Quyển 2 - Chương 131: Thổ lộ chân tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung y màu trắng được cởi bỏ, y phục đen từng cái dần được nới lỏng ra rồi trượt xuống, nửa cánh tay trắng tuyết lộ ra. Trong lòng Tô Mặc rùng mình, đối phương lại hoàn toàn không để nàng kịp phản ứng, ngón tay nam tử mơn trớn xương quai xanh, nhẹ nhàng nhu hòa, chạm vào từng chút một, cho đến khi lộ ra vết thương dính máu, ánh mắt Cơ Bạch ngày càng âm trầm nặng nề.

Hắn vốn là kiếm tu, lại là Kim Đan hậu kỳ, động tác nhanh nhẹn đương nhiên Tô Mặc không có khả năng đề phòng.

Ngay lúc Tô Mặc muốn cự tuyệt, tay hắn đã nhẹ nhàng tiếp xúc với da thịt nhẵn nhụi của nàng, cẩn thận tránh miệng vết thương, làm như vô ý mà chậm rãi mơn trớn, cảm giác tựa như một phiến lá rơi xuống hồ nước ngày thu, lại tựa như gió xuân thổi qua cây huyền cầm, tạo nên những gợn sóng nhấp nhô lăn tăn, xúc cảm kì lạ ngay lập tức đánh thẳng vào trong lòng hai người.

Hai người đều sửng sốt, trong lòng hốt hoảng, Cơ Bạch nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, lúc nãy không để ý, giờ nhìn đến miệng vết thương ghê người kia, hắn cơ hồ sắp quên việc mình cần làm.

Cơ Bạch nhìn ra được nơi nàng bị thương không nghiêm trọng lắm nhưng nếu không chữa trị sớm sẽ để lại sẹo. Vẻ mặt hắn không dao động, với thuật trị liệu của hắn, mấy ngày là có thể chữa lành.

Nữ tử không nên có sẹo, huống chi đối phương lại là người mà hắn âm thầm yêu từ tận đáy lòng.

Cơ Bạch nhìn chăm chú hơn, thậm chí khiến người ta nghĩ rằng hắn đang nhìn thứ mình rất yêu thích.

Sau đó, nam tử khép hờ mắt, cúi đầu nói: “Tô tiểu thư, xin đắc tội.”

Tô Mặc nhìn vẻ mặt bình tĩnh cùng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia, chợt nhận ra giọng nói hắn rất dễ nghe, nếu nàng có tình với hắn, chỉ sợ sẽ bị mê hoặc.

Đầu ngón tay hắn xuất hiện hào quang vàng kim thánh khiết, nhẹ nhàng chạm vào chỗ nàng bị thương. Động tác hắn rất chậm, Tô Mặc ra vẻ lạnh nhạt nhìn hắn, nhìn ngón tay thon dài nam tử chạm vào da thị mình, rồi lại dùng một vòng băng vải cẩn thận quấn quanh, trong lòng nàng dâng lên cảm giác ấm áp nhưng thê lương, một chuỗi hình ảnh không rõ hiện ra trong đầu.

Ảo ảnh kì lạ lờ mờ xuất hiện, đôi mắt nam tử hơi khép lại, cúi đầu hôn môi nàng.

Môi mềm mại như gió, hơi thở của nam tử ấm áp vấn vương.

Quần áo của hai người được cởi ra, hình ảnh kì lạ kia cũng là cảnh nàng cùng Cơ Bạch thân mật, vẻ mặt của người đó trùng khít với dáng dấp trong hiện thực, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn nàng đang đặt ở nơi nàng bị thương. Thân mình Tô Mặc không nhịn được cứng đờ, biết toàn bộ đều do đá Tam Sinh tác động đến ký ức của nàng, nàng vốn không rõ lắm ký ức này là như thế nào nhưng lúc đối diện với Cơ Bạch, da thịt đã nhiễm màu đỏ ửng nhàn nhạt, tựa như gặp lại tình nhân xa cách đã lâu, kiều diễm xinh đẹp, cảnh tượng mĩ lệ chân thật nhưng lại bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.

Cơ Bạch hơi ngẩn ra, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được sự thẹn thùng và xa cách của đối phương.

Hắn rũ mắt xuống, buộc lại nút thắt chưa tháo ra hết, đáy mắt thoáng qua nỗi lòng phức tạp.

Nam tử chậm rãi quấn lại quần áo của nàng kỹ lưỡng, che phủ da thịt của nàng cẩn thận, nhàn nhạt nói tựa như thầy thuốc dặn dò bệnh nhân: “Tô tiểu thư, nội thương đã tốt rồi, trong ba ngày không được dính nước, thân thể sẽ hồi phục lại giống như trước.”

“Cơ công tử tự tay chữa trị, thật sự đa tạ.” Tô Mặc nhìn Cơ Bạch chăm chú.

“Ừm! Việc nhỏ thôi.” Trầm mặc một lát, Cơ Bạch đứng dậy đưa lưng về phía nàng.

“Ta biết Cơ công tử chưa bao giờ chủ động trị thương cho người khác, ta thật sự cực kì cảm kích.” Tô Mặc cũng đứng lên thi lễ.

“Không cần phải thế.” Cơ Bạch thấy nàng khiêm tốn lễ độ, ánh sáng trong mắt hơi lóe lên.

“Đúng rồi, Cơ công tử có phải muốn tìm kiếm cái gì ở nơi này không?” Tô Mặc phủi nhẹ ống tay áo, nhẹ giọng hỏi.

“Ừm, đúng thế.” Cơ Bạch gật đầu.

“Hiện giờ có manh mối gì không?” Tô Mặc châm hai ly trà, đặt một ly trước mặt Cơ Bạch, mình trước nhấp một ngụm.

“Không có.” Cơ Bạch cũng chỉ vừa đến mà thôi.

“Vì sao không hợp tác cùng Hoa Tích Dung?”

“…” Cơ Bạch trầm mặc.

Tô Mặc lập tức hiểu được lý do của hắn, bởi vì từ trước đến nay hắn và Hoa Tích Dung vốn không hòa thuận.

“Cơ công tử, chuyện này ta có thể giúp ngươi một tay.” Nàng khẽ cười một tiếng, ánh mắt thản nhiên bình tĩnh, “Xem như tạ ơn ngươi mới chữa trị cho ta lúc nãy.”

Cơ Bạch nhíu mày, nàng muốn phân rõ giới hạn với hắn sao? Tô Mặc thu ý cười, nghiêm túc nói: “Cơ công tử, chúng ta đã từng gặp nhau sao? Ý ta là trước đây rất lâu.”

Cả người Cơ Bạch chấn động, đang định nói chuyện, lại nghe thấy thanh âm ầm ĩ phía bên ngoài.

"Hoa gia, đây là thịt hươu đặc biệt, người muốn nếm thử hay không?” Bên ngoài truyền đến giọng một thiếu niên.

“Làm cho gia một mâm, ta mang vào lều nếm thử.” Hoa Tích Dung tà mị nói.

“Phịch phịch…” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ, Cơ Bạch lúc này mới nhớ mình lấy kiếm chặn cửa, đầu ngón tay lập tức bấm chú, kiếm kia lại về bên cạnh hắn.

Tô Mặc lập tức xoay người, lưu loát gọn gàng ngồi xuống ghế bên cạnh, vẻ mặt không chút thay đổi, mắt rũ xuống đùa nghịch quyển sách trên bàn, như không có gì bất thường xảy ra.

Hoa Tích Dung cười khẽ đi từ bên ngoài vào, bĩu môi, phong tình vạn chủng nói: “Hai người các ngươi đang yên lành sao lại đóng cửa làm gì? Chẳng lẽ đang làm việc gì xấu?”

Tô Mặc cong môi, nghiêng người nhàn nhạt nói: “Bởi vì ta đang thương lượng một buôn bán bí mật với Cơ công tử, Ma giới dường như là nơi rất hữu dụng, cũng cực kì bí ẩn, đáng tiếc còn chưa kịp nói.”

Hoa Tích Dung khẽ cười, “Bí mật gì? Nói ta nghe một chút, việc buôn bán thì ta là người trong nghề.”

“Hoa công tử nói như vậy khiến Tiểu Mạch cảm thấy thụ sủng nhược kinh!” Tô Mặc nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại nói: “Như vậy thì Cơ công tử, nếu chúng ta cùng hợp tác, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Nàng tao nhã cười.

“Hợp tác?” Cơ Bạch chuyển mắt nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh sâu như hồ nước, có chút khó hiểu hỏi.

“Cơ quan thuật của ta có thể làm ra bộ phận cơ thể giả, trị liệu thuật của công tử có thể phối hợp, làm cho người mất tay chân khôi phục lại như bình thường, đây là một vụ mua bán rất tốt.” Tô Mặc nghiêm túc đề nghị, mà đương nhiên nàng biết Cơ Bạch có thể làm được, nhưng cũng chỉ là vì thu hút Hoa Tích Dung mà thôi.

Nhìn ở lập trường kinh doanh, nàng biết Ma giới giàu có, đối với bọn họ mà nói chính là đáp ứng được theo nhu cầu.

Cơ Bạch bỗng nhiên hiểu được ý của nàng, lập tức lạnh nhạt cự tuyệt: “Không được, ta không làm chuyện này, nguyên nhân lúc nãy ta chữa trị cho ngươi rất đơn giản, ngươi là đồng bạn Nhân giới của ta, nhưng ta không có hứng thú với những người khác.”

Cự tuyệt được lắm, Tô Mặc quyến rũ cười, giơ ngón cái lên với hắn ở sau lưng, phát hiện hai người có sự ăn ý kì lạ.

Cơ Bạch động tác của Tô Mặc, nữ tử này có lúc khôn khéo quỷ quyệt, có lúc lại cực kì đáng yêu, vẫn giống với nàng kiếp trước. Nghĩ vậy nhưng vẻ mặt Cơ Bạch vẫn không chút thay đổi, thần sắc lạnh nhạt.

Hoa Tích Dung nghi ngờ nhìn hai người, tựa lưng vào phía sau, hai chân gác lên trên bàn dài, đầu ngửa nhẹ, suy đoán hai người vừa nãy có lẽ là điều trị thương thế, lúc này mới cong khóe môi, giống như chỉ sợ rèn sắt không thành thép nói: “Tiểu Mạch, người như Cơ Bạch không phải là thương nhân hám lợi, hắn vô tình vô dục, ngươi nói vậy với hắn chỉ là đàn gảy tai trâu thôi!”

Hoa Tích Dung xưa nay luôn bất hòa với Cơ Bạch, bất cứ khi nào có thể châm chọc đối phương đều sẽ không khách khí.

Đáng tiếc, lúc hắn nói năng lỗ mãng, rất nhiều lúc Cơ Bạch đều thờ ơ.

Hoa Tích Dung thấy vẻ mặt hắn không chút thay đổi, lập tức bày vẻ vô cùng đau đớn nói: “Ngươi xem, hắn chính là một cục gỗ, khối băng, gỗ hay băng thì cũng còn có chút tác dụng, còn hắn không có chỗ tốt nào hết.”

Tô Mặc nhàn nhạt cười, “Lời ấy sai rồi, Cơ công tử hữu dụng hơn bất cứ ai.”

Hoa Tích Dung tức giận nói: “A? Ngươi thật xem trọng hắn.”

Tô Mặc lạnh nhạt nói: “Cơ công tử tới đây vì lợi ích của mình, nhưng phải có thứ đối phương xem trọng để đổi lấy, chính là y thuật của Cơ công tử. Dù sao người Ma giới sống cũng rất lâu, thân thể tốt, khôi phục sức khỏe lại nhanh, cho nên y thuật nơi này nhất định có hạn chế, ta thấy mọi người ở đây đều bị đứt tay đứt chân, cho nên mới muốn đưa ra đề nghị một hợp tác với Cơ công tử mà thôi.”

Hoa Tích Dung là thương nhân, tất nhiên ánh mắt nhạy bén, vẻ khinh thường của hắn dần dần biến mất, đôi mắt mở ngày càng lớn, gật đầu nói: “Đề nghị này rất được.”

Ánh mắt Cơ Bạch đăm chiêu nhìn ra ngoài, lập lờ nước đôi, “Ta còn có việc khác ở đây, không bằng sau này hãy nói.”

Tô Mặc than nhẹ, rũ mắt xuống, “Đáng tiếc, xem ra chúng ta không thể hợp tác cùng Cơ công tử rồi.”

Nàng biết Hoa Tích Dung cùng Cơ Bạch có quan hệ không tốt, muốn hai người hợp tác còn khó hơn lên trời, cho nên chỉ có thể làm cách ngược lại mới có khả năng, vì thế nàng cùng Cơ Bạch kẻ xướng người họa diễn một màn kịch.

Hoa Tích Dung cũng có hứng thú, sờ cằm, giọng điệu ưu mị: “Ta hiểu rồi, các ngươi nói dùng cơ quan thuật để cứu người, thật ra có thể thử một lần ở đây, gia đồng ý ra bạc để các ngươi giúp đỡ chữa trị.”

Tô Mặc ồ một tiếng, liếc xéo: “Hoa công tử thật sự có tấm lòng Bồ Tát ư?”

Hoa Tích Dung khẽ xì, uyển chuyển nói: “Ma giới vốn hiếu chiến, cho nên không thiếu người ở Ma giới bị chém đứt tay chân, một khi tay chân bị chặt đứt thì không thể hồi phục, cho nên việc làm ăn này với Cơ công tử có thể nói là một vốn bốn lời, nhưng đáng tiếc Cơ Bạch không phải là thương nhân tinh mắt, nếu không vừa nãy cũng sẽ không cự tuyệt phải không?”

Cơ Bạch chậm rãi quay đầu nhìn lại, đôi mắt lạnh lùng như băng phong, “Nước có thể đẩy thuyền lên thì cũng có thể lật đổ thuyền, thống trị tàn bạo căn bản không thể thu phục lòng dân, nếu chữa trị cho những người này, như vậy lòng người tất sẽ hướng về Hoa Tích Dung ngươi, ta vì sao phải thay ngươi làm chuyện như thế? Có lợi ích gì cho ta sao?”

Hoa Tích Dung nhẹ nhàng cười, “Lợi ích đương nhiên là có, tương ngộ nơi sơn thủy, ai lại chẳng có lúc cần nhờ đến nhau? Đôi khi Ma Sử cũng có thể hợp tác cùng Thần Sử mà, không phải sao?”

Tô Mặc cong khóe miệng, vẫn ngồi yên ở đó, hiện tại người chủ động yêu cầu hợp tác đã từ Cơ Bạch biến thành Hoa Tích Dung rồi.

Cơ Bạch ngồi ổn, nhìn Tô Mặc chăm chú, Tô Mặc tựa hồ đã hiểu được tính toán như thế nào, xem ra sau khi nàng đầu thai cũng không còn là nữ tử mười sáu tuổi không rành thế sự như trước, mặc dù có bảy khế ước, nhưng tuyệt đối không phải hạng hoang dâm vô sỉ. Là cái gì khiến cho một nữ tử đi đến được như hôm nay, nhìn ánh mắt tự tin ung dung của Tô Mặc, nữ tử có được loại khí chất này mới có thể thận trọng sống sót, không dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước. Nghĩ như thế, nỗi lo lắng trong mắt Cơ Bạch lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh băng vô tình.

Cơ Bạch thấp giọng nói: “Ma Sử đại nhân, ngươi nói nơi đây có cơ duyên tăng thực lực lên đúng không?”

Hoa Tích Dung gật đầu, “Không sai, hóa ra Bạch công tử có hứng thú với việc này.”

Cơ Bạch nói: “Chỉ cần tăng được thực lực, ta có thể cân nhắc hợp tác cùng ngươi.”

Ánh mắt Hoa Tích Dung đảo mắt, khẽ cười một tiếng, “Cơ công tử rốt cuộc cũng nói ra lời trong lòng, trên đời này ai mà chẳng cần quyền lợi, Cơ công tử cũng không ngoại lệ. Ta biết hai người chúng ta đều có tâm tư riêng, gia đương nhiên không để ý chuyện đó, chúng ta có thể lợi dụng lẫn nhau quang minh chính đại mà.”

“Ngươi nói không sai, ta là Thần Sử, không phải thánh nhân, đương nhiên cũng rất để ý đến lợi ích của mình.”

Hoa Tích Dung tà hoặc cười, ngồi xuống ghế tựa trong phòng, một tay đặt trên bụng một tay chống má, mị hoặc nói: “Ma giới vốn đặc biệt, có nhiều nơi thần bí, đương nhiên cực kì có lợi cho tu vi.”

Cơ Bạch hỏi: “Tại sao?”

“Có một nơi thần kỳ, chỉ cần ở bên trong, đầu tiên sẽ không hao tổn tuổi thọ, thậm chí còn sống lâu hơn, thứ hai có thể chậm rãi hấp thu linh khí tinh hoa của trời đất, cực kì rất có lợi với tu hành.”

Cơ Bạch động dung: “Qủa nhiên cực kì hiếm thấy.”

Hoa Tích Dung cười cười: “Nhưng nơi đó mỗi lão yêu bà mới có, chỉ cần bà ta còn sống, hai chúng ta đừng hòng nghĩ đến việc đi vào để tăng thực lực.”

Cơ Bạch rũ mắt xuống, “Nói vậy Cơ mỗ phải thất vọng rồi.”

“Nhưng còn có một nơi tu hành khác, nơi đó không có tác dụng quá lớn với Kim Đan kỳ.” Nói đến đây hắn dừng lại, sau đó cười nhẹ nói, “Nhưng vẫn rất có lợi cho Tiểu Mạch.”

Tô Mặc ngẩn ra, có lợi cho mình sao, đúng là ước mơ tha thiết của nàng.

Cơ Bạch lập tức nói: “Đi nơi đó trước đi.”

Giọng điệu Hoa Tích Dung có chút thâm trầm kì quái: “Ồ? Thật sự muốn đi?”

Cơ Bạch mặt không biểu cảm, nói như trảm đinh chặt sắt: “Đương nhiên.”

Vì Tô Mặc, càng nhanh càng tốt.

Ánh mắt Tô Mặc lóe lên, nàng đương nhiên hiểu được Cơ Bạch vì mình nên mới đi. Nàng mím môi, trong lòng dâng lên một loại tình cảm khó tả, nam nhân này tựa hồ đối xử thật tình với nàng, làm lòng nàng hơi bối rối, nhưng lại cố ý tỏ ra không vội, “Sắc trời đã tối, chúng ta cứ nghỉ ngơi đã! Việc này nên bàn bạc kỹ hơn.”

Ba người cũng không phải bằng hữu, vốn là quan hệ hợp tác lợi dụng lẫn nhau, cũng không thể biểu hiện quá nhanh với người như Hoa Tích Dung, nếu không không biết đối phương có gây khó dễ cho nàng hay không.

Nam nhân này lúc ở trên thuyền tuy rằng rất đáng thương cảm, nhưng ai biết được đó có phải là bộ mặt thật của hắn hay không? Tô Mặc chưa bao giờ cho rằng hắn là một nam nhân dễ chung sống, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

Hoa Tích Dung lại còn là một con hồ ly trong hồ ly, gian trá giảo hoạt.

“Ừm, nghỉ ngơi đi.” Cơ Bạch lạnh nhạt nói.

“Ta cũng thấy đã trễ, tới giờ ngủ thì nên đi ngủ.” Hoa Tích Dung giễu cợt, đi từ từ qua đây, bên ngoài hắn khoác trung y, bên trong mặc rất ít.

“Ngủ như thế nào?” Cơ Bạch nói.

“Ba chúng ta phải chen chúc thôi.”

“Không có phòng khác sao?” Mắt Cơ Bạch hơi trầm xuống, “Tốt nhất là có ba phòng.”

“Cơ Bạch, đại nam nhân như ngươi sao lại chú ý nhiều như vậy, thật nhu nhược, hơn nữa ở đây có tập tục, một đại gia tộc mọi người cùng nhau ở, người ta vì nhường ra một gian mà căn lều đó phải chen chúc biết bao nhiêu người, ngươi cũng phải nhập gia tùy tục.” Hoa Tích Dung cười yếu ớt bình tĩnh liếc mắt nhìn Cơ Bạch một cái, ánh mắt gợn sóng, trong đôi mắt lạnh lùng long lanh một chút tươi cười rạng rỡ.

Hắn ta rõ ràng không thích cười, cũng không ham thích diêm dúa lòe loẹt, nhưng lại cố tình muốn đeo một cái mặt nạ mị hoặc chúng sinh trước mặt người đời.

Tô Mặc vẫn có chút đồng tình với hắn, nàng than nhẹ trong lòng.

“Ta ngủ ở giữa.” Cơ Bạch nói.

“Bản công tử không muốn ngươi ngủ giữa.” Hoa Tích Dung cự tuyệt.

“Ta cũng không muốn ngươi ngủ giữa.” Giọng điệu Cơ Bạch kiên quyết.

“Vậy đừng cãi nữa, để Tiểu Mạch ngủ giữa là được rồi.” Hoa Tích Dung phong tình vạn chủng, nhìn Tô Mặc cười.

“Ngủ thế nào cũng được, chỉ cần không phải ngủ trên đất là tốt rồi!” Tô Mặc không nói nhiều, kiếp trước lúc chạy trốn nàng đã từng ngủ chen chúc với dân du cư, không tốt hơn bao nhiêu, lần này đương nhiên cũng không so đo, leo lên giường ngủ luôn.

Cơ Bạch ngồi xếp bằng bên phải, Hoa Tích Dung nheo mắt lại, Cơ Bạch không để ý đến hắn.

Tô Mặc trằn trọc, nghiêng người một cái liền thấy khuôn mặt ngủ xinh đẹp tuyệt mĩ của Hoa Tích Dung, nàng hít một hơi xoay người, lại thấy Cơ Bạch đang ngồi thiền, khoảng cách hai người vậy mà rất xa. Nàng dứt khoát hướng mặt về phía Cơ Bạch, khép mắt một lát rồi chìm vào giấc ngủ. Mắt Cơ Bạch chậm rãi mở ra, sau đó im lặng nằm xuống cạnh Tô Mặc.

Nhìn khuôn mặt mĩ lệ như hoa đào kia, trong lúc ngủ còn nhiều thêm vài phần mị hoặc, bỗng nhiên nàng cử động, đôi chân thon dài dựa sát vào chân hắn. Tim Cơ Bạch đập rất nhanh, hắn lập tức niệm thanh tâm chú của kiếm tu, duy trì trạng thái vô dục vô tình, nhưng sau khi ngủ lại không kìm lòng được nhích lại gần nàng.

Ban đêm, Tô Mặc ngủ mơ, mơ thấy mình bị hai thanh kiếm kẹp ở giữa, rất chật chội khó chịu.

*

Hôm sau, Tô Mặc dựa theo số lượng và kích thước Hoa Tích Dung cung cấp, làm ra ba mươi tay cơ quan, hai mươi chân cơ quan.

Cơ Bạch thi triển thuật trị liệu, liên kết tay chân cơ quan lại với thân thể của mọi người, giúp cho họ vận động được thoải mái hơn.

Mọi người chưa từng thấy thuật trị liệu nào điêu luyện như thế, hàng loạt tiếng kinh hô, tiếng kêu sợ hãi vang lên: “Cử động được, cử động được rồi, thật tốt quá, lại có tay chân của mình rồi.”

“Trác nương, hiện tại cảm giác thế nào?” Hoa Tích Dung cười hỏi phụ nhân lớn tuổi đang ngẩn người ngồi bên cạnh.

“A! Hoa gia… Cảm ơn, các người thật đúng là Bồ Tát sống!” Trác nương lập nước mắt đầy mặt, dập đầu quỳ lạy.

“Đừng lạy, những thứ các ngươi lạy mấy năm qua không phải Phật thật Bồ Tát thật, chỉ là hòa thượng giả do lão yêu phụ tạo ra để khống chế lòng người thôi. Bọn chúng đều giết chóc tàn bạo, lừa gạt tiền bạc của dân, dưới chân chùa không biết đã chôn bao nhiêu thi cốt. Các ngươi đừng tin lời nói của lão yêu bà kia nữa.” Hoa Tích Dung nghiến răng nghiến lợi, hắn biết hàng đầu thuật của mình cũng do bọn hòa thượng giả vô sỉ đó gây ra, thật sự là hận thấu xương.

Mấy thiếu niên mang chân giả đi nhanh như gió, vui mừng quay đầu nhìn lại nói: “Hoa gia, chúng ta về sau chắc chắn sẽ không tin nữa, bằng hữu của người có bản lĩnh như thế, chúng ta chính là chiêu bài sống, về sau chúng ta sẽ lôi kéo khách hàng cho người, y thuật thay tay thay chân này đúng là hiếm có thế gian!”

“Thôi đi, dân nghèo chúng ta đều dựa vào mặt mũi của Hoa gia mới được chữa trị, ngươi lôi kéo khách hàng, không phải lại kéo thêm một đám nghèo tới, Hoa gia lại phải giúp người ta hay sao?” Vài lão giả trách cứ.

“Vậy…Vậy bây giờ làm sao?” Thiếu niên gãi đầu, hậm hực nói.

“Cứ làm đi, không sao cả, chuyện quan trọng nhất hiện tại là danh tiếng.” Hoa Tích Dung nhẹ giọng cười, “Giờ là lúc rất nhiều quý tộc cũng bị đứt tay đứt chân trong chiến tranh, những người đó chắc chắn sẽ đến thỉnh cầu bằng hữu của gia chữa trị, đến lúc đó gia tuyệt đối sẽ không làm không công.”

Hai người đen trắng bên kia lập tức nói: “Hoa gia thật khôn khéo.”

Tô Mặc nghe lời nói của mọi người, thong dong đứng dậy, quả quyết nói: “Chư vị, các ngươi đi ra ngoài thì hãy nói chỉ Hoa Tích Dung mới có thể làm được, chúng ta là bằng hữu kiêm thủ hạ của hắn.”

Cơ Bạch cau mày, hắn chưa bao giờ là bằng hữu của Hoa Tích Dung, nhưng thôi hắn nhịn.

Ánh mắt Hoa Tích Dung thâm trầm, không ngờ Tiểu Mạch lại thông minh như vậy, tuy rằng chiếm đoạt thành quả lao động của người khác, nhưng Hoa Tích Dung hắn tuyệt đối sẽ không để họ làm việc không công, vì thế tiến lên hai bước, cười nói: “Tiểu Mạch, ngươi thật đúng là tận tâm tận lực với gia.”

Tô Mặc dịu dàng cười: “Tiểu Mạch giờ là quản gia của Hoa gia, trên trán cũng dán nhãn Hoa gia, vì mua chuộc lòng người, Hoa gia đương nhiên phải làm như vậy, Tiểu Mạch cũng biết nên làm như thế nào.”

Hoa Tích Dung không nhịn được cười, nghĩ thầm tiểu tử này thật hiểu chuyện, “Gia vốn là phú khả địch quốc ở Ma giới, hiện giờ dưới tay lại có thần y, về sau sẽ có rất nhiều người thỉnh cầu ta. Không biết lão yêu bà kia sẽ có phản ứng gì, thật đúng là thú vị, nhưng Hoa gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi đâu.”

Cơ Bạch đã chữa trị xong cho bệnh nhân cuối cùng, đứng dậy nhìn Hoa Tích Dung, lạnh nhạt nói: “Được rồi, hôm qua ngươi đã nói có thể đưa bọn ta đi tìm cơ duyên, còn phải trì hoãn đến khi nào?”

Hoa Tích Dung nhìn hắn, thanh mị cười: “Không vội, chỉ cần thông cáo thanh danh thần y tóc bạc của ngươi ra, về sau càng ngày càng có nhiều người đến thỉnh cầu ta, nhận được danh thiếp rồi ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài cùng. Ít ra thanh danh của ngươi ở Ma giới cũng phải vang dội giống Nhân giới, đi đến đâu đều được người người tôn kính lễ phép mới được, bởi vì nơi đó không hoan nghênh chúng ta.”

Cơ Bạch nhíu mày nói: “Vì sao?”

Hoa Tích Dung cười nói: “Vì chủ nhân nơi đó là muội muội của lão yêu phụ, ngươi thấy có thể dễ được sao?”

Tô Mặc nhăn mày, “Thì ra là thế, rắn chuột một ổ.”

Cơ Bạch nhíu mày nhìn thoáng qua Tô Mặc, nói tiếp: “Tô tứ thiếu có sốt ruột không?”

Tô Mặc lắc đầu, “Nhỏ không nhịn được thì sẽ loạn mưu lớn, ta không vội.”

“Ừm.” Cơ Bạch chậm rãi gật đầu.

“Nơi đó tạm thời không thích hợp cho chúng ta đi, Cơ công tử cần gì phải lo cho ta trước như vậy.” Tô Mặc nhíu mày.

Cơ Bạch lạnh nhạt nói: “Nếu đã đến Ma giới, mọi người đương nhiên phải giúp đỡ nhau, ta sẽ dẫn ngươi đi.”

Hoa Tích Dung liếc mắt nhìn hai người, hắn đăm chiêu khoanh tay, lười biếng tựa vào thân cây, khóe môi kéo lên một độ cong quỷ dị. Hai người kia vốn giao tình không sâu, hiện giờ lại cực kì trượng nghĩa với nhau, quả nhiên có gì đó mờ ám!

*

Sau đó, ba người cùng nhau ở lại.

Bởi vì thân phận Thần Sử đặc thù của Cơ Bạch, Tô Mặc lại giỏi cơ quan thuật, mọi người khắp nơi đều vô cùng ngưỡng mộ thán phục hai người, nên xây dựng chỗ ở cho họ.

Dưới sự hướng dẫn của Hoa Tích Dung và Tô Mặc, dân làng dùng tre trúc, cây cối trong núi dựng lên một căn nhà ngay dưới chân núi, hơn nữa còn mua thêm nhiều đồ dùng sinh hoạt, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã hoàn thành xong một Trúc viên đơn giản mộc mạc

Ánh nắng như sa mỏng nhẹ nhàng phủ hai người, gió thổi qua hàng trúc mang lại cảm giác vô cùng ấm áp.

Để tiện cho việc chữa trị sau này, Tô Mặc đã chế tạo rất nhiều loại cơ quan tay chân trong viện, dự trữ trước cũng không sao.

Cơ Bạch cũng bắt tay vào làm, hắn dùng kiếm vót gậy trúc, làm mấy dụng cụ linh tinh và bàn ghế. Sau khi Tô Mặc nhìn tay nghề của Cơ Bạch, nàng không nhịn được cười khẽ, tuy rằng không tệ nhưng so với Sư Anh lại thua kém rất nhiều. Nhưng Cơ Bạch lại cực kì nghiêm túc xây dựng Trúc viên, khiến khoảng sân rộng không còn quá trống trải buồn tẻ nữa, có điều lúc làm ghế trúc suýt bị thương vào tay mấy lần.

Tô Mặc dựa cửa nhìn động tác của hắn, không nhịn được đùa: “Cơ công tử, ngươi ngốc thật!”

Không biết sao Cơ Bạch khẽ run lên, sau đó nâng mắt, mặt không biểu cảm, giọng nói bình tĩnh khiến nàng kinh ngạc, “Lời ấy sai rồi, trong ‘Quảng Nhã -  Thích Thảo*’ đã từng chú thích, bề mặt của trúc gọi là vỏ trúc, bên trong gọi là Bổn, màu trắng của nó tựa như giấy, nên được gọi là Trúc Phù Du, cho nên cái Bổn này được hình dung như một người vừa đẹp vừa khả ái vậy.”

(“bổn” là từ tiếng Hán của “ngốc”)

(*) Nhĩ Nhã là bộ từ điển của Trung Quốc thời kỳ cổ đại, Quảng Nhã là một trong các sách phỏng theo Nhĩ Nhã. Thích Thảo là thiên thứ 13 trong 19 thiên, nghĩa là “chú thích về cây cỏ”.

Tô Mặc đầu tiên là giật mình, sau đó phì cười một tiếng nói: “Cơ công tử cũng nhanh miệng thật, nhưng đúng là đáng yêu như Trúc Phù Du! Vì sao công tử lại thích cây trúc như vậy?”

Khi thôn dân phải xây dựng phòng ở, Cơ Bạch chỉ yêu cầu dùng trúc.

Cơ Bạch cụp mắt xuống, tiếp tục lạnh nhạt làm ghế, “Chiêm bỉ kì úc, lục trúc y y*, trúc chính là quân tử, một mình đứng đầu. Có câu ‘Khả sử thực vô nhục, bất khả sử cư vô trúc. Vô nhục linh nhân sấu, vô trúc linh nhân tục. Nhân sấu thượng khả phì, sĩ tục bất khả y’.”

(Bảo không ăn thịt, được! Không thể bảo không ở trúc. Không ăn thịt khiến người gầy, không có tre trúc khiến người dung tục. Thân gầy còn béo lại, lòng tục khôn chạy chữa).

(*) Dịch nghĩa: Hãy coi kìa cây trúc xanh, lá tươi tốt. Có người quân tử đầy lòng quảng đại. Vì ảnh hưởng của Kinh Thi cho nên sau này người ta dùng cây trúc tượng trưng cho người quân tử.

Không ngờ nam nhân này lại hiểu biết nhiều về thơ ca như vậy, lúc trước hắn và Sư Anh chính là bắc Cơ nam Anh, quả nhiên tài hoa không tầm thường.

Cơ Bạch lạnh nhạt nhìn nàng, không nhịn được nói: “Nữ nhân ta từng thích, nàng cũng từng hỏi như vậy.”

Tô Mặc nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, không nhiều lời.

Cơ Bạch nhớ rõ lúc trước nàng cũng nói hắn ngốc, sau đó hắn đã dùng chính câu thơ này bác bỏ ngược lại nàng.

Bây giờ, vẫn như thế, hắn chỉ lặp lại một lần nữa mà thôi, nghĩ như vậy nét mặt hắn có chút hốt hoảng, nhưng lại nhanh chóng niệm thầm tâm pháp kiếm tu, chậm rãi hồi phục tinh thần, lòng chuyên tâm, thiên nhân hợp nhất.

Sau đó, Hoa Tích Dung từng đến đây hai lần, cười nhạo nơi này căn bản không giống phòng của một kiếm tu, quả thật đã biến thành chỗ ở của người phàm tục, cho dù mang phong thái quân tử cũng tục đến tận xương.

Nhưng trong lòng Cơ Bạch biết, hắn từ rơi xuống phàm trần từ lâu rồi.

Nơi cao khó tránh rét lạnh, thời điểm hắn trở thành kiếm tu, tim của hắn rất trống rỗng, bất luận dùng thứ gì cũng không thể bù đắp được.

Nhưng giờ khắc này… Trúc viên mặc dù là ở nơi Ma giới, trong viện tuy rằng ít người, vẫn vắng vẻ giống núi Côn Luân nhưng chỉ riêng việc nàng xuất hiện đã đủ làm tim hắn nhộn nhạo gợn sóng, không còn tịch mịch vắng vẻ nữa.

Ở cùng một sân, có nữ nhân đúng là khác biệt, có nữ nhân mới bắt đầu trở nên ấm áp.

Ban đêm, Cơ Bạch đang chuẩn bị chút cá nướng để ăn đỡ đói, Tô Mặc đã nhanh nhẹn thướt tha đi đến. Nàng bước vào phòng bếp, bưng đồ ăn đã được làm xong lên, y phục đen nàng mặc tràn đầy sức quyến rũ thanh xuân, khiến căn phòng nhỏ bằng trúc này trở nên sáng rõ. Tô Mặc và Cơ Bạch ở cùng nhau cũng không có cảm giác mất tự nhiên, lúc rỗi rãi nàng cũng làm một số món ăn Nhân giới: thịt băm, gà hầm nấm rừng, gà ăn mày, cá kho tàu, vân vân…

Cơ Bạch yên tĩnh ngồi nhìn món ăn đầy bàn, hắn biết kiếp trước nàng không am hiểu những việc này, nhưng hiện giờ lại rất thành thạo, chắc chắn có liên quan đến nam nhân khác.

Chín trăm năm sau, hắn rốt cuộc gặp được kiếp khác của nàng, tuy rằng rất nhiều điểm nàng vẫn giống với kiếp trước, không thay đổi gì lớn, nhưng giữa hai người đã có nam nhân khác chen ngang. Cơ Bạch không nhịn được khẽ thở dài một tiếng, quả là vật đổi sao dời.

Nhưng hắn cố gắng thử buông những việc này xuống, mùi lá trúc hòa nhã làm cho tim của hắn hơi kiên định lại.

Sau khi dùng bữa, hắn đặt tâm tư ở nơi khác.

Cơ Bạch bố trí trận pháp xung quanh đề phòng có người xâm nhập, sau đó hắn cởi áo choàng màu đen ra, bên trong mặc trường bào màu thủy lam tôn lên dáng người thon dài hoàn mỹ, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, lúc đi vạt áo nhẹ lay động theo gió, tóc bạc như tơ tung bay.

Hắn nhìn Tô Mặc, thấy nút thắt vạt áo “thiếu niên” căng chặt, vòng eo tinh tế không đủ nắm tay, cực kì mê người. Thưởng thức dung nhan tươi đẹp mĩ lệ không tì vết của nàng, tâm tình Cơ Bạch trở nên cực kì vui sướng.

Ở đây, chỉ có hắn biết Tô Mặc là nữ tử, đương nhiên phải chú ý chi tiết trận pháp này, không để nàng bị lộ sơ hở.

Nữ nhân thích nhất nam nhân cẩn thận, ở cùng Cơ Bạch, Tô Mặc rất tùy ý, thậm chí đôi khi cũng mặc nữ trang.

Mấy ngày nay, hắn và nàng dường như có cảm xúc kì lạ gì đó, mỗi lần thưởng thức trà nàng pha, hắn đều cảm nhận được sự hết lòng của đối phương, hắn cũng chuẩn bị dầu mỡ trăn để bôi trơn da cho nàng, đề phòng tay nàng bị thương lúc chế tạo cơ quan. Giữa hai người luôn có cảm giác thân thiết khó tả, Cơ Bạch bỗng nhiên thấy như mình đã có nhà.

Ban đêm, Tô Mặc ở trong Trúc viên cùng Cơ Bạch, ngủ chung phòng, nhưng nằm trên hai giường riêng biệt. Mặc dù có khoảng cách, nhưng Cơ Bạch lại thấy rất gần gũi, thì ra “nhà” là hạnh phúc, là ngọt ngào như vậy.

Khiến một Thần Sử cao cao tại thượng như hắn cũng đã biến thành người phàm trần.

Chẳng lẽ anh hùng thật sự khó qua ải mỹ nhân? Cơ Bạch nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng, khao khát muốn đến gần, nhưng sau đó lại tự giễu, hắn không phải vô tình vô dục sao?

Nhớ đến điều này, Cơ Bạch lại niệm tâm pháp kiếm tu, giữ tâm tư trong sạch, không để mình lâm vào trong cảm xúc đó nữa.

Bất tri bất giác, hai người đã chữa trị được rất nhiều người mất tay chân, nơi đây cũng thu lưu ngày càng nhiều dân chạy nạn.

Mọi người ở đây cố gắng an cư lạc nghiệp, Tô Mặc tính thời gian, đã qua ba tháng, tuy rằng thanh danh càng lúc càng lớn, ngày càng lừng lẫy nhưng trong lòng nàng lại hơi lo lắng.

Cơ Bạch đứng trước cửa sổ quay đầu nhìn, không nhịn được hỏi: “Ngươi đang băn khoăn điều gì sao?”

Tô Mặc thở dài: “Đã qua ba tháng, thời gian ở Ma giới hình như hơi dài.”

Cơ Bạch nhàn nhạt nói: “Một tháng ở Ma giới bằng một ngày ở Nhân giới, Tô tiểu thư không biết chuyện này?”

Tô Mặc nâng mắt, đỡ trán, “Ra là thế, nếu vậy Sư Anh bọn họ mới đợi ba ngày, vậy thì không sao cả.”

Sắc mặt Cơ Bạch không cảm xúc, tuy rằng nghe thấy tên Sư Anh trong lòng hắn hơi không vui, nhưng hắn nhìn Trúc viên này, dường như hắn ngày càng lưu luyến, mỗi ngày ở cùng nàng cũng là một loại hạnh phúc xa xỉ, hắn chỉ muốn được yên lặng ngắm nhìn nàng, những ngày như vậy không biết còn có thể kéo dài bao lâu?

Lúc này, nàng không nhàn rỗi một chút nào.

Nàng thu nhận một số đồ đệ làm nghề mộc, mỗi ngày dạy một ít cơ quan thuật trong vườn, chỉ dẫn họ cách chế tạo cơ quan tay chân. Dù chỉ học như vậy nhưng họ cũng phải lao lực suy nghĩ nghiên cứu, cuối cùng mới có một hai người xuất sư.

Tô Mặc thở dài, nhẹ nhõm nói: “Tốt lắm, nếu sau này ta rời khỏi đây, bọn họ cũng thành thạo thêm một nghề, có thể làm ra tay chân cơ quan cung cấp cho người cần mua, ta không cần phải phân tâm nữa.”

Trưởng thôn bên cạnh lại nói: “Đáng tiếc thuật trị liệu của Cơ công tử chưa từng truyền thụ, nếu không chúng ta có thể không nhọc nhị vị bận tâm.”

Cơ Bạch đứng khoanh tay: “Thuật trị liệu chỉ có Thần Sử mới học được, thứ cho ta không thể làm.”

Ông lão lập tức thở dài: “Đáng tiếc đáng tiếc, mọi sự đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, thật quá đáng tiếc.”

Tô Mặc cũng tiếc nuối nhìn hắn, ánh mắt kia như nước, nhu tình gợn sóng, lòng Cơ Bạch bỗng nhiên hỗn loạn.

“Nhưng nếu chỉ cần để tay chân cơ quan hợp nhất với thân thể, vậy không nhất định cần thuật trị liệu đặc biệt, ta có phương pháp khác.”

Ông lão vui vẻ, vội vàng nói: “Vậy phiền Cơ công tử truyền thụ cho chúng ta thứ đó.”

Cơ Bạch nhàn nhạt nói: “Ta sẽ để lại một ít sách, các ngươi tự mình xem là được.”

Trưởng thôn thở dài, “Đáng tiếc trẻ em ở chỗ chúng ta không biết đọc sách, không ai dạy học ở Ma giới, nếu Cơ công tử không chê, có thể dạy cho bọn trẻ mấy ngày được không?”

Cơ Bạch than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên cao, chậm rãi khép mắt lại, cảm thấy vô lực.

Tô Mặc buột miệng cười, không ngờ Cơ Bạch phải trở thành một tiên sinh dạy học, nàng nói: “Cơ tiên sinh, ngài nếu đồng ý mở trường học ở đây, đó cũng là tạo phúc cho nhân dân, là công đức to lớn!”

“Cơ tiên sinh, lão phu thấy ngài đọc đủ thứ kinh thư, tuyệt đối là nhân vật tài hoa bậc nhất.” Lúc này xưng hô của ông lão cũng đã thay đổi, xưng hô “tiên sinh” này cũng không phải có thể tùy tiện dùng, thái độ của ông với Cơ Bạch đã cung kính hơn, Ma giới sùng bái người đọc sách nhất, xem sự tồn tại của họ ngang với thánh nhân.

Tô Mặc cũng cố ý chớp mắt, rèn sắt khi còn nóng: “Cơ tiên sinh, dù sao lúc rảnh rỗi ta cũng đã dạy một số thiếu niên học nghề mộc, ngươi dạy bọn họ y thuật, có ngươi bên cạnh ta cảm thấy rất tốt.”

Trưởng thôn lập tức thêm lời: “Đúng vậy, đúng vậy! Nếu Tiểu Mạch công tử không phải là nam tử, ta còn thấy hai người có tướng vợ chồng nữa cơ. Hai người thật quá tốt mà, phụ xướng phu tùy, quần anh tụ hội, trời sinh một đôi, ông trời tác hợp.”

Ông cố ý khoe khoang một ít chữ nghĩa, nhưng không liên quan đến nhau lắm.

Cơ Bạch không biết vì sao tim lại đập chậm nửa nhịp, nghe thấy Tô Mặc nguyện ý ở lại đây khiến hắn vô cùng vui mừng, liền sửa miệng nói: “Cơ mỗ tuy rằng đã đọc một ít sách, nhưng cũng tự biết tài sơ học thiển, nếu dạy học không biết có đảm đương nổi hay không. Nhưng hiện tại không có chuyện gì khác, vậy Cơ mỗ sẽ thử một lần!”

Vì vậy, một trường tư thục nhanh chóng ra đời.

Thôn nhỏ ở Ma giới nhờ sự xuất hiện của Cơ Bạch và Tô Mặc mà dần dần có nhân khí hơn.

Mỗi ngày Cơ Bạch có tiết lên lớp, Tô Mặc sẽ mang theo nhóm học trò từ bên ngoài đến, dạy cho bọn họ cách lựa chọn nguyên liệu chế tạo tay chân cơ quan thích hợp.

Bọn trẻ cực kì ngây thơ, hiếu học, luôn hỏi Cơ Bạch đủ loại vấn đề quỷ dị, “Cơ tiên sinh, vì sao tóc của người lại màu bạc trắng, vì sao người tuấn mỹ còn chúng ta lại xấu xí như thế?”

“Cơ tiên sinh, người và ma rốt cuộc khác nhau điểm gì? Vì sao vật lại họp theo loài? Người và Tiểu Mạch ở cùng nhau vì là đồng loại sao?”

“Cơ tiên sinh, vì sao nam nhân không sinh em bé, phải cùng nữ nhân mới sinh được? Cơ tiên sinh có thể sinh em bé với người xa lạ được hay không?”

“Vì sao có xuân hạ thu đông? Vì sao có luân hồi? Vì sao đạo Trời và đạo người đều lấy nhân từ làm gốc? Vì sao Ma giới chúng ta lại giết hại nhiều như vậy?”

“Vì sao có ẩm thực nam nữ? Vì sao no bụng lại sinh dâm dục? Tiên sinh này, trong kinh thi hình như không diễn giải chi, hồ, giả, dã?”

(*) Chi, hồ, giả, dã: là những hư từ của tiếng Hán cổ, nắm vững những từ này thì phần văn pháp coi như thành thạo.

“Xấu là cái gì? Đẹp là cái gì? Tiên sinh có cảm thấy Tiểu Mạch đẹp không?”

Những loại vấn đề xảo trá tai quái này lại đều phát ra từ miệng chúng thiếu niên, hoàn toàn khác trường học ở Nhân giới. Cơ Bạch đã nói sẽ giảng ngôn luận của thánh nhân, nhưng bây giờ lại thành dạy những đạo lý cơ bản.

Trong lúc Cơ Bạch bận rộn, Tô Mặc cũng không nhàn rỗi, nàng ngoài dạy cơ quan thuật còn phụ trách bữa ăn của Cơ Bạch, vì tay nghề của nàng khác với ở Ma giới cho nên rất được hoan nghênh, làm nhóm vú già thích thú cực kì.

Cơ Bạch và Tô Mặc cả ngày ra ra vào vào quanh trúc viên, sắp xếp nơi đây đâu vào đấy.

Trải qua mấy ngày học tập, nhóm thiếu niên nhanh chóng hiểu lễ nghi, đã biết đạo hiếu, hiểu lý luận của ba đạo Nho Thích Đạo, bắt đầu biết hiếu kính song thân, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ.

Bên kia, bởi vì không thích ăn thịt nơi này, Tô Mặc thường sang nơi khác bên ngoài mua rau dưa, bên cạnh luôn đi theo một hai thiếu niên dẫn đường.

Hai người Hắc Bạch báo cáo việc này với Hoa Tích Dung vẫn đang bận rộn, Hoa Tích Dung gật đầu, lật xem sổ sách trong tay, cười nói: “Đây là chuyện tốt, Ma giới nhiều người ngu muội, cho nên học tập lý luận thánh hiền chính là đại sự. Sau này Ma giới khai thông với Nhân giới, đương nhiên sẽ có rất nhiều lợi ích. Ta sẽ tìm thêm một vài tiên sinh dạy học đến, đỡ cho Cơ Bạch kia phải làm một mình, để mọi người học lục nghệ của Nhân giới, nhất là các ngươi, nhất định phải biết tính toán sổ sách.”

“Thật tốt quá, sau này chúng ta được học rồi sẽ không bị lừa nữa, Hoa công tử nhất định phải nhớ đấy.” Hai nam tử vui sướng nhìn nhau.

“Đương nhiên.” Hoa Tích Dung cười ha hả nhận lời.

Không lâu sau, trưởng thôn lại mang theo một số lượng lớn người tới trước mặt Cơ Bạch, cung kính ngưỡng mộ xưng “Cơ tiên sinh.”

Bởi vì “Cơ tiên sinh” dạy quá tốt, hơn nữa lại dạy một ít thuật trị liệu, cho nên người hâm mộ danh tiếng mà đến lại càng nhiều hơn, cư dân nơi đây còn đưa tới thêm mấy nam tử biết chút y thuật.

Cơ Bạch bận đến tối tăm mặt mũi, không lâu sau đó, những người này đã có thể làm cho người bị đứt tay chân được nối liền một cách thành thạo.

*

Qua mấy ngày, hai người Hắc Bạch lại đến, cầm lệnh truy nã đặt trước mặt Hoa Tích Dung.

Trên bức họa đúng là Hoa Tích Dung, Tô Mặc, Cơ Bạch.

“Hoa gia, các người bị lão yêu bà truy nã, tình thế có chút nguy hiểm.” Nam tử áo trắng lo lắng nói.

“Đưa gia xem.” Hoa Tích Dung vươn ngón tay thon dài lấy lệnh truy nã qua, quét hai vòng, cười lạnh: “Lão yêu bà kia quả nhiên đã ra tay, nói ta mưu phản, giết tướng lĩnh tam quân.”

Nam tử áo đen gật đầu: “Bên trên nói ngài giết ba tướng lĩnh mà bà ta thích nhất, xem ra lành ít dữ nhiều.”

“Tướng lĩnh gì chứ, chỉ là ba tên trai lơ thôi. Bọn chúng cũng không phải do gia giết, nhưng bây giờ bắt đầu truy nã chúng ta, mà lại không có Tạ… À, Diệp lão đại.” Hoa Tích Dung cười lạnh. Lúc sau, hắn cắn chặt răng, “Ma giới… bọn chúng có lẽ đã biết thân phận của đối phương, cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu chúng ta.”

Cơ Bạch tranh thủ rảnh rỗi đến đây, đúng lúc Hoa Tích Dung muốn bàn bạc với hắn chuyện thuê tiên sinh dạy học. Thấy lệnh truy nã, Cơ Bạch lạnh lùng nói: “Không sai, cho dù Ma giới truy nã thì cũng không có năng lực bắt được hắn.”

Hoa Tích Dung lạnh lùng nhìn thoáng qua Cơ Bạch, “Cơ công tử, hiện tại ba chúng ta rất nổi bật ở Ma giới, nhất là cái đầu bạc của ngươi, thanh danh Thần Sử tóc bạc cực kì vang dội, thuật trị liệu đệ nhất thiên hạ, lão yêu bà kia bắt ngươi nhất định là có tâm tư khác, chắc là coi trọng mỹ mạo của ngươi, muốn ngươi làm trai lơ cao cấp.”

Ánh mắt Cơ Bạch rét lạnh, nhất thời sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: “Không biết sống chết.”

Hoa Tích Dung nhìn khuôn mặt của hắn, suy tư: “Mọi người Ma giới chúng ta diện mạo xấu xí, hễ ai dáng dấp đoan chính đều khiến người ta chú ý, các hạ lại là mĩ nam tóc bạc hiếm có ở Nhân giới, toàn thân đầy hơi thở thánh khiết, lão yêu bà kia cả đời này đều chưa từng gặp qua loại người như ngươi, cho nên đặc biệt chú ý. Hiện giờ giá tiền treo thưởng của ngươi là cao nhất đấy, lại còn phải bắt sống không được tổn hao lông tóc, gia hơi đố kỵ rồi nha.”

Hoa Tích Dung vỗ vỗ bàn, ánh mắt khinh thường.

Quả đúng như thế, hai người Hoa Tích Dung và Tô Mặc cũng là bắt sống, nhưng có chết cũng chẳng sao.

Nam tử áo đen nói: “Hoa công tử, hiện tại bên ngoài ngày càng nhiều người tới, nơi đây đã không còn yên ổn nữa!”

Nam tử áo trắng hùa theo: “Đúng vậy! Rất nhiều gia tộc đến đây, mặc dù cần hỏi y dược nhưng bọn chúng luôn có xung đột, đánh đập túi bụi ở bên ngoài.”

Hoa Tích Dung nhẹ giọng cười, “Gia biết, việc này không liên quan đến ta, nhưng Cơ Bạch và Tiểu Mạch nhất định phải ở đây, không nên chạy loạn, thân phận đám quý tộc tới đây ngày càng lớn, bên cạnh có rất nhiều nhân thủ lợi hại, không phải dễ đối phó đâu.”

Nam tử áo đen nói: “Ta sẽ nhắc nhở Tiểu Mạch, nhưng hình như hắn lại đi ra ngoài rồi.”

Cơ Bạch chợt nhớ tới mấy ngày nay Tô Mặc thường đi ra ngoài, không biết có gặp nguy hiểm gì hay không, dù sao nàng vẫn chỉ là Tôi Thể kì thôi.

Cơ Bạch suy nghĩ một lúc, quyết định đi tìm Tô Mặc, vậy hắn mới yên tâm được. Hắn khoác áo choàng màu đen, dùng mũ trùm đầu che mái tóc màu trắng bạc lại.

Hắn một đường đi xuống dưới chân núi, nơi đây có rất nhiều thị trấn, từ khi những người bị đứt tay chân được chữa lành thì ngày càng nhiều dân chạy nạn đến đây tìm nơi nương tựa.

Nhiều người đương nhiên trị an sẽ loạn, diện mạo Tô Mặc xuất chúng, lại ăn mặc như thiếu niên, đám quý tộc Ma giới rất thích thu mấy luyến đồng tuyệt sắc, thậm chí không tiếc dùng toàn bộ tiền đều phải có được.

Hắn tìm một lúc lâu thì thấy băng hồ đang dùng sức vẫy đuôi dưới tán cây, trên cổ đeo một đóa cầu Hồng anh, có vẻ căng thẳng khẩn trương, lại có chút khinh thường, Cơ Bạch đến gần, lạnh lùng nói: “Chủ tử của ngươi đâu?”

Băng hồ nhìn thấy Cơ Bạch, lập tức vung tay múa chân, tỏ ý mình vừa mới đi ra cùng với chủ tử, gặp hai tên quý tộc, đối phương nảy sinh xung đột, sau đó chủ tử ném nó ở đây để canh chừng mấy thiếu niên, phía trước rất loạn, người xem náo nhiệt cũng rất đông, thiếu niên đã chạy mất, nó chỉ có thể chờ ở đây.

Cơ Bạch hơi gật đầu, bỗng nhiên đám người cách đó không xa “Ồ” lên một tiếng, chợt có người hô to: “Chết người rồi, có người chết rồi!”

Dân lưu lạc vùng phụ cận tuôn đến, Cơ Bạch nhíu mày, không ngờ người Ma giới cũng thích xem nói nhiệt.

Một nam tử bị đẩy ra từ trong đoàn người, chống gậy, khập khiễng đi, có lẽ do mất một chân nên bị mọi người đẩy ra ngoài, thở dài nói, “Đáng tiếc, thật đáng tiếc, mĩ thiếu niên xinh đẹp như thế mà lại bị quý tộc Kim Đan kỳ giết, còn nói truy nã cái gì nữa, người ta rõ ràng đã vừa ý hắn nhưng hắn cố tình đối kháng với họ, bây giờ thì chết luôn rồi!”

Bên cạnh có một người bị chặt đứt hai chân, quỳ rạp trên mặt đất hỏi: “Tiểu ca, bên trong có chuyện gì vậy?”

Người nọ lập tức khoa trương nói: “Tình hình rất kịch liệt, đáng tiếc ta vừa chen vào lại bị người ta đẩy ra, ta thấy xung quanh thiếu niên kia xuất hiên rất nhiều cơ quan nhân, gần đây ta biết bên cạnh thần y có một thiếu niên biết làm cơ quan, tuy rằng cơ quan lợi hại nhưng hộ vệ của đối phương lại lợi hại hơn, chúng lập tức dùng pháp khí đánh hắn ta không còn sức hoàn thủ, ngay cả cử động một chút cũng không được, quần áo đen dính đầy máu, quá thảm thiết… Thật đáng sợ…”

Khuôn mặt Cơ Bạch trắng bệch, xông tới kéo quần áo nam tử hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì? Bên cạnh thiếu niên kia có rất nhiều cơ quan nhân, hơn nữa mặc y phục màu đen sao?”

Nam tử yếu ớt kia bị Cơ Bạch kéo, sắc mặt trầm xuống, nhưng không biết tại sao đôi mắt đối phương cực kì đáng sợ, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng, hắn ta cảm giác kinh hoàng, vội vàng nói: “Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy, thiếu niên kia rất xinh đẹp! Đối phương nói muốn hắn làm luyến đồng, hắn lập tức đánh lại, nhưng vừa đối mặt một cái đã bị đánh cho thất khiếu đổ máu rồi, trên người bị đâm hơn mười đao, xem ra không sống nổi.”

Mặt Cơ Bạch trắng bệch, đầu óc trống rỗng, nhớ tới bộ dáng của nàng lúc sắp chết kiếp trước, hắn lập tức bỏ nam tử trong tay ra, ngự kiếm bay về phía xảy ra chuyện.

Hắn nghĩ không phải là nàng, không đâu, hẳn là không phải đâu! Nàng không phải là kẻ ngốc.

Cho nên Tô Mặc sẽ không gặp chuyện gì cả!

Lúc này trong lòng Cơ Bạch rất rối loạn, hắn chợt phát hiện trong lòng vẫn không quên được nàng, hắn rốt cuộc biết sâu trong nội tâm hắn vốn không phải vô tình vô dục, trong lòng trong mắt hắn luôn chất chứa mỹ nhân phong hoa tuyệt đại kiếp trước, nữ tử vì hắn mà chết, người có địa vị không thể thay thế được.

Lúc nghe thấy Tô Mặc đã chết, Cơ Bạch như bị sét đánh, vô cùng hoang mang lo sợ, trời sập đất lún, sau này hắn còn sống cũng sẽ trở thành cái xác không hồn, nếu nàng thật sự lại một lần nữa rời khỏi hắn, hắn có thể sẽ tan vỡ mất, . Là nàng cho hắn mục đích sống, cho hắn hy vọng, cho hắn cảm thấy tim mình vẫn đập, cảm thấy mình thật sự tồn tại, mà không phải là một du hồn mất hết tất cả.

Hắn phi kiếm bay vào trong đám người, nhìn thấy trên đất quả nhiên máu tươi tràn lan, lẫn lộn mơ hồ.

Tim hắn co rút đau đớn, đau như bị đao cắt, bởi vì y phục kia quả thật là của Tô Mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro