phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô Danh giáo Nhật Quân, Nguyệt Hậu cải trang giá nhập vương phủ, đông tây nghe ngóng, tả hữu cân nhắc, lại gặp phải đủ thứ quái nhân phá rối.

Đủ loại kỳ dị hoang đường bất quá là vì Vô Danh giáo cùng Thần Tiên phủ tranh đấu gay gắt.

Ân oán gút mắt giữa hai bên chủ sự Vô Đế – Dạ Ngữ Hạo cùng Phụng Thiên Đế – Hiên Viên Dật đủ để biển trời cuồn cuộn, thiên hạ đại loạn.

Dạ Ngữ Hạo võ công mất hết, mà thiên diệp hồi thiên quả duy nhất có thể giải cứu lại ở trên tay đối thủ một mất một còn, Hiên Viên Dật.

Giang hồ hay thay đổi, người giang hồ cũng hay thay đổi.

Vòng lẩn quẩn nghìn kết trăm khấu đệ nhất vừa mới bắt đầu.

+++

Thiên hạ đệ nhất

Tập 1: Thiên hạ đệ nhất chi quốc sĩ vô song

~~Mở đầu~~

Thanh phong minh nguyệt, tố ảnh phân huy, dạ vãn mĩ lệ nhưng lại có chuyện không tương xứng.

Đá đá thiếu niên dưới chân, một thân huyết ô, bẩn đến không ra hình dạng, ngay cả mặt đều muốn thấy không rõ, cẩm y thiếu niên ngồi xổm xuống: “Uy, còn sống không?”

Thiếu niên giật giật, trường tiệp khẽ run, thật vất vả mới mở mắt ra. Vừa nhìn thấy cẩm y thiếu niên, hận ý cực độ trong mắt nhất thời vỡ toang ra, nếu cần hình dung thì đó là oán hận như ngũ hồ tứ hải.

“Còn sống a.” Cẩm y thiếu niên thú vị cười cười, hai tay nâng má, lại đụng tới ứ thanh trên mặt, đau đến phải hấp khẩu khí, lập tức sinh khí lại đạp thiếu niên trên mặt đất một cước. “Lần này ngươi thua ta một, bất quá ta thắng được ngươi cũng thực vất vả. . . . . . Khó được có người so được với ta.” Cẩm y thiếu niên cắn môi nở nụ cười. “Ta sẽ chờ ngươi.”

Thiếu niên nhắm mắt lại, không thèm nhìn cẩm y thiếu niên. Hắn cần thể lực, thể lực sống sót tại nơi lạnh vô cùng này, bằng không cho dù cẩm y thiếu niên buông tha hắn, hắn cũng sống không nổi.

“Uy, nhìn ta!” Thiếu niên cẩm y hô lỗ nắm lấy cằm thiếu niên, đưa mặt hắn quay lại trước mặt mình. Đột nhiên kinh ngạc thở dài: “Ngũ quan hoàn hảo nha. . . . . .”

Thối, thật sự là tên chết tiệt! Thiếu niên mạnh mở mắt ra, dùng ánh mắt nói như thế.

” Cần lưu lại ấn ký chứ. . . . . .” Cẩm y thiếu niên nở nụ cười. Vỗ về mặt của thiếu niên, chậm rãi cúi xuống, ở trong ánh mắt tức giận của thiếu niên, tay siết chặt, khoái trá mặt nhìn hắn vì thở không nổi mà thống khổ, môi trắng bệch. . . . . .


Đệ nhất hồi: Sơ nhiên phong hỏa.

By Thanh Tĩnh

____________

Võ lâm sử kí lời bình ở trang một ngàn hai trăm lẻ chín: trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình.

Gió thổi qua phía trước mấy trăm trang, mở ra một mảnh huyết khí, mỗi một trang bay qua đều lộ ra huyết lệ do ngưng tụ mà thành.

Trăm năm trước tiền triều thuần chính chưa kì, quần hùng tranh giành, vấn đỉnh giang sơn. Tại nơi binh hung mã loạn, gió lửa không ngớt, anh hùng cùng người tài giỏi xuất hiện lớp lớp, hào kiệt vô số kể, hào quang chói lọi mắt người, ví như lưu tinh quét qua vân lạc cũng không thể nói lên hết được. Nhân tài hùng khởi, phai nhạt, hùng khởi, lại phai nhạt, việc đời đổi thay như nước thủy triều lạc, không phải từng cơn từng cơn, mà là một đám lại một đám.

Vô luận người từng trải qua thời đại nhiệt huyết này cảm khái như thế nào, lịch sử nhìn chung cũng chỉ bất quá là phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, một quá trình tất yếu, tất yếu đến mức khiến cho hậu nhân cảm thụ không ra tâm tình của những người trong cảnh giang sơn thay thế. Tất cả thành công, thất bại, anh hùng, bạo chúa, ác liệt.

Rối loạn tới cực điểm, tất cả thế lực cũng đến lúc phân chia xong, quá trình thống nhất vĩ đại lại bắt đầu rồi.

Từ thiên hạ đến võ lâm cường tồn nhược vong, phân hoá xác nhập, dần dần, cá nhỏ bị ăn sạch, còn lại là giằng co giữa các thế gia môn phiệt.

. . . . . .

Chuyện cũ có lừng lẫy như thế nào đi nữa, cũng đều là giấc mộng trăm năm trước.

Hiện nay, Đại Đức Phụng Thiên năm thứ 7

—————————-

Lưu lão tiên sinh viết — Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh.

Sơn vô danh.

Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh.

Vô danh, thiên địa sơ khai.

Vô danh!

Núi vô danh!

Núi vô danh. Núi không phải vô danh. Chẳng qua là từ trăm năm trước trên núi có hơn một đám người, về sau không ai nhớ rõ nguyên danh của ngọn núi này. Tranh giành, chiếm đoạt, sau đó có tên là núi Vô Danh.

Núi Vô Danh, vô danh núi, Vô Danh giáo, giáo cũng vô danh.

Gần trăm năm đó, trong chốn giang hồ tuy tiểu loạn không ngừng, đại loạn lại không có, bảo trì gần trăm năm thái bình, nhao nhao truyền truyền, nghe nói cũng không phải do năng lực dẹp yên của triều đình, mà là bởi vì có một bang phái thần bí trong chốn võ lâm, bang phái vẫn mai danh ẩn tích, cho nên xưng là Vô Danh giáo. Ban phái này đã đặt nền móng sớm nhất, ngăn cơn sóng dữ, giúp võ lâm tránh khỏi một hồi hạo kiếp, lại lấy tài diệu thủ bổ thiên, vì võ lâm bảo trì nguyên khí, khiến hắc bạch lưỡng đạo cam bái hạ phong, nghĩ muốn phụng hắn làm minh chủ. Nhưng hắn không thích tiếp xúc chuyện vụn vặt của hồng trần, xin miễn hảo ý của mọi người. Mọi người mộ tài đức này, đều đem môn hạ đệ tử đưa đến làm môn hạ của hắn, hi vọng hắn chỉ điểm một phần, bởi rằng nhân số nhiều lắm, hắn liền sáng lập Vô Danh giáo, vì giang hồ ngày sau, nếu có mối nguy có thể giải cứu chúng sinh. Mà môn hạ đệ tử của hắn cũng trải khắp hắc bạch lưỡng đạo. Mỗi khi bang phái chuyển giao thế hệ, chưởng môn nhân đều tuyển ra môn hạ kiệt xuất nhất gia nhập Vô Danh giáo, bởi vậy, Vô Danh giáo mặc dù yên lặng vô danh, môn hạ đệ tử lại khắp các đại môn phái trên thiên hạ.

Lại có một truyền thuyết, tổ sư Vô Danh giáo này cũng không phải là giấu tài, không muốn nổi danh, mới âm thầm yên lặng làm việc. Trăm năm trước tiền triều chưa kì, quần hùng tranh giành, trong đó còn có một phần của tổ sư này, chính là cuối cùng gây ra sai lầm nghiêm trọng, thất bại trong gang tấc, thua dưới tay đương kim thiên tử, bất đắc dĩ mới thoái ẩn giang hồ. Nhưng hùng tâm chưa dứt, một mực âm thầm chuẩn bị. . . . . .

Vô Danh, thiên địa sơ khai. . . . . .

Lời đồn đãi như cây cỏ sinh sôi, che đậy hết thảy chân tướng dưới cây cỏ. Bởi vậy mọi người cũng chỉ có thể thuật lại, truyền nhau thuật lại, duy nhất có thể xác định chính là ở năm năm trước Vô Danh giáo rốt cục chính thức lộ diện trong chốn võ lâm. Điều khiển tối cao của Vô Danh giáo là Vô Đế, hai thủ hạ lệ thuộc trực tiếp Vô Đế là Nhật Quân cùng Nguyệt Hậu. Nhật thuộc sáng, Nhật Quân nắm trong tay bạch đạo; Nguyệt thuộc tối, Nguyệt Hậu chỉ huy hắc đạo. Hắc bạch lưỡng đạo đều dưới sự nắm giữ của Vô Đế, cho nên, giang hồ bảo trì gần trăm năm thái bình.

Chỉ cần là ở trong chốn giang hồ hành tẩu, trừ phi vừa điếc vừa ách vừa mù lại vừa ngu, nếu không, không ai có thể không biết ba đệ nhất này.

Thiên hạ đệ nhất trang, Võ Thánh trang!

Thiên hạ đệ nhất phủ, Thần Tiên phủ!

Thiên hạ đệ nhất giáo, Vô Danh giáo!

Còn có. . . . . . Thiên hạ đệ nhất nhân ── Vô Đế.

Dạ Ngữ Hạo.

———————————-

“Ngươi nói cái gì, hắn muốn thành hôn? !” Thiếu niên nguyên bản lười biếng nằm dài ở ghế thái sư nghe một tin tức như thế, lập tức nhảy dựng lên, giống như vừa bị lửa chích tới mông vừa bị kim châm vừa bị rắn cắn kêu oai oái. “Điều này sao có thể. . . . . . Điều nầy sao có thể! ! !”

Vừa nhảy vừa kêu vài tiếng, đột nhiên phát giác quá mất hình tượng, khụ khụ, lại ngồi xuống, cắn ngón tay cái, vỗ đầu phiền não. “Tiếp tục như vậy ta sẽ bị chết rất khó xem đúng không?”

” Hành động của ngươi quá lề mề.” Người mang đến tin tức ngồi ở đối diện, thản nhiên chỉ ra điểm trí mạng của thiếu niên.

” Cái gì ta hành động quá lề mề! Ta đây là đa mưu túc trí, tính toán – không bỏ sót, nhà tiên tri sớm giác ngộ trước. . . . . .”

“Ngu ngốc!” Đánh gảy lời nói thiếu niên, hạ kết luận, người ngồi hớp một ngụm trà.

“Thúi lắm thúi lắm thúi lắm! ! !” Thiếu niên lại nhảy dựng lên,”Trịnh trọng cảnh cáo ngươi, vì danh dự mọi người mà suy nghĩ, không cho phép ngươi tái nói hưu nói vượn. . . . . . Tóm lại, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý tốt. Ngươi chờ xem đi!”

” Đúng — không?” Người nọ cúi đầu tà tà liếc hắn, thanh âm kéo dài quá, mười phần mười không tin.

“Đương nhiên! ! Cũng không ngẫm lại ta là ai? ! Ta là uy trấn võ lâm khí nuốt ngàn dặm không người không biết không người không hiểu chẳng qua ngộ nhân bất thục  — Nhật Quân, có chuyện gì làm không được? !”

“Hảo!” Tuyết y nữ tử lưu loát dứt khoát buông chén trà, vì đoạn hào khí Vân Thiên của vị Nhật Quân vỗ vỗ tay, nàng lắc lắc cái chuông trên cổ tay, tiếng chuông giòn tan thẳng chấn, lập tức tám nữ tử thanh y nâng chiếc kiệu đỉnh đầu lộng lẫy hoa mỹ như ánh trăng xuất hiện ở cửa, bốn gã khác tay cầm đèn lồng Bát Bảo ở bên hầu hạ dẫn đường.

Sa khăn che mặt, tuyết y nữ tử nhìn thiếu niên, thực thành khẩn: “Ngươi đã nhiệt tâm như vậy, ta đây cũng không thể không biết xấu hổ cùng ngươi tranh giành. Hôn sự này do ngươi tới làm giúp đi.”

” Nguyệt Hậu! !” Thiếu niên lần thứ ba nhảy dựng lên.”Ngươi tính kế ta! !”

” Đừng nói khó nghe như vậy, vì danh dự mọi người lo nghĩ a.” Nguyệt Hậu thản nhiên nói xong, ngồi vào bên trong kiệu, buông rèm châu xuống: “Vốn đây chính là nhiệm vụ của ngươi, chẳng qua ngươi quá lề mề, làm phiền hà đến ta thôi — ta phải về giáo, trong vòng ba ngày tốt nhất ngươi cũng trở về một chuyến.”

————————-

Thị vệ Húc, Kiếm của Vô Đế tựa ở cửa, hai người giương kiếm đang cùng tám tiểu thị nữ của Nguyệt Hậu tễ mi lộng nhãn, nghĩ muốn hoà tan tám khối băng tuyết này. Nghe được một trận tiếng bước chân không hoãn không vội, vội đứng thẳng thân mình.

“Kiến quá quân tọa.”

Bạch y như tuyết, kết cấu phức tạp, tay áo bay lượn, chỗ cổ áo mở ra có thêu cửu diệu đồ án cực kỳ hoa lệ, đai lưng cùng màu với áo, cài một khối ngọc bội một màu xanh biếc, ẩn ẩn lộ ra đồ án long phượng hí nhật. Dung nhan cực kỳ nhã nhặn tuấn tú, màu da trắng nõn làm cho hắn thoạt nhìn càng giống hài tử dễ ức hiếp, nhu thuận nội hướng, nhưng trong Vô Danh giáo không có một người nào dám làm chuyện nghĩ muốn này, nhất là giờ phút này, dung mạo thanh tú của hắn tựa như xử nữ nhu hòa non nớt, càng làm cho Húc cùng Kiếm thấy hai chân như nhũn ra.

Xong rồi xong rồi, rốt cuộc là có sự tình gì kích thích đến vị núi lửa di động này rồi? Cư nhiên bày ra một bộ biểu cảm như vậy. Ai chẳng biết một thế hệ người đứng đầu Vô Danh giáo này tất cả đều là một đám trong ngoài không đồng nhất, Nguyệt Hậu, Vô Đế không nói, vị quân tọa xem ra ân cần nhất, thân thiện nhất, chính là chỉ cần châm lửa một chút sẽ biến thành bạo quỷ thi cốt vô tồn . Hơn nữa bộ dáng hiện tại thế này căn bản là đang nói cho người bên ngoài biết — ta, thực, không, vui!

Nhật Quân liếc mắt một cái nhìn hai người, lại đảo qua tám thị nữ, ý cười thản nhiên, ngọt ngào như mật.”Nguyệt Hậu cũng thật là sớm. Ta có thể tiến vào không?”

Bọn thị nữ lạnh băng, lặng lẽ đứng thẳng, Húc cùng Kiếm càng nhức đầu, núi lửa chống lại sóng thần. . . . . . Trời ạ, hiện tại chỉ có thể dựa vào uy lực của đế tọa.

” Đế tọa đợi đã lâu.”

Nhật Quân hừ một tiếng, lưu lại bảy tám người hầu đi theo đằng sau, đẩy cửa mà vào.

Vào cửa liền nghe thấy được một cỗ hương khí, thanh mà không nồng, nhạt mà không ngấy, đình đình lượn lờ, giống như một thiếu nữ má lúm đồng tiền đang mỉm cười ngọt ngào, nhu hoà đủ để hòa tan lòng người, nhưng lại không làm cho người ta phải lưu tâm. Ghé mắt qua, đế tọa vẫn như cũ ngồi sau tầng tầng lớp lớp liêm trướng, che đi thân hình, nhiều lắm cũng chỉ nhìn thấy một đường viền phác họa. Hai thiếu nữ một áo đỏ một áo tím đang điểm huân hương vào lò, mười ngón tinh tế trắng thuần di đến động đi, thì ra thanh đỉnh giáng hương là do như vậy, cảnh đẹp ý vui cực kỳ.

Trong phòng giản đơn như trước, cơ hồ không có một món trang sức gì, hết thảy sự vật đều là lấy thực dụng là việc chính, nhưng tả hữu nhìn xem bố cục kia lại cảm thấy rất hoa lệ, làm cho người ta có cảm giác giống như chủ nhân phòng này vậy. Ở giữa bày ra mấy chiếc ghế tựa làm bằng đá vân mẫu, bên trên phủ gấm dày, một người ngồi trên tay trái, tuyết y tuyết phu, dung nhan như trăng, quạt lông trắng nhẹ lay động, vẻ mặt lạnh nhạt. Nhìn thấy hắn tiến vào, khẽ gật đầu.

Nhật Quân nhìn nàng, liền muốn trừng mắt. Lúc này đã có hai ba tiếng đàn cất lên, trong thanh thánh thót.

” Quân tọa, đế tọa phía trước, không thể thất lễ a.” Thanh âm nhẹ nhàng mơ hồ, cũng không biết từ đâu truyền đến.

“Ám Vũ!” Nhật Quân kinh ngạc đè thấp âm thanh, phát giác sự tình không hề đơn giản như mình tưởng tượng. Chẳng những Vô, Nhật, Nguyệt, cùng tụ họp mà ngay cả Ám luôn luôn phụ trách tin tức tình báo không dễ dàng rời đi cũng xuất hiện, xem ra Nguyệt Hậu cố tình tìm tới cửa cũng không phải cố ý trêu cợt người. Nghĩ vậy, khuôn mặt thanh tú của hắn thiếu chút nữa suy sụp, trong lòng biết đã bị tính kế.

” Nhật, ngươi đã tới.” Thanh âm mang chút khàn khàn từ phía sau rèm truyền ra, chính là võ lâm đệ nhất nhân, danh xưng là Vô Đế – Dạ Ngữ Hạo, “Từ khi sau khi ngươi nhậm chức, làm như không thích đứng ở trong giáo, bản tọa ba lượt triệu ngươi cũng không thành. . . . . . Ngươi có cái gì bất mãn sao?”

“Không có bất mãn.” Nhật Quân thở dài: “Chẳng qua là vẫn không có cách nào quen được, sợ phối hợp không được với các vị.”

Vô Danh giáo giáo quy sâm nghiêm, thuộc hạ nhiều loại, trải rộng khắp hắc bạch lưỡng đạo, bởi vậy sự vụ trong giáo rất nặng, không phải so với bình thường. Để khống chế tốt hệ thống khổng lồ này, Nhật, Nguyệt, Ám đều là tâm phúc của Vô Đế, nếu không, một khi phản loạn, Vô Danh giáo lập tức sẽ gặp tứ phân ngũ liệt. Bởi vậy, Vô Đế cùng Nhật, Nguyệt, Ám đều là song song truyền thừa, thủ lĩnh sau khi kế vị phải bắt đầu quyết định bồi dưỡng thế hệ Vô Nhật Nguyệt Ám tiếp theo của ngài. Để cho bọn họ cùng trưởng thành, cùng thụ giáo, bồi dưỡng giải quyết công việc ăn ý. Mỗi một Nhật Nguyệt Ám đều chỉ đi theo một thế hệ Vô Đế. Lúc đế vị truyền thừa, bất luận bọn họ có bao nhiêu quyền uy cũng đều phải thoái vị nhường ngôi cho thế hệ tiếp theo.

Nguyên bản thế hệ Nhật Quân này là Hàn Kinh Hồng của Thùy Hồng sơn trang, nhưng hắn mấy năm trước chết trong tay thủ hạ của Đại đương gia Thần Tiên phủ, vị trí nhất thời trống không. Vô Danh giáo sáng lập trăm năm, chưa bao giờ phát sinh qua việc như thế này, bởi vậy Nhật Quân là quân tọa đầu tiên của Vô Danh giáo nửa đường sáp nhập tập đoàn thủ lĩnh, danh xưng này vẫn làm hắn cảm thấy không tự nhiên lắm, mỗi khi nhìn đến Vô Đế cùng Nguyệt Hậu, Ám Vũ giống như nhất thể, chỉ cần một cái ám chỉ là có thể sáng tỏ ý tứ phương pháp xử sự của đối phương, làm cho hắn tự cảm thấy bị gạt bỏ ra ngoài.

” Nguyên lai ngươi vẫn còn có ý nghĩ này. . . . . .” Vô Đế trầm ngâm .” Vậy bản tọa cũng không nhiều lời, bản thân ngươi chậm rãi nghĩ đi. Bất quá danh phận của ngươi vẫn là Nhật Quân, chuyện bản tọa phái, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ.”

Mày kiếm nhướng lên, Nhật Quân đợi từ chối, hồng y thiếu nữ đã đi tới, nâng một cái chén lưu vân xanh thẫm, cười đến ngọt ngào, thanh âm cũng ngọt ngào.”Quân tọa, thỉnh dùng trà.”

Tức giận nhìn nàng một cái, nàng lại cười meo meo phụng trà, làm như tuyệt không biết gì việc Nhật Quân vì bị nàng ngắt lời mà khí thế vừa uẩn khởi toàn bộ đánh tan.

Than nhẹ một tiếng, tiếp nhận trà, lại trừng mắt nhìn Nguyệt Hậu liếc một cái.”Tuy là Đế tọa mệnh lệnh, nhưng phải cho ta một nguyên nhân tâm phục khẩu phục! Vì sao việc của Nguyệt Hậu biến thành do ta thay thế!”

“Không phải do ngươi thay thế, mà là vốn chính là chuyện của ngươi a.” Nguyệt Hậu thản nhiên nói.” Nếu ngươi không kéo lại kéo, kéo dài tới người ta thành thân cũng chưa tìm được người thích hợp, ta làm sao khổ sở tự đề cử mình. Hiện tại chỉ cần ngươi thay ta đi vài ngày cũng được, ngươi vẫn kéo dài dòng, mặc kệ không dứt khoát!

“Phóng. . . . . . Ít nói bậy !” Nhật Quân lập tức oa oa kêu to lên. Còn định nói thêm, lại bị Vô Đế đánh gảy.

” Nhật, ngươi có nghĩ tới mức độ nghiêm trọng của sự việc không?”

Góc tối một mạt bạch quang vứt đến, Nhật Quân tiện tay tiếp được.

“Vô Danh giáo, Võ Thánh trang, Thần Tiên phủ dần dần hình thành ba thế chân vạc, Võ Thánh của Võ Thánh trang cùng Vô Đế tiền nhiệm chính là nhân vật nổi danh. Bản tọa mặc dù được xưng là thiên hạ đệ nhất nhân, đối hắn cũng không làm sao được. Bất quá Võ Thánh trang ở dân gian giành được hảo thanh danh, xử sự nhất thiết phải quang minh lỗi lạc, mặc dù cho chúng ta thêm không ít phiền toái, nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng. Đau đầu chính là Thần Tiên phủ.”

Thiên thượng Thần Tiên phủ, nhân gian đế vương gia. Thần Tiên phủ, chính là một ám kì của triều đình ở trong chốn võ lâm.

“Bản giáo cùng triều đình thành thế nước lửa đã là chuyện thật không thể sửa đổi, tranh đấu gay gắt giữa hai nhà tồn tại đã lâu. Nhân tài tranh nhau đã đến mức độ không từ thủ đoạn. Nguyệt Hậu tiền nhiệm cùng Bình Nam vương song song quy ẩn, việc này xem như song phương chẳng phân biệt được thắng bại. Nhưng kế tiếp Hàn Kinh Hồng cưới Doanh Vô Trần ở Tĩnh Nam vương phủ, bức đi Vân Chiếu Ảnh, vốn nghĩ là bên ta thắng lợi, trái lại cuối cùng chết vào tay Doanh Vô Trần. . . . . . Làm phía ta thất lợi rất nhiều.”

Tuy rằng Doanh Vô Trần trải qua việc này nản lòng thoái chí, không hề vì triều đình dốc sức, rời khỏi vị trí Đại đương gia Thần Tiên phủ, nhưng lại bồi dưỡng ra Kì Hồng Tụ làm cho Vô Danh giáo đau cả đầu.

” Vốn là ngươi phải đi tiếp cận Kì Hồng Tụ. Chỉ là còn có một chuyện so với việc này quan trọng hơn.”

Triều đình lấy Tĩnh Nam vương phủ cầm đầu hình thành dòng chảy ngầm, Kì vương phủ là gân cốt âm thầm phụ trách thu thập tình báo.

” Nghe nói Kì vương phủ từ chỗ võ lâm phiến tử mua được tư liệu về núi Vô Danh! !” Những lời này là Ám Vũ nói, hắn từ trong bóng tối đi ra.

Thân phận Ám Vũ tuyệt không giống hắn. Người ngoài nhìn đến hắn đều có thể cho rằng hắn là vương tôn quý tộc, một thân quý khí áp người khiến người ta không dám ngẩng mặt nhìn, tuyệt không phù hợp với nguyên tắc giấu tài của một trinh thám bình thường: “Ta có được tin tức này, nguyên còn cho là triều đình bên kia phóng hoả mù, sau lại tự mình đi hỏi đám võ lâm phiến tử mới biết việc này lại có phân nửa là thật – – bán ra tin tức chính là Võ Thánh trang, mua tin tức lại là Kì vương phủ. Song phương chính là nhờ vào bọn võ lâm phiến tử liên thủ đối phó bản giáo.”

” Di!” Nhật Quân nghe được ngẩn ra, “Tư liệu về núi Vô danh là bí mật của giáo trung, ta cũng chỉ biết một phần, Võ Thánh trang kia lại như thế nào có được?”

“Võ thánh may mắn cùng bản giáo có chút quan hệ, đều là nhân vật tham gia tranh đoạt năm đó.” Nguyệt Hậu thản nhiên lên tiếng. “Bởi vậy trong Võ Thánh trang có lưu lại một phần tư liệu ban sơ nhất lúc đó, cũng như ở chỗ của chúng ta cũng có lưu bản đồ bố cục nguyên thủy của Võ Thánh trang, Tuy rằng trăm năm qua đã có rất nhiều chỗ bị tu sửa, nhưng bố trí cơ quan chỉnh thể lại vì quy mô quá lớn mà không thay đổi được.”

“Hiện tại ngươi đã minh bạch chưa.” Vô Đế lại mở miệng.” Khi Kì vương phủ tuyển phi, chúng ta chính là muốn thâm nhập vào trung tâm của đối phương mới bảo ngươi chuẩn bị, hiện giờ lại quan hệ đến tồn vong cùng thắng bại của Vô Danh giáo, đã là tình thế bắt buộc, nhưng Kì vương phủ bất luận lấy thân phận trong tối hay ngoài sáng của hắn cũng đều phòng vệ cực kì nghiêm ngặt, cao thủ đông đúc, ngay cả hoàng cung cũng không sánh kịp. Chúng ta từng muốn dùng phương pháp khác lẻn vào, người lẻn vào ba đợt cuối cùng đều phát hiện phơi thây nơi góc tường, đó cũng là bọn họ muốn cảnh cáo chúng ta. Mà trước đó vài ngày, Ám Vũ nhận được tin tức, bởi vì chúng ta hành động, bọn họ mới xác định phần tư liệu kia là thật, ngay sau đó đem vào hoàng cung! Chuyện cho tới bây giờ vốn lúc đầu chúng ta đành phải để Nguyệt Hậu sử dụng thân phận của nàng giành được phi vị, tùy thời hủy đi tư liệu kia. Nhưng vì Hồng Tụ cùng Nguyệt Hậu đã từng giao đấu, đã biết ngọn nguồn võ công của nàng, cho nên nàng không thể tự mình ra tay. Thế nên trong hoàn cảnh này, chỉ có thể một kích chắc chắn, không thể lưu lại chứng cứ sau này, cũng chỉ có ngươi .”

” Vậy thì như thế nào? Ta nhất định có thể sao? Ta. . . . . .” Nhật Quân vẻ mặt tức giận.

Vô Đế nói nửa ngày, cũng có chút không kiên nhẫn .” Ngươi làm sao không thể? Làm một hạ nhân cho Nguyệt Hậu khiến ngươi khó xử như vậy?”

“Hạ. . . . . . Hạ nhân? !” Cằm Nhật Quân thiếu chút nữa rớt xuống đất. Trừng mắt nhìn Nguyệt Hậu:”Ngươi, ngươi lại gạt ta!”

Nguyệt Hậu cười lạnh, lắc lắc quạt lông trắng, “Ngốc tử, không nói như vậy ngươi sẽ đến sao? Cũng không ngẫm lại bộ dáng tùy tiện của ngươi đi, vừa xuống kiệu đã đi đời nhà ma!”

” Thế nhưng lúc ấy ngươi nói. . . . . .” Nhật Quân còn muốn tranh cãi, Nguyệt Hậu xoát xoát cự tuyệt, “Ngươi muốn làm tân nương như vậy, ta cũng có thể nhường chỗ a!”

Kháng nghị lập tức tiêu thanh biệt tích.

“Hảo, xem ra chư vị đều đạt thành hiệp nghị .” Bóng người phía sau rèm đứng dậy. “Nguyệt phụ trách yểm trợ, Nhật giúp Nguyệt huỷ phần tư liệu kia, cùng với những người đã xem qua tư liệu này. Bất quá hai ngươi phải ghi nhớ kỹ –” Nói đến đây, tạm dừng một chút, Nhật Quân, Nguyệt Hậu được nhắc tới đều chuyên tâm nghe.” Nhất định phải gấp trở về trước khi bản tọa bị giáo vụ đè chết a, nhớ lấy nhớ lấy. Hảo, các ngươi có thể đi ra ngoài.”

Thiếu nữ hồng y, tử y khom người tiễn khách,  nụ cười ngọt ngào tinh khiết bỗng nhiên trở nên nhiều vẻ quyến rũ, dung mạo hàm xuân, khiến kẻ khác không khỏi nghĩ đến phong cảnh kiều diễm bên trong sau khi mọi người rời đi, dù còn muốn nói nhiều cũng không tiện ở lại lâu. Nhật Quân, Nguyệt Hậu, Ám Vũ đồng thời thi lễ, xoay người rời khỏi.

Thấy ba người rời đi, Vô Đế lại ngồi xuống, đối với đại sảnh chỉ có hai nữ nhân đang bận rộn chuẩn bị hương bỗng nhiên mở miệng.”Ám Vũ, ngươi lại trở về để làm chi?”

“Lại bị phát hiện.” Ám Vũ cười khổ hiện thân, “Hạo, công lực của ngươi càng ngày càng thâm, ta đã giấu mình hảo như vậy mà vẫn không có lần nào qua mặt được ngươi. Thiên hạ đệ nhất quả nhiên không phải là nói không.”

Vô Đế cười khẽ. “Đa tạ mã thí. Ám Vũ, ngươi sẽ không quay về đây chỉ để nói lời vô nghĩa chứ?”

Ám Vũ nhún nhún vai. “Không tốt sao? Ta thực muốn nói lời vô nghĩa với ngươi.”

Vô Đế từ chối cho ý kiến, chờ hắn nói tiếp.

“Hảo hảo, ta không nói nhiều .” Bỗng nhiên bị bầu không khí đông lạnh, Ám Vũ ngừng cười hì hì. “Chuyện lần này vì sao phải để Nhật Quân đi làm?”

“Ngươi không phục?”

” Đúng vậy, ta không thừa nhận với tính tình của vị Nhật Quân kia có thể làm tốt được việc này, ngươi không biết là rất mạo hiểm sao?”

“Dễ xù lông. . . . . .” Vô Đế Dạ Ngữ Hạo nở nụ cười, “Chỉ có người dễ xù lông như hắn mới có thể làm Nhật Quân, nắm trong tay bạch đạo.”

“Ta đương nhiên biết!” Ám Vũ nhíu mi. “Bạch đạo cần người quản lý nhân nghĩa nhiệt tình giống như hắn, điểm ấy ai cũng không thể phủ nhận, nhưng chuyện lần này. . . . .”

“Ám Vũ, không cần cãi. Thẳng thắn mà nói, trong ba người các ngươi, dùng khó nhất chính là Nhật Quân, hắn là lưỡi dao hai mặt, tính cách thất thường quyết liệt, tùy thời đều có thể thương tổn hết thảy chung quanh. . . . . .”

” Vậy không phải lại thêm nguy rồi? !” Ám Vũ kích động đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro