c21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm, ánh nắng mặt trời dịu dàng bao trùm khắp nơi, những tia sáng chen chút soi sáng khắp nơi, tại một căn phòng trong Triệu phủ, giờ phút này là hai thân ảnh đang ôm nhau , nam tử một tay làm gối đầu cho nữ tử, một tay nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng bóng loáng của nữ tử nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt nam tử giờ phút này tràn ngập tình cảm ôn nhu, y vươn tay kéo nữ tử lại gần, ôm chặt nàng vào lòng, nhưng đôi mắt ấy vẫn thủy chung chưa từng rời khỏi dung nhan diễm lệ của nữ tử, nữ tử sau một đêm kích tình, cả người hồng hào, trên người lưu đầy ấn xanh tím, cho tối qua nam nhân kia cuồng nhiệt tới mức nào.

Cứ nhìn vào những ấn ký mà mình để lại trên người Phù Dung, Quân Hàn không khỏi mỉm cười. Nàng rốt cuộc đã chân chính trở thành nữ nhân của hắn rồi, điều này đối với hắn mà nói chính là điều hạnh phúc nhất trên đời.

"ân" không biết đã qua bao lâu giai nhân trên giường mới tỉnh giấc, đôi mắt đẹp từ từ hé mở, đập vào mắt nàng gương mặt đang tươi cười của ai kia, nhìn vào mắt hắn nàng có thể thấy được muôn vàn yêu thương cùng ôn nhu, ngoài ra còn có chút sủng nịnh, xem ra mắt nhìn nam nhân của nàng không tệ a.

"tỉnh rồi sao, có hay không đói bụng, ta lập tức đi chuẩn bị thức ăn sáng cho nàng" Quân Hàn dịu dàng nhỏ giọng hỏi thăm, vì nàng sửa sang lại vài sợi tóc rối trên mặt.

"đói a, đêm qua bị chàng ăn đến xương cốt đều mềm nhũn, đương nhiên là đói rồi" Phù Dung giọng nói nhẹ nhàng, hòa lẫn chút trêu đùa, giễu cợt.

"ha ha, hảo, ta lập tức đi chuẩn bị" Quân Hàn cười to sảng khoái, trong giọng nói không hề che dấu yêu thương.

Đang lúc Quân Hàn chuẩn bị rời giường mặc y phục thì cánh cửa phòng đột nhiên mở toang, theo sau là một giọng nói nam tử nhẹ nhàng truyền vào.

"Quân huynh, ta đã suy nghĩ suốt đêm, ta rốt cuộc đã nghĩ kỹ rồi, ta...." Triệu Bân đang định nói tiếp thì hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.

Quân Hàn trên người y phục không chỉnh tề, đang chuẩn bị xuống giường, trên giường một giai nhân đang dùng chăn che lấp nửa thân dưới của mình, nhưng vẫn để lộ bờ vai trắng nõn nửa ẩn nửa hiện, trên vai nàng đầy những dấu hôn ngân , làn da nàng ửng hồng, chỉ cần người thông minh là biết, đêm qua giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, và khi nhìn kỹ giai nhân trên giường thì tim của Triệu Bân như có ngàn vạn con dao đâm vào, đau đớn vô cùng, là nàng ấy chính là nữ nhân mà y yêu thương – Ngọc Phù Dung.

Nhìn thấy nữ nhân mà mình yêu cùng một nam nhân khác ở bên nhau, hơn nữa giữa hai người họ lại còn... thử hỏi trên đời này có nam nhân nào chịu được cảnh tượng này chứ, khó khăn lắm y mới thông suốt, mới có thể chấp nhận được chuyện này, cứ nghĩ sẽ cùng Quân Hàn cùng nàng từ từ tăng thêm tình cảm, chỉ không ngờ giữa hai người họ lại tiến nhanh đến mức độ này, có phải hay không y đã đến trễ ???

Phù Dung nhìn ra được biểu hiện đau lòng của Triệu Bân, cũng hoàn toàn thấy được những tia đau xót trong mắt y, nàng hoàn toàn hiểu được tâm trạng của y hiện giờ, heyyyy~~~, tên ngốc này, tại sao lại xông đến ngay lúc này chứ.

"Hàn, huynh ra ngoài một lát có được không, ta có chuyện cần nói với Triệu Bân" Phù Dung dịu dàng mỉm cười xoay sang nói với Quân Hàn, nàng biết y sẽ hiểu dụng ý của nàng.

Quân Hàn không nói, nhanh chóng mặc vào y phục, sau đó tiến lại giường, đặt lên trán Phù Dung một nụ hôn đầy tình cảm, rồi mỉm cười nhìn nàng, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng, rồi thay hai người đóng cửa lại, y biết giờ phút này giữa hai người họ có nhiều chuyện cần nói, nên để cho hai người có không gian riêng.

Trong phòng nhất thời không khí vô cùng im lặng, cả hai đều trầm mặt, không ai nói tiếng nào. Cả hai cứ như vậy kẻ trên giường, kẻ đứng tại cửa, lặng lẽ nhìn đối phương, trong phòng yên ắng đến nổi chỉ cần có một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Không biết qua bao lâu, Phù Dung chuyển thân xuống giường mặc vào y phục, rồi lại tiến đến bên cửa, lôi kéo Triệu Bân đang đứng đó ngây ngốc ngồi xuống bên giường.

Nàng nhìn hắn, mỉm cười, giọng nói trầm ấm mà ôn nhu.

" Ta là một nữ nhân ích kỷ, một khi nhận định ai sẽ không buông tay. Ta cũng là một nữ nhân không thích quan tâm đến ánh mắt thế tục, chỉ cần ta thích, ta sẽ làm, còn người ngoài nghĩ gì ta sẽ không bận tâm, vì chỉ cần ta biết ta không làm trái với lương tâm là đủ rồi. Có lẽ trong mắt thế nhân ta sẽ là một nữ nhân không biết xấu hổ, nhưng trong lòng ta thì lại nghĩ khác, cả huynh và Hàn đối với ta đều quan trọng như nhau, nên nếu muốn ta lựa chọn một trong hai người, ta tuyệt không làm được, nên xin đừng ép buộc ta có được không ??? ".

Phù Dung nhìn Triệu Bân nghe xong lời mình, thì đôi chút sửng sốt, sau đó lại trầm ngâm suy nghĩ, cũng không muốn làm phiền y, vì nàng biết, hiện giờ y đang rất khó xử, nhưng nàng lại không thể làm thế, vì nếu không như vậy thì sau này y sẽ còn đau khổ hơn, mà nàng thì lại không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó. Nên thà rằng đau dài chi bằng đau ngắn đi, để cho y một lần mà thông suốt cũng tốt.

Không biết qua bao lâu, Triệu Bân cũng ngẩng đầu nhìn Phù Dung, y không nói nhiều, chỉ mỉm cười.

" Chỉ cần nàng muốn, ta nguyện cùng nàng chu du khắp thiên hạ".

Chỉ một cầu ngắn ngủi, nhưng cũng đủ thấy được, Triệu Bân đây là đã quyết tâm, thông suốt. Đồng thời cũng là đang bày tỏ tình cảm của chính mình. Điều này không khỏi khiến cho Phù Dung mỉm cười dịu dàng.

Nàng từ từ tiến đến gần, hôn lên vẻ mặt đang mỉm cười của ai kia, cũng không biết rằng, hành động này của mình sẽ khiến cho nam nhân trước mặt không kìm lòng được mà ăn mình. Chẳng mấy chốc, trong phòng lại lần nữa chìm vào cảnh xuân vô hạn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đến khi Triệu Bân và Phù Dung thay xong quần áo và rời khỏi phòng, thì đã nhìn thấy Quân Hàn đang ngồi trong đình viện ở đối diện phòng chờ hai người, trên bàn đã có nhiều thức ăn được dọn sẵn, và tất cả đều là món Phù Dung thích, nàng hoàn toàn không hề khách sáo, tiến lại gần nhanh chóng cúi đầu chiến đấu với thức ăn trên bàn, Quân Hàn và Triệu Bân nhìn nhau mỉm cười, xem ra họ thật sự làm nàng mất rất nhiều sức, nàng bây giờ cần bồi bổ lại đây. Nhưng bên trong ánh mắt liếc nhau của hai người đó cũng bao hàm cả sự đồng thỏa thuận và đồng ý, cả hai đều hiểu rõ, trước đây chưa từng cùng nàng có da thịt chi thân thì đã không thể dứt khỏi nàng, bây giờ nàng đã là người của bọn hắn, thì cho dù có tử cũng không thể nào rời khỏi nàng nữa rồi, cả hai lại một nữa nhìn nhau cười khổ, cả đời này của họ xem ra đã bị tiểu nữ nhân này nắm chặt rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro