CHƯƠNG 2B

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Quả nhiên là ba ả tiện nhân kia..." Tuyên Kỳ đột nhiên giận tím mặt.

"Hoàng Thượng bớt giận..." Có một người đang quỳ nói, kỳ cục chưa, ngươi nói chuyện với mặt đất à?

"Bớt giận?" Tuyên Kỳ lớn tiếng hô to, "Khang tể tướng, đừng tưởng rằng ngươi là anh ruột của Hoàng Hậu, là quốc cữu của trẫm thì trẫm sẽ tha cho ả tiện nhân kia. Ngươi nói sợ là có người hãm hại, thế nào? Hiện tại Thanh Trì tỉnh, chính mình chỉ ra và xác nhận hung thủ, ngươi còn có cái gì để nói?"

"Thần... Thần không dám..." Khang tể tướng lại dập đầu (phấn khích sao~~).

"Truyền ý chỉ của trẫm... Lăng trì xử tử."

"Lăng trì" là cái gì thì ta không biết, nhưng mà ta lại biết cái gì là "Xử tử" . Hắn muốn giết các nàng? Không được, người tốt vậy sao có thể.

"Không được, không được, ngươi không thể giết bọn họ..." Ta giương nanh múa vuốt phản đối.

"Ngươi còn cầu xin dùm bọn chúng sao?"

"Không được chính là không được!" Sư phó cũng nói qua không thể khi dễ nữ nhân .

Tuyên Kỳ nói muốn giết, ta nói không thể giết, cứ như thế kì kèo qua lại hết ba ngày. Ta thấy sắp tới thời hạn thì hành án rồi, còn chưa tìm được lý do...

Vào một buổi tối, ta lắc lắc Tiểu Thu Tử đang mơ màng ngủ.

Tiểu Thu Tử xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ hỏi ta, "Chủ tử, có gì phân phó..."

Ta cười, "Cùng theo ta đi cướp thiên lao..."

Tiểu Thu Tử trợn trắng mắt xỉu luôn.

Ai nha nha, ngươi liền phấn khích tới vậy sao? Nhìn kìa, xỉu luôn rồi, thiệt là...

Ta một thân y phục dạ hành phi tới thiên lao. Ngươi hỏi ta làm như nào biết thiên lao ở đâu? Nếu ngươi bắt một tên thị vệ, kề đao vô cổ hắn, đừng nói là vị trí thiên lao, tới cả biết ngươi muốn đào mộ tổ tông hắn, hắn cũng sẽ nhiệt tình chỉ đường cho ngươi a. (wow, thông minh đột xuất)

Ta bổ cửa lao ra, vọt vào nhà tù, thấy ba nữ tử mắt đẫm lệ khóc huhu, ai nha nha, ta thấy có chút đau lòng.

"Đi mau!" Ta quát to.

Ba vị nương nương dường như khiếp sợ tư thế oai hùng của ta nên quỳ rạp trên mặt đất

Ha hả, không cần quá sùng bái ta nhen.

"Còn không mau đi?" Ta rống các nàng.

Hoàng hậu lộ ra một vẻ mặt hết sức mừng rỡ, nhìn xem, nàng rất là cao hứng a —— ách ~~ cái đó, là lúc ấy ta cho rằng như vậy, nhưng mà sau này Tuyên Kỳ nói cho ta biết rằng cái sắc mặt như thế chính là "hoài nghi" —— "Tại sao ngươi lại cứu chúng ta?"

Bởi vì chỉ có các ngươi mới bằng lòng chơi với ta, còn đốc xúc ta cần luyện võ công. Không có các ngươi, chẳng phải ta sẽ sinh lười biếng sao?

"Còn đợi cái gì? Cứ chần chừ, sẽ có người đến." Thiệt mệt, ta không nghĩ muốn hộ tống các ngươi ra khỏi thiên lao nha.

"Không cần chờ, trẫm tới rồi đây." phía sau ta vang lên thanh âm.

Tiêu tùng rồi, thảm a, Tuyên Kỳ biết lúc nào vậy trời.

Sau một hồi dòm ngó, ta thấy Tuyên Kỳ chậm rãi mang theo một nhóm người tiến vào thiên lao, phía sau còn có Tiểu Thu Tử rụt rè sợ hãi đi theo.

Ba vị nương nương vừa thấy tình huống này, tức khắc quỳ xuống tung hô, "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế~~ "

"Thanh Trì, rốt cuộc ngươi muốn làm sao?" Tuyên Kỳ hỏi ta, "Tới giờ vẫn còn muốn bao che cho ba ả tiện nhân này ư?"

"Ta, ta..." Ta vừa thấy đại sự không thành, liền khởi động chân khí, tập trung ở mắt, nặn ra một chuỗi nước mắt. Sự phụ sợ nhất chiêu này của ta, cho nên, mỗi lần ta dùng chiêu này đều là muốn gì được nấy. Ta thiệt không biết dùng nó đối phó với Tuyên Kỳ có hiệu quả không đây. "Ta không muốn ngươi giết các nàng (các nàng chết thì lấy ai chơi với ta đây), trời cao có đức hiếu sinh (mỗi lần Thanh Bình sư đệ thấy Thanh Trữ sư huynh muốn giết bọn thú vật vừa bắt được đều nói như vậy, kết quả lần nào quay về Thanh Trữ sư huynh cũng đều thả hết bọn chúng, báo hại ta hổng có gì ăn, cho nên ta đây nhớ thiệt là kĩ, cắn răng, nghiến lợi!), ta cũng thấy phải làm vậy, sát sinh là không tốt đâu~" ta bắt chước bộ dạng của Thanh Bình sư đệ, lắc lắc đầu, thở dài, cố gắng làm ra vẻ bất đắc dĩ.

Tuyên Kỳ thấy cũng thở dài, ôm ta vào lòng, "Thanh Trì nha Thanh Trì, Thanh Trì của trẫm quả nhiên là người nhân từ độ lượng a. Ừm để trẫm suy nghĩ, được rồi, theo ý ngươi, trẫm không làm gì bọn họ, thả cho về hết. Nhưng nếu còn lỗ mảng nữa, đừng trách trẫm không niệm tình."

Hắn xoay người lại hỏi ta "Thanh Trì nè, ngươi còn thích ai nữa, trẫm thả luôn."

Ta quay đầu liếc nhìn một đám dâm đãng tráng kiện nam tử đang ở bên trong hàng rào, lắc đầu kịch liệt, "Không, ta không có hứng thú~~"

"Tốt, ngươi không có hứng thú ta sẽ không thả..." Tuyên Kỳ ôm chầm eo ta, "Ngươi muốn như thế nào thì như thế đó ~~ bởi vì ngươi là thiên hạ đệ nhất của trẫm a ~~ " (chí lý quá)

Ha hả ~~ thiên hạ đệ nhất quả nhiên hữu dụng thiệt.

Trở về điện Tuyên Đức, Tuyên Kỳ theo thường lệ thả uyên ương trướng, "Hôm nay thật không công bằng a ~~ "

Không công bằng là sao? Ta không hiểu, cho nên ta lắc đầu.

Tuyên Kỳ thấy ta lắc đầu liền nhăn mặt, hai mắt đẫm lệ cầu khẩn ta, "Ô ô ~~ ta cho ngươi thiên hạ đệ nhất, mà ngươi không giúp ta gì sao?"

Ai nha nha, thấy hắn khóc ta hơi đau lòng , đúng vậy, người ta hẳn là mệt mỏi rồi, ta giúp hắn một chút có sao? Nhanh chóng gật đầu, gật đầu, ra sức gật đầu.

Tuyên Kỳ lập tức nín khóc mỉm cười, vui vẻ gục vào...

Aish, được rồi ~~ ta thừa nhận, sau này ta có chút hối hận vì đáp ứng hắn a, ai biểu ta tốt quá làm chi nè.

Lúc sau Tuyên Kỳ vui vẻ híp mắt lại, đôi bàn tay to của hắn vuốt tóc ta, xoa xoa vành tai ta, dỗ ta nín khóc.

Ngươi nói nhỏ không được sao, như nào mà cứ ghé vào lỗ tai ta mà thì thào vậy. Thiệt bực, còn nữa, ngươi làm cho người ta khóc, bây giờ bảo đừng khóc, ngươi không để ta yên a. Ta mặc kệ hắn, khóc, ta cứ khóc.

"Ai nha, Thanh Trì của trẫm ơi ~~ nước mắt nhà ngươi làm tan nát tim trẫm a, mau nín khóc, trẫm đáp ứng ngươi, về sau không làm là được."

"Thật sự?" Ta hỏi.

"Đương nhiên đương nhiên..."

Ta ngừng khóc, thấy này cũng được.

Tuyên Kỳ ôm chặt lấy ta như bạch tuột, "Thanh Trì của trẫm a, cả đời đừng rời xa trẫm được không?"

Cả đời hả? Ta trầm mặc, quá dài, sư phó nói ta làm được thiên hạ đệ nhất thì quay về, cho nên ta nghĩ ta chỉ sợ không thể .

Tay của Tuyên Kỳ đặt ở làn da trắng mịn của ta, "Vậy thì, trẫm sẽ dùng thiên tàm ti buộc ngươi lại, làm cho ngươi vĩnh viễn không ly khai trẫm."

Thiên tàm ti a, ta nghe nói thế lập tức tinh thần tỉnh táo. Thiên tàm ti nghe nói là thiên hạ kì vật, cắt không đứt, xé không rách. Ngươi phải biết nhà ta chỉ có mình sư phó là có một đoạn như vậy, hơn nữa ngài quyết không cho ta thử a. Ta từng hỏi qua nếu thiên tàm ti cắt không đứt, xé không rách thì phải làm sao mới phá được. Dài như vậy, chắc như vậy, hẳn là khó a, sư phó vuốt râu liếc mắt ném ta ra ngoài~~

Thấy biểu hiện của ta thay đổi, Tuyên Kỳ cuống quít giải thích, "Chớ sợ, chớ sợ, Thanh Trì chớ sợ, trẫm nói giỡn thôi mà, trẫm sẽ không làm như vậy ."

A? ~~ cái gì chứ? Sao lại thay đổi, không cho ta thiên tàm ti, ta tức giận, mặc kệ hắn, làm cho Tuyên Kỳ ra sức nài nỉ. (anh Kỳ bị hớ to ="=)

Ai, bó tay, ai kêu hắn nhỏ bụng vậy chớ.

Tiểu Thu Tử ngâm một câu thơ, "Tam thiên sủng ái tại nhất thân... Tòng thử quân vương bất tảo triều..."

Ta bắt Tiểu Thu Tử giải thích, Tiểu Thu Tử nói ta chính là vượt qua ba ngàn người được Hoàng Thượng sủng ái, làm cho Hoàng Thượng không có lâm triều sớm nữa.

Không phải a, hiếm lắm ta mới dậy sớm, vậy mà không thấy Tuyên Kỳ đâu.

Ta tức ~~ cắn cắn ~~

Hơn mười bữa nay mỗi khi vừa mở mắt đều không thấy hắn đâu, ta giận, không thèm ăn cơm. Tiểu Thu Tử quỳ gối khuyên ta, nói Bình Nam vương gia đến kinh thành, Hoàng Thượng phải đi ứng phó. Chuyện này liên quan đến quốc gia đại sự, là chuyện sống còn, là thắng hay bại lúc này còn chưa rõ. Ta ứ thèm để ý cái gì vương gia.

Mặc xong quần áo, làm ngơ Tiểu Thu Tử mè nheo, ta trốn ra hoa viên luyện kiếm. Ta không biết sao mỗi lần hô muốn luyện công là tất bọn thị vệ lại trốn rất xa, ai~~ thiệt sự là không có ý chí không biết cầu tiến, không...cái gì đó đó, người như vậy như nào có thể trở thành rường cột của nước nhà, tự hào của gia tộc... Ấy cha~~ sư phó còn nói gì lum la nữa ta?

Luyện qua "Ngọc Tinh kiếm pháp" lại luyện "Hàn Thuyền lãnh kiếm", này chính là nhờ ngày xưa ta cấp sư phó hạ "tam đậu hoàng liên siêu cấp liên hoàn cổ", sư phó rốt cục chịu không được mới dạy cho ta, ngay cả đại sư huynh cũng không được học a. Ta mệt tới chảy mồ hôi ròng ròng, lúc thu kiếm, đã là quá ngọ, ta thiệt đói bụng, đói bụng quá đi.

Khổ nỗi ta bị lạc đường, lòng vòng qua mấy cái bụi hoa cũng không tìm thấy lối ra. Đang muốn dùng khinh công bay lên mái nhà xem xét địa thế thì ta nghe ở bụi hoa hải lý có tiếng cười nhộn nhạo, còn có... Uhm, ta thừa nhận cái phía dưới mới là nguyên nhân chủ yếu hấp dẫn ta... Mùi gì thiệt thơm a.

Ta đẩy bụi hoa ra, thấy có vài cung trang thiếu nữ đang túm tụm đàm tiếu ăn cái gì đó.

Gặp ta đi vào, mấy nữ hài tử bị doạ đến mặt trắng bệch.

"Các ngươi ăn cái gì thế?" Ta hỏi, cái thứ gì đó tròn tròn, có vẻ thiệt cứng có thể ăn sao?

"Nó, nó là cây hạch đào..." Một cô gái mặc váy xanh biếc nói ta nghe.

"Có thể ăn sao?" Tên gì không thành vấn đề, có thể ăn được hay không mới là mấu chốt.

Mấy nữ hài tử bật cười, có cô gái áo xanh cầm trên tay một cây búa nhỏ, sau đó đặt hạch đào lên tảng đá rồi gõ nhẹ vào nó, vỏ hạch đào nứt đôi, lộ ra nhân bên trong, nàng cầm lấy đưa vào miệng ta, ha hả ~~ thơm quá đi.

"Nếu công tử thích, chúng ta sẽ đưa ngươi một ít. " cô gái áo xanh cầm một nắm đưa cho ta.

Ta cao hứng cực kỳ, đúng lúc này, đằng xa xuất hiện một tiểu thái giám, hắn hướng đến đây hô to, "Còn tụ tập ở đây làm gì, Lệ phi nương nương đang tìm các người a."

Ngay lập tức, tất cả nữ hài tử đều không thấy đâu, ta nhìn vào mớ hạch đào trên tay ngẫm nghĩ, chẳng lẽ gặp hoa tiên tỷ tỷ sao? Ha hả ~~ sư phó từng nói ta nghe chỉ có trẻ ngoan mới được gặp hoa tiên tỷ tỷ á, ta thiệt ngoan đúng không nè? Nhưng mà, hoa tiên tỷ tỷ, các ngươi có cần thiết phải đem luôn búa đi không vậy a ~ (ôi, lạy bạn luôn, trình tự xướng quá cao -.-)

Ta ôm mớ hạch đào, đi thơ thẩn, thẩn thơ, rồi ta thấy trước mắt là một gian phòng to.

Ta liếc mắt thấy ở trên cái bàn siêu lớn giữa phòng có đặt một tảng đá to, haha ~~ tốt a, cái này thiệt bự nha.

Ta ngồi trên bàn, cầm tảng đá đập mạnh vào hạch đào. Chỉ thấy hạch đào lăn lông lốc chứ không có tách ra, còn tảng đá thì bong ra từng mảnh vụn.

Đúng là đồ dỏm, thiệt không có chút rắn chắc a. Ta đem nó để dưới đất, nhặt lấy hạch đào, bàn tay dùng sức vận công, hạch đào lập tức lộ ra lục phủ ngũ tạng của nó (ách, tác giả tả vậy á, thiệt kinh dị), ta hài lòng bóc lấy nhân bỏ vào miệng.

Ngoài phòng có tiếng ồn ào, ta nghe thấy hình như là Tuyên Kỳ cùng một đám người đang đến đây. Cửa chính bị đẩy ra, có bóng người tiến tới, ta thấy một chân hắn bước qua cửa, chiếc hài xinh đẹp của hắn dẫm nát tảng đá kia, ai nha một tiếng, thân hình cường tráng của hắn ngã nào vô cửa.

"Vương gia," mấy đại thúc chạy nhanh đến đỡ hắn dậy, "Bình Nam vương gia, có sao không?"

Tuyên Kỳ ở phía sau hắn mỉa mai, "Ai cha, vương đệ, làm gì mà bất cẩn thế hả, có cần tiến điện gấp tới mức té nhào không..."

Bình Nam vương từ mặt đất đứng lên, tách ra những người đang dìu hắn, phủi phủi quần áo, một cước đá văng tảng đá "Là tên nào, dám cả gan vứt đồ lung tung, bổn vương muốn đem hắn loạn côn xử tử... A...? Ngọc... ngọc tỷ?"

Ta đứng trên bàn ngẩn người, các đại thúc đứng trên mặt đất có vẻ phát điên.

���n�2� >�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro