Chương 1: Công chúa váy hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viễn Bối Bối nhíu mày tỉnh dậy, cô bé cảm nhận được sự ẩm ướt của hiện tại. Đầu của Bối Bối rất đau, cô bé liền sờ tay lên đầu, tức thì chất lỏng màu đỏ đã dính lên tay cô bé. Viễn Bối Bối liền nhớ lại cảnh tượng lúc trước tại sao mình lại bị như thế.

Viễn Bối Bối là một cô nhi, cô bé vẫn còn nhớ lúc đó mình đã được một đàn ông xa lạ nhận nuôi. Người đàn ông xa lạ ấy đến dắt cô bé lên một chiếc xe màu đen sang trọng, lúc ấy, Bối Bối không hề khóc, cũng chẳng khóc, rất ngoan ngoãn. Người đàn ông đưa cô bé về một biệt thự rất rộng lớn, còn lớn hơn cả cô nhi viện mà cô bé từng ở. Nhưng nào ngờ, người đàn ông đó lại đưa cô cho một lão già béo ú, hắn ta ôm cái bụng tròn to của mình, cầm điếu xì gà hút một hơi, nhìn cô lão ta liền cười thích thú để lộ ra chiếc răng bằng vàng, râu ria của lão xồm xoàm, Bối Bối nhìn lão ta mà thấy ghê tởm. Thế rồi, người đàn ông nhận nuôi cô lên tiếng với lão già kia:

"Lão gia, tôi đã đưa người đến"

Lão già ghê tởm kia nhíu mày quan sát Bối Bối, lão ta có vẻ rất hài lòng với thân hình nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé, lão liền nhếch mép cười, vẫy tay gọi cô bé:

"Cô bé, lại đây với ta nào"

Bối Bối gần như đã sắp nôn đến nơi, cô bé nắm chặt quyền trong tay, bặm môi, lắc lắc đầu. Lão già kia thấy thế liền hung hăng trợn mắt, gào to:

"Mau lại đây"

Viễn Bối Bối vẫn lắc đầu, cô bé muốn chạy trốn khỏi nơi này. Không! Cô không muốn bị hành hạ, bị dâm ô. Đó là chuyện không thể nào!! Thế nhưng tại sao? Tại vì sao cô lại không thể chạy được, chân của cô bé giống như không có cảm giác, giống như bị chôn vùi xuống mặt đất, không thể nào nhấc lên nổi.

Lão già bắt đầu khó chịu, người đàn ông xa lạ kia liền bắt đầu cưỡng ép Bối Bối đi tới chỗ lão ta. Cơ mặt lão già lúc này mới được thả lỏng, giống như rất hài lòng với hành động của người đàn ông kia. Lão ta giữ chặt tay cô bé, cười một cái thật dâm ô, sau đó liền nói với người đàn ông kia:

"Anh có thể đi về rồi"

Người đàn ông kia cung kính chào lão ta rồi đi về, để lại Bối Bối với kẻ dâm ô này. Lão ta một tay bóp mặt của Bối Bối, tay con lại bắt đầu di chuyển xuống người của cô bé. Ngay vào lúc này, Bối Bối giống như dùng tất cả các sức bình sinh của mình, mạnh mẽ mà hung hăng cắn vào tay của lão già kia. Lão ta liền rên lên một tiếng, trợn trắng mắt nhìn Bối Bối, lão ta rất tức giận, liền mắng to lên:

"Mau bỏ ta ra, con nhóc thối!"

Nhưng dù thế nào, Bối Bối cũng nhất quyết không nhả tay của lão già kia ra, thậm chí cô bé còn vừa cắn vừa trừng mắt nhìn lão. Cuối cùng, lão ta phải hô to gọi bảo vệ đến, thế nhưng, dù có bảo vệ đi nữa thì sao, cô bé vẫn trừng mắt nhìn lão, vẫn cắn tay của lão không nhả. Mãi một lúc lâu sau, đám bảo vệ mới lôi cô bé ra khỏi bàn tay của lão. Lão già nhìn thấy những dấu răng bé trên mu bàn tay của mình, thậm chí nó đã rướm máu vì bị ngậm chặt quá lâu, lão liền sôi máu, vớ ngay bình hoa bên cạnh lên đập vào đầu của Bối Bối. Bối Bối bị đập đến choáng váng, sau đó cô bé liền ngất lịm đi và cuối cùng là bị đưa đến nơi ẩm ướt đầy sâu bọ này.

Bối Bối quan sát xung quanh nơi này, đây hình như là phòng chứa dụng cụ làm vườn, rất ẩm ướt, lại còn có mùi phân bốc lên thật sự rất khó ngửi. Bối Bối sau đó cũng tìm được cách thoát ra khỏi phòng chứa dụng cụ làm vườn, tiện thể cô bé cũng tìm được một con dao. Còn con dao đó dùng để làm gì? Bối Bối muốn đi tìm lão già kia để có thể hung hăng mà đâm cho hắn một nhát. Cuối cùng, Bối Bối cũng tìm thấy lão già đê tiện kia ở gần một khóm hoa, cô bé mới đến gần, và thật sự là không thể tin vào mắt mình được. Lão gia đấy lại đang "tiểu đường", nhưng cô bé lại nghĩ đó đúng là một cơ hội tốt để cô đâm hắn một nhát. Bối Bối rón rén đến gần sau lưng lão, cố gắng bước đi không tạo ra tiếng động nhất có thể. Sau đó, Bối Bối khuôn mặt trẻ con nhưng nhìn sâu vào đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu sẽ thấy được sự bình tĩnh đến khó tả của cô bé, ánh sáng lóe lên, Viễn Bối Bối dùng một lực đạo vừa đủ tập kích bất ngờ lão:

"Phạch"

Con dao trong tay cô bé đã chính thức ghim trong người của lão già nhưng Bối Bối rất thông minh, cô bé biết nếu chỉ đâm ở sau lưng như vậy thôi thì lão ta sẽ không thể chết được. Chính vì vậy, Bối Bối liền rút con dao ra, chạy đến trước mặt lão già, nhìn lão ta sau đó nở một nụ cười tủm tỉm, trông cô bé ngây thơ trong sáng lúc này có chút quỷ dị, nhưng rất nhanh, Bối Bối liền cầm dao liên tục nhắm đúng hướng tim ở phía bên ngực trái của lão mà đâm, nhưng không phải một cái mà là LIÊN HOÀN!!!

Động tác của cô bé mặc váy công chúa màu hồng rất lưu loát, mạnh mẽ, từng nhát dao cứ thế chém vào cơ thể của lão già, Bối Bối đâm lão đến nỗi mà trên mặt mình và cả chiếc váy công chúa màu hồng cũng bắt đầu dính máu. Nếu như không phải gương mặt non nớt kia của cô bé thì người ngoài nhìn vào sẽ chẳng khác nào thấy một sát nhân cả.

Hung bạo!

Tàn ác!

Giết người không ghê tay!

Còn lão già kia thì không thể tin được, tại sao con bé kia có thể giết lão, nó lấy đâu ra sự tự tin để giết lão, và lão cũng chẳng thể nào hiểu được mình bị giết như thế nào. Cuối cùng, ngay cả khi chết đi, lão ta cũng chỉ biết trợn trắng mắt mà nhìn, đau đớn chết đi.

Bối Bối sau khi giết lão già đê tiện kia liền vứt ngay con dao xuống, bỏ ra găng tay mà cô bé đang đeo để thực thi kế hoạch giết người của mình. Thế nhưng cô bé lại không thể ngờ rằng có người đã quan sát toàn bộ hành động khi cô bé giết người.

----------------

"Nhị Thiếu, cô bé kia đã giết Tứ thiếu gia"

Trong giọng nói phát ra có thể thấy được sự run rẩy ở bên trong của hắn, hắn thực sự đang nghi hoặc cuộc sống, hắn cảm thấy sợ hãi. Một cô bé có thể giết người không ghê tay như thế kia sao? Nhìn xem, công chúa váy hồng, khuôn mặt non nớt xinh đẹp kia, thế nhưng lại là một kẻ giết người!!

Người đàn ông ở phía sau chỉ lẳng lặng quan sát cô bé kia, trong đôi mắt kia là một sự u ám và chết chóc. Hắn bộ dáng lười biếng, bỏ ra hai cúc áo, chân gác chéo, tay đặt lên môi, gõ gõ như đang suy nghĩ điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro