Quyển 1 - Chương 98: Sư Anh cho mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Tô Mặc trầm xuống, trong đôi mắt đẹp nhanh chóng thoáng qua ý lạnh, nàng thật sự không có hảo cảm gì đối với loại nam nhân đáng ghét này. Vẫn còn nhớ lần trước nàng tìm hắn để hỏi qua vị trí Sư Anh. Hắn dù biết rõ nhưng cố tình che giấu. Hôm nay lại tỏ thái độ như vậy với nàng. Tô Mặc chưa từng thích loại nam nhân tự đại tự cho là đúng như thế này.

Vì vậy, nàng thở ra, hi vọng hắn cầu nguyện lần sau đừng rơi vào tay nàng, nếu không chắc chắn sẽ để cho hắn đẹp mắt.

Lúc này Tô Mặc đảo mắt, thấy xa xa một bóng người đang lén la lén lút nhô cái đầu ra. Tô Mặc nhíu nhíu mày, tỉ mỉ quan sát đối phương một lát, chợt cười nói: "Hạ Phong công tử, thật là đã lâu không gặp."

Nam tử kia âm thầm đi ra, xấu hổ cười nói: "Yêu Cơ cô nương."

Tô Mặc dùng ánh mắt mị hoặc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu Hạ Phong công tử tới, vì sao không vào xem một chút?"

Hạ Phong lập tức ngượng ngùng khoát tay áo nói: "Ta... Ngại vào."

Tô Mặc cong môi, "Ngươi đứng ở bên ngoài đã lâu rồi phải không?"

Hạ Phong gật đầu một cái, "Vâng."

Tô Mặc nói tiếp: "Nhất định còn chưa có ăn khuya."

Hạ Phong nuốt một ngụm nước bọt, hạ mắt xuống.

Tô Mặc cười cười, chân thành nói: "Hiện tại Ngu Nhiễm không có ở nơi này, ngươi cũng có thể tới ăn chút đồ ăn, ta mời ngươi mà."

Hạ Phong lập tức vuốt vuốt bụng, vẻ mặt có chút xấu hổ, nói thật nhỏ: "Ta dĩ nhiên là biết Nhiễm công tử không có ở đây, nếu không ta cũng không dám ở chỗ này. Ngươi là nữ nhân Nhiễm công tử thích, ta cũng không dám đắc tội ngươi."

Tô Mặc không biết nên khóc hay cười, biết hắn đang mượn nàng làm bậc thang để leo xuống mà thôi.

Vì vậy, hai người liền tiến vào trong trướng, Tô Mặc chuẩn bị cho hắn một ít còn sót lại đồ ăn, xếp mấy món điểm tâm ra bàn. Hạ Phong không còn để ý hình tượng gì, ăn như hổ đói.

Hắn đang hưởng thụ bữa ăn ngon nhất trong mấy ngày qua. Hắn mỗi bữa ăn đều ăn rất nhiều thức ăn, để bổ sung vào phần hao phí thể lực trong ngày. Trong lòng hắn cười khổ, nghĩ thầm hôm nay Tề quốc báo nguy, địa phương quỷ quái này ngay cả một quán rượu cũng không có. Bởi vì hắn không tìm được quán rượu mua đồ ăn khuya, nên bị hoa Tích Dung đuổi ra ngoài, hại hắn phải ăn gió nằm sương.

Thật may là lúc này gặp được Yêu Cơ, nàng đã giải cứu hắn.

Phải nói, tài nấu nướng của nàng thật là không tệ chút nào.

Tô Mặc ưu nhã ngồi ở một bên, mắt đẹp chớp chớp, nhàn nhạt nói ra một câu nói ý vị sâu xa: "Ăn từ từ, không đủ còn nữa, nhìn dáng dấp ngươi nhất định đã trải qua nhiều vất vả rồi. Thật ra thì, ta hiểu rõ ngươi cũng không phản bội Nhiễm công tử, ngươi nhất định là có nỗi khổ tâm."

Nghe được lời nói này, Hạ Phong hít một hơi thật dài, cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.

Hắn đè xuống chua xót cùng khổ sở dưới đáy lòng. Nhớ lại những năm còn làm ở Kim Ngu Đường, đó chính là những ngày tháng như ở thiên đường. Kể từ sau khi hắn đi theo Hoa Tích Dung, mặc dù được rất nhiều tiền nhưng lại trở thành tên sai vặt, bôn ba khắp nơi, làm lụng vất vả, thật sự là mệt sắp chết đi được. Mặc dù vị gia kia thưởng phạt phân minh, nhưng những nữ nhân bên cạnh hắn ta lại rất đáng sợ, người người nhìn chằm chằm hắn như hổ rình mồi, thích phóng ám tiễn ở sau lưng hắn, khiến cho hắn bán sống bán chết. Bao nhiêu uất ức hắn đều nuốt vào bụng, thậm chí ba lão bà đến bây giờ cũng không được nhìn thấy một người. Những ngày tháng sau này thật không dễ dàng gì cả.

Hạ Phong thậm chí đã muốn bỏ đi, nhưng mà cứ thay chủ hoài như vậy, danh tiếng không tốt cho lắm. Huống chi về sau bất luận hắn đi nơi nào, cũng tìm không được công việc nhiều tiền như làm thủ hạ của Ngu Nhiễm và Hoa Tích Dung.

Ánh mắt Tô Mặc lẳng lặng nhìn Hạ Phong, đôi môi nâng lên một độ cong duyên dáng, trong tươi cười mang theo ánh sáng nhọn, nhẹ giọng nói: "Nếu như mà ta an bài cho ngươi để ngươi trở lại Kim Ngu Đường, trở lại bên cạnh Ngu Nhiễm, thì thế nào?"

Hạ Phong mới vừa ăn một khối điểm tâm, không nhịn được lập tức lớn tiếng ho khan, "Thật... thật sao?"

Tô Mặc nhìn hắn ăn đến nước mắt chảy ròng ròng, vội vàng cầm một ly nước ấm đặt trước mặt hắn, nói: "Đương nhiên là thật."

"Nhiễm công tử đồng ý ư?" Hạ Phong không thể tin hỏi.

"Hạ Phong công tử, hiện giờ, ta nói gì chàng cũng đều nghe theo."

"Chuyện này... Chuyện này..." Hạ Phong mặc dù hiểu Ngu Nhiễm thích nàng, nhưng là luôn là cảm thấy có chút gì đó cổ quái không nói ra được.

"Ngươi không tin." Tô Mặc nhíu mày.

"Không không không, ta làm sao không biết xấu hổ như vậy chứ?" Hạ Phong lắp bắp nói.

"Thật ra thì, chính là Nhiễm công tử không cần ngươi, cửa hàng Tô gia của ta cũng có thể tuyển dụng ngươi, tiền mỗi tháng giống như ở Kim Ngu Đường, ngươi còn có thể làm việc cho hai người là ta và Nhiễm công tử, kiếm được hai phần bạc."

"Nhưng... Nhiễm công tử sợ rằng..."

"Không sao, ta đã là nữ nhân của Ngu Nhiễm."

"Ngươi... Ngươi..." Hạ Phong lập tức trừng lớn mắt, nàng không phải gả cho Văn Nhân Dịch rồi sao? Vì sao lại nữ nhân của Ngu Nhiễm được? Trong lòng hắn dâng lên rất nhiều nghi vấn, thầm nghĩ đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?

"Ta chỉ hỏi ngươi một lần cuối cùng, như thế nào?" Tô Mặc ra tối hậu thư.

"Được!" Hạ Phong lập tức gật đầu thật mạnh một cái.

Tô Mặc bên môi nâng lên một nụ cười lạnh mạt đầy mê hoặc. Nàng đã không thể chờ đợi được nữa, rất muốn thấy bộ dáng tức giận của tên mỹ nam yêu nghiệt kia.

*

"Hạ Phong."

"Hạ Phong."

"Hạ Phong."

Hoa mỹ nam nằm ở trên giường như một như một tuyệt thế phong vân yêu nghiệt. Hắn lười biếng kêu vài tiếng, nhưng mà một hồi lâu sau cũng không có động tĩnh gì.

Hắn có chút hậm hực bật ngồi dậy, tóc dài rũ xuống, cái mền trợt xuống bên dưới, lộ ra làn da trơn bóng xinh đẹp như tơ lụa. Hắn mở trừng hai mắt, ánh mắt yêu mị tản ra, dưới khóe mắt là nốt ruồi lệ diễm lệ rung động lòng người.

Phàm là người nào nhìn thấy nam nhân như vậy trái tim cũng sẽ bay chạy như hươu, không biết hồn đã lạc phương nào, như si như say, như điên như dại.

Vậy mà, khi ánh mắt của hắn đảo qua, thấy phong thơ trên mặt bàn, con ngươi diễm lệ của Hoa Tích Dung ngưng đọng lại, mặt hơi biến sắc.

Mỹ nam yêu nghiệt vươn cánh tay ngọc thon dài mở phong thư ra, nằm trên giường, một cái tay khác chống má, tùy ý đảo mắt qua một lượt. Sắc mặt hắn âm trầm, giọng sâu kín nói: "Lại là một đơn xin từ chức, hắn ta thế mà muốn rời đi, đây rốt cục là có chuyện gì xảy ra?"

Ánh mắt của hắn đảo qua lần nữa, sóng mắt lưu chuyển còn hơn cả dao trì nguyệt hoa. Phát hiện lời nói của đối phương khẩn thiết, đại khái là nhắc đến nỗi khổ tâm riêng của hắn. Ý muốn rời đi đã không thể vãn hồi, không hề do dự. Trong thư thậm chí còn nhắc tới Ngu Nhiễm, nhắc tới Tô Mặc, nhắc tới Chu tiên sinh. Bày tỏ mình là người lưu luyến quá khứ, hơn nữa hắn còn cần nhiều thời gian để chăm sóc các lão bà và người nhà hắn. Con ngươi Hoa Tích Dung đảo qua vài vòng. Hôm qua vẫn còn rất tốt. Vì sao chỉ trong một đêm đối phương lại làm ra quyết định này? Hắn tin rằng đây tuyệt đối không phải là quyết định nhất thời. Hoa Tích Dung dĩ nhiên không ngốc, hắn lập tức nhớ đến Tô Mặc trong doanh trướng.

Hắn nhẹ nhàng mím môi, dung mạo vẫn vinh quang tuyệt thế, mỹ lệ vô biên. Nữ nhân này thật đáng giận, cư nhiên bắt cóc mất nam tử hắn nhìn trúng, hiện tại trong tay hắn lại không có người nào có thể dùng.

Hiện giờ, tìm được một người có thể tin dùng quả là khó khăn. Chẳng những có thể chịu đựng sự ức hiếp của hắn, còn có đủ thực lực làm việc, cũng có thể ứng đối những phụ nhân vô sỉ chung quanh kia.

Trong lòng hắn có một tia buồn bã, chợt cảm thấy mất đi mới có chút đáng quý.

Hoa Tích Dung chợt nhẹ nhàng cười, nụ cười quyến rũ, như âm thanh phượng hoàng tiêu vĩ cầm, hắn cúi đầu nói: "Thánh nhân có nói qua, chỉ nữ nhân và tiểu nhân là khó dưỡng, lời ấy thật không sai, nữ nhân, vĩnh viễn là ghê tởm nhất vô sỉ nhất hèn hạ nhất."

*

Bên bờ biển, đêm khuya gió biển cũng không yên tĩnh, thỉnh thoảng cuốn sóng biển nổi lên cuồn cuộn.

Hải vực này đen nhánh thâm trầm hệt như trước kia, không có lấy một tia sáng.

Bóng đêm cũng bắt đầu lặn, không khí ẩm ướt quất vào mặt, cảm giác này làm tâm tình người ta dần dần trầm xuống.

Ba mỹ nam tử cùng nhau đi trên đê sông, may mà chung quanh cũng không có nữ tử nào, nếu không chắc chắn sẽ bị phong thái của ba người này khuynh đảo.

Nam tử mặc áo trắng thân hình cao lớn, cổ bọc lông cáo, ánh mắt lành lạnh như ngọc, nhàn nhạt nói: "Anh tiên sinh, khoảng không gian hải vực trước mắt này coi như là an toàn, chúng ta chỉ cần ngồi thuyền đối phó dị thú trong biển cũng đủ rồi, vì sao ngài nói muốn xây tường thành lên trong chu vi trăm dặm vậy?"

Sư Anh chắp hai tay sau lưng, ánh mắt yên lặng như đang thưởng thức bóng đêm, hắn cười cười, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ ưu nhã vô tận, tự nhiên trấn định nói: "Văn Nhân công tử sợ rằng không biết, một trăm năm trước các nơi đã từng xảy ra một lần thiên hạ đại loạn, một lần kia tình thế nghiêm trọng, vô cùng thảm thiết, chết tới mấy triệu người."

Ngu Nhiễm khoanh hai tay, lập tức nói: "Chuyện này ta có nghe nói qua, nhưng không biết có quan hệ gì với việc xây dựng tường thành?"

"Nơi đây có cửa vào Yêu giới đã mở bị ra." Sư Anh chậm rãi nói, "Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện."

"Yêu giới?" Ngu Nhiễm nhíu mày, không hiểu nói: "Yêu giới cùng Ma giới có gì khác nhau?"

"Yêu là yêu, ma là ma, quỷ là quỷ, thần là thần, mà người là người." Sư Anh từ từ trả lời.

Văn Nhân Dịch đăm chiêu, nói: "Vì sao ta không nhìn thấy lối vào đó?"

Sư Anh ôn nhu nói: "Là nơi ở dưới mặt biển ba nghìn dặm, thần thức phải đủ cường đại mới có thể cảm thấy."

Cách ba nghìn dặm? Văn Nhân Dịch cùng Ngu Nhiễm không khỏi nhìn nhau, bọn họ hiện giờ là Ngưng Mạch kỳ, lúc hết sức chuyên chú cũng chỉ mới miễn cưỡng dò hơn mười dặm, không ngờ đối phương lại còn nói có thể thấy được tới nơi ba nghìn dặm, sâu không lường được. Để nhìn rõ được nơi đó, tốc độ quyết đoán và phán đoán không phải người bình thường có thể đạt tới. Nam nhân trước mắt này thật sự khiến cho người ta không thể dò xét được.

Sư Anh ngoái đầu nhìn lại hai người, ánh mắt sâu thẳm của hắn như có thể nhìn thấu tất cả thế gian, môi hắn vẽ ra đường cong ưu nhã, sóng mắt động lòng người, nhàn nhạt nói: "Quan hệ giữa hai vị thật không tệ!"

Nghe vậy, Ngu Nhiễm nhìn Văn Nhân Dịch, Văn Nhân Dịch nhìn Ngu Nhiễm, ánh mắt hai người đều mang theo chút hàn ý. Chẳng biết tại sao, mặc dù nhìn đối phương không vừa mắt nhưng lại cảm giác nhất định phải tiếp nhận cái hiện thực này. Bọn họ biết là do khế ước ràng buộc, nhưng cái này không có nghĩa bọn họ chán ghét lẫn nhau.

Hai người không khỏi khẽ hừ một tiếng, lộ ra nét mặt chán ghét.

Sư Anh bên môi độ cong thủy chung không thay đổi, người này bề ngoài ôn nhã, trong ánh mắt mang theo một chút vẻ ưu mị, tròng mắt đen sâu thẳm nối thành một đường với bóng đêm đen như mực, làm cho không người nào có thể đoán được nội tâm của hắn.

Lúc này Văn Nhân Dịch ngước mắt hỏi: "Anh tiên sinh, lúc nào thì đẩy nhanh tốc độ?"

Sư Anh cười nhạt nói: "Cành nhanh càng tốt, nếu không một khi lối vào càng lúc càng lớn, lúc đó không chỉ xuất hiện những yêu vật bình thường như bây giờ, mà chỉ sợ sẽ càng ngày càng khó đối phó, lúc đó thiên hạ hoàn toàn đại loạn."

Ngu Nhiễm chế nhạo nói: "Không ngờ lối vào cư nhiên cách đây không xa, Văn Nhân Dịch, đến lúc đó yêu vật ăn thịt người đều nhằm về ngươi, vận khí lần này của ngươi thật không tốt."

Văn Nhân Dịch nói: "Thật ra thì, lối vào Yêu giới nếu ẩn trong biển, những yêu thú kia ước chừng thời gian lên bờ không thể quá dài, đây mới là mục đích Anh tiên sinh chế tạo tường thành có đúng hay không?"

"Ừ, thật ra thì mục đích của ta rất đơn giản, chỉ cần phòng thủ là được rồi."

"Như vậy thỉ không phải nên chuẩn bị một chút thủ đoạn phòng thủ, tỷ như chiến hào? Dầu hỏa? Cự thạch?"

Sư Anh cười nhạt, cũng không trả lời, "Thành tường bằng trúc bao vây bên ngoài là một công việc rất vất vả, các ngươi phải bắt đầu làm đi, nếu không nơi đây một khi bị hủy diệt, cả Tề quốc cũng sẽ khó mà giữ được."

Văn Nhân Dịch nhíu mi nói: "Anh tiên sinh, mặc dù nói thì dễ, nhưng nhân lực, vật lực đều là chuyện vô cùng phiền phức."

Sư Anh ngoái đầu nhìn lại, lạnh nhạt nói: "Ta còn có vị bằng hữu, hắn bằng lòng bỏ ra phần lớn tiền tài."

Ngu Nhiễm cười nói: "Người bằng hữu kia chẳng lẽ là nhà từ thiện sao?"

Sư Anh lắc đầu, "Không, hắn là gian thương."

Gian thương? Ngu Nhiễm sờ sờ má, cảm thấy người này thật là hào phóng, hắn mặc dù là có tiền nhưng lại không muốn cho người không quan trọng hoặc là cho tình địch sử dụng.

Ngu Nhiễm nói: "Đạo làm ăn của hắn có chút đặc biệt phải không?"

Sư Anh lạnh nhạt nói: "Thương đạo của hắn đúng là vô cùng đặc biệt, nhưng mà hắn cũng là phú ngang thiên hạ. Vị bằng hữu kia đã nói muốn có được, trước phải bỏ ra, chấp nhận bỏ ra mới có thể có được, bỏ ra càng nhiều, lấy được càng nhiều. Bằng hữu của ta, hắn lần này muốn bỏ ra một số lớn tiền tài để chế tạo cái tường thành bằng trúc này."

Văn Nhân Dịch nói tiếp: "Tuy tài lực đầy đủ, nhưng nhân thủ không đủ."

Sư Anh xoay chuyển ánh mắt, cười nhạt một tiếng, "Nhân thủ cũng không có vấn đề, ngươi đem tất cả thủ hạ binh lực đều an bài tới xây thành là đủ."

Ngu Nhiễm chuyển cây quạt trong tay, từ từ cười nói: "Bọn họ là binh lính, không phải công tượng."

Văn Nhân Dịch cũng không đồng ý, "Đúng vậy! Nếu như bọn họ đều đi xây dựng thành trì, người nào bảo vệ nơi đây?"

Sư Anh đảo mắt qua hai người, "Vị gian thương bằng hữu kia của ta sẽ tìm người đến bảo vệ, chỉ cần thành trì xây xong trước, tất cả mọi chuyện hắn ta đều có thể một mình gánh chịu."

Văn Nhân Dịch cùng Ngu Nhiễm đều nhìn nhau một cái, tên gian thương kia là người phương nào? Bản lĩnh như thế?

Sao lại xuất hiện ra một nhân vật bậc này mà không có động tĩnh gì chứ?

Sư Anh đứng chắp tay trước bờ biển, phong thái phiêu dật, hắn cười nhạt một tiếng mà nói: "Tóm lại, hai vị cứ yên tâm là được!"

*

Trời chưa sáng, Tô Mặc đang nằm trên giường đọc sách, nàng không nghỉ ngơi mà đang suy nghĩ làm sao mở rộng lớn hơn việc buôn bán của Hạ gia.

Vào lúc này ở kiếp trước, nàng bị nhốt trong cung đế vương, hoàn toàn không rõ ràng thế cục Tề quốc.

Trước mắt, nàng đã làm rất tốt, việc buôn bán của Tô gia lớn mạnh không chỉ gấp mười lần, hơn nữa bạc chảy vào ngày càng nhiều hơn.

Hiện giờ cơ quan thuật của Tô gia đã là cường hạng, nhưng nếu như phương diện luyện khí cũng tốt giống như vậy, không phải hai bút đều cùng vẽ hay sao?

Nhưng mà, luyện khí đòi hỏi kỹ thuật rất khó, năng lực nàng có hạn, rốt cuộc phải làm như thế nào?

Lúc này, chợt một con chim cơ quan từ bên ngoài bay tới cạch một tiếng.

Nàng nhíu mày, phát hiện con chim này cũng không phải là mình làm, mà là...

Thế là, nàng khẽ nghiêng người, lập tức vươn tay ra vỗ vỗ đầu chim cơ quan, bên trong lập tức truyền đến âm thanh ôn tồn nho nhã của Sư Anh, "Yêu Cơ cô nương, không ngờ nàng lại có lòng đưa thức ăn tới cho Anh mỗ, đáng tiếc Anh mỗ không có trong phòng, cô phụ ý tốt Yêu Cơ cô nương. Nếu như thế, ngày khác ta mời Yêu Cơ cô nương đi ra ngoài dùng bữa, thưởng thức trà thơm, có được không?"

Tô Mặc không khỏi giật mình, hắn ta rõ ràng chưa trở về, làm sao biết nàng muốn để lại đồ ăn cho hắn?

Sắc mặt nàng biến ảo không chừng, nhớ tới kiếp trước, dường như mình cần gì hắn đều có thể biết, nàng vẫn cho rằng hắn là người khéo hiểu lòng người.

Lúc này trong Thiên Thư chợt truyền đến âm thanh thiếu niên, lười biếng mang chút lạnh lùng: "Nữ nhân, ngươi có phải đang tò mò Sư Anh làm sao biết nhiều như vậy đúng không?"

Nói xong, bóng dáng thiếu niên đã xuất hiện ở trước mặt Tô Mặc, vẫn là tuấn mỹ ngạo khí như thế.

Tô Mặc cong cong khóe miệng nói: "Không sai, ngươi biết?"

Thiếu niên hừ một tiếng, đi về phía trước hai bước, đôi mắt phượng nghiêng nghiêng liếc nhìn Tô Mặc, ngạo nghễ nói: "Thần thức của hắn cường đại khác thường. Nếu ngay cả thân thuần âm của ngươi cũng có thể nhìn ra, như vậy cũng có thể dò xét cả trăm dặm, huống chi hắn còn có một thứ dị bảo, thông qua vật này hắn có thể nghe thấy được rất nhiều bí mật."

Tô Mặc cười cười nói: "Ngươi nói là mặt nạ của hắn?"

Thiếu niên ngồi trên giường, tóc đen xõa ở đầu vai, lạnh lùng nói: "Mặt nạ Sư Anh vô cùng không bình thường, có thể giúp hắn nhìn thấy rất nhiều điều hắn muốn thấy, có thể khiến thần thức nghe được nhiều điều hắn muốn nghe."

Tô Mặc liền cười một tiếng, kiếp trước hắn cũng không phải luôn mang mặt nạ, dung nhan của hắn rất đẹp, nàng dĩ nhiên là vô cùng rõ ràng, nàng lạnh nhạt cười nói: "Mặt nạ của hắn có rất nhiều, trong phòng luyện khí có tới mười cái."

Thiếu niên châm cho mình một ly trà, từ từ nhấp một ngụm, thở dài nói: "Mặt nạ trong phòng luyện khí sao có thể so sánh với cái trên mặt hắn được? Cái mà hắn đang mang hiện tại là bảo vật đó."

Tô Mặc bĩu môi một cái, "Bảo vật?"

Thiếu niên trợn mắt một cái, cũng không quay đầu lại, khinh thường nói: "Nữ nhân, tối hôm qua lúc ngươi cùng Văn Nhân Dịch làm chuyện tốt, sợ là hắn đều có thể nghe biết hết."

Tô Mặc vốn đang nghiêm túc, nhất thời tức giận mà nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?"

Thiếu niên vẫn không nhìn nàng, giọng càng thêm không vui nói: "Nữ nhân vô sỉ, ngay cả bản công tử còn có thể nghe được, thật là ầm ĩ muốn chết, hai người các ngươi thật không biết tiết chế mà."

Nếu cẩn thận nhìn sẽ phát hiện lỗ tai hắn ửng đỏ, mặt mũi thoáng vẻ ngượng ngùng.

Tô Mặc đỏ mặt, Thiên Thư mặc dù rất tốt, nhưng sau khi thành hôn lại biến thành phiền toái rồi.

Nàng liếc mắt nhìn chim truyền tin, không biết nên trả lời như thế nào, cũng không biết có nên đồng ý hay không.

Liên tiếp mấy ngày, bầu trời không có ánh nắng, sắc trời ảm đạm, vầng mây dày đặc.

Trong trướng bồng, người của Hạ gia tụ tập lại với nhau.

Văn Nhân Dịch mấy ngày nay mượn danh "Đả kích hắc thương", cư nhiên chiếm lấy cửa hàng lớn của Bát hoàng tử, không chỉ đem khu vực tốt nhất chắp tay cho Tô gia, hơn nữa còn vét sạch trăm vạn lượng bạc trong hầm ngầm, mặc dù cửa hàng này là của Bát hoàng tử, nhưng bạc cũng là tiền hàng còn thiếu của Hạ gia bọn họ.

Hơn nữa Tô gia Tứ thiếu ánh mắt độc đáo, luyện khí thuật là hạng nhất, ở phương diện buôn bán càng nhìn xa trông rộng. Chỉ trong thời gian hơn một tháng đã luân chuyển gia sản Tô gia mấy vòng, khiến Tô gia trở thành hào thương được Tề quốc bảo hộ, kết nối quan hệ cùng ẩn môn Thanh Vân tông, thậm chí không ngừng khuếch trương cửa hàng Tô gia. Hiện giờ, ở phương diện buôn bán cơ quan chỉ đứng sau Hạ gia. Tô gia Ngũ tiểu thư đó cư nhiên lại mượn danh Yêu Cơ, gả cho Văn Nhân Dịch, thậm chí hung hăng đả kích thế lực Tuần phủ. Phương diện nào cũng đều củng cố vững chắc nên đương nhiên được nhân sĩ thương giới Tề quốc hoàn toàn bái phục, hoan nghênh, tôn trọng.

Mọi người sắc mặt âm trầm, mỗi người bắt đầu nhằm vào Tô gia đột nhiên quật khởi ở Tề quốc mà phát biểu ý kiến của mình.

Hạ Tuyết Nhi cũng ngồi ở trong đó, nàng ôm một con chó nhỏ lớn chừng bàn tay, toàn thân mặc quần dài áo lụa hoa lệ màu vàng, bên tóc mai cài một đóa hoa lựu lớn màu đỏ thắm, đôi môi đỏ mọng mê người tô màu đỏ thắm, dáng vẻ yêu mỵ, dung nhan kiều mỹ.

Vậy mà, giờ phút này, nàng lại có chút mặt mày ủ dột, tâm sự nặng nề.

Nàng vẫn muốn trở thành hoàng hậu tương lai của Tề quốc, nhưng thế cục trước mắt lại phát sinh biến hóa, tất cả đều là bởi vì Tô gia.

Yêu Cơ, nhất là ả Yêu Cơ kia, nàng quả thực hận ả ta đến tận xương tủy.

Tô gia Ngũ tiểu thư, cơ quan sư, nhiều thân phận như vậy, nàng thật đúng là coi thường đối phương rồi.

Hiện giờ Tô gia quật khởi lại làm cho việc buôn bán Phá Thần tiễn của Hạ gia xuống thấp. Cơ quan Tô gia cơ hồ đoạt đi phần lớn buôn bán của Hạ gia.

Tam hoàng tử lúc này không nhịn được nói: "Trước đó vài ngày đã phái đi một vài thám tử, cư nhiên lại không có tin tức, hình như là đầu nhập Tô gia rồi."

Lập tức có người căm hận tiếp lời: "Người của Tô gia càng ngày càng quá quắt, dám làm chúng ta tổn thất một nhóm lớn công nhân lành nghề, thật là quá vô sỉ."

Những người khác nói tiếp: "Không sai, Hạ gia chúng ta mới là gia tộc luyện khí bề dày trăm năm, chúng ta làm sao có thể bị một thương gia nho nhỏ mới vừa nổi lên không lâu chèn ép cơ chứ?"

Đôi môi Hạ Tuyết Nhi đã cắn đến trắng bệch, lạnh lùng nói: "Phá Thần tiễn của Hạ gia ta hiện nay đã ế hàng, đối phương bán được vô số Phá Cương tiễn, hơn nữa Tô gia Tứ thiếu nghe nói là luyện khí sư, thắng được tất cả luyện khí sư Hạ gia chúng ta, nếu cứ tiếp tục như thế khẳng định là không được, nên cho bọn họ nếm thử chút giáo huấn mới được."

Sắc mặt Tam hoàng tử cũng rất khó coi, hắn không ngờ người hắn phái đi tìm Anh tiên sinh mấy ngày nay đều đã trở lại, đối phương căn bản không thể chiêu dụ được.

Hạ Tuyết Nhi nói: "Các ngươi phái một ít nhân thủ đi đối phó những người Tô gia đó, cần phải cho hắn biết kết quả đắc tội với chúng ta."

Tam hoàng tử lập tức ngẩng đầu lên nói: "Còn có nam nhân che dù kia, ngàn vạn lần không được để cho hắn sống sót."

Hạ Tuyết Nhi lập tức gật đầu một cái, "Điện hạ nói cái gì chính là cái đó, Tuyết Nhi tất cả đều nghe điện hạ an bài."

Tam hoàng tử lập tức cảm kích nhìn nàng, mấy ngày nay thật sự là khổ cực cho nàng rồi.

Đúng lúc này, mưu sĩ Hạ gia đi ra, "Tam hoàng tử điện hạ, còn có một chuyện."

Tam hoàng tử hỏi "Chuyện gì?"

Mưu sĩ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta cũng cần nhóm nhân thủ là nhân sĩ tu chân, vì chỉ có những người tài giỏi này mới có thể đối kháng được với dị thú lợi hại."

Tam hoàng tử nhíu nhíu mày nói: "Như vậy chúng ta phải tốn tiền thuê bọn họ sao?"

Mưu sĩ nhẹ nhàng lắc đầu, "Bỏ tiền chỉ là ý nghĩ viển vông, những người như vậy không phải tốn tiền là có thể mời tới?"

Mọi người cũng nói: "Đúng vậy, trừ phi muốn táng gia bại sản."

Hạ Tuyết Nhi mím môi, cầm cây quạt che mặt, ánh mắt toát ra một tia kiên quyết, "Thật ra thì những người như thế rất khó hấp dẫn họ, trừ phi là người Hạ gia ra tay luyện khí cho bọn hắn, từ đó chiêu dụ họ tới tay. Tam điện hạ, Tô gia Tứ thiếu mặc dù biết luyện khí, nhưng hai tay khó chống lại nhiều người, luyện khí sư Hạ gia chúng ta có rất nhiều, chuyện này hay là giao cho Tuyết Nhi đi!"

Mọi người cũng nói: "Không sai, luyện khí sư Hạ gia chúng ta nhân số nhiều, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ làm chết đuối Tô gia Tứ thiếu đó."

Tam hoàng tử hít một hơi thật sâu, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Tuyết Nhi, cảm thấy mình tìm được nữ nhân này quả nhiên là trợ giúp lớn, "Tuyết Nhi, nàng quả là một nữ tử tốt, đời này ta gặp được nàng cũng đủ rồi, những nữ nhân khác căn bản không lọt nổi mắt xanh của ta."

Giờ khắc này, hắn cảm thấy Yêu Cơ thật không là cái gì hết. Có nữ nhân như vậy ở bên cạnh, hắn nhất định sẽ thắng được Văn Nhân Dịch.

Hạ Tuyết Nhi lập tức thẹn thùng cười cười, mắt khép hờ, nghĩ thầm nếu sau khi thắng, Tô gia sẽ phải bị nàng hung hăng giẫm dưới chân. Yêu Cơ kia, nhất định phải khiến ả ta biết ai mới thật là nữ nhân có bản lĩnh. Tuy vẻ ngoài xinh đẹp là ưu thế, nhưng để sống được ngoài xinh đẹp còn phải có thực lực.

*

Trong vòng nửa tháng, vật liệu và tài lực khổng lồ đã đến được đảo số năm.

Văn Nhân Dịch nhìn một nhóm lại một nhóm vật liệu được vận chuyển đến, chúng tướng lĩnh chia làm ba tổ, thủ hạ dưới tay họ lại chia làm chín tổ, đào lấy bùn đất và cát không phân ngày đêm. Đã có người bắt đầu xây móng. Tuy tất cả binh sĩ đều đầu nhập vào xây dựng nhưng mà tên "gian thương" không lộ diện kia vẫn còn ngại tiến độ quá chậm, lại mời vô số dân chúng tới nơi đây làm việc.

Hiện giờ Hạ Phong đã trở lại Kim Ngu đường, trở lại bên cạnh Ngu Nhiễm, cả người tràn đầy năng lượng.

Ngu Nhiễm biết là Tô Mặc an bài Hạ Phong trở về, chẳng những không trách mắng hắn mà còn tăng thêm tiền tháng cho hắn nữa. Hạ Phong không nhịn được lệ nóng doanh tròng, thật sự là thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh* mà.

(*) Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh, ngụ ý "mây tan trăng sáng".

"Anh tiên sinh, ngài rốt cuộc muốn xây tường phòng hộ bao xa đây?" Lúc này Hạ Phong tò mò hỏi.

Sư Anh cười nhạt: "Cũng không xa, tựa như Trường Thành Tần quốc là được."

Hạ Phong lập tức hút một ngụm khí lạnh, "Đó là công trình to lớn đó! Tần quốc phải xây tới ba năm mới xong."

Đầu tiên, chỉ cần nguyên liệu thôi đã là một số lượng lớn cực kì khủng bố rồi. Thí dụ như gạch đá, vậy cần bao nhiêu đá to mới đủ đây, hơn nữa còn phải cắt kim loại.

Những cự thạch kia thì cũng thôi đi, dù sao nơi đây đa số là hải đảo, đá ngầm vô số, khắp nơi đều có đá có thể thu thập, đồng thời còn có một ít cung nỏ khổng lồ cùng mũi tên dài ba, bốn trượng, số lượng đương nhiên cũng nhiều như thế, đều là Tô gia cung cấp tới!

Nói như vậy, dùng phương thức vận chuyển bằng chiếc xe kéo lỏng như vậy là vô cùng không ổn, một tảng đá lớn sẽ phải dùng tới mấy canh giờ. Huống chi phải cần cự thạch số lượng lớn, làm Hạ Phong cảm thấy kinh thán không thôi.

Hạ Phong đưa mắt nhìn lại, vậy mà sau khi thấy xuất hiện vô số xe gỗ vận chuyển hàng hóa, đều là do Tô gia chế tạo, đã giảm bớt đi không biết bao nhiêu nhân lực.

Các nơi tường thành, xe cơ quan bằng gỗ, xe cáp, guồng nước, thật là vô số cơ quan, mấy sợi dây sắt to bằng bắp đùi đang hoạt động ròng rọc, cự thạch cực nặng được treo lên, một khối lại một khối đá lớn từ chân tường được chậm rãi kéo lên trên. Sư Anh đứng bên cạnh, đầu ngón tay khẽ hoạt động, một tia sáng xanh đánh vào tảng đá, vẽ ra vô số phù triện trong nháy mắt, khắc nhanh lên đó, một bức tường thành chắc chắn dần hiện ra.

Văn Nhân Dịch nhíu mày, biết đây là một loại Kiên Cố thuật.

Rồi sau đó Sư Anh bắt đầu thi triển phù trận, sau khi đã thêm Kiên Cố Thuật, đá xanh trên tường thành cũng hiện lên màu vàng nhạt, tính chất nhìn qua có vẻ rất tinh mịn, xúc cảm rắn chắc. Văn Nhân Dịch tự tay thử một chút, bất luận là dùng sức va chạm hay là dùng kiếm chém thì cũng chỉ có tia lửa tóe ra, mặt đá vẫn bóng loáng. Văn Nhân Dịch thi triển kiếm ý, hung hăng chém một kích, kiếm xuyên qua đá nhưng vách tường lại không hề có nửa phần dao động.

Sư Anh ưu nhã cười một tiếng, nói: "Có những thứ này, đủ phòng ngự công kích của thực lực Ngưng Mạch kỳ rồi."

Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm gật đầu một cái, ánh mắt thâm trầm.

Lúc này Sư Anh như có chút mệt mỏi, lẩm bẩm: "Hai vị cứ ở đây, ta đi nghỉ ngơi một lát."

Văn Nhân Dịch nói: "Anh tiên sinh muốn đi nghỉ ngơi?"

Sư Anh lạnh nhạt nói: "Tại hạ chỉ là cơ quan sư, không so được với mấy người các ngươi."

Sư Anh mệt mỏi như thế, Văn Nhân Dịch với Ngu Nhiễm dĩ nhiên cũng không cưỡng cầu.

Văn Nhân Dịch cũng học qua loại thuật pháp Kiên Cố này ở núi Côn Luân, vì vậy hắn không do dự tiến lên phía trước nói: "Không bằng ta tới trợ giúp tiên sinh."

Sư Anh cười cười, "Mọi người kiếm củi đốt lửa lên cao, ngươi và Ngu Nhiễm mỗi người phụ trách một phương Kiên Cố Thuật, thực lực hai người các ngươi hoàn toàn có thể đảm nhiệm được."

Ngu Nhiễm mặc dù lòng có chút không yên, nhưng loại thời điểm này cũng không tiện chần chờ, không thể làm gì khác hơn là hơi nhẹ gật đầu, lười biếng nói: "Được."

Sư Anh khẽ mỉm cười, "Rất tốt, ba người chúng ta mỗi người phụ trách một trăm dặm, như vậy ba ngày cũng có thể xây chắc ba trăm dặm tường thành rồi."

Ngu Nhiễm có chút buồn bực nói: "Vậy chẳng phải là mấy ngày liền không về được sao?"

Sư Anh gật nhẹ đầu, "Không sai."

Ngu Nhiễm có chút uể oải nói: "Nhưng ta muốn gặp khanh khanh."

Văn Nhân Dịch trừng mắt nhìn hắn, "Ta cũng ở chỗ này vậy, ngươi nên nhớ chúng ta đang làm chính sự."

Ngu Nhiễm không nhịn được than nhẹ một tiếng, hiện giờ Kim Ngu Đường của hắn cũng cần phát triển, hơn nữa hắn còn phải chống lại nam nhân trong giấc mộng kia. Chỉ là suy tư chốc lát, cảm thấy nơi đây cũng là một nơi rèn luyện rất tốt, đã như vậy liền thôi đi. Chẳng phải có câu lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triêu triêu mộ mộ* đó sao? Ngu Nhiễm chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

(*)Dịch nghĩa: Tình này nếu như đã mãi lâu dài. Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều

Sau lần đó, vì có thể tăng nhanh tiến độ, Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch bày đại trận. Mọi người vận chuyển đá tới máy cắt kim loại dài năm trượng, rộng một trượng, cao nửa trượng, sau đó hai người bắt đầu thi triển Kiên Cố Thuật.

Chỗ không người, Sư Anh che cây dù màu xanh, bước chân thong dong, ánh mắt thâm trầm, gương mặt không có bất kỳ vẻ mệt mỏi nào.

Hắn ngồi trong chiếc thuyền nhỏ, thuyền lắc lư, màn trướng màu trắng che chung quanh, bên người hắn bỗng nhiên xuất hiện một cơ quan nhân bằng gỗ, mặc quần áo giống hệt hắn, chỉ là nhìn từ xa thì không có gì khác biệt.

Sư Anh lại lấy ra một con chim cơ quan, hắn nở nụ cười ưu nhã, âm thanh dịu dàng nói mấy câu: "Yêu Cơ cô nương, một lúc sau, chúng ta gặp mặt ở quán rượu Thiên Hương trong thành."

Nói xong, con chim đã bay ra ngoài.

*

Quán rượu Thiên Hương được xây ở sườn đông trong trấn, chiếm mười mẫu đất, cổ hương cổ sắc, đình đài lầu các, mái ngói xanh, rường cột chạm trổ, là nơi các quý nhân địa phương cảm thấy có phẩm cách nhất nên thường xuyên lui tới.

Tô Mặc ngồi trong gian phòng trang nhã, lười biếng ngồi dựa vào ghế. Nàng hôm nay ăn mặc vô cùng mê người, cổ tay mang một đôi vòng Xích Ngọc màu đỏ, nổi bật lên cánh tay mượt trong suốt như tuyết của nàng. Trâm cài tóc cũng dùng màu đỏ San Hô. Ánh mắt nàng lấp lánh sáng, trên người thoang thoảng hương thơm. Mặc dù nàng biết chỉ là ra ngoài uống trà, nhưng không biết vì sao lúc ra cửa lại không nhịn được chỉnh chu dung mạo của mình. Nữ nhân một khi muốn đi gặp nhân vật quan trọng, dĩ nhiên sẽ vô cùng chú ý. Trước kia Tô Mặc chưa bao giờ như vậy.

Xem ra từ trong xương tủy, Sư Anh trong cảm nhận của nàng vẫn rất quan trọng.

Kể từ lúc Tô Mặc tới đây, cả đám hầu bàn cứ thỉnh thoảng đi vào thêm trà rót nước.

Sau đó rốt cuộc cũng thấy một nam tử đi tới, mọi người không khỏi ngẩn ngơ, ai nấy đều tự biết mặc cảm.

Nam tử mặc một bộ trường sam màu trắng nhạt, trong tay cầm một cây dù màu xanh, vạt áo thêu hoa văn hình mây màu tím, thanh lịch khiêm tốn, ung dung bất phàm. Ánh mắt hắn nhu hòa, môi mỉm cười, mắt phượng thâm thúy nhếch lên, điệu bộ mang chút phong lưu làm người ta cảm thấy như được tẩm gió xuân.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Mặc, thu hồi cây dù, chậm rãi nói: "Xin lỗi, ta tới chậm, để nàng phải chờ ta, thật là áy náy."

Tô Mặc nâng mắt, cười cười nói: "Ta chỉ là sớm đến thôi, nếu như ngươi muốn mời khách, ta đương nhiên phải sớm một chút sang đây xem, bởi vì mấy người mê tiền mời khách luôn không giống như người thường."

Trong mắt Sư Anh đượm ý cười yếu ớt, "Hả? Thì ra nàng đang xem náo nhiệt."

Tô Mặc nhẹ nhàng liếc hắn một cái, "Xem náo nhiệt dù sao cũng tốt hơn nằm trong phòng ngủ."

Sư Anh cười nói: "Nàng cũng không phải là nữ nhân vô sự, mà ngược lại nàng chính là một nữ nhân rất bận rộn, việc buôn bán của cửa hàng Tô gia cũng phải cần nàng đi làm."

Tô Mặc cười nhẹ một tiếng, "Ta không phải còn có một ca ca sao?"

Sư Anh lạnh nhạt nói: "Hả? Thật sự là ca ca? Xem ra Yêu Cơ cô nương thân kiêm hai chức không khỏi quá cực khổ!"

Tô Mặc chợt có chút buồn bực, không nhịn được nâng trán, thầm nghĩ người này thật là cái gì cũng không thể gạt được hắn. Tô gia Tiểu Tứ cùng Tô gia Tiểu Ngũ rõ ràng rất khó phân biệt. Thậm chí ngay cả cái nam tử họ Hoa kia cũng không phát hiện ra. Nam tử trước mắt này ôn nhã khiêm tốn, nhạt như gió xuân, Tô Mặc chợt không biết nên trả lời hắn như thế nào.

Nàng nâng mắt, lạnh nhạt nói: "Chúng ta không quen, ngươi làm thế nào biết nhiều như vậy?"

Sư Anh nói: "Đừng quên, ta chính là vừa gặp đã quen với nàng."

Tô Mặc trầm ngâm chốc lát nói: "Không biết Anh tiên sinh từ đâu tới đây?"

"Đương nhiên là từ bờ biển." Sư Anh bên môi vẫn giữ độ cong mê người.

"Ý ta là lai lịch thật sự của Anh tiên sinh." Trong lòng Tô Mặc có chút áy náy, dịu dàng hỏi.

"Lai lịch ư... Ta đã nhớ không được nữa rồi." Sư Anh đùa nghịch cái ly trong tay.

Lúc này Tô Mặc rốt cuộc ngồi thẳng lên, ánh mắt chăm chú nhìn Sư Anh, hắn vốn là một nam tử có dung nhan tuyệt thế, ôn hòa thanh nhã, như gió nhẹ nước trôi, ưu nhã như trích tiên, tự tại thong dong, lại làm cho người ta cảm giác thấy sâu không lường được. Chẳng biết tại sao Tô Mặc lại có loại cảm giác này?

Trong mắt nàng thoáng hiện vẻ hoài nghi, Sư Anh nhìn ra, hắn cười một tiếng, khẽ nhíu mày, "Thật ra thì có thời điểm ta cảm thấy mình cũng chỉ là một khách qua đường mà thôi, vội vã đến, vội vã đi."

Tô Mặc rũ mắt xuống nói: "Ngươi đã mời ta uống trà, ta cũng đã chờ mong rất thật lâu rồi."

Sư Anh khẽ cười một tiếng, ưu nhã vươn tay làm nóng cái ly, rồi sau đó tỉ mỉ chọn lựa một chút lá trà thượng hạng. Ngón tay thon dài của hắn cầm ấm trà, hơi nước mờ mịt.

Ống tay áo hắn như mây, động tác vô cùng chậm, ánh mắt nhàn nhạt, thỉnh thoảng nâng mắt xem nước trà nấu như thế nào, thỉnh thoảng còn mỉm cười nhìn Tô Mặc. Ánh mắt Tô Mặc cũng rất nghiêm túc nhìn Sư Anh, hắn ý vị ưu nhã như thế, giơ tay nhấc chân đều mang phong tình, nam nhân tốt đẹp như vậy tựa như một bức tranh động, một bức họa tuyệt thế, làm lòng người vui vẻ thoải mái, thậm chí chẳng màng tục sự thế gian đang phiền nhiễu ngoài cửa sổ.

Nhớ lại kiếp trước, hai người cũng thường hay cùng nhau thưởng trà như lần này.

"Anh tiên sinh, nghệ thuật uống trà của ngươi là học với ai?" Tô Mặc cười hỏi.

"Ta là vì sư phụ và sư huynh thích uống trà, cho nên mới học." Sư Anh nói.

Tô Mặc nhíu mày, không ngờ hắn còn có sư phụ, nàng liền vội vàng hỏi: "Sư phụ và sư huynh ngươi là người phương nào?"

"Bọn họ..." Sư Anh nhẹ nhàng ngẩng đầu.

Lúc này bên ngoài chợt truyền đến âm thanh náo nhiệt,: "Mau đến xem đi, thật sự là quá phô trương rồi!"

"Xe ngựa này quả thật quá đẹp, còn có những mỹ nhân này, đến tột cùng là người nào?"

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, bên trong xe được bố trí hoa lệ, mui xe trang hoàng lộng lẫy, phía trên nạm ngọc lục bảo, vách xe làm bằng gỗ tử đàn thượng đẳng, bánh xe bằng gỗ dày, hoa văn điêu khắc hoàn mỹ, chế tác tinh tế. Cửa sổ xe cũng được làm từ gỗ lê hoa thô, mặc dù sơn nước nhưng tất cả chạm trổ đều là thượng thừa nhất đẳng, màn xe cũng đầy trang sức phẩm xa hoa, kết thành từ từng viên trân châu, trên sàn xe phủ lớp thảm Ba Tư mềm mại tuyệt đẹp, còn có đệm dựa xốp sang trọng, cao quý.

Chung quanh xe ngựa đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tám thị vệ chia ra đứng chung quanh, khí thế thật không tầm thường chút nào.

Nam tử trên xe ngựa lười biếng nằm đó, phong thái xinh đẹp, tà áo nhẹ mở, trước ngực lộ ra một mảnh da thịt ngọc sắc, đường cong lồng ngực tinh xảo rắn chắc, trong tay đang cầm một chiếc chén dạ quang, nước rượu màu đỏ nhạt. Tóc hắn đen tuyền trơn bóng, hai chân thon dài, hơi thở nhàn nhạt mùi rượu, nụ cười lạnh lẽo, quyến rũ xen. Lư hương đặt dưới chân hắn, hòa hợp hơi thở tràn ngập hoa lệ trong xe ngựa rộng rãi, thật là yêu nghiệt vô hạn, xinh đẹp vô biên.

Nam tử lười biếng bước xuống xe, dùng kéo cắt bỏ lụa đỏ.

Lúc này hai bên đường phố tiếng pháo nổ lên, nơi này lại khai trương thêm một Đa Bảo Các.

"Là hắn." Tô Mặc ngẩn người, hắn chính là vị Hoa công tử kia.

"Không sai, hắn là một tên tham tiền." Sư Anh nhàn nhạt nói.

"Anh tiên sinh, Đa Bảo Các này là cái gì?" Tô Mặc híp mắt.

"Chỉ cần giết chết dị thú, Đa Bảo Các sẽ đặc biệt thu mua những nguyên liệu đó với giá cao." Sư Anh không nhanh không chậm nói.

"Thì ra là như vậy." Tô Mặc mím môi, cười một tiếng mê người, "Về sau sẽ hấp dẫn rất nhiều tu sĩ."

"Không sai, hắn xưa nay chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn." Sư Anh mỉm cười.

Hoa Tích Dung xoay người, ánh mắt rơi vào quán rượu Thiên Hương, hắn cười cười, sải bước đi về phía nhã gian của Sư Anh, không quan tâm đến xe ngựa và mấy mỹ nhân phía sau, trực tiếp đi tới trước mặt Sư Anh nói: "Rất tốt, rất tốt, thì ra là ngươi uống trà ở đây, lại không gọi ta tới."

"Bởi vì ta rất tham tiền, có thể tiết kiệm là tiết kiệm." Sư Anh nói.

"Nhớ ngươi đã từng nói ba nguyên nhân mê tiền, chẳng lẽ chính là do nữ nhân này nói hay sao?"

"Không sai, nàng nói rất có lý, vô cùng sâu sắc." Sư Anh nhấp một ngụm trà.

Ánh mắt Hoa Tích Dung lần nữa rơi vào trên người Tô Mặc, khẽ cười một tiếng, "Ngươi nói bản công tử là loại tham tiền thứ hai, thuộc về dạng không thích nữ nhân, chỉ thích chính mình, thật ra thì ngươi lầm rồi, Bản công tử là loại thứ ba, thích xem tiền bạc thành nữ nhân."

Tô Mặc lạnh nhạt nói: "À? Thì ra là ta sai rồi sao?"

Hoa Tích Dung cười một tiếng mê người, nâng chung trà lên nói: "Đúng, ngươi đã sai rồi."

Ánh mắt Tô Mặc chợt có chút thương hại nhìn hắn nói: "Thật ra thì loại nam nhân thứ ba đa số đều là thái giám, bởi vì căn bản là không được, cho nên mới coi tiền tài như nữ nhân, nếu các hạ thừa nhận mình là loại thứ ba, ta thật sự là vô cùng đồng tình với ngươi đó."

Hoa Tích Dung một ngụm trà phun ra ngoài, ánh mắt trầm xuống, "Ai nói ta không được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro