c24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"khụ, ta có thể nói một câu không" Khương Tuấn hằng giọng lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

"cứ nói, đừng ngại" Phù Dung nhẹ nhàng đáp lại, dù trong lòng đã rõ hắn muốn nói gì.

" nếu như thiên mệnh đã định, ta sẽ là một trong bát phu của nàng, thì có phải ta cũng sẽ có cơ hội ở cạnh nàng, có cơ hội cùng nàng đi hết quãng đời còn lại không" Khương Tuấn thật không ngờ, những lời này hắn trong kiếp này lại còn có cơ hội nói ra, hắn cứ nghĩ mình sẽ cứ như vậy, ôm theo những câu nói này xuống mồ luôn rồi chứ.

"ngươi" Lạc Minh khiếp sợ nhìn Khương Tuấn không nói nên lời.

"lần trước, khi ở biên quan, lúc nàng cùng đại sư huynh của mình nói chuyện, lúc đó ta tình cờ đã nghe được, cho nên ta đã biết thân phận của nàng, xin lỗi, ta không phải cố ý nghe lén, chẳng qua ta tình cờ ra ngoài giải quyết công việc ngay lúc đó, cho nên ta mới biết được thôi, lúc đó ta thật sự bị tài trí của nàng, bản lĩnh của nàng hấp dẫn, ta thật sự không ngờ trên đời này lại có nữ nhân có bản lĩnh như vậy, không chỉ làm ăn giỏi, mà còn có tài an ban định quốc, ta thật sự đã bị nàng cuốn hút, và ta cũng thừa nhận ta từ lần đầu gặp nàng đã bị tính cách của nàng, khí phách của nàng khiến cho ta động tâm với nàng, nhưng lúc đó ta cứ nghĩ nàng là nam nhân, nên ta không dám ngỏ lời, cho đến khi ta biết nàng là nữ nhân, lúc đó ta thật sự rất vui mừng, nhưng ta lại thấy được nàng và Quân huynh có tình cảm với nhau, cho nên ta lại càng không dám nói ra, nhưng hôm nay ta lại biết được thì ra mình cũng nằm trong số phu quân của nàng, ta thật sự rất vui, nói vậy là ta cũng có cơ hội rồi, có đúng không" Khương Tuấn không hề để tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên cùng hoàng hốt của mọi người, chỉ nhìn Phù Dung, đem những lời đã chôn sâu tận đáy lòng y mấy tháng nay bộc bạch ra hết, không hề dấu diếm điều gì.

"chẳng phải ngươi sắp lấy thiếp sao, ta nói rõ, muốn làm nam nhân của bổn cô nương, thì cả đời chỉ có thể là của ta, không cho phép chạm vào nữ nhân khác, nhưng bây giờ ngươi lại chuẩn bị lấy thiếp, vậy xin hỏi, ngươi định giải quyết chuyện này thế nào đây" Phù Dung thật sự không ngờ đến, hắn đã biết được bí mật của nàng còn trước cả Triệu Bân, vả lại còn có thể che dấu lâu như vậy.

" cái đó hoàn toàn chỉ là lời đồn mà Giang gia tung ra, nhằm kéo quan hệ với ta, chứ ta chưa từng có ý định này, nàng yên tâm đi, ta sẽ giải quyết chuyện này, thế bây giờ nàng có thể trả lời câu hỏi của ta được rồi chứ" những lời y nói là thật, xem ra sau khi quay về cần xử lý chuyện này gấp, nếu không để nàng hiểu lầm thì gay to.

"nói thật, ta cũng có chút thiện cảm với ngươi, vậy thì thử xem sao" nàng còn có lựa chọn sao, thiên mệnh quy định thế rồi, hơn nữa nàng quả thật có cảm tình với hắn a, ấn tượng không sai, hắn tuấn tú, có tiền, có quyền, biết bao nữ nhân mong còn không kịp, chi bằng thử xem sao, dù sao có một 'tướng công' như vậy nàng cũng không lỗ gì.

"thật sự, nàng nói thật" Khương Tuấn vui mừng, nắm chặt lấy tay của nàng, hắn thật sự không ngờ mà, nếu đây là mơ thì cho hắn vĩnh viễn cũng đừng bao giờ tỉnh lại.

"thật, ta đã nói thì sẽ giữ lời, yên tâm đi" Phù Dung gật đầu xác nhận lại lần nữa, không ngờ tên này cũng có mặt đáng yêu như vậy a.

Khương Tuấn mặt cười tươi như hoa, cười đến nỗi ngây ngô, nếu người không biết nguyên nhân, nhìn vào cứ nghĩ là hắn bị thất tâm phong không chừng.

"thế có nghĩa là ta cũng có cơ hội" Lạc Thiên đột nhiên lên tiếng, lời của hắn vừa ra lại làm cho mọi người thêm một tràng khiếp sợ.

"hoàng đệ, đệ" Lạc Minh không tin vào những gì mình vừa nghe, ngay cả hoàng đệ của y cũng điên rồi sao, nhưng thật ra y không hề biết rằng, trong lòng y rất hâm mộ họ, có thể thẳng thắn như vậy, nếu y không phải hoàng đế y nghĩ y cũng sẽ như họ bộc bạch mà thôi.

"những lời mà Khương Tuấn vừa nói, cũng là những lời trong lòng của ta, không biết ta có hay không có cơ hội đây" Lạc Thiên không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của hoàng huynh mình, mà chỉ một lòng chờ đợi câu trả lời của Phù Dung.

"rất hoan nghênh" cứ cho là vì thiên ý, hay là vì ấn tượng đối với hai nam nam nhân này không sai, hay là vì chọc giận cái tên hoàng đế kia, nàng đều sẽ nhận lời với y, nàng vốn đâu còn lựa chọn đâu a, nhiều lúc nàng cảm thấy xem ra tương lai sau này của nàng rất đau đầu a, 'bát phu', mệt chết nàng a.

"đa tạ" Lạc Thiên cười tươi như hoa, y bây giờ như trút được gánh nặng trong lòng, cùng nam nhân khác công thị nhất thê thì sao chứ, những nam nhân này ngoài trừ địa vị không bằng y, nhưng họ đều là nam nhân xuất chúng mà cũng có thể chấp nhận được, thì tại sao y lại không.

"đệ...đệ...các người" Lạc Minh tức giận xanh mặt, nhưng tròng lòng lại vô cùng ghen tỵ với mấy nam nhân này không thôi.

"hoàng huynh, rõ ràng huynh cũng yêu thích nàng mà, tại sao huynh lại không chịu thừa nhận chứ" Lạc Thiên nhìn Lạc Minh nói một cách chân thành, chỉ hy vọng hoàng huynh đừng vì sĩ diện, hay nóng giận nhất thời mà bỏ lỡ hạnh phúc của mình.

"trẫm hồi cung trước đây" Lạc Minh biết rõ lòng của mình, nhưng y vẫn là hoàng đế một nước, y thật sự không thể chấp nhận chuyện này, vì vậy y lựa chọn trốn tránh, dứt lời, lập tức xoay lưng rời đi, y thật sự phải nhanh chóng rồi khỏi đây, nếu không y thật sự không biết mình có còn bình tĩnh được nữa hay không.

"hãy cho huynh ấy thời gian, huynh ấy nhất định sẽ suy nghĩ thông suốt mà" Lạc Thiên nhìn Phù Dung, thay hoàng huynh nói chuyện, y nhất định không thể để hoàng huynh mất đi ấn tượng tốt trong lòng nàng, y biết nàng nhận định hoàng huynh dù tính tình hơi báo đạo, nhưng là hoàng đế tốt, là một người tài, nên y nhất định sẽ thay hoàng huynh gìn giữ ấn tượng này.

Phù Dung trầm mặc không nói, hôm nay xảy ra nhất nhiều chuyện, nàng thật sự không còn hơi sức đâu mà nói nữa rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"thế nào, đẹp sao" đã ba ngày, kể từ khi mọi chuyện được làm rõ ràng, nên Phù Dung quyết định trở lại thân phận nữ nhi.

Hôm qua nàng nhờ Khương Tuấn may giúp mình mấy bộ y phục nữ nhân, và sau khi hoàn thành cũng lập tức lấy ra dùng, sau khi đã thay xong y phục, và trang điểm, làm tóc, nàng tươi cười hớn hở xuất hiện trước mặt của đám nam nhân hỏi ý kiến của họ.

Cả đám nam nhân nhất thời đều trợn tròn mắt há hốc mồm, giai nhân trước mắt, thân vận lam y, tóc búi gọn, cột sang bên, để lộ chiếc cổ thanh tú, trên đầu chỉ có vài món trang sức đơn giản, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn làm nó được tôn thêm lên một bậc , hàng mi dài, đôi môi đỏ mộng, chiếc mũi cao xinh xắn, gương mặt được trang điểm nhạt, nhưng vẫn không mất đi vẻ trắng hồng tự nhiên của nó, nhất thời làm cho mấy nam nhân xem đến ngây ngốc cả người.

"bộ không đẹp sao" Phù Dung thấy họ cả buổi vẫn không có phản ứng thì lên tiếng hỏi lại lần nữa.

"không rất đẹp, rất đẹp, Dung nhi, nàng thật xinh đẹp" Triệu Bân lập tức lắc đầu phủ nhận lời nàng, không tiếc lời khen ngợi, hắn đây là nói thật, nàng thật sự rất đẹp.

"đúng vậy rất đẹp, nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời" Quân Hàn dịu dàng lên tiếng, trong mắt y giờ phút này không hề che dấu bất kỳ tình cảm nào, mà đã hoàn toàn bộc lộ ra hết.

"ân thật sự rất đẹp" Khương Tuấn cũng gật đầu tán thành, lúc nàng nhờ y mua nữ trang, thì y đã lập tức căn dặn những chủ tiệm đó phải may cho thật khéo, hơn nữa còn phải chọn những loại vải tốt nhất, hơn nữa chỉ trong vòng một đêm phải hoàn thành, làm cả đám người đó tất bật tay chân, vất vả suốt đêm, còn hắn thì cũng thức suốt đêm theo dõi từng chút một, chỉ sợ họ làm không khéo, nhưng mà giờ phút này nhìn thấy nàng xinh đẹp động lòng người như vậy xuất hiện trước mặt mình, khiến cho y cảm thấy những vất vả của đêm qua hoàn toàn xứng đáng.

Phù Dung sau khi nghe xong những lời của họ, thì tươi cười càng rạng rỡ hơn, nàng tiến lại gần Khương Tuấn, nở nụ cười, nhẹ nhàng 'cám ơn', sau đó đặt lên môi y một nụ hôn, , mặc dù chỉ là một cái lướt qua, nhưng cũng đủ làm cho Khương Tuấn đỏ mặt.

"ha ha ha " Phù Dung nhìn thấy vẻ mặt này của y không khỏi cười to, tên này cũng thật là đáng yêu a.

Bên cạnh Quân Hàn và Triệu Bân thì quăng cho y một ánh mắt đồng tình, nhớ trước đây họ cũng từng bị nàng như vậy khi dễ a, dường như muốn trở thành nam nhân của nàng đều phải trải qua một vài lần bị nàng khi dễ thì phải.

"cái gì, rời khỏi Triệu phủ" Triệu Bân vừa nghe xong lời Phù Dung nói thì ngạc nhiên vô cùng.

"ân, ta đã sai người mua một căn nhà trong thành, ta có ý định dọn đến đó ở, dù sao ta ở đây cũng không được tiện cho lắm" Phù Dung nhẹ nhàng gật đầu đáp.

"tại sao không tiện ? Không tiện chỗ nào? Có phải có người nói xấu nàng không, hay ức hiếp nàng ? Nàng mau nói cho ta biết, ta sẽ thay nàng làm chủ" Triệu Bân thật sự không hiểu, rốt cuộc nguyên nhân vì sao đang yên lành, Dung nhi của y lại muốn dọn đi a.

Y vừa dứt lời, bên cạnh Quân Hàn, Khương Tuấn và Lạc Thiên đều quăng cho y một ánh mắt khinh bỉ, 'ức hiếp, nói xấu', bộ Dung nhi giống người dễ dàng chịu thiệt vậy sao, hình như nam nhân này lo quá hóa cuồng rồi thì phải.

"không có chuyện đó đâu, còn có, dù ta dọn đi, nhưng vẫn ở trong thành, nếu huynh muốn có thể đến đó bất cứ lúc nào mà" Phù Dung dở khóc dở cười trước biểu hiện như tiểu hài tử của Triệu Bân, tên này đúng thật là, 'tuổi trưởng thành, nhưng tính tình thì cứ như hài tử' mà.

"hảo" nhìn thái độ cương quyết của Phù Dung cùng vẻ mặt khinh bỉ của ba gã kia, Triệu Bân mới ngộ ra mình đã nói một vấn đề dư thừa, nên đành cúi đầu ưng thuận.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"mời vào, tham quan nhà mới của ta nào" Phù Dung dẫn đầu bước vào, theo phía sau là bốn nam tử khôi ngô tuấn tú, khiến cho cả đám người hầu ai cũng trố mắt ra nhìn, thật không ngờ chủ tử của họ lại là tuấn nam mỹ nữ thế này.

Quân Hàn, Triệu Bân, Khương Tuấn, Lạc Thiên vừa đi vào, vừa quan sát, ai cũng khẽ gật đầu ưng thuận, Dung nhi thật sự rất biết cách trang trí, nơi này không chỉ sang trọng mà còn rất ưu nhã, lại gần gũi với thiên nhiên, thật sự rất đẹp a.

Nhưng bên cạnh đó cũng dẫn đến sự ganh tỵ của ba nam nhân kia đối với Quân Hàn, tại sao chỉ có y mới có thể đến đây ở cùng Dung nhi a, họ cũng muốn nha.

Phù Dung tiến vào đại sảnh, ngồi lên ghế chủ tọa, bốn nam nhân cũng theo sau ngồi hai bên. Lúc này Phù Dung mới lên tiếng.

"giới thiệu đi nào mọi người" nhưng khi nàng nói câu này lại không phải nói với đám người đang đứng ngoài sân kia, mà là đang ám chỉ với lão quản gia và hai cặp nam nữ đang lẳng lặng trong sảnh nãy giờ mà không hề có bất kỳ cảm xúc nào.

Lão quản gia hiểu chuyện, phất tay bảo bọn nô tài lui xuống, mình dẫn đầu dẫn ra lên tiếng trước.

"lão nô Ngọc Dân Phi, là quản gia Tuyết Nguyệt cung, tẩm cung của Tứ tiểu thư tại Dạ Nguyệt Minh Thành, xin ra mắt các vị công tử"

"tứ tiểu thư ??? " Lạc Thiên lên tiếng thắc mắc.

"trên ta có ba ca ca, gồm hai sư huynh mà mọi người đã gặp, ngoài ra ta còn một người biểu ca, đó cũng là tam ca của ta, dưới có một muội muội, ta xếp thứ tư trong nhà" Phù Dung nhẹ giọng đáp lời thắc mắc.

Bốn nam nhân lúc này mới gật đầu hiểu chuyện, xem ra không chỉ có lão giả này mà ngay cả bốn người kia cũng là người đến từ nhà nàng, là do Dung nhi gọi họ đến đây thay nàng quản lý nơi này rồi đây, cũng đúng, dù sao có người của mình bên cạnh vẫn tốt hơn, có gì cũng có thể nhờ cậy được, đề phòng mọi chuyện vẫn hơn, với tình thế của Dung nhi hiện giờ đúng thật là nên đề phòng rất nhiều.

Hơn nữa xem năm người này đều là cao thủ thân thủ bất phàm, còn hơn hẳn bọn họ, không biết họ có phải là thần tiên không nữa??? đây chính là câu hỏi trong lòng của bốn nam nhân hiện giờ muốn hỏi, nhưng thủy chung không ai dám lên tiếng.

"thuộc hạ Ngọc Kim Long"

"thuộc hạ Ngọc Hỏa Long"

"thuộc hạ Ngọc Lục Hoa"

"thuộc hạ Ngọc Duệ Hoa"

"ra mắt bốn vị công tử"

Lão giả vừa dứt lời, bốn nam nữ còn lại cũng đứng ra giới thiệu bản thân mình, nhưng thái độ thủy chung vẫn là lạnh như băng, không hề có một tia tình cảm.

"ân, bọn họ đều là người trong cung của ta, còn có, Ngọc quản gia là người, chẳng qua là hơi lợi hại hơn người bình thường một chút mà thôi, bốn người còn lại thì họ cũng giống ta là bán thần" Phù Dung nhìn ra được suy nghĩ của bốn nam nhân, nên lên tiếng giải đáp thắc mắc trong lòng họ.

Bốn nam nhân trong lòng chợt cảm thấy buồn cười, 'bốn người bán thần, một người hơi lợi hại hơn người bình thường một chút', đây là câu nói của nàng, nhưng cũng đủ làm cho bọn họ biết rõ, người quản gia này tuyệt không đơn giản. Không biết sao giờ phút này họ lại đột nhiên cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, dường như họ chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi, hoàn toàn không đáng kể gì, cái gì mà giáo chủ ma giáo, tài tử, phú thương đệ nhất thiên hạ, cái gì mà vương gia, đều là đồ bỏ đi cả, trước mặt nàng chúng chả là cái gì cả, thật là làm cho họ cảm thấy vô cùng tự ti mà.

"sau khi ta rời khỏi nhà, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, tại sao Ngũ tiểu thư lại có mặt tại Tứ Quốc, còn có tại sao Tam thiếu gia lại đột nhiên xuất quan sớm hơn dự định, sau đó còn đích thân đi tìm Ngũ tiểu thư" Phù Dung vừa nhâm nhi tách trà vừa hỏi.

"bẩm Tứ tiểu thư, sau khi người rời khỏi nhà, Ngũ tiểu thư vì nhớ người, và cũng vì buồn chán cho nên đã xin phép Vương cho đi tìm người, nhưng Vương lại không đồng ý, cho nên Ngũ tiểu thư đã bỏ nhà trốn đi, sau khi Vương biết được, đã hạ lệnh cho Tam thiếu gia đi tìm Ngũ tiểu thư về. Lúc đầu Tam thiếu gia vốn phái Tử Hoa, Minh Hoa, Hàn Long cùng Thủy Long đi tìm, nhưng sau đó bốn người bọn họ lại trúng kế của Ngũ tiểu thư, nên đã để Ngũ tiểu thư trốn thoát, sau khi họ quay về bẩm báo, thì Vương Hậu mới yêu cầu đích thân Tam thiếu gia phải ra tay, cho nên Tam thiếu gia mới xuất quan sớm hơn so với dự định" Ngọc Dân Phi cung kính đứng ra bẩm báo.

"Vương Hậu, ngươi nói là Vương Hậu hạ lệnh cho Tam thiếu gia đích thân xuất mã" nghe đến đây Phù Dung không khỏi nhíu mày suy nghĩ, đây là làm sao a ???

"dạ vâng"

"tại sao Vương Hậu đột nhiên lại ra lệnh như vậy" Phù Dung không khỏi lên tiếng thắc mắc.

"nghe nói, mấy tháng trước, Kim Thánh Nương Nương đã ra ngoài một chuyến, vốn là đi du ngoạn, nhưng sau đó không hiểu sao khi quay về lại tự nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, Vương Hậu đã đích thân đến tìm, hai người nói chuyện nửa ngày thì Vương Hậu mới từ phòng của Kim Thánh Nương Nương rời khỏi, sau đó Vương Hậu lại biết được chuyện của Ngũ tiểu thư, thì lại ra lệnh cho Tam thiếu gia đích thân xuất mã đi tìm, vốn Vương có ý định chỉ phái vài người khác đi, nhưng Vương Hậu lại cứ khăng khăng nhất định phải phái Tam thiếu gia đi, cho nên Vương mới đồng ý, còn về nguyên nhân trong chuyện này thì thuộc hạ không được rõ cho lắm" Ngọc Dân Phi nhẹ giọng đáp lời.

"vậy sao, được rồi, ngươi phái người điều tra rõ mọi chuyện, sau đó bẩm báo lại với ta, ta muốn trong thời gian sớm nhất biết kết quả, nghe rõ chưa ???" Phù Dung buông tách trà trong tay, giọng nói nghiêm nghị lên tiếng.

"dạ rõ" Ngọc Dân Phi và cả hai cặp nam nữ đều đồng thanh trả lời.

"được rồi, mọi người ngồi đây nha, hôm nay ta sẽ đích thân xuống bếp nấu ăn cho mọi người, để mọi người nếm thử tay nghề của ta nào" Phù Dung sau khi giải quyết sau chuyện nhà, mới quay sang tươi cười nói với bốn nam nhân của mình.

"Dung nhi, nàng biết nấu ăn sao" Khương Tuấn lên tiếng thắc mắc.

"nói nhảm, đương nhiên biết a, các người cứ việc ngồi đây uống trà và chờ được ăn món ngon đi nha" dứt lời Phù Dung ngay lập tức rời khỏi đại sảnh, để lại cả đám nam nhân ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro