c37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên sơn đạo, một cỗ xe ngựa xa hoa giờ đây đang từ Hàn quốc, theo hướng Lạc quốc mà tiến đến.

Lúc đầu Phù Dung vốn dĩ định quay về Chu quốc. Nhưng sau đó lại nghe được tin, Lạc Minh đang trên đường đến Đại hội võ lâm sắp được tổ chức tại Chu quốc, thì cũng chuyển sang hướng đó mà đi.

Bốn nam nhân còn lại, thì chỉ cần là Phù Dung muốn, bọn hắn sẽ luôn nghe theo, nên đoàn người không hề suy nghĩ gì thêm, sau khi rời Phi Đô thành, đã ngay lập tức đi về phía Thông Châu thành của Chu quốc, nơi sắp diễn ra Đại hội võ lâm mà thẳng tiến.

.......................

" Ưm. Chuyện gì a ??? " Phù Dung vốn dĩ đang nằm trong lòng Triệu Bân ngủ ngon giấc, thì đột nhiên lại bị mấy tiếng động bên ngoài quấy rầy, khiến nàng bất mãn mà lên tiếng.

" Dung nhi, không có gì nghiêm trọng, chẳng qua là phía trước có người đánh nhau thôi " Triệu Bân dịu giọng giải thích.

" Là ai a ??? " Phù Dung nhu mắt, cố gắng lấy lại tỉnh táo hỏi.

" Tam thời không biết, người của chúng ta đang đi thám thính " Quân Hàn ngồi bên cạnh lắc đầu.

Một lúc sau bên ngoài, đã có người quay lại bẩm báo. Lạc Thiên thấy thế, liền tiến ra nghe. Trong chốc lát thì y đã quay lại, mọi người đều nhìn y chờ đợi câu trả lời.

" Phía trước là Dược Vương cốc chủ, Tư Đồ Cơ, Minh chủ võ lâm Sở Quan Thanh, cùng Lạc quốc tướng quân Thượng Quan Châu, cả ba người họ đều đang bị người của La Thiên giáo, cùng Độc Sát môn truy sát " Lạc Thiên nhíu mày đáp, bất quá trong lòng cũng không khỏi nghi vấn, ' rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây ???'.

" Cứu người " Phù Dung thì không suy nghĩ nhiều, lập tức lên tiếng.

" Dung nhi ??? " Khương Tuấn nghe vậy, không khỏi khó hiểu nhìn Phù Dung.

" Thượng Quan Châu là ca ca của Thượng Quan Kỳ, Tư Đồ Cơ là sư huynh của Tư Đồ Duệ. Còn Sở Quan Thanh lại là đại ca của Sở Hạo. Ba tên tiểu tử kia đều là nam nhân của Ngũ nhi, thì ba người này xem như cũng là người nhà, nên nhất định phải cứu " Phù Dung hồi tưởng lại những gì mà Lưu Vân Tinh trước đây đã từng nói, sau đó kể ra.

Giờ đây mấy nam nhân mới dường như nhớ ra được chuyện này. Ngay lập tức họ liền đưa mắt nhìn nhau phân công. Khương Tuấn sẽ ở lại cùng Phù Dung, còn những người còn lại thì đều ra ngoài trợ giúp.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài tiếng đánh nhau, tiếng võ khí va chạm càng kịch liệt hơn. Phù Dung cùng Khương Tuấn đều có thể thấy được, thực lực của đối phương cũng không hề yếu.

Bất quá nếu đem so với đám người của Quân Hàn thì vẫn là kém xa.

Và quả đúng như thế, chẳng mấy chốc, bên ngoài tiếng đánh nhau đã hoàn toàn im lặng. Nhóm người của Quân Hàn cũng dần quay trở lại xe ngựa, lúc này Khương Tuấn cùng Phù Dung mới từ xe ngựa xuất hiện.

Vừa nhìn đến Phù Dung, Tư Đồ Cơ, Thượng Quan Châu cùng Sở Quan Thanh đều không khỏi ngẩn người. .

" Trên mặt ta có gì sao ??? " Phù Dung thấy vậy, không khỏi nhìn Khương Tuấn hỏi.

"..." Khương Tuấn im lặng lắc đầu.

" Các người là gì nhìn ta thế a ??? " Phù Dung nghe vậy, không khỏi nhìn về phía ba nam nhân kia hiếu kỳ hỏi.

" Xin hỏi cô nương có phải là Ngọc Phù Dung, Ngọc cô nương không ??? " Tư Đồ Cơ ôn hòa cười hỏi.

" Ân, đúng vậy, có chuyện gì sao ??? " dù không biết có chuyện gì, nhưng Phù Dung vẫn đáp lời, hơn nữa nàng tin tưởng, những người này sẽ không hại nàng.

Có lẽ nàng dùng thuật đọc tâm, thì có thể biết được họ đang nghĩ gì, nhưng mà họ đều là đại bá của Ngũ nhi, nên nàng đành im lặng chờ đợi vậy. Vì với người trong nhà, nàng tuyệt sẽ không làm chuyện như thế.

" Không có gì, vì vừa rồi khi nhìn đến Ngọc cô nương, ta thấy được hình bóng của đệ muội. Ta trước đây từ chỗ đệ muội từng biết được muội ấy còn có tỷ tỷ, nên ta mới mạo muội hỏi thăm thôi " Tư Đồ Cơ lắc đầu cười đáp.

Bất quá trong mắt y cùng hai người còn lại, đột nhiên chợt lóe một tia khác thường, nhưng sau đó đã nhanh chóng biến mất. Chuyện này Phù Dung thì không thấy, nhưng bốn nam nhân kia thì thấy vô cùng rõ ràng. Điều này khiến họ không khỏi trong lòng một trận khó hiểu, nhưng họ vẫn im lặng, không hề lên tiếng.

" Ngũ nhi, thế các người có biết Ngũ nhi hiện giờ đang ở đâu không ??? " vừa nghe đến tung tích của muội muội. Phù Dung không khỏi vui mừng phấn khởi.

" Ta cùng nhị đệ hẹn nhau gặp tại Phong Sa trấn phía trước, chắc là Nhị muội cũng sẽ đi cùng đến đó " Sở Quan Thanh suy nghĩ trong chốc lát, thì đáp lại.

Chuyện nhị đệ của y, cùng với đệ đệ của Thượng Quan Châu và sư đệ của Tư Đồ Cơ đều cùng lúc lấy Ngọc Thủy Vu, cam nguyện cùng hưởng một nương tử chứ không buông tay, cả ba người họ đều biết. Hơn nữa, trong ngày bọn họ thành thân, cả ba đều có mặt, đây chính là nguyên nhân vì sao từ đó mà giờ đây mà người bọn họ mới thân đến thế, vì nếu tính ra thì cả ba người cũng đều là người nhà cả.

" Ngọc cô nương, chi bằng chúng ta cùng nhau lên đường, không biết có tiện hay không ??? " Thượng Quan Châu đứng một bên có chút lo lắng hỏi, nhìn Phù Dung chờ đợi.

" Hảo a, không vấn đề gì " cứ nghĩ đến sắp được gặp lại muội muội, thì Phù Dung hoàn toàn không hề có ý kiến.

Bất quá khi ba người kia nghe đến nàng đồng ý, thì đều như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Điều này làm cho bốn nam nhân càng thêm tò mò, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ??? Cả bốn người đều nhìn về phía ba người như thể hy vọng tìm kiếm câu trả lời.

Tuy nhiên ba người kia lại chỉ nhìn bốn người cười nhạt, như không có gì, thậm chí khi nhìn đến bốn người cùng Phù Dung thân mật ở cùng một chỗ, cũng không hề ngạc nhiên, hay hoảng sợ.

Điều này càng làm cho bốn nam nhân càng thêm nghi vấn, bất quá khi nhìn đến vẻ mặt háo hức của Phù Dung, thì họ lại không đành lòng đánh vỡ, nên đành im lặng mà lên đường.

Phong Sa trấn, nơi giao nhau giữa Tam quốc. Cũng là con đường duy nhất dẫn đến Thông Châu thành, nơi sắp diễn ra đại hội võ lâm.

Nên đoàn người Phù Dung vừa đến đây, đã gặp được rất nhiều người trong giang hồ, điều này làm họ cũng không mấy ngạc nhiên. Bất quá lần này tựa hồ có chút khác biệt là, dường như người của triều đình cũng có mặt góp vui.

Bằng chứng chính là đoàn người vừa vào trấn, đã gặp lại Lạc Minh, với sự xuất hiện của y, cũng chỉ khiến ba người Tư Đồ Cơ, Thượng Quan Châu, cùng Sở Quan Thanh có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã trấn định lại.

Điều này bắt đầu là cho Phù Dung cảm thấy rất tò mò, không khỏi nhìn ba người họ càng thêm nghi hoặc. Nhưng nàng lại nhất thời không biết hỏi ra sao mà thôi.

.............

" Tỷ tỷ " Phù Dung vừa bước vào quán trọ, thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một đạo bóng trắng nhàn nhạt, đến khi nàng định thần trở lại, thì đã nhìn đến trong lòng mình xuất hiện thêm một người.

" Ngũ nhi " khi Phù Dung nhìn đến người trong lòng là Thủy Vu, thì không khỏi vui mừng ôm lấy nàng.

Cả hai tỷ muội cứ như thế ôm nhau cười, nhưng do hai người chắn ngay đường ra vào, nên mấy nam nhân đành đánh vỡ bầu không khí, mà đem hai người trở về phòng.

Bất quá mấy nam nhân cũng hiểu rõ, hai tỷ muội đã lâu không gặp, nên chắc hẳn có rất nhiều chuyện cần nói với nhau. Họ cũng rất thức thời, không làm phiền đến hai người, nên đành ra ngoài mà trò chuyện cùng nhau.

Còn về chuyện giới thiệu mọi người với nhau, thì dường như giờ đây đã không còn quan trọng nữa rồi, vì họ gần như đã hiểu biết, đang đối mặt là họ là ai, nên mấy nam nhân cũng rất vui vẻ mà 'đàm đạo' cùng nhau.

..............

" Tỷ tỷ, muội tìm tỷ hảo khổ a " vừa vào đến phòng Thủy Vu đã bắt đầu cùng Phù Dung làm nũng.

" A đầu, ta thấy muội cũng rất sung sướng a " Phù Dung nhìn đến Thủy Vu, không khỏi mỉm cười trêu ghẹo.

Bất quá nhìn đến thái độ của mấy người Thu Vũ Triệt vừa rồi, ai cũng nhìn Thủy Vu với ánh mắt dịu dàng, ôn nhu, thì nàng có thể khẳng định, Thủy Vu hiện tại rất hạnh phúc.

" Tỷ tỷ, tỷ cũng vậy mà còn ghẹo muội " Thủy Vu cũng không chịu thua, nghĩ đến mấy người Quân Hàn cũng lên tiếng đáp trả lại Phù Dung.

" Ân, tỷ đang rất hạnh phúc " Phù Dung làm sao để Thủy Vu toại nguyện, nàng rất sảng khoái đáp lời.

" Ai da, lần nào muội cũng thua, không công bằng " nhìn đến hành động trả đũa của mình không hiệu quả, khiến Thủy Vu không khỏi phụng phịu khó chịu.

" Được rồi a đầu, nhanh kể cho tỷ tỷ chuyện của muội đi nào " Phù Dung tỏ ra hiếu kỳ, nhìn Thủy Vu thật lòng hỏi.

Thủy Vu thấy vậy cũng nghiêm túc đem những chuyện đã qua kể ra.

Nàng trong khi kể, không hề che dấu hạnh phúc, ôn nhu, cùng vui vẻ, dường như mọi cảm xúc tốt đẹp, đều đã được nàng thể hiện ra. Điều này không khỏi khiến cho Phù Dung vì muội muội vui vẻ.

Hai tỷ muội trò chuyện đến trời gần tối vẫn không chịu ra ăn, dù mấy nam nhân khuyên cách nào cũng thế, nên họ đành chịu thua, vì ai bảo hai người kia là bảo bối của họ làm chi, thì thử hỏi sao mà họ có thể kháng cự a ???.

Mãi đến khi trời tối, thì hai tỷ muội mới chịu chấm dứt mà đi nghĩ ngơi. Bất quá trước khi đi, thì Phù Dung dường như nhớ ra gì đó, không khỏi xoay người nhìn Thủy Vu nghi vấn.

" Ngũ nhi, ba nam nhân đó. Đám người Tư Đồ Cơ, Thượng Quan Châu cùng Sở Quan Thanh ấy. Tại sao tỷ luôn có cảm giác, bọn họ nhìn tỷ chằm chằm??? Hơn nữa từ trong ánh mắt đó, tỷ còn nhìn thấy tình ý, là sao vậy???".

" Ách. Tỷ tỷ, cái này...thật ra " Thủy Vu nghe vậy, không khỏi vẻ mặt khó xử nhìn Phù Dung.

" Muội nói a " Phù Dung nhìn Thủy Vu lên tiếng hối thúc.

" Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua là lúc trước khi muội gặp họ, muội đã nói với họ, ba người bọn họ chính là đã được ý trời định sẵn, sẽ trở thành tỷ phu của muội, tướng công của tỷ. Hơn nữa không chỉ có ba người họ, mà còn có năm nam nhân khác, vì tỷ đã được định sẵn, đời này sẽ có bát phu, nên hy vọng họ có thể chấp nhận. Tỷ cũng biết đó, thiên mệnh là không thể chống mà " Thủy Vu cẩn thận quan sát sắc mặt của Phù Dung, sau đó tiếp tục kể lại.

" Sau đó qua thời gian tiếp xúc, họ thỉnh thoảng cũng xảy ra một số chuyện, mỗi lần như thế, muội đều dùng những chiêu thức mà tỷ đã dạy muội để hóa giải. Thậm chí có khi họ bị giam trong trận pháp khó giải. Thì muội cũng dùng cách giải trận mà tỷ đã chỉ, mà phá giải, cứu họ ra " Thủy Vu hít sâu một hơi, quyết định đem mấy câu cuối cùng nói cho xong.

" Lâu dần, muội bên cạnh họ, kể rất nhiều chuyện về tỷ, bao gồm quá khứ của tỷ, sự thông minh, tính cách hoạt bát, lại có đôi chút tinh quái của tỷ. Tính tình hào phóng, sảng khoái lại đôi khi lạnh huyết, vô tình của tỷ. Nói chung là những gì có liên quan đến tỷ, muội đều kể cho họ nghe, thậm chí bức họa của tỷ, muội cũng cho họ xem, muội lúc đầu chẳng qua là chỉ có ý định xây dựng hình tượng tốt cho tỷ thôi. Nhưng muội thật không ngờ rằng, chuyện này còn vượt xa hơn muội mong đợi nữa" nghĩ đến chuyện cũ, Thủy Vu không khỏi thở dài.

" Vì đến một ngày, khi muội chứng kiến họ từ chối ba nữ nhân luôn âm thầm mến mộ họ bấy lâu này, thì họ đã nói rằng.

' Trong lòng ta đã có tâm nghi nữ tử, mong nàng hãy quên ta, mà đi tìm người khác thích hợp.'

Khi đó ba nữ nhân kia như phát điên, mà hỏi cho rõ. Nhưng ba người họ lại cười khổ mà đáp.

' Ta chưa từng gặp nàng ấy, ta chỉ nhìn thấy nàng ấy qua tấm họa chân dung của nàng. Cũng chỉ biết về nàng qua muội muội của nàng, nhưng từ đó, ta có thể biết, nàng là một nữ nhân trí tuệ hơn người, không chỉ vì còn có cá tính rất đặc biệt. Lúc nghĩ đến vậy, trong lòng ta lại có một cổ cảm giác kỳ lạ dần nảy sinh, ta lúc đầu không hiểu đó là gì, nhưng lâu dần ta cũng biết được, đó là tình yêu. Ta đã yêu một nữ nhân mình thậm chí chưa từng gặp mặt, điều này có buồn cười lắm không ??? '.

Khi nghe đến đó, muội đã vô cùng khiếp sợ, bàng hoàng, không biết diễn tả thế nào, muội cũng không thể nào ngờ, trên đời này lại có một tình yêu diễn ra như thế. Bất quá khi nghĩ đến kết quả như vậy, cũng rất tốt, nên muội cũng đã không bận tâm, tỷ nói có đúng không ??? ". Thủy Vu nói đến đây không khỏi nhìn Phù Dung, như chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro