phần 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không, sớm hơn về trước, khi thiếu niên hận hắn lừa gạt, oán hắn vô tình, nhưng vẫn cứ đi theo hắn, không để ý thương thế tăng thêm, liều mạng chặt đứt ngón tay cũng muốn bảo hộ hắn, cuối cùng, thậm chí theo hắn cùng nhau nhảy xuống nhai, muốn lấy tánh mạng bảo hộ hắn, khi đó hắn cũng đã hối hận.

Hắn cả đời am hiểu tính toán, hơn nữa sau khi võ công bị phế, hắn lại càng chuyên tâm bày mưu tính kế, phàm là việc thiên hạ đều bị hắn thao túng trong lòng bàn tay, nhưng hắn cũng thuận theo ý mà tiến, chưa từng xử lý theo cảm tính làm ảnh hưởng đến đại cục.

Chỉ có Hiên Viên cùng Y Kỳ, là nằm ngoài tính toán của hắn.

Cảm tình, là không thể tính kế, Dạ Ngữ Hạo không thể tính kế hai người này, cứ mặc nó biến đổi theo cảm tình, rốt cuộc sẽ làm ra chuyện gì nữa hắn cũng không biết — hơn nữa việc này lại liên quan đến bản thân hắn.

Mang chút khổ ý cười cười, đứng lên, thuận tay vươn ra cửa sổ hái một đoá hoa.

Hoa mai trong suốt, màu sắc thanh đạm, nắm ở trong tay, yêu kiều mỏng manh khiến người ta không dám dùng lực, chỉ sợ mạnh hơn một chút, đoá hoa liền tan đi.

Dạ Ngữ Hạo cảm thấy trên tay của mình đang nắm lúc này chính là Y Kỳ.

Đem hoa đặt ở một bên, không chủ định bắt tay vào lật sách, Dạ Ngữ Hạo bắt đầu vì những việc không hài lòng chất chứa nhiều trong lòng mà sinh ra phiền muộn. Có ý muốn dùng phương pháp cưỡng chế giúp thiếu niên thoát ly khỏi ảnh hưởng của thiên ma chú chú sớm hơn, rồi lại sợ bởi vậy mà sinh ra một số thói quen có hại. Nhưng mà, Luân vương xuất hiện trước thời hạn làm cho thời gian càng ngày càng ít, một khi Hiên Viên bãi bình xong loạn của Luân vương, hắn sẽ chuyên tâm đối phó với mình — đó sẽ là ngày mình cùng thiếu niên tận duyên.

Nghĩ vậy, lại cảm thấy loạn, trăm điều buồn bực tuôn trào trong ngực, giương mắt nhìn thiếu niên, đường nét thanh tú non nớt, khuôn mặt linh động lại quật cường, ý cười hơi hơi kiêu căng, cùng một khuôn mặt mơ hồ hơn mười năm trước mình đã gặp qua trùng khít cùng một chỗ. Hạo giật mình bỗng nhiên kinh giác. Bản thân gần đây đúng là càng ngày càng dễ dàng bị cảm tình từ bên ngoài tác động.

Chuyện phi thường bất khả tư nghị chính là tự chủ của bản thân nhưng lại vô cớ xuất hiện lỗ hổng.

Là năm người Lý Tri Ân ngày đêm ở bên, khiến cho mình bị ảnh hưởng bởi việc của Ngũ Độc giáo năm đó?

Nhưng càng bất khả tư nghị chính là trong nháy mắt đó mình lại cho rằng tự chủ có xuất hiện lỗ hổng cũng là chuyện không hề gì!

Dạ Ngữ Hạo cúi đầu cười, không biết chính mình trừ bỏ cười khổ ra còn có thể có biểu tình gì nữa.

Ba năm ẩn cư, ba năm tu thân dưỡng tính, cư nhiên vẫn không thể làm cho bản thân thoải mái, không thể khiến mình chân chính dứt bỏ hết thảy?

Luôn miệng nói mình chỉ là một Diệp Phàm bình thường, vậy mà một khi có chuyện gì phát sinh lại lập tức lấy cách nghĩ của Vô Đế xử lý hết thảy sự tình. . . . . .

Tựa như ấn tượng sâu sắc, không cần tận lực nhớ tới hoặc quên đi, chẳng sợ sớm không đau, ngay cả bản thân cũng quên mất có vết thương này, thế nhưng khi cúi đầu nó vẫn thủy chung tồn tại.

Phải chăng, cùng Hiên Viên gặp nhau, thì đại biểu cho chuyện hắn vô pháp chặt đứt quá khứ?

Tay nhẹ run lên không thể nhận ra, Dạ Ngữ Hạo cảm thấy mình hình như nhớ tới cái gì, rồi lại nhớ không được.

Rất xa trước kia, có phải có chuyện gì bị mình cố ý quên hay không?

———————–

Nửa đêm vô nhân tư ngữ.

“Hô. . . . . . Hô. . . . . .”

“Ô. . . . . .”

‘Làm ơn đi, ngươi đừng động nữa. . . . . .”

Trong bóng đêm, một tiếng trừu tức, thanh âm luôn luôn khí phách của Hiên Viên lại vặn vẹo đến mức độ khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Nếu không phải tình trạng rất kỳ quái, Dạ Ngữ Hạo thề hắn thật sự sẽ cười ra tiếng — chỉ cần nghĩ đến bộ dáng chật vật không chịu nổi hiện tại của hai người.

Bên ngoài thanh âm còn đang tiếp tục.

“Ta nói cút ngay ngươi nghe không hiểu a! Ta muốn gặp sư phụ! !”

“Thực xin lỗi, để thuộc hạ nói lại lần nữa, Diệp công tử không ở trong phòng, Y Kỳ thiếu gia vẫn là thỉnh hồi cung, có việc không ngại ngày mai lại đến.”

“Lý Tri Ân, Lý thị vệ, ngươi muốn nói dối cũng phải ra dáng một chút đi, ngươi là thị vệ bên người sư phụ, ngươi ở đây, sư phụ còn có thể đi đâu? Tránh ra tránh ra, nếu không tránh ra ta một chưởng bổ ngươi!”

“Thuộc hạ đã nói qua, Diệp công tử theo Hoàng Thượng rời đi, bên người hoàng thượng theo rất nhiều người, thuộc hạ mới lén làm biếng ở lại đây. Y Kỳ thiếu gia xin chớ khó xử thuộc hạ.”

Ngữ khí của Lý Tri Ân hơi hơi tức giận, nhưng nếu là người thâm minh nội tình sẽ nghe ra dưới sự giận dữ kia là sự xấu hổ cùng kinh hoảng bị che dấu rất khá: Trời ạ, Hoàng Thượng ngươi muốn xuất môn như thế nào không an bài hảo hậu sự, để tiểu thiếu gia cứ như vậy chạy theo tới — thuộc hạ chắn được nhất thời chắn không được cả đời, các ngươi bên trong nếu không xử lý tốt, sự tình nháo to lên ngài chớ có giận chó đánh mèo đến trên người thuộc hạ — thuộc hạ thật sự sắp giở hết chiêu thức ra rồi vẫn vô kế khả thi. . . . . .

Hiên Viên trộm khen một tiếng ‘hảo’!

Lần này đến phiên Dạ Ngữ Hạo hấp khẩu khí, tay mềm nhũn, thân mình động cũng không dám động, cố gắng thả lỏng cơ thể, cố gắng làm cho tình trạng đừng càng thêm vô pháp thu thập.

“Sư phụ nếu không ở, ngươi còn thủ không cho ta đi vào làm chi?! Lý Tri Ân, ngươi đây là chống đối? !” Thanh âm thiếu niên trở nên bạo táo.

“Y Kỳ thiếu gia, Diệp công tử nói qua, khi hắn không ở, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào phòng hắn, thuộc hạ cũng chỉ là tuân thủ mệnh lệnh của Diệp công tử. Thiếu gia thật muốn tiến vào, không bằng ngày mai cùng Diệp công tử thương lượng, chỉ cần Diệp công tử đồng ý, lần sau bất luận thiếu gia khi nào muốn đến thuộc hạ sẽ không ngăn cản. Nhưng mà tối nay, không có Diệp công tử đồng ý, thuộc hạ thật sự không dám để thiếu gia đi vào.”

Y Kỳ trầm mặc xuống.

Bên trong hai người Hiên Viên cùng Dạ Ngữ Hạo đang buông tâm. . . . . .

“Mặc kệ như thế nào, tối nay ta nhất định phải đi vào!” Thanh âm của thiếu niên mang theo phẫn nộ kỳ quái, tay nhất một cái ra chưởng, chính như Lý Tri Ân sở liệu, bản thân một mình không thủ được cả đại ốc — đại môn thì giữ được thế nhưng bức tường bị phá thành cái động lớn như vậy, có đại môn hay không cũng không có gì đáng kể.

Bên trong từ khi Y Kỳ đến đây vẫn không hề động tĩnh, không biết là hai người trong kia rất tín nhiệm mình hay sao. Lý Tri Ân vì bản thân không làm tròn trách nhiệm bi phẫn muốn chết, ánh mắt bất tri bất giác nhìn Y Kỳ, muốn nhìn xem hắn nhìn thấy tình hình đặc biệt lúc ấy sẽ có biểu tình gì.

Biểu tình của Y Kỳ thực bình tĩnh, trong bình tĩnh có vài phần áy náy.

Hắn đột nhiên hướng Lý Tri Ân hàm hồ gật đầu cười cười, hết sức chột dạ.

“Nguyên lai. . . . . . Bọn họ thật sự không ở a. . . . . . Khụ. . . . . .” Cau cái mũi. “Bất quá bên trong phòng này có hương vị kỳ quái quá, các ngươi ngày thường thật sự có cẩn thận quét tước không?”

Lý Tri Ân nhìn thấy bên trong trống rỗng, ngay cả giường cũng không có nửa người, hai người tựa như từ hư không tiêu thất, một chút tiếng động đều không có. Cũng cảm thấy kỳ quái. Nghe được lời của thiếu niên, hiểu ý lại đây, mặt lập tức hồng như cà chua, sắp nữa thì xuất huyết, thản mắt cứng lưỡi nhìn thiếu niên, nhất thời một câu cũng nói không nên lời.

Thiếu niên thấy hắn đuối lý mặt đỏ, hết sức ‘độ lượng’ mà phất tay.

“Không cần để ý, hảo hảo tẩy trừ một chút là có thể. Thuận tiện. . . . . . Khụ. . . . . .” Lại khụ thêm tiếng nữa, “Chuyện vách tường này. . . . . . Khụ. . . . . . Tuỳ ý ngươi có muốn nói cho sư phụ hay không. . . . . . Bất quá, nếu ngươi đồng ý không nói, chỉ nói là ngươi khi quét tước không cẩn thận làm đổ thì . . . . .” Liếm liếm môi, “Có lẽ là đối ngươi đối ta đều có lợi thật lớn, ngươi nói coi?”

Lý Tri Ân ‘ nga ’một tiếng, cúi đầu, thân mình khẽ run.

“Tốt lắm tốt lắm, ta cũng không phải đang hù ngươi, ngươi không cần sợ thành như vậy. Mặc kệ cho dù. . . . . .” Thiếu niên nói thầm, nhìn cái lỗ lớn trên vách tường của người nọ, cuối cùng có chút đau đầu, nghĩ không ra phương pháp bổ cứu.

“Cái kia. . . . . . Ngày mai nếu ta không có tới, ngươi nói cùng sư phụ, ta bị cảm mạo . . . . . . Có thể tới không được.”

Rước lấy đại họa xong, thiếu niên vỗ vỗ mông chạy lấy người, đáng thương Lý Tri Ân muốn cười lại không dám cười, lại càng không biết nguyên bản hai người còn tại bên trong giờ phút này chạy đi nơi đâu, sợ là còn đang ở bên trong, lập tức thân mình cương đến mức ngay cả chuyển cũng không dám chuyển, sợ nhìn đến cái gì không nên xem.

“Hoàng Thượng. . . . . .”

Thử gọi một tiếng, lại đổi về một tiếng thở dốc nhẹ nhàng, này mà hắn còn không rõ nữa sao, vội vàng chạy ra ngoài cửa, ý bảo thuộc hạ tìm tấm ván gỗ tới che khuất đại động, miễn cho cảnh xuân lọt ra ngoài. Trong lòng mặc dù hết sức hiếu kì hai người rốt cuộc đã chạy đi đâu, nhưng thân mình lại đứng đến thẳng tắp, một bộ kiên trì thị vệ mẫu mực.

————-

Từ lúc Lý Tri Ân phát ra tiếng ngăn cản đầu tiên, đến khi thiếu niên tức giận đáp lại, Hiên Viên cùng Dạ Ngữ Hạo hai người liền hai mặt nhìn nhau, đem trách nhiệm đổ lên trên người đối phương, toàn bộ không để ý hai người đang trong trạng thái tương liên hết sức chặt chẽ.

Đây là hai tên tự cao tự đại, duy nhất kiêng kị chính là thiếu niên nho nhỏ mang tâm tính khờ dại ngoài cửa kia. Hiên Viên cả kinh đang muốn đứng dậy, không nghĩ tới Dạ Ngữ Hạo ôm sát hắn, đưa tay ở trong sườn ván giường khe khẽ vỗ, nhất thời hiện ra một miệng nghiêng. Hai người liền theo đó trượt xuống lớp vách kép dưới ván giường.

Vách kép này thì ra là lúc đầu Dạ Ngữ Hạo bố trí, Hiên Viên cũng không truy cứu, theo tư thế truỵ xuống, đã bị trọng lực cùng quán tính va chạm, dục vọng vì kinh hách mà nhuyễn hạ cùng với khoái cảm cấm kỵ chẳng những rất nhanh phục hồi như cũ, mà còn so với ban sơ càng thêm nóng rực không biết bao nhiêu lần.

Trước đó không biết là cố ý hay là quá gấp, Hiên Viên chỉ đem quần áo hai người kéo mở, chưa từng cởi xuống, Lúc này mặc dù phải im lặng để tránh lộ chân tướng, nhưng da thịt qua lớp quần áo nửa kín nửa hở kia như có như không ma sát, so với hoàn toàn trần trụi giao triền càng nhiều phần ý nhị, tiếp xúc không đến, liền càng chờ mong có thể một phen xé mở, hoàn toàn giữ lấy.

Bên ngoài hai người tạp triền không rõ, bên trong hai người cũng ‘tạp triền’ không rõ. Trong khung cảnh hắc ám toàn toàn lại càng kích động ác ý ở chỗ sâu trong nhân tâm của con người, biết rõ là không nên, nhưng tay của Hiên Viên lại lén lút tham nhập bên trong y phục của Hạo.

Thân mình Hạo khẽ run lên, không gian trong vách kép vốn là có hạn, lúc này lại càng không dám dùng sức giãy dụa, một tay giơ lên, gắt gao đem cái tay không an phận của Hiên Viên ấn chặt ở trước ngực, không cho nó rục rịch.

Bên ngoài hai người rốt cuộc đã đi rồi. Nghe Hạo cực lực nín thở, đầu ngón tay bóng loáng mà tràn ngập xúc giác co dãn, còn có, xúc cảm khi chạm vào lòng bàn tay mình, Hiên Viên ám muội nở nụ cười.

Nhìn không tới biểu tình của Hạo, chỉ cảm thấy hô hấp của hắn không hề đều đặn, mà tiếng tim đập của bản thân như thể cũng hoà cùng nhịp thở của hắn.

Kỷ dục hoà tan lòng người, môi lưỡi giao triền, ngón tay giảo chặt ngón tay. Giờ này khắc này là vô lực, mà cũng không có ý cự tuyệt.

Sự tình chỉ cần có khởi đầu sẽ không thể vãn hồi được nữa, phòng tuyến tự mình dựng nên cũng sụp đổ hoàn toàn.

Hắc ám che đậy hết thảy, nhìn không tới biểu tình lẫn nhau, một sự an toàn giả tạo.

Thế nhưng lại bị sự giả dối này mê hoặc.

Có lẽ sự thiệt tình đã át đi mưu mô tính toán. Hai người dây dưa điên cuồng, trong những tiếng rên rỉ không rõ ràng, mơ hồ đã đem bí mật ở chỗ sâu nhất trong linh hồn đã mở ra.

==================

[1] kinh sư có 3 thứ đứng đầu, một là ăn uống, hai là mỹ sắc, ba là đánh bạc.

[2] Hai câu này mô tả cảnh một đôi vợ chồng trẻ vui đùa nơi khuê phòng. Câu đầu là mô tả hoàn cảnh trong phòng cùng trang sức ăn vận của người thiếu phụ, “Sanh hàn điều trường, điệm lãnh bình lương” là miêu tả không khí của đêm thu .”Ngọc oản trọng nhân kim ách tí”  cho thấy quần áo không nhiều lắm, mới có thể nhìn thấy cổ tay ngọc, “ngọc oản câu” là cổ tay trắng nõn mang theo trang sức vòng vàng linh tinh các thứ, vì vậy mà tiếp theo mới có từ “đạm sơ trang’ nghĩa là ăn vận trang điểm bình thường, không cầu kì.

Hai câu sau là miêu tả hành động của nàng, tuy là miêu tả khách quan nhưng thực ra là miêu tả từ góc độ nhìn của phu quân nàng, “Kỉ độ thí hương tiêm thủ noãn, nhất hồi thường tửu giáng thần quang, ” thí hương là dùng tay để thử lư hương, lại đưa rượu đến bên môi tình lang, “đả đàn lang” đoạn cuối câu này là hành động nàng làm nũng cầm lấy hồng ti đánh như đuổi muỗi vào người phu quân nàng, :”>, “đàn lang” là từ dùng để miêu tả vẻ đẹp thanh tú tựa Phan An, hai chữ đàn lang được dùng để gọi một mỹ nam tử :”>

[3] Hai câu này nằm trong bài Ức Giang Nam của Ngưu Kiệu. Mượn vật chỉ tình, bày tỏ tâm tình hoài bão của một người thiếu nữ muốn theo đuổi tình yêu mỹ mãn. Một con chim yến, bay được vào nơi yên ổn, gặp được hảo nhân duyên, được chủ nhân yêu thương. Hai câu thể hiện cảm xúc vừa thèm muốn lẫn ghen tị, thân phận của mình không bằng cả một con yến nhỏ.

[4] Tiếp theo trong bài Ức Giang Nam, cũng là tâm trạng của một người phụ nữ phòng không gối chiếc, nhìn đôi uyên ương nô đùa thêu trên gối mà sinh ra oán hận cùng oán trách người chồng bạc tình.

[5] đoạn thơ này tả cảnh nam nữ mây mưa lộ liễu. đại khái là:

“Lầu ngọc, chăn lạnh thêu uyên ương, phấn dung mồ hôi rơi trên gối.

Ngoài màng vang lên kiều âm, liễm mi mỉm cười.

Tóc dài xoã tung trên gối, vành tai chạm tóc mai.

Cùng chàng kết thành một, vui cho hết hôm nay”

Đệ thập nhất hồi bách tư thiên đoạn tràng (ngổn ngang trăm mối như xé ruột xé gan)

Khí tức bên trong vách kép dần dần hoãn hạ.

Hắc ám khơi ra tâm sự, sự phóng túng ngoài ý muốn lúc nãy làm cho hai người đều chìm vào im lặng. Cảm giác nhịp tim lẫn nhau từ hỗn độn dần dần thống hợp, một cổ một cổ, cho đến khi bình thường trở lại, đúng là một sự đồng âm đồng điệu khó mà có được.

Dạ Ngữ Hạo cắn môi dưới, vì sự thất thố mất kiềm chế của bản thân mà sám hối một lát mới giơ tay lên đẩy cơ quan phía trên ván giường ra, chui ra ngoài trước. Cởi bỏ đi quần áo bị mồ hôi cùng tinh dịch làm bẩn đến không còn ra hình dáng gì, sau đó mới tìm một kiện y phục mới để thay, suy nghĩ một lát, lại tìm thêm một kiện nữa ném cho Hiên Viên.

Hiên Viên tiếp nhận y phục nhưng cũng không vội thay, thản nhiên đánh giá sắc mặt như đang đóng băng của Dạ Ngữ Hạo, mặc dù hai má vẫn còn đỏ ửng do vừa trải qua tình cảm mãnh liệt, nhưng mặt mũi lại lạnh băng. Hắn khẽ cười lên.

“Mới vừa rồi ngươi chẳng phải cũng thực hưởng thụ sao!”

Tay Dạ Ngữ Hạo ngừng một lát, mím môi không nói gì, chỉ cúi đầu mặc hảo trung y.

” Ngươi không cảm thấy hiện tại hối hận là chuyện rất vô ích sao? Dù sao cũng là chính ngươi dâng lên cửa mà.” Hiên Viên cười hì hì nói, rốt cục cũng bắt đầu cởi bỏ cẩm y trên người.

Gắng sức buộc lại đai lưng xong, Dạ Ngữ Hạo rốt cục ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên.

“Ta chỉ là không rõ, ngươi vì sao phải chấp nhất với khối thân thể này như thế.”

Thân thể giống nhau, cấu tạo giống nhau, trong hậu cung giai nhân ba nghìn, hắn cần gì phải chấp nhất một thân nam tử.

Hắn lại lạnh lùng nở nụ cười. “Chẳng lẽ, ngươi cho rằng ngươi làm thoả mãn nó thì ta sẽ trả giá bằng cách đối với ngươi thật lòng thật dạ hay sao?”

Hiên Viên ngẩn ra, không nghĩ tới Dạ Ngữ Hạo lại nói ra lời nói trắng trợn như thế này, im lặng một lát, hắn lại cười to.

“Đây đương nhiên là chuyện không có khả năng! Trẫm cho dù tái si tâm vọng tưởng, cũng sẽ không cho rằng Hạo sẽ lấy thật tâm đối đãi với trẫm. Trẫm chẳng qua là đang thỏa mãn chính mình a. Trẫm bất quá chỉ muốn nhìn thấy ngươi luôn cố làm ra vẻ bình tĩnh tự kiềm chế, sau khi bị làm nhục sẽ có biểu tình thú vị gì.”

Vén lên một lọn tóc dài vì mồ hôi mà bết dính vào bên má Hạo, lại ôn nhu vén ra sau tai hắn. “Ai bảo ngươi lại vì Y Kỳ mà tự nguyện ở bên cạnh trẫm một năm. Dựa theo tính tình của ngươi, càng bình tĩnh . . . . . .” Một tay kia nắm lấy cằm hắn. “Thì áp lực thương tổn phải chịu càng sâu càng nặng — cơ hội tốt như thế, trẫm làm sao không lợi dụng đây.”

Nhìn thấy con ngươi của Hiên Viên chứa đầy sự chấp nhất mà kích động, Dạ Ngữ Hạo hơi hơi chuyển đầu, bất đắc dĩ cười khẽ, mình giống như đang đối mặt với một tên tiểu hài tử không hiểu chuyện vậy.

“Hiên Viên. . . . . . Ngươi luôn ở thời điểm không thích hợp theo đuổi chuyện chính mình cũng không hiểu được.”

Tay Hiên Viên căng lên, lọn tóc của Hạo quấn trên ngón tay hắn nhất thời bị nhéo xuống mấy cái, Hạo thờ ơ, tiếp tục lãnh tiếu.

” Hy vọng ta có thể vẫn nhìn thấy ngươi, hy vọng trong mắt ta có ngươi, hy vọng ta có thể thích ngươi. . . . . . Thế nhưng ngươi chẳng lẽ đã quên ư, từ rất sớm, người tự tay đẩy ta ra cũng chính là ngươi!”

” Lúc trước, ta là tin ngươi, cũng từng thích ngươi . . . . . .

Nhưng mà một kiếm kia của ngươi, đã cắt đứt hết thảy!”

—————————–

Mười ba năm trước, Thanh Thành gặp mặt lần đầu.

Thiếu niên nho nhỏ mặc bạch y, nghiêm mặt nghe cẩm y thiếu niên cũng nho nhỏ không quan tâm đến vẻ mặt lạnh lùng cự tuyệt của mình, nhấc tay chỉ điểm chiêu thức các sư phụ đã dạy phải làm như thế nào như thế nào, chiêu này dùng như thế nào thì hảo, chiêu kia dùng ra sao thì xảo . . . . . Cẩm y thiếu niên thư mi lãng mâu, tuấn lệ vô chú, trong tươi cười cao quý mang theo vẻ xa cách quen thuộc của ngừơi trong hoàng thất, thậm chí còn có một chút khinh thường. Khi nhìn về phía mình lại hiện lên chút nhu hòa ôn tồn. . . . . .

Không ai phát hiện qua chứ? Bạch y thiếu niên nho nhỏ khi bạn nhỏ kia xoay người đi liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, lại vờ như vội vàng quay đầu lại nhìn chiến đài, khóe môi nhẹ nhàng mà cong lên.

– có lẽ, chúng ta cũng có thể giống như sư phụ cùng cửu Vương gia, lẫn nhau tán thưởng đối thủ đi.

Độ cung của khoé môi bạc hồng thật diễm lệ, bình tĩnh mà không nhiễm tình khổ, tuy là trầm tĩnh mà cũng trong suốt như nước.

Kiếm quang cũng như nước.

Chuôi này vạch hàn quang cắt qua mười Cửu Châu, thét ra lệnh cho hơn trăm vạn binh mã, từ nhỏ, vai trái thẳng đến thắt lưng của tiểu thiếu niên huyết hoa như mưa, mà mưa to, mưa tầm tả.

Khó có thể tin ngoái đầu nhìn lại, nụ cười của cẩm y thiếu niên vẫn như cũ, là cao quý mang theo xa cách cùng ôn tồn, trong ôn tồn mơ hồ lộ ra cô tịch — còn có điên cuồng.

Đó là ảo giác sao? Hạo không biết. Bởi vì giữa một thoáng tiếp theo, con ngươi của cẩm y thiếu niên liền biến thành xem thường.

Hắn thủy chung không thể biết, lúc ấy Hiên Viên là ôm tâm tính thế nào tiếp cận mình, lại là ôm tâm tính thế nào làm tổn thương mình.

Chỉ biết là, từ nay về sau, hắn rốt cuộc không tín nhiệm qua người thứ hai.

Hiên Viên, là một người cuối cùng!

Cũng là người tự tay cắt đứt hết thảy!

————————–

Hiên Viên không nói gì.

Hắn chậm rãi buông Hạo ra.

” Ta đương nhiên biết a, ta như thế nào không biết.”

Mỉm cười thu hồi tôn xưng quen dùng, trong mắt, dần dần hiện lên hận ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro