c35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu thư, chờ nô tỳ với " trên đường phố, một tiểu cô nương khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, thở hổn hển chạy theo phía sau một nữ tử ăn mặc sang trọng đang chạy phía trước.

" Tiểu Hồng, ngươi đi nhanh chút a, làm gì mà chậm như rùa thế ??? Nếu để làm chậm trễ thời gian ta cùng Tào công tử gặp nhau, ngươi coi chừng ta đó " nữ tử vẻ mặt cao ngạo nhìn tiểu cô nương hăm dọa.

" Tiểu thư, người chẳng bao lâu nữa sẽ được gả cho Mạc tướng quân, nếu để lão gia biết được sẽ không hay a " tiểu cô nương có chút e ngại lên tiếng.

" Hừ, cái tên Mạc Hỏa đó chẳng qua là tên võ phu, nếu không phải cha ta coi trọng hắn có chút tài, ngươi nghĩ hắn có thể lấy ta sao ??? Hừ, cho dù hắn biết thì sao ??? Hắn dám cùng Hà gia ta hủy hôn hay sao chứ ??? " nữ tử hừ lạnh thanh khinh miệt nói, người này không ai khác chính là cháu gái của Hà gia, Hà Kiều.

" Dạ tiểu thư " tiểu cô nương không dám phản bác, chỉ là cúi đầu nhẹ giọng, tiếp tục theo sau nữ tử.

Hai người không hề chú ý, phía trong góc tường, có một đôi mắt tràn ngập sát ý cùng phẫn hận nhìn chằm chằm vào hai người, khi nghe thấy những lời như thế, người này là một nam tử, một thân lam y võ trang, gương mặt tỏa ra một vẻ cương nghị, chửng chạc. Bên cạnh còn theo sau một nam tử khác, nam tử này một thân hắc y, gương mặt thư sinh, nhưng lại bất phàm.

" Mạc tướng quân, bây giờ ngài đã tin là ta không lừa ngài rồi chứ ??? " hắc y nam tử cười tà nhìn sang lam y nam tử hỏi.

" Ta tin " lam y nam tử gằn giọng đáp.

" Thế ngài còn muốn theo nữa không ??? " hắc y nam tử khiêu khích hỏi.

" Theo " lam y nam tử hừ nhẹ, sau đó ngay lập tức đuổi theo hai nữ tử vừa rời đi.

Hắc y nam tử thấy vậy cười khẽ, nhìn về hướng một bạch y nữ tử cách đó không xa, mỉm cười đầy ôn nhu, sau đó gật đầu, lập tức theo sau lam y nam tử.

" Triệu Bân xem ra cũng rất có khiếu làm thương gia a " bên cạnh bạch y nữ tử lúc này xuất hiện thêm một lục y nam tử, cười trêu chọc nhìn theo hướng hắc y nam tử vừa rời đi.

" Ý huynh là gian thương, hay là thương nhân bình thường ??? " bạch y nữ tử cười hỏi lại.

" Dung nhi, ý của ta là nếu làm ăn với chính nhân quân tử, y sẽ là thương nhân bình thường, còn nếu đối tượng khác, thì y chính là gian thương, có thể nói, việc này là còn tùy theo trường hợp nữa, bất quá có lẽ y thích hợp làm gian thương hơn " Khương Tuấn cười khẽ đáp.

" Nga, thế sau này ta phải bảo huynh ấy theo huynh học tập rồi" Phù Dung nhẹ giọng trầm ngâm nói.

" Hảo " Khương Tuấn sủng nịch gật đầu, sau đó hai người cũng nhanh chóng đuổi theo sau, tuồng hay như thế nếu bỏ qua thì rất uổng a.

Lam y nam tử cùng Triệu Bân đuổi theo sau Hà Kiều cùng nha hoàn đến một căn nhà gỗ ngoại thành, sau đó họ nhìn thấy tiểu tỳ nữ bị Hà Kiều đuổi ra bên ngoài canh chừng, còn nàng ta thì một mình vào trong.

Lam y nam tử cùng Triệu Bân dùng khinh công phi thân lên nóc nhà, sau đó cúi người quan sát tình hình bên dưới. Trong nhà, ngoài trừ Hà Kiều còn có một thanh y nam tử, hai người vừa nhìn thấy đối phương đã ôm chầm lấy nhau, hôn môi một cách cuồng nhiệt, rồi từ từ tiến đến bên giường, sa rèm buông xuống, bên trong bắt đầu diễn ra cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tía tai.

" Tướng quân, chớ manh động " Triệu Bân vừa nhìn thấy lam y nam tử xúc động muốn xông vào, thì ngay lập tức giữ lại.

" Chẳng lẽ ngươi bắt ta chịu đựng nổi nhục này hay sao ??? Mạc Hỏa ta dù sao cũng là đại tướng quân của Hàn quốc, chẳng lẽ phải cam chịu không nói tiếng nào lấy một tiện nhân như thế về nhà sao ??? " Mạc Hỏa khí đến nổi mặt đỏ cả lên.

" Ý của tại hạ không phải thế, tướng quân chi bằng ra lệnh cho ám vệ dẫn người của Hà gia đến đây, đến lúc đó ba mặt một lời thì cho dù tướng quân có xử trí thế nào đi chăng nữa, ta tin Hà gia cũng không dám có ý kiến " Triệu Bân vẻ mặt đầy toan tính nói.

" Các ngươi lập tức đi Hà phủ, mời người của Hà gia đến đây " Mạc Hỏa sau nghĩ trong chốc lát cảm thấy lời của Triệu Bân có lý, nên xoay người sang bên cạnh hạ lệnh.

Lập tức một đạo bóng đen nhanh chóng rời đi quay trở về thành, Triệu Bân thấy vậy không khỏi cười lạnh. Đứng ở một chỗ gần đó, Phù Dung cùng Khương Tuấn cũng nhìn nhau mỉm cười, ' kế hoạch của họ xem ra rất thuận lợi a '.

Chẳng bao lâu, từ bên ngoài bìa rừng, một đoàn người nhanh chóng hướng về phía căn nhà gỗ đi đến, dẫn đầu là một lão nhân độ sáu mươi tuổi, theo sau là hai trung niên nam tử, hai trung niên thiếu phụ, cùng một nam tử trẻ tuổi, những người này đều là người của Hà gia, ngoài ra còn có một vĩ lão nhân khác, sắc mặt âm trầm, có thể thấy được người này hiện tại đang rất tức giận.

" Gia gia " Mạc Hỏa vừa nhìn thấy lão nhân, không khỏi từ trên nóc nhà phi thân xuống thỉnh an. Triệu Bân cũng theo sau đó.

" Hỏa nhi, vị này là ai ??? Còn có rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ??? " Mạc lão nguyên soái Mạc Kim nhíu mày nhìn tôn tử hỏi.

Ông vốn hôm nay muốn đến Hà gia bàn chuyện hôn sự, nhưng vừa lúc ám vệ của Hỏa nhi lại đến báo, muốn mời người của Hà gia đến đây, ông tò mò không rõ rốt cuộc tôn tử đang làm gì ??? Nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ tức giận, nhằm tỏ ý với Hà gia ông cũng bất mãn với hành vi lỗ mãng của tôn tử, để cho Hà gia một chút thể diện.

" Gia gia, vị này là Triệu công tử, là bằng hữu của con, con và Triệu công tử vốn định ra ngoài uống rượu, thì tình cờ bắt gặp Hà tiểu thư cũng ra ngoài, dù sao bọn con cũng sắp thành thân, cho nên con vốn định muốn tiến đến nói chuyện, lúc đó con lại nhìn thấy Hà tiểu thư cùng tỳ nữ đi ra ngoài thành, con sợ nàng ấy 'có chuyện', nên đi theo, nào ngờ lại bắt gặp những chuyện đê tiện thế này " Mạc Hỏa nói đến đây, không khỏi mắng một tiếng, có thể cho thấy y tức giận đến mức nào.

" Tiểu Hồng, đây là có chuyện gì ??? " Hà lão lúc này cũng nhíu mày ngạc nhiên vì thái độ của Mạc Hỏa, không khỏi nhìn về phía tiểu tỳ nữ của Hà Kiều hỏi.

" Con...con..." tiểu tỳ nữ từ khi nhìn thấy người của Hà gia đến đây, thì đã sợ đến mức xanh cả mặt, lúc này không thể nào nói nên lời nữa.

" Hừ, còn hỏi, cứ vào trong các người không phải sẽ biết sao ???" Mạc Hỏa hừ lạnh, sau đó dẫn đầu vào trong.

Người của Hà gia cùng Mạc Kim cũng theo sau vào, họ cũng không gõ cửa, mà xông thẳng vào trong, lúc này bên trong nam tử cùng nữ tử trên giường bị quấy rầy không khỏi bất mãn lên tiếng.

" Tiểu Hồng ngươi chán sống sao ??? Dám quấy rầy bản tiểu thư " Hà Kiều bất mãn la lớn, cũng không quản gì là mặc quần áo, hoàn toàn một thân trần như nhộng đứng lên, vì nàng nghĩ cho dù tiểu Hồng nhìn thấy cũng không sao, hoàn toàn không hề hay biết ở đây còn có người khác.

Nhưng khi nàng chứng kiến cảnh tượng trước mặt mình, thì không khỏi thét lớn một tiếng "AAAAAAA", sau đó nhanh chóng kéo chăn che đậy thân thể của mình. Trên giường nam tử kia cũng sợ hãi không kém, kéo chăn che khuất mặt, hoàn toàn không dám nhìn mọi người.

Cha, gia gia " Hà Kiều nhìn đến mấy người đến, không khỏi thất thần, sợ hãi.

" Hà lão đại nhân, chuyện này tốt nhất ngài nên cho Mạc gia ta một câu trả lời thích đáng. Còn có hôn sự này theo ta thấy nên hủy bỏ đi là vừa rồi " Mạc Kim lão nguyên soái nhíu mày tức giận rời đi.

" Tiện nhân, Mạc Hỏa ta không cần thứ đàn bà dâm đãng như vậy là làm thê tử, Hà gia các người giữ lại mà dùng đi " bên cạnh, Mạc Hỏa cũng hừ lạnh rời đi.

Triệu Bân đứng đó, nhìn hai người Mạc gia, lại nhìn đến người Hà gia, vuốt vuốt mũi, rồi cũng rời đi, tuy nhiên không ai chú ý, lúc rời đi mắt của y vô tình nhìn đến nam tử trên giường tỏ vẻ hài lòng. Nam tử kia ánh mắt cũng như mỉm cười đáp lại, rồi nhìn đến phía Hà Kiều thì lại trở thành khinh thường cùng trào phúng. Rồi xoay người, theo cửa sổ đào thoát.

Người của Hà gia vốn còn định ngăn lại, nhưng tốc độ của nam tử đó quá nhanh, đến khi phản ứng thì đã không kịp nữa rồi, đành cắn răng để nam tử bỏ chạy.

Mọi người đều đi khỏi, bên trong phòng, chỉ còn lại người của Hà gia khi, Hà Kiều bắt đầu rơi vào rắc rối. Đứng từ đằng xa, Phù Dung cùng Khương Tuấn nghe rất rõ ràng, trong nhà gỗ thỉnh thoảng còn vọng ra tiếng Hà Kiều xin tha thứ, hòa cùng tiếng la thất thanh của nàng ta, xem ra lần này Hà Kiều bị phạt không nhẹ.

Sáng hôm sau, tin tức Hà gia tiểu thư, Hà Kiều, tư thông với nam nhân khác, bị tướng công tương lai bắt gian tại giường, hai nhà Hà, Mạc vì thế mà hủy bỏ hôn sự đã đồn khắp thành.

Hà gia trong chốc lát đã biến thành trò cười của cả thành, Hà Kiều thì suốt ngày trốn tại Hà gia không dám ra. Thậm chí trong cung, Hàn đế cũng rất tức giận vì chuyện này, Mạc gia vì chuyện này, thậm chí nháo đến hoàng cung, nên hoàng hậu cũng không dám vì Hà Kiều ra mặt.

Nhất thời, Hà gia đều trờ thành cái đích để mọi người trong thành bàn tán, cháu trai thì vì giành kỹ nữ giết người, đang bị giam trong lao, cháu gái thì làm ra chuyện mất mặt như thế, khiến Hà gia danh tiếng trong nháy mắt đều tiêu tan. Nếu là lúc đầu, có thể mọi người còn kiêng kỵ, nhưng hiện giờ, tình hình lại khác, mọi người hầu như chẳng ai còn quan tâm đến Hà gia nữa, mà công khai thể hiện thái độ như thể Hà gia không hề tồn tại.

Đang lúc tình hình như thế, thì biên cương lại truyền đến tin tức, tất cả binh lực, lại đột nhiên được lệnh rút trở về. Chu quốc cùng Lạc quốc được thế, đã tiến quân tấn công biên giới, mỗi quân đều đã chiếm được cho mình hai thành trì. Chuyện này đã làm cho Hàn quốc chấn động. Kinh thành cũng vì chuyện này mà loạn thành một mãnh.

" Tam ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì tiếp đây " Phù Dung nhìn Thiên Tuyết cười hứng thú hỏi, đối với chuyện này, nàng đã bắt đầu cảm thấy tràn ngập thú vị rồi đây.

" Ân, ta nghĩ đã đến lúc chúng ta nên vào cung gặp Hàn đế, nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này " Thiên Tuyết trầm tư trong chốc lát rồi lên tiếng.

" Hảo a, muội chờ xử lý hoàng hậu nương nương của Hàn quốc lắm rồi " Phù Dung tươi cười đầy giảo hoạt, trong mắt còn lóe lên tia tính kế.

Mấy nam nhân bên cạnh nhìn thấy thế, thì không khỏi thay hoàng hậu Hàn quốc cầu phúc, hy vọng bà ta có thể chết êm đẹp một chút.

Đêm, tĩnh lặng an tường, tẩm cung Hàn quốc dù mấy ngày nay đều náo loạn, nhưng đêm đến vẫn rơi vào im lặng, thỉnh thoảng chỉ truyền đến tiếng bước chân của thị vệ đi tuần tra, cùng với tiếng kêu của côn trùng.

Lúc này, tại Ngự thư phòng lại sáng đèn, trong phòng giờ đây ngoại trừ Hàn đế, thì còn có cả hoàng hậu, thái tử, trắc phi Hà Bích Liên, Tiêu Dao vương, tiểu vương gia. Cùng với trên dưới những nhân vật lớn của Hà gia, đều có mặt đông đủ.

" Nói đi, tại sao mọi chuyện lại như thế ??? " Hàn đế sắc mặt âm trầm nhìn người của Hà gia lên tiếng hỏi.

" Hoàng thượng, những chuyện này đều do có người muốn hãm hại Hà gia của thần nên gây ra, xin hoàng thượng minh giám " Hà lão thái gia, quỳ xuống khẩn thiết cầu xin, thái độ vô cùng chân thành.

" Nga, thế theo Hà khanh gia, đó là ai ??? " Hàn đế vẻ mặt hứng thú hỏi.

" Thần không biết, bất quá chỉ cần cho thần thời gian điều tra, thần nhất định sẽ cho bệ hạ một câu trả lời thỏa đáng " Hà lão thái gia, giọng nói tràn ngập khẳng định.

" Phụ hoàng, xin cho Hà đại nhân một cơ hội " lúc này thái tử bên cạnh cũng quỳ xuống theo.

" Xin bệ hạ làm chủ cho Hà gia " hoàng hậu cùng những người khác cũng theo sau quỳ xuống, nói là cầu xin, nhưng tình huống thế này chẳng khác nào là gây sức ép cả.

" Nha, Hà gia các người đúng là mặt dày a, đây là lần đầu ta mới gặp được những kẻ mặt dày vô sĩ như vậy đấy " Hàn đế chưa kịp đáp lời, thì bên ngoài đã vang lên giọng nói tràn ngập châm biếm cùng mỉa mai.

Mọi người cùng nhìn về phía cửa thư phòng thì chỉ thấy, mấy thái giám cùng thị vệ canh cửa giờ đầy đều ngã ra đất bất tỉnh. Bên ngoài tiến vào một nữ tử bạch y, theo sau còn có năm nam tử khác, tuy nhiên trong số đó lại có một người mang mặt nạ, khiến người nhìn vào, không thể nào nhìn rõ được dung mạo của y.

" Là ngươi " người của Hà gia vừa nhìn thấy một nam tử trong số đó, thì thái độ hoảng hốt vô cùng.

" Hà lão gia, vẫn khỏe chứ, xem ra ngài vẫn chưa bị chuyện của cháu gái mình làm tức chết a " Triệu Bân tràn ngập ' thân thiện thăm hỏi '.

" Nguyên lai từ đầu đều là các ngươi giở trò hãm hại Hà gia của bọn ta " lúc này người của Hà gia mới mơ hồ nhận ra được mọi chuyện, thì ra họ đây đều là tự nhảy xuống cái bẫy mà người ta đã bày ra sẵn cho mình a.

" Hãm hại, có sao ??? Ta nhớ hình như chúng ta đều quang minh chính đại ra tay mà " bạch y nữ tử vẻ mặt hồ nghi nhìn bốn nam tử không đeo mặt nạ hỏi.

" Dung nhi, cho dù chúng ta có công khai ra tay, nhưng mà người của Hà gia lại quá ngốc, nên nhìn không ra thôi " hắc y nam tử dịu dàng vì bạch y nữ tử giải thích.

" Đúng a " bạch y nữ tử một bộ nhất thời giác ngộ, khiến người của Hà gia, ai nấy đều xanh mặt.

" Ngươi...Các ngươi là ai ??? Tại sao lại muốn hãm hại Hà gia ??? " Tiêu Dao vương tiểu vương gia nhíu mày nghi hoặc hỏi.

" Ngươi vẫn chưa có tư cách hỏi bọn ta câu đó đâu " bạch y nữ tử hừ lạnh thanh đáp.

" Hừ, ngươi chẳng qua là nhi tử bất hiếu, ngay cả phụ thân của mình cũng hại, ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng, thì không có tư cách cùng bọn ta nói chuyện " thanh y nam tử, vẻ mặt tràn ngập khinh thường nhìn Tiêu Dao vương tiểu vương gia lạnh lùng nói.

" Các ngươi ... " Tiêu Dao vương tiểu vương gia tức giận không nói nên lời. Nhưng hắn không thể phản bác, vì những gì những người kia nói đều đúng, là hắn mật báo cho mẫu thân rằng phụ thân cùng nữ nhân bên ngoài có con riêng, cho nên phụ thân mới vị giam, nhưng đây là hắn sợ, sợ tên nghiệt chủng kia về tranh giành Tiêu Dao vương phủ với hắn, nên hắn mới làm thế a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro