c27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hàn nhi, xin con hãy niệm tình sư phụ quá cố của con mà tha cho Huyên nhi lần này đi, ta xin đảm bảo với con, sau này chúng ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện hôn sự này nữa, con muốn làm gì thì cứ làm đi" nhìn thấy tình thế không ổn, Lâm Nhan Phượng lùi một bước, nhẹ giọng cầu xin.

Quân Hàn không đáp lời bà ta, mà chăm chú nhìn Phù Dung, y đã hứa, mọi chuyện đều sẽ giao cho nàng, nên y sẽ không ra tay, dù bây giờ y thật sự rất muốn một chưởng đánh chết Lâm Nhược Huyên, dám ở trước mặt y sỉ nhục và có ý đồ thương tổn Dung nhi của y, nữ nhân này đúng là chán sống mà.

"được thôi nếu Lâm phu nhân đã nói vậy, ta cũng sẽ không quá 'nặng tay'."Phù Dung mỉm cười, một nụ cười đầy thâm ý.

Nhưng lại làm cho mọi người bên cạnh cảm thấy lạnh sống lưng.

"Diêu Phong, điểm huyệt của vị Lâm tiểu thư này, lột sạch đồ của nàng ta, chỉ để lại cho nàng ta yếm và tiết khố, sau đó đem nàng ta treo lên tường thành, sáng sớm ngày mai mới được thả nàng ta xuống" Phù Dung lạnh giọng ra lệnh.

"Hàn Nhi" Lâm Nhan Phượng ngở ngàng nhìn Quân Hàn.

"tiện nhân,...ngươi dám ???" Lâm Nhược Huyên tức giận trừng mắt nhìn Phù Dung.

"tại sao ta lại không dám a ??? Ngươi mắng ta, lại có ý định thương tổn ta, nếu là trước đây có kẻ làm như thế, thì đã mất mạng lâu rồi, bây giờ ta chỉ xử lý ngươi như thế, xem như đã là nhẹ tay nương tình lắm rồi" Phù Dung nhẹ giọng mỉa mai.

"ngươi..." Lâm Nhược Huyên tức giận không nói nên lời.

"Diêu Phong, ngươi còn đứng đó làm gì ??? Còn không mau ra tay"Phù Dung lên tiếng thúc giục.

"dạ, công chúa" Diêu Phong tuân lệnh làm theo.

Y phất tay, bên ngoài lại xuất hiện thêm hai hắc y nhân, họ đi vào, tiến lại gần Lâm Nhược Huyên, làm theo những gì Phù Dung đã ra lệnh.

"AAAA...các ngươi tránh ra, không được lại gần ta" Lâm Nhược Huyên sợ hãi phản kháng, nhưng đều vô dụng.

"Tê" một tiếng vang lên, quần áo của Lâm Nhược Huyên đều bị xé ra thành nhiều mãnh, mấy nam nhân bên cạnh Phù Dung đều xoay người đi nơi khác, không nói gì, bởi vì trong lòng họ cảm thấy Dung nhi làm như thế còn quá nhẹ tay, nếu là họ, thì họ đã khiến ả sống không bằng chết rồi.

Hai hắc y nhân ra tay cùng Diêu Phong thì dù nhìn thấy cảnh xuân trước mặt, nhưng họ lại không hề có phản ứng gì, cứ như cũ, là những tảng băng im lặng không cảm xúc, sau đó họ lôi Lâm Nhược Huyên mang đi, Lâm Nhan Phượng cũng khóc lóc đuổi theo sau, nhưng dù nàng ta có dùng hết sức nhằm ngăn cản mấy người hắc y, nhưng vẫn không lay chuyển được gì, cộng thêm không thể nhận được sự giúp đỡ từ phía Quân Hàn, nên nàng ta chỉ có thể dốc hết sức chạy theo phía sau họ.

Chỉ trong thời gian ngắn, hai hắc y đã hoàn thành nhiệm vụ, mang Lâm Nhược Huyên treo lên tường thành, Lâm Nhan Phượng thì đứng bên dưới, khóc gào cầu xin sự giúp đỡ của mọi người.

Cảnh tượng này chẳng bao lâu đã thu hút dân chúng trong thành, bên dưới, có mấy kẻ vừa xem vừa bàn tán, có kẻ thậm chí còn chảy cả nước miếng, ánh mắt thèm thuồng dâm tà nhìn chẳm chẳm vào thân hình của Lâm Nhược Huyên, có mấy người hảo tâm muốn đến giúp đỡ, nhưng lại bị hai hắc y nhân đánh bị thương, nhìn thấy cảnh này mọi người không ai dám ra tay nữa, chỉ có thể đứng bên cảm thông.

Những tiếng cảm thán, không ngừng vang lên, có một số người thì tội cho hoàn cảnh của Lâm Nhược Huyên, nhưng bên cạnh đó thì có một số người lại chỉ trích, họ thầm suy đóan rằng, chắc chắn Lâm Nhược Huyên làm gì đó xấu xa lắm mới ra nông nổi này, chẳng hạn như làm hồ ly tinh đi giành chồng kẻ khác, nên mới bị phu nhân người ta trả thù như thế, vì trong số họ cũng có người vừa rồi có mặt tại tửu lâu, những tiếng cãi nhau ồn ào bên trong phòng họ cũng có nghe thấy, cho nên họ mới thầm mới suy đoán vu vơ như thế.

Phù Dung đứng ở một nơi gần đó không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn, sau đó xoay người rời khỏi, mấy nam nhân cũng ngay lập tức theo sau, nhưng không biết họ có phát giác hay không ??? Vì từ khi họ rời khỏi tửu lâu, đã có một ánh mắt chứa đầy ai oán, không cam lòng, cùng hận ý chú ý đến họ.

Đêm, Tuyết Nguyệt trang viên yên lặng vô cùng, hai bóng đen từ bên ngoài phi thân vào, lặng lẽ từng bước tiến đến hoa viên, sau đó nhanh chóng đi vòng qua nó, tiếng đến một căn phòng đã tối đèn.

Hai bóng đen đưa ống trúc thổi một làn khói trắng vào phòng, sau đó mới nhẹ nhàng bước vào, tiến đến bên giường, vén rèm lên, nhìn thấy một nam nhân đang ôm chặt một nữ nhân vào lòng, cả hai đều đang say ngủ, thì đưa mắt nhìn nhau, hai hắc y cầm thanh kiếm trên tay giơ lên, chuẩn bị nhằm ngay hướng hai người mà đâm xuống.

Thì đột nhiên nam nhân trên giường dùng tay phất chăn lên, cản lấy mũi kiếm của hai người, sau đó xoay người, tung một chưởng đánh bay hai hắc y nhân.

"phịch", hai hắc y va mạnh vào tường, một ngụm máu tươi từ trong miệng họ phun ra, họ nhìn lại thì thấy nam nhân mà họ cứ nghĩ là đã ngủ say rồi, hiện giờ đang ngồi ngay ngắn trên giường nhìn họ, nữ nhân còn lại thì như còn mèo nhỏ, rúc vào trong lòng nam nhân, dường như bất mãn vì giấc ngủ của mình bị đánh thức, nên nàng nhẹ giọng trách cứ.

"thật phiền a, khuya thế này cũng không để cho ta được ngủ yên"

"ngoan, nàng nếu muốn ngủ thì nằm xuống ngủ đi, chuyện này cứ giao cho ta xử trí" nam nhân giọng điệu tràn ngập sủng nịnh, ánh mắt đầy ôn nhu, âu yếm vuốt nhẹ mái tóc của nữ nhân, sau đó đặt nàng nằm xuống giường, thay nàng đắp chăn, rồi mới thay đổi, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn vào hai hắc y.

Khiến cho hai hắc y có cảm giác ngộ nhận, 'nam nhân tràn ngập yêu thương vừa rồi, và nam nhân như tu la ác quỷ trước mặt, liệu có phải cùng một người hay không ???'

Lúc này, nam nhân phất tay ra hiệu, bên ngoài, một nam một nữ bước vào, lôi hai hắc y bị thương mang đi, nam nhân xoay người nhẹ nhàng đặt lên trán nữ nhân một nụ hôn, sau đó lặng lẽ bước ra ngoài, theo sau hai nam nữ kia.

Sáng sớm, không khí vô cùng trong lành, nhưng tia nắng ấm áp, bao trùm khắp Tuyết Nguyệt trang viên.

Trong đại sảnh, một nữ nhân và bốn nam nhân đang vô cùng vui vẻ dùng bữa sáng, thì một hắc y tiến vào bẩm báo kết quả thẩm tra chuyện đêm qua.

"thế nào rồi ???" Phù Dung lên tiếng hỏi.

"bẩm tiểu thư, sau khi trải qua một đêm tra tấn, rốt cuộc họ cũng đã khai nhận, họ là phụng mệnh người khác đến đây hành thích, mục tiêu là tiểu thư" hắc y cung kính bẩm báo.

Mấy nam nhân ngồi bên cạnh sau khi nghe xong, không khỏi trầm mặt, ánh mắt chợt lóe hàn quang, 'rốt cuộc là kẻ nào to gan như thế, dám động đến Dung nhi của bọn hắn, lần này bọn hắn tuyệt không thể bỏ qua cho kẻ đó được'.

"chủ mưu là ai" Triệu Bân lạnh giọng hỏi, y hiện giờ không còn dáng vẻ nho nhã như thường ngày nữa, mà thay vào đó là một thái độ lạnh lùng, nghiêm túc.

"là một nữ nhân tên là Phan Thiên Như, họ nói rằng chính nha hoàn của nữ nhân này là kẻ trung gian đứng ra mua chuộc bọn họ, nhưng nữ nhân này mới là người ra tiền và hạ lệnh" hắc y nhẹ giọng đáp lời, mấy nam nhân này đều là cô gia tương lai của Minh Thành, nên đối với bọn họ, tất cả thuộc hạ của Minh Thành cũng đều không kém phần cung kính.

Vừa nghe xong câu này, Triệu Bân cùng Khương Tuần đều nhìn về phía Lạc Thiên. Phù Dung và Quân Hàn thì không nói gì, chỉ im lặng, chuyện lần này họ sẽ không xen vào, họ sẽ để cho người 'trong cuộc' xử lý, Phù Dung thì muốn xem biểu hiện của Lạc Thiên, còn Quân Hàn thì cho rằng đây là chuyện xuất phát từ phía Lạc Thiên, nên để y đi giải quyết sẽ tốt hơn.

Trước thái độ của mọi người, Lạc Thiên không nói gì, chỉ im lặng, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia thị huyết, miệng mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười trào phúng, hơn nữa cũng rất lạnh lùng, điều này biểu thị có kẻ sắp gặp phiền phức rồi.

(TT: Ở đây ta xin nói rõ một chuyện nha, có nhiều bạn thắc mắc, tại sao có lúc thuộc hạ của Minh Thành lại xưng hô Dung tỷ là tiểu thư, lại có lúc là công chúa, chỗ này ta xin mạn phép chú thích, thuộc hạ Minh thành chia làm hai nhóm, cận vệ cận thân, và ảnh vệ, cận vệ thì sẽ xưng hô là tiểu thư, giống đám người Kim Long ca, Duệ Hoa tỷ đã xuất hiện ở chương 30 ấy, còn ám vệ thì xưng hô công chúa, và cũng chính là Diêu Phong ca ấy. Xin hết.)

Đêm tại vương phủ là một mảnh bình lặng, không có bất kỳ hoạt động nào. Dường như tất cả mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Hai bóng đen nhẹ nhàng lướt qua dãy hành lang dài, tiến đến một căn phòng, một ống trúc nhỏ ngay lập tức được đưa vào phòng, chẳng mấy chốc cả căn phòng đã chìm vào im lặng do tác dụng của mê hương từ ống trúc kia thổi vào.

Hai bóng đen nhanh chóng mở cửa bước vào trong, bên trong phòng, hai nữ nhân, một đã ngã lên bàn nằm bất động, một còn lại thì lại ngã trên sàn nhà. Cả hai bây giờ có thể nói giống như hai con rối, mặc cho người khác muốn làm gì cũng được.

Một bóng đen phất tay, bên ngoài cửa lại xuất hiện thêm một bóng đen nữa, theo sau bóng đen này là ba tên ăn mày, quần áo dơ bẩn, vô cùng hôi thối, ngoài ra còn có ba tên gia đinh, thoạt nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, bóng đen vừa vào yên lặng gật đầu ra hiệu, sau đó cả ba bóng đen nhanh chóng rời khỏi phòng, trước khi đi họ còn không quên đóng cửa.

"AAAA"

Sáng sớm, cả vương phủ bị một tiếng la thất thanh làm thức tỉnh, mọi người đều theo hướng tiếng la thất thanh này mà chạy đến.

Sau đó tất cả mới nhận ra tiếng la đó xuất phát từ phòng của trắc phi Phan Thiên Như, vốn là thiên kim của Hình Bộ thị lang Phan Chính, muội muội của Thục quý phi, được gả vào vương phủ cũng được ba năm nay, lúc dầu vốn chỉ là thị thiếp, nhưng sau đó do ảnh hưởng của cha nàng ta, nên nàng ta mới có thể trở thành trắc phi của vương gia, vì việc này đã khiến tất cả thị thiếp còn lại trong phủ bất mãn, nhưng ai bảo họ lại không có thế lực nhà ngoại chống lưng như người ta, nên đành im lặng mà nhẫn nhịn.

Hôm nay mọi người lại nhìn thấy 'chuyện vui' này trong phòng của nàng ta, ai cũng không khỏi cười thầm trong bụng, đúng là quả báo mà, nàng ta từ trước đến giờ đều ỷ vào thế lực của nhà mẹ đẻ, nên kiêu căng hống hách, không coi ai ra gì, bây giờ để xem nàng ta sẽ làm thế nào ??? Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt chờ xem kịch vui mà đứng nhìn.

Khi Lạc Thiên vừa bước vào phòng, thì chứng kiến cảnh tượng 'vô cùng đặc sắc', trên giường Phan Thiên như không mãnh vải che thân, đang nằm cùng ba tên gia đinh, ba tên này vốn là gia đinh tại phòng bếp trong phủ, tại đây cũng có vài người nhận ra họ, dưới đất, a hoàn của Phan Thiên Như thì còn tệ hại hơn, nàng ta đang nằm giữa ba tên ăn mày vô cùng hôi thối dơ bẩn.

"đem tất cả bọn họ giải vào địa lao cho ta" Lạc Thiên trầm giọng hạ lệnh, sau đó rời khỏi phòng.

Tất cả các thị thiếp còn lại thì đang cúi đầu cười vui mừng, những người khác còn đang ngở ngàng trước mọi chuyện, nên không hề ai chú ý đến vị vương gia vừa rời khỏi phòng kia, vì trên gương mặt y lúc nãy đã xuất hiện một nụ cười mỉa mai, âm lãnh.

'Dám có ý định tổn thương đến Dung nhi của y, y sẽ khiến cho kẻ đó trả giá đại giới, biết thế nào là tư vị sống không bằng chết', trong lòng Lạc Thiên vừa đi vừa suy nghĩ.

Khuất tại đằng xa, một bóng đen sau khi chứng kiến mọi chuyện thì lặng lẽ rời khỏi, mà không một ai hay biết về sự tồn tại của y.

Tại Tuyết Nguyệt trang viên.

"hắn thật sự làm vậy sao ???" Phù Dung lên tiếng hỏi.

"vâng thưa tiểu thư, từ tối qua tới giờ, thuộc hạ luôn xem rất rõ, không bỏ sót bất cứ chuyện gì, hoàn toàn có thể khẳng định, ba hắc y gây ra mọi chuyện kia, chính là nhận lệnh từ Lạc Thiên thiếu gia" hắc y cung kính bẩm báo.

"ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi có thể ra ngoài" Phù Dung phất tay cho hắc y lui ra.

"thuộc hạ cáo lui" hắc y khom người hành lễ, sau đó rời khỏi.

Phù Dung ngồi trong phòng, trên gương mặt không hề che dấu, để lộ nụ cười ôn nhu, tràn ngập nhu tình, 'tên tiểu tử ngốc này, không ngờ thủ đoạn của hắn cũng rất 'tàn khốc' nha'.

Hôm nay kinh thành hoàn toàn chấn động vì một chuyện, trắc phi của Đức thân vương bị phát hiện cùng ba tên gia đinh tư thông trên giường, a hoàn của nàng ta cùng lúc đó cũng bị bắt gặp đang làm chuyện đồi bại với ba tên ăn mày. Đức thân vương tức giận tống giam tất cả họ vào địa lao, Thục phi nương nương ỷ vào được sủng ái, ngay lúc hoàng thượng đang cùng đại thần nghị chính, ngang nhiên cùng Hình Bộ thị lang xông vào, cầu xin hoàng thượng điều tra rõ mọi chuyện, lấy lại công bằng cho trắc phi, nhưng Long nhan đại nộ, rõ ràng bị bắt gian tại giường còn khăng khăng chối cãi, Thục phi ngay lập tức bị giáng làm Quý nhân, Hình Bộ thị lang thì bị phạt bổng lộc ba năm.

Chuyện này đã khiến cho không ít kẻ cảm thấy vui vẻ, đa phần những người này đều là người đối chọi với nhà họ Phan.

Lúc này tại Khương phủ.

"thiếu gia, Giang lão gia mời thiếu gia đến giang phủ đàm chuyện" một gia đinh tiến vào thư phòng bẩm báo.

'Hôm nay cũng nên giải quyết chuyện của Giang gia, vì để tránh cho Dung nhi tiếp tục hiểu lầm', Khương Tuấn trầm ngân một lúc, thì cũng quyết định đi.

Nghĩ vậy, y lập tức bảo người chuẩn bị kiệu, sau đó lập tức lên đường đến Giang phủ. Nhưng y tuyệt không ngờ, chuyến đi lần này sẽ đem đến cho y hai chuyện rất bất ngờ.

Bên trong Tuyết Nguyệt trang viên

"cái gì ??? Phụ tử họ dám làm thế sao ???" Phù Dung sau khi nghe xong những lời thị vệ bẩm báo thì ngạc nhiên vô cùng.

"vâng thưa tiểu thư" thị vệ cung kính đáp lời.

"lập tức chuẩn bị ngựa, ta sẽ đi Giang phủ, nếu Quân thiếu gia hay mấy vị thiếu gia khác có đến đây, thì nói ta sẽ nhanh chóng trở về, không cần lo lắng" Phù Dung lập tức soay người căn dặn Ngọc quản gia.

"dạ tiểu thư" Ngọc quản gia vâng lệnh lập tức thi hành.

Lúc này, tại một căn phòng khác trong Giang phủ.

"nữ nhi, làm vậy có được không ???" Giang Thụ lo lắng quay sang hỏi nữ nhi Giang Thu Thiền.

"cha, yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho con" Giang Thu Thiền ủy mị cười, sau đó mở cửa tiến vào trong tẩm phòng.

Giang Thụ cũng không nghĩ nhiều nữa, đã lỡ leo lên lưng cọp, ông đành liều vậy, cho nên đành im lặng xoay người rời khỏi.

Giang Thu Thiền tiến vào bên trong, chăm chú ngắm nhìn nam nhân giờ đây đang nằm bất lực trên giường, ngay từ năm nàng mười hai tuổi, sau khi nàng gặp hắn, thì nàng đã yêu mến hắn rồi, nàng đã thề, nàng nhất định phải có được hắn, nàng biết hắn là Thiên hạ đệ nhất phú thương, Khương Tuấn, Khương công tử, danh tiếng của hắn rất lớn, vì muốn trở thành nữ nhân của hắn, mà nàng đã chăm chỉ theo cha mình học làm ăn, hy vọng sau này có thể giúp đỡ hắn.

Thậm chí nàng còn không để ý đến danh tiết, bảo cha mình, tung tin đồn ra ngoài, rằng nàng sẽ gả cho hắn làm thiếp, nhưng thật không ngờ hắn lại từ chối tấm chân tình này của nàng, còn định phân rõ ranh giới với nàng, đã vậy nàng đành ra chiêu cuối rồi, cho nên hôm nay nàng mới bảo cha mới hắn đến đây, nàng biết hắn vì giải quyết chuyện tin đồn kia nhất định sẽ đến, nên nàng đã thừa cơ hạ xuân dược cực mạnh cùng một ít mê dược vào trà của hắn, nàng không tin sau khi hai người đã có da thịt chi thân, với danh tiếng của hắn, hắn lại không chịu lấy nàng.

Nghĩ đến đây Giang Thu Thiền từ từ tiến đến bên giường nhẹ nhàng cởi bỏ từng lớp áo trên người Khương Tuấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro