phần 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì hôn sự hôm nay, Vương gia mang lên năm mươi bàn tiệc, tiền viện người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, rất náo nhiệt. Vương lão gia cười đến vẻ mặt nở hoa, miệng không khép lại được. Chỉ chờ canh giờ vừa đến, đệ nhất mỹ nhân thành Vô Tích này chính là của nhà họ Vương rồi.

Rốt cục, pháo tề vang, chiêng trống rung trời. Chỉ nghe người chủ trì hô lớn một tiếng: “Giờ lành đến –” Hỉ nương cùng nha hoàn dìu tân nương chậm rãi đi vào đại sảnh, Vương gia công tử đã đứng tốt lắm, cho dù có gia đinh ở bên cạnh kéo kéo, vẫn là không an phận mà nhích tới nhích lui.

Các tân khách dự lễ giảm âm lượng, chỉ trỏ, mắt đi mày lại, không hẹn mà cùng nghĩ: Thật sự là một đóa hoa tươi cắm đến trên bãi phân trâu.

“Nhất bái thiên địa –” Người chủ trì cao giọng, nhưng vẫn áp không được thanh âm lạnh lùng của một người.”Chỉ bằng hắn cũng xứng? !” Toàn trường nhất thời ách không một tiếng động.

Chỉ thấy ở cửa không biết khi nào đứng một cẩm y nhân, trên mặt che một khối khăn màu vàng, chỉ lộ hai con mắt. Xem cách ăn mặc thân hình hẳn là một nam nhân.

Vương lão gia giận tím mặt, cao giọng nói:”Người tới là người nào? Tư sấm dân trạch, quấy rầy hôn lễ, không sợ bản lão gia đi cáo quan?”

Hiên Viên dưới khăn che mặt không kiên nhẫn bĩu môi, đi vào đại sảnh, một phen từ trong tay hỉ nương đoạt tân nương qua. Các tân khách chỉ thấy thân mình tân nương hoảng hoảng, hỉ khăn cũng rớt, lộ ra khuôn mặt vô song, tràn đầy hoảng sợ.

“Phiền toái ngươi cùng Chu gia nói một tiếng, trẫm. . . . . . Thực mệt hắn không tiếc đem nữ nhân gả sang đây. Tại hạ nhìn cực kỳ bất mãn, về phần nợ của hắn để ta thu nạp đi, gia sản của ta chẳng thua nhà ngươi đâu. Tiếp qua một năm, là có thể cho hắn ôm ngoại tôn. . . . .”

Dạ Ngữ Hạo nghe đến đây đã thật sự biến sắc mặt, còn nghe phía sau càng nói càng không yên phận, khuỷu tay bất động thanh sắc hung hăng đụng qua.

“. . . . . . Ai. . . . . . Tóm lại chính là như vậy .” Ô, cái này sợ là ứ thanh rồi. Hiên Viên vội vàng nói lời cuối cùng, sau đó ôm tân nương chạy ra ngoài.

“Người tới a, bắt cho ta.”

Vương lão gia tử nhất thời tỉnh ngộ lại, hổn hển chỉ huy gia đinh tiến lên. Xôn xao một chút, phòng lớn cùng trong viện trở nên rối loạn. Cũng không biết như thế nào, mặc dù nhiều người như vậy vây chắn, lưỡng đạo thân ảnh kia đông chui tây chui, toản một hồi thì không thấy nữa.

Hỉ yến biến thành tuồng hát, cái này thật náo nhiệt. Giữa một đám ồn ào nhốn nháo, chỉ có mỗi Vương công tử đang cao hứng ở tại chỗ vỗ tay: “Hảo ngoạn hảo ngoạn! Thật hảo ngoạn!”

————–

Vương phủ nơi chốn như một cái nồi bùng nổ, nhưng chỉ có một chỗ là im lặng, bất vi sở động.

Dạ Ngữ Hạo dở khóc dở cười nhìn vị trí hiện tại của bọn họ, long phượng hoa chúc, đoàn tụ trướng vi, mâm đựng trái cây kim tảo hoa sinh lật tử đặt ở trên chăn hỉ thêu uyên ương đỏ thẫm, một bầu rượu cùng hai chén rượu đặt ở giữa bàn.

“Hì hì, bố trí cũng không tệ lắm.” Hiên Viên cười hì hì đánh giá. “So với trong kinh thành thuận mắt hơn.” Hắn kéo khăn che mặt thả lại trong tay áo, đầu ngón tay đụng tới một vật, trong lòng không khỏi vừa động.

Lười nghe mấy lời ngôn luận ngu ngốc của Hiên Viên. Dạ Ngữ Hạo đi đến y thụ bên giường mở ra vừa nhìn, quả nhiên, bên trong còn có vài món nam trang, lấy ra một kiện đạm ngân ước lượng, coi như thích hợp. Hắn xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Hiên Viên, trước đem đồ trang sức trên người dọn dẹp, sau đó đem hỉ bào cởi ra, thay đổi quần áo. Lại dùng hỉ phục cẩn thận bọc lấy đồ trang sức tháo xuống, định bụng lúc đi sẽ cầm theo.

Hiên Viên đang cười trộm, ngón tay nhẹ nhàng thần tốc đem thứ kia lấy ra, đi tới bên cạnh bàn. Đẩy ra nút lọ, đem thứ bên trong khe khẽ để vào trong chén rượu, lại rót rượu vào, vừa lòng thấy nó nhanh chóng hòa tan trong rượu, tửu sắc như cũ, vị rượu như cũ.

Lại ngã một chén, lúc này Dạ Ngữ Hạo đã sửa sang quần áo xoay người lại, một đầu tóc dài chỉ dùng một cái trúc trâm bó buộc, càng lộ vẻ phong lưu.

Thấy Hiên Viên bê một chén rượu lại đây, Dạ Ngữ Hạo thiêu mi, tiếp nhận, nhưng chỉ là ngắm nghía.

” Không nghĩ tới ngươi và ta hôm nay có thể uống một ly rượu hợp cẩn thật sự. Coi như là cơ duyên.” Hiên Viên đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn, thấp giọng cười nói.

Đích thật là cơ duyên, hôm nay qua đi liền tựa như gió qua rừng, không còn để lại dấu vết. Dạ Ngữ Hạo than nhỏ, giương mắt đối diện Hiên Viên đang cười tít mắt. Nâng chén ẩm hạ.

Hiên Viên đem cái chén trống không của Dạ Ngữ Hạo lấy lại, tính cả cái của mình cùng nhau thả lại mặt bàn, thân mình liền dán qua. “Hạo có câu là động phòng một khắc giá trị thiên kim. . . . . .”

Không biết nên khóc hay cười. “Hiên Viên, hiện tại chúng ta chính là đào phạm, chốc nữa quan binh đều phải đến. . . . . .”

“Trẫm ở trong này, Hạo còn có thể sợ?” Hiên Viên trát trát con mắt.

Đương nhiên sợ, sợ cái tên sắc đảm bao thiên nhà ngươi. Dạ Ngữ Hạo mặt trầm xuống, đẩy hắn ra, muốn đi ra ngoài, vô ý bị Hiên Viên điểm vào hai huyệt linh đài thần đường. Lực đạo điểm rất nhẹ rất nhẹ, chỉ cần thời gian uống miếng nước là có thể cởi bỏ. Thế nhưng cũng phải có thời gian uống miếng nước mới được. . . . . .

Trướng tơ vàng hạ xuống, tiếng rên rỉ cùng thì thầm vang lên sau một lúc lâu, lại yên tĩnh xuống, thân mình vừa động đựơc trở lại, Dạ Ngữ Hạo lập tức đẩy nam nhân còn dính ở trên người mình ra, chỉ nghe bùm một tiếng, nửa thân mình của nam nhân rơi trên mặt đất.

Rất nhanh mặc xiêm y, Dạ Ngữ Hạo cảm thấy có chút không thích hợp. Cho dù sắc tâm của Hiên Viên không thay đổi, cũng sẽ không biết phân biệt trường hợp, bất luận địa điểm, cấp bách muốn vào lúc này. Nhưng hai người lần này gặp nhau, thuần túy chỉ là trùng hợp, hắn hẳn là không có thời gian động tay chân mới đúng. Nghĩ tới nghĩ lui, suy tính không ra được kết luận cuối cùng, đành phải tạm thời mặc kệ.

Nhìn xem sắc trời bên ngoài, đã gần đến hoàng hôn, trông trộm Hiên Viên chậm rì rì mặc quần áo, nhìn nhìn lại đệm giường hỗn độn, Dạ Ngữ Hạo dứt khoát đem trướng vi xé xuống dưới, đệm chăn cũng ném tới trên mặt đất, làm cho gian phòng loạn thành một đoàn, sau đó mới cầm lấy bao hỉ phục đi ra ngoài

“Hạo, chờ trẫm một chút –” Hiên Viên mặc quần áo một nửa, ai ai kêu.

Chờ người nhà họ Vương phát hiện phòng tân hôn nguyên bản hẳn là không ai lại một mảnh bừa bãi, đã là chuyện đêm khuya.

Hôm sau, tin tức tân nương vương gia bị đoạt truyền khắp toàn thành. Mặc cho quan phủ có ráo riết điều tra hay canh gác cửa thành chặt như thế nào, cũng không tìm được tân nương bị cướp cùng tên thổ phỉ.

Chu gia chạy đến Vương gia đòi nữ nhi, Vương gia đành phải tạ tội. . . . . .

Thành Vô Tích lại thêm một chuyện làm cho dân chúng đàm tiếu say sưa.

Hiên Viên cười hì hì kéo Dạ Ngữ Hạo ở trong thành đi dạo khắp nơi, nghe dân cư khen tuồng hát ngày hôm qua thật là tốt, càng nghe mặt mày càng hớn hở, bởi vì truyền tới cuối cùng, đã sắp biến thành lục lâm hảo hán đại náo Vô Tích thành .

Dạ Ngữ Hạo bị hắn kéo đến tâm không cam tình không muốn. Tối hôm qua ở khách điếm, phòng ngự Hiên Viên cả một đêm, giờ phút này hắn chỉ thầm nghĩ trở về hảo hảo nghỉ ngơi.

Tới rồi buổi chiều, rốt cục Hiên Viên cũng cảm thấy mỹ mãn, hai người quay lại khách điếm mà Hiên Viên ở lại. Hiên Viên bao cả tiểu viện này, vừa tiến vào Nguyệt Nha môn, liền gặp một thanh niên phong lưu lỗi lạc thực không hình tượng ngồi ở bậc thang than thở.

Hiên Viên xoay người kéo Dạ Ngữ Hạo đi ra ngoài, Dạ Ngữ Hạo nghiêng người, tránh đi tay của Hiên Viên, khoanh tay đứng đó.

Méo mặt, chậm rì rì xoay người lại, chỉ thấy Kì thế tử vẻ mặt bất đắc dĩ quỳ gối trước người. “Vi thần thỉnh an Hoàng Thượng. Xe ngựa đã chuẩn bị tốt ở phía sau viện, Hoàng Thượng nên khởi hành.”

“Kì!” Hiên Viên ngoài cười nhưng trong không cười, phiến tử phiến đến vù vù. “Tốc độ lần này của Ngươi rất nhanh nha.”

“Đa tạ Hoàng Thượng.” Kì cười đến chân thành, nhìn Dạ Ngữ Hạo một cái. “Không nghĩ tới Hạo đế tọa đã ở. Thực khéo léo. Chính là không biết tâm nguyện của Hoàng Thượng được đền bù hay chưa. . . . . .”

‘ Ba ’ đem phiến tử thu về, Hiên Viên ngắm người bên cạnh, thấy hắn bộ dạng phục tùng liễm mắt, tim nhất thời chậm nửa nhịp. Khụ một chút, trừng mắt nhìn Kì. “Trẫm vốn dự định trở về, lại vất vả cho ái khanh một chuyến.” Hảo Kì, ngươi dám lấy chuyện sinh tử dược uy hiếp trẫm, chờ trở về xem trẫm như thế nào thu thập ngươi.

“Vi thần không dám. Đây là chuyện vi thần nên làm.” Vi thần oan uổng a, lão nhân gia ngài cũng không muốn vi thần bị Bảo xét nhà đi. Quân thần hai người mắt đi mày lại  một phen, rốt cục. . . . . .

“Hạo.” Hiên Viên quay đầu khẽ gọi. ” Chuyện của ngươi xong chưa, đi kinh sư như thế nào?” Quyết định, còn lại khỏa dược kia, vô luận thiệt giả, sau khi hồi cung liền ném, miễn cho ngày sau bị Kì áp chế.

Dạ Ngữ Hạo tính tính thời gian, ngẩng đầu, mỉm cười.”Ba tháng sau đi.”

Hiên Viên bất đắc dĩ gật đầu, tự biết cưỡng cầu không được. Đưa tay nhẹ nhàng ôm Dạ Ngữ Hạo một chút, mới theo Kì ly khai.

Mắt thấy hai người tiêu thất, Dạ Ngữ Hạo nhàn nhã đi về hướng khách điếm mình trụ. Hắn không nói cho Hiên Viên, bọn họ không phải ở Vô Tích xảo ngộ, hắn tính toán là từ nơi này trực tiếp đi lên kinh sư. Vốn đã ở Hàng Châu lên thuyền, lại nhận được lời nhắn mà Vô Danh giáo cậy võ lâm phiến tử truyền đến, nói là ma tiêu có cái gì đó muốn đưa cho mình. Vì thế tiện đường xuôi dòng, ước định ở tại Vô Tích.

Ngày mai chính là ngày ước định, không biết Hư Dạ Phạm cậy võ lâm phiến tử đưa mình vật gì vậy, đáng giá cân nhắc còn có chuyện Chu gia, vẫn cần tiêu hao chút thời gian. . . . . .

Ngày thứ hai, Dạ Ngữ Hạo thu được một cái hộp dài do võ lâm phiến tử đưa tới, loại này bình thường chỉ dùng để đặt bức tranh. Mở ra vừa thấy, quả nhiên, là bức họa, là bút tích của Thái Hạnh — Quan Âm tống tử đồ.

Đây là dụng ý gì? Cho dù hắn thông minh lanh lợi, suy tính trăm ngàn loại khả năng, vẫn như cũ một chút cũng không có đầu mối.

Lúc này, Hư Dạ Phạm ở xa ngàn dặm một tay nâng má, tính tính ngày, bức họa kia hẳn là đưa đến đi. Dạ Ngữ Hạo a Dạ Ngữ Hạo, sư thúc ta chính là thật vất vả mới tìm được một bức tranh có chứa hàm nghĩa rõ ràng như vậy đưa cho ngươi, mà còn là bút tích thực. Nếu có một ngày ngươi vẫn bị tên Hiên Viên  kia lừa, cũng đừng trách ta trước đó không nhắc nhở ngươi nha!

Chi tam, nhạc cực sinh bi, thùy vị tử vô mẫu (thượng)

“Mua đại ly tiểu, xuống tay!”

“Mười bảy điểm đại, nhà cái thông ăn!”

” Áp cô hạ ba điểm!”

“Ba điểm, nhà cái một bồi mười!” . . . . . . Nơi này là kinh sư đệ nhất đổ phường, bất quá, mấy năm trước, sau khi trải qua một hồi thiên hạ đệ nhất hào đổ, đã sôi nổi trở thành thiên hạ đệ nhất đổ phường, đương kim đổ quốc, không người không biết không người không hiểu.

Bàn tính của Phong lão bản đánh càng thêm đinh đinh đang đang, trên mái nhà treo biển hiệu cửu đăng, ở ngoài mười dặm cũng có thể xem tới được.

Nơi này là Thiên Nguyên đổ phường. Tiền viện thì nơi nơi ngày đêm náo nhiệt, hậu viện tự hình thành ngăn cách. Nhóm người hầu lui tới mỗi người đều thật cẩn thận, rón ra rón rén, ai cũng sợ kinh động đến thanh niên không dễ dàng mới ngủ được một lúc ở trên lầu.

Bày trí của Phong lão bản tại tiểu lâu được dọn dẹp không còn sót lại chút gì. Ngoại sam chiêu bài bên ngoài căn bản không dám để bẩn mắt người nọ, hắn cũng đã sớm thay đổi một thân tịnh y, giày cũng đổi sang màu trắng, trong tay ôm một bát dược thang, run run rẩy rẩy đi lên lầu các.

Cửa phòng cực khẽ cực khẽ cực hoãn cực hoãn đẩy ra. Hắn nín thở, vừa mới nhẹ nhàng để vào một chân, thanh niên ở trên cẩm tháp phía trước cửa sổ ngủ cực không an ổn đã mở mắt ra.

Phong lão bản nhún nhún vai, buông tha cho nỗ lực của bản thân — quên đi, nếu hắn có thể bị mình xâm nhập trong vòng ba trượng mà không phát hiện được, thì hắn cũng sẽ không phải là Vô Đế từng danh chấn thiên hạ – Dạ Ngữ Hạo.

” Hạo đế tọa cảm thấy hôm nay như thế nào?” Dạ Ngữ Hạo nhíu chặt mi ngồi dậy, ngón trỏ không ngừng nhu nhu mi gian, một hồi lâu mới phun ra một ngụm khí. “Dược sư còn chưa đến nữa sao?”

Phong lão bản cầm chén thuốc đẩy tới, trấn an nói:”Có tin tức truyền đến, dược sư đã đến Đông Dương, ước chừng vào đêm sẽ tới.”

Tiếp nhận dược thang, Dạ Ngữ Hạo cầm chén đưa ra xa, mặt nhăn càng sâu. Thuốc này càng ngày càng gay mũi, màu sắc vẩn đục, xa xa chỉ nhìn cũng đã muốn nôn. Nhắm mắt lại chậm rãi nuốt vào, bế khí để ngăn cảm giác muốn phun. Không ngờ mắt vừa nhắm lại chính là một hồi hoa mắt, hắn vội vã mở mắt ra, duỗi tay điểm hai huyệt cự khuyết, ngọc đường.

Nhìn khuôn mặt thanh tú của Dạ Ngữ Hạo một mảnh xám trắng, toàn bộ không còn chút máu, trường tiệp không ngừng run run, mồ hôi đổ như mưa Phong lão bản trong lòng vừa thương lại vừa vội, hận mình không thể giúp Độc Cô Ly Trần có thêm hai cái cánh lập tức bay qua đây, miễn cho Hạo đế tọa ở đây chịu khổ sở.

Nếu còn kéo dài như vậy, thật không biết sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn nữa. . . . . . Chớ để chú thành đại sai mới tốt! Trong lòng càng nghĩ càng cấp, nhịn không được liền mở miệng. “Hạo đế tọa, trong kinh sư này danh y đông đảo, trước khi dược sư đến, không bằng thuộc hạ trước tiên tìm mấy đại phu đến làm hoãn bệnh tình một chút. . . . . .”

“Không được!” Dạ Ngữ Hạo cắt đứt lời hắn nói, hơi hơi mở mắt ra, giống như muốn nói cái gì, lại khép chặt hai tròng mắt. “Chờ dược sư đến đi. . . . . .”

” Thế nhưng trời mới biết dược sư lúc nào. . . . . .”

“Ta tới rồi.” Phong lão bản nghe tiếng vội vàng tránh ra, vừa lúc bóng người tự cửa sổ nhảy vào, nếu không né tránh kịp, chỉ sợ hai người phải tông vào nhau vỡ thành một đoàn. Hắn thập phần tức giận trừng mắt nhìn người tới một cái, người nọ một thân trường bào gấm Tô Châu xanh thẫm, loan mi tiếu đồng, nhìn qua giống như một pho Bồ Tát ‘hiền từ’ này không phải ai khác mà chính là dược sư Độc Cô Ly Trần của Vô Danh giáo.

Chẳng qua là lúc này tóc hắn hỗn độn bết mồ hôi dán vào mặt, mi mày đều đính đầy bụi bậm, trường bào chợt nhìn thì có vẻ hoa lệ, nhìn kỹ thì nơi nơi đều là vết bùn lầy, cả người đều chật vật không chịu nổi. Chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra vì sao người mà buổi tối mới đến hiện tại lại xuất hiện trước thời hạn.

Nghĩ đến hắn một đường chạy như điên để tới đây, Phong lão bản bỗng cảm thấy cảm động. Nhưng khi vừa nghĩ đến dược sư cũng có thời khắc lộn xộn như vậy, hắn chỉ cảm thấy một trận buồn cười, vì thế hắn cắn răng quay mặt qua chỗ khác, trong lòng nhớ rõ nhất định phải nói cho tất cả những người đã từng bị dược sư áp bức tin lạ này để cùng nhau thưởng thức.

Độc Cô hừ một tiếng, không thèm để ý hai vai của Phong lão bản run rẩy không ngừng là ý tứ gì, tự bên trong tay áo vươn ra tay phải sạch sẽ trắng nõn của mình.

Dạ Ngữ Hạo đem cổ tay trái đệ qua,  đồng thời ôn tồn nói:”Phong Dịch, ngươi có thể lui xuống.”

Phong lão bản gật đầu, thấy chén thuốc bên cạnh vẫn còn nước tràn đầy, phỏng chừng không còn có ích, liền bưng lên khom người rời khỏi.

Độc Cô xem một lát, lông mi theo mạch tượng trong tay càng thiêu càng cao, làm như có chút không tin mà thay đổi tay để xem.

Dạ Ngữ Hạo nhìn hắn nhăn mày khởi mi, cảm thấy tim đập đến cực nhanh.

“Điều đó không có khả năng!” Độc Cô giận dữ buông tay trái của Hạo, đổi tay phải tiếp tục bắt mạch, hai ngón đặt tại mạch môn không ngừng siết chặt, Hạo hơi hơi động mi, nhưng cũng không hé răng.

Buông tay, Độc Cô Ly Trần khó có thể tin nhìn Hạo.”Ngươi. . . . . .có tự mình xem chưa?”

Con ngươi lành lạnh thẳng tắp nhìn Độc Cô Ly Trần. Hảo sau một lúc lâu, thở dài. “Xem ra, kết luận của hai người chúng ta là giống nhau?”

————–

Giang Nam dạo chơi đã là chuyện ba tháng trước, khi trở về Kì thế tử cũng hồi cung, xem ra sự tình lại trở về quỹ đạo.

Hiên Viên cả ngày vội vàng gia sự, quốc sự, thiên hạ sự. Mắt thấy thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng, nhàn đến mức cực nhàm chán, các đại thần lại bắt đầu đem mục tiêu tập trung ở chuyện hậu cung, con nối dõi.

Hiên Viên bên người tam cung lục viện tất nhiên là tránh không được, trừ bỏ đức nhàn thục bốn phi, chiêu nghi tiệp dư cũng không hề ít. Chỉ là chính cung vẫn để trống, thiếu một mẫu nghi thiên hạ.

Hiên Viên mười bốn vi đế, đến nay đã hơn mười năm, mắt thấy sắp gần ba mươi, những ngày gần đây trên triều đình rất náo nhiệt, tự nhiên là lấy Tĩnh vương gia cầm đầu, đằng sau là một đám sùng quan niên cao đức chiêu, trong tay kim tiên, kim trượng một đống liên hợp hướng Hoàng thượng đề nghị tuyển tú nữ, lập hậu, lập người thừa kế.

“Tĩnh thúc thật sự là nhàm chán, có rảnh như vậy không bằng nghĩ ra cách làm cho Vô Trần để tóc trở về cõi tục, như vậy hắn muốn tôn tử bao nhiêu thì có bấy nhiêu, tội gì phải đến đây làm trẫm khó xử.”Trong Ngự hoa viên Tái Vân Đình, Hiên Viên nhàn nhàn đặt một quân cờ đen xuống.

Vô Trần mà hắn nhắc tới, chính là ái nữ duy nhất của Tĩnh vương gia, cũng là Đại đương gia tiền nhiệm của Thần Tiên phủ — Nguyệt Hoa • Oánh Vô Trần.

Ân oán tình cừu của Oánh Vô Trần cùng Kinh Hồng, Chiếu Ảnh khi đó, mọi người giúp bên nào cũng không đúng, cuối cùng đành phải bó tay mặc kệ.

” Vi thần cũng rất tưởng niệm Vô Trần a.” Kì thế tử ngồi ở bên bồi đánh cờ. “Bất quá trong vòng mười trượng xung quanh Tuyệt Tình Am, trẻ nhỏ ba thước cũng khó đến gần, cho dù Tĩnh thúc tự mình đến cũng không thấy được Vô Trần, cho nên mới. . . . .”

Hai người đối mắt liếc nhau một cái, Kì làm một cái thủ thế ‘người bảo thủ’, Hiên Viên thở dài. “Trẫm căn bản không có khả năng lập hoàng hậu!”

“Đúng vậy, hậu vị là Hoàng Thượng muốn lưu cho Hạo đế tọa.”Kì thế tử cười dài thả một quân cờ trắng, thừa dịp Hiên Viên tâm thần đãng đãng, mặt mày hoa hoa, thu đi bảy viên đen.” Đúng rồi, dược hoàn mà hoàng thượng muốn lấy ở chỗ ma tiêu đâu rồi?”

Khóe môi Hiên Viên vi loan.”Ái khanh muốn nói cái gì?”

“Vi thần không dám, bất quá, Hoàng Thượng có đem nó dùng tới?”

” Này không nhọc ngươi quan tâm.” Hiên Viên ngoài miệng nói xong, đột nhiên nhớ tới chuyện kia cũng sắp bị hắn quên đi rồi. Ai, nếu thuốc này thật sự có tác dụng, vậy không sai biệt lắm cũng nhanh đến. Đến lúc đó. . . . . . Sẽ thế nào đây?

Tuy là không thể nào tin được, nhưng chỉ cần nghĩ đến tiểu tiểu Hạo, Hiên Viên sẽ ngón trỏ đại động, muốn sờ sờ xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noản nộn mềm, khi đó, đôi mắt to trong sáng linh hoạt kỳ ảo như hắc thủy tinh nhất định sẽ chậm rãi uẩn ra nước mắt, chóp mũi xinh xắn cũng sẽ đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn không có răng nanh sẽ chép chép, huy huy cánh tay nhỏ bé ngắn ngủn phì phì, ghé vào trong lòng mình ê a nha nha khóc lớn. . . . . . Hảo thú vị a. . . . .

Hiên Viên ở bên trong tâm cười to, khi dễ tiểu tiểu Hạo nhất định rất có cảm giác thành tựu — nếu có đứa nhỏ này thực sự tồn tại.

Kì thế tử cổ họng không vang mà ăn đi nửa giang san, lúc này mới giương mắt. “Độc Cô Ly Trần sáu ngày trước rời đi Vô Danh giáo tổng đà, hôm nay buổi trưa đến Thiên Nguyên đổ phường.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro