởi vì ta mù."

"Đại quân Thần Quốc ước chừng còn bao lâu sẽ đánh vào cổng thành?"

Tế Sơ: "Muộn thì ba ngày, nhanh thì......"

Lời hắn còn nói chưa xong, nơi xa có trên ngàn mũi tên hiệu lệnh bay thẳng trời cao, ánh sáng nhuộm cả nửa bầu trời.

Lâm Tầm buông tay áo Tế Sơ ra, sau khi nói câu ' mau chạy ra ngoài cung', tự mình quay đầu chạy qua hướng tẩm cung Di Quý Phi.

Tế Sơ bị bỏ lại tại chỗ: "...... Ta là một người mù."

Quẹo vào một nơi, vừa không để ý, liền đâm vào một cung nữ, tổ yến trong tay đổ đầy đất.

Theo ánh trăng, Lâm Tầm thấy rõ mặt nàng ta, là nha hoàn bên người quận chúa Xương Nhiên, ngày quận chúa Xương Nhiên hòa thân, nàng cũng theo qua đây.

Lâm Tầm: "Nương nương nhà ngươi đâu?"

Tiểu nha hoàn thổi thổi vết bỏng trên tay, có chút oán trách mà liếc Lâm Tầm một cái, "Bẩm An công công, vừa nãy nương nương được Hoàng Thượng phái người gọi đi rồi."

Lâm Tầm: "Tiểu hoàng tử đâu?"

"Điện hạ không chịu được gió, tất nhiên là ở trong phòng, An công công ngươi......" Lời còn chưa dứt, đằng sau có một hòn đá nhỏ bay đến, nện ở cổ nàng, tiểu cung nữ chân mềm nhũn ngất đi.

Một người từ trên đại thụ nhảy xuống, vóc người thấp lùn, Lâm Tầm thấy có chút quen mặt, đến gần mới phát hiện là người ở Vô Ưu Sơn Trang đề nghị đưa mình bay qua biển.

"Trang chủ phái ta tới đón ngươi đi." Hắn một bước nhảy đến cạnh Lâm Tầm, nói rõ ý đồ đến đây, sau khi nói xong còn đi vòng qua Lâm Tầm ba vòng, chậc chậc vài tiếng: "Tiểu tử ngươi quả thật rất có thủ đoạn, tự mình rời đi như vậy, mấy lão thần của Thần Quốc đó khá không hài lòng với ngươi, vài lần gián tiếp muốn Hoàng thượng khiển trách ngươi, sự việc khó đè xuống, khi Thái hậu ra mặt lại bình ổn một cách kỳ lạ."

"Ngươi có biết vì sao không?" Tên lùn hỏi y.

Lâm Tầm không có hứng thú đi vòng qua hắn, "Thì giờ của ta rất gấp."

Tên lùn đi theo sau y, thấy hứng thú nói: "Ta nghe nói một số đại thần làm vài chuyện không rõ ràng bị nắm thóp. Mà người bán đứng bọn họ, đều là một trong những hạ nhân thật thà trung hậu. Những phi tử trong cung cũng giống nhau, bị nha hoàn thái giám của mình bán đứng, Lý công công cũng góp sức trong đó."

Lâm Tầm không nói gì, tiếp tục đi.

"Liên phi nương nương thật đúng là người có thủ đoạn giỏi," một câu của tên lùn làm y đứng lại. "Đầu tiên là cố ý trúng độc làm bản thân rơi vào kết cục nửa sống nửa chết, ly gián phần tình nghĩa phu thê cuối cùng của Thần hoàng với Hoàng hậu, lại phái người núp bên cạnh mệnh quan và các phi tử, đáng tiếc một mảnh thâm tình của Tà Vương, so với si tình, Liên phi nương nương càng muốn con trai của mình có thể quân lâm thiên hạ."

Nhưng Lâm Tầm lại không có bất cứ phản ứng nào, "Ngoài ngươi, còn ai tới nữa?"

Thấy sự tình không phát triển theo hướng mình dự đoán, tên thấp lùn bĩu môi, nói: "Vạn Xà Vương."

Lâm Tầm gật gật đầu, tiếp tục đi về đằng trước.

"Vị kia mới sinh ra tiểu hoàng tử bị người đưa đi." Tên lùn nói: "Đại quân lập tức sẽ đánh vào cung, bên trong có thể có nhân mã trung thành với Thái tử, cẩn thận thừa dịp binh hoang mã loạn giết ngươi."

Lúc này Lâm Tầm mới ngừng lại tâm tư đi gặp tiểu hoàng tử, xác định bốn bề vắng lặng, thấp giọng nói: "May là người trang chủ Vô Ưu Sơn Trang phái tới là ngươi, dưới nền đất này đã bị đào rỗng, phỏng chừng chờ quân đội tiến đến cửa cung, Liên hoàng liền chuẩn bị đồng quy vu tận."

Hai mắt tên lùn tức khắc trừng đến tròn xoe, móc một cái ám tiêu từ trong tay áo ra, đưa lên miệng định thổi.

Lâm Tầm bắt lấy cổ tay của hắn, "Ngươi muốn làm gì?"

Tên lùn: "Đương nhiên là báo cho Vạn Xà Vương."

"Không cần lo lắng hắn." Lâm Tầm nói: "Rắn đều biết bơi."

"...... Ngươi xác định?" Tên lùn không yên tâm nói.

Lâm Tầm gật đầu, "Liên hoàng điên rồi."

"Nhìn ra rồi," tên lùn nói: "Lúc ta tới, thấy lão trói cả hoàng tử và phi tần ở trong điện."

Lâm Tầm nhìn hắn một cái: "Sao không nói sớm?"

Tên lùn thấy không sao cả nhún nhún vai, "Sống chết của bọn họ liên quan gì tới ta?"

Quan hệ giữa quận chúa Xương Nhiên và nguyên thân khá thân, thấy chết không cứu thì cũng không tài nào nói nổi, Lâm Tầm nói: "Vẫn nên đi xem thử."

Tên lùn vốn mặc kệ y, đi qua xem náo nhiệt, nhưng lúc gặp được, cũng không khỏi khiếp sợ một phen.

Trong điện đều là tiếng khóc, những vương công quý tộc ngày trước còn uy phong, hiện tại đều khóc lóc thảm thiết, trên tay Liên hoàng xách theo thanh kiếm, trên mặt đất còn có vài thi thể ăn mặc nổi bật.

Nhìn thấy Lâm Tầm, tròng mắt vẩn đục của Liên hoàng xoay chuyển, tựa hồ nhớ tới y là ai, "Tiểu An Tử." Lão ha ha cười vài tiếng, "Ngươi tới hơi muộn, ngươi xem, Thái công công đã đi trước một bước rồi."

Lâm Tầm thấy Thái công công ở sau cây cột, nửa dựa vào cột, đôi mắt mở to, một nhát kiếm đâm thủng lấy mạng.

Y cũng thấy quận chúa Xương Nhiên, nàng bị trói ở trên một cây cột, dưới bụng chảy đầy máu, sắp không sống được bao lâu, không biết có phải cảm nhận được gì không, nàng mở hai mắt, lông mi giống cánh bướm run lên, vô ý thức gọi ' An Yến. '

Lâm Tầm đi qua bên người nàng, duỗi tay che lại hai mắt nàng, nói nhỏ vào tai nàng: "Ngươi sẽ nhìn thấy hắn thôi."

Quận chúa Xương Nhiên dần dần nhắm mắt, thẳng đến cuối cùng, cũng không có câu nào nhắc đến con trai của mình.

' Ầm' một tiếng vang lớn cách đó không xa truyền đến, đó là tiếng cửa cung bị phá.

Liên hoàng mỉm cười đổ một viên thuốc từ trong bình ném vào miệng, "Cũng nghĩ đến đoạt giang sơn của trẫm."

Một hoàng tử ở dưới gọi ' phụ hoàng. '

Liên hoàng không để ý đến hắn đang gào, một mình đi lên bậc thang, ngồi vào long ỷ, "Nhưng trẫm có đan dược, có thể trường sinh bất tử."

Cách đó không xa có tiếng binh khí va chạm, Liên hoàng ăn tất cả đan dược xong, môi đã hơi hơi có chút phát tím, bỗng nhiên, lão ném bình thuốc ra ngoài, vừa lúc đập trúng trán của hoàng tử vừa rồi, trong nháy mắt trán của hoàng tử chảy máu tươi ròng ròng.

Liên hoàng thờ ơ tình trạng thảm thiết của hắn, đưa tay vặn một vòng ở chỗ dưới tay vịn, tiếng nổ ầm ầm từ bốn góc truyền ra, cùng lúc đó, mặt đất sụp xuống như tuyết tan vào nước, tầng tầng đất rạn nứt, mặt đất sụp đổ, nước ở dưới lòng đất điên cuồng phun lên.

"Trẫm," Liên hoàng nhìn một màn này, mở hai tay ra, càn rỡ cười nói: "Mãi mãi không già!"

Đối mặt với lão đang điên cuồng, mặt Lâm Tầm không có biểu tình đi qua bên cạnh tên lùn, người sau gật gật đầu với y, ấn cái nút bên hông xuống, sau lưng đột nhiên có đôi cánh tựa kim loại hiện ra.

Lâm Tầm hoài nghi nhìn cái cấu tạo quỷ dị này, cảm thấy dùng hai chân tự mình chạy ra ngoài vẫn tốt hơn, khi y chuẩn bị chạy cự ly vạn mét, tên thấp lùn không nói không rằng bắt lấy tay y, đôi cánh kim loại run rẩy vỗ vài cái, bay lên trời.

"Sao lại bay thấp như vậy?"

Với độ cao của họ, cũng cao hơn cung điện cỡ mười mét, tiếng phòng ốc công trình sụp đổ ầm ầm bên tai.

Tên lùn giải thích: "Ta nghiên cứu cánh để bay, chỉ tính trọng lượng của một người."

Ở giữa không trung, Lâm Tầm nhìn thấy hoàng cung bị nước nhấn chìm một cách rõ ràng, quân đội, cung nhân chạy tán loạn bốn phía.

Ở giữa trung tâm hoàng cung, hình thành một cái lốc xoáy. Y chỉ một nam nhân cả người chật vật, tóc tai bù xù, "Cái người kia có giống Vạn Xà Vương không?"

Tên lùn nhìn lại, vừa lúc đối diện với hai mắt của Vạn Xà Vương, rùng mình một cái, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh Vạn Xà Vương tức giận.

Cũng may Vạn Xà Vương không có quá nhiều thời gian chú ý hắn bên này, giờ phút này, hắn không giống như uy danh Vạn Xà Vương hiển hách, ngược lại như một con thỏ bị chấn kinh, đang gầm nhẹ ra đằng sau: "Bỏ tay ra!"

Lúc này Lâm Tầm mới chú ý tới, có một đôi tay đang nắm chặt cái đuôi thanh xà, Vạn Xà Vương và người nọ một ở đầu rắn, một ở đuôi rắn, bơi trong nước theo con rắn, ngoi lên lặn xuống.

"Tế Sơ?" Lâm Tầm sờ sờ cái mũi, có chút kỳ quái nói: "Không phải đã sớm nhắc hắn chạy trước rồi sao, sao còn ở trong cung?"

......

Trong một đêm, hoàng cung Liên Quốc biến thành một mảnh đại dương mênh mông, một số chỗ còn tốt thì chính là bị đổ nát thê lương, chìm vào dưới nền đất, cho dù là ngoại vực trước đó còn chiến tranh với Liên Quốc, cũng thổn thức không thôi.

Lâm Tầm lần nữa bước lên quốc thổ của mình, vừa lúc vào đầu thu, thời tiết mát mẻ, lễ hội chúc mừng rộn rã. Ngoại vực xưng thần, Liên Quốc diệt vong, thiên hạ chỉ còn bá chủ một phương.

Thần Hàn vội vàng xử lý mấy việc sau chiến sự, thân thể hắn càng ngày càng kém, đã có không ít tin đồn nhảm nhí truyền ra, Hoàng thượng ý muốn bỏ hết gánh nặng, chờ tình thế bình ổn sẽ truyền ngôi. Đồng thời, Thái tử vội vàng tạo danh thế cho bản thân, Lâm Tầm đột nhiên biến thành một người ăn không ngồi rồi, để đó không dùng tới ở trong cung.

Chiến sự kết thúc, một mình y cuộn ở chỗ Tô Tần cân nhắc làm sao nói với Thần Hàn lập con trai của quận chúa Xương Nhiên làm hoàng (vua). Đồng thời, y muốn suy xét lại tình huống hiện tại, một đứa trẻ mới sinh ra, chủ trì triều chính, căn bản là không có khả năng.

Dưới tình huống như thế sau khi Lâm Tầm hồi cung, việc đầu tiên là đi bái phỏng người, không phải ai khác, chính là Hoàng hậu.

Còn chưa đi tới cửa, liền có tiếng ném ly truyền ra, "Cái đồ vô dụng này!"

Khóe miệng Lâm Tầm nhếch một cái, Thái tử lúc này đi mượn sức triều thần, chẳng những sẽ làm tình cảm của Hoàng thượng với mình nguội lạnh, còn làm cho đế vương kiêng kỵ.

"Nương nương, Nhị hoàng tử tới." Có cung nữ bước đến nói.

"Mời y vào."

Lâm Tầm vừa vào cửa, liền có người đến rót trà, y hơi khom lưng với Hoàng hậu đang ngồi trên ghế, hành lễ.

Hoàng hậu nói: "Lễ của ngươi, bổn cung nhận không nổi."

Lâm Tầm ngồi xuống một bên, "Hoàng hậu nương nương nói đùa."

Hoàng hậu bỗng nhiên nhắm lại đôi mắt phượng, bộ dáng tựa hồ cực kỳ mỏi mệt, "Bổn cung trước giờ chưa bao giờ thua lần nào, ngay cả mẫu phi ngươi, cũng chỉ có thể là nói ngang nhau."

Lâm Tầm cũng không phủ nhận, dù cách làm việc ứng đối trong ngoài, nàng cũng có thể nói là một nữ nhân cực kỳ xuất sắc.

"Đáng tiếc bổn cung xem nhẹ ngươi rồi," Hoàng hậu nói: "Lúc trước ai mà không biết tính tình Nhị hoàng tử không tốt, nhẫn nhục chịu đựng, nào biết đâu rằng là đang giả ngây giả dại."

Lâm Tầm: "Xem ra ngài có tâm sự rất nhiều."

Hoàng hậu cúi đầu nhấp một ngụm trà, không đáp lại.

"Trong cung này, lợi hại nhất chính là phụ hoàng, tay hắn nắm thiên hạ, nắm quyền sinh sát, nhưng ngài đoán xem, người ta bội phục nhất là ai?"

Hoàng hậu cầm ly, hơi hơi dùng sức: "Là ai?"

"Đương nhiên là thái nãi nãi." Lâm Tầm ý gì nói đó: "Không tiếc hai chữ, bỏ được đằng trước, hưởng được về sau."

Thiên hạ vừa định, tính tình Thái tử muốn ngồi ngay lên ngôi vị hoàng đế, hắn hỉ nộ vô thường, không biết dùng người, cũng không đủ để ổn định đại thế, Hoàng hậu khẳng định là đã rõ sự thật này, chẳng qua là không muốn thừa nhận thôi.

Ngày xưa Thái hoàng Thái hậu bỏ tiên hoàng, cho con trai của mình đăng cơ, không biết đến tột cùng Hoàng hậu có thể tàn nhẫn đến mức độ này hay không, bỏ Thái tử, giữ được tuổi già vinh hoa phú quý.

"Con trai quận chúa Xương Nhiên được cứu trở về, bây giờ nuôi ở trong cung," thấy Hoàng hậu im lặng, Lâm Tầm không nhanh không chậm nói.

......

Một canh giờ, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, khi Lâm Tầm đi khỏi cung Hoàng hậu, ý cười trên mặt chưa giảm, tựa hồ đã đạt được hợp tác.

Lúc y sắp ra khỏi cửa, đằng sau có tiếng trào phúng truyền đến: "Bổn cung không thua, bởi vì Liên phi cũng không thắng, nàng ta so với bổn cung còn thật đáng buồn, kế hoạch sắp đặt hoàn hảo, hóa ra từ đầu đến cuối, con trai của mình cũng không theo ý nguyện thành đế, buồn cười, thật buồn cười!"

Lâm Tầm nhướng mày, cái ghế dựa kia thì có gì tốt, nhớ trước đây ở Tu Chân giới, y đại chiến Ngụy Thần, thiếu chút nữa đã được thăng thiên, nam nhân vai sánh vai với mặt trời.

Lá cây khô vàng bay xuống, thời kỳ nở hoa cũng đã qua, Lâm Tầm lại vô cùng thưởng thức, cho đến khi có một bóng hình không biết đã xuất hiện bên cạnh từ khi nào, "Thật sự cứ quyết định như vậy?"

Lâm Tầm ghé mắt, vừa lúc nhìn thấy góc nghiêng Giang Ngọc tuấn mỹ tà tứ.

"Nghe ý tứ của Hoàng hậu, nếu mẫu phi biết ta làm như vậy, hẳn sẽ rất đau lòng."

Giang Ngọc sờ sờ đầu y: "Đây là cuộc đời của con."

Bước chân Lâm Tầm hơi dừng lại, hỏi lại vấn đề lúc trước: "Mẫu phi nàng, còn sống ư?"

Giang Ngọc thở dài, lúc này đây cũng không giấu y nữa: "Trúng độc rất nặng, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."

Thấy biểu tình Lâm Tầm trầm xuống, Giang Ngọc cười lắc đầu đi xa: "Kết cục hiện tại đã coi là tốt nhất rồi, ít nhất mười mấy năm trước ta từ Liên Quốc bỏ mạng chạy đến đây, không tưởng tượng được tình cảnh như ngày hôm nay."

......

Thần hoàng thống nhất thiên hạ năm thứ nhất, chuyện Nhị hoàng tử Thần An Yến lấy thân phận thái giám lẻn vào Liên Quốc bị phơi ra, bị người có tâm tư sắp đặt truyền ra thanh danh hoạn quan gây loạn, cùng năm, Thái tử bị phế, con trai quận chúa Xương Nhiên được sửa họ thành Thần, được Hoàng hậu nuôi dưỡng.

Thần hoàng thống nhất thiên hạ năm thứ hai, thân mình không như trước, lập con trai quận chúa Xương Nhiên là Thần Mộ Yến làm Thái tử, cùng năm, truyền ngôi cho Thần Mộ Yến mới hai tuổi, triều chính vẫn do bốn vị đại thần phụ chính thay nhau xử lý, dựa theo ý chỉ của hắn, Thần Mộ Yến đủ mười hai tuổi, có thể tự mình chấp chính.

Nhưng người được mọi người bàn tán say sưa là Nhị hoàng tử, dù là sự tích bất kham hay công lao lập được, đều liên quan tới hai chữ hoạn quan. Thậm chí hiện giờ ở trong cung, vẫn mượn sức cung nhân, tạo thế lực cho riêng mình.

Lúc trước hệ thống yêu cầu trong vòng ba năm hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại đảo mắt đã qua hai năm rưỡi.

Lâm Tầm đợi ở trong sân, trước đó vài ngày, Tô Tần có được một gốc cây rất hiếm lạ, trồng ở trong sân, y ngồi ở ghế đá thưởng thức một hồi, ngoài cánh hoa là màu đen, thật sự nhìn không ra có cái gì đặc biệt.

"Hoa này cho vào trong nước sẽ hóa màu trắng, có tác dụng gây ảo giác." Tô Tần ngồi đối diện y giải thích.

Lâm Tầm: "Giá trị như thế nào?"

"Ngàn vàng khó mua."

"Phụ hoàng xây một phủ đệ ngoài cung tĩnh dưỡng, thường ngày hay chăm sóc hoa cỏ," Lâm Tầm nói: "Độ tuổi tâm tư của các ngươi đã đồng lòng như nhau rồi."

Y nhìn ra khoảng sân trống rỗng, "Chỗ ngươi nơi này, ngoài hoa và sách, hình như không còn đồ đáng giá gì."

Tô Tần liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói: "Còn có phòng ở. Gian ngươi đang ở này do thợ khéo nhất thiên hạ danh xưng Lỗ Cố tự mình làm, nó là do Lỗ Cố trước khi qua đời làm ra."

Lâm Tầm có chút kinh ngạc, y ở lâu như vậy, chưa bao giờ phát giác căn phòng này có gì khác.

Tô Tần dùng ánh mắt không biết nhìn hàng mà nhìn y.

Ban đêm, Lâm Tầm trở lại trong phòng, nhìn kỹ hồi lâu, ngoài kết cấu có chút khác, cũng không cảm thấy nó đẹp chỗ nào.

[ Hệ thống: Trong gian phòng này có ba gian mật thất, gian cuối cùng có 28 đạo cơ quan. ]

Lâm Tầm:...... Được thôi, là do y không biết nhìn hàng.

[ Hệ thống: Kiểm tra thấy ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, xin ký chủ trong vòng ba ngày phải rời đi. ]

Lâm Tầm: "Chọn ngày không bằng đúng lúc, đêm nay thì sao?"

[ Hệ thống: Ký chủ từng nghĩ muốn đi theo cách nào không? ]

Lâm Tầm: "Cái này có thể tự mình chọn hử?"

[ Hệ thống: Nhiệm vụ hoàn thành, đương nhiên là có thể. ]

Lâm Tầm nhíu đôi mắt lại, vui đùa nói: "Trước mắt mọi người, giống như thần thánh vậy, kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp."

[ Hệ thống: Có thể. ]

Nói xong, không trung có một trụ tia chớp thô to đánh xuống.

Tô Tần đang sắp đi vào giấc ngủ, nghe thấy một tiếng nổ vang, vội vàng đi ra cửa, giương mắt liền nhìn thấy nhà của mình bị một đường sấm sét đánh xuống hóa thành cột than......

//Tác giả có lời muốn nói: Tô Tần: "Ngươi không thể đi bình lặng một chút hả!"

Lâm Tầm:...... Ta cũng rất tuyệt vọng a.//

________

<editor cũng muốn nói: huhu, dạo này học online, bài tập nhiều quá thể, não chạy vòng vòng...>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro