phần 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời vừa nói ra, mãn tràng ồ lên, mọi người đa phần là đối với điệu bộ bất kính của Kì thế tử tỏ vẻ bất mãn, bọn họ ngàn dậm xa xôi mà đến chúc thọ lão nhân, chính là cảm thấy tồn tại một phần sùng bái, Kì thế tử lời ấy tất nhiên là cực kỳ đắc tội bọn họ. Lúc nãy mới xem hắn không vừa mắt, đám người lại thừa dịp người đông thế mạnh, lớn tiếng ồn ào, giống như muốn một đám hùa lên đả cẩu thủy.

Tình tự kích động một khi bị khởi động, tựa như đóm lửa nhỏ, nhanh chóng khuếch trương, nhất thời còn có mười mấy người xông lên ra tay công kích. Đao kiếm tiên côn, ám khí bay xéo đầy trời.

Kì thế tử lắc lắc ngọc phiến, khóe môi loan loan. “Không biết sống chết.” Dứt lời cây quạt khẽ đảo, hợp lại, giương lên, ‘Hành vân lưu thủy ’, ‘ kinh phong mật vũ ’, ‘ thiên nhai quy khách ’ ba chiêu cực đơn giản liên tiếp xuất ra, biến hóa cực nhanh, nhìn như không hề biến hóa, nhưng khi hắn thu chiêu, phía trước ít nhất có năm người quần áo vỡ tan, miệng vết thương chảy máu.

Chiêu thức ấy làm chấn động nhiệt huyết của đám khách nhân, bọn họ không nghĩ tới võ công của Kì thế tử cao tới mức lấy ý nghĩ đả thương người, đạt tới trình độ bất trệ vu vật. Người ở đây tự cho là có thể tiếp được ba chiêu của hắn quả thực không nhiều lắm, hơn nữa nhìn hắn ý thái nhàn hạ, chưa dùng tới toàn lực, tâm trạng lại càng thấp thỏm. Chẳng qua là đã leo lên lưng hổ, không thể dừng tay.

Trong bảy người trầm mặc trên chủ tọa, Nam Hải kiếm khách mặc tử y, mặt nhăn mày nhíu, đột nhiên đứng lên.

“Lấy binh khí của ngươi ra.”

Lắc lắc cây quạt. “Sớm lấy ra. “

Kiếm khách cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kì thế tử, chậm rãi ấn bên hông. “Cơ hội một lần cuối cùng.”

Kì thế tử nhe răng cười.”Ngươi thực vô nghĩa.”

Quang mang ngân lượng chợt lóe, loá mắt như tuệ tinh nhảy lên không, không biết chỗ nào đến, không biết chỗ nào cuối cùng. Tiếng kêu sợ hãi của mọi người chưa tuyệt, đã thấy Kì thế tử vẫn đứng êm đẹp như cũ, chỉ là trước người hắn y cư toái ảnh tung bay như hoàng điệp, tan mà hợp, tinh tế nhìn lại, mỗi một phiến đều là cao thấp.

Vải dệt mềm mại không thể dùng sức, thi lực khó mà đều đặn. Kiếm khách một kiếm tùy tay liền đem tất cả các vị trí góc độ tính hảo, đến mức không còn khe hở. Mọi người thấy hắn áp đảo được Kì thế tử mà hưng phấn không thôi, lớn tiếng cổ vũ. Kì thế tử cũng lười biếng lấy phiến che miệng đánh cái ngáp.

Con ngươi dài mảnh chợt lóe, kiếm khách đột nhiên chắp tay lui ra.

Sao. . . . . . Sao lại thế này? Đánh xong ? ?

Thanh Linh đạo trưởng bên cạnh bóng dáng cao cao gầy gầy cười dài ra tiếng. “Giang sơn xuất hiện đại tài tử a, quả nhiên chiêu ‘hoành không xuất thế ’của thế tử danh bất hư truyền, có thể tránh đi chiêu ‘kiếm hoa vô song’ của kiếm khách huynh mà nhiều người như vậy cư nhiên cũng chưa nhìn đến thế tử là thi triển như thế nào. Lão hủ mặc dù bất tài, cũng thấy cái mình thích là muốn thử, muốn thỉnh thế tử chỉ điểm một ít.”

Mọi người nghe khẩu khí của hắn, chiêu mới vừa rồi của kiếm khách đúng là đệ tam thức của kiếm hoa tam thức – kiếm hoa vô song. Mà Kì thế tử dùng khinh công ‘hoành không xuất thế’ tránh đi xong lại quay về tại chỗ, làm tuyệt chiêu của kiếm khách vô công mà quay về, chỉ làm rách một chút y phục. Thế nhưng lúc nãy thân hình Kì thế tử đích thật là chưa từng động quá — ít nhất đại bộ phận mọi người ở đây là tin tưởng như thế — khinh công này, cùng thân pháp không bóng dáng của Ảnh Tử thoạt nhìn lại có hiệu quả kỳ diệu như nhau, khiến kẻ khác tưởng như gặp phải quỷ. Nghĩ đến đây, mọi người đều vì trên đời lại có thân pháp như thế mà khỏi thổn thức, nhưng lại nghĩ, tuy nói Ảnh Tử là cao thủ khinh công đứng thứ ba trên giang hồ bảng, trên thực tế chính là vẫn phải nhường chỗ cho Vô Đế cùng Võ Thánh, vậy có thể nói khinh công của hai người này là đệ nhất thiên hạ. Lấy đệ nhất đối với hoành không xuất thế, như vậy mà còn hơn cả khinh công của hai người, thật không hiểu là còn kỳ diệu đến mức nào.

Kì thế tử cười hắc hắc.”Đâu có, đâu có. . . . . .” Đang nói, ánh mắt chợt lóe, thân hình đột nhiên cấp bách di chuyển, Ảnh Tử không nghĩ tới hắn chưa nói một tiếng đột nhiên phải rời khỏi, tâm tình kinh ngạc không cam lòng khiến cho hắn lập tức đi theo. Trong miệng chính đạo: “Thế tử không khỏi quá mức. . . . . .” Nói chưa xong, đã thấy thân hình Kì thế tử hạ xuống, cười mỉm che ở trước người hai người.

Ở đây không người nào nhận thức hai người này — có mấy người nhận thức thì đã bị bức tường người cản ở ngoài — đều kỳ quái Kì thế tử vì sao đột nhiên buông tha cho mình mà ngăn chặn hai người này.

Hai người này, một lớn một nhỏ, người lớn tuổi tao nhã, người tuổi nhỏ ngạo khí, chính là Diệp Phàm cùng thiếu niên nọ.

—————-

Thiếu niên nhìn thấy phong ba trên tiệc rượu có xu hướng lan tràn, Kì thế tử vừa đàm tiếu vừa liên tục hạ gục nhiều nhân thủ, vừa kích động vừa khó chịu, nghĩ mình đến độ tuổi này của hắn, mình cũng sẽ đạt thành tựu như vậy, nhưng lại cảm thấy có chút do dự, không muốn thừa nhận, nhiều ít vẫn là có chút. . . . . .

Vừa nhìn vừa nghĩ, lúc chợt chọn mi, lúc chợt cười lạnh, thiếu niên đang trầm vào tâm sự của mình, bàn tay bị Diệp Phàm cầm trong lòng bàn tay hơi hơi nóng lên, là Diệp Phàm kéo kéo hắn.

‘ Để làm chi? ! ’ Liếc mắt hỏi.

Diệp Phàm hiển nhiên chủ ý đã định, thấy mấy người ngồi cùng bàn đều đã rời chỗ ngồi tụm về phía trước xem náo nhiệt, ba trượng chung quanh không có ai, lúc này mới nhỏ giọng nói với thiếu niên đang đứng ngóng ở trên bàn. “Hiện tại ngư long hỗn tạp, khó bảo toàn không có địch nhân của ngươi, chúng ta cẩn thận vi thượng, hay là đi trước đi.”

Thiếu niên phiết phiết môi, cảm thấy có phần tiếc nuối trận náo nhiệt này, nhưng cũng biết Diệp Phàm nói đúng, do dự một lát, lẩm bẩm nói: “Nhiều người như vậy, sẽ không phát hiện chúng ta.”

Diệp Phàm không khách khí chỉ ra chỗ sai: “Chờ bọn hắn phát hiện chúng ta sẽ không kịp đi!” Thấy thiếu niên còn đang do dự, còn nghĩ muốn xem tràng diện náo nhiệt hiếm thấy, lập tức không nói hai lời kéo hắn bước đi. Không nghĩ tới mới đi đến chỗ thính môn, thì không hiểu sao bị Kì thế tử cản trở.

————–

Kì thế tử vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn thấy trên mặt thiếu niên lộ vẻ luyến tiếc, cùng với Diệp Phàm đang nắm tay hắn, có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ước chừng là cảm thấy thiếu niên thành thành thật thật để người ta nắm tay là một chuyện rất kỳ quái.

Diệp Phàm sợ hãi nhìn người giang hồ đi tới vây quanh, sắc môi có chút xám trắng, miễn cưỡng đưa ra dũng khí mở miệng: “Vị công tử này, vì sao ngăn trở đường đi của vãn sinh?”

Kì thế tử lại nhìn vào mắt Diệp Phàm, nhưng cười không nói, lực chú ý tập trung ở trên người thiếu niên: “Tiểu huynh đệ, ngươi vội vội vàng vàng là muốn đi đâu?”

Thiếu niên bị người chặn đường, đã rất không thích, lại còn bị hỏi như vậy thì nhíu mày, trừng mắt.” Liên quan gì ngươi!”

“Chính là vì tìm ngươi, mà ta phải mất hết mấy ngày.” Kì thế tử cười khẽ “Ngươi nói không liên quan là có thể không liên quan sao?”

Thiếu niên cảnh giác trừng mắt nhìn Kì thế tử.”Nguyên lai những người đó là do ngươi phái tới!” Một lời vừa ra, chỉ bạc trong tay đã như thiểm điện phóng ra. Ở không trung tủa ra mọi hướng nhất tề đánh về phía Kì thế tử.

Ở đây cũng có người nhận ra, kinh hô –“Khiên tình ti!”

Nghe đồn khiên tình ti này là Thiên Sơn băng tàm ti cùng Bích Hỏa tàm ti dùng lông kim nghê bện thành, lại rót vào nội lực, sắc bén hơn đao kiếm, sức mạnh vô địch. Kì thế tử hiển nhiên nếm qua đau khổ, không muốn để nó lại lần nữa đến gần người mình, thân hình tùy theo ti mà chuyển, ngọc phiến khẽ nhếch, ở vào lúc khiên tình ti hình thành dao động lần thứ bảy thì đánh vào điểm thứ bảy đó.

Nhất chấn thất ba, chính là cực hạn công lực của thiếu niên hiện nay, trước thất ba đều là chấn phúc rất nhỏ mà chứa lực lượng cường đại, một lần phản kích bảy đạo chân lực sẽ tập trung một chỗ cùng chấn ra. Nhưng lần thứ bảy, lực đã hết, lực mới lại chưa kịp sinh, tựa như xà chi thất thốn, bị Kì thế tử nhẹ nhàng khơi ra, toàn bộ thế công đều tan rã.

Thiếu niên cảm thấy có chút kinh ngạc, không biết vì sao Kì thế tử biết được chỗ sơ hở trong công lực của mình. Nhưng hắn không để lộ ra nét mặt dù chỉ một chút, tay rung lên, chỉ bạc thu hồi, lập tức bày thế hình vòng cung lần thứ hai bắn ra, lấy hình bán nguyệt chế trụ Kì thế tử, nhằm vào phía sau chỗ vai phải cùng hướng trước ngực của Kì thế tử đánh vào, có vẻ như sẽ đánh vào cổ Kì thế tử. Nhưng kình lực lại ẩn mà không phát, chỉ vây xung quanh, thiếu niên tự thân đột tiến, kình lực như toái tinh, đầy trời hướng về phía Kì thế tử.

Kì thế tử đối với lưỡng trọng uy hiếp chỉ tán thưởng cười: “Xem ra mọi người đem ngươi dạy dỗ thật sự không tồi. . . . . .” Tay phải nhô lên cao vẽ thành độ cung như Càn Khôn kim la, mặc cho toái tinh chỉ của thiếu niên có biến hoá đa dạng đến thế nào đều một nửa thu hồi. Thiếu niên hóa chỉ thành chưởng, vũ hoành phong cuồng như bão táp đánh về phía ngực Kì thế tử, đồng thời cổ tay phải rung lên, kình lực của khiên tình ti ẩn mà không phát lại thay đổi, tự sau lưng hướng vào ba huyệt phong phủ, trung xu, linh thai của Kì thế tử.

Khoảng cách mấy chiêu công kích này quá gần, cơ hồ là suýt xảy ra tai nạn, tất cả mọi người nghĩ không ra nếu là chính mình ở vào dưới loại tình huống này có thể tránh đi như thế nào. Nhưng Kì thế tử căn bản không thèm suy nghĩ, thủ thế ở tay phải không thay đổi, nhưng hình dạng năm ngón tay khẽ nhếch, nhằm vào hướng hai huyệt chương môn, thiên xu của thiếu niên. Hai huyệt này toàn là ở phúc sườn, chính là do cổ tay phải của thiếu niên chấn động mà hiện ra khe hở, thiếu niên nếu làm hắn bị thương, thì mình cũng không thể không bị thương, lập tức cắn răng một cái, cổ tay phải tái chấn, vội vàng thu hồi, chưởng trái thẳng xuống bảo hộ trung cung.

Mắt thấy thiếu niên phải vô công mà phản, Diệp Phàm vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, bị mọi người xem nhẹ đột nhiên mở miệng.”Tà loan thân, quý nhâm bộ, kì môn, thiên trì!”

Thiếu niên nghe vậy, không kịp suy nghĩ, hơn nữa lại tin tưởng Diệp Phàm, lập tức theo lời mà đi, thân hình khẽ khom, vừa vặn thoát khỏi trảo của Kì thế tử chụp tới, nhanh chóng lệch vị trí quý nhâm vị, Kì thế tử vừa lúc lệch vị trí này, nhưng lại thấy thiếu niên trước một bước chuyển tới bên cạnh mình, công vào hướng mà do mình thân hình thay đổi mà hiện chỗ hai huyệt kì môn, thiên trì sơ hở, kinh ngạc, khom người một cái, tránh đi thế công của khiên tình ti cơ hồ là đã dán sát cổ, thiếu niên cuối cùng kinh nghiệm không đủ, không biết dẫn động chân khí trên ti trước, gặp Kì thế tử gần sát mới dẫn động, cho nên hắn thời gian vừa chậm, ngón tay vừa sáp nhập cần cổ, chân lực cũng vừa triệt tiêu lẫn nhau, khiên tình ti bắn ra, lại sưu sưu thối lui.

Kì thế tử một tay ôm ngực, sắc mặt trắng bạch, lui về một bên đứng không hề ra tay, chuyện này gần như chỉ trong điện quang hỏa thạch, biến hóa cực mau, rất nhiều người ngay cả xem đều còn không có thấy rõ ràng liền chấm dứt, còn cho là thiếu niên đã làm Kì thế tử bị thương. Số ít người mắt sắc mới nhìn ra, Kì thế tử là bị thương từ trước, mới vừa rồi vì tình thế vượt qua ngoài sự khống chế của hắn, dưới tình thế cấp bách vọng động chân khí, lúc này mới dẫn phát đến thương thế. Càng cảm thấy không dám khinh thường võ công của Kì thế tử, lại càng kinh ngạc người tên Diệp Phàm chỉ nói ra một câu đã làm Kì thế tử động thương.

―― có thể đoán ra hành động của hắn trước, có thể ẩn mà hung hăng đả kích sự tự tin tràn đầy của hắn, có thể ở trong vòng ba câu tiên phát chế nhân. . . . . . Nghĩ như thế nào, trong thiên địa cũng chỉ có một người!

―― đế vương tuyệt học, ngực phải bị thương, lời nói và việc làm cường thế nhưng lại mang vài phần hết sức lông bông khiến người khác phải tức hộc máu, lại còn yêu lấy cây quạt chướng mắt không có việc gì cứ quạt đến quạt đi. . . . . Nghĩ như thế nào, cũng chỉ có người kia đi!

Thản nhiên ngẩng đầu, con ngươi tối đen chống lại con ngươi đen như mực. Ngạo khí cùng ngạo khí va chạm, một cái thâm trầm, một cái đạm mạc, không khí ở chung quanh tự hình thành thiên địa, ngưng quẫn nơi có hơi thở.

Phong vũ lại thổi, mọi người rốt cục hít lại được không khí, không xác định vì sao mới vừa rồi lại có cảm giác thở không nổi. Chỉ biết là hai người này. . . . . . Khí thế của hai người này khiến cho người lâm vào kinh tủng thần phục!

Trong ánh mắt song phương đều có hiểu rõ.

“Là ngươi. . . . . .” Hai người đồng thời nói ra, đồng thời câm miệng.

Độc Cô Ly Trần kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đạm mạc không minh, lúc ẩn lúc hiện như một dòng lưu thủy, giống như không gì có thể dung nhập vào được, thanh mâu vẫn như cũ mệt mỏi mênh mông, thân hình rung mạnh, bừng tỉnh đại ngộ xông lên trước: “Hạo, là ngươi sao?”

Hạo? Hạo? Mọi người ở đây vẫn còn không rõ ràng cái tên trong lời của Độc Cô Ly Trần, Diệp Phàm đã khẽ cười một tiếng, tay dắt thiếu niên rời khỏi thính môn. “Độc Cô, lấy thính môn làm phòng tuyến, trong vòng nửa canh giờ, ta không muốn nhìn thấy bất kỳ một người nào.” Nói xong không đợi Độc Cô có phản ứng gì, thẳng rời đi.

Thân hình Kì thế tử vừa động, Độc Cô Ly Trần đã nhanh hơn — hắn đang đứng chỗ thính môn. tay áo trái hư không phất một cái, rõ ràng quát. “Kì thế tử thỉnh tự trọng! Không được ra khỏi thính môn nửa bước. Tất cả mọi người cũng dừng lại, nếu không đừng trách Ly Trần vô tình!” Nói là bình tĩnh như thế, hai tay lại run rẩy không ngớt, ánh mắt đuổi theo thân ảnh đi xa, đã là một mảnh lệ mơ hồ. . . . . .

Nguyên lai. . . . . . Ngươi còn sống. . . . . .

Tình tự kích động của Kì thế tử dưới một cái phất tay của Độc Cô Ly Trần cấp tốc bình tĩnh. Không tin được bản thân mình chỉ là nhìn thấy thân hình người nọ sẽ đại thất thố như thế.

Không phải vẫn tin tưởng hắn không có việc gì sao? Có tất yếu kích động như vậy không? Hắn đã hiện thân, có trốn cũng không trốn được, không nên nôn nóng như thế. . . . . Đúng vậy, không cần thiết, cũng không cần. . . . . .

Đứng ở phía trước độc võng dược sư bày ra, hắn xiết chặt ngọc phiến, một hồi lâu mới quyết tâm kiềm chế nhiệt huyết lưu chuyển cùng co rút đau đớn không hiểu trong lòng, tựa tiếu phi tiếu giương quạt lên.

Dạ, Ngữ, Hạo,. . . . . . Ngươi không nên lại xuất hiện ở trước mặt ta. Một đêm chi ước chưa đền, ba năm lợi tức chưa tính, lại còn phá hủy chuyện tốt của ta. Nếu lần này còn có thể cho ngươi thành công chạy trốn. Tên trẫm sẽ đổi luôn.

Ánh mắt khẽ động, vô hỉ vô bi, không hướng về cái gì. Nhưng Độc Cô Ly Trần ngẫu nhiên nhìn lại, lại thấy được trong con ngươi bình tĩnh sáng như ngọc lưu ly là một mảnh Hồng Liên biển máu. . . . . .

――――――――――――――――――――――――

Liên tiếp chạy đi vài dặm, phía sau quả nhiên không ai đuổi qua đây. Thiếu niên hơi thở vi bình, bỗng nhiên dùng sức hất văng tay Diệp Phàm đang dắt mình. Tay phải bóp chặt lấy cổ Diệp Phàm.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Thần sắc của Diệp Phàm lại khôi phục ôn hòa không tập trung như bình thường. ” Muốn hỏi gì chờ một lát đi, chuyện hiện tại chúng ta phải làm hẳn là làm như thế nào chạy khỏi Nhạn Đãng mới đúng. Hiên Viên đế bị hành thích, binh mã triều đình trấn giữ Nhạn Đãng, Kì thế tử nắm thực quyền, nếu không sớm nghĩ biện pháp lợi dụng nửa canh giờ này, nửa bước chúng ta cũng khó đi được.”

“Ta không cần!” Thiếu niên giận dữ hất tay Diệp Phàm ra lần nữa, ánh mắt như lúc ban đầu gặp nhau, bất tuân, cảnh giới mà lạnh như băng,”Ta nói rồi, ta thống hận nhất là bị lừa gạt! !” Rống to xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Phàm cùng ánh mắt khó có thể tin của chính mình, hai hàng lệ cứ như vậy chảy xuống hai bên má.

Sao. . . . . . Sao lại thế này? ! Ở trên mặt lung tung sát đến lau đi chật vật không chịu nổi, nhưng càng lau càng nhiều, thiếu niên suýt nữa muốn sụp đổ, không thể chịu được bản thân nhưng lại có cử chỉ dọa người như vậy. . . . . . Hơn nữa dĩ nhiên là ở trước mặt Diệp Phàm. . . . . .Người này một mực lừa hắn . . . . . . Chính mình lại ngu xuẩn đến mức lần thứ hai đi tin tưởng người! !

Đúng vậy, cỡ nào ngu xuẩn! Biết rõ không thể tin, cư nhiên lại tin tưởng! ! Thiếu niên sát không ngừng được lệ, cắn răng, cắn đến mức còn kỳ quái đã dùng sức mà vẫn không cắn đứt. Hai tay hung tợn thủ sẵn, lực đạo đủ để đem thịt xé xuống.

Nhìn thấy thiếu niên đối với chuyện tin mình lại thống hận như thế, tự ngược không thôi, Diệp Phàm cảm thấy đau xót, liên tưởng đến thời niên thiếu trước kia của mình.

Khi đó mình cũng là như vậy đi. . . . . . Chính là khóc hận, cố tìm căn nguyên đến cùng, vẫn còn muốn tin tưởng, muốn người nọ giải thích với mình . . . . . . Giải thích hắn không có lừa gạt. . . . . . Cho nên, mới có thể khóc. . . . . . Nếu là thật sự không đau, còn muốn khóc làm cái gì

Thế nhưng. . . . . . Cho dù khóc đến cạn lệ, cũng không ai quay đầu lại nhìn mình, không ai đến đỡ mình, không ai đến an ủi mình, không ai. . . . . .

Hấp một ngụm khí, bình tĩnh tình tự hơi hơi dao động vì chuyện cũ. Diệp Phàm đưa tay, dùng sức ôm thiếu niên, đưa hắn chôn ở trong lòng mình. Thiếu niên lập tức giãy dụa không ngớt, đồng thời chửi ầm lên, ra tay cũng không khoan dung, một chưởng hung hăng đánh ra. . . . . . Tuy rằng tạm thời thu hồi ba phần lực đạo, vẫn là đánh vào ngực bụng của Diệp Phàm.

Diệp Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra khóe môi, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đang tạo phản. Hắn cười khổ, lực đạo trên tay cũng không thả lỏng — hắn biết, nếu vào lúc này hắn buông thiếu niên ra, thời cơ bỏ qua, thiếu niên sẽ không bao giờ tin hắn nữa.

Nhìn thấy vết máu trên khoé môi Diệp Phàm, thiếu niên cảm thấy vừa tức vừa vội vừa giận, bách vị hỗn tạp. Còn định dùng sức tránh nữa, Diệp Phàm đột nhiên ói ra một ngụm máu, vết máu loang lổ vẩy toàn thân hai người, làm thiếu niên choáng váng.

“Phóng. . . . . . Buông!” Lo lắng như vậy còn chưa đủ, lại nói. “Uy, ta nói buông nhanh lên !! Có nghe hay không!”

Diệp Phàm đem mặt thiếu niên chôn ở trong ngực mình, gắt gao ôm, mặt mình cũng chôn ở trên đầu thiếu niên, lẳng lặng mà cười trộm — khổ nhục kế, thiên cổ tuyệt chiêu! “Hãy nghe ta nói được không?”

Thiếu niên hét vài tiếng nữa, thấy Diệp Phàm không buông mình  ra, bản thân lại không dám dùng lực giãy dụa, tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn bạch ngọc đỏ bừng một mảnh, nước mắt thiếu chút nữa lại rơi xuống.” Ta ghét nhất người gạt ta. . . . . .”

“Ta biết. . . . . .”

“Ngươi có biết cái rắm! !” Thiếu niên thiếu chút nữa lại kích động lên.

“Diệp Phàm không lừa ngươi!”

“Quỷ mới tin ngươi! Còn nói tốt như vậy! !”

“. . . . . . Ta lấy huyết thề, ngươi có nguyện tin tưởng?”

“. . . . . . Không tin.”

“Lấy sinh mệnh?”

” Đừng nói chuyện nực cười!” Thiếu niên nổi giận đùng đùng lại lần nữa tránh khỏi Diệp Phàm. Đến bây giờ còn muốn lừa hắn để làm chi ?!

Diệp Phàm đột nhiên buông thiếu niên  ra. Thiếu niên cả kinh, trong lòng đang thấp thỏm khó định, Diệp Phàm đã từ cổ tay phải của thiếu niên lôi ra khiên tình ti.”Ta chết, ngươi liền tin tưởng?”

“Đừng lấy sinh mệnh ra vui đùa! !” Thiếu niên phẫn nộ thu hồi khiên tình ti, oa oa kêu to. “Ta ghét nhất ngươi như vậy! ! Cố ý nói như vậy, lại không chịu thẳng thắn, luôn dùng thủ đoạn lừa ta!”

Diệp Phàm yên lặng không nói gì.” Ta nghiêm túc. . . . .”

Sinh mệnh này tội nghiệt buồn thiu, một chút ích lợi đều không có, nếu có thể đổi về cho ngươi lòng tín nhiệm, cũng là chuyện đáng giá. . . . . .

Suy nghĩ một lát, lại là lâng lâng cười.

” Quả nhiên. . . . . .. . . . . .người muốn chết cũng không có cơ hội chết . . . . . . Thật là thú vị.”

Thiếu niên trừng mắt Diệp Phàm. . . . . . Đột nhiên cảm thấy việc mình cùng hắn phát hỏa cả buổi so với tin tưởng hắn càng thêm ngu xuẩn — một người như vậy, ngay cả mục tiêu sinh tồn cũng không có, còn có thể đi lừa gạt ai đây?

Diệp Phàm giật mình chỉ chốc lát, vội vàng che miệng, lại không ngừng được máu tươi xông lên cổ họng mà ra. Tất cả huyết tinh đều theo kẽ hở ngón tay tích tích chảy xuống, thiếu niên vừa cấp bách vừa hoảng sợ, theo sư phụ đã dạy đem mạch Diệp Phàm ấn trụ, phát hiện mạch tượng mỏng manh, lại nóng vội hoảng hốt, thử vài lần mới phát hiện kinh mạch thân mình hắn cực yếu ớt, mấy đạo vết thương cũ ứ nơi ngực, lại họa vô đơn chí bị mình một chưởng dẫn động làm thương thế nặng thêm, khiến hắn nghĩ như thế nào cũng không ra nên làm cái gì bây giờ.

Nhìn thấy thiếu niên suýt khóc thét, Diệp Phàm mỉm cười, lại đưa hắn kéo vào trong lòng” Sinh tử tùy mệnh, nếu có thể để ông trời thu hồi, đối với ta mà nói đúng là việc vui. . . . . . . Ta chỉ nguyện ngươi biết một chuyện — Diệp Phàm, chưa bao giờ lừa gạt ngươi!”

Thiếu niên lần này không có giãy dụa, gắt gao ôm lại hắn, ôm ấp ấm áp, vì sao đáy lòng mình lạnh như thế, lạnh e rằng không thể dừng run rẩy. Cảm giác sinh mệnh của hắn sẽ dần dần xói mòn, chính mình vì cái gì cũng bất lực chứ? !

Dùng sức ôm tấm lưng tiêm gầy, muốn dùng sinh mệnh còn dài của mình truyền cho hắn, nhưng cách hai tầng da thịt, cái gì cũng vô pháp xuyên qua, bên tai nghe được Diệp Phàm nói:

“Ta nếu cứu ngươi, sẽ không mặc kệ ngươi. Trước kia sẽ không, hiện tại lại càng không.”

. . . . . .

“. . . . . . Về sau thì sao?”

“Về sau. . . . . . Đương nhiên cũng sẽ không mặc kệ ngươi. . . . .” Diệp Phàm âm thầm thở dài.

Thiếu niên vùi đầu vào vạt áo ấm áp nhàn nhạt thơm mát, lã chã – chực khóc.

“Bất quá, ta muốn biết, ngươi vì cái gì lại — Diệp Phàm buông thiếu niên ra, nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn lên.

“Ám sát Hiên Viên Dật!”

——————

Ở chỗ sâu trong rừng cây âm u, hai đạo bóng người đang đứng, mà nhìn xa xa trên sơn đạo hai bóng người đang ôm nhau.

“Công tử, hiện tại không hạ thủ sao?”

“Quá sớm, chờ một chút đi.” Bóng người dứt lời, ha ha cười, tiếng cười réo rắt thẳng thượng vân tiêu.” Võ Thánh trang lại xuất hiện trên giang hồ, làm sao có thể bình thản vô kì như thế? ! Nên tìm chút tế phẩm oanh oanh liệt liệt mới đúng!”

Đệ tứ hồi: U kính cô cầm

Vừa hành tẩu vội vàng trong rừng rậm, Diệp Phàm vừa hồi tưởng lại lời nói của thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro